Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1127: Chiến!


Khô Tự Quyết hấp thu tám thành nguyền rủa của Khô Minh Cửu Suy là phù văn mạnh nhất Mạnh Hạo nắm giữ hiện nay, phù văn này một khi hoàn toàn bạo phát, phóng thích ra tất cả nguyền rủa, có thể giết chết Vấn Đạo đỉnh phong.

Điểm này, Mạnh Hạo trong lòng biết rõ

Nhưng chỉ có một lần này, sau lần này, phù văn ảm đạm, cái suất phải chết này, Mạnh Hạo lựa chọn để lại cho đồng tử áo ào đỏ.

Đất trời mênh mông, sắc xám vô tận, tiếng hét thảm của đồng tử áo bào đỏ, khiến cho tất cả những người nghe thấy đều chấn động tâm thần, không ngừng hoảng sợ.

Trong mơ hồ có thể nhìn thấy được đồng tử áo bào đỏ ở trong lời nguyền, quần áo của hắn rách nát, mái tóc của hắn hoa râm rơi rụng, da dẻ của hắn khô héo, máu thịt của hắn, xương cốt của hắn, lục phủ ngũ tạng của hắn, linh hồn của hắn, trong lúc này, đều không ngừng khô héo.

- Đau không?

- Thanh nhi mấy ngày nay, không muốn ra nhìn thấy nàng đau đớn, nên vẫn luôn chịu đựng.

- Ngươi có thể tưởng tượng một người con gái yếu đuối, làm sao có thể chịu đựng được sự đau đớn kinh người như thế này không? Mạnh Hạo nhìn sự thê thảm của đồng tử áo bào đỏ, bình tĩnh lên tiếng.

Thanh âm của hắn truyền ra, khiến cho tất cả những người nghe được đều dấy lên một cỗ lãnh khí từ tận sâu trong đáy lòng.

- Loại đau đớn này, ta đã từng trải qua, hiện tại tới phiên ngươi rồi. Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng.

Tiếng thét của đồng tử càng ngày càng thê lương, thân thể hắn run rẩy, ý đồ tự bạo để nguyên thần trốn ra, nhưng không cách nào làm được, nguyên thần của hắn đã khô, linh hồn của hắn đã héo.

Chớp mắt, trong khi hắn đang gào thét trong sự thống khổ không cách nào hình dung thì hàm răng của hắn rụng ra, cả người hắn, cho tới khi ngay cả sức lực để gào thét cũng không có… thì đã hóa thành một bãi nước màu vàng.

Khô héo đến chết!

Cùng với cái chết của hắn, trớ chú màu xám trên bầu trời cũng quay lại tay phải của Mạnh Hạo, hóa trở lại thành Khô tự phù văn, phù văn này không còn rực rỡ như trước nữa, mà ảm đạm đi một nửa.




Giết kẻ này, phù văn chi lực vẫn còn dư lại một nửa, có thể thấy được sự khủng bố và kinh người của trớ chú này.

Giờ khắc này, chiến trường mặt đất đều yên tĩnh, ngay cả những Vấn Đạo đỉnh phong khác đang giao chiến với đám người Tống gia lão tổ cũng ngẩn người tại chỗ.

- Lão tổ của Linh Đài Tông… chết rồi?

- Lão tổ Linh Đài Tông, Vấn Đạo đỉnh phong, hắn… hắn vậy mà vẫn lạc rồi!!

Tất cả tu sĩ Bắc Địa sau phút yên tĩnh ngắn ngủi này, lập tức bạo phát ra tiếng ồ kinh thiên, cùng lúc đó, tu sĩ Nam Vực ai nấy đều kích động, dường như có được khí lực, tấn công một lần nữa!

Khi chém giết tại mặt đất bùng lên, những tên Vấn Đạo đỉnh phong khác của Bắc Địa, ai nấy tâm thần đều rúng động mãnh liệt, đây là Vấn Đạo đỉnh phong đầu tiên chết kể từ khi lần xâm lược này!

