Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 49

Tay của anh vẫn nắm thật chặt tay của cô, hoàn toàn không có tính toán buông ra, anh nhìn về ánh mắt đen tối khó hiểu của cô, thâm thúy như uyên. Cô thẳng tắp chống lại ánh mắt của anh, không có lùi bước chút nào. Đúng vậy, xấu nữa có thể không tốt tới chỗ nào? Hoàn toàn không tốt được nữa. . . . . .

 

Không thể là anh, người khác đều có thể?

 

"Tô Tử Duyệt, em công bằng với anh như vậy sao?" Cũng bởi vì quá khứ anh đã làm một chuyện, lập tức xử tử hình cho anh, khi đó anh hoàn toàn không biết cô, tội danh bị dính vào trên người như vậy, làm cho anh cực kỳ bực tức.

 

"Anh buông tay." Tựa như cô hoàn toàn không nghe được lời của anh, chỉ làm cho tay anh buông tay mà thôi, về phần nội dung anh nói, những thứ kia đều không liên quan tới cô.

 

"Tô Tử Duyệt. . . . . ."

 

Tiếng nói của anh vừa dứt, lại có tiếng bước chân vang lên, cho dù như vậy, anh cũng không có buông tay cô ra, giống như người tới chỉ là râu ria, mà anh cũng sẽ không nhìn đối phương ở trong mắt. Lần đầu tiên cô biết, thì ra anh có thời điểm cố chấp như vậy, không ngần ngại ánh mắt người khác chút nào, cô cho là có người khác ở đây thì ít nhất anh sẽ cố kỵ một hai, nhưng không có.

 

Trần Mậu Thanh tới phía bọn họ, tựa như không nhìn thấy Giang Dực nắm tay Tô Tử Duyệt, trên mặt còn hơi chút nụ cười, "Giang thiếu thật không có phong độ quân tử như vậy. . . . . ."

 

Giang Dực hơi dừng lại, lúc này mới buông tay xuống, lạnh lùng nhìn Trần Mậu Thanh, "Cái người nghe lén ngược lại rất có phong thái quân tử."

 

Trần Mậu Thanh lấy tay sờ mũi một cái, cười đến da mặt dày, "Tôi cảm thấy như vậy." Nói xong liền nhìn hướng Tô Tử Duyệt, "Lần sau ra ngoài vẫn là nói cho tôi, xoay người liền phát hiện không thấy cô, làm cho tôi rất sốt ruột."

 

Tô Tử Duyệt khẽ cứng đờ, nhìn Trần Mậu Thanh một chút, phát hiện anh còn cười, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Mà Trần Mậu Thanh nhìn Giang Dực một cái, híp híp mắt, "Xem ra Giang thiếu rất ưa thích nơi tinh xảo này, chúng ta sẽ không quấy rầy." Nói xong sẽ mang Tô Tử Duyệt cùng rời đi.

 

Tô Tử Duyệt tiến lên một bước, đi tới bên người Trần Mậu Thanh, chuẩn bị theo anh rời đi. Chỉ là cô mới đi ra khỏi một bước, nghĩ đến Giang Dực đứng ở nơi này nhìn cô và người đàn ông khác rời đi, hình ảnh này làm cho cô khó chịu không nói ra được, hơn nữa điều này cũng làm cho anh quá khó khăn rồi. Có lẽ cô chính là người phụ nữ cực kì dối trá , dù sớm quyết định không nên có quan hệ cùng Giang Dực chút nào, nhưng vẫn hi vọng đã cùng anh gặp nhau thì cũng có lúc chia tay , cho dù hiện tại, cũng không nguyện ý bởi vì cô mà anh khó chịu.

 

Bước chân cô ngừng lại một chút, nhìn về phía Trần Mậu Thanh, "Anh. . . . . . Đi trước, tôi lập tức đến."

 

Hình như Trần Mậu Thanh không nghĩ tới cô sẽ như thế nói, sửng sốt sau hai giây, mới gật đầu một cái. Tô Tử Duyệt chứng kiến Trần Mậu Thanh tránh ra, mới xoay người lại đi tới bên người Giang Dực, "Giang Dực, chuyện giữa chúng ta đều đi qua, em tin tưởng anh nhất định sẽ sống rất tốt, cho nên. . . . . . Đi qua thì làm cho nó đi qua đi!"

 

"Nếu như anh nói anh không muốn !"

