Nếu Có Duyên Trọng Sinh

Chương 27: An lai

Chương 27: An lai
Lần này đến Phượng Bình còn có vài vị cao tầng của công ty, khi hai người An Lai vội vã đến sân bay đã nhìn thấy người đang ngóng chờ ở lối vào sân bay. Nhìn thấy Viên Thanh Cử, mấy người họ thở phào nhẹ nhõm như tìm được tâm phúc, lập tức bước lên báo cáo tình hình mới. Nhưng sự xuất hiện của An Lai hiển nhiên là ngoài dự liệu của bọn họ, phải biết rằng ngoài hôn lễ ra, Viên Thanh Cử chưa từng mang An Lai xuất hiện tại trường hợp công khai. Cũng may họ không luống cuống quá lâu, phản ứng nhanh lập tức cung kính ân cần gọi một tiếng phu nhân, những người khác lần lượt dè dặt cẩn trọng chào hỏi nàng, biến thành người không được tự nhiên là An Lai.
Viên Thanh Cử trấn an vỗ vỗ vai cô gái nhỏ, giới thiệu từng người cho cô. Tâm tư An Lai không ở đây, cũng chỉ nhớ kỹ một người – Đỗ Liễm, trợ lý riêng của Viên Thanh Cử.
Lộ trình từ Thanh Yển đến Phượng Bình chỉ có năm mươi phút. Trước khi An Lai kịp chuẩn bị tốt tâm lý thì máy bay đã đáp xuống thành phố từng nuôi dưỡng cô.
Sân bay Phượng Bình đã sớm có người của công ty đứng chờ, mấy chiếc xe trực tiếp đưa đoàn người đến công ty chi nhanh. Viên Thanh Cử kéo An Lai đang không yên lòng lại, nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói với những người khác: “Mọi người đi trước đi, tôi đưa cô ấy đến khách sạn.”
Người của chi nhánh tuy rất sốt ruột, nhưng lần này xuất hiện sơ suất lớn như vậy quả thực là lỗi của bọn họ, đã sớm chuẩn bị tinh thần nghe Viên Thanh Cử mắng, không ngờ lần này có phu nhân đi theo. Hoãn một chút cũng tốt, không ai dám trái lời Viên Thanh Cử, bọn họ vội vàng báo địa chỉ khách sạn đã đặt phòng từ trước.
Lần này Hoành Ca Hoành Châu cũng tới đây, An Lai kéo kéo tay áo Viên Thanh Cử: “Có mấy người Hoành Ca là được rồi, anh không cần đi cùng em đâu.”
Hoành Ca tự động bỏ hành lý vào cốp xe, ngồi vào ghế lái.
Viên Thanh Cử không kiên nhẫn phất tay với những người khác, kéo An Lai lên xe: “Không vội.”
An Lai nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không có chỗ nào là cô quen thuộc. Cô nhíu mày hỏi: “Đây là khu nội thành mới sao?”
Viên Thanh Cử đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy câu hỏi của cô, anh cũng mở mắt nhìn ra ngoài: “Khu này xem như là lão thành rồi.”
“Lai Lai, em xem, đó là công trình điêu khắc biểu tượng của Phượng Bình.” An Lai nhìn theo hướng anh chỉ, đó là một Kim Phượng đang giương cánh muốn bay, phía dưới là rất nhiều người đang chụp ảnh lưu niệm.
An Lai đột nhiên sinh ra ảo giác cô không thuộc về thế giới này. Cô sống ở Phượng Bình hai mươi bốn năm, nhưng khi nhìn thấy Kim Phượng cô lại chẳng hề có cảm giác quen thuộc nào. Cô bắt đầu hoài nghi, cô thật sự thuộc về Phượng Bình sao?
Không đúng, An Lai vội vàng lắc đầu, nỗ lực tự trấn định lại. Cô nhất định là người của Phượng Bình, bằng không thì cô thuộc về đâu chứ?
Viên Thanh Cử đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô: “Lại đau đầu rồi hả?”
An Lai tận lực ra vẻ tự nhiên, nở một nụ cười tươi tắn: “Không có, chỉ hơi mệt thôi.”
Viên Thanh Cử để cô tựa đầu lên vai mình: “Ngoan, dựa vào anh ngủ một lát đi, sẽ đến nhanh thôi.”
An Lai dựa vào vai anh, hai tay không tự giác ôm eo anh, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cứ như nhiệt độ trên người anh cô có thể hấp thu được cho mình vậy.