Thú bì lão giả ánh mắt đỏ ngầu, đồng tử áo bào đỏ vừa chết là chí hữu của hắn, hắn lúc này rống giận, xông thẳng về phía Mạnh Hạo.

Ở bên cạnh, Bắc Địa lão giả mặc hắc bạch trường sam tướng mạo giống nhau y như đúc, trong đó người mặc trường bào màu trắng cũng nháy mắt xông lên, cùng với thú bì lão giả đánh về phía Mạnh Hạo.

Bản tôn thứ hai đôi mắt lóe sáng, lập tức ngăn cản, đại chiến với hai người trên không trung.

Thú bì lão giả phát cuồng, phun ra một ngụm máu tươi, hai tay bấm quyết, lập tức màu sắc làn da toàn thân hắn biến đổi thành màu lam, tốc độ trong tích tắc bạo tăng, chớp mắt liền rẫy bỏ bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, chạy thẳng về phía hắn, tung ra một quyền.

- Chết cho ta!

Mạnh Hạo cách đó không xa, sắc mặt có chút tái nhợt, khóe miệng máu tươi rỉ ra, đây là lần đầu tiên, hắn dựa vào sức lực bản thân, không dựa vào bản tôn thứ hai để đánh chết Vấn Đạo đỉnh phong.

Mắt thấy thú bì lão giả tới gần, Mạnh Hạo tay phải nâng lên, nhấn một cái cách không hướng mặt đất, lập tức trong đại quân tu sĩ Bắc Địa bất ngờ xuất hiện một cơn lốc xoáy khổng lồ.

Cơn lốc xoáy này không còn là màu vàng mà trở thành màu đen, thoạt nhìn trông giống như một chiếc miệng lớn, đang muốn cắn nuốt tất thảy, phàm là tu sĩ Bắc Địa ở trong lốc xoáy, đều lập tức phát ra tiếng thét thê lương, thân thể cấp tốc khô héo, tu vi thoát ra từ mũi miệng, thậm chí hồn của bọn chúng cũng bị rung chuyển tựa như muốn rút ra khỏi cơ thể.


Rầm rầm rầm!

Cơn lốc dạng này, ở trên mặt đất bât ngờ xuất hiện bảy cái!

Bảy cái lốc xoáy cực lớn, bao phủ gần ba vạn tu sĩ Bắc Địa, lực lượng thân thể ngưng tụ ra, tại thời điểm này trực tiếp phóng lên cao, đuổi theo Mạnh Hạo, trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Mà lực lượng tu vi, cũng đồng dạng như vậy!

Mạnh Hạo nhắm mắt, khi hai mắt của hắn vừa nhắm lại thì tu vi lập tức bạo phát, khắp cả người lúc này phảng phất như hóa thành một đạo lưu tinh, nháy mắt xông thẳng tới một quyền kia của lão giả.

Trong khoảnh khắc áp sát, hai mắt Mạnh Hạo mở ra, gương mặt hắc vụ trên không của hắn, còn có hắc khí trên người hắn, lúc này toàn bộ ngưng tụ chung một chỗ, hình thành một chưởng cực lớn, vỗ mạnh về phía thú bì lão giả.

Tiếng nổ kinh thiên!

Thú bì lão giả thần sắc hoảng sợ, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bỗng nhiên thụt lùi về sau, cùng lúc đó, Bắc Địa chiến sĩ trong bảy cái lốc xoáy dưới mặt đất kêu la thảm thiết, có không ít người trong đó trực tiếp bị khô héo tới chết.

Về phía Mạnh Hạo, khi thân thể lùi về sau, hắn cắn rách đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu, máu mà hắn phun ra bỗng chốc bành trướng, rồi hóa thành một cái hồ máu!

Trong ngụm máu này, không chỉ ẩn chứa lực lượng khí huyết của Mạnh Hạo mà còn có cả khí huyết của ba vạn tu sĩ bên dưới, dung hợp lại với nhau, hóa thành hồ, ầm ầm công kích về phía thú bì lão giả.

