Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Chương 20: Ngoại truyện 10

Chiều mùa đông, ánh nắng trầm mặc xuyên qua ô cửa kính rộng sát đất chiếu vào nhà, trong veo không vẩn bụi.

Cà phê đã đun xong, thơm phức và vô cùng hấp dẫn, Tử Mặc đổ ra cốc, đưa cho Sính Đình. Còn Giang Tu Nhân và Anderu, nửa kia của Sính Đình đang đứng tựa vào chiếc bàn cao, vừa uống rượu vừa nói chuyện.

Đây có lẽ là điều mà tất cả bạn bè sau nhiều năm gặp lại mong đợi nhất, một cuộc sống bình yên, ổn định, không thấy dấu vết của những thăng trầm, phong ba.

Lúc này, bỗng có tiếng nói rất quen từ ngoài cửa vọng vào, phá vỡ bầu không khí bình yên trong phòng: “Xin lỗi, hình như tôi đã quấy rầy mọi người!”

Tử Mặc và Giang Tu Nhân cùng ngoảnh lại, thấy Tôn Bình Hoa mặc chiếc áo khoác màu ghi, dáng cao, thẳng tắp đứng ở cửa. Do ngược sáng nên không nhìn rõ sắc mặt anh ta.

Hai người đều sững sờ, may mà Giang Tu Nhân phản ứng nhanh, đứng lên, đi về phía anh ta, hỏi: “Nghe nói cậu có việc đi Mỹ cơ mà, sao về nhanh thế?”, rồi thấy Tôn Bình Hoa hồn nhiên cởi áo khoác vắt lên cánh tay, bước vào: “Về hai ngày rồi.”

Giang Tu Nhân mặt thản nhiên, kéo tay anh ta, nói nhỏ: “Ta vào thư phòng nói chuyện.”

Tôn Bình Hoa ngoảnh sang, nhìn anh cười, chỉ thoáng qua nhưng rõ ràng rất lạnh lùng: “Yên tâm. Tôi chỉ ghé qua thăm các bạn thôi.”

Giật khỏi tay Giang Tu Nhân, anh ta ung dung, lịch lãm đi đến trước mặt Sính Đình, lịch sự nghiêng mình, môi hơi nhếch: “Mới chia tay năm xưa, không ngờ đã ba năm. Sính Đinh, mọi việc vẫn tốt chứ?”

Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

Thực ra trước khi Tôn Bình Hoa xuất hiện, Tử Mặc đã phát hiện sống lưng Sính Đình đột nhiên cứng đờ. Tình cảm mười năm, đã quen thuộc đến mức thấm vào xương tủy, mặc dù bây giờ… không thể nói quên là có thể quên.

Sính Đình lặng lẽ ngẩng đầu, cười nhạt, như gặp lại một người bạn bình thường: “Rất tốt, còn anh?”

Mắt cô vẫn to tròn và trong sáng như có vì sao lọt vào, có thể nhìn rõ bóng anh giữa đôi đồng tử ấy.

Buổi tối trước hôm ra đi, cô nằm nghiêng bên cạnh anh, cũng nhìn anh như vậy, đôi mắt hạnh đào chớp chớp, ánh mắt hoang hoải ẩn chứa thứ gì mà lúc đó anh không hiểu… Về sau, trong những ngày đau khổ dài dặc, anh mới biết, cái đó gọi là lưu luyến.

Sính Đình hỏi anh sống có tốt không. Tốt, đương nhiên là tốt, rất tốt…

Nhưng không có cô ở bên. Trước đây anh tưởng là tốt, thực ra chẳng có gì cả.

Tôn Bình Hoa đứng lặng nhìn cô, phòng khách rộng như vậy, hình như chỉ có hai người. Sính Đình đã ở ngay trước mặt anh, giơ tay là có thể chạm vào.

Anh cười nhạt: “Như hoa thơm, như nước chảy! Em bảo có tốt không?”

Gần như vậy, nhưng lại như xa tận chân trời. Chỉ vì cô không thuộc về anh nữa!

Giọng nói thanh thanh, rất nhẹ của cô, giọng nói quen thuộc đến đau lòng, từng tiếng vang lên, như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng anh: “Vâng! Đương nhiên là tốt! Nào, giới thiệu với anh, đây là Anderu, chồng em. Anderu, đây là Tôn Bình Hoa tiên sinh.”

Máu trong lòng, từng giọt thấm ra, tràn vào phổi, khiến anh như không còn không khí để thở.

Mười năm… thời gian lặng lẽ, năm tháng phôi pha, dồn lại thành năm chữ ngắn ngủi: “Tôn Bình Hoa tiên sinh.”

Từ lúc nào, Sính Đình gọi anh là tiên sinh? Trước đây, khi vui đùa, cô âu yếm gọi là: “Tôn!”, khi tức giận, cô sẵng giọng gọi: “Tôn Bình Hoa!”, khi không giận không vui thì gọi: “Bình Hoa!”

