Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng

Chương 49: Tôi chính là em gái của Kỳ dục

Kỳ Dục đưa Tư Ngôn đến dưới lầu tòa nhà Vân Quang, sau đó lái xe đến Hoa Tinh, Trình Hải An và anh hẹn gặp nhau ở đây. Trình Hải An vừa thấy Kỳ Dục bước đến liền trừng mắt nhìn anh: “Cậu nói đi, chuyện này phải giải quyết ra sao? Hình ảnh mà cậu xây dựng được từ trước đến nay đều rất tốt đẹp, vì thế nên tôi cũng không có chút lo lắng gì nhiều, không ngờ đến chuyện ấy lại xảy ra với cậu, bên phía Cao Tằng cũng rất xem trọng việc này, cậu nên để ý một chút. Thực ra những chuyện như vậy cũng chỉ trách cậu đã quá bất cẩn, cậu cho rằng cậu còn là một ngôi sao nhỏ chẳng mấy tên tuổi gì hết ư? Có biết bao con mắt đang nhìn vào cậu đấy, cậu còn dám tùy tiện như thế à?”.
Sắc mặt Kỳ Dục như đóng băng lại, sau khi nghe Trịnh Hải An nói xong mới chậm rãi lên tiếng: “Bên Hướng Vãn lúc này thế nào rồi?”.
“Còn thế nào được nữa, như tôi đã nói với cậu thôi, trên mạng giờ đây có không ít những lời bàn tán xôn xao về cậu, đa số mọi người đang chờ đợi ở cậu một câu trả lời, vì thế cho nên từ nay về sau cho dù làm bất cứ việc gì cậu cũng phải cẩn thận, phải biết suy xét đến hậu quả trước sau. Bây giờ phải vào họp cái đã rồi nói tiếp.”.
Kỳ Dục nhíu chặt hai bên lông mày lại cùng Trình Hải An bước đi, sau đó đột nhiên thốt ra một câu mạo muội: “Nếu tôi vin vào cái cớ này để rút lui khỏi ngành làng giải trí…”.
Anh còn chưa nói hết câu, Trình Hải An đã quay người lại nhìn anh như nhìn vật dị vật kì quái: “Kỳ Dục, cậu có muốn tôi đập cho cậu một trận không? Cậu bỏ ngay cái ý nghĩ điên loạn ấy đi cho tôi. Ai cũng như cậu hễ gặp phải khó khăn là lại lùi bước hay sao? Trước đây tôi đã dẫn dắt cậu bước vào con đường này, dõi theo từng bước từng bước vinh quang của cậu, lúc này cậu nghĩ tôi sẽ thản nhiên giương mắt thấy cậu dễ dàng từ bỏ được à?”.
“Tôi thực lòng muốn vậy.”. Kỳ Dục ngữ khí có chút kiên định, giống như những suy nghĩ vốn dĩ đã chất chứa kìm nén rất lâu trong tâm trí nay mới có cơ hội được bùng phát: “Tôi không hề thích thú với cuộc kiểu sống này, anh cũng biết rõ như vậy”.
Trình Hải An không nghĩ anh lại có thể thốt ra những lời này cảm thấy vô cùng sửng sốt: “Cậu muốn từ bỏ tôi cũng không có cách nào ngăn cản, nhưng hợp đồng giữa cậu và Hoa Tinh vẫn còn một năm nữa mới hết hạn, hơn nữa tôi đã giúp cậu tiếp nhận một hợp đồng quảng cáo trong một năm, cậu chẳng phải đã đọc kịch bản rồi sao? À, đúng rồi, đã có kế hoạch cho phát hành album, việc phát hành album sẽ được tiến hành trước khi cho công chiếu bộ phim “Trượng Kiếm”, tôi vốn định qua mấy hôm nữa sẽ đưa danh sách một số ca khúc mới cho cậu để cậu lựa chọn, bây giờ cậu nói từ bỏ là từ bỏ, vậy tôi phải làm thế nào đây? Ít nhất cũng phải đợi đến khi hợp đồng chấm dứt đã chứ? Hơn nữa còn những một năm nữa, cậu hãy suy nghĩ cẩn thận đi đã, đó có phải là quyết định thực sự hay không?”.
Kỳ Dục vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm trọng không nói gì.
Trình Hải An hỏi một câu có tính thăm dò: “Tất cả là vì Tư Ngôn sao? Hôm nay lúc gọi điện thoại cho cậu thấy Tư Ngôn nghe máy, hai người…”.
