Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Chương 9

Nếu có thể lựa chọn, đừng nên kết thúc cuộc tình bằng lòng thù hận

 

Thời gian gần đây Đinh Thần cảm thấy hết sức phiền não.

 

Đồng Hoa hằng ngày đều đặt cửa hàng hoa giao hoa hồng đến tặng Đinh Thần vào 10 giờ sáng, ngày nào cũng như ngày nào, kiên trì bền bỉ. Anh rất hiếm khi xuất hiện,chỉ viết hàng chữ chúc mừng lên tấm thiệp nhắc nhở về sự tồn tại của mình khiến Đinh Thần dở khóc dở cười.

 

Với cô mà nói hình thức theo đuổi này chính là một gánh nặng.

 

Cô rất hiểu rõ mình không yêu Đồng Hoa, nếu hai người có khả năng tiến tới thì thời cấp ba, họ đã thành đôi từ lâu chẳng cần đợi đến ngày hôm nay.

 

Cô không những chỉ một lần nói bóng nói gió với Đồng Hoa

 

Rằng hai người họ chỉ có thể là bạn, không thể trở thành người yêu nhưng Đồng Hoa giả vớ ngây ngô không hiểu, ngầm thể hiện rõ quyết tâm kiên trì đến cùng.

 

Đinh Thần chẳng còn cách nào khác đành cầu cứu sự giúp đỡ của Thẩm Dịch Trần, mong anh có thể giúp cô mạo danh là bạn trai của cô hòng đập tan ý định của Đồng Hoa.

 

Thẩm Dịch Trần không hề suy nghĩ nhiều, anh thoải mái cất lời : “ Đinh Thần, chỉ cần em nhờ vả thì anh nhất định sẽ giúp nhưng anh không mong lần sau em lại dùng đúng chiêu thức này để xua đuổi anh ”.

 

Đinh Thần lặng im hồi lâu.

 

Cả buổi chiều khi lái xe lên đoạn đường cao tốc cô vẫn lấn cấn chuyện này.

 

Cô không thể làm những chuyện cá mè một lứa, cô có thể nhờ Thẩm Dịch Trần giúp cô từ chối khéo léo Đồng Hoa nhưng cô không thể nào dùng chính cách thức đó để xua đuổi Thẩm Dịch Trần.

 

Một là Thẩm Dịch Trần sẽ không tin cô,hai là, có lẽ cảm giác cô dành cho anh khác với cảm giác cô dành cho Đồng Hoa.

 

Đinh Thần cười nhạt.

 

Đúng lúc đó, chẳng hiểu từ đâu lao vút ra một chú mèo hoang, Đinh Thần vì né con mèo mà phanh xe gấp. Chiếc xe phía sau lưng cô không kịp phản ứng, xe Đinh Thần đâm sầm vào hàng rào bảo vệ bên đường.

 

Cú va chạm mạnh khiến đầu óc cô choáng váng, cô ôm lấy đầu, kinh hoàng khiếp sợ đến mức hồn phi phách tán. Mãi đến khi cảnh sát lôi cô từ trong xe ra thì toàn thân cô vẫn còn run cập cập.

 

Còn chú mèo hoang sinh sự đã lỉnh mất chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa.

 

Người ngồi trong xe phía sau xe cô chẳng rõ sự tình, cất giọng nghiêm khắc nói: “Rốt cuộc cô có biết lái xe hay không vậy?”

 

Đinh Thần không phản ứng. Cô cúi đầu kiểm tra vết thương, duy chỉ có cánh tay bị trầy da, xây xát nhẹ, hàm răng cắn thật chặt, khớp hàm vừa xót vừa ê, may mà cô không bị thương ở những chỗ khác nhưng chiếc xe Honda của cô bị hủy hoại khá nghiêm trọng, tình hình xem ra không được ổn lắm.

 

Sau khi cảnh sát giao thông xử lý sơ qua hiện trường thì Đinh Thần vội vàng gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm.Sau khi giải quyết mọi việc theo trình tự thì cô phatshieenj ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng.

 

Lúc mua chiếc xe này, do công ty của Bùi Tử Mặc cung cấp một số trợ cấp nhất định vì vậy mà bảo hiểm xe của cô là do anh đứng tên mua, tất tần tật những thứ khác đều đứng tên của anh. Khi đó,cô vì muốn đỡ hao tâm tổn sức mới để anh đứng tên, giờ thì mọi chuyện quả thực là phiền phức.

 

Lúc ly hôn, cô hoàn toàn không suy nghĩ đến điều này, hợp đồng bảo hiểm hiện giờ để ở nhà Bùi Tử Mặc, chìa khóa nhà cô đã trả lại cho anh từ lâu.

 

Đinh Thần ngẫm nghĩ hồi lâu cuối cùng cô quyết định gọi điện thoại cho .

 

Vừa nghe tin Đinh Thần xảy ra tai nạn giao thông, con tim Bùi Tử Mặc thắt lại: “Thần Thần, em bị thương ở đâu?Có nặng lắm không?”

 

“Em không sao, anh yên tâm”. Đinh Thần bình thản nói: “Anh xem lúc nào tiện thì đưa hợp đồng bảo hiểm xe cho em”

 

Bùi Tử Mặc thở phảo nhẹ nhõm: “Hiện giờ anh dangđi công tác ở Bắc Kinh, thế này đi, em tự về nhà lấy, chìa khóa nhà…”. Anh ngập ngừng trong giây lát. “Hướng Huy có giữ một chùm, em có thể tìm mượn cậu ấy”

 

Đinh Thần gật đầu, nói thêm: “Được, cảm ơn anh”

 

Cô chủ động gọi điện thoại cho Bùi Tử Mặc, khiến anh mừng rỡ nhưng đến phút cuối cùng thì lại tỏ thái độ khách sáo lễ phép khiếm anh cảm nhận rõ rệt sự xa cách giữa anh và cô, trong lòng anh cảm thấy không thoái mái.

 

Diệp Tử nhận được điện thoại của Đinh Thần liền vội vàng xin nghỉ phép chạy ngay đến. Diệp Tử vừa lao xuống xe liền hít một hơi thật dài: “Đinh Thần, cậu mà xảy ra chuyện thêm vài lần nữa , rồi sẽ có ngày mình bị cậu dọa cho sợ đến chết khiếp”

 

Đinh Thần cười mãn nguyện: “Mình cũng đâu có muốn đâu, gần đây số mình không được may”

 

Diệp Tử ngỡ Đinh Thần nói thật: “Hay là bữa nào chúng mình đi cũng bái tại Linh Ẩm Tự đi”

 

Đinh Thần cười híp cả mắt , cô véo đôi gò má Diệp Tử : “Được, đợi mình lo xong vụ này đã”

 

Diệp Tử lôi ra chùm chìa khóa đặt vào lòng bàn tay cô. “Đi thôi, mình đưa cậu đi”

 

Giao chìa khóa cho người bạn đáng tin cậy của mình là chiêu Đinh Thần nghĩ ra, hòng đề phòng chuyện làm mất chìa khóa hay bản thân bị nhốt ngay trong nhà mình, lần này rốt cuộc cô đã có thể nếm trải được ưu điểm.

 

Vì vụ đâm xe vừa rồi của Đinh Thần mà Diệp Tử chuyên tâm lái xe, trên đoạn đường cao tốc Diệp Tử không dám thả tốc độ., cô bị Đinh Thần cười giễu vào lần.

