Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1020: Đánh cược

Ở thang lầu, lúc này có một nam nhân trung niên đang cười chào đón bảy lão già đi lên tầng hai.

Lão già đều mặc áo bào gấm, vừa nhìn là biết vô cùng quý giá, ánh mắt lấp lánh, tu vi đều không kém, toàn là Nguyên Anh đại viên mãn, mỗi người dù mỉm cười, nhưng vẫn toát ra ngạo nghễ.

- Các vị đạo hữu, mời! Nam nhân trung niên cười tươi rạng rỡ, thần sắc khó giấu được hưng phấn, dẫn bảy lão già lên tầng hai, lập tức nhìn thấy hai người Mạnh Hạo cùng Duy Ly, chỉ là quét mắt liền bỏ qua.

Về phần Tôn Vân Lượng ngồi ở đối diện Mạnh Hạo, vốn đang nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy bảy lão già này, ánh mắt liền sáng ngời, cười ha ha đứng lên, vội đi lên nghênh đón.

- Thì ra bảy đại chưởng quỹ Hải Thành đến đây, thật là vinh dự, vinh dự quá. Trong tiếng cười, Tôn Vân Lượng đi lên chắp tay chào.

Bảy lão già này cũng mỉm cười, lần lượt chắp tay.

Mạnh Hạo thần sắc như thường, uống nước trà, Duy Ly bên cạnh nhìn thấy bảy lão già này, ánh mắt co rụt một chút, có vẻ rất kinh sợ, truyền âm sang Mạnh Hạo.

- Tiền bối, bảy lão già này, là chưởng quỹ bảy cửa hàng trong Hải Thành, tu vi không kém, trong tay càng nắm giữ số lượng lớn yêu tâm...

- Tam Tông đặt chỗ thu mua yêu tâm trong Hải Thành, chẳng những đối với các tu sĩ, đối với các cửa hàng trong Hải Thành đều có yêu cầu nghiêm khắc, tất cả cửa hàng trong Hải Thành, mỗi năm nhất định phải đổi yêu tâm cho Tam Tông.

- Có điều là đổi cho tông môn nào, chuyện này phải xem ý của họ, Tam Tông không thể can thiệp...

Mạnh Hạo nâng chén trà nhấp một miếng, trong mắt toát ra sương khói, cả người trống rỗng như đi vào mơ màng, Duy Ly cũng không rõ Mạnh Hạo có nghe được không.

Trong lòng Tôn Vân Lượng rất vui vẻ, nhìn sang nam nhân trung niên cũng toát ra khen ngợi, nam nhân trung niên rất kích động, càng khách khí với 7 chưởng quỹ.

Mọi người cười nói, đi đến chỗ ngồi, Tôn Vân Lượng đang muốn sai thị nữ dâng trà, nam nhân trung niên lại nhíu mày quét qua Mạnh Hạo cùng Duy Ly, truyền âm hỏi Tôn Vân Lượng.

- Tôn trưởng lão, hai vị này là?

- Là quý khách đến trước, có chút yêu tâm muốn bán ra. Tôn Vân Lượng truyền âm trả lời.




- Trưởng lão, 7 đại chưởng quỹ là khách quý, người không liên quan, để cho người phía dưới phụ trách tiếp đãi đi. Nam nhân trung niên vừa nghe vậy, cũng liền yên lòng, trước đó hắn còn tưởng là bạn của Tôn Vân Lượng chứ.

Tôn Vân Lượng chần chờ một chút, quay sang Mạnh Hạo, mỉm cười chắp tay.

- Đạo hữu, thật có lỗi, không thì các vị xuống lầu dưới, ta cho người an bài quy đổi cho các vị, được chứ?

Mạnh Hạo nghe vậy, sương mù trong mắt dần tiêu tán, đặt chén trà xuống, chén trà vừa chạm bàn liền có thị nữ theo ánh mắt ra hiệu của nam nhân trung niên, đi lên lấy đi.

Mạnh Hạo nhướng mày đứng lên, nhìn sang Tôn Vân Lượng.

- Cũng được, không biết số lượng quy đổi linh thạch là bao nhiêu?

- Một yêu tâm, 600 linh thạch, đạo hữu cứ yên tâm.

Tôn Vân Lượng cười nói, vỗ tay, lập tức có đệ tử Dương Hồn Đạo từ lầu một chạy lên, cung kính chúi đầu liền muốn dẫn Mạnh Hạo xuống dưới.

Mạnh Hạo cười, cười rất nhạt, thần sắc bình tĩnh, đầu tiên là thu trà đuổi người, nếu giá cả vừa phải, Mạnh Hạo còn có thể chấp nhận, nhưng tỷ lệ quy đổi linh thạch, lại không giống như 7 đại chưởng quỹ này.

