Vì vừa bắt đầu khởi quay, cho nên thời gian sắp xếp không quá chặt chẽ, ít nhất thời gian buổi tối mọi người đều rảnh, Tư Ngôn vốn muốn cùng Tư Thiều cùng đi ăn, nhưng không ngờ kẻ thần bí Trung Tấn Sở không biết khi nào đã đại giá quan lâm, Tư Thiều đương nhiên phải tiếp đón ông chồng của mình rồi, đành phải gác bỏ Tư Ngôn sang một bên.
Tư Ngôn buồn bực không vui, nhưng cô nào dám đối mặt với Trung Tấn Sở, sau khi lẩm bẩm vài câu liền đi gõ cửa phòng Kỳ Dục. Cũng may, Trung Tấn Sở bá chiếm Tư Thiều của cô, vậy cô sẽ đi theo đuổi Kỳ Dục của mình.
“Cộc cộc cộc.” Tư Ngôn toét miệng cười, quyét sạch những phiền muộn vừa rồi trong lòng vừa rồi.
Kỳ Dục tại sao vẫn chưa ra mở cửa? Người không ở trong phòng?
“Cộc cộc cộc.” Tư Ngôn không tin, lại gõ cửa vài cái nữa, không phải là xui xẻo như vậy chứ, muốn tìm một người ăn cơm cùng mà không tìm được?
Cô lại đợi một lúc, vẫn không có người ra mở cửa, đầu óc chùng xuống, tiu nghỉu quay người rời đi, mới đi được vài bước, không ngờ phía sau lưng lại truyền đến tiếng cót két mở cửa.
“Trình Hải An, chuyện gì vậy?” Trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Tư Ngôn không để ý, mắt đột nhiên sáng lên, hưng phấn quay người lại: “Anh…”. Hóa ra là có! Cô nói không ra lời, Kỳ Dục đáng chết chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở thân dưới, phần trên “nuy”, thậm chí còn dính vài giọt nước.
Tư Ngôn tròn mắt, nhìn một giọt nước từ xương quai xanh rơi xuống, lăn qua phần ngực, eo, sau đó thấm vào chiếc khăn tắm màu trắng, cô không biết xấu hổ nuốt nước miếng, trời ơi, đừng trách cô nổi cơn háo sắc, thực tế đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Kỳ Dục như vậy, có chút không kìm nén nổi ác ý trong lòng, làm thế nào, cô muốn giơ móng vuốt ôm lấy? Làm thế nào, cô muốn hôn lên đôi môi mọng nước kia!
Khi cô đang không nhịn được bước đến trước mặt, nam diễn viên chính tự giác giơ tay, ầm một tiếng, cửa đã được đóng lại, hai người chia cắt, kẻ trong phòng, người ngoài phòng.
Tư Ngôn tức giận đá vào cửa, người đàn ông đó sao có thể như vậy, đã để cô ở ngoài cửa, một chút phong thái của kẻ quân tử cũng không có! Cô hoàn toàn quên mất vừa rồi ánh mắt của mình để lộ vẻ vô cùng cuồng nhiệt, mới khiến người đàn ông trong phòng phải đóng cửa.
Cửa đóng không lâu, khi Tư Ngôn đang định đá vào cửa lần nữa thì Kỳ Dục lại mở cửa ra, cô đá hụt nên ngã lao vào trong phòng, vừa đúng ngã vào lòng Kỳ Dục, khuôn ngực anh ấm áp mà rắn chắc.
Tư Ngôn không hề mất tự nhiên cũng không có, hơn nữa còn dụi dụi mặt vào ngực anh, cười thầm, trong mắt đầy sự đắc ý, mặc dù anh đã mặc quần áo nhưng ngực anh vẫn cường tráng.
Đến khi Kỳ Dục ngượng ngập nắm lấy vai cô để đỡ cô, sau đó tiện tay đóng cửa lại, có chút không tự nhiêến giải thích: “Tôi cho rằng là Trình Hải An”. Cho nên mới đóng cửa.
