Xuất hiện trên giường của một người đàn ông khác, đó là điều cô không thể chấp nhận được, nước mắt cô vì thế cứ tuôn trào.
Kỷ Huyên không đành lòng, nhưng vẫn muốn tiếp tục trêu chọc cô, anh cố ý nói: “Cô nghĩ giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì rồi?”. Tư Ngôn bị những giọt nước mắt làm cho nghẹn lại, đôi mắt đẫm lệ mở to nhìn Kỷ Huyên đầy căm hận, nhưng cô vẫn không thể thốt ra được lời nào, chỉ thấy nỗi tuyệt vọng chan đầy trong đáy mắt.
Kỷ Huyên nuốt nước bọt, chưa bao giờ anh chứng kiến cảnh tượng như vậy, những người con gái đến với anh chẳng bao giờ khóc lóc như vậy, không ai tuyệt vọng đến vậy. Anh bắt đầu thấy bất an, bụng nghĩ mình đùa quá mức rồi chăng? Anh không dám nói thêm gì nữa, chỉ ngồi dậy rồi tiến về phía Tư Ngôn: “Tư Ngôn, cô đừng khóc, tôi…”.
Chưa nói hết câu thì Tư Ngôn đã tỏ ra vô cùng sợ hãi lùi về phía sau nhìn anh ta vẻ đầy xa lạ.
Lúc này Kỷ Huyên mới biết mình đã gây ra họa. Nếu sớm biết cô không giống những phụ nữ bình thường thì anh đã chẳng dám trêu đùa với cô! Nếu cô tin chuyện đó là thật, thì về sau chắc sẽ sợ hãi mà xa lánh anh? Anh thở dài ngao ngán, rồi nói với Tư Ngôn: “Cô bình tĩnh một chút, bình tĩnh, tôi chỉ đùa một chút với cô thôi.”.
“Đùa ư?” Tư Ngôn nhìn anh ta đầy nghi hoặc, giọng cô nghẹn ngào vì khóc lóc.
“Ừ, đùa thôi.” Kỷ Huyên chỉ vào quần áo cô đang mặc trên người, nói:, “Cô thử nhìn quần áo cô, vẫn còn mặc nguyên vẹn trên người đấy thôi, tôi chưa làm gì cô cả, yên tâm đi.”.
Nghe vậy, Tư Ngôn cúi xuống nhìn quần áo của mình, quả nhiên vẫn là bộ quần áo tối qua mặc, hơn nữa trông nó còn có chút nhàu nhĩ do không cởi ra. Cô chớp chớp mắt, cảm giác thân thể cũng chẳng có gì khác lạ, nghe nói phụ nữ sau cái lần đầu tiên ấy sẽ thấy đau đơớn lắm, nhưng sao cô chẳng có cảm giác gì cả? Cũng coi như đã tin, nhưng đằng nào cũng khóc rồi, cô đưa tay gạt nước mắt trên mặt rồi tiếp tục trợn mắt nhìn Kỷ Huyên đầy phẫn nộ: “Anh đùa cái gì thế hả!”. Cô gầm lên.
Kỷ Huyên chưa bao giờ bị một người phụ nữ quát cho như vậy, nhưng việc này là lỗi ở anh, anh đành nghiến răng nín nhịn: “Được rồi, được rồi, tôi sai là được chứ gì?”. Anh bĩu môi, quả là một phụ nữ khó xử lý, nhưng, đã lâu lắm rồi anh chưa gặp một người phụ nữ đầy tính thách đấu như thế.
Tư Ngôn vừa lau nước mắt, vừa định đứng dậy, ngồi trên đất quả là lạnh thật, toàn thân cô lạnh cóng. Vẫn chưa đứng được dậy thì chuông điện thoại của cô vang lên. Sững sờ giây lát, cô chẳng kịp đứng lên, nhoài người ra với lấy cái áo choàng, lần tìm chiếc điện thoại. Liếc nhìn tên người gọi trên màn hình là Kỳ Dục, cô hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nhấc máy.
Giọng nói trầm ấm của Kỳ Dục cất lên bên kia đầu điện thoại: “Tư Ngôn, sao mãi em mới nghe máy thế?”.
