Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng

Chương 10: Trước đây không có em anh vẫn ổn đấy sao

Hai hôm sau là buổi họp báo công bố khởi quay Trượng kiếm, cũng chính ngày hôm đó Tư Thiều quay về thành phố Tân Hải, có điều lại không về nhà một chuyến mà đến thẳng cuộc họp báo.
Tư Ngôn ba chân bốn chẳng chạy vội tới phía hậu đài, vì là lần đầu tiên đến nơi này, không thông thuộc địa hình, căn bản tìm không ra phòng hóa trang ở đâu, tìm đi tìm lại mấy vòng đến mặt mày choáng váng.
Không dễ gặp được một cô gái dáng cao gầy, khí chất xuất chúng đi qua, Tư Ngôn vội vàng đưa tay ngăn cô ấy lại hỏi: “Xin hỏi một chút, phòng hóa trang đi như thếđường nào?”. Người đó khoan thai quay người lại, ánh mắt nhìn từ mặt Tư Ngôn chuyển đến cánh tay, ra ý Tư Ngôn buông tay ra, rồi mới chậm rãi nói: “Ở ngay trước mặt”. Ánh mắt khinh thường liếc xéo Tư Ngôn, có cảm giác ngạo mạn kiêu kỳ.
Tư Ngôn ngượng ngùng thu tay lại, gật đầu cảm ơn, vừa định bước đi, lại nhìn thấy trước mặt một cánh cửa ở phía xa xa bỗng nhiên mở ra, một bóng hình quen thuộc bước ra.
Dáng vẻ vui mừng tươi cười của Tư Ngôn vừa mới bắt đầu thì lại nhìn thấy cô gái cô vừa hỏi đường động tác nhanh hơn cô, bước đến trước mặt Kỳ Dục, thần sắc ngạo mạn kiêu kỳ đột nhiên thay bằng một khuôn mặt nhẹ cười: “Kỳ Dục, anh đã đến rồi?”.
Kỳ Dục lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không trả lời, lại dời ánh mắt đến Tư Ngôn, khẽ nhíu mày: “Sao bây giờ mới tới?”. Khuôn mặt Tư Ngôn vốn cứng đờ liền nở nụ cười, mang theo sự đắc ý bước đến: “Em không quen đường”. Khi nói với Kỳ Dục, cô hồi phục lại dáng vẻ đáng thương.
Kỳ Dục đang muốn quay người rời đi, người con gái kia dường như không cách nào chịu nổi hành động của hai người họ khi coi cô như người vô hình, cuối cùng không kìm chế gọi: “Kỳ Dục, tôi là Lạc Vũ Nghiên!”. Tư Ngôn quay người nhìn cô ta, mắt híp lại, trộm nghĩ, hóa ra cô ta chính là người đã đấu hạ Cảnh Dao, có điều, xem ra so với Cảnh Dao có hiệp khí hơn một chút, nhưng tính cách thực sự cũng chẳng ra làm sao.
“Tôi biết.” Kỳ Dục vẫn chưa quay người, lạnh đạm trả lời, sau đó nói với Tư Ngôn: “Còn chưa đi?”. Tư Ngôn vội vàng đáp lời: “Đi đi đi”.
Trong phòng hóa trang không có nhiều người, lần này tham gia họp báo công bố chỉ có một vài diễn viên chính, quy mô không quá lớn, ngoài Kỳ Dục, Cảnh Dao, còn có Lạc Vũ Nghiên và người vẫn chưa tới là Tư Thiều. Trong kịch bản còn có một nam diễn viên phụ nữa, có điều đến bây giờ vẫn chưa có tên trong danh sách công bố diễn viên, không biết rốt cuộc “hoa rơi nhà nào”.
Tư Ngôn đang giúp Kỳ Dục tạo hình, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có một tiếng động lớn, vẫn chưa kịp phản ứng thì cửa bị mở ra, một đám người vây lấy một người bước vào. Người đó chính là Tư Thiều. Tư Ngôn nhìn từ xa, bà vẫn như trước đây trẻ trung xinh đẹp có khí chất, hoàn toàn không giống một người phụ nữ đã qua tuổi tứ tuần, lúc mỉm cười thanh nhã, càng thêm lực hấp dẫn.
Kỳ Dục vì cảm thấy động tác của Tư Ngôn ngừng lại, liền nhìn theo ánh mắt cô, đúng lúc đối mắt với Tư Thiều.
Nhưng chưa đến một giây, Kỳ Dục lập tức quay lại, lạnh lùng mắng: “Nhìn cái gì?”. Tư Ngôn lúc này mới tỉnh lại, vội vàng thu ánh mắt. “Xem có một chút mà cũng dữ vậy.” Cô làu bàu.
Đang nghĩ tiếp tục làm công việc, thì Tư Ngôn phát hiện đám người đang đi đến gần cô, cô vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn, cuối cùng Tư Thiều cười dịu dàng hướng về phía cô.
Cô vội vàng dùng ánh mắt biểu thị Tư Thiều nhất định không được nói chuyện với mình, nhưng lúc đó Tư Thiều đã đi đến trước mặt cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng nhìn cô: “Thế nào? Có vất vả không?”.