Đến khách sạn, An Lai có chút không nỡ ngẩng đầu lên khỏi ngực Viên Thanh Cử. Viên Thanh Cử nhìn cô vợ nhỏ thể hiện hết cảm xúc lên mặt, thật sự rất buồn cười, anh trêu nói: “Nếu không anh ôm em đi vào nhé?”
An Lai không thèm để ý đến anh, hiện giờ cô có chút miễn dịch với sự trêu đùa của Viên Thanh Cử rồi, nếu cô càng để ý, anh sẽ càng hăng hái. Không quan tâm đến thì anh sẽ yên tĩnh lại.
Khách sạn của họ là khách sạn lớn nhất Phượng Bình – Phượng Đô. An Lai ngửa đầu nhìn kiến trúc cao ngất, ánh mặt trời thật chói mắt, cô không nhìn rõ phía trên lắm, chỉ cảm thấy rất cao rất cao. Cửa lớn hai bên được điêu khắc hình chim phượng sừng sững, đường đi rộng lớn, trên vách đá còn khắc một bộ Bách Điểu Triều Phượng.
Phòng của họ ở lầu hai mươi ba. Viên Thanh Cử đưa cô lên, lại gọi bữa cơm cho cô rồi mới rời đi.
“Anh cũng chưa ăn trưa mà, cùng ăn chút đi.”
Viên Thanh Cử quay lại ôm cô, giở trò xấu cắn chóp mũi cô: “Ăn em sao?”
“Anh…” An Lai chán nản.
“Được rồi, đừng giận.” Viên Thanh Cử lại hôn hôn cô: “Anh chưa đói bụng, bên kia còn nhiều người đang chờ. Em ngoan ngoãn ở đây, Hoành Ca ở phòng bên cạnh, có việc gì cứ kêu cậu ta.”
Thấy An Lai không vui gật đầu, anh nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Lai Lai…”
An Lai ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh không nói gì mà chỉ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sâu như đầm nước âm u, mang ý nghĩa gì đó cô không hiểu, khiến cô hồi hộp, cô bình ổn hô hấp chờ câu tiếp theo của anh.
Một lúc lâu sau, Viên Thanh Cử mới hít một hơi nói: “Lai Lai, anh biết em, ừm…” Anh giải bày không được lưu loát lắm, như đang châm chước tìm từ: “Anh biết em rất… tò mò với Phượng Bình. Nhưng em có thể chờ anh hết bận được không, anh sẽ tận lực xử lý xong chuyện thật sớm. Đến lúc đó, em muốn đi đâu anh đều đi cùng em.” Dừng một lát, anh bổ sung thêm: “Ý anh là, bất cứ nơi nào!” Anh nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nhấn mạnh.
An Lai ấp úng không đáp. Anh lại không yên tâm lắm, nói: “Lai Lai, bất kể xảy ra chuyện gì, em đều phải nhớ anh là chồng em, là người yêu em nhất.”
An Lai bị giọng điệu trịnh trọng của anh dọa sợ. Viên Thanh Cử rất vừa lòng loại hiệu quả này, nâng tay vuốt môi cô vài lần, giữ đầu cô hôn xuống, cũng không xâm nhập vào mà chỉ chậm rãi cọ xát bên ngoài, trấn an: “Em nhớ chưa?”
An Lai không đáp, môi liền bị cắn nhẹ một cái, anh lại hỏi: “Đã nhớ chưa?”
An Lai lúng búng: “Nhớ rồi.”
Anh ngẩng đầu lên, cười hỏi: “Nhớ cái gì?”
Bất luận là khi nào, An Lai chưa bao giờ là đối thủ của người đàn ông trước mắt này, mặc dù cô rất khó hiểu nhưng cô vẫn đỏ mặt đáp: “Anh là chồng của em.”
“Ừm…” Nghe được đáp án vừa lòng, trước khi rời đi, anh thưởng lên trán cô một nụ hôn: “Bé ngoan.”
Lại nói tiếp, An Lai là cô gái có tính thích ứng rất kém. Đối với hoàn cảnh và sự vật lạ lẫm cô rất khó để làm quen. Căn phòng lớn xa lạ này, trống rỗng chỉ có mình cô, cô bắt đầu thấy nhớ Viên Thanh Cử vừa rời đi. Còn có bác Hách thường xuyên gõ cửa đưa cô đủ thứ hoa quả và đồ ăn vặt, nhớ mọi thứ trong nhà, thậm chí cả cây hồng dại là bảo bối của hoa tượng Trần Ngôn nữa. Lúc bọn họ rời đi, cây hồng đã bắt đầu ra quả rồi.