“Ừm, vừa rồi em không nghe thấy chuông.” Cô đã cố gắng thả lỏng cho người thư thái hơn một chút nhưng Kỳ Dục vẫn nghe ra giọng cô đang nghẹn ngào.
“Em sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Em không sao.” Tư Ngôn hít thở sâu, rồi trợn mắt về phía Kỷ Huyên., “Em đang thu dọn hành lý, lát nữa sẽ ra sân bay.”
Thấy Tư Ngôn không muốn nói nhiều, Kỳ Dục cũng không hỏi nữa, anh chỉ dặn dò một câu rồi định cúp máy.
“Kỳ Dục…” Không nén nổi, Tư Ngôn khẽ gọi anh, cô định nói em nhớ anh, nhưng chưa kịp nói thì cô nghe có tiếng phụ nữ bên cạnh Kỳ Dục, giọng nói đó nghe rất quen. Trong phút chốc cô nhớ ra đó là ai, người đó nói: “Kỳ Dục, Tiêu A Sênh tỉnh lại rồi.”.
Kỳ Dục vội cúp máy không cả nói lời tạm biệt với Tư Ngôn, rồi anh cùng Hướng Vãn quay vào phòng bệnh.
Nghe điện thoại kêu tút tút, nước mắt Tư Ngôn bỗng lại trào ra, cô khịt khịt mũi rồi mắng thầm: Tư Ngôn, mày hãy mạnh mẽ lên đi.
Do có chút vấn đề xảy ra với Kỷ Huyên, nên suốt chặng đường từ khách sạn đến sân bay, rồi về đến Tân Hải, Tư Ngôn không nói với anh ta lời nào, Kỷ Huyên cũng thầm mắng mình đã đùa quá trớn, nhưng anh cũng chẳng nghĩ ra cách gì để bào chữa đành không ngừng đưa tay lên xoa xoa mũi chờ Tư Ngôn hết giận.
Kỳ Dục không đến đón cô, Tư Ngôn cũng không thất vọng về điều đó, cô đã sớm biết sẽ là như vậy. Chắc chắn anh ấy phải ở bệnh viện với Tiêu Sênh, làm sao có thể ra sân bay đón mình được cơ chứ, huống hồ ở sân bay đầy những tên săn ảnh, không cẩn thận là bị chụp ảnh lén ngay.
Vì sự việc của Tiêu Sênh, nên sau khi hoàn tất bộ phim Trượng kiếm“Trượng Kiếm”, rất lâu sau Kỳ Dục không có hoạt động gì, anh muốn nghỉ ngơi một thời gian. Dẫu sao bộ phim Trượng kiếm“Trượng Kiếm” vẫn cần công tác hậu kỳ, việc tuyên truyền cũng không thể tiến hành quá sớm. Anh đã tìm thấy Tiêu Sênh, lại có được Tư Ngôn, giờ đây anh không cần vội vàng gì nữa.
Bệnh tình của A Sênh lúc thế này lúc thế khác, khiến Kỳ Dục tất bật lên xuống, chẳng thể đi đến đâu, hơn nữa A Sênh bắt đầu quen người, con bé không còn xa lánh anh nữa, vì thế anh càng không thể rời xa A Sênh. Còn về Tư Ngôn, anh đành lòng chỉ tạm thời nói lời xin lỗi tới cô ấy. Tuy trong điện thoại Tư Ngôn vẫn quan tâm anh, nói thông cảm với anh, hiểu cho anh, nhưng Kỳ Dục vẫn cảm thấy băn khoăn nhiều lắm.
Nói ra thì phải đến hơn một tuần Tư Ngôn chưa gặp Kỳ Dục. Ngày nào anh cũng gọi điện thoại, giọng dịu dàng nói xin lỗi, như thế thì Tư Ngôn còn biết nói sao? Cô mãi mãi chỉ đứng vị trí thứ hai trong cuộc đời anh, cô biết điều đó, vậy hà cớ gì cô lại gây căng thẳng vào lúc này? Thực ra cô rất hy vọng Kỳ Dục có thể để cô đến thăm Tiêu Sênh, để chứng tỏ sự khẳng định của anh dành cho cô, nhưng Kỳ Dục lại chưa từng nhắc tới điều đó.