Tư Ngôn hấp tấp thể hiện dáng vẻ vừa mừng vừa lo: “Không vất vả, không vất vả”.
Tư Thiều buồn cười nhìn cô, cuối cùng đành lắc lắc đầu, đưa tay vuốt vuốt tóc cô: “Vậy thì tốt”. Nói xong quay người bước đi, bỗng nhiên dừng lại, nói: “Cô đến giúp tôi trang điểmạo hình”. Tay bà chỉ vào khuôn mặt ngây ra không hiểu của Tư Ngôn.
Đám người nhất thời xôn xao, nhưng lại không ai dám đưa ra ý kiến phản đối, chỉ im lặng chấp nhận.
Tư Ngôn cũng bị đám người quây lấy đẩy đến đằng sau Tư Thiều, cô nhìn thấy Tư Thiều đang híp mắt cười, liền không kiềm chế nổi, giả bộ sẵng giọng: “Mẹ cố ý đúng không?”.
“Cố ý gì chứ? Mẹ muốn xem con học thế nào.”
Tư Ngôn chu môi nhìn, cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được bà ta, đành cam tâm thất bại, nhìn Kỳ Dục áy náy, bắt đầu xsử lý các vấn đề về tạo hình cho Tư Thiều.
“Mẹ lần này sẽ ở lại lâu chứ?” Tư Ngôn thấy bên cạnh không có người liền nhẹ tiếng hỏi.
Tư Thiều gật đầu: “Ừ, xong bộ phim này”. Nói rồi ngẩng đầu nhìn Tư Ngôn, “Có điều mấy tháng không gặp con, sao cảm thấy con bỗng nhiên trưởng thành quá vậy?”.
“Đó là vì mẹ luôn coi con là một đứa trẻ.” Tư Ngôn nói. “Con sớm đã trưởng thành rồi. Đúng rồi, thời gian này mẹ về nhà ở chứ? Ông ngoại cũng rất muốn gặp mẹ.”
Tư Thiều phì cười: “Nên như vậy, Tấn Sở vẫn chưa về, đợi ông ta quay về, mẹ sợ rằng không thể ở cùng hai ông cháu”.
“Haizzz…” Tư Ngôn thở dài một tiếng. “Ông ta là kẻ độc tài, ngày ngày độc chiếm mẹ, chúng ta một năm gặp nhau không được mấy lần.” Lần này Tư Ngôn và Tư Thiều nói chuyện rất vui vẻ, không hề biết Kỳ Dục từ khi nào đã bước đến bên họ, anh nghiêm mặt nhìn Tư Ngôn đang cười vui vẻ, không kiềm chế nổi mở miệng: “Xong chưa?”.
“A?” Tư Ngôn giật mình, quay người liền nhìn thấy Kỳ Dục sắc mặt sầm lại, mắt tràn đầy thần sắc thiếu kiên nhẫn, tóc của anh Tư Ngôn mới làm xong một phần.
“Tôi nói, cô xong chưa?” Kỳ Dục đè nén sự phẫn nộ trong lòng, hỏi lại một lần nữa.
Tư Ngôn áy náy: “Tôi nghĩ rằng anh đã để người khác làm cho anh rồi”.
“Tôi hy vọng cô sắp xếp đúng vị trí của mình, tạo hình của tôi là cô, không phải người khác.”
Tư Thiều ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Dục, cảm giác có chút quen thuộc mơ hồ, nhưng lại nói không rõ là quen ở chỗ nào, thấy hai người căng thẳng, Tư Thiều liền cười phá vỡ: “Được rồi, Ngôn Ngôn, không cần quan tâm đến mẹ nữa, đi giúp anh ta đi.”.
Tư Ngôn gửi ánh mắt cảm kích tới Tư Thiều, vội vàng kéo Kỳ Dục về chỗ cũ, sau khi ấn anh ngồi xuống, cô thấp giọng thì thào: “Trước đây không có em anh vẫn ổn đấy sao”. Nói xong cô nhìn Kỳ Dục trong gương, thấy sắc mặt anh càng lúc càng tệ, vội vàng ngậm miệng không nói gì nữa, sợ mình lại nói sai một chữ làm cho anh ta tức giận.
Buổi họp báo công bố chính thức bắt đầu, vì bộ phim này do đạo diễn nổi tiếng trong nước Thao Đao, lại được nhà biên kịch trứ danh cải biên từ một tác phẩm võ hiệp nổi tiếng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, thêm các minh tinh tham gia diễn xuất đều là ngôi sao điện ảnh, cho nên nhận được sự quan tâm lớn.
Tư Ngôn trốn ở một bên, toàn bộ đại sảnh, đều đã ngồi kín ký giả, âm thanh răng rắc răng rắc không dứt, ngồi trên sân khấu là nhóm biên kịch và đạo diễn, còn có bốn diễn viên chính.
Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu về Trượng kiếm một lượt, tiếp đến là phần các ký giả tự do đặt câu hỏi.