An Lai ôm tay ngồi xuống giường lớn, có chút khó tin. Hóa ra ở lúc cô không phát giác, cô đã xem biệt thự núi Nghiệp như nhà mình rồi sao?
Tinh thần cô sa sút một lát, cô đứng dậy mở TV, cũng không quan tâm nó đang chiếu cái gì mà chuyển kênh đến một phim thần tượng đang tranh cãi ầm ĩ. Nghe tiếng khóc tiếng cười trong TV, cô mới cảm thấy căn phòng này bớt lạnh lẽo.
Đầu tiên, cô tìm một quyển tạp chí trên giá sách lật xem, nhưng tâm cô thật sự không bình tĩnh nổi, đám chữ chi chít không tiến vào mắt cô được. Cô buồn chán cuộn người trên sofa, ôm điều khiển xem TV. Chuyển qua chuyển lại đến một bộ phim cổ trang đang hot hiện hay, mấy nhân vật mang biểu cảm thù hận, tình tiết ngốc nghếch, tư liệu lịch sử được trích dẫn không sai quá nhiều, đủ loại sai sót cấp thấp lộ rõ. Nói tóm lại chỉ là một bộ phim dở tệ không hơn không kém. An Lai thật sự không hiểu vì họ còn có thể diễn nhiệt tình như vậy. Nhưng tất cả các truyền hình lớn đều phát sóng phim này, cũng không có gì khác để xem, cô chỉ có thể chịu đựng xem tiếp thôi. Thoáng cái đã qua buổi trưa, da gà trên tay cô chưa bao giờ lặn xuống.
Đến sáu giờ có người gõ cửa, An Lai tưởng Viên Thanh Cử đã về, vội vàng ra mở cửa nhưng lại phải thất vọng, là Hoành Châu qua đưa cơm chiều cho cô.
Sắc trời dần tối, đèn đường rực rỡ. Viên Thanh Cử vẫn chưa về, cũng không gọi cuộc điện thoại nào. Nếu không phải trước lúc ăn tối anh nhắn tin nói cô “Ngoan ngoãn ăn cơm”, cô nhất định sẽ sinh ra cảm xúc bị vứt bỏ.
Cầm di động trong tay, cô tìm lại dãy số đã đọc thuộc làu làu, lại chậm chạp không ấn xuống. Cô cũng biết lúc này Viên Thanh Cử hẳn đang rất bận, cuối cùng cô quăng di động qua một bên, tắt đèn lên giường ngủ. Giường không lớn bằng ở nhà, nhưng An Lai lại thấy lăn thế nào cũng không hết, lớn đến mức khiến cô không chịu được. Mơ mơ màng màng ngủ một lát, cô nghiêng người thấy bên cạnh vẫn trống rỗng, nhất thời tỉnh lại, không ngủ được nữa. Cô ngồi dậy, không bật đèn, ôm chăn thất thần.
Cô tự hỏi, An Lai, tình hình hiện giờ mày còn có thể rời khỏi anh ấy được sao? Đáp án đương nhiên là không thể.
Viên Thanh Cử không biết vợ của anh đã bị tráo đổi linh hồn, như vậy mày vẫn còn có thể dùng thân phận của người khác ở bên anh ấy sao? Nếu là trước kia, cô sẽ lưu loát nói không, nhưng hiện giờ cô lại do dự. Cô ôm tâm lý may mắn nghĩ, từ khi cô quyết định khiến anh ghét mình, chuyện gì cô cũng làm theo tính tình của bản thân, Viên Thanh Cử cũng không phát giác ra có gì khác không phải sao? Có lẽ người anh yêu là cô cũng không chừng?
Cô nghĩ không ra, xuống giường mở cửa sổ hóng gió. Đã chín giờ, dòng xe dưới cầu vượt vẫn chảy. Lầu hai mươi ba không cao, nhưng trong đêm tối, mỗi chiếc xe tựa như một con đom đóm, cấp tốc chảy trong ánh sáng đang nhảy múa.
An Lai nhẫn nại nhìn từng chiếc xe đi qua cửa sổ, không biết trong đó có một chiếc chở chồng cô về hay không.
Dòng xe ít dần, cũng không biết thời gian đã qua bao lâu. Cô đứng mỏi chân nên chuyển một cái ghế lại tiếp tục ngồi chờ. Ban đêm, tiếng động nào cũng nghe rất rõ, căn bản không cần chú ý cũng có thể nghe ra tiếng thẻ tách một cái mở cửa phòng. Đối với cô, nó tựa như thiên âm vậy. Cô vội vàng chạy tới, Viên Thanh Cử đang nhẹ tay nhẹ chân lại phát hoảng, vội mở đèn: “Sao em còn chưa ngủ?”