 

Diệp Tử dùng câu nói : “Cẩn thẩn là muôn năm” hòng chặn họng Đinh Thần.

 

Đinh Thần vặn ổ khóa, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa ra.

 

Cô rời khỏi đây mấy tháng nhưng lại có cảm giác thời gian như trôi qua mấy đời mấy kiếp. Cách bày trí trong nhà vẫn y như cũ , dưới con mắt của Đinh Thần mọi thứ nơi đây vừa quen thuộc vừa lại vừa xa lạ bỡ ngỡ.

 

“Cậu có biết hợp đồng bảo hiểm xe đặt ở đâu không?”. Diệp Tử lo sợ Đinh Thần tức cảnh sinh tình nên cô vội vàng chuyển sự chú ý của cô ấy.

 

Sắc mặt Đinh Thần nhợt nhạt: “Nếu như mình nhớ không lầm thì hợp đồng bảo hiểm xe vẫn đang nằm trên kệ tủ đầu giường”

 

Cô chậm rãi vào phòng ngủ, bầu không khí nơi đây dường như bồng bềnh thứ hơi thở đặc trưng riêng biệt của Bùi Tử Mặc.

 

Chăn trên giường được gấp ngay ngắn chỉnh tề, khăn phủ giường bằng phẳng không hề nhăn nhúm như muốn truyền đạt thông điệp chủ nhà đã rất lâu không có mặt ở đây.

 

Đinh Thần cảm thấy đau khổ,có lẽ anh đã dọn đến ở với Vu Tranh. Suy đi ngẫm lại thì cả hai người đã ly hôn, bất luận anh làm gì cũng không còn liên quan đến cô nữa.

 

Cô bình tâm trở lại, kéo ngăn kéo phía trên cùng của kệ tủ đầu giường, nhìn thấy bức ảnh đặt ngay phía trên, cô sửng sốt.

 

Đây là bức ảnh bốn người chụp chung, Diệp Tử và Hướng Huy đứng ở giữa còn Đinh Thần và Bùi Tử Mặc chia nhau mỗi người đứng một bên. Bức ảnh được chụp đúng hôm cưới Diệp Tử nhưng lại bị Bùi Tử Mặc gấp thành ảnh riêng của hai người, hoàn toàn không trông thấy sự tồn tại của Diệp Tử và Hướng Huy.

 

Đinh Thần ra đi mang theo toàn bộ ảnh cưới, cả hai gần như không còn bức ảnh nào chụp chung cùng nhau nữa. Đinh Thần chẳng rõ Bùi Tử Mặc lôi ở đâu ra bức ảnh này lại còn tự cho là mình thông minh sáng tạo cải biên nữa chứ.

 

Đinh Thần ngơ ngẩn cầm ảnh, tâm trạnh cô rối bời, phức tạp khó nói thành lời.

 

Diệp Tử chờ đợi sốt ruột đếnmất kiên nhẫn ở ngoài phòng khách, đi vào phòng, cô cầm lấy bức ảnh từ tay Đinh Thần, lặng im một hồi lâu,cô bực dọc nói: “Bùi Tử Mặc không muốn thấy mặt mình ư?”

 

Đinh Thần mỉm cười.

 

“Bây giờ mới biết luyến tiếc sao, vậy lúc trước thì sao?” Diệp Tử bặm môi,sắc mặt bất bình.

 

Sắc mặt Đinh Thần hốt hoảng trong thoáng chốc. Phải, sớm biết có ngày hôm nay thì trước kia đừng để xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cô đưa tay đến bên ngăn kéo kệ tủ, quả nhiên tìm thấy hợp đồng bảo hiểm xe. Cô và Bùi Tử Mặc đều là người không thích sự thay đổi, đặc biệt luôn hoài niệm về những tình cảm trước kia của mình, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà cô vẫn còn rất yêu Bùi Tử Mặc cũng như Bùi Tử Mặc không thể nguôi ngoai tình cảm cùng Vu Tranh.

 

Cô lặng lẽ cất tiếng thở dài: “Tìm thấy rồi, về thôi”

 

Diệp Tử thản nhiên nhìn cô, gật đầu.

 

Đinh Thần trả lại chùn chìa khóa cho Diệp Tử, Diệp Tử lặng im đón lấy.

 

“Cậu nghĩ gì vậy?”. Đinh Thần mỉm cười hỏi.

 

“Mình đang nghĩ, liệu có phải mình nên đưa chùm chìa khóa này cho cậu bảo quản hay không, để Bùi Tử Mặc có thêm nhiều cơ hội tiếp cận cậu, anh ta nhất định sẽ cảm kích mình lắm đấy”. Diệp Tử khoan thai mỉm cười.

 

Đinh Thần cất tiếng cười giễu cợt. “Vừa rồi không phải cậu còn nói đáng đời anh ta đó sao, sao giờ lại đổi giọng rồi”

 

Ánh mặt Diệp Tử ánh lên nụ cười: “Mình không thích anh ta nhưng mình biết cậu vẫn còn rất yêu anh ta”

 

Đinh Thần cụp mắt: “Nói bậy, mình và anh ta đã chia tay nhau rồi”

 

“Nhưng chuyện đó không có nghĩa trong lòng cậu không có anh ta”. Diệp Tử thẳng thừng nói trúng tim đen. “Đừng nói vứi mình rằng vừa rồi khi cậu nhìn thấy bức ảnh đó mà hoàn toàn không có cảm giác gì đấy nhé”

 

Đinh Thần cười đau khổ. Nếu như Bùi Tử Mặc dùng cách này để hoài niệm thứ tình cảm mất đi giữa hai người , Đinh Thần không thể phủ nhận tự đáy lòng mình có chút cảm giác xao động.

 

Diệp Tử chậm rãi nhếch môi, hỏi giọng bâng quơ. “Nếu như có một ngày anh ta cầu xin cậu tha thứ, cậu sẽ tha thứ cho anh ta chứ?”

 

Đinh Thần cúi đầu, Diệp Tử chẳng thể nào nhìn thấy thần sắc trên gương mặt cô lúc này.

 

Diệp Tử đợi mãi chẳng thấy câu trả lời của Đinh Thần, đúng lúc cô ngỡ rằng Đinh Thần không trả lời thì Đinh Thần ung dung trả lời: “Mình hà tất phải lãng phí thời gian vào những chuyện giả thiết, nếu như thật sự có ngày đó, đến lúc đó ,mình suy nghĩ vẫn chưa muộn”

 

Đinh Thần nói không phải không có lý, Diệp Tử nhún vai.

 

Vì nấn ná cả buổi chiều mà Đinh Thần phải tăng ca tại công ty đến tận tối khuya

 

Mật thám Đinh Tiểu Á kịp thời báo cáo chuyện Đinh Thần gặp tai nạn xe cho Thẩm Dịch Trần. Anh lập tức lái xe đến công ty Đinh Thần ngay sau giờ tan tầm.

 

Khi Đinh Thần tăng ca, anh lặng lẽ túc trực ngồi cạnh chờ đợi, lướt web xem tin tức bằng điện thoại, thi thoảng ngẩng đầu nhìn Đinh Thần cười.

 

Có nhiều chuyện quả thực là do định mệnh an bài, anh gặp gỡ cô rồi đem lòng yêu cô. Dù rằng anh phải chờ đợi, cam tâm hy sinh chịu mọi gian khổ.