Tư Ngôn thừa hiểu, nếu Kỳ Dục biết là cô đến gõ cửa, làm sao có thể ăn mặc như vậy, cô cười xua xua tay: “Em biết, em biết”.
Kỳ Dục vẫn có chút không được tự nhiên, hắng giọng hai tiếng, hỏi: “Có việc gì?”.
“Ồ, đúng rồi.” Tư Ngôn sém chút nữa quên mất ý đồ của mình, vội vàng nói: “Em vẫn chưa ăn tối, có lẽ anh cũng chưa ăn đúng không, chúng ta cùng đi ăn, anh thấy thế nào? Nghe nói trong khu vực đóng phim có rất nhiều món ăn vặt.”.
Kỳ Dục khẽ chau mày, dường như không thích lắm đề nghị này của cô, đang muốn từ chối thì lại phát hiện Tư Ngôn đã ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu, vẻ đáng thương chu môi nói nhỏ: “Kỳ Dục Kỳ Dục, chúng ta đi thôi, em sắp chết đói rồi.”.
Thôi được, thỏa hiệp thêm một lần nữa. Kỳ Dục luôn không muốn bản thân mình tiếp tục thỏa hiệp trước mặt cô, nhưng sự thực chứng minh, Tư Ngôn luôn có cách công phá sự lạnh lùng của anh, khiến anh tự nguyện đi cùng cô. Anh không hề hài lòng với điều này, nhưng có lúc cảm thấy cảm giác này cũng không tồi, bị một người cứ bám riết lấy, có cảm giác được cần đến.
Thấy Kỳ Dục gật đầu nhẹ đến mức khó có thể nhận ra, Tư Ngôn cười lên tiếng: “Biết anh là người tốt nhất, chúng ta mau đi thôi!”.
Tư Ngôn thấy anh chỉ mặc bộ áo ngủ, có lẽ là vì vừa rồi không muốn cô đứng đợi lâu ngoài cửa, cô cười hi hi buông tay, đẩy anh vào phòng ngủ: “Mau đi đi, nhớ cải trang đi một chút”. Cô nhìn anh tinh nghịch nháy nháy mắt.
Cải trang? Kỳ Dục luôn đường đường chính chính ra ngoài, có lúc không may gặp phải fan cuồng nhiệt, có điều đó không phải vì anh không muốn, mà vì cảm thấy quá phiền phức, huống hồ, cải trang làm sao có thể khiến người khác không nhận ra chứ, anh không đoán định được, cho nên cũng không muốn lãng phí thời gian.
Cho nên đợi Khi Kỳ Dục ra khỏi phòng ngủ, anh vẫn đẹp trai một cách vô cùng bi thảm, Tư Ngôn kêu lên hai tiếng: “Kỳ Dục, tại sao không cải trang! Bộ dạng này, chúng ta làm sao ra ngoài đây!”.
“Anh Tôi không biết.” Anh rất thành thực, không biết chính là không biết…
Tư Ngôn làm bộ dạng bị anh đánh bại, ảo não suy nghĩ: “Trước tiên anh ngồi ở trong phòng một lúc, em về lấy chút đồ rồi sẽ quay lại ngay, đừng đi đâu!”.
Thấy anh ngồi ngoan ngoãn trên sofa đăm chiêu, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phía sau anh, mở hòm đựng đồ hóa trang ra, sau khi do dự vài giây, trước tiên cô lấy keo xịt tóc ra, đứng dậy mân mê phía sau gáy của Kỳ Dục rất lâu, sau đó lại ngồi xuống trước mặt anh, lấy ra kem che khuyết điểm và chì kẻ lông mày, bôi quét vài cái lên các góc của khuôn mặt anh, sau khi làm xong, nhìn dáng vẻ Kỳ Dục cô đầy mãn ý gật gật đầu.
Kỳ Dục muốn cầm gương lên nhìn, nhưng Tư Ngôn nhất quyết không cho, còn lấy từ thùng đựng đồ hóa trang ra một chiếc kính gọng đen không có mắt kính đeo lên cho anh, lúc đó mới huơ huơ tay, cười: “Việc lớn đã hoàn thành.”. Thấy Kỳ Dục muốn đưa tay chạm vào, cô vội vàng kéo tay anh: “Đừng động vào hỏng hết lớp hóa trang.”.
