Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1300: Làm kinh sợ


Lão lại phải hít sâu một hơi, lộ ra vẻ khó tin, ngơ ngác nhìn pho tượng đang nâng theo Mạnh Hạo đi xa. Lão hiểu rõ, để pho tượng kia thụ động bảo vệ, cùng sai khiến pho tượng mang theo phi hành, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Một là bị động, một là chủ động!

- Hắn... hắn có thể khống chế Thủ Hộ Đạo Tượng của gia tộc!! Thất tổ hô hấp dồn dập, sau khi biết được đáp án, trong đầu lão lần nữa ong lên. Giờ phút này, xử lý kẻ vi phạm tộc quy gì đó bị lão hoàn toàn vứt sau ót, hai mắt sáng ngời nhìn về phía Mạnh Hạo, càng nhìn càng cảm thấy cảm thấy Mạnh Hạo chính là một nhân tài hiếm có để gia tộc quật khởi trong tương lai.

Trong lúc bay đi, Mạnh Hạo lấy túi trữ vật của tên nam nhân trung niên mở ra, liền thấy có không ít linh thạch cùng tiên ngọc, đan dược cũng có rất nhiều, ngoài ra cũng không thiếu ngọc giản, trong đó có một ngọc bài màu đen, khi Mạnh Hạo cầm trong tay truyền thân thức vào, trên mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

- Trưởng lão Phương gia! Mạnh Hạo lẩm bẩm, lệnh bài kia chính là tín vật biểu thị thân phận trong gia tộc của tên nam nhân trung niên, hắn chính là một trong những trưởng lão của gia tộc.

Dù sao nơi này cũng là tổ địa Phương gia, cho dù Phương Tú Sơn muốn giết Mạnh Hạo mãnh liệt đến cỡ nào, cũng không dám để cho người ngoài bước vào tổ địa, hậu quả của chuyện đó, hắn không chịu nổi.

Về phần giết chết Mạnh Hạo, hắn cho rằng, dựa vào địa vị của nhất mạch bọn hắn trong gia tộc, chỉ cần khéo léo một chút, vẫn có thể thừa nhận được hậu quả.

Ném lại ngọc bài thân phận vào túi trữ vật, thần thức Mạnh Hạo lần nữa đảo qua, lập tức thấy được bên trong túi trữ vật có một hộp ngọc, hộp ngọc sáng lấp lánh, bên trong có tiên khí nồng đậm tràn ra.

Sau khi Mạnh Hạo mở ra thấy được, lập tức thở gấp, ánh mắt hắn sáng ngời.

Bên trong hộp ngọc, là một chiếc chuông nhỏ xanh biếc, trông rất xinh đẹp, có tiên khí lượn lờ, Mạnh Hạo liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là một kiện Tiên bảo, hơn nữa phẩm chất cực cao, không tầm thương.

Mạnh Hạo lấy chuông nhỏ ra cầm trong tay, tiên mạch trong cơ thể lập tức tràn ra một chút tiên khí, truyền vào chuông nhỏ. Lập tức chiếc chuông kêu lên ong ong, bay ra khỏi tay Mạnh Hạo, khuếch trương giữa không trung, trong nháy mắt đã lớn chừng một trượng, chậm rãi xoay tròn, xung quanh có vô số phù văn hiển lộ ra.

Một cỗ uy áp mạnh mẽ mơ hồ tràn ra.

Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, hít sâu một hơi.




- Chiếc chuông nhỏ này, trong cấp bậc Tiên bảo, nhất định cũng là cực phẩm! Mạnh Hạo cảm thụ chiếc chuông nhỏ đang tỏa ra tiên uy, ánh mắt chớp chớp vài cái rồi bỗng nhiên há miệng hút một cái, chiếc chuông nhỏ lập tức thu nhỏ lại, hóa thành một luồng ánh sáng, bị Mạnh Hạo nuốt vào trong bụng, chìm vào tiên mạch trong cơ thể.

Trong khoảnh khắc khi tiếp xúc với tiên mạch, trong cơ thể lập Mạnh Hạo tức có tiếng chuông vang lên, chuông nhỏ phát ra hào quang mãnh liệt, cùng lúc đó, tiên mạch của Mạnh Hạo cũng nhanh chóng ngưng thật.

Mạnh Hạo mừng rỡ, hắn không biết rằng, chiếc chuông Tiên bảo này, chính là đại lễ mà Phương Tú Sơn bỏ ra để mời tên nam nhân trung niên ra mặt. Đối với tên nam nhân trung niên mà nói, chiếc chuông Tiên bảo này tuy không phải là Cổ bảo, nhưng lại chính là cực phẩm Tiên bảo, chỉ cần luyện hóa thêm một chút, sẽ có thể so với bảo vật Cổ Cảnh.

Dù sao Cổ bảo cũng rất hiếm thấy, rất nhiều cường giả Cổ Cảnh cũng không có lấy một món Cổ bảo, cho dù là tên trưởng lão Phương gia này, hắn mới chỉ dập tắt một ngọn Hồn Đăng, còn chưa có tư cách được gia tộc ban thưởng Cổ bảo.

