Trong mắt Mạnh Hạo mang theo sự cố chấp và điên cuồng, hắn đã mở ra 122 mạch, đã bước lên nấc thang cao nhất trên con đường tiên mạch từ cổ chí kim, cho dù chủ của Đệ Tứ Sơn là Địa Tạng, thì khi ở Chân Tiên, cũng không mở được nhiều tiên mạch như Mạnh Hạo.
Hắn đứng trên không trung, đã đủ khiến cho tất cả mọi người phải dõi theo, nhưng Mạnh Hạo vẫn không từ bỏ, trong mắt hắn nảy ra ngọn lửa, bắn vào Thần hỏa bản nguyên trên tay hắn, khiến cho Thần hỏa này tựa như đã trở thành dã tâm trong mắt Mạnh Hạo.
- Một mạch sau cùng… Thần hỏa bản nguyên! Trái tim Mạnh Hạo không ngừng đập thình thịch, hắn biết sự khủng bố của Thần hỏa bản nguyên, nhưng không cầm được lòng, muốn dùng thần hoản bản nguyên này để hoàn thành một mạch sau cùng này của mình!
- Một mạch này, nếu có thể thành công, ta mở ra 123 mạch, không còn gì tiếc nuối!
- Đây là đánh cược, nếu thành công thì nhiều thêm một mạch, nếu thất bại… Mạnh Hạo lòng chợt ngập ngừng, nhưng rất mau, trong mắt hắn liền lộ ra tia cố chấp.
- Thất bại thì đã làm sao! Mái tóc hắn tung bay, tà áo phiêu động, khí thế bỗng chốc dâng lên khắp người, tác động lên tinh không, truyền ra tiếng nổ ầm vang.
- Trước khi thế giới này xuất hiện, trước khi thiên địa sơ khai, trước khi năm tháng không thể nào tính toán, thế giới… có lẽ cũng không có tiên, vậy thì vị tiên đầu tiên…. Là từ đâu tới!
- Nhất định là dựa vào con đường của mình, sau khi nếm trải qua vô số lần, chịu đựng qua quá nhiều lần thất bại, cuối cùng đã mở ra một con đường, người đầu tiên thành công, tự xưng là tiên, vậy là từ đó về sau liền có tiên!
- Nhất định là như vậy, đã là như vậy, ta cũng có thể tự mình mở ra tiên của chính Mạnh Hạo ta!
Tiên Môn hùng vĩ, tiên quang chói lòa, tiên khí tung hoành, tiên long bay lượn, giờ khắc này dường như đều trở thành vật làm nền cho Mạnh Hạo.
Nếu như số lượng thần hỏa nhiều, Mạnh Hạo cho dù có ý định này, cũng không tài nào dung hợp quá nhiều thần hỏa, nhưng thực tế thì chỗ lửa này…. cũng không nhiều!
Chỉ đủ thắp một ngọn thanh đồng đăng!
- Cầu phú quý trong nguy hiểm, con người sống trên đời, nhiều khi… muốn có được thì cần phải chiến đấu và trả giá! Mạnh Hạo gắt gao nắm chặt lấy thanh đồng đăng, nhìn thần hỏa bản nguyên ở trên đó, ý điên cuồng trong mắt càng thêm nồng đậm.
Lúc này đây, tât cả tu sĩ quan tâm theo dõi Mạnh Hạo khắp Đệ Cửu Sơn Hải, đều nhìn thấy ngọn thanh đồng đăng kia, đều nhìn thấy ngọn lửa trên thanh đồng đăng đó.
Nhưng cho dù là cường giả Đạo Cảnh, cũng nhìn không ra sự kỳ dị của chiếc thanh đồng đăng này, nhưng họ lại có thể cảm nhận được sức mạnh bản nguyên… ẩn chứa trong ngọn lửa trên thanh đồng đăng.
- Bản nguyên!! Lửa đèn trong tay hắn, không ngờ có sự dao động của bản nguyên!
- Đáng tiếc là quá ít. Nếu như bản nguyên nhiều hơn một chút, có lẽ ta sẽ có thể minh ngộ một chút.
- Dù thế nào đi nữa, tên tiểu tử này ở trong cơ duyên trước đó đạt được bản nguyên, đúng là hiếm thấy! Có lẽ trên người hắn có thể tìm thấy lai lịch của chút bản nguyên hỏa này? Đạo Cảnh đại năng của các tông và gia tộc khi nhìn thấy ngọn lửa này, tinh quang trong mắt đều rực sáng, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng ngay sau đó, ai nấy mắt đều sáng lên.
