Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Chương 70

 

Kể từ khi Thiên Giai nhớ ra Tĩnh Phong, cô khác hẳn những ngày trước, nụ cười không còn thoải mái nữa mà có chút gì đó gượng gạo, nỗi buồn cũng nhiều hơn. Thế Khải thấy như vậy thì không khỏi buồn phiền. Anh quyết định cuối tuần này đi gặp Tĩnh Phong, giải quyết hết mọi chuyện

 

______________________________________________________

 

Quán cà phê thành phố

 

- Anh gặp tôi có việc gì? – Tĩnh Phong hỏi

 

- Cậu ngồi đó đi, chuyện này có liên quan đến Thiên Giai. – Thế Khải

 

- Thiên Giai? – Nghe tới tên cô, Tĩnh Phong chợt bất ngờ

 

- Đúng vậy, cô ấy nhớ ra mọi chuyện rồi. Nhưng tình trạng bây giờ thật tệ, cô ấy ngày nào cũng đau đầu, hình ảnh cậu cứ lởn vởn trong giấc mơ. Kể với tôi mà cô ấy khóc đến thương. Vì vậy tôi mới tìm cậu, nếu còn thương nó, hay niệm chút tình cũ mà nói với Thiên Giai mọi chuyện, để Thiên Giai tìm cho mình một người khác. Cậu không hề biết hơn 4 năm qua cô ấy đau khổ đến mức nào đâu.

 

- Anh tìm tôi vì chuyện đó sao? Anh chính là người đưa Thiên Giai rời đi?

 

- Đúng vậy.

 

- Vì sao? Tôi rất muốn hỏi vì sao anh đưa Thiên Giai đi mất?

 

- Chuyện đến nước này, tôi cũng không muốn giấu. Người ta nói hôm đó Thiên Giai đi đến ngã tư thành phố thì bị một chiếc xe chạy ngược chiều đâm phải. Mọi kí ức đều mất sạch, riêng tuổi thơ của cô ấy thì vẫn như in. Tôi quyết định đưa cô ấy về quê, tránh xa cái chốn đô thị ồn ào, người người lướt qua nhau quá nhanh, đến nỗi cô ấy không thể tìm được cậu trong những dòng người ấy.

 

- Vì sao anh không nói cho tôi biết?

 

- Cậu nghĩ lúc đó cậu xứng đáng được biết sao? Khi cậu về công ty, lúc Thiên Giai làm thư kí cho cậu, cậu đối xử với Thiên Giai thế nào? Lúc đó cô ấy chỉ bất lực chịu đựng, không hé với ai nửa lời. Đến khi đau khổ tột cùng, cô ấy mới nói được với tôi một vài câu thế này :

 

” Tĩnh Phong về rồi, anh ấy ở trước mắt em, ngày ngày đến công ty. Tưởng như rất gần, chỉ cần với tay một cái là tới. Nhưng lại quá xa, em chạy mãi, với mãi mà không tới được.” Cậu nói tôi phải làm sao hả?

 

- Anh có thể để tôi gặp Thiên Giai không?

 

- Hôm nay tôi gặp cậu cũng chính là muốn để cậu gặp Thiên Giai nói mọi chuyện cho rõ ràng, đừng để cô ấy ngày nào cũng phải chịu những cơn đau đầu hành hạ, phải* nhờ đến thuốc giảm đau.

 

- Cám ơn anh.

 

- Bây giờ cậu cũng biết nói những lời đó à?

 

- Khi nào đi? – Tĩnh Phong không trả lời câu hỏi.

 

- Ngày mai.

 

- Được.

 

- Tôi đi trước, cậu ở lại suy nghĩ mình phải làm gì đi.

 

Thế Khải bước đi, anh lấy xe, hướng về phía tiệm bánh Pine Forest của Diệu Lam.

 

________________________________________________________________

 

Ngày hôm sau, trước khi về đến nhà Thiên Giai, Thế Khải nhắn tin:

 

- Mở cổng cho anh, anh gần tới nơi rồi

 

Sau đó, Thế Khải quay sang nói với Tĩnh Phong:

 

- Cậu chờ ở cánh đồng hoa này, tôi sẽ dẫn Thiên Giai ra đây.

 

- Được.

