Ngay khi thanh niên áo đen vừa tử vong, trong tổ trạch của Phương gia, tại Mệnh Giản điện, lập tức truyền ra thanh âm sắc bén, thanh âm này ngay lập tức truyền khắp tứ phương, khiến cho nội tâm tất cả trưởng lão trong nội điện đều chấn động.
Cùng với từng bóng thân ảnh bay ra, Phương Tú Sơn cũng hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tinh thần, rồi bay nhanh ra.
Rất nhanh liền có không ít trưởng lão đã tới Mệnh Giản điện, đại trưởng lão Phương Thông Thiên đã tới từ lâu, đứng chắp tay ở đó, ánh mắt ngưng trọng nhìn chiếc Mệnh Giản vừa nứt vỡ, sắc mặt dần trầm xuống.
Người tới ngày càng đông, sau khi tất cả mọi người nhìn rõ những vết nứt kia, ai nấy lòng đều chấn đông.
- Lại một cái nữa vỡ vụn… Trong mấy ngày này, đã là cái thứ hai rồi, không ngờ có hai vị trưởng lão vẫn lạc!
- Chuyện này có chút quỷ dị…
- Điều quỷ dị nhất là, không tra ra được địa điểm tử vong của vị trưởng lão đầu tiên! Khi mọi người trong điện đang nhỏ giọng nói chuyện, thì đại trưởng lão chầm chậm xoay người lại, mắt sáng như đuốc, quét qua đám người, dừng lại ở chỗ Phương Tú Sơn một lúc.
Phương Tú Sơn chợt giật mình, cố giữ thần sắc như bình thường.
- Trưởng lão tử vong, liên tục tử vong hai người, nhưng với sức mạnh của Mệnh Giản, lại không thể truy tìm ra địa điểm tử vong… họ, đã đi đâu? Đại trưởng lão lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự uy nghiêm.
- Đã điều tra rõ, hai người ngày, đều ra ngoài một mình chấp hành nhiệm vụ gia tộc. Trong đám người, có một lão giả bước ra, cúi đầu lên tiếng.
- Nhiệm vụ… ngươi tin sao? Đại trưởng lão sắc mặt khó coi, lạnh nhạt nói, phất tay áo phải, đi hướng ra ngoài điện.
- Tiếp tục tra xét, trưởng lão chấp hành nhiệm vụ gia tộc tất cả có bao nhiêu người, đều tra ra hết cho lão phu. Bao gồm cả việc nhiệm vụ này do ai phát ra, ta cần thông tin toàn diện và tỉ mỉ. Khi thanh âm của đại trưởng lão truyền ra, người đã ra khỏi đại điện.
Phương Tú Sơn cảm thấy áp lực thật lớn, khi đang định cùng mọi người đi ra thì bỗng nhiên bên tai hắn truyền tới thần niệm u ám của đại trưởng lão.
- Trong gia tộc, tất cả đều lấy quy củ làm chủ, cho nên Phương Vệ, ta sẽ che chở, cho nên… nếu có vị trưởng lão thứ ba tử vong, ngươi nghĩ cho kỹ làm sao giải thích với ta.
Phương Tú Sơn thân thể chấn động, trầm mặc.
Cùng lúc đó, ngay khi thanh niên áo đen vừa chết, trong tổ địa, tại bảy khu vực khác, bảy người bị tắt một ngọn Hồn Đăng kia… bỗng chốc đều ngừng lại.
Bọn họ không thể không ngừng, bảy người bọn họ nhờ sự trợ giúp của ngọc giản huyết mạch, liên tục hai lần nhìn thấy, phàm là người tiếp cận Mạnh Hạo, đều rất nhanh liền tử vong!
Một lần là sự cố ngoài ý muốn, hai lần… nếu còn cho rằng là ngoài ý muốn, vậy thì bảy người bọn họ cũng không xứng được gọi là cường giả Cổ Cảnh.