Nhưng vào lúc này, thanh âm già nua của lão tổ Đạo Cảnh trong Côn Lôn Đạo, bỗng vang vọng bên tai mỗi một cường giả đồng cảnh giới.
- Chư vị, người này… đến từ Nam Thiên Tinh.
Lời này vừa nói ra, liền khiến cho tất cả những ai nghe thấy, con ngươi đều co rút lại, hết thảy ý niệm trong đầu nháy mắt đều tan biến. Nam Thiên Tinh, đối với cảnh giới dưới Đạo Cảnh thì còn tạm tốt một chút, nhưng đối với Đạo Cảnh…
Nam Thiên Tinh là một cấm kỵ!
Nhưng đối với Tam Đạo Đạo Môn mà nói, nhất là Tiên Cổ Đạo Tràng, khi bốn vị lão giả kia nhìn thấy chiếc thanh đồng đăng này, thần sắc…. bỗng nhiên đại biến!
Bọn họ ngơ ngác nhìn thanh đồng đăng kia, ai nấy đều hít vào một hơi, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong mắt đối phương đều lộ ra sự chấn động cùng khó tin.
- Trên thế gian… không ngờ thực sự có vật này!!
- Ta vốn tưởng rằng đó chỉ là vật trong truyền thuyết, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện… tuyệt đối không sai, hoa văn trên thanh đồng đăng này, tuyệt đối không sai…
- Nó không ngờ có thể để người khác chạm vào, điều… điều này… Tứ lão trong đầu óc quay vù vù, lúc này ai nấy trong lòng đều dậy sóng.
Lúc này, tất cả tu sĩ đều ngóng nhìn Mạnh Hạo.
Trong sự chú ý của mọi người, Mạnh Hạo cũng không còn chần chừ, hắn cầm ngọn đèn trong tay, đưa về phía trước, sau đó trong thần sắc lộ ra sự quyết đoán, nghiến răng mở miệng, hút vào một hơi.
Một cái hút này, liền khiến cho ngọn lửa lập tức lay động mãnh liệt, rồi rời khỏi thanh đồng đăng, trực tiếp bay về phía Mạnh Hạo, nháy mắt chui vào trong miệng hắn.
Nuốt thần hỏa!
Ngay khi thần hỏa bản nguyên bị hút vào trong miệng, đầu Mạnh Hạo liền nổ vang một tiếng, một cỗ hỏa diễm nóng bức không tài nào hình dung, bỗng chốc bạo phát trong cổ họng hắn.
Ngọn lửa mãnh liệt như muốn hong khô máu của Mạnh Hạo, muốn trong nháy mắt thiêu đốt hắn tan thành tro bụi. Trên mặt hắn, giờ không còn nổi gân xanh nữa, mà dần xuất hiện… từng vết nứt.
Những vết nứt này có màu đỏ, khi vừa nứt ra, dường như có thể theo đó mà nhìn vào trong, giống như dòng nham cuồn cuộn, lúc nào cũng có thể bạo phát.
Mạnh Hạo phát ra tiếng thét thê lương, thân thể hắn run rẩy, hai mắt mang theo sự điên cuồng, cả người đứng trong tinh không, tựa như thứ hắn nuốt vào không phải là thần hỏa, mà là một ngọn núi lửa!
Hay có lẽ, hắn… đã trở thành một ngọn núi lửa!
123 luồng tiên mạch trong cơ thể hắn, toàn bộ đều vận chuyển, tiên lực mạnh mẽ di chuyển, nhưng cũng chỉ có thể giúp hắn miễn cưỡng duy trì, căn bản không cách nào dung hợp.
Sự đau nhức kịch liệt khiến cho người khắp toàn thân tràn ngập hỏa diệm như Mạnh Hạo, đã không thể nào tiếp tục chịu đựng.
Tiếng tách tách vang lên, các vết nứt trên người Mạnh Hạo ngày càng nhiều, sau khi giăng đầy mặt hắn liền men theo cổ, lan xuống dưới thân. Rất mau, từng vết nứt đã lan khắp thân thể hắn.
Trong những vết nứt kia đều phát ra những tia sáng màu đỏ thẫm, giống như thân thể hắn sắp sửa bạo phát đến nơi.
Không ai có thể giúp hắn, cho dù là Đạo Cảnh, cũng không thể nào giúp Mạnh Hạo chấn áp vào thời khắc này. Đây là kiếp của hắn, đây là mạch của hắn, đây là lựa chọn của hắn!