“Xin hỏi Tư Thiều, không biết nguyên nhân nào mà khiến cô đồng ý đóng bộ phim này? Theo tôi được biết, mấy năm gần đây cô rất ít tham gia đóng phim.”
Tư Thiều đoan trang cười: “Đối với tôi mà nói, một kịch bản hay cùng một đạo diễn giỏi chính là tiêu chuẩn chọn đóng phim của tôi, chỉ có thể nói, tôi luôn chờ đợi một nhân vật phù hợp với tôi mà thôi, không biết câu trả lời như vậy có làm hài lòng bạn không?”.
“Vậy anh Kỳ Dục thì sao? Vì sao anh tiếp nhận bộ phim này? Anh trước đây là ca sĩ, cũng từng đóng phim hiện đại, có lẽ đây là bộ phim cổ trang đầu tiên của anh?”
Kỳ Dục lạnh lùng ngước mắt nhìn về phía người vừa đặt câu hỏi, nhìn đến nỗi người đó sợ hãi cúi đầu, rồi mới từ từ trả lời: “Tôi thích bộ phim này, cho nên nhận lời”.
Người dẫn chương trình thấy mọi người có vẻ nhạt, bất giác mở lời điều hòa: “Xem ra diễn viên chính của chúng ta đánh giá rất cao bộ phim này”.
Lại có người hỏi: “Cảnh Dao, đối với việc bị Lạc Vũ Nghiên cạnh tranh mất vai nữ chính, tâm trạng lúc này của cô thế nào?”.
Sắc mặt Cảnh Dao đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn giữ được phong độ, cười: “Tôi không để bụng việc được hay không được đóng vai nữ chính, tôi chỉ có thể nói, nhân vật mà tôi đảm nhiệm rất phù hợp với tôi”.
Lạc Vũ Nghiên nghe thấy vậy, trên mặt thoáng cười: “Vai nữ chính của bộ phim này đương nhiên không phải ai cũng có thể diễn được”.
Cảnh Dao hít một hơi thật sâu, cố gắng không gây rắc rối gì cho buổi họp báo.
“Nghe nói bộ phim này vẫn còn một nhân vật nam phụ, vì sao đến bây giờ vẫn chưa công bố vai đó thuộc về ai?”
Đạo diễn khẽ cười: “Dĩ nhiên là muốn giữ lại chút hồi hộp, vì diễn viên vào vai phụ công việc tương đối bận, cho nên có lẽ muộn một chút mới đến tham gia”.
Buổi công bố có thể coi là diễn ra một cách xuôi chèo mát mái, Tư Ngôn quay về phòng hóa trang đợi Tư Thiều, nhưng vừa mở phòng hóa trang ra thì nhìn thấy bên trong đã có một người đang ngồi. Người đó ngồi dựa vào ghế sô sofa, mắt hơi khép lại, dáng vẻ dường như có chút mệt mỏi, nghe thấy tiếng mở cửa, từ từ mở mắt, nhìn hướng về Tư Ngôn.
Tư Ngôn ngẩn ra, thuận đà lùi lại mấy bước, muốn lập tức mở cửa đi ra, nhưng đã muộn, người ngồi trên ghế sô sofa đã hoàn toàn tỉnh lại, ngồi thẳng người dậy, nửa như vui cười nhìn cô, giọng có chút khàn khàn: “Ồ, tiểu cô nương, tại sao nhìn thấy ta liền muốn đi?”. Tư Ngôn rút tay đang đặt trên cửa lại, cười lạnh một tiếng: “Anh làm sao lại ở trong này?”.
“Xem ra cô vẫn còn nhớ tôi?” Người đàn ông lười nhác đứng dậy, bước về phía Tư Ngôn, một tay chống lên tường, cười híp mắt nhìn cô. “Nơi này cô có thể đến, tại sao tôi không thể đến chứ?”
Tư Ngôn không thích nói chuyện nhiều với người đàn ông ngẫu nhiên gặp ở trong quán bar, liền đưa tay đẩy anh ta, cách xa anh ta một chút mới nói: “Vậy xin anh cách tôi xa một chút, anh gần như vậy tôi cảm thấy khó chịu!”.
Người đàn ông đó lại tiến sát Tư Ngôn hơn, vừa định nói thì lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng, lập tức một giọng nữ kinh ngạc cất lên: “Kỷ Huyên, anh đến rồi?”.
Tư Ngôn quay đầu nhìn, thấy Lạc Vũ Nghiên ánh mắt đầy sự kinh ngạc nhìn mình và Kỷ Huyên, liền vội vàng cách xa anh ta một chút, cô không muốn tham gia và câu chuyện của hai người. Lạc Vũ Nghiên bước vào phòng hóa trang, đưa tay kéo cánh tay Kỷ Huyên: “Là anh cố ý đến đợi em sao? Em đã xong việc rồi, có thể đi thôi”.
Kỷ Huyên lại không vội đi, mà còn quay đầu nhìn Tư Ngôn: “Tiểu cô nương, chúng ta sẽ còn gặp lại”. Nói rồi tuỳ tiện nháy nháy mắt với cô.

back top