Lần nào nói chuyện Tư Ngôn cũng muốn hỏi xem liệu cô có nên đến bệnh viện thăm Tiêu Sênh hay không, nhưng lời cứ dâng lên cửa miệng lại không thể thốt ra được, bởi cô sợ bị cự tuyệt, sợ bị từ chối, sợ nghe thấy anh nói thấy với cô không cần đến, sợ biết được vị trí của cô trong anh lại thấp đến vậy.
Quả như người ta nói, khi đã có được lại lo sợ bị mất đi, ngay cả Tư Ngôn cũng nằm trong số đó. Trước đây, cô không biết thế nào là tình yêu, lúc đó cô sống thật vô tư, thoải mái, ngày nào cũng đầy ắp niềm vui, nhưng từ ngày yêu Kỳ Dục, cô có thêm một thứ để so đo, sự mềm yếu trước kia dần biến mất, để thấy thế vào đó là hương vị của sự chín chắn. Kỳ thực cô không thích như thế này, cô hy vọng mình lại sống vui vẻ, lại là chính mình, nhưng lại chẳng có cách nào khác, cô đã để tâm nên không thể không thận trọng.
Sau khi về Tân Hải, Tư Ngôn luôn lười biếng ẩn mình trong nhà không muốn đi đâu. Tư Niên dễ dàng nhận ra sự khác lạ ở cô con gái, ông biết có lẽ Tư Ngôn đã gặp được người đàn ông khiến cô có thể kêu ca than thở. Cũng không cần quan tâm quá nhiều, dẫu sao sự việc này ai ai thời trẻ cũng phải trải qua, cái gì là của cô sẽ là của cô, không phải của cô thì dù là ai đi nữa cũng không thể níu kéo được. Ông tin một ngày cô sẽ hiểu ra điều đó.
Nghỉ ngơi được ngót nửa tháng, giờ đây dù Tư Ngôn có không muốn ra khỏi nhà đến mấy cũng không được, bởi Sở Vân Thượng đã tìm đến tận nhà.
Bộ phim “Em yêu, yêu không bao giờ là muộn” của Sở Vân Thượng đã bước vào giai đoạn chuẩn bị ghi hình. Do đã lâu ngày không gặp Tư Ngôn, nên cô ấy đã hỏi thăm địa chỉ nhà rồi lần mò tìm đến tận nơi.
Tư Niên là người rất hiếu khách, thấy có cô gái chạc tuổi con cháu gái mình đến chơi thì vô cùng phấn khởi liền nhiệt tình chào đón, còn Sở Vân Thượng từ nhỏ đã không còn ông bà, nên cô thấy rất vui bởi sự yêu thương ân cần của Tư Niên, chẳng mấy chốc cô vui vẻ gọi tiếng “ông” như Tư Ngôn đang gọi.
Khi Tư Niên rời khỏi, Tư Ngôn bèn hỏi: “Sao cô lại đến đây một mình? Anh ấy không đi cùng cô sao?”.
“Suỵt.” Sở Vân Thượng cười hì hì,. “Tôi lén chạy ra ngoài, anh ấy quản tôi chặt lắm. Dẫu sao tôi vẫn phải gặp cô, nhân cơ hội đi lượn lờ đã.”
“Có việc gì không chị?”
“Không có việc gì thì không được tìm em cô à?”, Sở Vân Thượng dẩu môi lầm bầm., “Nhưng đúng là chị tôi có việc cần tìm cô, bộ phim đang chuẩn bị quay, phải xác định diễn viên đóng rồi, nên chị tôi chủ động mạn phép chủ động đến tìm em đến đây.”
“Việc này chị chỉ cần gọi điện thoại cho em tôi là được rồi mà.” Tư Ngôn liếc mắt nhìn,. “Bao giờ bắt đầu quay thế?”
“Ngày kia. Ở tòa nhà Vân Quang.” Vân Quang là công ty giải trí do Kỷ Vân làm chủ, có thể coi là công ty đối đầu với công ty Sao Hoa ngữ của Chung Tấn Sở, nhưng quan hệ giữa hai nhà rất tốt, chưa bao giờ xảy ra bất kì một bất đồng nào.
Tư Ngôn ghi lại, rồi hỏi: “Tôi nhớ rồi, cô định thế nào? Ở đây ăn cơm nhé?”.