Lần này đến lượt Kỳ Dục vội vã ngắt lời: “Đúng, tôi không muốn người nào làm tổn thương cô ấy, nếu như đã lựa chọn cô ấy ở bên cô ấy, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ cô ấy, nếu còn tiếp tục ở trong môi trường này sẽ rất dễ khiến cô ấy bị tổn thương, vì vậy tôi chấp nhận từ bỏ”.
“Tôi vốn dĩ cho rằng cậu lạnh lùng vô cảm không dễ động lòng, không nghĩ rằng cậu cũng là một kẻ đa tình như thế.”. Trình Hải An nghiêng mặt liếc nhìn Kỳ Dục, chép miệng nói:, “Nhưng Tư Ngôn chẳng phải cũng vừa nhận tham gia một bộ phim truyền hình hay sao? Cô ấy mới còn đang chuẩn bị bước vào, cậu đã vội vàng bước ra sao, cậu không cảm thấy điều này có gì mâu thuẫn à? Nếu như cô ấy vì cậu mà nhận đóng bộ phim này, còn cậu lại tính đến chuyện từ bỏ tất cả, như vậy liệu có được không? Giữa cậu và cô ấy vẫn còn tồn tại một sức mạnh vô hình từ bên ngoài”.
Kỳ Dục thực ra cũng nghĩ đến vấn đề này, cho nên ngay từ đầu anh mới không muốn để Tư Ngôn nhận kịch bản, anh hyi vọng có thể cùng Tư Ngôn sống một cuộc sống bình thường đơn giản như bao cặp đôi hạnh phúc khác, không muốn đến ngay cả đi dạo phố cũng có người để ý hay đến bất cứ chỗ nào cũng có người vây xem. Cuộc sống này anh đã quá chán ngán mệt mỏi rồi, nên càng không muốn để Tư Ngôn bước vào. Nhưng cô kiên quyết nhất nhất đòi muốn đóng phim, anh đành phải tạm thời gác chuyện này lại không muốn nghĩ đến. Vậy mà lúc này Trình Hải An lại đem vấn đề này ra nói, trong lòng anh chợt rối như tơ vò không có cách nào giải quyết.
Trình Hải An nhìn anh im lặng không nói, khẽ thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên vai anh: “Được rồi, chuyện này từ từ rồi tính, bây giờ thì đi vào họp thôi”.
Cao Tằng đối với những chuyện liên quan đến Kỳ Dục vô cùng coi trọng, sau một hồi lâu thương lượng mới quyết định giảm bớt sự xuất hiện của Kỳ Dục trước ống kính, đương nhiên cũng tranh thủ để anh có thêm thời gian chuẩn bị cho album tiếp theo, Kỳ Dục không có ý kiến gì, từ đầu đến cuối vẫn nguyên vẻ lạnh lùng trầm mặc.
Cuộc họp kết thúc thì cũng đã trưa muộn, Kỳ Dục bước ra khỏi phòng họp, Trình Hải An vẫn lẽo đẽo theo sau không ngừng giảng giải lí lẽ, anh cảm giác hai lỗ tai như bị vô số những con côn trùng bám riết vo ve vô số những con côn trùng, muốn tìm cách chuồn đi, chuông điện thoại đúng lúc reo lên.
Là điện thoại của Tư Ngôn. Tư Ngôn ở Vân Quang không có việc gì quan trọng, vừa kết thúc liền bắt xe đến thẳng Hoa Tinh, muốn cho Kìỳ Dục một sự bất ngờ, nhưng cô không biết anh ở đâu, đành phải gọi điện thoại cứu trợ. Kỳ Dục nghe thấy Tư Ngôn đang đứng đợi anh ở sảnh lớn dưới tầng một, liền lập tức bước đến thang máy chuẩn bị xuống dưới gặp cô.
Trình Hải An nhìn thấy vẻ sốt sắng của anh đoán ra ngay người gọi điện thoại là ai, anh ta vội bước đến dặn dò: “Lúc đi xuống cần cẩn thận một chút, nếu để phóng viên gặp được thì không phải là chuyện đùa đâu, cậu phải nghĩ cho Tư Ngôn một chút. Còn những chuyện nhỏ kia, tôi sẽ thu xếp, ngày mai mang đến nhà cho cậu”.
Kỳ Dục gật đầu, quay người lại nhìn Trình Hải An tự đáy lòng chân thành nói một lời: “Cảm ơn!”.
Trình Hải An có chút xấu khổ khi nghe thấy anh nói câu này, bất giác cảm thấy ngại ngùng, vỗ vỗ vào vai anh cười: “Sau này, mời tôi ăn sáng là được rồi, đi đi, thang máy đến rồi”.