 

Đinh Thần ngước mắt lên thì bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh, trống ngực cô đập liên hồi, đưa tay xoa gò má trong vô thức, Đinh Thần hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy? Mặt em dính bẩn ư?”

 

“Không có”. Thẩm Dịch Trần thản nhiên mỉm cười.

 

“Sắp xong rồi, anh đợi chút”. Đinh Thần cụp mắt, mặt cô nóng ran.

 

Khuôn mặt Thẩm Dịch Trần ánh lên nụ cười: “Được”

 

Đinh Thần gửi xong bức thư điên tử cuối cùng, cô thu dọn mọi thứ trên bàn, vuốt tóc nói: “ Có thể về rồi”

 

Thẩm Dịch Trần gật đầu, anh đưa tay đón lấy túi xách Đinh Thần, lúc này Đinh Thần vô tình chìa tay ra, cánh tay của cả hai chạm vào nhau, hàng chân mày Thẩm Dịch Trần hấp háy. Đinh Thần run rẩy, cả hai bỗng chốc đều rụt tay lại, chiếc túi xách rơi xuống đất.

 

Đinh Thần vội cúi xuống nhặt lấy, Thẩm Dịch Trần cũng khom người xuống, cả hai đụng đầu vào nhau.

 

Thẩm Dịch Trần xoa đầu, Đinh Thần xuýt xoa, cả hai nhìn nhau bật cười.

 

“Đau lắm không?”. Thẩm Dịch Trần dịu giọng hỏi.

 

“Không sao”. Đinh Thần mỉm cười nhìn anh.

 

Thẩm Dịch Trần chuyển chiếc túi xách sang cho Đinh Thần thuận thế nắm chặt tay cô. Đinh Thần giằng co trong giây lát, ánh mắt cô chuyển động trên cơ thể Thẩm Dịch Trần, Đinh Thần cắn chặt môi định lên tiếng thì điện thoại trong túi xách vang lên.

 

Đinh Thần thản nhiên rụt tay về, nhận điện thoại.

 

“Thần Thần, là anh”

 

“Ờ”. Đinh Thần thản nhiên trả lời.

 

Giọng Bùi Tử Mặc vang lên: “Thần Thần, em không có nhà ư?”

 

Giọng Đinh Thần không hề dịu dàng: “Em ở công ty tăng ca”

 

“Em bị thương còn tăng ca, em phải nghỉ ngơi nhiều mới được”. Bùi Tử Mặc nói giọng cáu kỉnh.

 

Đinh Thần bật cười. “Em nhớ là chiều nay em đã nói với anh là vết thương của em không nghiêm trọng”

 

Bùi Tử Mặc nổi nóng trước câu trả lời thờ ơ của cô: “Đinh Thần, bao giờ em mới học được cách biết tự chăm sóc bản thân mình?”

 

Đinh Thần cười chế giễu: “Chuyện này hình như không liên quan đến anh”

 

Bùi Tử Mặc bị kích động trước thái độ của cô: “Em đợi anh ở công ty, đừng đi đâu cả”. Nói xong, anh liền gác máy.

 

Đinh Thần dở khóc dở cười, anh ngĩ anh là ai chứ, đến giờ anh vẫn còn tư cách qunar cô hay sao.

 

Thẩm Dịch Trần đoán được cuốc điên thoại vừa rồi của ai, anh e dè hỏi: “Có cần phải đợi anh ta không?”

 

Đinh Thần nói với vẻ dứt khoát: “Không cần”

 

Chiếc xe vừa lao lên mặt đất từ bãi đỗ xe thì xe Bùi Tử Mặc chặn ngay trước mặt.

 

Bùi Tử Mặc đã trông thấy chiếc xe này ngay dưới tòa nhà, vì vậy mà trong tiềm thức của mình từ lâu anh đã coi Thẩm Dịch Trần là tình địch số một của mình.

 

Bùi Tử Mặc xuống xe, gõ tay vào cửa sổ xe: “Đinh Thần, em xuống xe đi, anh có chuyện muốn nói với em”. Nhận ra Đinh Thần đang ngồi trong xe, Bùi Tử Mặc dường như rất tức tối, anh mặc kệ bản thân mình liệu có phải đang nhầm lẫn hay không.

 

Qua cửa sổ xe trong suốt, Đinh Thần có thể thấy rõ đôi môi mím chặt cùng hàng chân mày của Bùi Tử Mặc.

 

Thẩm Dịch Trần cười gượng: “Thái độ của anh ta xem rất mạnh mẽ”

 

Đinh Thần thở dài, kéo cửa sổ xe: “Có chuyện gì?”

 

Bùi Tử Mặc không nhìn Thẩm Dịch Trần, ánh mắt của anh nhìn xoáy vào Đinh Thần: “Em xuống xe đi!”

 

“Có chuyện gì anh nói luôn đi”. Đinh Thần chán nản cất tiếng.

 

Ánh mắt Bùi Tử Mặc tối sầm, anh hết sức cố chấp nói: “Em xuống xe đi”

 

Đinh Thần lạnh lùng, đảo mắt nhìn anh.

 

Bùi Tử Mặc đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích.

 

Đinh Thần rầu rĩ khổ sở, hôm nau nếu cô không thuận theo ý anh e rằng cô chẳng thể rời khỏi đây. Đinh Thần thầm cất tiếng thở dài, mở cửa xe, cô từ từ bước ra ngoài.

 

Bùi Tử Mặc lập tức kéo cô sang một bên: “Thần Thần!”

 

Đinh Thần vờ như sửa sang lại đầu tóc, xoay lưng lại, cô hỏi: “Giờ anh có thể nói rồi chứ?”

 

“Ở Bắc Kinh vừa nghe tin em bị tai nạn xe anh liền vội vàng đón chuyến bay sớm nhất để về thăm em, vậy mà em lại tỏ thái độ này với anh”. Bùi Tử Mặc nhìn cô lấy lám khó tin, sự kháng cự và giữ khoảng cách mà Đinh Thần dành cho anh thoáng chốc khiến anh thấy lạnh toát người.

 

Trước kia Đinh Thần một mực nhường nhịn anh chính là vì cô vẫn còn ôm hy vọng vào cuộc hôn nhân này. Nếu như không phải thất vọng đến mức chán chường vì bị anh làm tổn thương thì cô sẽ không lựa chọn ly hôn. Cá tính Đinh Thần là vậy, cô có thể đối đãi với bạn thật tâm thật lòng nhưng một khi đã quyết đinh buông tay thì việc muốn cô quay đầu nhìn lại là một chuyện không dễ dàng chút nào.

 

Đinh Thần cười thản nhiên: “Bùi Tử Mặc, tôi không hề muốn anh quay về!”

 

Trống ngực Bùi Tử Mặc nhen nhóm ngọn lửa tức giận: “Anh quan tâm đến em, lẽ nào em không cảm nhận được sao?”

 

“Anh không có trách nhiệm phải quan tâm tôi, tôi càng không có nghĩa vụ nhận sự quan tâm của anh”. Đinh Thần nhếch môi cười.

 

“Đinh Thần, em…” Bùi Tử Mặc bị cô chọc cho tức đến nỗi nói không nên lời.

 

Đinh Thần lặng im trong giây lát, cười dịu dàng: “Anh nói xong chưa? Vậy tôi đã có thể đi được rồi phải không?”

 

“Là vì hắn ta ư?”. Bùi Tử Mặc hít một hơi thật sâu, hỏi.