Sở Vân Thượng mắt sáng bừng: “Được không vậy, chiều nay cô cùng tôi đi dạo phố mua sắm nhé? Kỷ Vân chẳng nhẫn nại chút nào, đi mua sắm với anh ấy chán lắm.”.
Tư Ngôn nghĩ cũng lâu lắm rồi mình chưa đi mua sắm, bèn gật đầu đồng ý. Cô mới đến Tân Hải không lâu, nên cũng chưa có nhiều bạn bè, trước kia đều là tự cô một mình mua sắm, hiếm khi gặp được người cùng trang lứa với mình, tính cách lại cũng hợp nhau, vì thế cô vui vẻ nhận lời Sở Vân Thượng.
Hai người vui vẻ ra khỏi nhà. Vì đã rất lâu không được đi dạo phố, lại vừa khéo vào mùa lạnh, Tư Ngôn quyết định đi mua sắm xả láng, không chỉ mua vài bộ quần áo cho mình, mà cô còn mua cho cả Tư Niên, Tư Thiều, và cho Kỳ Dục nữa, do quá kén chọn nên cô ngắm đi ngắm lại mà vẫn chưa chọn được cái gì vừa ý.
Sở Vân Thượng còn xả láng hơn cả Tư Ngôn, cũng không biết bao lâu rồi cô chưa được thoải mái như vậy, chẳng mấy chốc cô đã mua cho mình và Kỷ Vân cả một đống đồ. Cả hai đều đã túi lớn túi bé, bèn tìm một nơi ngồi nghỉ ngơi. Quá nhiều đồ không thể tự mình mang về nhà, Sở Vân Thượng đành gọi điện cho Kỷ Vân. Gọi xong điện thoại cô cười tít mắt: “Kỷ Vân sẽ đến ngay thôi, bọn tôi sẽ đưa cô về trước nhé?”.
Tư Ngôn nhớ ra mình còn chưa mua được đồ cho Kỳ Dục, nên cô huơ tay: “Không cần đâu, cô và anh ta cứ về đi, tôi còn muốn đi xem nữa.”.
Nhìn chỗ túi giấy bên cạnh Tư Ngôn, mắt Sở Vân Thượng lại nheo nheo: “Còn cần gì nữa thế? Quần áo của cô đều mua được rồi còn gì? Của anh ta cũng có rồi.”.
Tư Ngôn thoáng đỏ mặt, cô không biết Sở Vân Thượng còn chưa biết gì về chuyện của cô với Kỳ Dục, nên không dám vội vàng nói gì, không phải cô không tin tưởng Sở Vân Thượng mà vì miệng của Sở Vân Thượng không được kín cho lắm.
“Chắc là mua cho Kỷ Huyên hả?” Sở Vân Thượng ghé lại gần, hỏi. “Kỷ Huyên trông thì có vẻ hơi hám sắc, nhưng thực ra anh ta là người rất tốt đấy.”
Tư Ngôn vội lắc đầu: “Giữa tôi với Kỷ Huyên chỉ là bạn bè thôi.”. Cô lầm bầm trong bụng: có khi còn không thể coi là bạn ý.
“Có thật là không có gì?” Sở Vân Thượng có phần thất vọng., “Chị Tôi cứ tưởng, chúng ta có khi trở thành người một nhà cơ đấy, tiếc quá. Kỷ Huyên thực ra rất tốt, thật sự em cô không suy nghĩ thêm về điều đó?”
Tư Ngôn cười ngượng ngùng, cô thừa nhận lắm lúc Kỷ Huyên thực sự rất tốt, nhưng cô còn chưa quên việc anh ta lừa cô, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh ta được, vì thế cô tiếp tục lắc đầu: “Em Tôi thực sự không thích Kỷ Huyên, em tôi đã có người để thích rồi.”.
Lúc này Sở Vân Thượng mới từ bỏ: “Ôi, thật đáng tiếc thay.”.
Tư Ngôn bụng nghĩ chẳng có gì là đáng tiếc cả. Nhưng cô không thể nói ra điều đó, may mà chỉ lát sau Kỷ Vân đã tới. Sở Vân Thượng vui vẻ đi cùng người đàn ông của mình, Tư Ngôn tiễn họ, xong cô thở phào một tiếng.
