Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1194: Đây là hiểu lầm


Lốc xoáy trên bầu trời chuyển động, âm thanh ầm ầm vang vọng, giờ phút này, gần như tất cả khu vực trong Đệ Cửu Sơn Hải đều có người bay ra, bước vào lốc xoáy, chỉ có điều có không ít người sau khi bước chân vào lốc xoáy lập tức biến đổi hình dáng bên ngoài.

Mỗi người đều có nguyên nhân riêng, không muốn để người ta biết được chân thân của mình, dù sao chuyện lần này trọng đại, sẽ khiến cho toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải chú ý.

Trong khoảnh khắc Mạnh Hạo bước chân vào lốc xoáy, lập tức hắn liền truyền thần niệm cho Bì Đống, Bì Đống than thở, trợ giúp Mạnh Hạo biến đổi hình dáng, hóa thành Phương Mộc đã từng ở Tử Vận Tông.

Sự kiện lần này trọng đại, Mạnh Hạo chỉ vì thí luyện, nhưng hắn cảm thấy bên trong Tiên Cổ Đạo Tràng của Nam Thiên Tinh, bản thân lộ rõ tài năng đã bị nhiều người biết đến, sau này rời khỏi Nam Thiên Tinh, một thân một mình xông xáo, nếu có thể có một thân phận khác, sẽ dễ dàng hơn không ít.

Mà không có một cơ hội nào, lại thích hợp hơn thí luyện thu đồ đệ của ba đại Đạo môn, để cho thân phận thứ hai của mình nổi danh.

- "Đáng tiếc, bản tôn thứ hai của ta, vì Chân Tiên hồn đã bị tổn hao trong tiên kiếp, trong thời gian ngắn không thể ngưng tụ ra lại, nhưng như vậy cũng tốt." Sau khi thay đổi ngoại hình xong, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên sáng như sao, nhìn khắp xung quanh. Xung quanh hắn là một mảnh tối đen như mực, mơ hồ có thể thấy được gió lốc bao quanh, bên trong gió lốc, thỉnh thoảng lại có từng luồng ánh sáng hơi yếu đang trôi đi.

Cảm giác giằng xé ngày càng phát ra rõ ràng, uy áp vẫn tồn tại bao phủ xung quanh.

Ước chừng một nén nhang sau, không gian đen như mực phía trước đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, ánh sáng này càng ngày càng chói chang, trong chớp mắt, thân thể Mạnh Hạo đã bị luồng ánh sáng này che mất.

Khi trước mắt nhìn được rõ ràng trở lại, xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, chính là một vùng không gian, trong khu vực không gian này, có vô số bình đài rậm rạp chằng chịt, có cái tầm mười trượng, có cái 100 trượng, thậm chí có cái lớn chừng nghìn trượng.

Lớn nhỏ không đều, mà ở trung tâm mỗi một cái bình đài, đều có một tấm bia đá đứng sừng sững, phía trên còn có một bộ bản đồ. Mà ở bên dưới tấm bia đá này, đặt một giá nến, ánh đèn chưa được thắp lên, khiến cho tấm bia đá bản đồ hơi mờ tối.

Cụ thể có bao nhiêu bình đài, Mạnh Hạo không thể tính được, thần thức của hắn ở chỗ này bị áp chế vô hình, khó có thể phát ra quá xa, gần như trong nháy mắt khi Mạnh Hạo nhìn xung quanh, trong hư không đã có không ít bóng người lục tục xuất hiện, những người này cũng giống như Mạnh Hạo, khi thấy được những bình đài này đều sửng sốt.




Khí tức của những người này đều là Vấn Đạo đỉnh phong, thậm chí cá biệt còn có một vài người, đem lại cho Mạnh Hạo cảm giác, tuy rằng không bằng những thiên kiêu kia, nhưng cũng cách biệt không nhiều lắm.

Trang phục bất đồng, bộ dáng khác nhau, già trẻ trai gái, thậm chí không ngờ còn có một số sinh vật không phải người hình, mà giống như hung thú. Phóng mắt nhìn tới, chỉ vẻn vẹn khu vực xung quanh Mạnh Hạo, đã có chừng hơn trăm người, về phần chỗ xa hơn, đang có vô số bóng người lục tục xuất hiện.