Thú bì lão giả biến sắc, trong lúc khua tay, tay phải bành trướng, mọc ra một cái gai xương, mạnh mẽ tung ra một quyền về phía trước, trong tiếng động kinh thiên, hồ máu sụp đổ.

Nhưng ngay tại lúc sụp đổ, Mạnh Hạo toàn thân hắc khí lượn lờ lại vọt tới lần nữa, hai người ở giữa không trung, rầm rầm không ngớt, chớp mắt đã đối quyết mấy trăm lần.

Thân thể của Mạnh Hạo, hắc vụ không ngừng sản sinh, khí huyết và tu vi ở dưới mặt đất, hội tụ thành dòng sông, không ngừng dung nhập vào trong thân thể hắn, khiến Mạnh Hạo tại nơi này, chiến lực kinh người.


- Đáng chết, nát cho ta!! Thú bì lão giả rống giận, hắn thủy chung đề phòng Khô tự phù văn của Mạnh Hạo, nhưng hắn không ngờ rằng, đối phương không dùng tới phù văn này cũng dây dưa vướng víu như vậy, lúc này hắn tay phải nâng lên vỗ lên lồng ngực, cả người như thắp lên sinh mệnh chi hỏa, hai tay nâng lên, toàn lực công kích.

Song quyền đánh ra, xé rách hư vô, thiên địa biến sắc, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn mang, hắn thủy chung không nói một lời, lúc này càng không lảng tránh, gia tốc xông lên. Tu vi, thân thể, đệ cửu sơn, tất thảy của tất thảy, trong lúc này đều bạo phát, ma niệm điên cuồng của hắn, thân thể và tu vi trong bảy cái lốc xoáy dưới mặt đất, lúc này đều dung nhập vào một chưởng.

Quyết đấu một lần nữa!

- Còn không chết! Trong tiếng nổ ầm ầm, thú bì lão giả phun ra máu tươi, thân thể lần nữa lùi về sau.

Thân thể Mạnh Hạo thoái lui lập tức sụp đổ nhưng vừa sụp đổ thì cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn trực tiếp bạo phát, nhưng Vĩnh Hằng chi lực của hắn chỉ sót lại một tia, khi đối kháng với trớ chú, đã hao phí tới cực hạn, nay đang trong quá trình hồi phục, còn không đủ để trị khỏi thân thể hắn một cách hoàn chỉnh.

- Chết đi! Thú bì lão giả cũng phát hiện ra được một màn này, nên trong mắt lập tức lộ ra sát cơ mãnh liệt, nháy mắt áp sát, khi hai tay nhấc lên liền hóa quyền thành trảo, cả người nhảy lên, lập tức bên ngoài thân thể hắn, hư vô vặn vẹo, bất ngờ thân thể hắn hình thành một con hung cầm to lớn.

Giống như một con đại bàng, hàn mang từ mỏ phát ra, móng vuốt như thể xé rách thiên địa, xông thẳng tới Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh, hóa thành một đạo tàn ảnh đánh tới.

Một luồng gió hung mãnh đập vào mặt, Mạnh Hạo mắt lóe hàn quang, nhấc tay phải lên, lôi đỉnh trong nháy mắt xuất hiện.

Lôi đỉnh lóe lên một cái, ánh mắt Mạnh Hạo đặt lên người một lão giả Nguyên Anh trong đám tu sĩ Bắc Địa dưới mặt đất, bỗng nhiên, hắn biến mất, vị trí hắn đang đứng liền xuất hiện lão giả Nguyên Anh hung tàn đang chém giết dưới mặt đất kia, còn Mạnh Hạo thì lại xuất hiện tại vị trí trước đó của đối thương.

Di hình hoán vị!

Tu sĩ Nguyên Anh của Bắc Địa này, trước mắt hoa lên, đột nhiên xuất hiện giữa không trung khiến hắn không khỏi sửng sốt. Trong trí nhớ của hắn, một hơi thở trước hắn còn đang giơ tay muốn tóm lấy lồng ngực của tu sĩ Nam Vực, nhưng lúc này hắn lại ở giữa không trung.