Sắc mặt của bảy người lúc này đều biến đổi, trong thần sắc lộ ra sự khiếp sợ, bọn họ không hiểu rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, tại sao hai người kia liên tục đánh giết một tiểu bối, lại không thể thành công, thậm chí trái lại còn tử vong.
Một màn này, khiến cho bảy người chấn động, đối với Mạnh Hạo cũng đã nổi lên sự úy kỵ, thậm chí mơ hồ cảm thấy điểm sáng đại biểu cho Mạnh Hạo trong ngọc giản, tràn ngập sự thần bí.
Rất nhanh, Mạnh Hạo cũng thấy được cảnh này trên ngọc giản, khóe miệng hắn nhếch lên một tia cười lạnh, nhìn bảy điểm sáng kia không còn áp sát mình nữa mà nhanh chóng thoái lui, rồi tản ra.
- Trong thời gian hai tháng, đoán chừng các ngươi cũng không cách nào trở ra, ta có đủ thời gian để chơi trốn tìm với các ngươi. Mạnh Hạo vuốt ve tượng Binh Dũng, Binh Dũng lập tức xoay người, mang theo Mạnh Hạo bay về đằng xa.
- Đã tới đây rồi, tạo hóa của tổ địa, sao thì cũng phải thu hoạch một chút. Mạnh Hạo cúi đầu, nhìn đại địa, trong mắt dần lóe lên tia sáng, dần dần còn có chút ngại ngùng.
Tia sáng này bị đệ thất tổ ở trên không nhìn thấy, âm thầm gật đầu.
- Xem ra là muốn tìm kiếm tạo hóa trong tổ địa rồi, khá lắm, hậu bối của Phương gia ta, nên như thế, trông đứa trẻ này mi thanh mục tú, tuy rằng sát phạt có chút tàn nhẫn, nhưng cũng đơn thuần đáng yêu, không biết đứa trẻ này có cơ duyên thu hoạch được tạo hóa gì. Lão giả vuốt chòm râu, mặt nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên lão giả nhìn thấy tia sáng trong mắt Mạnh Hạo, cũng là lần đầu tiên lão thấy sự ngại ngùng của hắn…
- Nơi ta đi, trước nay đều tđào ba thước đất, nay có thêm Binh Dũng, nếu nương tay một chút, ta ra ngoài sẽ hối hận! Mạnh Hạo trong lòng nghiêm túc an ủi bản thân, hai mắt càng rực sáng, điều khiển Binh Dũng, bay về phía trước.
Tổ địa này là một đường kéo dài, vị trí của Mạnh Hạo lúc này, chỉ là vừa mới đi sâu vào mà thôi, thời gian không lâu, sau khi Mạnh Hạo quét mắt nhìn đại địa, lập tức truyền thần niệm cho Binh Dũng.
Binh Dũng dừng lại, Mạnh Hạo đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đại địa phía dưới, ở đó có mảnh đất toàn cự thạch, trên mỗi tảng cự thạch đều có vô số hình khắc, mỗi một nét đều như ẩn chứa một vài quy tắc bên trong.
Mạnh Hạo chợt tung người, trực tiếp nhảy vào trong đám cự thạch này, khi nhìn xung quanh, mắt liền sáng lên.
Trên bầu trời, đệ thất tổ âm thầm gật đầu.
- Khá lắm, chỗ này tuy rằng có bình thường một chút, nhưng với hắn mà nói, ngược lại rất thích hợp, nếu có thể cảm ngộ ra một vài thuật pháp, cũng coi như là tạo hóa. Đệ thất tổ mỉm cười, nhưng rất mau, lão liền sửng sốt, mắt trợn to, thậm chí có chút mờ mịt.
