Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1320: Độ kiếp!

Bầu trời oanh minh, kiếp vân màu đỏ cuồn cuộn, giống như có thiên quân vạn mã chen chúc lao xuống từ trong tầng mây, hóa thành tiếng nổ ầm ầm, quanh quẩn quanh mặt đất, khuếch tán cả Đông Thắng Tinh.

Ở trong tinh không, vị trí kiếp vân bao trùm rất xa vượt ra khỏi phạm vi của Đông Thắng Tinh, vô cùng to lớn, khiến cho bất kỳ một tông môn gia tộc nào, tu sĩ thấy một màn như vậy, đều trong tâm thần quanh quẩn sấm sét trước nay chưa có.

Còn có tiên cung trong mây mù kia, mọi chỗ đều là điêu lan ngọc thế, tán phát ra tiên uy kinh thiên, khuếch tán tinh tú, mơ hồ dường như có vô số thân ảnh tiên nhân, dường như ở đó có từng chỗ tiên cung phiêu phiêu bay qua.

Đây là hư ảo, nhưng Đệ Cửu Sơn Hải từ xưa đến nay, loại này tiên cung, là lần đầu tiên xuất hiện, cho dù là trong Cửu Đại Sơn Hải, loại tiên kiếp xuất hiện tiên cung này cũng đều là trong truyền thuyết mới có.

Mà tiên môn, lại càng long trời lở đất, sừng sững ở ngoài Đông Thắng Tinh, cửa to lớn, mang vẻ thương tang, cũng có khí tức viễn cổ, giống như ý chí của Cửu Đại Sơn Hải, rầm rầm rơi xuống.

Tiên kiếp như thế, tiên môn như thế, tiên cung như thế, so cùng người khác rất bất đồng!

Bởi vì, Mạnh Hạo muốn chứng tiên, là Chân Tiên trong Chân Tiên!

Trong sự chú ý của mọi người của Đông Thắng Tinh, thân ảnh của Mạnh Hạo như một đốm lửa, bay hướng thiên không, gần như khi hắn bay ra, kiếp vân trên bầu trời ầm ầm một tiếng, không ngừng va chạm, tạo lên vô số tia chớp màu đỏ, giống như một phiến hàng rào điện to lớn, từ trong tầng mây trầm xuống, ở giữa không trung cấp tốc ngưng tụ lại, tạo thành một đạo tia chớp màu đỏ to lớn, dường như muốn xé rách thiên địa, trong nháy mắt bay thẳng tới Mạnh Hạo.

Chính là tiên kiếp!

Nhưng mà dạng kiếp này, vô luận là Phương Vệ hay là những thứ thiên kiêu Chân Tiên của các tông môn gia tộc khác, từng tên sau khi nhìn thấy, đều trong nháy mắt sắc mặt biến hóa. Về phần những người khác, còn lại đều hít ngược một hơi.

Tiên kiếp này, so với những thiên kiếp mà nhưng thứ Chân Tiên thiên kiêu kia gặp, căn bản là rất khó hình dung, cường hãn hơn quá nhiều!

- Đã trải qua Chân Tiên duyên, giống như bị thiên địa chọn trúng. Người như vậy thành tựu Chân Tiên, nhìn có vẻ khó khăn, nhưng trên thực tế ý chí của Cửu Đại Sơn Hải, sẽ lưu lại một tia sinh cơ, bỡi vì người như thế, sẽ ngưng tụ khí vận của Cửu Đại Sơn Hải trong người!

- Mà Thông Tiên Đằng, thuộc loại một loại phương pháp gian dối, không có Chân Tiên duyên, cho nên tiên kiếp uy lực mạnh hơn, nhưng một khi thành công đẩy ra tiên môn, thì cũng coi như được Cửu Đại Sơn Hải ý chí chấp nhận!




- Chỉ có điều... Với tự thân thành tựu Chân Tiên, đó là một đường bá đạo nhất trong ba loại phương pháp, miệt thị thương khung, khinh thường Cửu Đại Sơn Hải ý chí, chính bản thân hắn... Chính là tiên, tiên của hắn, chính là Chân Tiên, cho nên thương khung bất kể là nhận hay là không nhận, một khi hắn thành... Nhất định phải chấp nhận.

