Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1297: Mạnh Hạo rơi lệ


Nghe Mạnh Hạo nói vậy, những trưởng lão có khuynh hướng nghiêng về nhất mạch của Phương Vệ trong đại điện, đều nhìn về phía Mạnh Hạo, mặt không biểu tình. Mà dòng chính nhất mạch, lại tỏ ra lo lắng, nhưng nếu Mạnh Hạo đã lựa chọn, bọn họ cũng không tiện khuyên can nữa.

Nhất là lần thí luyện tổ địa này, đại trưởng lão đã nói rõ ràng hết thảy nguy cơ tồn tại, dưới tình huống như vậy, Mạnh Hạo vẫn lựa chọn tiến vào, khiến cho Thập cửu thúc cùng với các trưởng lão dòng chính, cảm nhận được quyết tâm của Mạnh Hạo.

Bọn họ chỉ có thể thầm thở dài.

Đại trưởng lão thâm thúy nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt không chút biểu cảm, chỉ có ánh mắt của lão, Mạnh Hạo cảm thấy, dường như... có chút kỳ lạ.

Mà người phấn chấn nhất, chính là Phương Tú Sơn, hắn nhìn Mạnh Hạo hít sâu một hơi, giấu giếm biểu cảm trên mặt, nhưng sát cơ trong lòng hắn lại cháy bừng bừng. Mà tổ phụ Phương Vệ ở bên cạnh, lúc này lại cau mày suy tư, khi thấy đại trưởng lão và Mạnh Hạo nhìn nhau, chẳng biết tại sao, trong lòng của lão có cảm giác không tốt.

- Nếu ngươi đã chọn tổ trạch, vậy thì tiến vào thôi. Đại trưởng lão trầm mặc một lát, rồi hờ hững lên tiếng, tay phải vung lên, lập tức một luồng gió nhu hòa cuốn lấy Mạnh Hạo, bay thẳng về phía lốc xoáy trong đại điện.

- Hai tháng sau, tổ địa sẽ mở ra lần nữa, đến lúc đó ngươi có thể ra ngoài, hai tháng này... ngươi tự giải quyết cho tốt. Theo thanh âm Đại trưởng lão vang lên, Mạnh Hạo đã bị cơn gió kia nhấc lên, trong nháy mắt đã tiến đến gần lốc xoáy. Nhìn hình ảnh trong lốc xoáy, trong lòng hắn đang nhảy dựng lên, từng kỷ niệm chợt ùa về.

Ầm!

Thân thể hắn, trong nháy mắt liền tiếp xúc với lốc xoáy, rồi như chìm vào mặt nước, lập tức biến mất trong vòng xoáy, tiếp theo đó, lốc xoáy bỗng nhiên chấn động, đình chỉ chuyển động, rồi tiêu tán tại trong đại điện.

Gần như trong khoảnh khắc khi lốc xoáy biến mất, trên Đông Thắng Tinh có chín khu vực cũng đồng thời bạo phát ra luồng hào quang màu đen, nơi đó là chín cái trận pháp, bên trong trận pháp có chín tên tu sĩ mặc trường bào màu đen đang khoanh chân ngồi, vẻ mặt tràn đầy âm lãnh.

Chín người này, sát khí toàn thân vô cùng dày đặc, dường như đã có rất nhiều người chết trong tay bọn họ.

Nếu như Mạnh Hạo ở chỗ này, liếc mắt một cái sẽ nhận ra, năm đó lúc hắn mới từ Nam Thiên Tinh đi tới Đông Thắng Tinh, những kẻ trên đường mai phục hắn cùng với Thập cửu thúc, cùng chín người áo đen này, bất kể là quần áo hay cảm giác, đều giống nhau như đúc!

Bọn họ khoanh chân ngồi trong trận pháp, thời khắc này theo hào quang trận pháp phát ra, theo Mạnh Hạo tiến vào trong tổ địa, thì đồng thời thân hình của bọn họ cũng biến mất.




Cùng lúc đó, tại lòng đất sâu trong tổ trạch Phương gia, lão già mặc áo bào đỏ, thân hình khô héo bị đánh thức bởi căn nguyên thần hỏa của Mạnh Hạo trong ngày Đông Thăng phát ra kia, bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ tang thương vô tận.

- Tên tiểu tử này, huyết mạch rất đậm... Là hậu nhân nhất mạch của đại ca sao? Chắc cũng là thiên kiêu của gia tộc thế hệ này. Lão già nhẹ giọng lẩm bẩm, ánh mắt đột nhiên lóe lên một cái, dường như cảm nhận được chín tên áo đen vừa biến mất kia, ánh mắt liền lộ ra vẻ lạnh lùng.

- Thú vị thật, lại có người dám vi phạm tộc quy, nội đấu trong gia tộc sao... lại còn lựa chọn địa điểm, ở trong tổ địa nữa!

Hàn ý trong mắt lão già càng đậm.

- Là nhất mạch của Lục ca sao... Lão già nhíu mày như có điều suy nghĩ, nhìn về phía xa xa, nơi đó là một hang đá đen như mực, thân ảnh Lục lão tổ mơ hồ đang khoanh chân tĩnh tọa ở đó.