Kỷ Huyên không đành lòng, nhưng vẫn muốn tiếp tục trêu chọc cô, anh cố ý nói: “Cô nghĩ giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì rồi?”. Tư Ngôn bị những giọt nước mắt làm cho nghẹn lại, đôi mắt đẫm lệ mở to nhìn Kỷ Huyên đầy căm hận, nhưng cô vẫn không thể thốt ra được lời nào, chỉ thấy nỗi tuyệt vọng chan đầy trong đáy mắt.
Kỷ Huyên nuốt nước bọt, chưa bao giờ anh chứng kiến cảnh tượng như vậy, những người con gái đến với anh chẳng bao giờ khóc lóc như vậy, không ai tuyệt vọng đến vậy. Anh bắt đầu thấy bất an, bụng nghĩ mình đùa quá mức rồi chăng? Anh không dám nói thêm gì nữa, chỉ ngồi dậy rồi tiến về phía Tư Ngôn: “Tư Ngôn, cô đừng khóc, tôi…”.
Chưa nói hết câu thì Tư Ngôn đã tỏ ra vô cùng sợ hãi lùi về phía sau nhìn anh ta vẻ đầy xa lạ.
Lúc này Kỷ Huyên mới biết mình đã gây ra họa. Nếu sớm biết cô không giống những phụ nữ bình thường thì anh đã chẳng dám trêu đùa với cô! Nếu cô tin chuyện đó là thật, thì về sau chắc sẽ sợ hãi mà xa lánh anh? Anh thở dài ngao ngán, rồi nói với Tư Ngôn: “Cô bình tĩnh một chút, bình tĩnh, tôi chỉ đùa một chút với cô thôi.”.
“Đùa ư?” Tư Ngôn nhìn anh ta đầy nghi hoặc, giọng cô nghẹn ngào vì khóc lóc.
“Ừ, đùa thôi.” Kỷ Huyên chỉ vào quần áo cô đang mặc trên người, nói:, “Cô thử nhìn quần áo cô, vẫn còn mặc nguyên vẹn trên người đấy thôi, tôi chưa làm gì cô cả, yên tâm đi.”.
Nghe vậy, Tư Ngôn cúi xuống nhìn quần áo của mình, quả nhiên vẫn là bộ quần áo tối qua mặc, hơn nữa trông nó còn có chút nhàu nhĩ do không cởi ra. Cô chớp chớp mắt, cảm giác thân thể cũng chẳng có gì khác lạ, nghe nói phụ nữ sau cái lần đầu tiên ấy sẽ thấy đau đơớn lắm, nhưng sao cô chẳng có cảm giác gì cả? Cũng coi như đã tin, nhưng đằng nào cũng khóc rồi, cô đưa tay gạt nước mắt trên mặt rồi tiếp tục trợn mắt nhìn Kỷ Huyên đầy phẫn nộ: “Anh đùa cái gì thế hả!”. Cô gầm lên.
Kỷ Huyên chưa bao giờ bị một người phụ nữ quát cho như vậy, nhưng việc này là lỗi ở anh, anh đành nghiến răng nín nhịn: “Được rồi, được rồi, tôi sai là được chứ gì?”. Anh bĩu môi, quả là một phụ nữ khó xử lý, nhưng, đã lâu lắm rồi anh chưa gặp một người phụ nữ đầy tính thách đấu như thế.
Tư Ngôn vừa lau nước mắt, vừa định đứng dậy, ngồi trên đất quả là lạnh thật, toàn thân cô lạnh cóng. Vẫn chưa đứng được dậy thì chuông điện thoại của cô vang lên. Sững sờ giây lát, cô chẳng kịp đứng lên, nhoài người ra với lấy cái áo choàng, lần tìm chiếc điện thoại. Liếc nhìn tên người gọi trên màn hình là Kỳ Dục, cô hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nhấc máy.
Giọng nói trầm ấm của Kỳ Dục cất lên bên kia đầu điện thoại: “Tư Ngôn, sao mãi em mới nghe máy thế?”.
“Ừm, vừa rồi em không nghe thấy chuông.” Cô đã cố gắng thả lỏng cho người thư thái hơn một chút nhưng Kỳ Dục vẫn nghe ra giọng cô đang nghẹn ngào.