Anderu, người đàn ông nước ngoài mắt xanh, mũi cao, nở nụ cười thân thiện, chìa tay về phía anh. Tôn Bình Hoa đang nghĩ, nếu mang dao theo người, anh sẽ rút ra, đâm anh ta một nhát.

Nhưng anh lại ung dung giơ tay, lịch lãm nắm bàn tay đó: “Xin chào!”

Tử Mặc liên tục đưa mắt ra hiệu cho Giang Tu Nhân, miệng cười nhưng bụng hơi lo, nói: “Bình Hoa, anh tìm Tu Nhân chắc là có việc, chúng tôi không dám quấy rầy, hai người vào thư phòng nói chuyện đi.”

Tôn Bình Hoa ngoái đầu nhìn cô, ánh mắt không che dấu sự hối hận, bất lực, cay đắng, đau khổ… Tử Mặc hiểu, nhìn anh lắc đầu. Lát sau, Tôn Bình Hoa mới ngoảnh mặt đi, giọng chua chát: “Được, mọi người nói chuyện đi.”

Rồi anh đi thẳng ra cửa, không ngoái lại.

Đến sát cửa, anh mới dừng bước, lạnh lùng cất tiếng: “Anderu phu nhân, lâu lắm mới gặp nhau, không biết cô có vui lòng đến nhà tôi dùng bữa cơm không?”

Dường như đã trải qua mấy năm, dường như dòng thời gian ù ù xoay chuyển, giọng cô vẫn êm nhẹ vọng ra: “Cám ơn Tôn tiên sinh có lòng! Tôi và Anderu ngày kia phải bay về Thổ Nhĩ Kỳ, tiếc là không có thời gian đến thăm quý gia, rất xin lỗi!”

Hai năm hai tháng, cô quay về, đi cùng một anh chàng Đông Âu, mắt xanh, mũi cao.

Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

Tôn Bình Hoa ngẩng phắt đầu, uống cạn thứ chất lỏng màu đỏ đầy ắp trong ly.

Sính Đình, cái tên anh đã chôn sâu trong lòng, là lãnh địa anh không thể xâm nhập. Bao nhiêu lần, trong đám đông, chỉ cần thoáng nghe có giọng nói hơi giống cô, anh cũng lập tức phát hiện ra, sau đó điên cuồng chạy theo tìm kiếm.

Về sau, Sính Đình kết hôn. Cuối cùng cô cũng không cần anh nữa, kết hôn với người đàn ông khác, ở một miền đất khác.

Nhưng cho dù là thế, cho dù biết cô không cần tình cảm đó nữa, cô không cần anh nữa, nhưng mỗi lần nghĩ tới, lòng anh vẫn nhức nhối, không sao thở được.

Trên bàn trang điểm vẫn để lọ nước hoa Sính Đình ưa thích, thanh dịu, quyến rũ, giống mùi hương hôm nay anh ngửi thấy. Nó chỉ thuộc về cô, nhắm mắt anh cũng nhận ra.

Từ từ ngẩng mặt nhìn căn nhà, mọi đồ đạc không thay đổi, vẫn hệt như lúc ban đầu cô trang trí, nhưng người xưa thề thốt không bao giờ thay đổi, cô gái đẹp như nắng tháng Sáu đã không còn ở đây nữa.

Anh từ từ so vai ngồi xuống, từ khóe mắt, một thứ chất lỏng từ từ trào ra.

Người đó không quay về nữa. Còn anh, cũng không thể quay về…

Vu Sính Đình bàng hoàng ngồi trên sofa sát cửa sổ. Lần này trở về, cô không ngờ lại gặp anh. Có những lúc ông trời đùa bỡn, càng không muốn, lại càng bắt gặp.

Trước đây đã tưởng cả đời có thể không lấy chồng, nếu lấy, chỉ có thể lấy anh, Tôn Bình Hoa! Trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, cô đã yêu người đàn ông xuất sắc nhất, người đó cũng yêu cô, tất cả đều đẹp như món trà thư giãn sau bữa trưa của người Anh.

Nhưng về sau cô mới phát hiện, có lẽ anh yêu cô, nhưng vĩnh viễn không sâu nặng bằng cô yêu anh…

Có lúc cô nghĩ, thà anh nói thẳng: “Sính Đình, chúng ta phải chia tay, quả thực anh bị mắc kẹt giữa em và bố mẹ.” Nếu vậy, tuy đau khổ nhưng vẫn thấy được an ủi phần nào, nỗi đau khổ cũng sẽ vơi đi chút ít.

Nhưng không, anh có thể đứng một bên nhìn cô đau khổ, giằng xé, nhưng vẫn ích kỷ không kéo lại, hoặc dứt khoác đẩy đi.

Cô luôn chờ đợi sự lựa chọn của anh, nhưng anh tàn nhẫn không lựa chọn.