Trên người Viên Thanh Cử rõ ràng có mùi rượu, An Lai đứng cách anh một bước, trừng mắt: “Ngủ để anh hủy diệt chứng cứ sao?”
Cô gái nhỏ rõ ràng không vui, Viên Thanh Cử cẩn thận hỏi: “Chứng cứ?”
Cô gái nhỏ tức giận: “Trễ như vậy anh không về, chẳng lẽ không phải đi lêu lổng rồi sao?”
Cô dùng từ khiến anh bật cười, nhưng vì phối hợp với cảm xúc tức giận của cô mà không dám cười ra, “Bảo bối, anh thề anh khẳng định không có đi, ừm, lêu lổng!” Anh nhấn mạnh hai chữ “lêu lổng”, thấy cô trừng mắt anh vội giải thích: “Chỉ là xong việc hơi trễ, mọi người rủ nhau xuống căn tin công ty ăn bữa khuya, bị kính mấy chén thôi.”
An Lai sáp lại người anh ngửi ngửi, quả thực không có mùi hương nào không nên có, lúc này mới thả tâm.
“Chỉ mấy chén mà có mùi nặng vậy sao?” An Lai cũng nhìn thấy gương mặt mỏi mệt của anh, cô oán giận: “Chuyện bọn họ làm không xong anh phải làm, bọn họ còn dám rót rượu cho anh nữa.”
“Đỗ Liễm cũng thật là, chẳng lẽ cứ nhìn anh bị rót rượu vậy sao?” Cô không ngừng tay giúp anh cởi áo, lấy áo ngủ trong hành lý ra: “Còn không mau tắm đi, hun mùi chết người rồi.”
Viên Thanh Cử cười hề hề nhìn cô gái nhỏ cau mặt oán giận trợ lý riêng của anh, rồi chạy ra chạy vào bận bận rộn rộn, lúc tìm quần áo lúc pha nước ấm. Đêm nay cô thật sự khiến anh thụ sủng nhược kinh*, bất quá loại cảm giác này không xấu là được. Chờ đến khi anh tắm rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài, cô gái nhỏ đã lên giường rồi. Hai mắt cô nhắm chặt, anh vừa xốc chăn vào nằm cô đã lập tức lăn vào lòng anh, tìm tư thế thoải mái cọ cọ: “Buồn ngủ quá, ngủ đi.”
(*) Thụ sủng nhược kinh: Lo sợ vì được sủng ái, cưng chiều.
Cô bé trong lòng an tĩnh ngủ, anh thở dài: “Về sau nếu anh bận việc em cũng đừng chờ anh, cứ ngủ trước đi.”
Hôm nay vừa vào công ty là họp không ngừng, đến khi xong việc cũng đã hơn mười giờ rồi. Anh muốn gọi điện thoại nói cô một tiếng, lại nghĩ đến bé mèo lười thích ngủ không chừng đã lên giường, nếu đánh thức khẳng định cô lại giương nanh múa vuốt nên anh không gọi, nào ngờ cô chờ anh đến trễ như vậy.
Không biết cô có nghe được lời anh nói hay không, lung tung đáp mấy tiếng, còn ngại anh phá cô ngủ mà lầu bầu: “Đừng ầm ĩ nữa, buồn ngủ quá.”
Trong lòng mềm nhũn, anh nhẹ nhàng hôn trộm một cái: “Ngủ ngon, bảo bối.”
Một đêm ngủ say, ngày hôm sau chưa tới bảy giờ Viên Thanh Cử đã ngồi dậy, An Lai cũng bị đánh thức theo. Cô làm tổ trong chăn nhìn anh thay quần áo: “Chuyện lần này rất khó giải quyết sao?”
“Có chút phiền phức thôi, nhưng em cứ tin tưởng, ông xã em đã xuất mã thì nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện gọn gàng, anh còn phải giữ lại sản nghiệp này để kiếm tiền nuôi bà xã mà.”
An Lai không thèm ba hoa cùng anh, thấy anh nói vậy cô cũng không hỏi lại nữa, chủ yếu là cô không hiểu. Nhìn anh thắt caravat, cô đột nhiên nảy sinh ý tưởn: “Em thắt giúp anh.”
Viên Thanh Cử nhíu mày: “Em biết thắt?”