Hắn mỉm cười, vốn đã đứng lên, lại ngồi xuống.

Hắn ngồi xuống, Tôn Vân Lượng lập tức nhíu mày, cảm thấy người này thật là không biết thức thời.

- Bằng hữu, bổn tiệm thuộc Dương Hồn Tông, tại hạ là chấp sự Dương Hồn Tông, nơi này... không phải chỗ ngươi gây chuyện, tự mình đi xuống, còn tốt hơn là người khác mời ngươi xuống. Thần sắc nam nhân trung niên có chút không kiên nhẫn, theo hắn thấy, người này tối đa cũng chỉ đổi mấy trăm yêu tâm mà thôi.

Người như vậy, hắn thấy nhiều, căn bản không thể so với 7 chưởng quỹ này, 7 người bọn họ mỗi người đều có số lượng lớn yêu tâm, vì kéo 7 người đến đây, hắn tốn không ít công sức.

- Ngươi có thể thử xem. Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.


Một câu này, lập tức làm ánh mắt Tôn Vân Lượng nghiêm lại, nam nhân trung niên cũng nhíu mày, có chút không rõ lai lịch của Mạnh Hạo.

7 lão già bên kia cũng không vui, yêu tâm của bọn họ đi nhà nào cũng đổi được, sở dĩ chọn chỗ này, là bởi mấy ngày qua nam nhân trung niên kia rất có lòng, ngoài ra quan trọng nhất là chỗ này nhiều hơn hai tông khác.

Dù sao Thánh Tôn trấn thủ chỗ này, là Dương Hồn Thánh.

- Tôn trưởng lão, Chu chấp sự, thời gian của 7 người chúng ta có hạn, không thể ở lâu, không thôi lần sau rồi nói chuyện.

Trong 7 người, một lão già chậm rãi lên tiếng.

Hắn vừa nói, nam nhân trung niên họ Chu lập tức nóng nảy, đang muốn sai người đánh đuổi Mạnh Hạo, Tôn trưởng lão bước lên, nhìn vào Mạnh Hạo.

- Đạo hữu, không phải vấn đề linh thạch hay sao, lão phu làm chủ, 1 yêu tâm đổi 700 linh thạch, được chứ?

Mạnh Hạo nghe thế, cũng cảm thấy hơi quá, mỉm cười đứng lên, đang muốn xuống lầu, đột nhiên trong 7 đại chưởng quỹ, lão già ở ngoài cùng bên phải cười lạnh lên tiếng.

- Thì ra tùy tiện một người nào cũng có giá 700 linh thạch. Chu chấp sự, vậy chúng ta quy đổi linh thạch là bao nhiêu?

Hắn vừa lên tiếng, 6 người khác cũng gật đầu, 7 người này có thể được tông môn gia tộc phái ra quản lý một cửa hàng, đều là hạng tâm tư nhanh nhạy, nhìn thấy cơ hội, làm sao không nắm lấy.

- Nếu hắn là 700 vậy, vậy chúng ta đây, 1 yêu tâm phải đổi 800 linh thạch, nói thế nào, chúng ta quy đổi không thể giống một kẻ tùy tiện nào khác. Chu chấp sự, đây là lời ngươi đã hứa trước đó.

- Đúng thế, Chu chấp sự, chúng ta muốn thêm linh thạch, bởi vì số lượng yêu tâm của chúng ta rất lớn, 7 người chúng ta còn gấp mấy tháng doanh thu lầu một của các người. Nếu chỉ có mấy trăm yêu tâm cũng cùng giá với bọn họ, nói ra ngoài, chúng ta còn mặt mũi nào nữa.

Tôn Vân Lượng biến sắc, trở nên khó xử, nam nhân trung niên họ Chu cũng khó coi, âm lãnh liếc qua Mạnh Hạo cùng Duy Ly.


- Tôn trưởng lão, vậy có phần không ổn. Tôn Vân Lượng chần chờ một chút, trong lòng thở dài, hắn còn chưa nói, Mạnh Hạo đã lên tiếng.

- Các ngươi rất nhiều yêu tâm sao?

Mạnh Hạo nhìn về phía 7 lão già.

- Nhiều hơn ngươi là được. Trong bảy người, lão già lên tiếng vừa rồi nhàn nhạt đáp lại.

- Các ngươi có dám so sánh, ai thua, giao túi trữ vật chứa tất cả yêu tâm cho đối phương! Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, hừ lạnh phất tay.

Hắn vừa nói xong, 7 người lập tức đổi sắc, tập trung nhìn về phía Mạnh Hạo, không khí trở nên đè nén, Tôn Vân Lượng vội bước lên chắp tay với hai bên.

