Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Chương 23

“Hứa Hủ, chỉ bạn gái của tôi mới có quyền quản tôi, học trò không được.” Nói xong câu này, Quý Bạch thản nhiên nhìn Hứa Hủ.

 

Hứa Hủ cũng ngoảnh đầu nhìn anh, cô trả lời rất dứt khoát: “Em không muốn quản anh.”

 

Bắt gặp đôi mắt trong sáng vô tư của Hứa Hủ, Quý Bạch chỉ cảm thấy lồng ngực ngột ngạt vô cùng. Từ trước đến nay, Hứa Hủ luôn là người thẳng thắn. Nói như vậy tức là cô không hề có ý với anh.

 

Nỗi buồn bực dần lan tỏa trong lòng, Quý Bạch cầm điếu thuốc đưa lên miệng.

 

Ai ngờ Hứa Hủ nói tiếp: “Thầy, là em quan tâm đến thầy.”

 

Sắc mặt cô rất nghiêm túc và chân thành. Có lẽ Hứa Hủ hiếm khi chủ động bày tỏ ý tốt với người khác, gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô đỏ ửng.

 

Quý Bạch trầm mặc trong giây lát, khóe miệng anh nhếch lên.

 

Anh tắt điếu thuốc rồi ném vào gạt tàn, ngưng mắt nhìn Hứa Hủ: “Được, tôi nghe em.”

 

Hứa Hủ mỉm cười, nói tiếp: “Thật ra có rất nhiều phương pháp giảm bớt áp lực, hút thuốc là cách không lành mạnh nhất. Em tin anh biết điều đó, cai thuốc cũng không khó...”

 

Hứa Hủ nói nghiêm túc. Quý Bạch lắng nghe thanh âm nhỏ nhẹ dịu dàng bên tai, trong lòng anh trở nên lười nhác dễ chịu.

 

Anh nghĩ thầm: ‘Quý Bạch ơi Quý Bạch, tâm tư của cô ấy đơn thuần chậm hiểu vô cùng. Hôm nay cậu bị mấy câu nói của cô ấy làm cho tâm trạng lên lên xuống xuống, y như đứa trẻ mới vừa ra đời. Cậu phải khiến cô ấy vô thức một lòng đi theo cậu, chứ đừng để cô ấy dắt mũi trước.’

 

Nghĩ đến đây, Quý Bạch bình thản mở miệng: “Em nói có lý, nhưng tôi nghiện thuốc rất nặng, tự cai hơi khó. Em là chuyên gia, lại có ý quan tâm đến tôi. Vậy sau này em hãy giúp tôi cai thuốc.”

 

Hứa Hủ gật đầu: “Được ạ. Em sẽ về tra cứu tài liệu, rồi chúng ta lập kế hoạch...”

 

Hai người đang trò chuyện, cửa phòng ăn bị đẩy ra.

 

Lão Ngô vừa nghe điện thoại vừa gật đầu với hai người. Sau đó, ông kéo ghế ngồi xuống.

 

Có người đi theo sau Lão Ngô, Quý Bạch tự nhiên thay đổi thái độ, anh vừa định rút cánh tay đặt ở thành ghế sau lưng Hứa Hủ, Diêu Mông bất chợt đi vào.

 

Bắt gặp động tác của Quý Bạch và bộ dạng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh của Hứa Hủ, Diêu Mông ngây người.

 

Thần sắc Quý Bạch vẫn không thay đổi, cánh tay của anh cũng không động đậy. Ánh mắt anh lãnh đạm lướt qua mặt Diêu Mông. Khóe miệng Diêu Mông để lộ ý cười, cô bỏ túi xách ngồi xuống ghế.

 

Lúc này, Quý Bạch mới tự nhiên thu tay về. Diêu Mông ngẩng đầu, lại một lần nữa chạm mắt Quý Bạch. Biểu cảm của anh không một chút xao động, trong lòng Diêu Mông dội lên nỗi ngờ vực và mất mát. Nhưng cô không thể nhìn thấu tâm tư Quý Bạch, nên chỉ còn cách cụp mi.

 

Ba người chưa lên tiếng, Lão Ngô cúp điện thoại, sắc mặt đầy hưng phấn: “Sếp, có hai phát hiện mới rất quan trọng.”