“Đừng khinh thường em!” Mỗi ngày đều nhìn anh thắt, không biết cũng thành biết rồi, cũng chẳng phải khoa học đỉnh cao gì.
Viên Thanh Cử không dám đả kích cô gái nhỏ xung phong nhận việc, anh đi tới trước giường, An Lai quỳ ở mép giường thắt cho anh.
Sự thực chứng minh, lý luận và thực tiễn vẫn có chênh lệch nhất định, An Lai rối rắm nhìn thành phẩm của mình, sao lại y như cột dây thừng vậy? Cô lập tức hủy diệt chứng cứ.
Viên Thanh Cử nhẫn nại chờ cô thắt đi thắt lại… suốt hai mươi phút. Anh bất đắc dĩ ôm thắt lưng cô: “Bảo bối, anh muộn mất rồi.”
An Lai thở phì phì chui vào trong chăn. Viên Thanh Cử tháo caravat lưu đầy vết tích ra, đổi một cái mới thắt lại lần nữa, ngồi xuống mép giường an ủi cô: “Kỳ thực cũng rất không tệ, thật đó, chỉ có chút không thuần thục thôi, về sau em luyện nhiều là được rồi.”
“Em không thẻm thắt cái thứ đó nữa đâu.”
Viên Thanh Cử bật cười, nói với cô thêm một lát nữa mới ra cửa.
Anh đi rồi, An Lai không ngủ thêm được. Cứ ở mãi trong phòng thật sự rất chán, cô muốn ra ngoài đi dạo. Đương nhiên, hai anh em Hoành Ca Hoành Châu cũng đi theo một tấc không rời.
An Lai đi đến vài cảnh trí tiêu biểu của Phượng Bình, vẫn không tìm được chút cảm giác quen thuộc nào. Cô phiền chán, nói một địa chỉ mơ hồ trong trí nhớ: “Hoành Ca, đưa tôi đến số 9 đường Ngô Đồng.”
Hoành Ca cũng không hỏi vì sao cô biết rõ địa chỉ như vậy, chỉ đảo tay lái chạy theo lời cô.
Đây là nhà của An Lai.
Đến Phượng Bình, cô mới phát hiện mình đã quên mất bao nhiêu việc, cô ôm nỗi sợ hãi lại vui vẻ nghĩ, có lẽ không lâu sau cô không cần phải rối rắm có nên rời khỏi Viên Thanh Cử hay không nữa, vì cô chỉ sợ bản thân mình là ai cô cũng đã quên.
Khiến cô vui mừng là, số 9 đường Ngô Đồng này cho cô có chút cảm giác quen thuộc. Cô cũng không biết vì sao cô muốn tới đây, chỉ cảm thấy nên đến. Có lẽ sau khi nhìn một lát, cô sẽ an tâm quên lãng đời này?
An Lai để Hoành Ca Hoành Châu ở trong xe chờ mình, nhưng bọn họ sao có thể đồng ý, cuối cùng vẫn phải để họ đi theo. Cô lại phiền não không biết lúc quay về phải giải thích cho Viên Thanh Cử thế nào về việc mình muốn đi tới đây.
Có lẽ là đến gần nên lòng kinh hãi, cô đứng ngoài hành lang hồi lâu cũng không dám gõ cửa. Hoành Ca Hoành Châu cũng giả làm người gỗ, đứng sau lưng cô không nói không hỏi gì.
Cuối cùng, lúc An Lai rốt cục có dũng khí định nâng tay gõ cửa, khóa cửa đột nhiên chuyển động, cánh cửa được mở ra, một cô gái hơn hai mươi tuổi xách bao đồ đỏ xuất hiện phía sau cánh cửa.
Cô gái này có gương mặt giống An Lai như đúc, chính xác mà nói là giống cô của kiếp trước như đúc. Cô hoảng sợ nhìn một “mình khác” xuất hiện trước mặt.
Nhưng cô gái sau cửa kia cũng không có vẻ gì hoảng sợ, ngược lại còn vui sướng kinh ngạc, dùng giọng điệu quen thuộc hỏi: “An Lai, sao cậu lại tới đây, tới cũng không gọi điện thoại để mình đi đón cậu nữa.”
An Lai tức thì nhớ tới giấc mộng “mặt nạ” ở biệt thự rất lâu trước kia, rốt cuộc không chịu nổi kinh hãi, hôn mê bất tỉnh. Trước khi choáng váng cô còn nghe được giọng nói sốt ruột của cô gái kia: “An Lai, An Lai, cậu làm sao vậy?”

back top