Sáng hôm sau, Tĩnh Phong trước khi đi làm không quên chào vợ. Nhưng thấy Thiên Giai còn ngủ, anh chỉ khẽ hôn cô rồi nói: - Anh đi làm đây. Nhưng câu nói đó cũng đủ làm Thiên Giai tỉnh dậy, cô dụi dụi mắt hỏi anh: - Anh đi làm bây giờ à? - Ừ, làm em thức giấc sao? - Không, em cũng vừa tỉnh thôi. Hôm qua… là anh bế em vào nhà hả? - Ừ. - Em xin lỗi, tối qua lẽ ra em không nên nóng tính như vậy. – Thiên Giai nói nhỏ. - Là lỗi của anh mà. Thôi em ngủ tiếp đi, anh đi làm đây. Trưa mang cơm cho anh nhé vợ. - Biết rồi, chồng đi làm mạnh khỏe nhé. – Thiên Giai cười nhìn Tĩnh Phong, anh cũng cười đáp lại. Nhìn theo dáng Tĩnh Phong ra ngoài, Thiên Giai mới tiếp tục vùi vào mền ngủ. Trưa hôm đó, Thiên Giai đưa cơm đến cho Tĩnh Phong, Tĩnh Phong kéo cô ngồi xuống ghế rồi nói: - Ăn xong anh đưa em đến một nơi. - Ở đâu vậy? – Thiên Giai hỏi. - Chút nữa sẽ biết. - Sao anh lại úp mở thế hả? - Em ăn cơm đi, anh chắc chắn em sẽ bất ngờ. Ăn trưa xong, cuối cùng Thiên Giai cũng biết nơi bất ngờ đó là đâu. 4 chữ ” Bệnh Viện Đa Khoa” đập vào mắt cô, khiến cô giật giật ống tay áo Tĩnh Phong mà hỏi: - Sao lại đến đây? Anh bị gì hả? Có sao không vậy? Sao không nói cho em biết? - Anh không sao, người có sao là em đó. - Em? - Ừ. Đi thôi. – Tĩnh Phong nắm tay Thiên Giai dẫn cô vào khoa sản. Thiên Giai rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh đưa mình đến đây. Ông bác sĩ sau khi khám cho cô xong, liền nói: - Thai nhi đã được hơn hai tháng rồi, đang phát triển bình thường. Hai vị cứ đều đặn đến đây mỗi tháng kiểm tra, hai tháng sau sẽ biết giới tính. - Bác sĩ, ông nói tôi có thai? – Thiên Giai hỏi lại. - Đúng vậy, cô không biết à? – Bác sĩ chỉnh lại gọng kính. - Đúng vậy. Chúng tôi đi trước. – Tĩnh Phong nói rồi dìu Thiên Giai ra ngoài. Thiên Giai chợt ôm chầm lấy Tĩnh Phong, nói như khóc: - Tĩnh Phong, em có thai rồi. Là con của chúng ta đó. Em mừng quá. - Anh cũng đang rất vui, anh đã tìm hiểu trên mạng triệu chứng của em trong thời gian qua. Để chắc chắn anh mới đưa em đến đây. - Em cũng rất vui và bất ngờ nữa. Có nên nói cho ba mẹ không? - Chờ thêm 2 tháng nữa đi. Lúc đó biết giới tính rồi báo luôn một thể. - Ừm, vậy cũng được. – Thiên Giai theo Tĩnh Phong về nhà, anh không trở lại công ty. Giữa đường cô hỏi anh – Anh thích con trai hay con gái? Tĩnh Phong suy nghĩ một lát rồi trả lời: - Con trai. - Sao vậy? Anh không thích con gái hả? Nếu đây là con gái thì sao? – Thiên Giai hơi buồn - Không phải, anh nghĩ sinh con trai trước tốt hơn. Lỡ sau này con gái anh nó bị bắt nạt thì còn có người đứng ra bảo vệ chứ. - Chồng à, em phục suy nghĩ của anh rồi đấy. - Bây giờ để anh mua đồ nấu gì cho em và con ăn nhé. Mang thai rồi để ý đi đứng một chút, phải cẩn thận đó. - Em biết rồi, anh đi mua đi. Vậy là tối hôm đó hai người hoán đổi vị trí cho nhau, Tĩnh Phong vào bếp còn Thiên Giai thì chỉ đứng nhìn. Tĩnh Phong rất chiều vợ, cô muốn gì anh cũng làm. _____________________________________________________
2 tháng sau tại bệnh viện… - Hai người nhìn này, đây là thai nhi đang lớn lên trong bụng mẹ, cô cần tiếp tục áp dụng chế độ ăn uống hợp lí, không vươn tay qua cao hay để giật mình, vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, thậm chí là xảy thai. - Bác sĩ, thế đây là con trai hay con gái ạ? – Thiên Giai hỏi. - À tôi quên nói. Chúc mừng nhé, là song thai, một trai một gái. - Song thai? – Tĩnh Phong hỏi lại. - Đúng vậy. Vì thế mẹ cần được tẩm bổ để hai đứa con được đảm bảo khỏe mạnh. - Cám ơn bác sĩ. Chúng tôi xin phép ra về. – Thiên Giai chào. - Được rồi, nhớ đến kiểm tra đúng ngày nhé. - Vâng ạ. Khỏi phải nói Tĩnh Phong vui sướng đến mức nào. Về đến nhà anh đã ôm Thiên Giai quay mấy vòng trên không. Thiên Giai hoảng sợ đập vào vai anh: - Anh, cẩn thận con. - Anh xin lỗi, anh quên. – Tĩnh Phong đặt Thiên Giai xuống, ôm lấy cô để giữ thăng bằng cho cô – Để anh gọi điện cho ba mẹ, ông bà nội ngoại chắc chắn sẽ rất vui. - Anh gọi đi – Thiên Giai cười. Đúng như Tĩnh Phong nói, Bà An giục anh đưa Thiên Giai về ở với bà, chứ để cháu bà “bơ vơ” vậy bà chịu không được. Thế là Thiên Giai và Tĩnh Phong chuyển về nhà lớn.