- Nếu như khiến cho thương khung cúi đầu, loại Chân Tiên thứ ba này trải qua tiên kiếp, không có có sinh cơ! Trong Phương gia tổ trạch, trong hang đá, Địa Tổ cùng với sáu lão tổ khác nhìn tia chớp màu đỏ kinh người kia, lẩm bẩm nói nhỏ.

Giờ khắc này, những lão tổ của các tông môn gia tộc khác đều mắt nhìn không chớp một màn này. Vốn là một Linh Cảnh đạp tiên, sẽ không khiến cho bọn họ để ý, trừ khi bên trong tông môn gia tộc của tự thân có thiên kiêu đạp Chân Tiên, ngoài ra những tông môn khác có người độ Chân Tiên Kiếp, những lão tổ này sẽ không thèm chú ý chút nào.

Nhưng Mạnh Hạo nơi này lại khác!

Hắn đi chính là con đường thứ ba, con đường này, cho dù là những lão tổ này cũng đều động dung. Bọn họ muốn nhìn một chút, Mạnh Hạo... Có thành công trên con đường này hay không?

Loại chuyện như vậy, bọn họ sống cả đời, đều rất khó gặp được một lần.

Thiên địa oanh minh, sấm sét màu đỏ kia với tốc độ không thể nào hình dung, bay thẳng tới Mạnh Hạo, khoảnh khắc tới gần, Mạnh Hạo đang ở giữa không trung, thần sắc hắn như thường, duy chỉ có chiến ý trong mắt lộ ra dạt dào.

- Rốt cục đã chờ đến một ngày này! Mạnh Hạo tay phải bỗng nhiên nâng lên, Chân Tiên thân thể dao động, tiên mạch trong cơ thể vận chuyển, ý chí ngưng tụ, hóa thành một quyền.

Một quyền này đánh ra, đụng nhau cùng tia chớp màu đỏ đang tới, nổ ầm một tiếng kinh thiên, tia chớp trước mặt Mạnh Hạo chợt sụp đổ, nhưng chỉ sụp đổ bảy thành, còn có ba thành, đánh vào trên người Mạnh Hạo.

Nhưng Mạnh Hạo đứng ở giữa không trung, tùy ý cho tia chớp này bao trùm toàn thân, hóa thành vô số hình cung trôi đi, còn đầu tóc của hắn bay tung lên, ngửa mặt lên trời cười to.

- Chân Tiên Kiếp, chỉ có chút uy lực này sao? Mạnh Hạo nội tâm tràn đầy khát vọng, hắn năm đó ở trên Nam Thiên Tinh, tận mắt nhìn thấy sư tôn Đan Quỷ độ kiếp, từ một khắc đó trở đi, hắn mong đợi có thể có một ngày... Tự mình độ kiếp.

Trong tiếng cười, bầu trời oanh minh, tầng mây cuồn cuộn, vô số tia chớp lần nữa ngưng tụ, lần này, hóa thành một đạo sấm sét càng thêm kinh người, ầm ầm mà đến.


Trong khoảnh khắc giáng xuống, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời hú to, thanh âm chọc thủng kim loại vỡ nát đá, khiến cho tất cả người nghe được, đều tâm thần chấn động, mà thân thể Mạnh Hạo, nhoáng lên một cái, bất ngờ hóa thành một con kim bằng to lớn, hai cánh mở ra, bay thẳng tới sấm sét.

Dường như không phải là đang độ kiếp, mà là đi thanh tẩy ở trong lôi kiếp!

Rầm rầm oanh!

Sấm sét rơi xuống, Mạnh Hạo hóa thành kim bằng, bốn phía nhấc lên vô số tia chớp, giống như một cái lôi cầu to lớn, rực rỡ trong thiên địa.

- Trở lại! Thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, kim bằng gào thét, chạy thẳng tới tầng mây trên bầu trời, một đường bay nhanh, sấm sét rầm rầm phủ xuống, đạo thứ ba, đạo thứ tư, đạo thứ năm...