Cũng không biết ai là người thứ nhất bay ra, phóng thẳng tới một trong số bình đài nghìn trượng, sau đó phàm là tu sĩ từ hư vô hiện ra, đều lập tức lấy tốc độ cao nhất chạy thẳng tới bình đài, mỗi người đều chiếm cứ một tòa, thậm chí có người còn bởi vậy mà xuất hiện tranh đấu, tuy nhiên đa số đều đang kiềm chế, dù sao những người này đều mới vừa bước chân vào cổ lộ thí luyện, nếu rất sớm đã xuất hiện chém giết, vậy thì có chút không đáng.

Nhất là, những bình đài kia vốn là vô chủ, nhưng chỉ cần có người thứ nhất bước lên, thì trong nháy mắt dường như nhận chủ vậy, giá nến trong nháy mắt cháy lên, tia sáng tràn ra, chiếu rọi bản đồ.

Kể từ đó, tranh đấu cũng giảm đi rất nhiều, thường thường hễ ai thấy được bình đài bị người khác nhanh chân đến trước, sẽ lập tức chuyển sang một bình đài khác.

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, bình đài 100 trượng, nghìn trượng, đều cách hắn hơi xa, ngược lại có một tòa bình đài chừng mười trượng, cách hắn gần nhất, Mạnh Hạo cất bước, nhoáng lên một cái, bay thẳng tới bình đài mười trượng kia.

Nhưng ngay khi hắn sắp hạ xuống bình đài, chợt gặp một bóng người cũng có cũng suy nghĩ với Mạnh Hạo lao tới, đó là một đại hán thân hình tráng kiện, dưới chân đại hán này truyền ra dao động liên tục, nhìn kỹ, hình như có nước biển hư ảo mà ra, ở trong biển có ba con cá đang bơi lội, mơ hồ tràn ra ba luồng chấn động, khiến cho khí thế đại hán này trông rất kinh người.

Hắn cùng với Mạnh Hạo, gần như đồng thời hạ xuống bình đài mười trượng kia, mắt thấy Mạnh Hạo sắp bước lên, đại hán hừ lạnh một tiếng, sát cơ trong mắt tràn ngập.

- Lăn!

Hắn vừa dứt lời, tay phải liền nâng lên, hướng về Mạnh Hạo kéo mạnh một cái, con cá dưới chân hắn bơi càng nhanh, bạo phát ra một cỗ lực lượng cường hãn, hóa thành hư ảnh một con Hải Long, phóng thẳng tới Mạnh Hạo, khí thế như muốn cắn nuốt hắn.

Vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, nhưng tốc độ khoảnh khắc liền bạo tăng, tránh khỏi Hải Long, đạp xuống bình đài trước đại hán kia một hơi thở.


Gần như trong nháy mắt khi chân của hắn chạm xuống bình đài, giá nến trên bình đài lập tức được thắp lên, tràn ra tia sáng, sắc mặt đại hán kia cực vi khó coi, gắt gao nhìn chòng chọc Mạnh Hạo, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người xông về một bình đài khác.

Sắc mặt Mạnh Hạo như thường, không để ý đến đại hán kia, hắn đi tới bên cạnh tấm bia đá khoanh chân ngồi xuống, nhìn vào bản đồ trên bia đá. Bản đồ này phạm vi cực lớn, nhưng gần như chín thành địa phương trong đó, đều tối đen, chỉ có một thành khu vực sáng lên.

Bên trong khu vực một thành sáng lên đó, có một cái dây nhỏ câu ra một con đường, bắt đầu xuất phát, dựa theo bản đồ chỉ, chính là chỗ này, mà điểm tiếp theo chính là một điểm tối ở gần khu vực đó.

Trong hư không, giá nến một ngọn lại một ngọn được thắp lên, số lượng bình đài cùng số người tới đây bằng nhau, không lâu sau, tất cả tu sĩ đều đã chiếm được bình đài của riêng mình.

Chỉ có điều cũng có một vài người không may, trong quá trình tranh đoạt bị người khác tàn nhẫn giết chết.

