Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1241: Sát cơ tứ phía!


Tia sáng lóng lánh, Nam Thiên Tinh rực rỡ dần dần biến mất, cũng là thời gian nửa nén hương. Trong tinh không, có một mảnh thiên thạch thành đoàn, dường như vĩnh hằng phiêu đãng trong tinh không.

Mảnh thiên thạch lớn chừng mấy vạn trượng, dài cũng có mấy chục trượng. Từ xa nhìn lại, dường như một cái tinh hà trôi đi trong tinh không.

Cả tinh không cũng không phải hoàn toàn đen như mực, mà là muôn màu muôn vẻ. Khi thì có ánh sáng lóng lánh mà đi, khi nhìn lại, không có đầu cuối, nhưng lại cũng không phải là thương mang, dường như tràn đầy sinh cơ dạt dào.

Nhất là viên thiên thạch ấy, trên đó có không ít thiên thạch, dường như tồn tại lực lượng kinh người nào đó bao phủ bốn phía, giống như phòng hộ.

Trong đó trên một viên thiên thạch vào khoảng mấy vạn trượng, thời khắc giữa tia sáng lóng lánh, có thể thấy được mặt đất trên đó có khắc vô số trận pháp. Những trận pháp này rậm rạp chằng chịt, nhiều hơn một ngàn.

Trên một chỗ trận pháp trong đó, giờ này đang tản phát quang mang. Thân ảnh của Mạnh Hạo cùng thập cửu thúc của hắn chậm rãi hiển lộ ra.

- Hạo nhi, giữa Nam Thiên Tinh cùng Đông Thắng Tinh có chút khoảng cách, cho nên lần này truyền tống, rất khó một lần đến nơi, cần phải ở chỗ này trung chuyển một chút.

Thập cửu thúc của Mạnh Hạo, vị trung niên nam tử kia mở miệng cười. Khi ông ta nhìn về phía hắn, bên trong thần sắc lộ ra cảm khái, nội tâm tràn đầy vui sướng.

Ông ta rất cao hứng có thể thấy được hài tử của đại ca nhà ông ta thuận lợi vượt qua hạo kiếp, rốt cục có thể về đến gia tộc.

Nghĩ tới sự bỏ ra qua những năm này của đại ca ông ta, trong lòng của nam nhân trung niên rất là hí hư.

- Con có thể nhìn một chút tới xung quanh, viên thiên thạch này thuộc về Phương gia chúng ta. Nơi này không có gặp nguy hiểm, cấu tạo ra truyền tống trận này cần điều chỉnh một chút. Bằng không với thân thể của con, không chịu nổi, đại khái... cần thời gian một nén nhang.

Nam nhân trung niên mở miệng cười, sau đó đi ra trận pháp, bắt đầu điều chỉnh trận pháp.

Mạnh Hạo gật đầu nói phải, ra trận pháp, nhìn bốn phía.

Nơi này không có mặt trời, không có bầu trời, lúc ngẩng đầu, thấy được chính là tinh không sáng chói, trừ vẻ rực rỡ ra, chính là màu đen. Đây không phải là Mạnh Hạo lần đầu tiên bước chân vào tinh không, nhưng lần này cùng trước đây không giống nhau.




- Rời khỏi Nam Thiên Tinh rồi...

Mạnh Hạo ngóng về nơi xa xăm, nhưng ở chỗ này, hắn không có cảm giác phương hướng, không tìm được phương hướng của Nam Thiên Tinh. Lòng của hắn có chút trống không, thậm chí đối với sắp tới Đông Thắng Tinh, trong xa lạ cũng có khẩn trương.

Nơi đó, dù sao cũng là địa phương mà hắn sinh ra, cũng là tinh tú của Phương gia bọn họ.

Mạnh Hạo sờ túi trữ vật, nơi đó có một cái ngọc giản, là phụ thân cho hắn, bên trong có tinh không lộ, ghi chú bản đồ của Đệ Cửu Sơn Hải.

- Một hồi chờ ta điều chỉnh xong trận pháp, chúng ta liền có thể lên đường. Các lão tổ đều bế quan, chỉ có đại trưởng lão bên trong gia tộc chủ trì. Ông ta biết con sắp về, rất là cao hứng. Đã an bài không ít tộc nhân của Đông Thắng Tinh đón tiếp con trở về.