Thế giới tổ trạch dưới lòng đất này, tính cả lão, tổng cộng có bảy người, bọn họ vốn hẳn là đang ngủ say, sẽ không thức tỉnh ở niên đại này, dựa theo quy củ gia tộc, trong ngàn năm này, người thức tỉnh chính là Lục tổ.

Nhưng trong ngày Đông Thăng, thần hỏa căn nguyên của Mạnh Hạo đã dẫn động khí tức của lão, khiến cho lão thức tỉnh sớm, vốn lão định tiếp tục ngủ say, nhưng trước mắt, lão lại thay đổi chủ ý.

- Lục ca dường như đang thần du, hồn không ở trong thân thể. Lão già trầm mặc một lát, khẽ thở dài.

- Luân Hồi Quyết, môn đạo pháp này, Lục ca đã tu đến cực hạn, nhưng... đáng giá sao? Hai mắt lão giả nhắm nghiền, nhưng khi lão vừa nhắm mắt, một luồng thần thức của lão chợt vô thanh vô tức tràn ra, dung hợp cùng thiên địa, tạo thành một luồng thần niệm, men theo trong u minh dẫn dắt, đi tới... tổ địa!

Thiên địa chấn động ầm ầm, sấm sét hiện ra như muốn xé rách bầu trời, tầng mây sà xuống sát mặt đất, dưới mặt đất là màu đỏ nâu, tựa như bị nhuộm máu tươi, vô biên vô tận.

Cỏ hoang mọc um tùm, mặt đất chi chít khe nứt, trải rộng không ít khu vực.

Khí tức âm u tồn tại ở trong thiên địa, vĩnh hằng không tiêu tan, xa hơn, còn có một ngọn núi lửa, thời khắc này đang bạo phát ra khói bụi mù mịt.


Thi thoảng, không biết từ nơi nào lại truyền đến vài tiếng gào thét kinh người, thanh âm như cuồng phong, khiến bát phương chấn động.

Nơi này thần bí, vì đã từng là Tiên Khư, nơi này trang nghiêm, vì hôm nay chính là tổ địa Phương gia.

Lão tổ đời thứ nhất, chính là an táng ở chỗ này, sau đó còn có những lão tổ khác, phàm là người có thể bước chân vào Đạo Cảnh, sau khi tọa hóa, đều an táng ở chỗ này.

Toàn bộ tổ địa là một dải hình cung kéo dài, càng vào sâu càng có nguy cơ trùng trùng, mà ở cửa vào, trên mặt đất đỏ nâu này, có hai dãy núi.

Hai dãy núi này như hai đầu Thạch Long, uốn lượn hùng vĩ.

Giữa dãy núi có một con đường, tựa như nối tận chân trời, đi thông tổ địa, tựa như là cửa vào tổ địa, nhưng lại không có cổng chân chính, có chăng... chính là một pho tượng so với núi còn cao hơn!

Pho tượng này, dường như dính liền cùng dãy núi, tuy hai mà một, toàn thân đen như mực, khoác khôi giáp thật dày, hai tay đặt trên một thanh đại kiếm, trông vô cùng cổ xưa.

Thanh kiếm này rộng chừng mấy chục trượng, đâm vào trong lòng đất, thân kiếm có phù văn cổ xưa điêu khắc, phong cách cổ xưa, cũng có vẻ thâm thúy khó tả.

Hai mắt pho tượng không có thần thái, khiến cho bản thân pho tượng cũng không chút linh động, dường như chỉ là hình nộn tượng trưng bảo vệ tổ địa vậy.

Từ xa nhìn lại thì thấy, pho tượng này ở tư thế ngẩng đầu, cô độc xa nhìn về phía chân trời, dường như... đang đợi cái gì đó.

Tộc nhân Phương gia, phàm là người đã từng tiến vào tổ địa, đều biết pho tượng này. Trong truyền thuyết, lai lịch pho tượng này rất thần bí, xuất hiện ở niên đại Quý gia Hoán Thiên, cướp lấy Đệ Cửu Sơn Hải, lúc đó pho tượng này tự động từ trong tinh không bay tới.


Rồi sau đó, Phương gia đặt pho tượng ở nơi này, làm người thủ hộ tổ địa.

Thậm chí rất nhiều năm trước, còn có lời đồn đãi, pho tượng này, chẳng những bảo vệ tổ địa, mà còn bảo vệ cả huyết mạch Phương gia.

Nhưng thời gian trôi qua đã quá lâu, hết thảy truyền thuyết đều tan thành mây khói. Phương gia hiện tại, mặc dù mỗi một thế hệ, đều có không ít người nhìn thấy pho tượng này, cũng có thể vẫn còn nhớ lại truyền thuyết xa xưa kia, nhưng... đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Về phần bộ dạng pho tượng này đang ngẩng đầu, như đang chờ đợi điều gì đó, cũng dần dần bị bỏ qua.

Không có ai biết, tại sao nó lại tự động bay tới Phương gia... Lại như đang đợi thứ gì đó.