Chỉ thấy trên mặt đất, Mạnh Hạo lùi lại vài bước, sau khi thần niệm xuất ra, Binh Dũng bỗng nhiên đáp xuống, hai tay nâng lên, ôm lấy một tảng cự thạch, kéo một cái, mặt đất ầm vang, cự thạch này, trực tiếp bị Binh Dũng hung hăng nhổ lên.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng, vội vàng thu cự thạch vào trong túi trữ vật, Binh Dũng lại tiến đến chỗ cự thạch thứ hai, rất nhanh liền nhổ cả gốc mấy chục tảng cự thạch ở đây, thu vào trong túi trữ vật của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thoắt cái bay lên, ngồi trên người Binh Dũng, hưng phấn và kích động tiếp tục đi về phía trước.
Đệ thất tổ trên bầu trời lúc này còn chưa kịp định thần, ngơ ngẩn nhìn mấy chục cái hố trên mặt đất, lại nhìn Mạnh Hạo ở đằng xa, sửng sốt.
- Hắn… hắn đang làm gì, hắn không phải tới cảm ngộ, thu hoạch tạo hóa sao? Lão giả lẩm bẩm, bị hành động của Mạnh Hạo làm cho rung động.
Không lâu sau, Mạnh Hạo lại thấy được một cái hồ, hồ này không lớn, giống như một cái gương, mặt trời vừa chiếu, trên mặt hồ bỗng nổi lên phù văn.
Mạnh Hạo khua tay, kiếm lớn trong tay Binh Dũng ầm ầm chém xuống, sau khi liên tục chém mấy lần, mặt đất xung quanh hồ, đều bị cắt ra, sau đó bị Mạnh Hạo tốn rất nhiều sức lực, đưa cả hồ lẫn đất vào trong túi trữ vật.
Túi trữ vật hắn có rất nhiều, to có nhỏ có, sau khi miễn cưỡng nhét vào trong, Mạnh Hạo lập tức lấy ra một cái túi trữ vật khác, ánh mắt ngời sáng tỏa ra xung quanh, ngồi lên Binh Dũng, bay nhanh về đằng xa.
Đệ thất tổ hô hấp dồn dập, mắt mở to, ngơ ngác nhìn một màn này, thân thể lão dần dần run rẩy.
Mạnh Hạo suốt chặng đường đi qua, nhìn thấy một ngọn núi nhỏ, thu lấy!
Nhìn thấy một tòa tháp nhỏ, thu lấy!
Nhìn thấy một phiến trúc lâm, thu lấy!
Nhìn thấy một căn nhà gỗ, thu lấy!
Nhìn thấy một hàng tượng điêu khắc bằng đá, thu lấy!
Tất cả, chỉ cần hắn nơi trông thấy, chỉ cần nơi hắn cảm thấy dường như tồn tại một chút tạo hóa, đều bị cách làm hung hãn của Binh Dũng, cưỡng ép mang đi.
Túi trữ vật của hắn quá nhiều, cái to dùng hết rồi thì dùng cái nhỏ, nếu không chứa nổi… thì trực tiếp tách ra để chất vào.
Suốt cả chặng đường, trên mặt hắn đều lộ ra vẻ ngại ngùng, rất ngại ngùng, đệ thất tổ trên trời, thân thể run rẩy, bộ râu tung bay, trong mắt lộ vẻ khó tin, tưa không tài nào tưởng tượng ra được, đứa trẻ đơn thuần đáng yêu kia, không ngờ… không ngờ có thể làm ra loại chuyện này!
Nếu không phải úy kị Binh Dũng, đệ thất tổ nói không chừng sẽ đi đánh chết tên tiểu bối Mạnh Hạo đại nghịch bất đạo này!
- Đây… đây là đang làm cái gì vậy hả! Không đi cảm ngộ tạo hóa, mà ngược lại đem những vật phẩm do các đời lão tổ sưu tầm sáng tạo… mang đi hết!!
Nhất là khi Mạnh Hạo trông thấy một khu cung điện dọc đường, không ngờ rất thành thục khoét từng ô từng ô đất. Động tác thành thạo như thường xuyên thực hiện, khiến cho đệ thất tổ triệt để trợn to con mắt.