 

Thông tin mà Lão Ngô thu thập đúng là rất quan trọng.

 

Thứ nhất, chị hai Ngô Cẩn có chứng cứ ngoại phạm. Theo lời khai của chị ta, hơn 23 giờ tối hôm đó, chị ta một mình ngồi ở vườn hoa dưới nhà. Diệp gia có một người tài xế gần năm mươi tuổi, mấy ngày này vừa vặn nghỉ phép. Hôm nay đi làm, ông ta nói với cảnh sát, buổi tối hôm xảy ra vụ án, ông ta nhìn thấy Diệp Cẩn. Ông ta sống ở nơi dành cho người giúp việc cách ngôi biệt thự của vợ chồng chị hai không xa.

 

Tối nào ông ta cũng ngủ rất muộn, nên ông ta nhìn thấy Diệp Cẩn tản bộ trong vườn hoa.

 

Nghe đến chứng cứ ngoại phạm đột nhiên chui ra, Quý Bạch và Hứa Hủ đều nhíu mày.

 

Tin tức thứ hai mà Lão Ngô thu thập được liên quan đến chị ba Diệp Tiếu.

 

Phía cảnh sát xem xét camera giám sát trên những con đường xung quanh khu vực xảy ra án mạng và ngôi nhà lớn của Diệp gia. Hôm nay, cuối cùng cảnh sát cũng tìm ra hình ảnh xe của Diệp Tiếu chạy qua từ một camera quay lúc 21 giờ 47 phút tối hôm đó. Có nghĩa là, buổi tối hôm đó chị ta đã đi ra ngoài.

 

Nghe Quý Bạch và Hứa Hủ phân tích vợ chồng Trương Sĩ Ung, Lão Ngô tán thành: “Xem ra, kẻ tình nghi lớn nhất chính là vợ chồng con gái thứ ba. Nhưng sếp này, chứng cứ mà cậu nhắc tới là thế nào vậy?”

 

Quý Bạch mỉm cười: “Quần áo.”

 

Hứa Hủ lập tức hiểu ra vấn đề: “Quần áo Trương Sĩ Ung lấy đi từ hiện trường gây án.”

 

Quý Bạch gật đầu.

 

Lão Ngô trầm tư, Diêu Mông nghi hoặc.

 

Quý Bạch từ tốn giải thích: “Từ tủ quần áo lộn xộn ở ngôi biệt thự, có thể phán đoán, sau khi Diệp Tử Tịch tắt thở, Trương Sĩ Ung đã thu dọn hết quần áo và đồ đạc của anh ta. Lúc đó là nửa đêm, anh ta sẽ xử lý đống đồ như thế nào?

 

Ném bên đường? Trương Sĩ Ung sẽ không làm vậy. Quần áo của anh ta đều là hàng hiệu cắt may thủ công, mục tiêu quá dễ thấy. Cảnh sát nhanh chóng lục soát toàn bộ khu vực xung quanh núi Lâm An. Vứt bỏ quần áo đồng nghĩa với việc để lộ bản thân.

 

Anh ta cũng không cầm về công ty. Trong mỗi thang máy của tòa cao ốc đều gắn camera theo dõi, cảnh sát sẽ nhanh chóng kiểm tra băng ghi hình. Sáng sớm ngày hôm sau khi xảy ra án mạng, nếu mang theo một thùng quần áo, anh ta sẽ gây sự chú ý của mọi người.

 

Mang về nhà. Mấy ngày nay luôn có cảnh sát ra ra vào vào Diệp gia.

 

Hơn nữa ngay từ sáng hôm sau khi xảy ra vụ án, người của đội chúng ta đã giám sát người nhà họ Diệp 24/24, anh ta không có cơ hội xử lý đống đồ đó.”

 

Lão Ngô tiếp lời: “Vì vậy quần áo của Trương Sĩ Ung vẫn còn ở trong tay cậu ta, có khả năng nhất chính là để ở trong cốp xe. Chỉ cần tìm thấy đống quần áo này là có thể tìm ra manh mối vụ án.”

 

Bốn người cùng im lặng, Hứa Hủ hỏi: “Chúng ta có thể xin lệnh khám xét không?”