Cho dù là Phương Tú Sơn, chiếc chuông nhỏ này, năm xưa hắn cũng phải trả giá rất nhiều mới thu được, nhưng vì giết chết Mạnh Hạo, hắn không tiếc bất cứ giá nào.

- Không ngờ pháp bảo của tên trưởng lão gia tộc này, lại chỉ có này một cái? Mạnh Hạo có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ tới khi tên nam nhân trung niên tử vong, trong cơ thể lộ ra những mảnh vỡ pháp bảo, liền mơ hồ đoán được đáp án.

- Cổ Cảnh, lại có điểm đặc thù như vậy. Mạnh Hạo như suy nghĩ gì đó, rồi lại quét qua toàn bộ ngọc giản bên trong túi trữ vật, đột nhiên, ánh mắt của hắn chợt dừng lại, cầm lên một viên ngọc giản, truyền thần thức vào, lập tức sắc mặt hắn hơi trầm xuống

Đây là một viên ngọc giản định vị huyết mạch, hắn thấy rõ ràng bên trong có chín điểm sáng, sau khi tìm được điểm sáng của chính mình, hắn cũng thấy được tám điểm sáng khác đang từ bốn phương tám hướng, trước sau bay về phía mình.

Người gần nhất, đã cách hắn không xa.

- Vì giết ta, không ngờ lại điều động đến chín người. Ánh mắt Mạnh Hạo lạnh như băng, sau khi truyền ra thần niệm, Binh Dũng dưới thân hắn bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, thay đổi phương hướng, phóng thẳng tới điểm sáng cách Mạnh Hạo gần nhất.

- Không cần ngươi tìm đến ta, ta tự đi tìm ngươi!

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên pho tượng, trong mắt đằng đằng sát khí, ánh mắt tựa như một thanh đao sắc bén!


Vào giờ khắc này, trên người của hắn hiện lên sát khí vô tận.

Ở trong Phương gia, hắn không thể giết người, một khi giết người sẽ vi phạm tộc quy, nhưng ở chỗ này... hắn không có chút băn khoăn nào, nếu những tên này đã muốn diệt sát hắn, vậy thì hắn không ngại giết ngược lại!

- Nơi này hai tháng sau mới có thể mở ra, ta có đầy đủ thời gian chơi đùa với các ngươi một chút!

Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo càng thêm dày đặc, sát khí toàn thân cũng vào giờ khắc này bốc lên ngùn ngụt.

Trên bầu trời, Thất tổ một đường đi theo Mạnh Hạo, hứng thú đối với Mạnh Hạo đã đến cực hạn.

Binh Dũng dưới thân Mạnh Hạo bay đi cực nhanh, truyền ra tiếng xé gió, mang theo Mạnh Hạo phóng thẳng về phía xa, trên bầu trời tổ địa như hiện ra một cái khe nứt thông suốt.

Mạnh Hạo khoanh chân tĩnh tọa, tóc bay lên, gió rít không ngừng ma sát với thân thể Chân Tiên của hắn.

Cách hắn khoảng ngàn dặm, có một đạo cầu vồng cũng đang xé gió bay nhanh tới, bên trong cầu vồng là một tên thanh niên áo đen, tên thanh niên này thoạt nhìn cũng không lớn tuổi lắm, nhưng nhìn kỹ lại có vẻ tang thương.

Bên ngoài thân thể hắn vây quanh chín ngọn Hồn Đăng, cũng là tám cháy một tắt, nhưng không phải thực thể, mà là hư ảnh Hồn Đăng.

Nơi hắn đi qua, không gian trở nên vặn vẹo, chắp hai tay sau lưng xé gió bay đi.

Nhìn hắn cóvẻ bình tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt lại hiện lên vẻ cảnh giác cùng nghi ngờ.

- Không ngờ lại chết một người. Hắn chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói.


- Chỉ là diệt sát một tên tiểu bối mà thôi, không ngờ lại chết mất một người... Hơn nữa lại không phải bỏ mạng ở chỗ nguy hiểm trong tổ địa, mà là sau khi đến gần tên tiểu bối, rồi lập tức tử vong. Trong mắt tên thanh niên lộ ra ánh sáng kỳ dị, vừa rồi hắn cảm ứng ngọc giản huyết mạch, thấy được một điểm sáng biến mất, rất là giật mình.

- Chẳng trách Phương Tú Sơn muốn cho chín người chúng ta đều tiến vào nơi này, trên người tiểu bối này... có bí mật!

- Bí mật này, dường như có thể khiến cho hắn đánh chết cường giả Cổ Cảnh đã tắt một ngọn đèn ở khoảng cách gần!

- Tuy nhiên, loại thủ đoạn này nhất định không thể kéo dài lâu. Trong mắt tên thanh niên hiện ra vẻ lạnh lùng cùng tham lam, lật tay lấy ra ngọc giản, sau khi truyền thần thức vào, bỗng nhiên hắn chợt biến sắc, lập tức khựng lại.