 

Đinh Thần mỉm cười không nói gì.

 

Bùi Tử Mặc hậm hực: “Anh đã nhận ra ý đồ của hắn ta từ lâu rồi”

 

Đinh Thần vẫn lặng im chẳng nói chẳng rằng

 

“ Em và hắn ta quen nhau được bao lâu, em hiểu hắn ta được bao nhiêu ? ”. Bùi Tử Mặc căm phẫn nói, anh chẳng hề che giấu vẻ đố kỵ trong lòng mình.

 

Đinh Thần chẳng thể nào nhẫn nhịn hơn nữa: “ Bùi Tử Mặc, đủ rồi đấy ! Tôi ở bên ai không can hệ đến anh ! ”

 

Bùi Tử Mặc á khẩu, đúng vậy, anh không có tư cách quản Đinh Thần.

 

Đinh Thần ngoảnh mặt mỉm cười, khuôn mặt ửng đỏ : “vậy thì chúng ta thử xem sao!”

 

Thẩm Dịch Trần nhất thời không kịp phản ứng, anh chưng hửng nhìn cô

 

Cười khúc khích, đẩy nhẹ anh , nói : “ Đưa em về nhà ”

 

Thẩm Dịch Trần trong lòng vui mừng hớn hở, ngoài mặt bối rối, luống cuống.

 

Mãi một lúc sau, anh mới tin lời của Đinh Thần, nụ cười trên môi dần rộng mở, anh ôm chặt lấy cô. Chiếc ôm siết chặt như để bày tỏ niềm vui vô bờ bến trong lòng anh.

 

Đinh Thần cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp từ vòng tay ôm ấp của Thẩm Dịch Trần, từng sự việc hỗn độn ngổn ngang bỗng hiện lên trong tâm trí cô. Ánh mắt Đinh Thần dừng ngay trên cánh tay áo trắng muốt của Thẩm Dịch Trần, tuy cô chẳng thể nào lập tức quên hết tất cả nhưng anh sẽ cho cô thời gian, mọi thứ rồi sẽ trở thành dĩ vãng mà thôi.

 

Cô bần thần suy nghĩ, Thẩm Dịch Trần càng ôm cô chặt hơn.

 

Vòng tay ấm áp vững vàng của anh khiến Đinh Thần cảm thấy an tâm gấp bội.

 

Những tháng ngày gần đây Vu Tranh quả thực chẳng dễ sống chút nào.

 

Đi làm, tan tầm, những lúc dạo phố mua sắm , Vu Tranh đều cảm nhận thấy có người đang theo dõi mình.

 

Thoạt đầu Vu Tranh cứ ngỡ rằng vì thần kinh cô quá căng thẳng dẫn đến cảm giác ảo tưởng, nhưng sau đó cô nhận ra điều này hoàn toàn không phải vì nỗi lo sợ thần hồn át thần tính của cô.

 

Sau hàng loạt cú điện thoại nặc danh quấy rối thì cuối cùng kẻ đó cũng xuất hiện.

 

Hắn ta chính là Chu Bảng, người anh họ hàng xa của Thẩm Hạo, hắn chặn đường Vu Tranh ngay tại bãi đỗ xe sau giờ tan sở.

 

Tâm trạng Bùi Tử Mặc nặng trĩu: “ Vu Tranh có đặt vật gì vào tay hắn ta không ? ”

 

“ Chuyện này thì mình không rõ ”. Ánh mắt Thẩm Hạo lướt trên gương mặt Bùi Tử Mặc. “ Có điều chiều mai Chu Bảng sẽ đến tìm cô ta ”

 

“ Sao cậu biết ? ”

 

Thẩm Hạo cười khúc khích : “ Câu này mình nghe được ”

 

Bùi Tử Mặc nửa đùa cợt nửa chế nhạo: “ Cậu quả rất biết nắm bắt điểm mấu chốt ”

 

Thẩm Hạo không màng để tâm : “ Cậu cảm thấy chuyện này thế nào ? ”

 

“ Ngày mai tự khắc sẽ rõ chân tướng sự việc thôi ”/ Bùi Tử Mặc thản nhiên.

 

Thẩm Hạo nói nửa thật nửa đùa : “ Cậu quả là kẻ bình thản khiến người khác phải phẫn nộ ”.

 

Bùi Tử Mặc không vồn vã hấp tấp, anh thản nhiên mỉm cười, vẻ mặt rất đỗi bình thản.

 

Càng quan tâm thì sự việc sẽ càng loạn, tình cảm anh dành cho Vu Tranh chỉ là sự áy náy mà chẳng hề có chân thành, anh cũng hy vọng có thể giúp Vu Tranhmà không khiến cô bị tổn thương lần nữa.

 

Đinh Thần thi thoảng lại lôi Thẩm Dịch Trần và Bùi Tử Mặc ra so sánh , chuyện này âu cũng là lẽ thường tình.

 

Chẳng hạn tối nay dùng bữa tại nhà hàng Âu, Đinh Thần bất chợt muốn ăn kem ly, Thẩm Dịch Trần ra sức ngăn cản và lại kiên quyết đổi chỗ ngồi của cô sang góc không có gió lạnh.

 

Đinh Thần lấy làm lạ, cô bèn hỏi anh nguyên do.

 

Thẩm Dịch Trần đỏ mặt: “Em đang ở kỳ nguyệt san, không thể ăn đò lạnh cũng không thể chịu gió lạnh”

 

Mặt nóng ran nhưng vẫn chẳng thể kìm nén được sự tò mò hiếu kỳ, cô hỏi : “ Sao anh biết ? ”

 

Thẩm Dịch Trần không thể nói cho cô biết anh có mật thám bên cạnh cô, anh chỉ còn cách thản nhiên cười trừ cho qua chuyện.

 

Đinh Thần bỗng chốc bồi hồi nhung nhớ, nếu như người ngồi cạnh cô lúc này là Bùi Tử Mặc thì có lẽ anh sẽ không để tâm đền kỳ nguyệt san của cô, càng không quan tâm đến chuyện cô có bị cảm lạnh hay không.

 

Giữa người với người xét cho cùng đều có sự khác biệt.

 

Gương mặt Đinh Thần lộ rõ vẻ xúc động, cảm giác lúc nào cũng được một ai đó quan tâm đến mình quả là không tồi.

 

Sáng sớm, Vu Tranh đã rút mười vạn đồng từ trong ngân hàng nhét vào túi xách mang đến công ty.

 

Đây là toàn bộ khoản tiền tích lũy của cô. Tên sư tử Chu Bảng mở miệng nói muốn có thì cô phải cắn răng chấp nhận , chỉ cầu xin hắn từ nay về sau đừng đeo bám cô nữa .

 

Suốt đêm qua cô buồn rầu lo lắng không ngủ yên, cả ngày hôm nay sa sút tinh thần, trong cuộc họp biets bao lần đến lượt cô phát biểu ý kiến cô đều diễn đạt không thành ý.

 

Hướng Huy chau mày, anh không nói nhiều, chỉ cất tiếng dặn dò : “ Nếu cô cảm thấy không khỏe thì về nhà nghỉ ngơi đi ”

 

Vu Tranh vội nói : “ Tôi không sao ”. Cô xưa nay vốn mạnh mẽ, trên phương diện công việc lúc nào cũng ra sức làm thật tốt. Thực ra cô hiểu rõ như ban ngày, con tim đã chẳng còn cô nữa, cô chỉ còn sự nghiệp để an ủi mà thôi.