Biết anh rất hận, hôm nay cô đã nhìn thấy điều đó từ ánh mắt không che giấu của anh.

Anh hận vì ngày xưa cô ra đi không từ biệt? Hận vì cô đã kết hôn trước anh?

Sính Đình lặng lẽ mỉm cười, như đóa hồng thắm sắc từ từ nở trong đêm.

Anh và cô, sau cuộc tình như vậy, mỗi người còn lại những gì ngoài nỗi tuyệt vọng?

Mở cửa, có người thẫn thờ đứng bên ngoài, hình như đã chờ rất lâu, nhìn thấy cô, liền ngẩng đầu: “Có thể cùng uống cốc cà phê không?”

Cô đứng chắn cửa vào, lạnh lùng trả lời: “Không, không cần thiết.”

Anh nắm tay cô, kéo đi, bướng bỉnh như đứa trẻ bị mất chiếc kẹo, ấn cô vào xe, phóng thẳng.

Cảnh vật bên đường mỗi lúc càng quen thuộc. Thậm chí có thể biết, chỗ rẽ tiếp theo là một hiệu ăn, chỗ rẽ tiếp nữa là quán cà phê, nhưng anh không dừng, vẫn lái đi mãi, vào thẳng vào một khu biệt thự.

Anh dừng lại, ngây người nhìn phía trước.

Khung cảnh này đã bao lần cô nhớ tới, đã bao lần mơ thấy, tưởng rằng cả đời sẽ không được nhìn lần nữa. Thì ra vẫn có cơ hội.

Cô ngoảnh đi không thể nhìn tiếp, bởi vì mắt mũi đã cay sè: “Sao phải làm thế?”

Bởi cả hai đều biết không thể quay lại nữa.

Anh dừng xe, bước ra, nắm tay cô kéo xuống, đưa thẳng vào nhà.

Tất cả vẫn y nguyên. Dường như chỉ là cô có việc ra ngoài, vừa mới trở về.

Giọng anh lạnh lùng: “Cuối cùng anh đã biết, phụ nữ một khi đã dứt tình, còn quyết liệt hơn đàn ông. Vu Sính Đình, em tuyệt tình hơn anh tưởng!”

Cô sững người, đứng đó, ngơ ngẩn nhìn anh, lát sau mới chậm rãi nói: “Anh nghĩ em thế nào? Cả đời bị anh nhốt trong lồng son? Cả đời ẩn trong bóng tối chờ anh?”

Cơ mặt Tôn Bình Hoa co giật, đường gân xanh hằn trên thái dương, trong mắt ẩn chứa rất nhiều điều muốn nói.

“Việc gì phải thế? Bình Hoa, chúng ta dễ hợp dễ tan! Ai đi đường nấy!” Như vậy, cũng không uổng từng yêu nhau một thời!

“Anh có vợ, em có chồng, chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa.”

Anh đột nhiên giơ ngón tay trỏ chặn môi cô, không cho nói, bất chợt ôm chặt cô vào lòng, cúi xuống!

Thời gian như dừng lại, dường như hai người chưa bao giờ chia tay, hai đôi môi quấn quýt, thiêu đốt tất cả thành tro…

Cuối cùng anh buông tay…

Ánh nắng lan tràn trong phòng khách… Anh nhìn thấy mắt cô, sáng rỡ như sắc hoa đào lúc xuân sang… Sính Đình vẫn đẹp như vậy, vẫn thanh tao như vậy.

Nhưng lời cô đã lạnh lùng vang lên, giống như từng mảnh băng trôi đến: “Nếu anh cho rằng kết thúc bằng cách này là hay nhất, em cũng chấp nhận, hy vọng từ nay chúng ta không bao giờ gặp lại! Không cần thiết gặp lại nữa!”

Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

Lê từng bước ra khỏi nhà anh… Trong vườn, trên bãi cỏ đầy lá vàng rơi. Nhưng sang năm, sang năm nữa, trên cành vẫn sẽ nảy đầy lộc biếc, hoa vẫn nở như bức gấm thêu…

Nhưng, cho dù hoa nở như gấm, lộc biếc như tơ, cũng không có gì liên quan đến cô nữa…

Nếu năm xưa anh nắm chặt tay cô, giữ tình yêu cô trao, cùng nhau đến trọn đời, có phải bây giờ sẽ không có cảnh này?

Cô không biết, bởi anh và cô bây giờ đã không còn đường lui!

Nước mắt từ từ lăn ra…

Chuông điện thoại reo vang, cô nhìn màn hình nhấp nháy, hít một hơi thật sâu, nhấn nút: “Anderu…”

Người đàn ông có đôi mắt trong veo như bầu trời mùa hạ, dịu dàng nói: “Em yêu, em đang ở đâu? Để anh đến đón.”

Cô ngẩng đầu nhìn ra, nắng mùa đông rất đẹp, sáng chan hòa, lóng lánh như rắc vụn vàng.

 

- Hết -

back top