Dường như Mạnh Hạo làm như vậy đã mang tới báo ứng, sau khi hắn triệt để tách tòa cung điện kia, thậm chí cột của tòa cung điện cũng bị mang đi, khiến cho khắp nơi này đều trơ trụi thì… một tiếng gầm thét từ sâu trong lòng đất truyền ra, ngay sau đó, mặt đất trực tiếp nổ tung, một đoàn viên hầu to lớn bay ra.
Đoàn viên hầu này hàng trăm con, tu vi mỗi con có thể so với Tiên Cảnh đỉnh phong, con nào con nấy đều lông tóc rậm rạp, hai mắt đỏ ngầu, giống như là hộ vệ bảo vệ cung điện này, gắt gao nhìn Mạnh Hạo rồi nháy mắt vồ tới.
Mạnh Hạo nhìn thấy những con viên hầu này cũng không để cho Binh Dũng ra tay, mà vỗ túi trữ vật, Anh Vũ lập tức bay ra.
Hình như do thời gian ở trong túi trữ vật lâu quá, nên Anh Vũ vừa bay ra liền tức tốc lượn một vòng xung quanh, Bì Đống bám ở trên chân của nó, biến thành lục lạc cùng phi hành, truyền ra một loạt tiếng lắc đing đang.
- Ngũ gia ta lại ra ngoài rồi!!!
- Ngũ gia vừa xuất, ai dám tranh phong!!
- Tất cả các ái phi có lông, hãy đợi ngũ gia sủng hạnh đi!! Anh Vũ mới hét tới đây, bỗng nhiên ngây dại, cánh cũng xém quên không vỗ, nước miếng tràn ra, nhìn chằm chằm vào đám viên hầu toàn thân lông tóc rậm rạp kia.
- Ái phi đông như vậy… Anh Vũ hưng phấn tới cực điểm, cảm thấy cả người nóng ran, hét lên một tiếng, rồi điên cuồng vọt tới.
Mạnh Hạo ho khan bay lên, ngồi trên Binh Dũng, gấp rút bay đi.
Mà đệ thất tổ trên bầu trời, lúc này lại mở to con mắt, ngơ ngác nhìn Anh Vũ và đám viên hầu, lão bỗng cảm thấy toàn thân đều không ổn…
Không lâu sau, có tiếng gầm thét thê lương không tài nào hình dung được bỗng nhiên truyền ra.
Mà lúc đó, Mạnh Hạo đã tới một khu đất màu đen, ở đây, hắn thấy được một cỗ quan tài khổng lồ, trên quan tài có một tượng đá cực lớn, đó là một lão giả, thần sắc uy nghiêm!
Phía dưới pho tượng lão giả này bày không ít cống phẩm, có tiên ngọc cỡ lớn hiếm thấy, có linh thạch cực phẩm ở ngoại giới hiếm gặp, còn có ba kiện pháp bảo khí tức kinh thiên, lại còn có hai cái trúc đăng màu xanh sậm.
Thời khắc vừa nhìn thấy quan tài và thạch điêu này, thần sắc Mạnh Hạo bỗng trở nên nghiêm túc, thân thể hạ xuống, ôm quyền cúi đầu thật sâu trước cỗ quan tài.
- Tộc nhân Phương gia, Phương Hạo, thỉnh an tổ tiên!
Nhìn thấy bộ dáng này của Mạnh Hạo, thần sắc của đệ thất tổ mới khá hơn một chút, nhưng ngay sau đó, câu tiếp theo của Mạnh Hạo, lại khiến trước mắt lão tối sầm.
- Tổ tiên, không biết ngài là lão tổ của niên đại nào, nhưng… tộc nhân của Phương gia quả thật quá đáng, trước ta không ngờ lại không có ai thay đồ cống phẩm cho ngài!