Kỳ Dục quả thực rất muốn nói, nếu là cùng nhau đi ra ngoài mà phải phiền phức như vậy, anh thà rằng không đi cùng cô còn hơn, nhưng anh lại không phải là kẻ nói không giữ lời, cho nên đã đồng ý với cô rồi, anh sẽ không thể nuốt lời.
Anh không thử nhìn xem dáng vẻ mình thế nào, vì không cần xem anh cũng biết, khẳng định là rất thê thảm, anh biết tiểu nha đầu Tư Ngôn này nhất định sẽ biến anh thành càng thê thảm càng tốt, cho nên anh vô cùng bình tĩnh đứng dậy, lãnh đạm nhìn Tư Ngôn vẫn đang người cười ngốc nghếch, hỏi: “Đi được chưa?”.
Tư Ngôn lúc này mới tỉnh lại, vội vàng đứng lên cạnh anh: “Đi thôi đi thôi”.
Ban đêm ở khu quay phim rất náo nhiệt, vì đang đúng mùa làm ăn, khách du lịch rất đông, Tư Ngôn kéo Kỳ Dục đi rất lâu mới tìm thấy một cửa hàng đồ nướng còn chỗ trống, sau khi ngồi xuống cô vỗ ngực thở: “Trời ạ, người sao đông kinh vậy!”.
“Tôi cho rằng cô biết trước rồi.” Kỳ Dục lườm cô một cái.
“Gì cơ?” Tư Ngôn nghe không hiểu.
“Ở đây người đến rất đông.”
Tư Ngôn nghĩ đi nghĩ lại mới hiểu ý của anh, không tránh khỏi có chút phẫn nộ: “Em vốn là lần đầu tiên đến đây, làm sao biết người đông như vậy, em không biết, cái gì cũng không biết!”.
Kỳ Dục không ngờ cô lại thừa cơ mắng anh, không biết nên trả lời thế nào, đành im lặng lật giở thức ăn trên bàn vỉ nướng.
“Cho thêm thịt!” Tư Ngôn gọi. “Anh sao chỉ thích ăn rau!”
“Ăn rau tốt cho sức khỏe.” Kỳ Dục không nhìn lên, chậm rãi nói.
Tư Ngôn không nghe, ném mấy miếng thịt vào, nghiến răng nghiến lợi, tức tối nói: “Em muốn ăn thịt!”.
Kỳ Dục nhìn cô một cái, Tư Ngôn cho rằng anh sẽ xuất ngôn giáo dục cô, nhưng không ngờ anh lại gắp mấy miếng thịt đặt vào vỉ nướng, cẩn thận lật giở.
Tư Ngôn vốn không dám tin, cuối cùng mở miệng, cười một tiếng khoái chí, giống như tiếng “meo” của một con mèo ăn vụng thịt.
Ăn xong, Kỳ Dục muốn về khách sạn, không ngờ Tư Ngôn nhất định không nghe, nhất nhất lôi anh đi dạo đêm, cô tự quyết định không cho anh thỏa hiệp, anh cuối cùng đành phải bước theo cô, có chút gì đó không giống anh, từ khi gia đình tan vỡ, anh bước vào làng giải trí, anh chưa hề thỏa hiệp với bất kỳ ai, nhất là với phụ nữ.
Trên đường đi, Kỳ Dục phát hiện có gì đó không bình thường, người trên đi đường cứ chỉ chỏ trỏ vào mặt anh, lúc đầu anh cho rằng thân phận của mình bị người ta phát hiện, thậm chí đã chuẩn bị sẵn nếu bị fan cuồng vây, nhưng không ngờ những người đi đường cứ chỉ chỏ và thì thầm to nhỏ với nhau, không giống dáng vẻ dạo phố, trong lòng anh càng thêm nghi ngờ.