“Em sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Em không sao.” Tư Ngôn hít thở sâu, rồi trợn mắt về phía Kỷ Huyên., “Em đang thu dọn hành lý, lát nữa sẽ ra sân bay.”
Thấy Tư Ngôn không muốn nói nhiều, Kỳ Dục cũng không hỏi nữa, anh chỉ dặn dò một câu rồi định cúp máy.
“Kỳ Dục…” Không nén nổi, Tư Ngôn khẽ gọi anh, cô định nói em nhớ anh, nhưng chưa kịp nói thì cô nghe có tiếng phụ nữ bên cạnh Kỳ Dục, giọng nói đó nghe rất quen. Trong phút chốc cô nhớ ra đó là ai, người đó nói: “Kỳ Dục, Tiêu A Sênh tỉnh lại rồi.”.
Kỳ Dục vội cúp máy không cả nói lời tạm biệt với Tư Ngôn, rồi anh cùng Hướng Vãn quay vào phòng bệnh.
Nghe điện thoại kêu tút tút, nước mắt Tư Ngôn bỗng lại trào ra, cô khịt khịt mũi rồi mắng thầm: Tư Ngôn, mày hãy mạnh mẽ lên đi.
Do có chút vấn đề xảy ra với Kỷ Huyên, nên suốt chặng đường từ khách sạn đến sân bay, rồi về đến Tân Hải, Tư Ngôn không nói với anh ta lời nào, Kỷ Huyên cũng thầm mắng mình đã đùa quá trớn, nhưng anh cũng chẳng nghĩ ra cách gì để bào chữa đành không ngừng đưa tay lên xoa xoa mũi chờ Tư Ngôn hết giận.
Kỳ Dục không đến đón cô, Tư Ngôn cũng không thất vọng về điều đó, cô đã sớm biết sẽ là như vậy. Chắc chắn anh ấy phải ở bệnh viện với Tiêu Sênh, làm sao có thể ra sân bay đón mình được cơ chứ, huống hồ ở sân bay đầy những tên săn ảnh, không cẩn thận là bị chụp ảnh lén ngay.
Vì sự việc của Tiêu Sênh, nên sau khi hoàn tất bộ phim Trượng kiếm“Trượng Kiếm”, rất lâu sau Kỳ Dục không có hoạt động gì, anh muốn nghỉ ngơi một thời gian. Dẫu sao bộ phim Trượng kiếm“Trượng Kiếm” vẫn cần công tác hậu kỳ, việc tuyên truyền cũng không thể tiến hành quá sớm. Anh đã tìm thấy Tiêu Sênh, lại có được Tư Ngôn, giờ đây anh không cần vội vàng gì nữa.
Bệnh tình của A Sênh lúc thế này lúc thế khác, khiến Kỳ Dục tất bật lên xuống, chẳng thể đi đến đâu, hơn nữa A Sênh bắt đầu quen người, con bé không còn xa lánh anh nữa, vì thế anh càng không thể rời xa A Sênh. Còn về Tư Ngôn, anh đành lòng chỉ tạm thời nói lời xin lỗi tới cô ấy. Tuy trong điện thoại Tư Ngôn vẫn quan tâm anh, nói thông cảm với anh, hiểu cho anh, nhưng Kỳ Dục vẫn cảm thấy băn khoăn nhiều lắm.
Nói ra thì phải đến hơn một tuần Tư Ngôn chưa gặp Kỳ Dục. Ngày nào anh cũng gọi điện thoại, giọng dịu dàng nói xin lỗi, như thế thì Tư Ngôn còn biết nói sao? Cô mãi mãi chỉ đứng vị trí thứ hai trong cuộc đời anh, cô biết điều đó, vậy hà cớ gì cô lại gây căng thẳng vào lúc này? Thực ra cô rất hy vọng Kỳ Dục có thể để cô đến thăm Tiêu Sênh, để chứng tỏ sự khẳng định của anh dành cho cô, nhưng Kỳ Dục lại chưa từng nhắc tới điều đó.