- Ngài xem, những cống phẩm này bám toàn bụi bặm, đã để ở đây quá lâu rồi, đều cũ rồi, lão tổ yên tâm, ta giúp ngài thay cái mới, đây là việc mà vãn bối như ta nên làm. Mạnh Hạo nghiêm túc nói.
Cùng với từng bóng thân ảnh bay ra, Phương Tú Sơn cũng hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tinh thần, rồi bay nhanh ra.
Rất nhanh liền có không ít trưởng lão đã tới Mệnh Giản điện, đại trưởng lão Phương Thông Thiên đã tới từ lâu, đứng chắp tay ở đó, ánh mắt ngưng trọng nhìn chiếc Mệnh Giản vừa nứt vỡ, sắc mặt dần trầm xuống.
Người tới ngày càng đông, sau khi tất cả mọi người nhìn rõ những vết nứt kia, ai nấy lòng đều chấn đông.
- Lại một cái nữa vỡ vụn… Trong mấy ngày này, đã là cái thứ hai rồi, không ngờ có hai vị trưởng lão vẫn lạc!
- Chuyện này có chút quỷ dị…
- Điều quỷ dị nhất là, không tra ra được địa điểm tử vong của vị trưởng lão đầu tiên! Khi mọi người trong điện đang nhỏ giọng nói chuyện, thì đại trưởng lão chầm chậm xoay người lại, mắt sáng như đuốc, quét qua đám người, dừng lại ở chỗ Phương Tú Sơn một lúc.
Phương Tú Sơn chợt giật mình, cố giữ thần sắc như bình thường.
- Trưởng lão tử vong, liên tục tử vong hai người, nhưng với sức mạnh của Mệnh Giản, lại không thể truy tìm ra địa điểm tử vong… họ, đã đi đâu? Đại trưởng lão lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự uy nghiêm.
- Đã điều tra rõ, hai người ngày, đều ra ngoài một mình chấp hành nhiệm vụ gia tộc. Trong đám người, có một lão giả bước ra, cúi đầu lên tiếng.
- Nhiệm vụ… ngươi tin sao? Đại trưởng lão sắc mặt khó coi, lạnh nhạt nói, phất tay áo phải, đi hướng ra ngoài điện.
- Tiếp tục tra xét, trưởng lão chấp hành nhiệm vụ gia tộc tất cả có bao nhiêu người, đều tra ra hết cho lão phu. Bao gồm cả việc nhiệm vụ này do ai phát ra, ta cần thông tin toàn diện và tỉ mỉ. Khi thanh âm của đại trưởng lão truyền ra, người đã ra khỏi đại điện.
Phương Tú Sơn cảm thấy áp lực thật lớn, khi đang định cùng mọi người đi ra thì bỗng nhiên bên tai hắn truyền tới thần niệm u ám của đại trưởng lão.
- Trong gia tộc, tất cả đều lấy quy củ làm chủ, cho nên Phương Vệ, ta sẽ che chở, cho nên… nếu có vị trưởng lão thứ ba tử vong, ngươi nghĩ cho kỹ làm sao giải thích với ta.
Phương Tú Sơn thân thể chấn động, trầm mặc.
Cùng lúc đó, ngay khi thanh niên áo đen vừa chết, trong tổ địa, tại bảy khu vực khác, bảy người bị tắt một ngọn Hồn Đăng kia… bỗng chốc đều ngừng lại.
Bọn họ không thể không ngừng, bảy người bọn họ nhờ sự trợ giúp của ngọc giản huyết mạch, liên tục hai lần nhìn thấy, phàm là người tiếp cận Mạnh Hạo, đều rất nhanh liền tử vong!
Một lần là sự cố ngoài ý muốn, hai lần… nếu còn cho rằng là ngoài ý muốn, vậy thì bảy người bọn họ cũng không xứng được gọi là cường giả Cổ Cảnh.
Sắc mặt của bảy người lúc này đều biến đổi, trong thần sắc lộ ra sự khiếp sợ, bọn họ không hiểu rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, tại sao hai người kia liên tục đánh giết một tiểu bối, lại không thể thành công, thậm chí trái lại còn tử vong.