Rất nhanh, sự nghi ngờ trong lòng anh được giải đáp, vì đúng lúc đó anh bị Tư Ngôn kéo đến vào một cửa hàng bán đồ hóa trang, bên trong có một chiếc gương lớn, lớn đến mức khiến anh không muốn nhìn thấy cũng khó.
Khi nhìn thấy mình trong gương, trong não Kỳ Dục có chút rối loạn, đây là ai? Anh rất muốn hỏi. Thế là anh đưa tay sờ sờ lên mái tóc được hóa trang quá mức, sờ lên chiếc kính đen, sờ lên nốt ruồi đen trên mặt, liền hiểu rõ mọi chuyện, ồ, hóa ra người đàn ông đứng giữa nhà này chính là mình!
Anh biết mình nhất định rất “thảm”, nhưng không ngờ lại thảm đến mức này! Khóe môi Kỳ Dục giật giật, kìm nén rất lâu mới nhịn được khát vọng của bản thân là lao thẳng về khách sạn, Tư Ngôn kẻ hóa trang này, thực sự quá xuất sắc! Xuất sắc đến mức khiến anh phải nghiến răng nghiến lợi!
Vốn đang xem vài thứ trang sức nhỏ, Tư Ngôn cảm giác Kỳ Dục không ở bên cạnh mình, tự động quay đầu tìm, vừa quay lại, cô liền nhìn thấy Kỳ Dục mặt hằm hằm đứng trước gương nhìn tạo hình độc đáo của cô, trong lòng cô khẽ run rẩy, thận trọng bước đến, kéo cánh tay của anh: “Kỳ Dục, anh đừng tức giận nhé?”. Giọng cô vô cùng nhỏ, vì lo lắng sợ bị người khác nghe thấy.
“Cô cảm thấy thế nào?” Kỳ Dục lạnh lùng mở miệng.
Tư Ngôn dường như cảm nhận được khí lạnh từ trong miệng anh truyền ra kéo dài không ngừng, hại cô run lập cập, chỉ có thể ngượng ngập cười: “Anh nhìn xem, như thế này ai cũng không thể nhận ra anh, chứng tỏ em hóa trang rất thành công.”. Cô nói mà một chút sức mạnh cũng không có.
Thành công? Thành công mới có quỷ!
Tư Ngôn buồn bực không vui, nhưng cô nào dám đối mặt với Trung Tấn Sở, sau khi lẩm bẩm vài câu liền đi gõ cửa phòng Kỳ Dục. Cũng may, Trung Tấn Sở bá chiếm Tư Thiều của cô, vậy cô sẽ đi theo đuổi Kỳ Dục của mình.
“Cộc cộc cộc.” Tư Ngôn toét miệng cười, quyét sạch những phiền muộn vừa rồi trong lòng vừa rồi.
Kỳ Dục tại sao vẫn chưa ra mở cửa? Người không ở trong phòng?
“Cộc cộc cộc.” Tư Ngôn không tin, lại gõ cửa vài cái nữa, không phải là xui xẻo như vậy chứ, muốn tìm một người ăn cơm cùng mà không tìm được?
Cô lại đợi một lúc, vẫn không có người ra mở cửa, đầu óc chùng xuống, tiu nghỉu quay người rời đi, mới đi được vài bước, không ngờ phía sau lưng lại truyền đến tiếng cót két mở cửa.
“Trình Hải An, chuyện gì vậy?” Trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Tư Ngôn không để ý, mắt đột nhiên sáng lên, hưng phấn quay người lại: “Anh…”. Hóa ra là có! Cô nói không ra lời, Kỳ Dục đáng chết chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở thân dưới, phần trên “nuy”, thậm chí còn dính vài giọt nước.
Tư Ngôn tròn mắt, nhìn một giọt nước từ xương quai xanh rơi xuống, lăn qua phần ngực, eo, sau đó thấm vào chiếc khăn tắm màu trắng, cô không biết xấu hổ nuốt nước miếng, trời ơi, đừng trách cô nổi cơn háo sắc, thực tế đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Kỳ Dục như vậy, có chút không kìm nén nổi ác ý trong lòng, làm thế nào, cô muốn giơ móng vuốt ôm lấy? Làm thế nào, cô muốn hôn lên đôi môi mọng nước kia!