- Rất náo nhiệt, ha ha, một hồi chúng ta trở về rồi, tiểu tử nhà ta, con sau này giúp thập cửu thúc quản giáo nhiều một chút.

Nam nhân trung niên vừa tạo xong trận pháp, khống chế ở trình độ mà tu vi của Mạnh Hạo có thể chịu đựng, vừa ngẩng đầu mở miệng cười.

Mạnh Hạo gật đầu, đáy lòng không khỏi xuất hiện một tia ấm áp, đó là sự ấm áp của người nhà. Loại ấm áp đó, hòa tan một chút với sự trống không của ly biệt Nam Thiên Tinh.

- Thập cửu thúc, Đông Thắng Tinh hoàn toàn thuộc về Phương gia sao?

Mạnh Hạo hỏi.

- Phụ thân con không nói với con sao? Cũng đúng, đại ca huynh ấy đối với gia tộc có chút oán niệm. Ai...

- Hạo nhi, con phải biết, thiên địa tinh không chỗ bọn chúng ta, trên thực tế là chín tòa Sơn Hải. Nói cách khác, cả tinh không, tồn tại chín ngọn núi, giữa mỗi ngọn núi có một mảnh biển, cũng chính là Cửu Hải.

- Cửu Đại Sơn Hải này, lấy một núi một biển làm một cái thế giới, tổng cộng có chín thế giới.

- Trong đó, bốn phía mỗi ngọn núi vĩnh hằng vây quanh bốn viên tinh tú. Mà ở ngoài chín núi, còn có hai viên tinh tú khổng lồ không cách nào tưởng tượng, một là mặt trời, một là mặt trăng.


- Vì tinh hải chiết xạ, hoặc là thể hiện trên mỗi một viên tinh tú không giống nhau, nhưng trên thực tế, chỉ có một mặt trời một mặt trăng.

- Đệ Cửu Sơn Hải giới, bốn tinh tú lớn, trong đó Đông Thắng Tinh hoàn toàn thuộc về Phương gia ta. Tuy rằng trên đó còn có một ít tông môn thế lực, nhưng đó là Phương gia ta không muốn nhất thống, cho phép bọn họ tồn tại.

- Thế nhưng tinh tú lớn nhất, không phải Đông Thắng, mà là Bắc Lô Tinh. Bắc Lô Tinh lớn gấp mấy lần Đông Thắng Tinh. Trong đó Vương gia, Tống gia, Lý gia, ba đại gia tộc, bọn họ ngay ở Bắc Lô Tinh.

- Mà Tây Hạ Tinh, có Thái Hành Kiếm Trì một trong ba đạo Đạo môn, còn có chính là những tông môn khác hiển hách.

- Nếu phân chia tiếp, chính là núi thứ chín cùng biển thứ chín.

- Về phần Nam Thiên Tinh rất đặc thù. Chuyện này nếu phụ thân con không nói cho con biết, ta cũng không nói sẽ tốt hơn.

Nam nhân trung niên cười nói, sau khi giải thích một phen cho Mạnh Hạo, tiếp tục điều chỉnh trận pháp.

Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, trong mắt lộ ra một cỗ tia sáng sắc bén. Lời nói của thập cửu thúc cùng thế giới mà Mạnh Hạo trước hiểu biết chồng lên, hóa thành một quyển tranh cuộn khổng lồ, trải ra trước mặt hắn.

- Thập cửu thúc, trên Đông Thắng Tinh có tông môn nào?

Mạnh Hạo đột nhiên hỏi.

- Nổi danh nhất chính là Huyết Lan Giáo cùng Khôi Thần Giáo, đều là nhóm của ba giáo sáu tông. Ngoài ra, chính là Dược Tiên Tông, mặc dù không có xếp vào ba giáo sáu tông, nhưng nếu luân đan dược đạo, cả Đệ Cửu Sơn Hải, trừ Côn Lôn Đạo ra, cũng chỉ có Dược Tiên Tông.

- Chuẩn xác mà nói... Dược Tiên Tông cùng Phương gia ta có quan hệ rất sâu xa. Ai chà, là một vị lão tổ năm đó sau khi nổi giận ra khỏi Phương gia, tự chế tông môn.

- Những điều này, chờ sau khi con đến gia tộc, tiểu tử nhà ta cũng chính là đệ đệ con, nó sẽ nói cho con biết.