- Không đúng, hắn lại thay đổi phương hướng, bay về phía ta... không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy, cho dù thân thể hắn là Chân Tiên, cũng sẽ không thể bay nhanh như vậy mới phải. Thanh niên nhíu mày, tỏ ra rất lưỡng lự. - Là hư trương thanh thế, dọa ta bỏ đi, hay là... đó chính là thủ đoạn bí ẩn, nắm chắc giết chết ta kia? Ánh mắt tên thanh niên chớp động vài cái, lộ ra quyết đoán.

- Bất kể như thế nào, ta từ xa quan sát, liền có thể phân biệt được hắn có hư trương thanh thế hay không! Tên thanh niên dứt khoát không bay đi nữa, mà đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn về phía xa, chờ đợi Mạnh Hạo đến.

Hắn rất cẩn thận, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần, một khi không ổn, sẽ lập tức bỏ đi, tu vi toàn thân hắn vận chuyển, duy trì ở trạng thái đỉnh phong.

Thời gian trôi qua, một nén nhang sau, đột nhiên ở phía xa trong bầu trời truyền ra tiếng sấm long trời lở đất.

Thậm chí bầu trời cũng bị biến đổi, mây đen kéo đến cuồn cuộn, sấm sét hiện ra vô tận.

Hai mắt tên thanh niên co rút lại, phóng ra thần thức quan sát. Trong nháy mắt, toàn thân hắn chợt chấn động mạnh một cái, lộ ra vẻ không thể tin nổi, mắt trợn tròn, con ngươi như muốn rớt xuống, thậm chí hô hấp cũng dừng lại, trông như người bị bóp cổ, trong đầu ong ong như có ai đập vào vậy.

Hắn lảo đảo lui về phía sau vài bước, hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt, tắt tiếng.

- Kia... kia... Hắn không dám đi tin vào mắt của mình nữa.

- Kia là cái gì?!

Trên bầu trời cách đó mấy vạn trượng, tầng mây trong chớp mắt ầm ầm nổ tung, tựa như có một cỗ khí tức mạnh mẽ khiến mây mù sụp đổ, cấp tốc tản ra hai bên, từ bên trong, bất ngờ chạy ra một pho tượng cao lớn tới mấy ngàn trượng.




Khí thế kinh thiên, khó có thể hình dung!

Tốc độ Binh Dũng lao ra cực nhanh, khiến cho xung quanh cháy lên do ma sát, nhìn qua tựa như một quả cẩu lửa vậy!

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên người Binh Dũng, ánh mắt tràn ngập sát cơ, toàn thân như một thanh đao rút khỏi vỏ, không nhiễm máu tươi, không trở về!

Rầm rầm uỳnh!

Trong tiếng nổ ngập trời, Binh Dũng xé gió lao thẳng tới tên thanh niên áo đen ở phía xa, chưa tới gần, khí tức Chí Tôn Chuẩn Đạo đến từ trên người Binh Dũng liền tràn ra khắp thiên địa, chấn động bát phương.

Nhất là cặp mắt Binh Dũng lộ ra vẻ lạnh như không có chút cảm tình gì, còn có thanh đại kiếm trong tay kia, hết thảy khiến cho sắc mặt tên thanh niên áo đen trong nháy mắt đã tái nhợt đến cực hạn.

- Thủ Hộ Đạo Tượng của Tổ địa!!

- Khí tức Chí Tôn Chuẩn Đạo!!

- Đây... Điều này sao có thể, hắn... không ngờ hắn có thể khống chế Thủ Hộ Đạo Tượng!! Da đầu tên thanh niên áo đen như muốn nổ tung, hoảng sợ đến cực hạn, gần như hồn phi phách tán, hắn không kịp suy tư, lập tức xoay người, dùng hết tất cả khí lực toàn thân, điên cuồng bay về sau.

Giờ phút này, hắn chỉ hận tu vi của mình mới chỉ là dập tắt một ngọn đèn, chỉ hận mình chạy không đủ nhanh, chỉ hận mình không nên tự phụ dừng lại, chờ đối phương đến.

Trong nháy mắt hắn cũng hiểu ra, vị trưởng lão Cổ Cảnh kia, đến cùng vì sao tử vong!!

- Tên Phương Tú Sơn Chết tiệt!!

- Không ngờ lại để chúng ta tới đây giết một tên yêu nghiệt có thể khống chế Thủ Hộ Đạo Tượng, đây... không phải là chúng ta tới giết hắn, đây rõ ràng là... hắn tới giết chúng ta!! Trái tim tên thanh niên áo đen như muốn nhảy khỏi lồng ngực, sắc mặt trắng bệch, nguy cơ sinh tử khiến hắn sợ hết hồn hết vía. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân đỏ thẫm, không tiếc triển khai hết thảy bí thuật, bay nhanh bỏ chạy.

----------oOo----------

back top