Khi cô đang không nhịn được bước đến trước mặt, nam diễn viên chính tự giác giơ tay, ầm một tiếng, cửa đã được đóng lại, hai người chia cắt, kẻ trong phòng, người ngoài phòng.
Tư Ngôn tức giận đá vào cửa, người đàn ông đó sao có thể như vậy, đã để cô ở ngoài cửa, một chút phong thái của kẻ quân tử cũng không có! Cô hoàn toàn quên mất vừa rồi ánh mắt của mình để lộ vẻ vô cùng cuồng nhiệt, mới khiến người đàn ông trong phòng phải đóng cửa.
Cửa đóng không lâu, khi Tư Ngôn đang định đá vào cửa lần nữa thì Kỳ Dục lại mở cửa ra, cô đá hụt nên ngã lao vào trong phòng, vừa đúng ngã vào lòng Kỳ Dục, khuôn ngực anh ấm áp mà rắn chắc.
Tư Ngôn không hề mất tự nhiên cũng không có, hơn nữa còn dụi dụi mặt vào ngực anh, cười thầm, trong mắt đầy sự đắc ý, mặc dù anh đã mặc quần áo nhưng ngực anh vẫn cường tráng.
Đến khi Kỳ Dục ngượng ngập nắm lấy vai cô để đỡ cô, sau đó tiện tay đóng cửa lại, có chút không tự nhiêến giải thích: “Tôi cho rằng là Trình Hải An”. Cho nên mới đóng cửa.
Tư Ngôn thừa hiểu, nếu Kỳ Dục biết là cô đến gõ cửa, làm sao có thể ăn mặc như vậy, cô cười xua xua tay: “Em biết, em biết”.
Kỳ Dục vẫn có chút không được tự nhiên, hắng giọng hai tiếng, hỏi: “Có việc gì?”.
“Ồ, đúng rồi.” Tư Ngôn sém chút nữa quên mất ý đồ của mình, vội vàng nói: “Em vẫn chưa ăn tối, có lẽ anh cũng chưa ăn đúng không, chúng ta cùng đi ăn, anh thấy thế nào? Nghe nói trong khu vực đóng phim có rất nhiều món ăn vặt.”.
Kỳ Dục khẽ chau mày, dường như không thích lắm đề nghị này của cô, đang muốn từ chối thì lại phát hiện Tư Ngôn đã ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu, vẻ đáng thương chu môi nói nhỏ: “Kỳ Dục Kỳ Dục, chúng ta đi thôi, em sắp chết đói rồi.”.
Thôi được, thỏa hiệp thêm một lần nữa. Kỳ Dục luôn không muốn bản thân mình tiếp tục thỏa hiệp trước mặt cô, nhưng sự thực chứng minh, Tư Ngôn luôn có cách công phá sự lạnh lùng của anh, khiến anh tự nguyện đi cùng cô. Anh không hề hài lòng với điều này, nhưng có lúc cảm thấy cảm giác này cũng không tồi, bị một người cứ bám riết lấy, có cảm giác được cần đến.
Thấy Kỳ Dục gật đầu nhẹ đến mức khó có thể nhận ra, Tư Ngôn cười lên tiếng: “Biết anh là người tốt nhất, chúng ta mau đi thôi!”.
Tư Ngôn thấy anh chỉ mặc bộ áo ngủ, có lẽ là vì vừa rồi không muốn cô đứng đợi lâu ngoài cửa, cô cười hi hi buông tay, đẩy anh vào phòng ngủ: “Mau đi đi, nhớ cải trang đi một chút”. Cô nhìn anh tinh nghịch nháy nháy mắt.
