Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1108: Mập mạp điên cuồng


Trong Kim Hàn Tông, cho dù là đã phong núi nhưng giữa các tu sĩ đều tồn tại sự lựa chọn khó khăn.

Là tiếp tục thủ hộ nơi này, hay là lựa chọn rời khỏi Nam Vực…

Là quy hàng Huyết Yêu Tông hay là lựa chọn tử chiến đến cùng…

Sự hủy diệt của Thanh La Tông chả là cái gì, nhưng Nhất Kiếm Tông quy hàng, việc này được mấy chục vạn tu sĩ Nam Vực chứng kiến, sớm đã truyền ra. Kim Hàn Tông cho dù phong núi cũng có thể nhận được tin tức này.

Nhất thời đám người trong Kim Hàn Tông đều rối rít hoảng loạn cùng khẩn trương, mà người duy nhất trong số đó không hoảng loạn chính là Lý Phú Quý. Nhưng hắn tuy không hoảng loạn nhưng lại rất căng thẳng, khoảng thời gian này hắn luôn than thở, rất bối rối.

Kim Hàn Tông đối xử với hắn không tệ, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ đều rất tốt, hơn nữa còn cho hắn không ít đạo lữ xinh đẹp, tuy rằng hắn rất mệt nhưng lại thấy vui vẻ ở trong đó… Nhưng Mạnh Hạo là huynh đệ của hắn, là huynh đệ cùng đi ra từ Kháo Sơn Tông ở Triệu Quốc.

Năm đó hai người cùng nhau bái nhập sơn môn, cùng nhau trở thành đệ tử ngoại môn, cùng nhau đi bắt gà rừng, nhất là cái quán tạp hóa tại Kháo Sơn Tông, sự chăm sóc của Mạnh Hạo đối với hắn, hắn trước giờ vẫn ghi nhớ.

Hai người là huynh đệ.

Chỉ là hiện tại, hắn ở thế khó xử, thậm chí có chút mù mịt, huynh đệ của hắn muốn tới diệt Kim Hàn Tông, hắn không biết nên xử trí ra sao.

Cho đến mấy ngày sau, trong Kim Hàn Tông chỉ còn lại duy nhất một cường giả Trảm Linh, đích thân tới tìm hắn nói chuyện cùng với sư tôn của hắn.

- Cầu hòa? Mập mạp sửng sốt, nhìn lão tổ Trảm Linh gương mặt mệt mỏi trước mặt.

- Ngươi với Mạnh Hạo có giao tình, Mạnh Hạo người này… tuy rằng sát khí ngập trời, tuy rằng ra tay ác độc, tuy rằng tu vi cao thâm khó dò, nhưng… hắn là người niệm tình cũ.

- Điểm này, thông qua tin tức truyền ra từ trong Nhất Kiếm Tông, chuyện của Trần Phàm là có thể đoán ra đôi chút.

- Lý Phú Quý, từ ngày ngươi gia nhập tông môn, ngươi nói xem, tông môn đối xử với ngươi như thế nào? Lúc này tông môn đại nạn lâm đầu, hy vọng ngươi có thể đứng ra, giúp bản tông vượt qua cửa ai khó khăn này bằng giao tình của ngươi với Mạnh Hạo.

- Kim Hàn Tông ta nguyện ý quy hàng, duy chỉ có một điều kiện, đó là không trở thành phân tông, mà là đồng minh!

- Chúng ta sẽ toàn lực phục tùng Huyết Yêu Tông, chỉ cầu có thể giữ lại đạo chính thống, để Kim Hàn Tông không bị xóa sổ khỏi Nam Vực, vì một số năm sau có thể quật khởi lần nữa, lưu lại một cơ hội.




Cường giả duy nhất của Kim Hàn Tông ôm quyền hướng về Lý Phú Quý, cúi một cái thật sâu, sư tôn của Lý Phú Quý cũng ở bên cạnh, nhìn Lý Phú Quý.

Lý Phú Quý sau khi trầm mặc bèn ngưng trọng gật đầu.