Một màn này, khiến cho bảy người chấn động, đối với Mạnh Hạo cũng đã nổi lên sự úy kỵ, thậm chí mơ hồ cảm thấy điểm sáng đại biểu cho Mạnh Hạo trong ngọc giản, tràn ngập sự thần bí.
Rất nhanh, Mạnh Hạo cũng thấy được cảnh này trên ngọc giản, khóe miệng hắn nhếch lên một tia cười lạnh, nhìn bảy điểm sáng kia không còn áp sát mình nữa mà nhanh chóng thoái lui, rồi tản ra.
- Trong thời gian hai tháng, đoán chừng các ngươi cũng không cách nào trở ra, ta có đủ thời gian để chơi trốn tìm với các ngươi. Mạnh Hạo vuốt ve tượng Binh Dũng, Binh Dũng lập tức xoay người, mang theo Mạnh Hạo bay về đằng xa.
- Đã tới đây rồi, tạo hóa của tổ địa, sao thì cũng phải thu hoạch một chút. Mạnh Hạo cúi đầu, nhìn đại địa, trong mắt dần lóe lên tia sáng, dần dần còn có chút ngại ngùng.
Tia sáng này bị đệ thất tổ ở trên không nhìn thấy, âm thầm gật đầu.
- Xem ra là muốn tìm kiếm tạo hóa trong tổ địa rồi, khá lắm, hậu bối của Phương gia ta, nên như thế, trông đứa trẻ này mi thanh mục tú, tuy rằng sát phạt có chút tàn nhẫn, nhưng cũng đơn thuần đáng yêu, không biết đứa trẻ này có cơ duyên thu hoạch được tạo hóa gì. Lão giả vuốt chòm râu, mặt nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên lão giả nhìn thấy tia sáng trong mắt Mạnh Hạo, cũng là lần đầu tiên lão thấy sự ngại ngùng của hắn…
- Nơi ta đi, trước nay đều tđào ba thước đất, nay có thêm Binh Dũng, nếu nương tay một chút, ta ra ngoài sẽ hối hận! Mạnh Hạo trong lòng nghiêm túc an ủi bản thân, hai mắt càng rực sáng, điều khiển Binh Dũng, bay về phía trước.
Tổ địa này là một đường kéo dài, vị trí của Mạnh Hạo lúc này, chỉ là vừa mới đi sâu vào mà thôi, thời gian không lâu, sau khi Mạnh Hạo quét mắt nhìn đại địa, lập tức truyền thần niệm cho Binh Dũng.
Binh Dũng dừng lại, Mạnh Hạo đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đại địa phía dưới, ở đó có mảnh đất toàn cự thạch, trên mỗi tảng cự thạch đều có vô số hình khắc, mỗi một nét đều như ẩn chứa một vài quy tắc bên trong.
Mạnh Hạo chợt tung người, trực tiếp nhảy vào trong đám cự thạch này, khi nhìn xung quanh, mắt liền sáng lên.
Trên bầu trời, đệ thất tổ âm thầm gật đầu.
- Khá lắm, chỗ này tuy rằng có bình thường một chút, nhưng với hắn mà nói, ngược lại rất thích hợp, nếu có thể cảm ngộ ra một vài thuật pháp, cũng coi như là tạo hóa. Đệ thất tổ mỉm cười, nhưng rất mau, lão liền sửng sốt, mắt trợn to, thậm chí có chút mờ mịt.
Chỉ thấy trên mặt đất, Mạnh Hạo lùi lại vài bước, sau khi thần niệm xuất ra, Binh Dũng bỗng nhiên đáp xuống, hai tay nâng lên, ôm lấy một tảng cự thạch, kéo một cái, mặt đất ầm vang, cự thạch này, trực tiếp bị Binh Dũng hung hăng nhổ lên.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng, vội vàng thu cự thạch vào trong túi trữ vật, Binh Dũng lại tiến đến chỗ cự thạch thứ hai, rất nhanh liền nhổ cả gốc mấy chục tảng cự thạch ở đây, thu vào trong túi trữ vật của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thoắt cái bay lên, ngồi trên người Binh Dũng, hưng phấn và kích động tiếp tục đi về phía trước.