Chỉ có bản thân hắn mới có thể giúp chính mình. Chỉ cần hắn vượt qua được cửa ải này, dung hợp được thần hỏa bản nguyên, thì mới có thể thành công tự cứu mình.
- Ta nhất định phải thành công! Cặp mắt Mạnh Hạo toát ra hỏa quang ngập trời, hắn cảm nhận được trong cơ thể mình ẩn chứa một cỗ sức mạnh điên cuồng, đó chính là thần hỏa!
Nếu như không phải hắn có 122 luồng tiên mạch, chỉ e nháy mắt đã bị thiêu thành tro, nhưng cho dù có được tiên mạch trước nay không ai có thì cũng không thể tránh khỏi…. xu hướng bị hủy diệt.
Ngay lúc này, tất cả lão tổ Đạo Cảnh đều tập trung nhìn về tổ địa của Phương gia, mở to con mắt, có khẩn trương càng có phẫn nộ.
- Khốn khiếp, tên ngu ngốc, ngươi ngươi ngươi…. Đứa nhỏ này thoạt nhìn rất tinh ranh, sao lại làm ra việc lỗ mãng như thế này. Chết tiệt, 122 tiên mạch cũng đã rất tốt rồi, sao nó lại nghĩ không thông chứ! Địa tổ của Phương gia lo lắng, nhịn không được mà mắng to, nhưng rất mau, hắn liền thở dài. Nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng mãnh liệt.
Từ góc độ gia tộc, hắn không muốn Mạnh Hạo mạo hiểm như vậy, nhưng từ góc độ của một tu sĩ, hắn đồng thuận với sự điên cuồng của Mạnh Hạo. Trong thời đại tu hành, duy chỉ có người dựa vào tự thân để cường đại, người gần như cố chấp điên cuồng, mới có thể xưng là…. cường giả!
Chẳng những là hắn, mà lão tổ Đạo Cảnh của các tông kia, khi nhìn Mạnh Hạo cũng không giống như trước. Bọn họ cảm nhận được cái điên của Mạnh Hạo, cảm nhận được sự cố chấp của Mạnh Hạo.
Canh bạc này, trận chiến này, khiến họ động dung.
Tam đại Đạo Môn cũng đồng dạng như vậy.
Phương Vệ ở giữa không trung, nhìn thấy một màn này, thần sắc chấn động, còn tổ phụ của hắn, Phương Tú Sơn, thì lại hưng phấn, vui mừng như điên.
- Muốn chết, tên nhãi con này tự tìm đường chết, ha ha, nổ tung thì càng tốt!
Những thiên kiêu Chân Tiên của Đệ Cửu Sơn Hải kia, lúc này nhìn thấy sự cố chấp của Mạnh Hạo, cũng lộ ra sắc mặt khác nhau.
Ầm ầm. Bên trong cơ thể Mạnh Hạo không ngừng nổ tung, các vết nứt trên thân thể hắn đã đạt tới cực hạn, cả người giống như được các mảnh ghép ghép lại.
Càng là lúc này, trên mặt hắn tại điểm giao của các vết nứt, có một mảnh da nhỏ rơi ra, liền lập tức hóa thành tro bụi, làm lộ ra vết thương nhỏ bằng móng tay, nhưng có thể nhìn thấy, bên trong đó không phải là máu thịt, mà là biển lửa.
Da tróc ra ngày càng nhiều, 122 tiên mạch của Mạnh Hạo, hóa thành 122 con tiên long, trở thành 122 luồng sức mạnh, toàn bộ bạo phát, nhưng vẫn không cách nào chống đỡ.
Một màn này khiến cho hô hấp của tất cả mọi người đều trở nên dồn dập, tinh thần chấn động.
Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể run rẩy, thế giới trở nên mơ hồ trước mắt hắn, nhưng sự cố chấp trong mắt vẫn mãnh liệt như trước.
- Ta sẽ không thất bại, 122 tiên mạch, hóa thành 122 luồng sức mạnh, nhìn thì cường đại, nhưng thực tế lại phân tán, tự nhiên là không ổn….
- Nhưng nếu như, 122 tiên mạch này toàn bộ đều trở thành Vĩnh Hằng tiên mạch, vậy thì… cảnh giới Vĩnh Hằng sẽ đồng nghĩa với việc tăng lên 122 lần!
- Nếu như vậy thì nhất định có thể! Tiếng nổ “ầm ầm” vang lên trong đầu Mạnh Hạo, sau khi hắn ý thức được vấn đề này, tất cả tiên mạch đều thuận theo thần niệm của hắn mà run rẩy, không ngờ trong nháy mắt, tất cả đều thay đổi, đều hóa thành… Vĩnh Hằng chi long!