Kim Hàn Tông lại một ngày trôi qua trong sự khẩn trương, đại trận bên ngoài tông môn đột nhiên cuồn cuộn mây tầng, mấy vạn đạo cầu vồng rít gào kéo tới, hình thành một biển máu ngập trời, như mây đỏ kéo thẳng tới Kim Hàn Tông.

Chính là mấy vạn đệ tử của Huyết Yêu Tông sau khi hủy diệt Thanh La Tông, thu phục Nhất Kiếm Tông mang theo sát khí áp sát Kim Hàn Tông.

Tán tu ở phía sau nhiều hơn một chút, mấy chục vạn người tản mát bay tới, cùng chứng kiến con đương Huyết Yêu Tông thống nhất Nam Vực.

Bên ngoài Kim Hàn Tông, hư vô không bị vặn vẹo, càng không có sương mù vậy quanh, mà chỉ bị một tầng ảo trận che phủ, thứ có thể thấy được, chỉ là một mảnh núi hoang.

Khi vừa mới tới gần, chưa đợi tu sĩ Huyết Yêu Tông lên tiếng, trong hoang sơn lập tức có một đạo cầu vồng bắn ra, trong đó chính là thân hình tròn trịa của mập mạp.

- Đừng đánh, đừng đánh, là ta. Vừa mới xuất hiện, mập mạp đã hét lớn, hắn nhìn thấy mấy vạn đệ tử Huyết Yêu Tông ở bên ngoài, cũng nhìn thấy mấy chục vạn người theo sau lập tức bị dọa tới thân thể run rẩy.

Mạnh Hạo nhìn thấy mập mạp, ánh mắt bèn quét qua Kim Hàn Tông, trong lòng ít nhiều hiểu được cách nghĩ của Kim Hàn Tông. Trên thực tế, đối với Kim Hàn Tông, Mạnh Hạo trong lòng cũng có chút do dự.

Dù sao mập mạp cũng ở đây, bất luận là hắn làm gì, người sau cùng bị tổn thương cũng là mập mạp.

Mắt thấy mập mạp xuất hiện, Mạnh Hạo liền phất tay áo, hư vô bốn phía lập tức vặn vẹo, thân thể hắn bỗng nhiên biến mất, khi xuất hiện thì đã ở bên cạnh mập mạp, xung quanh bọn họ không gian vẫn vặn vẹo khiến cho người ngoài nhìn vào chỉ thấy mơ hồ, không thấy được cụ thể.

Mạnh Hạo gương mặt tươi cười, nhìn thân thể tròn trịa của mập mạp, hắn cười ha hả, nụ cười này của hắn khiến mập mạp thở phào một hơi, hai người ôm nhau một cái.

Nhưng rất mau Mạnh Hạo liền cười khổ.

- Cái bụng ngươi… to quá rồi. Mạnh Hạo phát hiện bản thân rất khó ôm mập mạp.

- Lại béo lên rồi, ta gần đây đang nghĩ cách giảm cân đây. Mập mạp xoa đầu cười, ánh mắt quét qua người Mạnh Hạo, nhìn mấy vạn đệ tử Huyết Yêu Tông sát khí đằng đằng ở sau hắn.


- Cái kia… Mạnh Hạo lão đại, chúng ta thương lượng một chút, thế nào. Mập mạp nhìn mà sợ hết hồn hết vía, vội vàng thấp giọng lên tiếng.

- Ồ? Mạnh Hạo trừng mắt, cười mà chẳng phải cười nhìn mập mạp.

- Lão tổ Trảm Linh trong tông môn tới tìm ra, muốn ta tới cầu hòa, hay là… không đánh nữa, tông môn quy hàng, chỉ cầu có thể giữ lại đạo chính thống… Mập mạp thở dài, dứt khoát nói hết toàn bộ.

Trong khi hai người thảo luận, khẩn trương nhất là đám người trong Kim Hàn Tông, bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Hạo và mập mạp, ai nấy đều lo được lo mất.