 

Cô cười mỉa một tiếng, "Thật ra thì anh vốn có thể trôi qua thật tốt, tựa như trước hôm nay một dạng, chỉ là anh thấy em và Trần Mậu Thanh ở chung một chỗ, trong tâm anh thấy không công bầng? Cảm thấy em không nên giống như bây giờ, nên chịu đủ đả kích thất tình. . . . . ."

 

" Tô Tử Duyệt!" Anh ngắt lời cô, những lời này của cô, hoàn toàn hủy bỏ anh, "Rời đi Trần Mậu Thanh, hắn không thích hợp với em."

 

"Làm sao anh biết anh ấy không thích hợp chứ?" Cô sâu kín thở dài, "Xem ra chúng ta nói không nổi nữa. . . . . . Cũng không phải, căn bản không cần phải nói."

 

Ánh mắt của anh thâm thúy khiến cô có chút không dám nhìn, nghiêng tầm mắt nhìn về phía phía sau anh.

 

Thật ra thì anh không hiểu, từ nhận thức bản thân anh có thể làm đều làm được, nhưng vẫn không thể để cho cô hài lòng, kết quả như thế làm cho anh cực kỳ thất bại.

 

Anh trầm mặc, cô cũng trầm mặc, giống như nên nói rất nhiều, lại giống như không lời nào để nói. Cô nghiêng đi tầm mắt lại rơi xuống trên người của anh, "Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, nghĩ tới cái gì?"

 

Hạ Ngữ Đình nói cô và Hạ Ngữ Tiếu có mấy phần giống, thật rất giống ư, vậy thời điểm lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, nghĩ tới cái gì?

 

Anh chấn động mạnh, hình như đã nghĩ tới điều gì, vốn mím môi thật chặt, mím càng chặt hơn.

 

"Có phải cảm thấy. . . . . . Giống như đã từng quen biết hay không?"

 

Anh không có trả lời, cô cũng hiểu ra được cái gì, cắn môi lộ ra một tia cười, sau đó xoay người rời đi.

 

Anh nhìn bóng lưng của cô, nghĩ đến cảm giác lần đầu tiên thấy cô —— anh muốn giữ một khoảng cách với cô, giữa bọn họ không thể nào. Đó là một bí mật, cũng không coi là bí mật, chỉ là thời điểm xảy ra bỏ vào đáy lòng anh, không cùng người cùng hưởng, dần dà, ngay cả bản thân anh cũng quên mất, sau đó gặp cô thì đột nhiên nhớ tới, vì vậy trở thành một bí mật.

 

*******************************************

 

Trở lại bên cạnh Trần Mậu Thanh Tô Tử Duyệt không có giải thích bất cứ chuyện gì, cô tin tưởng anh tuyệt đối hiểu được đây là ý gì. Cô và một người đàn ông đơn độc ở chung một chỗ, hơn nữa còn có bộ dạng dây dưa không rõ, cô lại không có nói rõ bất kì chuyện gì với anh, chỉ đại biểu một chuyện, cô không ngại anh suy nghĩ sự việc trong lúc đó của cô và Giang Dực, không ngại, như vậy tự nhiên ý nghĩa cô không có nghĩ tới phương diện kia với anh.

 

Chỉ là Trần Mậu Thanh hình như hoàn toàn không chịu quấy nhiễu như vậy, trên đường đưa cô trở về, thỉnh thoảng nói đến chuyện hôm nay của anh với bạn bè cùng cô. Bạn bè anh, quá khứ đã làm rất nhiều chuyện làm cho người ta cười thầm, bọn họ là bạn học trung học cấp hai từng bước sửa đổi từ điển điện tử thành máy chơi game, hơn nữa đưa tới một trào lưu, khiến những học sinh khá giỏi sau khi tan lớp cũng chạy đến bên cạnh bạn cùng học của anh coi đánh trò chơi. . . . . .

 

Tô Tử Duyệt nghe Trần Mậu Thanh* nói một chút chuyện lý thú, nhịn không được bật cười, nghe được trung học cấp hai của người khác thú vị như vậy, đều sẽ hoài nghi mình, mình khi đó đang làm cái gì, không dứt bài tập hay vẫn là không dứt theo đuổi những điều mà mọi người không thể chấp nhận . . . . . .

 

Tới nhà họ Tô, cô xuống xe, lúc cô xoay người chuẩn bị vào cửa chính thì anh gọi cô lại, " Tô Tử Duyệt ."