- Các vị đừng nổi nóng, đều là Tôn mỗ không giới thiệu trước. Đạo hữu, bảy vị này là chưởng quỹ bảy đại cửa hàng Hải Thành, hàng năm bọn họ thu hoạch số lượng yêu tâm không nhỏ.

- Các vị nể mặt Tôn mỗ, bỏ qua chuyện này, thế nào.

Mạnh Hạo nghe vậy, sắc mặt hơi đổi khó mà phát giác, nhưng vẫn hừ lạnh, lời nói lại dịu xuống.

- Nếu Tôn trưởng lão đã lên tiếng, chuyện này coi như thôi. Nói xong, hắn liền xoay người đi xuống lầu.

- Chờ đã! 7 lão già ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, một người lóe lên lập tức đứng trước Mạnh Hạo, cản đường hắn đi.

- Các ngươi muốn sao! Mạnh Hạo liền quát khẽ, trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn, từ nhỏ hắn đã quen gạt người, nếu nói biểu diễn, mấy trăm năm nay đã sớm thành thói quen, dung nhập tận xương tủy.

7 lão già này cho dù là hạng người đa mưu túc trí, nhưng muốn nhìn thần sắc Mạnh Hạo mà nhìn ra dấu vết, thật là không được.

Chu chấp sự cười lạnh, ánh mắt trào phúng.

Tôn Vân Lượng nhíu mày, nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn 7 lão già.

Lão già cản đường Mạnh Hạo, ánh mắt chớp động không nói gì, lúc này 6 người khác cũng khẽ động sắc, một người nhàn nhạt lên tiếng.

- Mới nãy ngươi nói so sánh, chúng ta theo, bên thua, tất cả yêu tâm trên người đều thuộc về đối phương.




- 7 vị chưởng quỹ, vị đạo hữu này đến bổn tiệm dùng yêu tâm đổi linh thạch, dù lời nói có phần kịch liệt, xin 7 vị nể mặt Tôn mỗ...

Tôn Vân Long lại chắp tay.

Mạnh Hạo thở phào, vòng qua lão già chặn đường, dẫn Duy Ly lập tức đi về phía thang lầu, nhưng bên miệng có một tia cười lạnh, không ai nhìn thấy được.

Hắn nắm chắc 7 lão già này nhất định trúng bẫy. Thực ra đúng là thế, 7 lão già này nhiều lần thăm dò, cuối cùng xác định được người này dù có chút yêu tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không hơn 7 người mình gộp lại.

Quả nhiên, Mạnh Hạo chỉ đi được 6 bậc thang, lập tức lại có 2 lão già lóe lên xuất hiện, lại cản đường hắn.

- Họa từ miệng mà ra, nếu ngươi đã nói so sánh, vậy mời.

Sắc mặt Mạnh Hạo khó coi, im lặng hồi lâu, sắc mặt âm trầm xoay người đi lên lầu. Tôn Vân Lượng cười khổ, có phần áy náy nhìn Mạnh Hạo, còn nam nhân trung niên họ Chu thì tỏ rõ trào phúng.

- So sánh thế nào! Mạnh Hạo nghiến răng nói, thần sắc như chơi tới cùng.

- Một mình lão phu là đủ rồi. Một người đi ra, thần sắc kiêu căng, đi lên mấy bước vung tay lên, ném ra 1 túi trữ vật.

- Bên trong có 13 ngàn yêu tâm hạ phẩm, đạo hữu này, ngươi có bao nhiêu! Lão già nói rồi, ném túi trữ vật liền được Chu chấp sự tiếp nhận, thần thức quét qua, gật đầu, để tỏ vẻ công bằng, hắn lấy ra một tấm đá.

Tấm đá cao hơn 1 trượng, trên đó khắc 9 con rồng, túi trữ vật đặt lên tấm đá này liền có một con sáng lên, rất là sống động, con thứ 2 cũng sáng lên 3 phần, phát tán hào quang sáng ngời.

- Cân yêu tâm Cửu Long, một con rồng đại biểu 10 ngàn yêu tâm hạ phẩm. Tôn Vân Lượng nhắc nhở Mạnh Hạo, cũng lấy ra một tấm đá cho Mạnh Hạo sử dụng.

- Không biết đạo hữu có bao nhiêu yêu tâm, mời lấy ra cho chúng ta xem thử. Lão già so sánh với Mạnh Hạo, ngạo nghễ lên tiếng.

6 người bên cạnh hắn cũng như cười như không, nhìn Mạnh Hạo như ăn chắc hắn.

Chu chấp sự càng cười rạng rỡ, hắn đã sớm không vừa mắt Mạnh Hạo, lúc này thần sắc càng thêm châm chọc, muốn xem thử Mạnh Hạo thấy cảnh này sẽ có biểu tình gì.

----------oOo----------

back top