Thang máy xuống đến nơi, Kỳ Dục liền nhìn ngay thấy Tư Ngôn ngồi trên ghế sofa dùng để tiếp khách đợi anh, cô giơ cao chiếc chìa khóa đang lắc lư lắc lư cầm ở trong tay lên trước mắt lắc lư lắc lư đi đến, khóe mắt, làn môi lộ rõ một nụ cười rạng rỡ khiến cho anh có một cảm giác thân thuộc tràn đầy hạnh phúc. Anh cảm nhận rất rõ một cơn chấn động nhẹ rung lên trên vòm ngực, giống như người chạy bộ sau khi vượt qua vô số chướng ngại vật trên chặng đường cuối cùng cũng về tới đích, tất cả những gian khổ vừa trải qua hoàn toàn đã được rũ bỏ, trước mắt anh giờ đây chỉ còn lại mình cô. Kỳ Dục cảm thấy kể từ sau khi gặp gỡ Tư Ngôn, những nguyên tắc cứng nhắc kia cứ từng chút từng chút một rời khỏi anh, con người của anh trước kia lạnh lùng, vô cảm, khó gần, thậm chí anh còn cho rằng đó là phần tính cách đã ăn sâu trong con người mình rồi rất khó thay đổi, nhưng đến khi Tư Ngôn xuất hiện, cô giống như tia sáng mặt trời ấm áp xua tan màn đêm giá lạnh, anh mới phát hiện ra cuộc sống của mình đã được sưởi ấm. Anh mím môi, chậm rãi bước ra, chưa kịp bước đến trước mặt cô, cô đã trông thấy anh. Cô nhanh chóng thu chiếc chìa khóa về, trên mặt dường như có chút rụt rè e lệ, nhưng lại lập tức thay vào đó một sự hân hoan vui sướng, cô đeo túi lên vai chạy đến trước mặt Kỳ Dục: “Đến nhanh vậy sao”. Cô cũng sợ bị người khác nhìn thấy, cho nên không dám quàng tay vào cánh tay anh.
Kỳ Dục gật đầu, bấm nút thang máy chạy xuống tầng hầm để xe: “Muốn ăn cơm ở đâu nào?”.,
“Em cũng không biết, thực lòng em chỉ thích được ăn những món ăn anh nấu mà thôi.”. Tư Ngôn nheo nheo mắt cười.
“Buổi chiều không có việc gì sao?”.
Tư Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc sau đó chu miệng lại: “À, lão đầu tử kêu em về sớm một chút”.
“Vậy chúng ta ra ngoài ăn nhé.”. Anh nhìn Tư Ngôn đang chau miệng, bất giác đưa tay nâng cằm cô lên,: “Đừng chau miệng nữa, đi thôi”.
Sau khi bước đến khu vực để xe, vì ở đó bốn bên vô cùng yên tĩnh, cũng không có ai qua lại, Tư Ngôn bất giác đưa tay ra khoác lấy cánh tay anh, còn đưa ngón tay mình đan cài vào mười những ngón tay anh, thấy anh không từ chối, cô bất giác mỉm cười, đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc bé nhỏ ngọt ngào.
Nhưng rốt cuộc cũng không thể cùng nhau nhau anh ăn trưa, hai người mới vừa bước đến bên xe, còn chưa kịp mở cửa xe bước vào, liền phát hiện ra ánh sáng chói mắt của loại đèn flash xuất hiện khắp nơi, sau đó là vô số những gương mặt xa lạ cũng lộ ra.
Kỳ Dục thần sắc ngưng lại một lại chút rồi lập tức hiểu ra mọi chuyện, nhanh chóng đẩy Tư Ngôn về phía sau mình, che chở cô ở giữa mình và chiếc xe, đơn độc đối diện với những vị khách phóng viên không mời mà đến, là do anh lại quá bất cẩn, mặc dù là đã biết rõ những chuyện ồn ào xảy ra hôm qua vậy mà lại công khai cùng Tư Ngôn xuất hiện công khai một chỗ. Đám phóng viên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Kỳ Dục, nhất thời cũng không dám đến gần, có điều khoảng cách từ chỗ anh đứng đến chỗ bọn họ không xa nhau là mấy, cho nên đám phóng viên vẫn không ngừng chìa máy ảnh ra liên tiếp bấm chụp, có người còn luôn miệng đặt ra vô số những câu hỏi.
“Kỳ Dục, cô gái phía sau anh có phải chính là người đã xuất hiện cùng anh ở siêu thị hôm qua không?”,
“Hướng Vãn không cẩn thận làm mất chiếc túi có thật đó là chiếc túi của em gái anh không?”