Lần nào nói chuyện Tư Ngôn cũng muốn hỏi xem liệu cô có nên đến bệnh viện thăm Tiêu Sênh hay không, nhưng lời cứ dâng lên cửa miệng lại không thể thốt ra được, bởi cô sợ bị cự tuyệt, sợ bị từ chối, sợ nghe thấy anh nói thấy với cô không cần đến, sợ biết được vị trí của cô trong anh lại thấp đến vậy.
Quả như người ta nói, khi đã có được lại lo sợ bị mất đi, ngay cả Tư Ngôn cũng nằm trong số đó. Trước đây, cô không biết thế nào là tình yêu, lúc đó cô sống thật vô tư, thoải mái, ngày nào cũng đầy ắp niềm vui, nhưng từ ngày yêu Kỳ Dục, cô có thêm một thứ để so đo, sự mềm yếu trước kia dần biến mất, để thấy thế vào đó là hương vị của sự chín chắn. Kỳ thực cô không thích như thế này, cô hy vọng mình lại sống vui vẻ, lại là chính mình, nhưng lại chẳng có cách nào khác, cô đã để tâm nên không thể không thận trọng.
Sau khi về Tân Hải, Tư Ngôn luôn lười biếng ẩn mình trong nhà không muốn đi đâu. Tư Niên dễ dàng nhận ra sự khác lạ ở cô con gái, ông biết có lẽ Tư Ngôn đã gặp được người đàn ông khiến cô có thể kêu ca than thở. Cũng không cần quan tâm quá nhiều, dẫu sao sự việc này ai ai thời trẻ cũng phải trải qua, cái gì là của cô sẽ là của cô, không phải của cô thì dù là ai đi nữa cũng không thể níu kéo được. Ông tin một ngày cô sẽ hiểu ra điều đó.
Nghỉ ngơi được ngót nửa tháng, giờ đây dù Tư Ngôn có không muốn ra khỏi nhà đến mấy cũng không được, bởi Sở Vân Thượng đã tìm đến tận nhà.
Bộ phim “Em yêu, yêu không bao giờ là muộn” của Sở Vân Thượng đã bước vào giai đoạn chuẩn bị ghi hình. Do đã lâu ngày không gặp Tư Ngôn, nên cô ấy đã hỏi thăm địa chỉ nhà rồi lần mò tìm đến tận nơi.
Tư Niên là người rất hiếu khách, thấy có cô gái chạc tuổi con cháu gái mình đến chơi thì vô cùng phấn khởi liền nhiệt tình chào đón, còn Sở Vân Thượng từ nhỏ đã không còn ông bà, nên cô thấy rất vui bởi sự yêu thương ân cần của Tư Niên, chẳng mấy chốc cô vui vẻ gọi tiếng “ông” như Tư Ngôn đang gọi.
Khi Tư Niên rời khỏi, Tư Ngôn bèn hỏi: “Sao cô lại đến đây một mình? Anh ấy không đi cùng cô sao?”.
“Suỵt.” Sở Vân Thượng cười hì hì,. “Tôi lén chạy ra ngoài, anh ấy quản tôi chặt lắm. Dẫu sao tôi vẫn phải gặp cô, nhân cơ hội đi lượn lờ đã.”
“Có việc gì không chị?”
“Không có việc gì thì không được tìm em cô à?”, Sở Vân Thượng dẩu môi lầm bầm., “Nhưng đúng là chị tôi có việc cần tìm cô, bộ phim đang chuẩn bị quay, phải xác định diễn viên đóng rồi, nên chị tôi chủ động mạn phép chủ động đến tìm em đến đây.”
“Việc này chị chỉ cần gọi điện thoại cho em tôi là được rồi mà.” Tư Ngôn liếc mắt nhìn,. “Bao giờ bắt đầu quay thế?”
“Ngày kia. Ở tòa nhà Vân Quang.” Vân Quang là công ty giải trí do Kỷ Vân làm chủ, có thể coi là công ty đối đầu với công ty Sao Hoa ngữ của Chung Tấn Sở, nhưng quan hệ giữa hai nhà rất tốt, chưa bao giờ xảy ra bất kì một bất đồng nào.
Tư Ngôn ghi lại, rồi hỏi: “Tôi nhớ rồi, cô định thế nào? Ở đây ăn cơm nhé?”.