 

Cô xoay người nhìn anh.

 

"Hiện tại tôi độc thân, cô cũng độc thân, một người đàn ông độc thân thường hẹn một người phụ nữ độc thân cùng nhau đi ra ngoài, người phụ nữ độc thân này không hiếu kỳ người đàn ông độc thân này có ý đồ gì?"

 

Lời này của anh quả thật giống như một khẩu lệnh đơn giản, sau khi cô nghe xong cười cười, "Tư tưởng người phụ nữ độc thân này cảnh giới không cao, vì vậy cũng không miễn cưỡng bản thân mình tự suy nghĩ lung tung."

 

"Hả? Vậy bây giờ cô nghĩ tới cũng kịp."

 

"Cuộc sống độc thân rất tốt, không phải sao?"

 

"Đây là suy nghĩ của cô, nếu như người đàn ông độc thân này không nghĩ như vậy?" Lời của anh dừng lại, sắc mặt cũng đang trải qua , " Tô Tử Duyệt , tôi nghiêm túc, cô có thể suy nghĩ."

 

Anh nói xong không cho cô thời gian, trực tiếp lái xe rời đi. Cô nhìn xe anh dần dần biến mất trong tầm mắt, bất giác có chút phiền muộn, anh ném lựa chọn cho cô, để cho chuyện cô vẫn lãng tránh đi tới trước mặt. Cô không hy vọng làm quyết định này, bọn họ là bạn bè ở chung như vậy, làm cho cô rất vui vẻ, cô cũng không muốn mất đi người bạn này, vậy mà thực tế lại không cho phép người quá tham lam.

 

Người giống như Trần Mậu Thanh vậy, đại khái chính là hình dạng như thế, hoặc cô trở thành bạn gái anh, hoặc bạn bè cũng không phải làm. Mặc dù mặt ngoài nhìn qua anh không ngại nhiều việc, có thể làm việc quả thật phân biệt rõ ràng, vượt qua giới hạn, chính là không được.

 

Cô đang chuẩn bị đi vào, một ánh đèn xe thẳng tắp dừng trên mặt của cô, làm cho cô theo tính phản xạ để tay che giấu trước mắt, sau đó xe đậu cách cô không xa. Xe Giang Dực, cô theo bản năng nhíu mày, anh không giống loại người dây dưa đến chết này, vì vậy thả tay xuống, chỉ là phương hướng của xe.

 

Anh hạ cửa sổ xe xuống, "Chúng ta nói chuyện một chút đi!"

 

Nói chuyện một chút đi, có chuyện gì đáng nói , giữa bọn họ tất cả sớm là dấu chấm rồi. Nhưng kiên trì trong mắt anh, vẫn làm cho cô lên xe của anh.

 

Ngồi vào trong xe của anh, cô ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt, vì vậy có chút tò mò, anh đang hút thuốc phía trước? Cô rất ít nhìn thấy anh hút thuốc, vì vậy cơ hồ cho là anh hoàn toàn không hút thuốc, thì ra không phải là không hút, chỉ là không có hút ở trước mặt cô. Hiện tại anh suy nghĩ mục đích không ở trước mặt cô hút thuốc, không để cho cô không thoải mái, để đứa bé trong bụng của cô. . . . . . Những thứ cảm động tương tự gì đó, vào lúc này, có ý nghĩa gì đây?

 

Anh thở dài, thế nhưng lại để cho cô cảm giác nghe được tang thương.

 

"Anh hiểu biết rõ anh đã làm những chuyện tựa như gai đâm vào trong lòng của em, em không có cách nào coi nhẹ, mà anh cũng không có biện pháp hủy bỏ những thứ đó. . . . . . Em để ý vai trò thân phận anh tại nhà họ Hạ gia, để ý anh trải qua, những thứ này, anh đều không có cách nào phủ nhận đi." Âm thanh của anh có chút mất tiếng, "Khi đó anh mới đi công tác trở về, nghĩ tới nên chuẩn bị hôn lễ của chúng ta rồi. Anh đã kế hoạch lúc nào tốt thì dẫn em gặp người nhà của anh, lúc nào thì dẫn em chọn áo cưới, lúc nào thì chọn khách sạn. . . . . . Đây hết thảy tất cả, đều ở kế hoạch của anh, anh không nghĩ tới, kết quả giữa chúng ta sẽ như vậy."