, “Nghe nói anh đã tìm được em gái mình rồi, có thể giới thiệu cho mọi người cùng biết mặt được không?”,
“Kỳ Dục, anh thực sự có giống như những lời mà mọi người đồn đại, nhất cước đạp tam thuyền, hay sao?”,
“Xin anh hãy cho biết anh và Hướng Vãn có quan hệ như thế nào, có người nói hai người đã quen biết nhau lâu rồi phải không?”
, “Anh đối với Cảnh Dao như thế nào? Nghe nói cô ấy đã uống say vì anh?”

Những câu hỏi cứ liên tiếp được đưa ra không ngừng, hơn nữa mỗi lúc một vượt quá giới hạn, giống như những mũi tên từ bốn phương tám hướng liên tiếp bắn ra không ngớt, khiến cho anh không thể nào chống đỡ cũng không cách nào trốn thoát, anh dường như đã không thể nhẫn nhịn được thêm nữa. Khuôn mặt của Tư Ngôn giấu thật sâu sau lưng anh không dám để cho người khác chụp ảnh, mười đầu ngón tay lồng vào tay anh đột nhiên cảm thấy như tê dại, lúc này mới phát hiện ra bàn tay anh đang siết chặt lấy tay cô, hô hấp như bị đông cứng, đưa một đầu ngón tay nới lỏng ra một chút, sau đó vỗ nhẹ mấy cái ra hiệu cho anh chớ nên nóng nảy. Kỳ Dục hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận được làn hơi ấm áp phả ra từ lòng bàn tay cô, trái tim dần dần khôi phục lại nhịp đập ban đầu: “Tôi thấy đây không phải là lúc thích hợp để tôi có thể trả lời những câu hỏi của mọi người, nếu thực sự có vấn đề gì, tôi sẽ bảo người đại diện của tôi tổ chức một buổi họp báo, bây giờ chúng tôi xin phép phải đi”.
“Anh vội vã rời đi như thế, có phải vì người con gái đang nấp sau lưng anh không?”.
“Cô gái này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với anh?”.
Kỳ Dục chau mày, thần sắc lạnh lùng băng giá, nhóm người vây xung quanh đều không dám tùy tiện lại gần, người phóng viên đưa ra câu hỏi vừa rồi cảm nhận được rõ ràng ánh mắt sắc lạnh của anh xuyên tới, vô thức lùi về phía sau một bước, thậm chí ngay cả bước chân cử động cũng có chút yếu ớt.
“Tôi nghĩ, tôi không nhất thiết phải trả lời câu hỏi của các bạn.”. Kỳ Dục đáp lại một cách lạnh lùng biểu cảm vô cùng khó chịu. Thái độ của Kỳ Dục đã tác động đến đại bộ phận những phóng viên có mặt ở đây, họ bắt đầu ồn ào nhao nhao lên tiếng, từng bước một lấn tới.
Tư Ngôn cảm nhận được sau lưng Kỳ Dục cứng đơ, nhất là khi người phóng viên kia nhắc đến Tiêu Sênh, cô bất giác mím chặt môi, cảm giác bất lực. Những lúc như thế này, chẳng những cô không thể giúp anh, thậm chí lại còn gây cho anh những thêm phiền phức lớn như vậy. Giống như đột nhiên nghĩ ra một cái điều gì đó, ánh mắt Tư Ngôn bất chợt mở to, cô cắn chặt môi, nghĩ cách làm thế nào để có thể thực hiện ý định của mình, do dự không đầy một phút, cô không thể nhẫn nhịn được thêm trước những câu hỏi suy đoán vô lý của các phóng viên, sau khi hít vào một hơi thật sâu, từ phía sau Kỳ Dục lặng lẽ bước ra, quang minh chính đại đối diện với vô số luồng ánh sáng chói lòa phát ra từ máy chụp hình ở khắp nơi. Tư Ngôn ngẩng cao đầu, giọng dõng dạc lưu loát lên tiếng: “Có thắc mắc gì có thể hỏi tôi được rồi!?”.
Đám phóng viên nhìn thấy Tư Ngôn bước ra, vội vàng chĩa ống kính về phía cô, những câu hỏi lần lượt được đưa ra. Kỳ Dục không đồng tình đưa mắt nhìn Tư Ngôn ra hiệu cho cô không được liều lĩnh. Tư Ngôn ngược lại quay sang anh khẽ cười, sau đó đối diện với phóng viên, cử chỉ hết sức duyên dáng tự nhiên nói: “Tôi là em gái của Kỳ Dục”.
Lời nói vừa thốt ra, đám phóng viên lại dậy lên những tiếng thì thầm to nhỏ nghi hoặc nhìn sang phía Kỳ Dục cũng đang ngây người không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Tư Ngôn ngược lại bình tĩnh lặp lại một lần nữa: “Tôi chính là em gái của Kỳ Dục”.

back top