 

Quý Bạch còn chưa trả lời, Lão Ngô lắc đầu: “Hiện tại, chúng ta vẫn chưa tìm ra chứng cứ mà chỉ là suy đoán, đối phương lại là nhân vật có tiếng trong thành phố, vì vậy khó có thể xin lệnh khám xét.”

 

Mọi người tưởng tìm ra điểm đột phá, ai ngờ lại rơi vào cục diện bế tắc. Lão Ngô và hai cô gái chau mày trầm tư, chỉ có Quý Bạch mỉm cười.

 

Anh vô thức rút một điếu thuốc, vừa định đưa lên miệng liền nghe thấy tiếng gọi khẽ của Hứa Hủ: “Thầy ơi!” Quý Bạch đưa mắt về phía cô, cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay anh, thần sắc nghiêm túc.

 

Trong lòng Quý Bạch dâng lên cảm giác ngọt ngào và dễ chịu.

 

Sau đó, anh vẫn cầm điếu thuốc, ánh mắt lộ vẻ khó xử. Cuối cùng, anh nghiêm nghị gật đầu với Hứa Hủ, bỏ điếu thuốc xuống.

 

Lão Ngô ở bên cạnh cười cười: “Hứa Hủ, cô quản lý cả việc hút thuốc của thầy cô à?”

 

Hứa Hủ trả lời: “Không phải quản lý, thầy quyết tâm cai thuốc, cháu chỉ là giám sát hộ thầy mà thôi. Lão Ngô, chú có muốn cai thuốc không?”

 

Chứng kiến cảnh tưởng này, nụ cười trên môi Diêu Mông hơi cứng đờ. Cô nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: “Sếp, không có lệnh khám xét, chúng ta phải làm thế nào?”

 

Lúc này, Quý Bạch mới nhìn Diêu Mông, từ tốn trả lời: “Không sao, tôi sẽ nghĩ cách khác.”

 

***

 

Ăn cơm một lúc, điện thoại của Quý Bạch đổ chuông. Nhìn số điện thoại trên màn hình, khóe miệng anh ẩn hiện ý cười, anh đứng dậy đi ra ngoài.

 

Đầu kia điện thoại là Diệp Tử Kiêu, ngữ khí của anh ta bộc lộ sự thờ ơ lạnh nhạt: “Cảnh sát Quý, vừa rồi bận họp nên tôi không nghe điện thoại. Anh tìm tôi có việc gì?”

 

Quý Bạch cất giọng trầm thấp: “Về vụ án của Diệp Tử Tịch, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.”

 

Ngữ khí của Diệp Tử Kiêu trở nên nặng nề: “Anh nói đi!”

 

Quý Bạch tựa người vào bờ tường của nhà hàng, ngước nhìn bầu trời tối đen, tinh tú trên trời sáng lấp lánh. Anh nói chậm rãi: “Tôi tin cậu cũng nhận ra, ở ngôi biệt thự của Diệp Tử Tịch thiếu đi quần áo của người tình. Chúng tôi suy đoán, trên đống quần áo đó lưu lại dấu vết của hiện trường gây án. Người tình của Diệp Tử Tịch chắc vẫn chưa có cơ hội ném đống quần áo đó đi. Đây là chứng cứ quan trọng của vụ án. Nếu có thể, hy vọng cậu giúp chúng tôi để ý xem trong tập đoàn Diệp thị, người nào có động thái bất thường. Chúng tôi cũng chỉ mong người nhà cậu nhanh chóng thoát khỏi diện bị tình nghi nên mới làm vậy.”

 

Diệp Tử Kiêu nghe xong, trầm mặc vài giây mới trả lời: “Được, tôi sẽ lưu ý.”

 

Kết quả bữa cơm còn chưa kết thúc, khoảng nửa tiếng sau, Quý Bạch lại một lần nữa nhận được điện thoại của Diệp Tử Kiêu, ngữ khí của anh ta rất phẫn nộ: “Tôi đã tìm thấy quần áo và người tình bí mật, các anh mau đến đây đi!”

 

***

 

Diệp Tử Kiêu không phải kẻ ngốc. Tuy trong điện thoại, Quý Bạch không nói nghi ngờ người nhà họ Diệp, chỉ nhắc đến tập đoàn Diệp thị, nhưng đối tượng đầu tiên anh ta nghĩ đến, chính là người nhà của anh ta.