Nam nhân trung niên nâng lên tay phải, nhấn một cái trên trận pháp, trong tiếng nổ "ầm ầm", tia sáng của trận pháp lóng lánh.


- Thành rồi! Hạo nhi, chúng ta lên đường, sau một nén nhang, con có thể thấy được Đông Thắng Tinh!

Nam nhân trung niên cười ha ha một tiếng, cất bước đi vào bên trong trận pháp. Thân thể của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, muốn bước chân vào vào trong, theo tia sáng lóng lánh của trận pháp, trong mắt hắn lộ ra mong đợi.

Tia sáng lóng lánh, thân ảnh của Mạnh Hạo cùng nam nhân trung niên hai người khoảnh khắc biến mất. Nhưng trong nháy mắt thân ảnh của bọn họ biến mất, đột nhiên, trên trận pháp này, lại vô thanh vô tức xuất hiện một người tu sĩ áo đen.

Người này mặt không thay đổi, thần sắc lạnh lùng, dường như không có tình cảm gì ở bên trong. Sự xuất hiện của gã lại lặng lẽ không tiếng động. Gã cúi đầu liếc nhìn trận pháp mà Mạnh Hạo cùng với thập cửu thúc biến mất, chân phải nâng lên, dưới một bước đạp mạnh, trận pháp chợt vỡ vụn.

Trận pháp này căn bản là rất khó bị vỡ nát, nếu không, thập cửu thúc của Mạnh Hạo cũng sẽ không yên tâm truyền tống. Huống chi thiên thạch chỗ trận pháp thuộc về Phương gia, có phòng hộ, người ngoài căn bản là không thể bước chân vào bên trong.

- Mục tiêu đã xuất hiện, căn cơ của trận pháp đã phá hủy.

Gã lấy ra một cái ngọc giản, sau khi truyền ra thần niệm, thân ảnh biến mất.

Gần như đồng thời khi gã biến mất, tinh không giữa mảnh thiên thạch này cùng Đông Thắng Tinh đột nhiên nổ ầm ầm vang dội, có vô số cường quang chợt bạo phát. Bên trong tia sáng này, hư vô bị cưỡng ép xé mở, lộ ra hư vô muôn màu muôn vẻ bên trong. Một loạt sóng gợn hủy diệt khuếch tán, gầm lên giận dữ truyền ra, chính là thập cửu thúc của Mạnh Hạo. Ông ta tóc tai bù xù, thần sắc cuồng nộ, toàn thân tu vi bạo phát, bao phủ Mạnh Hạo trong tiếng nổ ầm ầm, giữa cái cất bước khoảnh khắc đi ra.

Sắc mặt của ông ta vô cùng âm trầm. Mạnh Hạo cũng là đôi mắt lộ ra ánh sáng sắc bén. Trước đó hai người đang truyền tống, nhưng trong chớp mắt, truyền tống liền sụp đổ. Nếu không phải là thập cửu thúc của Mạnh Hạo có tu vi cường hãn, bảo vệ hắn chạy ra, sợ là trong phút chốc, hắn sẽ bỏ mình.

Gần như khi ông ta cùng Mạnh Hạo mới vừa xuất hiện, lập tức bốn phía có sóng gợn khoảnh khắc khuếch tán. Chớp mắt một cái, không ngờ xuất hiện chín thân ảnh áo đen, một dạng mặt không thay đổi, một dạng vô cùng lạnh lùng. Chín người này dường như hoàn toàn tính ra địa phương mà Mạnh Hạo cùng với thập cửu thúc sẽ trốn ra, ở nơi đây bố trí sát cục.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", chín người đồng thời xuất thủ, mỗi một người đều là Tiên Cảnh điên phong.

- Chết tiệt, các ngươi thật to gan, có biết đây là truyền tống trận của Phương gia không?

Thập cửu thúc hét lớn một tiếng, giữa tay phải nâng lên bấm quyết, lập tức tinh không nổ ầm ầm. Một cổ khí tức bạo phát, tạo thành rực rỡ, đánh sâu vào bốn phía.

Nhưng ngặt nỗi đúng lúc này, một cỗ khí tức hơi yếu đột nhiên hiển lộ ra từ trong hư vô. Nó mới vừa xuất hiện, lập tức bạo phát, không ngờ không phải Tiên Cảnh, mà là lại tiến vào một bước, Cổ Cảnh sơ kỳ!