Đệ thất tổ trên bầu trời lúc này còn chưa kịp định thần, ngơ ngẩn nhìn mấy chục cái hố trên mặt đất, lại nhìn Mạnh Hạo ở đằng xa, sửng sốt.
- Hắn… hắn đang làm gì, hắn không phải tới cảm ngộ, thu hoạch tạo hóa sao? Lão giả lẩm bẩm, bị hành động của Mạnh Hạo làm cho rung động.
Không lâu sau, Mạnh Hạo lại thấy được một cái hồ, hồ này không lớn, giống như một cái gương, mặt trời vừa chiếu, trên mặt hồ bỗng nổi lên phù văn.
Mạnh Hạo khua tay, kiếm lớn trong tay Binh Dũng ầm ầm chém xuống, sau khi liên tục chém mấy lần, mặt đất xung quanh hồ, đều bị cắt ra, sau đó bị Mạnh Hạo tốn rất nhiều sức lực, đưa cả hồ lẫn đất vào trong túi trữ vật.
Túi trữ vật hắn có rất nhiều, to có nhỏ có, sau khi miễn cưỡng nhét vào trong, Mạnh Hạo lập tức lấy ra một cái túi trữ vật khác, ánh mắt ngời sáng tỏa ra xung quanh, ngồi lên Binh Dũng, bay nhanh về đằng xa.
Đệ thất tổ hô hấp dồn dập, mắt mở to, ngơ ngác nhìn một màn này, thân thể lão dần dần run rẩy.
Mạnh Hạo suốt chặng đường đi qua, nhìn thấy một ngọn núi nhỏ, thu lấy!
Nhìn thấy một tòa tháp nhỏ, thu lấy!
Nhìn thấy một phiến trúc lâm, thu lấy!
Nhìn thấy một căn nhà gỗ, thu lấy!
Nhìn thấy một hàng tượng điêu khắc bằng đá, thu lấy!
Tất cả, chỉ cần hắn nơi trông thấy, chỉ cần nơi hắn cảm thấy dường như tồn tại một chút tạo hóa, đều bị cách làm hung hãn của Binh Dũng, cưỡng ép mang đi.
Túi trữ vật của hắn quá nhiều, cái to dùng hết rồi thì dùng cái nhỏ, nếu không chứa nổi… thì trực tiếp tách ra để chất vào.
Suốt cả chặng đường, trên mặt hắn đều lộ ra vẻ ngại ngùng, rất ngại ngùng, đệ thất tổ trên trời, thân thể run rẩy, bộ râu tung bay, trong mắt lộ vẻ khó tin, tưa không tài nào tưởng tượng ra được, đứa trẻ đơn thuần đáng yêu kia, không ngờ… không ngờ có thể làm ra loại chuyện này!
Nếu không phải úy kị Binh Dũng, đệ thất tổ nói không chừng sẽ đi đánh chết tên tiểu bối Mạnh Hạo đại nghịch bất đạo này!
- Đây… đây là đang làm cái gì vậy hả! Không đi cảm ngộ tạo hóa, mà ngược lại đem những vật phẩm do các đời lão tổ sưu tầm sáng tạo… mang đi hết!!
Nhất là khi Mạnh Hạo trông thấy một khu cung điện dọc đường, không ngờ rất thành thục khoét từng ô từng ô đất. Động tác thành thạo như thường xuyên thực hiện, khiến cho đệ thất tổ triệt để trợn to con mắt.