- Cũng không biết Lý sư huynh có thể thành công không…

- Tên Mạnh Hạo này nghe nói rất trọng tình trọng nghĩa, có lẽ vấn đề không lớn.

- Khó nói lắm, Mạnh Hạo thân là thiếu tông Huyết Yêu Tông, giết chóc vô số, rất là tàn bạo, sao có thể dễ dàng đồng ý việc này.

Trong khi đám người trong Kim Hàn Tông lo lắng khẩn trương thì giữa không trung bên ngoài, Mạnh Hạo sau khi nghe mập mạp nói vậy, mặt nở nụ cười.

- Mập mạp, ngươi tốn công tốn sức giúp tông môn cầu hóa như vậy, tông môn đã hứa hẹn gì với ngươi rồi. Mạnh Hạo cười nói.

Mập mạp sửng sốt, bỗng nhiên vỗ đùi, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.

- Mụ nội nó, đúng rồi, đám lão già này, không ngờ chả hứa hẹn gì với tiểu gia ta!! Mạnh Hạo ngươi đừng vội đồng ý, ta quay về trước, nói là việc này không dễ thực hiện, để bọn chúng hứa hẹn với ta, sau đó ta lại quay ra.

Mạnh Hạo lắc đầu cười, tay phải nâng lên, khua về bốn phía, lập tức không gian vặn vẹo xung quanh hắn bỗng chốc biến mất, tất cả đều trở nên rõ ràng, người bên ngoài cuối cùng đã có thể nhìn rõ hai người.

Sắc mặt của Mạnh Hạo lúc này cũng trầm lại, mắt mập mạp sáng lên, biết là sắp bắt đầu rồi. Thế là lập tức lửa giận bừng bừng, hướng về Mạnh Hạo gào thét.

- Mạnh Hạo, ngươi sao có thể như vậy! Hắn nói trong cơn giận dữ, xoay mình phóng thẳng về Kim Hàn Tông.


Còn đám người trong Kim Hàn Tông lúc này đều biến sắc, trong lòng hồi hộp.

Khi mập mạp mang theo sự tức giận xông vào Kim Hàn Tông, lập tức đám đông vây quanh hắn, trong mắt đều mang theo sự lo lắng.

- Mặc kệ, lão tử mặc kệ!

- Tên Mạnh Hạo này không niệm tình cũ, ta khuyên hòa không được! Mập mạp tức giận nói vậy khiến đám người Kim Hàn Tông lập tức lo âu.

Lão giả Trảm Linh duy nhất lập tức bước ra, lên tiếng hỏi.

Hắn không đồng ý?

- Ta vừa nói tới cầu hòa, hắn liền hỏi ta, ta lấy thân phận gì để đến cầu hòa, ta có thể lấy thân phận ta là đệ tử Kim Hàn Tông. Hắn đây là đang làm nhục ta! Mập mạp tức giận nói, nói xong, con ngươi theo bản năng chuyển động vài cái.

- Một khi đã như vậy thì chiến đi!

- Đúng vậy, thà chết trận chứ tuyệt không để bị làm nhục, ngay cả Lý sư huynh cũng không có cách, vậy thì chiến đi!!

- Chiến!! Đám người xung quanh ai nấy đều đã bị đè nén quá lâu, vốn dĩ hy vọng đều đặt trên mình mập mạp, nay thấy hy vọng chả còn, không thể tiếp tục đè nén thêm được nữa nên lập tức nổi lên chiến ý.

Một màn này khiến mập mạp sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ bản thân vừa rồi đã ra ám hiệu rất rõ ràng rồi mà, tại sao không ai nghe ra hàm ý vậy?

Lão giả Trảm Linh trầm mặc, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo trong không trung, trong lòng thở dài, hắn không muốn khai chiến, hai bên chênh lệch quá lớn, nhưng hiện tại… còn có thể có cách gì.

Hàm ý trong câu nói của Lý Phú Quý, nếu là lúc bình thường lão có thể nghe ra, nhưng hiện tại đang quá mức lo lắng nên mới sơ suất bỏ qua.