 

Lúc gọi điện thoại, Diệp Tử Kiêu đang ăn cơm ở ngôi nhà lớn Diệp gia. Hôm nay cảnh sát đến công ty điều tra vụ án, Diệp Lan Viễn yêu cầu tất cả mọi người về nhà ăn cơm. Khi mọi người tụ tập đông đủ, Diệp Lan Viễn nói: “Từ nay về sau, các anh các chị hãy mặc niệm Tử Tịch trước mỗi bữa cơm.”

 

Không ai phản đối, cũng không ai lên tiếng.

 

Diệp Tử Kiêu ngồi trước bàn ăn, càng nghĩ càng buồn bực. Anh ta lạnh mặt buông bát đũa. Bất chấp sắc mặt không hài lòng của Diệp Lan Viễn và sự khuyên can của chị ba, Diệp Tử Kiêu đứng dậy đi ra ngoài.

 

Bởi vì mọi người đều ở trong nhà ăn cơm nên xe ô tô của bọn họ đỗ ở vườn hoa bên ngoài. Diệp Tử Kiêu đứng trong bóng tối, nhìn dãy xe sang trọng. Anh ta không nghĩ ngợi nhiều, lập tức quay đầu gọi đội trưởng đội lái xe và đội trưởng đội bảo vệ của Diệp gia.

 

“Mở hết cốp xe cho tôi.”

 

“Bảo người của anh chặn lại, không cho ai tiến gần.”

 

Đội trưởng lái xe và bảo vệ đều ngớ người. Thấy cả hai bất động, Diệp Tử Kiêu cười cười: “Đi nhanh lên! Bằng không ngày mai các anh hãy cuốn xéo khỏi nơi này. Hôm nay nghe lời tôi, tôi sẽ thưởng mỗi người năm mươi ngàn.” Từ trước đến nay, Diệp Tử Kiêu luôn là bá vương ở trong nhà, là con trai út yêu quý của lão gia, ai dám chống lại anh ta? Hai đội trưởng bình thường có quan hệ khá tốt với Diệp Tử Kiêu nên miễn cưỡng nghe theo.

 

Từng cốp xe được mở ra, Diệp Tử Kiêu đanh mặt đi kiểm tra. Hành động của anh ta kinh động đến những người ở trong nhà, tất cả chạy ra ngoài. Diệp Tử Cường biến sắc mặt: “Chú tư, chú đang làm gì vậy?”

 

Diệp Tử Kiêu không thèm nhìn anh trai, hét lên với đám bảo vệ: “Ngăn bọn họ lại!” Bảo vệ đâu dám ra tay, cả đám đứng ngây ra ở đó. Diệp Tử Kiêu tiếp tục mở cốp xe. Diệp Cẩn đứng im dưới mái hiên, Diệp Tiếu khoanh tay trước ngực, nụ cười trên khóe môi vừa lạnh lùng vừa giễu cợt. Trương Sĩ Ung hơi sa sầm mặt, xông lên phía trước: “Tử Kiêu, cậu định làm gì vậy?”

 

Thật ra, Diệp Tử Kiêu tưởng sẽ tìm thấy đồ trong cốp xe của Ngô Tạ, nào ngờ cốp xe trống không. Lúc này, anh đang đứng trước chiếc BMW X5, đội trưởng tài xế nói không có chìa khóa của chiếc xe này.

 

“Anh rể, anh đừng can thiệp, không có việc của anh.” Diệp Tử Kiêu nói với Trương Sĩ Ung rồi ngẩng đầu nhìn đám người đứng trước cửa nhà: “Xe này là của ai?”

 

Sắc mặt Trương Sĩ Ung tương đối khó coi: “Là xe của tôi.”

 

Diệp Tử Kiêu giật mình, anh ta nhìn chằm chằm người anh rể anh ta luôn kính nể như anh trai: “Xe của anh? Mở ra đi.”

 

Trương Sĩ Ung cất giọng lạnh lùng: “Tôi không thích người khác động vào đồ của tôi.”

 

Diệp Tử Kiêu liếc Trương Sĩ Ung một cái, trong lòng anh ta vụt qua một ý nghĩ mơ hồ. Anh ta quát lớn tiếng với đội trưởng bảo vệ ở bên cạnh: “Đập ra cho tôi!”