Cải trang? Kỳ Dục luôn đường đường chính chính ra ngoài, có lúc không may gặp phải fan cuồng nhiệt, có điều đó không phải vì anh không muốn, mà vì cảm thấy quá phiền phức, huống hồ, cải trang làm sao có thể khiến người khác không nhận ra chứ, anh không đoán định được, cho nên cũng không muốn lãng phí thời gian.
Cho nên đợi Khi Kỳ Dục ra khỏi phòng ngủ, anh vẫn đẹp trai một cách vô cùng bi thảm, Tư Ngôn kêu lên hai tiếng: “Kỳ Dục, tại sao không cải trang! Bộ dạng này, chúng ta làm sao ra ngoài đây!”.
“Anh Tôi không biết.” Anh rất thành thực, không biết chính là không biết…
Tư Ngôn làm bộ dạng bị anh đánh bại, ảo não suy nghĩ: “Trước tiên anh ngồi ở trong phòng một lúc, em về lấy chút đồ rồi sẽ quay lại ngay, đừng đi đâu!”.
Thấy anh ngồi ngoan ngoãn trên sofa đăm chiêu, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phía sau anh, mở hòm đựng đồ hóa trang ra, sau khi do dự vài giây, trước tiên cô lấy keo xịt tóc ra, đứng dậy mân mê phía sau gáy của Kỳ Dục rất lâu, sau đó lại ngồi xuống trước mặt anh, lấy ra kem che khuyết điểm và chì kẻ lông mày, bôi quét vài cái lên các góc của khuôn mặt anh, sau khi làm xong, nhìn dáng vẻ Kỳ Dục cô đầy mãn ý gật gật đầu.
Kỳ Dục muốn cầm gương lên nhìn, nhưng Tư Ngôn nhất quyết không cho, còn lấy từ thùng đựng đồ hóa trang ra một chiếc kính gọng đen không có mắt kính đeo lên cho anh, lúc đó mới huơ huơ tay, cười: “Việc lớn đã hoàn thành.”. Thấy Kỳ Dục muốn đưa tay chạm vào, cô vội vàng kéo tay anh: “Đừng động vào hỏng hết lớp hóa trang.”.
Kỳ Dục quả thực rất muốn nói, nếu là cùng nhau đi ra ngoài mà phải phiền phức như vậy, anh thà rằng không đi cùng cô còn hơn, nhưng anh lại không phải là kẻ nói không giữ lời, cho nên đã đồng ý với cô rồi, anh sẽ không thể nuốt lời.
Anh không thử nhìn xem dáng vẻ mình thế nào, vì không cần xem anh cũng biết, khẳng định là rất thê thảm, anh biết tiểu nha đầu Tư Ngôn này nhất định sẽ biến anh thành càng thê thảm càng tốt, cho nên anh vô cùng bình tĩnh đứng dậy, lãnh đạm nhìn Tư Ngôn vẫn đang người cười ngốc nghếch, hỏi: “Đi được chưa?”.
Tư Ngôn lúc này mới tỉnh lại, vội vàng đứng lên cạnh anh: “Đi thôi đi thôi”.
Ban đêm ở khu quay phim rất náo nhiệt, vì đang đúng mùa làm ăn, khách du lịch rất đông, Tư Ngôn kéo Kỳ Dục đi rất lâu mới tìm thấy một cửa hàng đồ nướng còn chỗ trống, sau khi ngồi xuống cô vỗ ngực thở: “Trời ạ, người sao đông kinh vậy!”.
“Tôi cho rằng cô biết trước rồi.” Kỳ Dục lườm cô một cái.
“Gì cơ?” Tư Ngôn nghe không hiểu.
“Ở đây người đến rất đông.”
Tư Ngôn nghĩ đi nghĩ lại mới hiểu ý của anh, không tránh khỏi có chút phẫn nộ: “Em vốn là lần đầu tiên đến đây, làm sao biết người đông như vậy, em không biết, cái gì cũng không biết!”.
Kỳ Dục không ngờ cô lại thừa cơ mắng anh, không biết nên trả lời thế nào, đành im lặng lật giở thức ăn trên bàn vỉ nướng.