 

Rốt cuộc Vu Tranh cũng nhẫn nhịn chịu đựng được cho đến lúc tan sở, cô đợi đồng nghiệp ra về hết mới rề rà thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

 

Vừa bước vào thang máy thì Thi Bách Đào goi cô : “ Vu Tranh, chờ một lát ”

 

Vu Tranh quay đầu lại : “ Có chuyện gì ? ”

 

“ Có vào việc liên quan đến nghiệp vụ tôi muốn bàn bạc với cô, chúng ta vừa đi vừa nói nhé ? ”. Thi Bách Đào là một người cuồng công việc, ngày nào anh ta cũng tăng ca đến chín giờ tối, vì vậy mà doanh số của anh trong công ty luôn đạt thành tích vượt trội

 

Vu Tranh không dám để Thi Bách Đào cùng đi đến bãi đỗ xe với mình, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói : “ Ngày mai bàn bạc không được sao ? ”

 

Thi Bách Đào hòa nhã mỉm cười : “ Chỉ vài câu nói thôi, xuống đến sảnh là tôi nói xong ngay mà ”

 

Vu Tranh thầm toan tính mọi chuyện trong lòng, không nên để bất kỳ ai phát hiện ra chuyện của cô, dù là gã đồng nghiệp chẳng chút can hệ nào với cô cũng không được, cô từ chối : “ Tôi cảm thấy không khỏe lắm, có gì mai gặp rồi nói nhé ”

 

Thi Bách Đào nhìn cô chăm chú : ” Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé ”

 

“ Không cần đâu ”. Vu Tranh xua tay lia lịa. “ Tôi về nhà nằm nghỉ là khỏe rồi ”

 

“ Hay là cô kiểm tra sức khỏe một chút cho yên tâm, hiện giờ dù gì cũng không còn một mình cô nữa rồi ”. Thi Bách Đào cẩn thận che đậy nét ưu sầu trong đôi mắt mình, anh ta cất tiếng khuyên nhủ.

 

Vu Tranh chợt bực dọc mất kiên nhẫn nói : “ Tôi đã nói là không cần phải phiền phức rồi mà, sao anh không chịu hiểu vậy ! ”

 

Sắc mặt Thi Bách Đào hơi tái, anh ta đè nén cơn giận dữ trong lòng : “ Vậy tôi gọi điện thoại cho chồng cô để anh ta đến đón cô nhé ”.

 

Vu Tranh nổi giận : “ Anh nói xong chưa, chuyện của tôi không cần anh lo ”

 

Thi Bách Đào vẫn chẳng thể kiểm soát được cơn phẫn nộ : “ Lúc cô cần anh ta nhất thì anh không ở bên cạnh, loại đàn ông như vậy hoàn toàn không xứng đáng làm chồng ! ”

 

“ Tôi có làm sao cũng không can hệ đến anh ”. Vu Tranh giận đến tím mặt.

 

“ Cô sáng suốt lên có được không, hắn ta không đáng để được cô đối xử như vậy ! ”. Thi Bách Đào trừng mắt hung hăng nói.

 

Vu Tranh giận dữ cười gằn : “ Xứng đáng hay không thì tự tôi hiểu rõ, không cần anh dạy dỗ. Dù tôi không ở bên Bùi Tử Mặc thì cũng không chọn lựa anh ”

 

“ Vu Tranh, cô…. ”.Lòng tự tôn của Thi Bách Đào bị Vu Tranh làm tổn thương nghiêm trọng. Anh ta và Vu Tranh đều mới gia nhập tập đoàn Hiển Dịch đầu năm nay, Vu Tranh dung mạo xinh xắn, cá tính nhiệt tình sôi nổi cùng niềm nhiệt huyết hăng say trong công việc khiến trống ngực Thi Bách Đào xôn xao thình thịch. Chỉ tiếc rằng khi anh ta bắt đầu triển khai kế hoạch theo đuổi Vu Tranh liền gặp ngay sự ngăn trở. Vu Tranh hoàn toàn không cho anh ta cơ hội, nói thẳng với anh rằng cô đã có người trong mộng. Thi Bách Đào là bậc chính nhân quân tử, dĩ nhiên là sẽ rút lui đồng thời cầu chúc cho Vu Tranh hạnh phúc. Nhưng chốn công sở vốn là nơi nhiều đàm tiếu dị nghị, có vài việc về Vu Tranh truyền đến tai anh ta, chẳng hạn chuyện Vu Tranh mang thai, mãi tận giờ cô và Bùi Tử Mặc vẫn chưa lấy giấy công chứng kết hôn. Anh ta tận mắt trông thấy Vu Tranh hằng ngày một mình đi làm. Bùi Tử Mặc rất ít khi xuất hiện trong cuộc sống của cô, sản phụ luôn cần sự quan tâm của người chồng nhất vậy mà Bùi Tử Mặc xưa nay chưa từng làm trọn trách nhiệm.

 

Vu Tranh phớt lờ anh ta nhưng cô lại không thể bỏ đi trước, cô lo sợ Thi Bách Đào sẽ đi cùng đến bãi đậu xe nên đành đứng nguyên tại chõ không nhúc nhích.

 

Thi Bách Đào nắm lấy tay cô : “ Vu Tranh, những chuyện khác anh không dám đảm bảo nhưng chí ít anh chắc chắn sẽ làm tốt hơn Bùi Tử Mặc, bỏ anh ta đi, hãy để anh chăm sóc em ”

 

Vu Tranh cười nhạo, khinh khỉnh nhìn anh ta : “ Anh ư ? ”

 

Thi Bách Đào nhướng hàng chân mày : “ Em hãy tin anh ”

 

“ Anh buông tôi ra ”. Thái độ Vu Tranh kiêu căng ngạo mạn.

 

Thi Bách Đào càng siết chặt lấy cánh tay Vu Tranh.

 

Vu Tranh cất cao giọng : “ Buông tôi ra ”

 

Cô thét cao giọng đến mức Hướng Huy đang tăng ca phải chạy ra ngoài.

 

Anh quan sát hai người đang túm tay nhau, chau mày hỏi : “ Hai người đứng trước cửa công ty cãi vã nhau cái gì thế hả ? ”

 

Vu Tranh cụp mắt : “ Hướng Tổng, anh cũng thấy rồi đấy, là anh ta bám rịt tôi không chịu buông ”

 

Thi Bách Đào vội vàng giải thích : “ Hướng Tổng, sự thật không phải như những gì anh thấy đâu ạ ”

 

Hướng Huy phẩy tay : “ Chuyện riêng của hai người tôi không can thiệp, nếu còn tranh cãi nữa thì vào trong mà nhốn nháo ”.

 

Cửa thang máy mở toang, Diệp Tử chưng hửng bước ra : “ Mọi người đứng ngay trước cửa làm gì thế ? ”

 

Vu Tranh không nói gì, Thi Bách Đào cũng chẳng nói chẳng rằng, Hướng Huy cười dịu dàng : “ Em đến sớm thế, phải đợi anh một lúc rồi ”

 

Diệp Tử cười mà như không : “ Nếu đến trễ thì sao có thể xem được màn kịch hay ! ”

 

Vu Tranh nhân lúc Thi Bách Đào đang ngơ ngác bèn thoát khỏi lòng kìm kẹp của anh ta : “ Tôi xin phép, có chuyện gì ngày mai đến công ty rồi nói ”. Cô cũng lo sợ Chu Bảng chờ lâu không nhịn được sẽ xông thẳng lên lầu tìm cô, đến lúc đó thì không biết sẽ thế nào.