Khí tức nọ vừa xuất hiện, thập cửu thúc lập tức biến sắc. Ông ta khoảnh khắc cắn răng, thần sắc lộ ra quyết đoán, sau khi bắt một trận về phía Mạnh Hạo, vung mạnh một cái về phía hắn xa xa, cũng có một đạo phi hồng bay ra, nương theo hắn.

- Hạo nhi, bọn họ hẳn là nhằm vào ta, con đi trước, sau đó ta đi tìm con!




Sau khi thập cửu thúc ném ra Mạnh Hạo, hai tay bỗng nhiên đưa ra.

- Đại Hư Vô Động Thiên!

Khi thanh âm của thập cửu thúc vang vọng, thân thể ông ta không ngờ hóa thành một cái lốc xoáy to lớn trong tiếng nổ ầm ầm. Dưới một cái hút mạnh, lại có thể cắn nuốt toàn bộ cường giả Cổ Cảnh cùng với chín Tiên Cảnh điên phong ẩn giấu vào bên trong, kể cả thân thể ông ta, trong phút chốc biến mất.

Đây hết thảy xảy ra quá nhanh, từ khi truyền tống trận sụp đổ, cho đến thập cửu thúc triển khai thần thông cắn nuốt vây khốn tất cả mọi người, trong nháy mắt liền hoàn thành.

Mạnh Hạo hít thở dồn dập. Khi thân thể bị ném ra, đạo phi hồng hóa cầu vồng thành một thanh phi toa, sau đó bao phủ hắn, mang hắn bay nhanh đi xa. Có phi toa ở đây, có thể bảo vệ hắn bên trong tinh không, có thể tồn tại không ít thời gian.

Sắc mặt của Mạnh Hạo biến hóa, lập tức quay đầu nhìn về chiến trường của thập cửu thúc cùng những người thần bí phía trước. Nơi đó thời khắc này một mảnh trống không, dường như cả tinh không, vào một chớp mắt này chỉ còn lại có một mình Mạnh Hạo.

- Những người kia là vì thập cửu thúc mà đến, hay là... không phải như thế!

Đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái. Hắn không phải là người mới vừa bước chân vào tu hành, ngược lại, tâm trí của hắn cực cao. Năm đó trước khi chưa cùng phụ mẫu biết nhau, toàn dựa vào mình một đường tu tới Vấn Đạo. Trên đường nguy cơ sinh tử, sớm đã ma luyện ý chí cùng tâm thần kinh người.

Thời khắc này hắn không dừng lại, thần thức tản ra bao phủ trên phi toa. Sau một lát trầm ngâm, hắn không phải là không tín nhiệm thập cửu thúc. Những người áo đen thần bí đó nếu không phải nhắm vào mình thì thôi, nếu thật là nhắm vào mình, như vậy nếu có thể khóa được vị trí của mình cùng thập cửu thúc, phi toa này... cũng sẽ không an toàn.

Mạnh Hạo không sử dụng cái phi toa này, mà là sau đó hít sâu một hơi, dưới cái cắn răng, thân thể nhoáng lên một cái, lại rời khỏi phạm vi của phi toa, đi vào tinh không.

Mạnh Hạo vừa mới bước chân vào tinh không, một cỗ nghẹt thở cùng uy áp bỗng nhiên lại tới, càng có thân thể mất thăng bằng. Trán của hắn toát mồ hôi, tinh không có quy định, không phải tiên không thể đạp.

- Ta Chân Tiên tám thành, chém Ngụy Tiên dễ như trở bàn tay, lại có thể so với tiên nhân khai 40 mạch. Thân thể cường hãn, tinh không này... ta hẳn có thể dựa vào tự thân vượt qua!

- Cho dù là tốc độ chậm một chút, nhưng lại an toàn hơn!

Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, hóa thành cầu vồng chạy thẳng tới xa xa. Mà phi toa thì bị hắn nhẹ nhàng bắn ra, hô một tiếng bay nhanh đã đi xa. Trong phi toa, Mạnh Hạo để lại một vệt máu tươi, hóa thành một khối huyết nhân không có thần thông

Làm xong những điều này, hắn nhìn phi toa mang cỗ huyết thân của chính mình đã đi xa, bản thân lại vội vã đi một hướng khác.

----------oOo----------

back top