Về phần đại hán kia, bình đài hắn tranh đoạt, chính là ở phía bên phải Mạnh Hạo, ánh mắt hắn khi nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra sát cơ, hiển nhiên lúc trước Mạnh Hạo đoạt trước hắn một bước, khiến hắn rất không vui.

Mạnh Hạo làm như không thấy, vẫn như cũ trầm tư nhìn tấm bản đồ bia đá.

Lại qua thời gian một nén nhang nữa, xung quanh dần dần an tĩnh lại, bỗng nhiên, một âm thanh tang thương chợt vang vọng trong hư không.

- Lão phu Lăng Vân Tử của Cửu Hải Thần Giới, lần này... Đạo môn mở, trên cổ lộ này, đám người các ngươi, cần độ đường này... dùng đường chứng đạo, dùng đường chứng nhận cơ duyên!

- Đường này nhiều hứa hẹn, nhưng cũng tồn tại nguy cơ, người bước chân vào, nên thận trọng!


- Thời khắc này, nếu quay đầu lại, còn có đường lui, nếu bước tới một bước... sẽ không quay đầu được nữa. Thanh âm tang thương lan đến toàn bộ các bình đài, khiến cho toàn bộ tu sĩ Vấn Đạo tham dự thí luyện đều nghe được rõ ràng.

Mạnh Hạo lập tức ngẩng đầu, bốn chữ "Cửu Hải Thần Giới", khiến hắn nghĩ tới Phàm Đông Nhi, lập tức có chút chột dạ, thầm nói cũng may mình đã thay đổi hình dáng, rồi lại cảm thấy không yên lòng, lặng lẽ lấy ra cọng lông chim màu đen Anh Vũ thu được kia thả vào trong ngực.

- Con đường này, không phải để các ngươi xông qua, mà là thí luyện, đào thải người không phù hợp tư cách, để lại người thích hợp.

- Đường này cũng không phải cho các ngươi đi qua, mỗi một cửa ải, các ngươi đều cần khảo nghiệm.

- Người thông qua khảo nghiệm, căn cứ vào biểu hiện của các ngươi, lão phu sẽ an bài tiến về phía trước, bất kỳ biểu hiện nào của các ngươi ở nơi này, đều sẽ được người bên ngoài thấy được, cho nên không cần lo lắng lão phu bất công.

- Hiện tại, cửa ải thứ nhất của con đường này, Chiến Quan!

- Không từ thủ đoạn, bất kể sống chết, trong vòng một nén nhang, người làm tắt ánh nến càng nhiều thì càng tốt, mà người bị tắt đèn, hủy bỏ tư cách, người tử vong, ngọn đèn sẽ tắt! Thanh âm tang thương của Lăng Vân Tử Cửu Hải Thần Giới vang vọng, trong nháy mắt, tâm thần những tu sĩ Vấn Đạo của Đệ Cửu Sơn Hải tham dự thí luyện lần này đều chấn động, lập tức có sát khí ngập trời nổi lên.

Con đường cổ lộ này vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người, vốn tưởng rằng là toàn bộ xâm nhập, cuối cùng lấy một ngàn người đi tới đích đầu tiên, không ngờ lại không phải như vậy, mà là dùng phương thức này để thí luyện.

Cửa ải này, quan trọng chính là phải giữ được ngọn đèn của mình không tắt, lại còn phải đi dập tắt đèn của người khác.

Gần như trong chớp mắt, lập tức liền có người thi triển pháp thân, bay ra khỏi bình đài, phóng thẳng tới nhưng bình đài khác xung quanh, trong lúc nhất thời, tiếng chém giết vang lên ầm ầm, thần thông pháp thuật long trời lở đất, khiến bát phương chấn động, trong nháy mắt đã xuất hiện thương vong.

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên như sao, đại hán bên phải hắn, ánh mắt lộ ra sát cơ, cười gằn một tiếng, tay phải vung lên, bay ra một cái la bàn, la bàn lập tức huyễn hóa thành một vòng tròn ánh sáng trận pháp, bao phủ phòng hộ cây nến của hắn lại, riêng phần mình trong nháy mắt bay ra, phóng thẳng về phía Mạnh Hạo.