 

Thi Bách Đào ngơ ngác đứng đó một lúc rồi trở về chỗ ngồi.

 

Hướng Huy trông thấy sắc mặt Diệp Tử, bèn gõ tay lên trán cô : “ Em đang định giở trò gì nữa hả ? ”

 

“ Em chỉ thấy tò mò thôi ”. Diệp Tử ấm ức xoa trán.

 

Hướng Huy nhìn cô bằng cặp mắt ánh lên nụ cười.

 

Cảnh tượng mùi mẫn ngọt ngào khiến Thi Bách Đào cảm thấy chướng mắt.

 

Vu Tranh ra vẻ ung dung cất bước tiến vào bãi đỗ xe nhưng trống ngực cô đập tình thịch dồn dập.

 

Mãi một lúc sau Chu Bảng chẳng rõ từ đâu chui ra, hắn cất giọng chẳng chút khách sáo : “ Cô đúng là chảnh ”

 

Vu Tranh miễn cưỡng cười : “ Có vào việc nên ra muộn ”

 

Chu Bảng gật đầu : “ Tiền mang đến chưa ? ”

 

“ Mang đến rồi ”

 

Chu Bảng chìa tay : “ Lấy ra đi ”

 

Vu Tranh đưa chiếc túi xách cho hắn nhưng rồi lại rụt tay trởi lại.

 

“ Sao vậy ? Không đành lòng à ? ”. Chu Bảng cười nhạo hỏi.

 

Vu Tranh cắn chặt môi : “ Tiền tôi có thể đưa cho anh nhưng anh phải hứa làm được việc cho tôi ”

 

“ Chuyện này không thành vấn đề, tôi cũng không phải là kẻ lòng tham vô đáy, cô yên tâm đi ”. Khoản tiển lớn liền được truyền sang tay Chu Bảng, hắn cười đến thỏa lòng.

 

Vu Tranh nhổ nước bọt : “ Cầm đi ”

 

Chu Bảng tham lam đến từng tờ giấy bạc.

 

Bùi Tử Mặc trốn trong xe không thể kiềm chế bản thân thêm được nữa, anh toan đẩy cửa xe xông ra ngoài thì bị Thẩm Hạo giữ rịt lại : “ Đừng nóng, chờ xem thế nào đã ”

 

Sắc mặt Vu Tranh cứng đờ : “ Mong rằng anh tuân thủ lời ước hẹn ”

 

Chu Bảng đếm lại lần nữa, nhét mười xấp túi bạc vào túi xách đeo bên người của mình rồi nói : “ Chuyện này là đương nhiên, có điều…. ”. Hắn ngừng trong giây lát, thấy sắc mặt Vu Tranh biến chuyển , hắn nói tiếp : “ Đứa bé, tôi khuyenem tốt nhất nên nạo đi, tôi không muốn đứa con của mình gọi người khác là cha ”

 

Câu nói này của hắn vang vọng đến tai Bùi Tử Mặc khiến đầu óc anh ong ong.

 

Thẩm Hạonắm lấy bàn tay anh.

 

Sắc mặt Vu Tranh lập tức sa sầm, cô ta dáo dác nhìn xung quanh : “ Anh câm miệng cho tôi ”

 

Chu Bảng liền đổi giọng, khuôn mặt cười hớn hở, hắn nói : “ Dĩ nhiên là có kẻ giúp mình nuôi con, cũng không tồi ”

 

Miệng lưỡi con người này thật là tùy tiện Chu Bảng, hoàn toàn không đáng tin cậy. Vu Tranh bỗng chốc hối hận, sao cô có thể dễ dàng tin lời hắn ta thế chứ.

 

Chu Bảng vội vàng nhét tiền đầy túi xách, cười ha hả nói : “ Cảm ơn ! ”

 

Vu Tranh chẳng hề ngăn cản cũng chẳng cách gì ngăn cản hắn.

 

Chu Bảng đắc ý chưa được bao lâu thì bị Bùi Tử Mặc đẩy cửa xe đụng hắn ngã lăn ra đất. Hắn toan ngoác miệng chửi thế thì kinh ngạc trông thấy Thẩm Hạo và Bùi Tử Mặc.

 

Vu Tranh cũng hết sức kinh hoàng, mồ hôi cũng lấm tấm rịn trên chóp mũi, mặt mày trắng bệch. Đàu có cô ta suy nghĩ rất nhanh, rốt cuộc Bùi Tử Mặc đến đây từ lúc nào, xét chi cùng anh ta đã nghe thấy được gì.

 

“ Tử Mặc ! ”. Cô ta vờ làm bộ mặt tươi cười hớn hở thốt lên.

 

Bùi Tử Mặc mặt mày chẳng có chút cảm xúc, giật túi tiền trong tay Chu Bảng, ém lại cho Vu Tranh : “ Tôi đã nghe hết rồi, cô không cần phải đưa tiền bịt miệng cho hắn nữa ”

 

Nụ cười trên môi Vu Tranh lộ vẻ ảm đạm thế lương.

 

Chu Bảng kinh hoàng hoảng sợ vô cùng, hắn không phải hoàn toàn vì thẹn quá hóa giận khi bị Bùi Tử Mặc biết được chân tướng sự việc mà hắn khiếp sợ vì đường tiền tài của mình bị đánh gãy.

 

Sắc mặt Vu Tranh trắng bệch nhợt nhạt, mọi chuyện ra nông nỗi này chẳng tài nào cứu vãn được nữa. Vu Tranh nở nụ cười sầu thảm : “ Em nghĩ trăm phương nghìn kế hòng che trời lấp biển, nào ngờ chẳng thể nào dấu được ”

 

“ Cô không nên lừa dối tôi ”. Ánh mắt Bùi Tử Mặc lóe lên ánh nhìn đau khổ bi thương.

 

Vu Tranh nghe anh nói vậy thì không khỏi thấy đau lòng, cô cắn ngón tay, cất tiếng khóc nghẹn ngào.

 

Bùi Tử Mặc không hề oán hận hằn thù gì cô ta, mếu như không phải cô ta cố tình che dấu mọi chuyện thì anh và Đinh Thần sẽ chẳng thể ra nông nỗi này. Sự xuất hiện của Vu Tranh chính là kíp nổ châm ngòi, bào thai cùng chuyện cô ta tự sát đã trwcjtieeps thúc đẩy hôn nhân của anh và Đinh Thần đến bờ vực rạn nứt.

 

Vu Tranh cười hổn hển, cười gượng gạo khổ sở : “ Giờ thì anh đã biết hết mọi chuyện rồi, anh định xử lý em thế nào đây ? ”

 

Bùi Tử Mặc chết lặng, đối mặt với nụ cười của Vu Tranh anh không sao cất nên lời. Đứa trẻ trong bụng Vu Tranh không phải của anh, anh hoàn toàn không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào nhưng lòng thương hại cùng cá tính do dự không quyết đoán khiến anh chẳng thể nào thốt ra hai từ đó lúc này.

 

Thẩm Hạo đứng cạnh sốt ruột nhìn Bùi Tử Mặc, cá tính Bùi Tử Mặc yếu đuối nhu nhược, lại không biết cách từ chối người khác. Anh yêu Đinh Thần nhưng lại không muốn thấy Vu Tranh buồn. Anh không hề biết rằng chính vì sự dây dưa nhập nhằng của anh mới dẫn đến tình trạng như hiện tại. Trên thực tế, anh đxa làm tổn thương sâu sắc đến hai người phụ nữ.