Cùng lúc đó, cảm giác nguy cơ mãnh liệt xuất hiện trong lòng hắn. Hắn hoảng sợ nhìn trước mặt, một con đại bàng hung tàn đang lao đến với tốc độ khó mà hình dung được, căn bản là không thể né tránh, Nguyên Anh trong thân thể giờ khắc này bị dọa gần như vỡ tan.

Oanh!

Thân thể của hắn trực tiếp bị đại bàng xé rách, khi máu tươi văng khắp tứ phía, tiếng rống nộ từ trên không truyền ra, đại bàng dần mơ hồ, thú bì lão giả hiện ra, hắn nhìn chằm chằm dưới mặt đất, sát cơ ngập trời.

- Mạnh Hạo! Trong tiếng rống giận, thú bì lão giả lắc mình, lập tức hóa thanh đại bàng hung tàn, lao thẳng xuống mặt đất.




Trên mặt đất, trong đám đông tu sĩ Bắc Địa, thân ảnh Mạnh Hạo bỗng chốc xuất hiện, sự xuất hiện của hắn khiến cho tu sĩ Bắc Địa sửng sốt, nhưng không để cho bọn chúng kịp phản ứng, Mạnh Hạo nhấc tay phải lên, chợt nhấn về phía mặt đất.

Huyết Yêu Đại Pháp!

Oanh!

Một cái lốc xoáy khổng lồ lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, khuếch tán sang tứ phía, trực tiếp bao trùm mấy ngàn người, tu sĩ Nam Vực ở trong đó bị một cỗ lực lựng nhu hòa đẩy ra ngoài, ngăn cản không cho vào trong.

Cùng lúc đó, trong lốc xoáy, Mạnh Hạo với một đầu tóc bạc phiêu diêu, tay phải ấn xuống mặt đất, ánh mắt lộ ra vẻ lãnh khốc cùng bình tĩnh.

- Khí huyết.

Trong tiếng nổ ầm ầm, mấy nghìn tu sĩ Bắc Địa trong cơn lốc, cho dù là tu vi gì thì cũng la hét thảm thiết, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự khô héo cấp tốc.

Lượng lớn khí huyết chi lực ào ào tràn ra, ngấm vào từng tấc máu thịt trên thân thể Mạnh Hạo, khiến thân thể hắn càng trở nên cường hãn, thương thế trong cơ thể cũng nhờ lực lượng bên ngoài này mà khôi phục không ít.

- Linh mạch! Mạnh Hạo lại mở miệng lần nữa.

Rầm!

Tiếng hét càng thêm thê thảm, mấy ngàn người trong cơn lốc, ai nấy đều đã khô héo đến độ da bọc xương. Sau khi mất đi toàn bộ khí huyết, tu vi của bọn họ cũng không cách nào giữ lại, hóa thành từng đợt khói trắng bay ra từ thất khiếu của bọn chúng. Bọn chúng ngoài việc ngây ngốc, gào thét thì chỉ có thể run rẩy.

Tu vi của bọn họ sau khi xuất ra ngoài thì bay thẳng về phía Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo hấp thu, khiến tu vi của hắn không ngừng đề thăng, và điều trị thương thế.

Mà giờ khắc này, đại bàng do thú bì lão giả hóa thành cũng từ trên không phóng xuống, mang theo tiếng rống giận cùng sát cơ, chạy thẳng tới Mạnh Hạo..

- Hồn! Mạnh Hạo ngẩng đầu, lạnh lùng nhả ra một chữ!

Hắn muốn đánh vào Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ năm.

Bởi vì một khi đạt tới tầng thứ năm, hắn liền có thể khống chế… Ngụy Tiên khôi lỗi, thứ mà sau khi Huyết Yêu lão tổ cải tạo, thậm chí ngay cả bản tôn thứ hai của hắn cũng không có cách nào vận dụng, duy chỉ có mình hắn mới có thể khống chế!!

back top