Sở Vân Thượng mắt sáng bừng: “Được không vậy, chiều nay cô cùng tôi đi dạo phố mua sắm nhé? Kỷ Vân chẳng nhẫn nại chút nào, đi mua sắm với anh ấy chán lắm.”.
Tư Ngôn nghĩ cũng lâu lắm rồi mình chưa đi mua sắm, bèn gật đầu đồng ý. Cô mới đến Tân Hải không lâu, nên cũng chưa có nhiều bạn bè, trước kia đều là tự cô một mình mua sắm, hiếm khi gặp được người cùng trang lứa với mình, tính cách lại cũng hợp nhau, vì thế cô vui vẻ nhận lời Sở Vân Thượng.
Hai người vui vẻ ra khỏi nhà. Vì đã rất lâu không được đi dạo phố, lại vừa khéo vào mùa lạnh, Tư Ngôn quyết định đi mua sắm xả láng, không chỉ mua vài bộ quần áo cho mình, mà cô còn mua cho cả Tư Niên, Tư Thiều, và cho Kỳ Dục nữa, do quá kén chọn nên cô ngắm đi ngắm lại mà vẫn chưa chọn được cái gì vừa ý.
Sở Vân Thượng còn xả láng hơn cả Tư Ngôn, cũng không biết bao lâu rồi cô chưa được thoải mái như vậy, chẳng mấy chốc cô đã mua cho mình và Kỷ Vân cả một đống đồ. Cả hai đều đã túi lớn túi bé, bèn tìm một nơi ngồi nghỉ ngơi. Quá nhiều đồ không thể tự mình mang về nhà, Sở Vân Thượng đành gọi điện cho Kỷ Vân. Gọi xong điện thoại cô cười tít mắt: “Kỷ Vân sẽ đến ngay thôi, bọn tôi sẽ đưa cô về trước nhé?”.
Tư Ngôn nhớ ra mình còn chưa mua được đồ cho Kỳ Dục, nên cô huơ tay: “Không cần đâu, cô và anh ta cứ về đi, tôi còn muốn đi xem nữa.”.
Nhìn chỗ túi giấy bên cạnh Tư Ngôn, mắt Sở Vân Thượng lại nheo nheo: “Còn cần gì nữa thế? Quần áo của cô đều mua được rồi còn gì? Của anh ta cũng có rồi.”.
Tư Ngôn thoáng đỏ mặt, cô không biết Sở Vân Thượng còn chưa biết gì về chuyện của cô với Kỳ Dục, nên không dám vội vàng nói gì, không phải cô không tin tưởng Sở Vân Thượng mà vì miệng của Sở Vân Thượng không được kín cho lắm.
“Chắc là mua cho Kỷ Huyên hả?” Sở Vân Thượng ghé lại gần, hỏi. “Kỷ Huyên trông thì có vẻ hơi hám sắc, nhưng thực ra anh ta là người rất tốt đấy.”
Tư Ngôn vội lắc đầu: “Giữa tôi với Kỷ Huyên chỉ là bạn bè thôi.”. Cô lầm bầm trong bụng: có khi còn không thể coi là bạn ý.
“Có thật là không có gì?” Sở Vân Thượng có phần thất vọng., “Chị Tôi cứ tưởng, chúng ta có khi trở thành người một nhà cơ đấy, tiếc quá. Kỷ Huyên thực ra rất tốt, thật sự em cô không suy nghĩ thêm về điều đó?”
Tư Ngôn cười ngượng ngùng, cô thừa nhận lắm lúc Kỷ Huyên thực sự rất tốt, nhưng cô còn chưa quên việc anh ta lừa cô, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh ta được, vì thế cô tiếp tục lắc đầu: “Em Tôi thực sự không thích Kỷ Huyên, em tôi đã có người để thích rồi.”.
Lúc này Sở Vân Thượng mới từ bỏ: “Ôi, thật đáng tiếc thay.”.
Tư Ngôn bụng nghĩ chẳng có gì là đáng tiếc cả. Nhưng cô không thể nói ra điều đó, may mà chỉ lát sau Kỷ Vân đã tới. Sở Vân Thượng vui vẻ đi cùng người đàn ông của mình, Tư Ngôn tiễn họ, xong cô thở phào một tiếng.