 

Thẩm Hạo túm lấy ngay Bùi Tử Mặc : “ Cậu phải nhớ rằng, cậu chỉ có thể đối xử toàn tâm toàn ý với một người phụ nữ mà thôi ”

 

Bùi Tử Mặc như tỉnh ngộ, anh kiên quyết gật đầu.

 

Chu Bảng thấy tình hình không ổn, hắn toan nghĩ cách chuồn thì Thẩm Hạo túm ngay lấy hắn, cất tiếng quát : “ Anh định chạy đi đâu ? ”

 

“ Ở đây chẳng phải không còn chuyện của anh rồi hay sao, anh đi trước ”. Chu Bảng nói trơn tru.

 

Thẩm Hạo hậm hực, trước khi chuyện này chưa được giải quyết thì hắn ta đừng hòng đi khỏi đây.

 

Vu Tranh cất tiếng thở dài : “ Để hắn ta đi đi ”

 

Bùi Tử Mặc hỏi lấy làm khó hiểu : “ Vừa rồi hắn ta chẳng phải giở trò tống tiền cô sao, cô dễ dàng buông tha hắn thế ư ? ”

 

“ Bỏ đi, hắn cũng không đạt được mục đích ”. Đôi mắt Vu Tranh u ám, cô cười khổ sở, âm mưu bại lộ, cô gần như chẳng còn chút tia hy vọng nào nữa : “ Có thể tha thứ thì hãy thả người đi ”

 

Bùi Tử Mặc buồn bã cất tiếng thở dài, có thể bỏ qua cho Chu Bảng nhưng lại chẳng chịu buông tha cho anh , Bùi Tử Mặc phẩy tay nói : “ Để hắn ta đi ”

 

Chu Bảng vui sướng, gang bàn chân hắn như được thoa thêm chút mỡ, chớp mắt hắn đã bỏ chạy mất dạng.

 

Thẩm Hạo ra sức dậm chân,có đôi lúc anh không tài nào hiểu nổi cách giải quyết của Bùi Tử Mặc, rõ ràng là yêu Đinh Thần nhưng lại không thể từ bỏ được Vu Tranh. Đến khi Vu Tranh phạm phải sai lầm lớn nhưng anh lại không nỡ nói nặng lời với cô. Tình thương cứu vớt của Chúa Giê- su trogn lòng anh ta quả thực là vô bờ bến.

 

Vu Tranh và Bùi Tử Mặc đứng mặt đối mặt, chẳng ai nói lời nào.

 

Cũng chẳng rõ cả hai đứng như vậy bao lâu, Vu Tranh chợt lên tiếng : “ Là em lừa anh, đứa con cũng không phải của anh. Tối đó anh bị em cho uống thuốc mê, giữa chúng ta không hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Em rắp tâm trăm phương ngàn kế lừa anh chính là vì muốn giữ chân anh ”.

 

Bùi Tử Mặc chợt ngẩng đầu, môi anh run rẩy, anh chỉ vào Vu Tranh : “ Cô…… ”. Ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng, vẻ thương tiếc cùng sự áy náy anh dành cho Vu Tranh dần tan biến.

 

“ Nhưng em miễn cưỡng giữ được con người anh nhưng lại không thể nào giữ được con tim anh ”. Gương mặt Vu Tranh đau buồn khổ sở. “ Trong lòng anh chỉ có Đinh Thần, chẳng còn chỗ cho em nữa ”

 

Đôi mắt Bùi Tử Mặc điểm xuyết lớp hơi nước lạnh như băng, nhất cử nhất động của Vu Tranh đều khiến mối quan hệ giữa anh và Đinh Thần rạn nứt khó mà có thể bù đắp lại được, dĩ nhiên còn phải trách anh do dự không quyết đoán mới khiến cuộc tình này trở nên hết hy vọng.

 

Vu Tranh mỉm cười, nụ cười có phần lạnh lẽo thê lương. Cô vô tình ngẩng đầu, nụ cười đó cứng đờ ngay trên môi.

 

Thi Bách Đào, Diệp Tử, cả Hướng Huy đều đứng ngay trước mặt cô, gương mặt ai cũng lộ vẻ lấy làm khó tin. Ánh mắt Thi Bách Đào phức tạp không sao kể xiết, kinh ngạc và thất vọng.

 

Vu Tranh chợt lấy tay che mặt, tuy cô không yêu Thi Bách Đào nhưng cũng không muốn hình tượng của mình trong lòng anh tabij phá hủy, cô càng không thể chấp nhận việc bị Diệp Tử và Hướng Huy nghe thấy những lời lẽ vừa rồi, thứ nhất là vì cảm thấy xấu hổ với Đinh Thần, thứ hai là vì cô không thể có chỗ đứng trong công ty nữa.

 

Vu Tranh chẳng còn mặt mũi nào bèn lao thẳng vào trong xe, nhấn ga cho xe chạy như bay thoát khỏi khu vực này.

 

Thi Bách Đào ngẩn ngơ một lúc rồi nói : “ Tôi đuổi theo cô ấy ”. Anh ta phóng xe như bay đuổi theo Vu Tranh, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sự việc đột ngột bất ngờ khiến mọi người chẳng ai thốt nên lời.

 

Diệp Tử mặt không biến sắc, chẳng biết cô đang suy nghĩ điều gì.

 

Hướng Huy cũng chẳng biết nên nói gì để anh ủi Bùi Tử Mặc, chỉ còn biết vỗ mạnh vào vai Bùi Tử Mặc mà thôi.

 

Bùi Tử Mặc cảm kích gật đầu.

 

“ Mình đưa cậu ấy về ”. Thẩm Hạo nói.

 

Hướng Huy thấp giọng căn dặn : “ Đi đường cẩn thẩn ”

 

Thẩm Hạo gật đầu.

 

Chiếc Audi TT vàng rực của Bùi Tử Mặc rời đi ngay trong tầm mắt của hai người, Diệp Tử cau mày, cắn chặt môi.

 

Hướng Huy kéo cô lên xe, thấy bộ dạng mất hồn mất vía của cô, anh không nhịn được cất tiếng hỏi : “ Em đang nghĩ gì vậy ? CÓ phải đang nghĩ có nên nói với Đinh Thần việ này hay không , đúng không ? ”

 

Diệp Tử lúc này mới hoàn hồn, cô lắc đầu : “ Trước đây, em luôn ghét cay ghét đắng Bùi Tử Mặc nhưng khi biết chuyện hôm nay em lại thấy anh ta rất đáng thương ”

 

Hướng Huy thuận miệng hỏi : “ Sao em lại nói vậy ? ”

 

Diệp Tử khua tay ra dấu : “ Anh nghĩ mà xem, đứa con của Đinh Thần đã chẳng còn, cái thai của Vu Tranh thì lại chẳng phải con của anh ta ”

 

Hướng Huy thừa cơ khuyên nhủ : “ Em cũng biết anh ta đáng thương Vậy sau này đừng giận anh ta nữa ”

 

Diệp Tử không đồng ý : “ Em đâu có rảnh để mà tìm anh ta đôi co ”. Một lát sau, Diệp Tử cười hả hê : “ Giờ thì Đinh Thần không cần anh ta nữa, anh ta và Vu Tranh không thể tiếp tục được nữa, cả hai đều dang dở, đáng đời ”

 

Hướng Huy chỉ còn biết nhìn cô : “ Chớ có trêu phụ nữ Hổ Cáp ”

 

Diệp Tử liếc xéo anh, hai tay chống nạnh : “ Biết thế là tốt ”

 

Hướng Huy giơ cánh tay chạm vào sống mũi của cô, đôi mắt anh ngập tràn sự trìu mến và dịu dàng.