- Vấn Đạo đỉnh phong ta giết nhiều rồi, ngươi dám cùng ta tranh đoạt, vậy thì lần thí luyện này, người thứ nhất ta giết sẽ là ngươi đi! Đại hán quát lên ầm ầm, dưới chân huyễn hóa ra nước biển, chớp mắt đã bước lên bình đài của Mạnh Hạo, hắn lập tức bấm quyết, một đầu Hải Long gầm thét bay ra, đánh thẳng tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở bên cạnh ngọn đèn, vẻ mặt bình tĩnh ngẩng đầu lên, thậm chí ngay cả khí thế sắc bén cũng không lộ ra, chỉ hờ hững liếc nhìn đại hán kia một cái, tay phải nâng lên trảo một cái về phía hư không, dưới một trảo này, Trích Tinh Pháp bất ngờ được vận chuyển.




Cái nắm đầu tiên, chính là con Hải Long kia, con Hải Long này căn bản không thể chống cự, mặc cho nó giãy giụa như thế nào, đều không thoát khỏi, Mạnh hạo nhẹ nhàng nắm một cái, Hải Long lập tức vỡ tan. Cặp mắt đại hán co rút lại, hắn biết rõ con Hải Long mình đã biến ảo ra hơn ai hết, nó đã chiếm gần như tám thành lực lượng của mình, ngày thường tại Đệ Cửu Hải, Vấn Đạo đỉnh phong không có bao nhiêu người có thể tránh thoát con Hải Long của mình.

Nhưng người trước mặt này, chỉ tùy ý vung tay lên, không ngờ đã bóp vỡ Hải Long, giờ khắc này, da đầu đại hán đã tê dại, gần như hồn phi phách tán.

- "Không tốt, chẳng lẽ là gặp phải tên yêu nghiệt của tông môn gia tộc nào đó, không có khả năng a, những tên kia ta đều đã từng đứng xa thấy qua, người này rõ ràng xa lạ!" Đại hán biến sắc, lập tức hô to.

- Hiểu lầm, đạo hữu, đây là hiểu lầm... Hắn vừa nói vừa bay nhanh về sau, Trích Tinh Pháp của Mạnh Hạo lập tức ầm ầm mà đến, bắt được đại hán này, dưới cơn hoảng sợ khủng khiếp của tên đại hán, vẻ mặt Mạnh Hạo không chút thay đổi khẽ bóp một cái.

Ầm!

Tên đại hán này thậm chí ngay cả hét thảm một tiếng cũng không kịp truyền ra, thân thể lập tức sụp đổ vỡ vụn, hình thần câu diệt, cùng lúc với hắn chết, ngọn đèn trên bình đài của hắn, cũng tắt ngấm.

Sau khi đánh chết người này, tay phải Mạnh Hạo cách không điểm một chỉ về về phía ngọn đèn của tên địa hán, la bàn tạo thành trận pháp bao phủ ngọn đèn run lên, lập tức bay ra. Khi la bàn sắp bay tới Mạnh Hạo, đột nhiên một luồng ánh sáng đen trong nháy mắt lao tới, hóa thành một thanh niên áo đen, tên thanh niên này nâng tay định chộp lấy la bàn.

Nhưng bàn tay hắn còn chưa kịp chạm vào la bàn, Mạnh Hạo liền hừ lạnh một tiếng, âm thanh này truyền vào tai tên thanh niên, lập tức thân thể tên thanh niên run mạnh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, khi ánh mắt hắn tiếp xúc với ánh mắt Mạnh Hạo, đầu óc lập tức "ầm" lên một tiếng.

Hắn có cảm giác như ánh mắt của đối phương tựa như hai luồng kiếm quang sắc bén, trong nháy mắt xuyên thấu vào hai mắt của mình, một đường nổ ầm ầm, trực tiếp phá vỡ tâm thần, đâm vào trong óc, chui vào trong hồn của mình.

Vẻ mặt tên thanh niên đại biến, phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt hoảng sợ, không còn dám tranh đoạt la bàn nữa.

- Đạo hữu thứ tội!!! Thanh âm hắn khàn khàn, gấp giọng lên tiếng.

----------oOo----------

back top