 

Sau đó, cốp xe bị cạy ra. Bên trong có một va ly bằng da rất lớn, trong va ly chứa đầy comple, áo ngủ, quần lót, giày da đàn ông. Ngoài ra còn có cốc uống trà, bộ đồ đánh răng rửa mặt. Người ở xung quanh còn chưa lên tiếng, Trương Sĩ Ung đã cất giọng lãnh đạm: “Rốt cuộc chú định tìm cái gì?”

 

Diệp Tử Kiêu lập tức túm cổ áo Trương Sĩ Ung, tung một nắm đấm trúng mặt anh ta: “Mẹ kiếp, không ngờ người đó lại là anh!”

 

***

 

Khi Quý Bạch dẫn người đến nơi, Diệp Tử Kiêu đang ngồi trên cốp chiếc xe ô tô đó, mặt mũi anh ta sưng húp. Bên cạnh anh ta là một đám bảo vệ, không cho ai tiến lại gần. Trương Sĩ Ung đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, đứng cách đó vài bước chân.

 

Những người khác của Diệp gia đều trầm mặc. Diệp Lan Viễn không lộ diện.

 

Nhìn thấy Quý Bạch, Diệp Tử Kiêu nhảy từ trên xe ô tô xuống: “Anh cảnh sát, tôi muốn giao vật chứng.”

 

Bắt gặp bộ dạng thảm hại của Diệp Tử Kiêu, Hứa Hủ không lên tiếng. Để ý thấy gương mặt thản nhiên của Quý Bạch, cô liền hiểu ra vấn đề. Trước đó, Quý Bạch nói sẽ nghĩ cách tìm ra vật chứng. Thì ra anh nhờ Diệp Tử Kiêu, anh đã sớm đoán biết Diệp Tử Kiêu sẽ làm như vậy.

 

***

 

Trương Sĩ Ung chính thức bị mời đến Cục Cảnh sát. Anh ta mặc comple chỉnh tề, ngồi dưới ngọn đèn sáng trong phòng thẩm vấn. Anh ta không hề tỏ ra căng thẳng, chỉ là một bên mặt bị sưng húp trông hơi dữ tợn và không hòa hợp.

 

“Tôi không hiểu tại sao nửa đêm lại bị gọi đến Cục Cảnh sát.” Thần sắc anh ta rất ung dung: “Tôi sẽ đợi luật sư của tôi.”

 

Quý Bạch và Lão Ngô đích thân thẩm vấn Trương Sĩ Ung. Lão Ngô ném một tập báo cáo giám định xuống bàn: “Đừng giả bộ nữa. Comple thủ công đặt may ở Italy? Khớp với ghi chép chi tiêu của Diệp Tử Tịch, là cô ta tặng anh đúng không? Giày da của anh có dấu vết đất bùn của hiện trường gây án. Chắc anh không biết, thành phần đất bùn ở mỗi một nơi trên thế giới này đều không giống nhau. Hơn nữa, đồ dùng vệ sinh của anh có DNA của Diệp Tử Tịch. Trương tiên sinh, anh giải thích thế nào đây?”

 

Hứa Hủ, Diêu Mông và những người khác đứng cách một lớp kính thẫm màu, lặng lẽ quan sát.

 

Đối diện với chứng cứ rõ rành rành, Trương Sĩ Ung hơi do dự. Sau đó, anh ta tựa người vào thành ghế phía sau, phảng phất hoàn toàn thả lỏng bản thân: “Không sai, Diệp Tử Tịch là tình nhân của tôi. Nhưng tôi không giết người, cũng không tồn tại cái gọi là đồng phạm. Đàn bà, chỉ là chơi bời mà thôi. Phụ nữ của tôi có rất nhiều, cô ta cũng coi là người có quan hệ lâu nhất. Như vậy đã được chưa?”

 

Ở bên này bức tường kính, Diêu Mông mắng một câu: “Cầm thú.” Hứa Hủ chau mày.

 

Quý Bạch từ tốn hỏi tiếp: “Đêm xảy ra vụ án mạng, anh đã đến hiện trường?”

 

Trương Sĩ Ung nhướng mắt nhìn Quý Bạch: “Tôi có đến đó. Nhưng khi tôi tới nơi, cô ta đã chết rồi.”

back top