 

Cô cắn môi, côcũng không ngờ, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ là dạng này, "Đều đi qua. . . . . ."

 

"Đúng vậy, đều đi qua." Anh lặp lại lời của cô..., lại biết được, bề ngoài cô có nhiều nhu nhược, trong xương còn có bao nhiêu kiên định, " Tô Tử Duyệt, em thật muốn cùng Trần Mậu Thanh ở chung một chỗ?"

 

Cô thật muốn cùng Trần Mậu thanh ở một chỗ sao? Thật muốn sao? Cô không biết, cô chỉ cảm thấy cùng Trần Mậu Thanh ở chung rất vui vẻ, sẽ không khó chịu, chắc chắn thoải mái.

 

Chỉ là đối mặt với Giang Dực hỏi thăm thì cô gật đầu một cái, "Cùng với anh ấy rất dễ dàng, giống như cái gì không vui đều biến mất."

 

Mong đợi trong mắt anh, biến thành mất mác thật sâu, "Anh biết rồi."

 

Đơn giản bốn chữ, cô đã hiểu, ý tứ của anh là anh buông tay, sẽ không quấy rầy nữa. Thật ra thì chính là cô muốn, nhưng nghe mấy cái chữ đơn giản, ngực cô lại đau nhói như thế.

 

Cô nhắm mắt, sau khi anh rời đi, cũng sẽ không đau.

 

************************************************

 

Trần Mậu Thanh và Giang Dực gặp mặt một lần, hai người đều hết sức thản nhiên.

 

Giang Dực nhìn bạn học vừa quen thuộc vừa xa lạ này, thật ra thì cảm xúc không nhiều lắm, người như bọn họ đối với lẫn nhau, đại khái chính là để cho ra tên, thời điểm người khác nhắc tới cũng biết là ai, nhưng khi một mình thì tuyệt đối sẽ không nhớ tới đối phương kia.

 

"Cậu nghiêm túc với Tô Tử Duyệt sao?" Giang Dực đứng ở trước mặt của Trần Mậu Thanh, ánh mắt dừng ở trên mặt của đối phương, hình như muốn nhìn đối phương từ trên xuống dưới một phen.

 

Trên mặt Trần Mậu Thanh không có nụ cười bất cần đời thường ngày, "Nếu không cậu nghĩ sao?"

 

Trần Mậu Thanh nhớ lại cùng Tô Tử Duyệt quen biết, lần đầu tiên nhìn thấy cô chính là trong buổi tiệc, ngay lúc đó hình như cô vây bên trong bị động, rất nhiều người dùng ánh mắt thay thế chỉ chõ. Khi đó ánh mắt của cô kiên nghị, trong ánh mắt tỏ ra không hợp với tính tình của cô , anh nghĩ đó nhất định là một cô gái rất kiên nghị. Sau này ở bờ sông, anh lại được thầy cô, khi đó vẻ mặt cô xót thương, lại che giấu khiến người ta không thấy rõ cảm xúc chân thật của cô.

 

Sau đó thì sao, anh lại gặp được cô, một mình cô ăn một bát to, người khác dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, ánh mắt cô càng thản nhiên nhìn thẳng vào mắt người khác, vì vậy làm cho người ta cảm thấy là mình chuyện bé xé to.

 

Mỗi một lần cô xuất hiện, cũng làm cho ấn tượng Trần Mậu Thanh khắc sâu, những thứ kia từng ly từng tý hình như muốn tiếp cận cô, anh cảm giác mình lưu tâm, nếu không sẽ không hao phí nhiều thời gian ở trên một người phụ nữ như vậy.

 

Giang Dực nhìn kỹ ở bên trong, Trần Mậu Thanh thu lại vẻ mặt, "Tôi rất nghiêm túc."

 

Giang Dực cúi mắt.

 

Trần Mậu Thanh lại cười , "Cậu quan tâm cô ấy sao, thậm chí sau khi chia tay cũng vẫn chú ý cô ấy, dụng tâm như vậy, như thế nào lại làm mất cô ấy rồi?"

 

Đúng vậy, bản thân Giang Dực cũng muốn biết, anh dụng tâm như vậy, sao lại cố tình làm mất cô rồi !

 

Tác giả có lời muốn nói: Tác phẩm mới "Yêu hận triền miên", hi vọng mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn!

back top