- Nếu đã như thế, vậy thì cứ chiến trước rồi nói sau! Lão giả Trảm Linh cắn răng nói.

Mập mạp mở to con mắt, trong lòng hồi hộp, thầm nói mình chơi ác quá, nên nhanh chóng tiến lên.

- Kỳ thực… ta cảm thấy vẫn còn có hy vọng…

- Lý sư huynh không cần nói nữa, chúng ta chiến!!

- Phải đó, Lý sư đệ, việc đã tới mức độ này, chúng ta chỉ có mỗi cách khai chiến với họ thôi!




- Để cho bọn chúng biết Kim Hàn Tông chúng ta cho dù suy sút nhưng cũng có sức đánh một trận!

Mập mạp nôn nóng.

- Mọi người nghe ta nói, ta cảm thấy…

- Lý Phú Quý không cần nói nữa! Lão giả Trảm Linh thản nhiên nói, ánh mắt lộ hàn mang.

- Là lão phu trước đó phán đoán sai lầm, xem ra cần phải đánh một trận mới có thể xuất hiện cơ hội xoay chuyển, chúng đệ tử nghe lệnh… Lão giả Trảm Linh phất tay áo, lúc đang định mở miệng nói thì bỗng nhiên mạp mạp hét lên một tiếng.

- Lão tổ, cho ta thêm một cơ hội nữa, Lý Phú Quý ta liều chết cũng nhất định vì tông môn mà cầu hòa thành công! Lý Phú Quý trong lòng khẩn trương, thời điểm này cổ họng hét cũng đã khàn tiếng rồi.

Lời hắn vừa nói ra khiến đám đông đều quay lại nhìn, Trảm Linh lão già cũng ngẩn ra, nhìn về phía Lý Phú Quý.

Lý Phú Quý hung hăng vỗ ngực, vỗ tới bản thân cũng cảm thấy đau đớn, nước mắt không khỏi chảy xuống.

- Hảo hài tử, ngươi…việc gì phải làm vậy, không cần ngươi phải mạo hiểm nữa, sau khi chúng ta và bọn chúng chiến một trận, hiển lộ thực lực của Kim Hàn Tông, đó mới là cơ hội xoay chuyển! Trảm Linh lão già cảm động nhìn mập mạp, hít sâu một hơi, đang định tuyên bố mệnh lệnh.

Mập mạp run run, gân xanh trên mặt nổi lên, lại một lần nữa hét lên như mổ heo.

- Lão tổ yên tâm, ta là đệ tử của Kim Hàn Tông, cho dù là tan xương nát thịt cũng nhất định sẽ giúp tông môn vượt qua cửa ải khó khăn này. Kim Hàn Tông là tông môn của ta, nếu Mạnh Hạo không đồng ý, ta sẽ chết trước mặt hắn! Nói rồi, mập mạp lập tức bay ra với biểu hiện thấy chết không sờn.

Trảm Linh lão già thân thể chấn động, các đệ tử khác xung quanh tâm thần cũng đều bị chấn động, bọn họ nhìn Lý Phú Quý nước mắt đầy mặt, khí thế nguyện vì tông môn thấy chết không sờn.

- Bất luận là thành công hay không, từ thời khắc này, ngươi chính là thiếu tông của Kim Hàn Tông ta! Lão giả Trảm Linh hít sâu một hơi, trong lòng lão cảm thấy rất không hợp lý, nhưng thời khắc nguy cơ rình rập, cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

Mập mạp kích động, hắn cảm thấy bản thân cần phải làm cho giống thật một chút, thế là hít sâu một hơi, rồi đột ngột xé rách y phục của bản thân, để lộ ra một thân thịt mỡ, mang theo quyết tâm chết vì tông môn, trầm giọng nói.

- Lão tổ xin ban chữ!

- Xin hãy viết trên lưng ta năm chữ “thiếu tông Kim Hàn Tông”!

Lão giả Trảm Linh ngây người, da mặt co rút mất tự nhiên.

back top