“Cho thêm thịt!” Tư Ngôn gọi. “Anh sao chỉ thích ăn rau!”
“Ăn rau tốt cho sức khỏe.” Kỳ Dục không nhìn lên, chậm rãi nói.
Tư Ngôn không nghe, ném mấy miếng thịt vào, nghiến răng nghiến lợi, tức tối nói: “Em muốn ăn thịt!”.
Kỳ Dục nhìn cô một cái, Tư Ngôn cho rằng anh sẽ xuất ngôn giáo dục cô, nhưng không ngờ anh lại gắp mấy miếng thịt đặt vào vỉ nướng, cẩn thận lật giở.
Tư Ngôn vốn không dám tin, cuối cùng mở miệng, cười một tiếng khoái chí, giống như tiếng “meo” của một con mèo ăn vụng thịt.
Ăn xong, Kỳ Dục muốn về khách sạn, không ngờ Tư Ngôn nhất định không nghe, nhất nhất lôi anh đi dạo đêm, cô tự quyết định không cho anh thỏa hiệp, anh cuối cùng đành phải bước theo cô, có chút gì đó không giống anh, từ khi gia đình tan vỡ, anh bước vào làng giải trí, anh chưa hề thỏa hiệp với bất kỳ ai, nhất là với phụ nữ.
Trên đường đi, Kỳ Dục phát hiện có gì đó không bình thường, người trên đi đường cứ chỉ chỏ trỏ vào mặt anh, lúc đầu anh cho rằng thân phận của mình bị người ta phát hiện, thậm chí đã chuẩn bị sẵn nếu bị fan cuồng vây, nhưng không ngờ những người đi đường cứ chỉ chỏ và thì thầm to nhỏ với nhau, không giống dáng vẻ dạo phố, trong lòng anh càng thêm nghi ngờ.
Rất nhanh, sự nghi ngờ trong lòng anh được giải đáp, vì đúng lúc đó anh bị Tư Ngôn kéo đến vào một cửa hàng bán đồ hóa trang, bên trong có một chiếc gương lớn, lớn đến mức khiến anh không muốn nhìn thấy cũng khó.
Khi nhìn thấy mình trong gương, trong não Kỳ Dục có chút rối loạn, đây là ai? Anh rất muốn hỏi. Thế là anh đưa tay sờ sờ lên mái tóc được hóa trang quá mức, sờ lên chiếc kính đen, sờ lên nốt ruồi đen trên mặt, liền hiểu rõ mọi chuyện, ồ, hóa ra người đàn ông đứng giữa nhà này chính là mình!
Anh biết mình nhất định rất “thảm”, nhưng không ngờ lại thảm đến mức này! Khóe môi Kỳ Dục giật giật, kìm nén rất lâu mới nhịn được khát vọng của bản thân là lao thẳng về khách sạn, Tư Ngôn kẻ hóa trang này, thực sự quá xuất sắc! Xuất sắc đến mức khiến anh phải nghiến răng nghiến lợi!
Vốn đang xem vài thứ trang sức nhỏ, Tư Ngôn cảm giác Kỳ Dục không ở bên cạnh mình, tự động quay đầu tìm, vừa quay lại, cô liền nhìn thấy Kỳ Dục mặt hằm hằm đứng trước gương nhìn tạo hình độc đáo của cô, trong lòng cô khẽ run rẩy, thận trọng bước đến, kéo cánh tay của anh: “Kỳ Dục, anh đừng tức giận nhé?”. Giọng cô vô cùng nhỏ, vì lo lắng sợ bị người khác nghe thấy.
“Cô cảm thấy thế nào?” Kỳ Dục lạnh lùng mở miệng.
Tư Ngôn dường như cảm nhận được khí lạnh từ trong miệng anh truyền ra kéo dài không ngừng, hại cô run lập cập, chỉ có thể ngượng ngập cười: “Anh nhìn xem, như thế này ai cũng không thể nhận ra anh, chứng tỏ em hóa trang rất thành công.”. Cô nói mà một chút sức mạnh cũng không có.
Thành công? Thành công mới có quỷ!