Sấm sét kinh khủng, giống như dông tố vậy, liên tục đánh xuống. Trong tiếng oành đùng này, Mạnh Hạo hóa thành kim bằng vẫn bay nhanh, đón tia chớp, thế như chẻ tre, bẻ gãy nghiền nát, cho đến khi xông vào trong kiếp vân.

Một tiếng nổ rung chuyển Đông Thắng Tinh. Vào giờ khắc này, giống như một nhịp tim của người khổng lồ, chấn động mặt đất, chấn động tinh tú, chấn động mỗi một tu sĩ.

Kiếp vân nổ tung, lộ ra một cái lỗ thủng to lớn, tuy rằng còn không bị xuyên thấu, nhưng lại mơ hồ lộ ra lỗ thủng sau tiên môn.

Chỉ là so với tiên môn, còn cách tiên cung!

Đây là Chân Tiên Kiếp của Mạnh Hạo, chẳng những kiếp vân vượt ra vô số người, mà phía sau kiếp vân này, còn có tiên cung. Hắn muốn đẩy ra tiên môn, chỉ có bước qua kiếp vân cùng tiên cung này!

Thân ảnh của Mạnh Hạo biến ảo từ kim bằng trở về, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đặng đặng đặng lui về phía sau, nhưng hai mắt của hắn lại càng thêm sáng, chiến ý mạnh hơn.

Áo quần của hắn hư hại, thời khắc này thân trên ở trần, tóc bay tung. Trên người của hắn, không một chút thương thế nào, thời khắc máu tươi phun ra, cảnh giới Vĩnh Hằng vận chuyển, lập tức khôi phục.


Một màn này, bị Phương Vệ thấy được, hắn sắc mặt khó coi vô cùng. Cặp mắt hắn lộ ra ánh sao cùng sát cơ, hít sâu một hơi, sát cơ càng mạnh hơn.

Phương Tú Sơn ở một bên, sợ hết hồn hết vía. Hắn nắm chắc quả đấm, dưới đáy lòng nguyền rủa Mạnh Hạo. Hắn rất hy vọng Mạnh Hạo có thể chết trong tiên kiếp, nói như vậy, xong hết mọi chuyện.

- Chết đi, nhãi con, chết ở trong tiên kiếp, đây mới là số mệnh của ngươi!

Đại trưởng lão cặp mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo trên bầu trời, hô hấp có chút dồn dập, ý niệm từ đáy lòng, không người nào có thể đoán được.

Mạch dòng chính vô cùng phấn chấn, cho dù là những tộc nhân bình thường, cũng đều kích động vào giờ khắc này.

Giữa không trung, theo Mạnh Hạo rơi xuống, lỗ thủng trên kiếp vân bị hắn đánh mở ra, theo kiếp vân cuồn cuộn, lập tức khép lại, dường như chưa từng xuất hiện qua. Trong sự đè ép này, tia chớp, ngưng tụ bay ra.

Không có sinh cơ, không có khí vận!

Đây là khó khăn khi tự thân thành tựu Chân Tiên!

Những lão tổ của các tông môn gia tộc khác, từng người một mắt đều lộ ra kỳ quang.

Cửu Hải Thần Giới, Phàm Đông Nhi hô hấp dồn dập, nhìn thủy tinh trước mặt, nhìn hình ảnh bên trong, Mạnh Hạo cùng lôi kiếp đụng chạm, tiên vân bàng bạc, khiến cho nàng thất thần.

- Sư tôn, hắn... Có thể vượt qua không? Phàm Đông Nhi nhẹ giọng hỏi.

- Loại lôi kiếp này, cho tới bây giờ vi sư cũng không thấy qua, đó là tiên kiếp trong truyền thuyết. Trong truyền thuyết, kiếp nạn này là không có sinh cơ, nhưng dù sao cũng chỉ là Chân Tiên Kiếp, sấm sét đánh xuống sẽ không vượt qua tiên cảnh quá nhiều. Nhưng mà nghe nói số lượng sấm sét không có điểm dừng, ngoài ra còn có tiên cung kia gây trở ngại, rất khó. Lão ẩu đứng bên cạnh Phàm Đông Nhi chậm rãi lên tiếng.