Trên người nó có khí tức cường giả tràn ra, khí tức này vô cùng mạnh mẽ, long trời lở đất, thậm chí theo Mạnh Hạo đánh giá, cho dù là đại trưởng lão, cũng không thể sánh bằng pho tượng này.

Mạnh như thế nào... trước đó Mạnh Hạo không biết, nhưng hôm nay, khi hắn thấy được pho tượng này, hắn liền hiểu rõ, đây là... khí tức xấp xỉ với Chí Tôn!

Mạnh Hạo đứng ở con đường giữa hai dãy núi, khi hắn xuất hiện, liền kinh ngạc nhìn pho tượng kia, trầm mặc, không nhúc nhích.

Hắn biết, nơi này đối với mình mà nói, nhất định là một cái sát cục, hắn hiểu rõ, lựa chọn tốt nhất của mình, là dựa theo đại trưởng lão an bài, bỏ qua tiến vào nơi này.

Vốn là hắn cũng định làm như vậy, nhưng khi hắn thấy được hình ảnh bên trong lốc xoáy, thấy pho tượng to lớn bên trong tổ địa này, trong lòng của Mạnh Hạo liền nhấc lên sóng gió ngập trời.

Chấn động trong lòng như che mất tâm thần hắn, như lôi kéo hắn, trở về ký ức xa xưa.

Thân thể Mạnh Hạo khẽ run lên, hai mắt của hắn lộ ra hồi ức sâu đậm, thân thể không tự chủ được, tiến về phía trước. Cho đến khi tới gần pho tượng, đứng ở dưới chân pho tượng kia, Mạnh Hạo liền nâng tay phải lên, chạm vào pho tượng.

Tay hắn đang run rẩy, sau khi chạm vào pho tượng, thân thể hắn cũng run lên, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn pho tượng cao hơn núi kia, rồi từ từ bay lên không.

Tốc độ của hắn rất chậm, tựa như muốn in sâu pho tượng này vào trong đầu vậy, cho đến khi bay đến trước mặt pho tượng, Mạnh Hạo nhìn hai mắt pho tượng, trong mắt của hắn... nước mắt liền chảy xuống.




- Binh Dũng... Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, nước mắt chảy qua hai má, tí tách rơi xuống, Binh Dũng trong trí nhớ của hắn, vốn chỉ cao hơn một trượng, nhưng hiện tại cho dù nó đã trở nên khổng lồ, Mạnh Hạo vẫn có thể cảm nhận được, liên hệ giữa mình cùng Binh Dũng.

Sở dĩ hắn biết rõ ràng rất nguy hiểm, nhưng vẫn lựa chọn tiến vào tổ địa, chính là vì... pho tượng này!

Lúc ở trong đại điện, trong nháy mắt khi Mạnh Hạo nhìn thấy pho tượng trong lốc xoáy, liền tỏ ra không thể tin nổi.

Hắn làm sao có thể quên được pho tượng này chứ... hắn làm sao có thể... quên được chứ!

Đây chính là... một trong hai cỗ Binh Dũng mà nghĩa phụ Kha Vân Hải của hắn, tại cảnh giới thứ hai trong Yêu Tiên Cổ Tông, trong thế giới viễn cổ hư ảo, đã tự tay luyện chế cho hắn!!

Cả đời này, Mạnh Hạo vĩnh viễn không bao giờ quên được một kiếp trong Yêu Tiên Cổ Tông, hắn mang thân phận là Kha Cửu Tư kia.

- Phụ thân... Mạnh Hạo khóc, thân thể hắn run rẩy, nhìn pho tượng trước mặt, nước mắt chảy xuống. Hết thảy ký ức trong Yêu Tiên Cổ Tông, lúc này đang hiện lên trong đầu hắn, khuôn mặt Kha Vân Hải nghiêm khắc mang theo hiền hòa, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo.

99 tiếng chuông đưa tang năm xưa, như lại vang lên quanh quẩn bên tai Mạnh Hạo.

Hắn vốn tưởng rằng, hai cái Binh Dũng này, mình sẽ không còn được gặp lại, lúc ở trong cảnh giới thứ ba tại Yêu Tiên Cổ Tông, khi đã trở về hiện thực, hắn đã từng tìm kiếm qua, nhưng hắn lại không tìm được.

Bất kể như thế nào Mạnh Hạo cũng không nghĩ tới, ở nơi này, tại tổ địa của Phương gia, không ngờ... hắn lại gặp được pho tượng này.

Cũng chỉ có Kha Vân Hải năm đó biết được thọ nguyên của bản thân không còn nhiều lắm, nên đã tự tay luyện chế cho Mạnh Hạo Binh Dũng này, hy vọng có thể bảo vệ hắn cả đời... mới có thể khiến cho Mạnh Hạo, cho dù biết rõ nguy hiểm, vẫn không chút do dự tiến vào.

Cho dù nơi này nguy hiểm hơn vô số lần nữa, Mạnh Hạo cũng sẽ không chút nghĩ ngợi tiến vào.

Hết thảy, chỉ vì... Kha Vân Hải!

----------oOo----------

back top