Dường như Mạnh Hạo làm như vậy đã mang tới báo ứng, sau khi hắn triệt để tách tòa cung điện kia, thậm chí cột của tòa cung điện cũng bị mang đi, khiến cho khắp nơi này đều trơ trụi thì… một tiếng gầm thét từ sâu trong lòng đất truyền ra, ngay sau đó, mặt đất trực tiếp nổ tung, một đoàn viên hầu to lớn bay ra.
Đoàn viên hầu này hàng trăm con, tu vi mỗi con có thể so với Tiên Cảnh đỉnh phong, con nào con nấy đều lông tóc rậm rạp, hai mắt đỏ ngầu, giống như là hộ vệ bảo vệ cung điện này, gắt gao nhìn Mạnh Hạo rồi nháy mắt vồ tới.
Mạnh Hạo nhìn thấy những con viên hầu này cũng không để cho Binh Dũng ra tay, mà vỗ túi trữ vật, Anh Vũ lập tức bay ra.
Hình như do thời gian ở trong túi trữ vật lâu quá, nên Anh Vũ vừa bay ra liền tức tốc lượn một vòng xung quanh, Bì Đống bám ở trên chân của nó, biến thành lục lạc cùng phi hành, truyền ra một loạt tiếng lắc đing đang.
- Ngũ gia ta lại ra ngoài rồi!!!
- Ngũ gia vừa xuất, ai dám tranh phong!!
- Tất cả các ái phi có lông, hãy đợi ngũ gia sủng hạnh đi!! Anh Vũ mới hét tới đây, bỗng nhiên ngây dại, cánh cũng xém quên không vỗ, nước miếng tràn ra, nhìn chằm chằm vào đám viên hầu toàn thân lông tóc rậm rạp kia.
- Ái phi đông như vậy… Anh Vũ hưng phấn tới cực điểm, cảm thấy cả người nóng ran, hét lên một tiếng, rồi điên cuồng vọt tới.
Mạnh Hạo ho khan bay lên, ngồi trên Binh Dũng, gấp rút bay đi.
Mà đệ thất tổ trên bầu trời, lúc này lại mở to con mắt, ngơ ngác nhìn Anh Vũ và đám viên hầu, lão bỗng cảm thấy toàn thân đều không ổn…
Không lâu sau, có tiếng gầm thét thê lương không tài nào hình dung được bỗng nhiên truyền ra.
Mà lúc đó, Mạnh Hạo đã tới một khu đất màu đen, ở đây, hắn thấy được một cỗ quan tài khổng lồ, trên quan tài có một tượng đá cực lớn, đó là một lão giả, thần sắc uy nghiêm!
Phía dưới pho tượng lão giả này bày không ít cống phẩm, có tiên ngọc cỡ lớn hiếm thấy, có linh thạch cực phẩm ở ngoại giới hiếm gặp, còn có ba kiện pháp bảo khí tức kinh thiên, lại còn có hai cái trúc đăng màu xanh sậm.
Thời khắc vừa nhìn thấy quan tài và thạch điêu này, thần sắc Mạnh Hạo bỗng trở nên nghiêm túc, thân thể hạ xuống, ôm quyền cúi đầu thật sâu trước cỗ quan tài.
- Tộc nhân Phương gia, Phương Hạo, thỉnh an tổ tiên!
Nhìn thấy bộ dáng này của Mạnh Hạo, thần sắc của đệ thất tổ mới khá hơn một chút, nhưng ngay sau đó, câu tiếp theo của Mạnh Hạo, lại khiến trước mắt lão tối sầm.
- Tổ tiên, không biết ngài là lão tổ của niên đại nào, nhưng… tộc nhân của Phương gia quả thật quá đáng, trước ta không ngờ lại không có ai thay đồ cống phẩm cho ngài!
- Ngài xem, những cống phẩm này bám toàn bụi bặm, đã để ở đây quá lâu rồi, đều cũ rồi, lão tổ yên tâm, ta giúp ngài thay cái mới, đây là việc mà vãn bối như ta nên làm. Mạnh Hạo nghiêm túc nói.