Giờ khắc này, lời tương tự vang lên bên trong các tông các gia tộc. Tất cả đều đang đàm luận.

- Khó khăn sao...

Trong mắt Mạnh Hạo chiến ý tràn ngập, gầm nhẹ một tiếng, lập tức phía sau hắn pháp tướng biến ảo, chỉ có một tôn pháp tướng, nhưng cao chừng bảy ngàn trượng.




Khoảnh khắc pháp tướng xuất hiện, thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, lần nữa xông về kiếp vân, theo hắn bay đi, thiên địa oanh minh, từng đạo sấm sét chợt giáng xuống, trong chớp mắt đã có mấy chục đạo, dường như muốn đánh chết Mạnh Hạo một cách triệt để.

Tiếng oanh minh truyền ra, từng tia chớp không ngừng rơi vào trên người Mạnh Hạo. Mạnh Hạo tay phải nhấc lên, trong tay của hắn bất ngờ xuất hiện một cây trường thương, Kiến Mộc làm cán, xương trắng làm mũi nhọn, cầm trường thương trong tay, bay hướng về phía bầu trời.

Long trời lở đất, sấm sét trước người Mạnh Hạo sụp đổ, tia chớp ở phía trước hắn vỡ nát. Khi bay đến gần tầng mây, Mạnh Hạo hét lớn một tiếng, pháp tướng phía sau hắn hai tay nâng lên, không ngờ lại bắt lầu kiếp vân trên bầu trời, trong khoảnh khắc bộ mặt Mạnh Hạo nổi lên gân xanh...

Oanh!

Pháp tướng của Mạnh Hạo dường như muốn xé mở bầu trời vậy, trực tiếp chụp lấy kiếp vân, xé mạnh về hai bên, thanh âm ùng ùng truyền khắp bốn phía, mặt đất run rẩy, tinh tú chấn động, một cái khe nứt to lớn không ngờ bị xé toạt ra từ kiếp vân.

Phảng phất có một đại kiếm vô hình chặt đứt kiếp vân, lộ ra vô số cung điện phía sau kiếp vân. Những cung điện này vào giờ khắc này, toàn bộ tản ra tiên quang kinh người. Những nhân ảnh bên trong cung điện hư ảo ấy, chợt ngừng toàn bộ, dường như đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.

Đúng lúc này, tay phải Mạnh Hạo nâng lên, trường thương trong tay hướng về phía trước, bỗng nhiên ném một cái.

- Phá cho ta! Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, trường thương bị hắn ném ra hóa thành một tia chớp, rầm rầm bay vào chỗ kiếp vân bị xé mở thành cái khe nứt, trực tiếp đâm về phía dãy tiên cung kia.

Một đường thế như chẻ tre, xé rách hư vô, khiến cho kiếp vân bị nứt ra lớn hơn. Sau khi bay ra sau kiếp vân, nó dẫn động vô số tiên người thân ảnh đồng loạt phóng tới. Trong khoảnh khắc đụng chạm lẫn nhau, tiếng nổ ngập trời, những thân ảnh của tiên nhân kia sụp đổ không ít, khiến cho một thương này, trực tiếp đâm vào đến trên một tòa tiên cung. Ầm một tiếng, tiên cung nổ tung.

Gần như trong nháy mắt tiên cung nổ tung, tốc độ của Mạnh Hạo trực tiếp bạo phát đến cực hạn, hóa thành một đạo cầu vồng, theo cái khe nứt của kiếp vân, đinh xông ra.

Nhưng ngay một cái chớp mắt này... Kiếp vân cuồn cuộn, mạnh mẽ đè ép xuống, vô số mây mù ngưng tụ hóa thành một bàn tay to lớn từ thương khung, hung hăng vỗ mạnh về phía Mạnh Hạo, cản trở đường tiến về phía trước của hắn, che đậy ánh mắt của hắn, thay thế thế giới phía trước, đưa thân thể hắn đẩy hướng về mặt đất, rầm rầm rơi xuống.

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra ý ngoan lệ, giống như một cái Huyết Đao, lệ khí ngập trời.

- Cản trở ta?

----------oOo----------

back top