 

Cùng lúc đó, Thẩm Dịch Trần đang ở nhà giúp Đinh Thần thay bóng đèn.

 

Bóng đèn trong phòng khách tối hôm qua chợt lập lòe vài cái rồi tắt ngấm, Đinh Thần vốn định gọi ban quản lý giúp cô sửa chữa thì Thẩm Dịch Trần xung phong giúp cô, Đinh Thần lại chẳng đành lòng từ chối ý tốt của anh.

 

Thẩm Dịch Trần bận rộn cả buổi trời mới xong, xem ra ở nhà anh cũng không thường xuyên phải làm những việc đại loại như thế này.

 

Đinh Thần cười thản nhiên : “ Để bàn tay cầm dao phẫu thuật của anh làm những việc năng nhọc này quả là làm khó cho anh rồi ”.

 

Thẩm Dịch Trần mỉm cười, siết chặt bàn tay Đinh Thần, từ tốn đặt gọn vào lòng.

 

Đinh Thần lật lòng bàn tay của anh lên, chăm chú ngắm nhìn.

 

Ngón tay anh thon dài, khớp xương cân đối đều đặn, còn đẹp hơn cả tay con gái. Đinh Thần từng nói đùa với anh rằng nếu một ngày nào đó anh không làm bác sĩ nữa thì đi chơi đàn dương cầm cũng chẳng tồi.

 

Thẩm Dịch Trần hôn lòng bàn tay cô : “ Đinh Thần, anh muốn mau chóng cưới em, em nói xem anh phải làm sao bây giờ ? ”

 

Đinh Thần hoàn toàn không ngờ Thẩm Dịch Trần lại nói những lời này, tàn thân cô run rẩy, sống lưng cứng đờ. Đinh Thần thấp giọng hỏi : “ Anh không cảm thấy như vậy là quá nhanh hay sao ? ”

 

“ Mẹ anh quen bố anh ba tháng là cười rồi ” Thẩm Dịch Trần ôm cô vào lòng : “ Tụi mình quen nhau gần một năm rồi ”

 

Đinh Thần ngỡ ngàng hỏi : “ Một năm rồi sao ? ”

 

Thẩm Dịch Trần gật đầu quả quyết : “ Chắc là em đã quên lần đầu chúng mình gặp nhau tại Thanh Đảo ”

 

Đinh Thần nhớ lại tình cảnh lúc đó, Thẩm Dịch Trần giúp cô nhặt chiếc mũ bị gió thổi bay, sau đó thì làm bẩn chiếc áo măng tô của cô. Chiếc áo măng tô đó chính là món quà Bùi Tử Mặc tặng cho cô, nghĩ đến đây, lòng cô chùng xuống.

 

Thẩm Dịch Trần véo nhẹ tai cô : “ Còn nhớ không ? ”

 

“ Dĩ nhiên là nhớ ”. Đinh Thần cười điềm tĩnh, cô không ngờ được lần đó chính là mở đầu cho mối lương duyên giữa anh và cô. Khi đó, con tim và tâm trí cô đều chỉ có hình bóng Bùi Tử Mặc, không thể đón nhận người đàn ông nào khác. Chỉ mới cách đây một năm, cảnh còn người mất, Thẩm Dịch Trần trở thành nhân vật quan trọng nhất trong cuộc đời cô, cô tin rằng rồi sẽ có một ngày cô yêu anh như anh đã yêu cô.

 

Thẩm Dịch Trần không rõ cớ sao Đinh Thần cười tươi như hoa, nụ cười của cô chính là điều tuyệt diệu mà anh mong đợi nhất nên anh càng ghì chặt cô vào lòng.

 

Đinh Thần ho vào tiếng. Thẩm Dịch Trần liền sốt ruột hỏi cô : “ Có phải em bị cảm không, chắc là tại mấy hôm nước bị dầm mưa ”

 

Vài ngay trước Đinh Thần trên đường đi gặp gỡ khách hàng thì mắc phải trận mưa to, tòa nhà phía dưới công ty đối tác không thể đậu xe , cô lại không mang theo ô, thế là đành phải chạy mưới mấy mét, lúc về đến nhà cô thấy mình hơi nhức đầu, nghẹt mũi lại không chịu uống thuốc. Thẩm Dịch Trần nhận thấy triệu chứng bệnh biến mất vào ngày hôm sau nên cũng không miễn cưỡng cô nữa.

 

Đinh Thần ngượng ngùng đẩy anh ra : “ Tại anh ôm em chặt quá, em sắp nghẹt thở rồi ”

 

Gương mặt khôi ngô của Thẩm Dịch Trần lúc này như được quệt một lớp tia sáng hiền hòa, ánh mắt anh dịu dàng đến mức có thể vắt thành giọt nước. Anh vuốt ve mái tóc Đinh Thần, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

 

Đôi gò má Đinh Thần ửng đỏ, Thẩm Dịch Trần không nhịn được đặt một nụ hôn lên môi cô.

 

Thẩm Dịch Trần tuy chưa từng hẹn hò yêu đương nhưng chẳng cần thầy dạy anh cũng thống suốt, năng lực nhận thức cùng sự đón nhận của anh rất mạnh. Anh rất đỗi chu đáo với Đinh Thần, ví dụ như lúc sang đường anh không bao giờ để cô đi bên trái, hay những lúc trông thấy người ta hàm điện bên đường thì anh sẽ che mắt giúp cô.

 

Những việc nhỏ nhặt này với những người hững hờ như Bùi Tử Mặc thì sẽ chẳng bao giờ để tâm đến. Hoặc có lẽ, không phải anh không để tâm đến mà chính là vì đối tượng khác nhau thì mức độ quan tâm của anh cũng hoàn toàn khác.

 

Đinh Thần vẫn không quen với việc gần ũi quá mức với Thẩm Dịch Trần nhưng những lúc ở bên anh , Đinh Thần cảm thấy hết sức bình yên.

 

Thẩm Dịch Trần từ từ nghiêng người, hơi thở anh phả vào bên gò má cô, anh thì thầm bên tai cô : “ I shall do one thing in this life, one thing centian, that is : I love you . long for you, and keep wanting you to I die *”

 

(* Câu nói trong tác phẩm “Far from the madding crow” của tiểu thuyết gia người Anh Thomas Hardy: Tạm dịch là : Anh phải làm một việc trong cuộc đời này, một việc đương nhiên, đó là: yêu em, yêu lâu dài và theo đuổi em cho đến lúc chết)

 

Anh là mẫu người kín đáo, rất nhiều chuyện anh để trong lòng hoặc thẳng thừng dùng hành động để giãi bày điều mình muốn nói. Những lời nói vừa rồi đã chạm đến giói hạn của anh, lời vừa dứt,mặt anh đã ửng đỏ.

 

Đinh Thần lẩm nhẩm lại một lần,xoa gò má nóng bừng, sắc mặt cùng nụ cười rạng ngời.

back top