 

Thế Khải vào nhà, lấy một chiếc khăn nhỏ bịt lên mắt Thiên Giai, nói với cô:

 

- Đi với anh nào, anh đã hứa hôm nay sẽ cho em một điều bất ngờ mà đúng không?

 

- Đúng thế, giờ thì anh mau thực hiện lời hứa đi. – Thiên Giai cười, cô để cho Thế Khải dẫn mình đi. Đến cánh đồng hoa, Thế Khải gật nhẹ với Tĩnh Phong, anh nói với cô:

 

- Anh quên mất một thứ, em đứng đây chờ anh, anh ra xe lấy.

 

Thiên Giai khẽ gật đầu. Thế Khải bước qua chỗ Tĩnh Phong, ra hiệu cho anh đến gần. Tĩnh Phong nhẹ nhàng bước đến bên Thiên Giai, lặng lẽ ngắm nhìn cô. Cô đã gầy đi rất nhiều, xương thấy rõ, da cũng không còn hồng hào như trước. Anh bỗng thấy xót xa, muốn đưa tay mình lên vuốt má cô, nhưng không thể. Bỗng Thiên Giai lên tiếng làm thức tỉnh anh:

 

- Thế Khải, anh xong chưa? Em chờ anh thêm 5p nữa thôi đấy.

 

Tĩnh Phong không kìm được lòng mình, ôm chầm lấy cô, cằm cọ xát vào đỉnh đầu cô, tay nhẹ vuốt ve mái tóc mà 4 năm qua anh không được đụng vào.

 

- Thế Khải, buông em ra, sao hôm nay anh lạ thế?

 

- Thế Khải, anh có bao giờ ôm em thế này đâu, anh bị gì à?

 

- Này, không phải anh thích mùi gỗ thông sao? Sao hôm nay lại chuyển sang mùi bạc hà thế?

 

“Mùi bạc hà..mùi bạc hà… Chỉ có thể…chỉ có thể là Tĩnh Phong. Không thể nào, anh ấy không thể ở đây” – Thiên Giai nghĩ thầm, cô đưa tay giật chiếc khăn bịt mắt ra, vùng mình khỏi vòng tay người kia. Vẫn ánh mắt ấy nhìn cô như lúc xưa, đúng là Tĩnh Phong rồi, Thiên Giai không nói nên lời:

 

- Tĩnh..Tĩnh..Phong.

 

- Đúng, là anh đây, phải để em chịu nhiều khổ sở rồi. – Tĩnh Phong nở nụ cười

 

Nhưng Thiên Giai thì không, cô khóc, cô chạy, cô muốn chạy khỏi anh. Cô đã đau khổ lắm rồi, không muốn nhìn thấy anh thêm nữa.

 

- Đừng chạy Thiên Giai – Tĩnh Phong đuổi theo, cuối cùng anh cũng đuổi kịp cô, nhẹ ôm cô vào lòng, anh nói – Anh xin lỗi, thời gian qua đã để em phải chịu nhiều đau khổ, là tại anh.

 

Thiên Giai không nói được lời nào, chỉ ngồi trong lòng Tĩnh Phong khóc như một đứa con nít. Thế Khải nhìn cảnh đó thì mỉm cười. Cuối cùng hai con người ngốc nghếch này cũng nhận ra trái tim họ thuộc về đâu. Đúng là số phận, họ chạy một vòng thật lớn, cuối cùng cũng gặp lại nhau.

 

_______________

 

” Biết không em có một mùa gió lạ

 

Đi lang thang suốt nẻo đường yêu

 

Ngẩn ngơ buồn khi nghe em hỏi

 

Nhớ em nhiều, là nhớ bao nhiêu?

 

Biết không em có những ngày rất lạ

 

Nhớ em anh chẳng biết làm gì

 

Tin nhắn soạn rồi mà lần lữa mãi

 

Không biết khi nào mới dám gửi đi

 

Em biết đấy cuộc đời sao lạ thế

 

Cứ mải mê tìm kiếm tận nơi nào

 

Hạnh phúc rõ ràng là một điều có thực

 

Mà mải miết đi tìm những giấc chiêm bao.

 

Anh không biết nói sao cho em hiểu

 

Cũng chẳng biết làm gì để em tin

 

Anh chỉ biết có một điều tha thiết

 

Ai biết yêu rồi cũng sẽ biết quên

 

Mùa về trên vạt cỏ mềm

 

Ru em ngoan, những êm đềm, nghe em…”

back top