122 luồng Vĩnh Hằng chi long cùng bạo phát, cảnh giới Vĩnh Hằng được hình thành, trong nháy mắt, đất trời rung chuyển, bầu trời ầm vang, tinh không run rẩy.
Rầm Rầm Rầm!
Mạnh Hạo ngửa mặt thét dài, những vết nứt trên người dùng mắt thường cũng có thể thấy được đang giảm bớt, biển lửa trong cơ thể hắn đang gấp rút ngưng tụ lại một chỗ, dần dần hình thành một luồng Thần Hỏa tiên mạch.
Chính ngay tại lúc này, Tiên Môn bạo phát, tiên khí cuồn cuộn, dung nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho thần hỏa ngưng tụ càng thêm nhanh chóng, mà thân thể của Mạnh Hạo cũng đang điên cuồng hồi phục với tốc độ chóng măt,
Sau khoảng thời gian nửa nén hương, thân thể hắn đã khôi phục hoàn toàn, trong lúc hồi phục, hai mắt hắn lộ ra quang mang sắc bén, không giận mà uy, khí thế bạo phát trên người hắn, tạo ra uy áp càng mạnh mẽ!
- Thần Hỏa tiên mạch, mở! Mạnh Hạo khẽ lẩm bẩm, tay phải vừa khua, trong cơ thể hắn liền “ầm” một tiếng, có thêm một luồng tiên mạch!
123 tiên mạch!
Đây là…. một mạch sau cùng của Mạnh Hạo!
Xung quanh Tiên Môn, có thêm môn con tiên long!
Tiên long thứ 123!
Con rồng sau cùng!
Đại viên mãn!
Giờ phút này, thiên địa ầm vang, bầu trời biến sắc, Đệ Cửu Sơn Hải, toàn bộ rung động!
Mạnh Hạo, tiền vô cổ nhân, sau hắn, có lẽ… sẽ chẳng có ai có thể vượt qua 123 tiên mạch, bởi vì số mạch này, đã là Tiên Cảnh đại viên mãn!
Hắn đứng trên không trung, đã đủ khiến cho tất cả mọi người phải dõi theo, nhưng Mạnh Hạo vẫn không từ bỏ, trong mắt hắn nảy ra ngọn lửa, bắn vào Thần hỏa bản nguyên trên tay hắn, khiến cho Thần hỏa này tựa như đã trở thành dã tâm trong mắt Mạnh Hạo.
- Một mạch sau cùng… Thần hỏa bản nguyên! Trái tim Mạnh Hạo không ngừng đập thình thịch, hắn biết sự khủng bố của Thần hỏa bản nguyên, nhưng không cầm được lòng, muốn dùng thần hoản bản nguyên này để hoàn thành một mạch sau cùng này của mình!
- Một mạch này, nếu có thể thành công, ta mở ra 123 mạch, không còn gì tiếc nuối!
- Đây là đánh cược, nếu thành công thì nhiều thêm một mạch, nếu thất bại… Mạnh Hạo lòng chợt ngập ngừng, nhưng rất mau, trong mắt hắn liền lộ ra tia cố chấp.
- Thất bại thì đã làm sao! Mái tóc hắn tung bay, tà áo phiêu động, khí thế bỗng chốc dâng lên khắp người, tác động lên tinh không, truyền ra tiếng nổ ầm vang.
- Trước khi thế giới này xuất hiện, trước khi thiên địa sơ khai, trước khi năm tháng không thể nào tính toán, thế giới… có lẽ cũng không có tiên, vậy thì vị tiên đầu tiên…. Là từ đâu tới!
- Nhất định là dựa vào con đường của mình, sau khi nếm trải qua vô số lần, chịu đựng qua quá nhiều lần thất bại, cuối cùng đã mở ra một con đường, người đầu tiên thành công, tự xưng là tiên, vậy là từ đó về sau liền có tiên!
- Nhất định là như vậy, đã là như vậy, ta cũng có thể tự mình mở ra tiên của chính Mạnh Hạo ta!
Tiên Môn hùng vĩ, tiên quang chói lòa, tiên khí tung hoành, tiên long bay lượn, giờ khắc này dường như đều trở thành vật làm nền cho Mạnh Hạo.
Nếu như số lượng thần hỏa nhiều, Mạnh Hạo cho dù có ý định này, cũng không tài nào dung hợp quá nhiều thần hỏa, nhưng thực tế thì chỗ lửa này…. cũng không nhiều!
Chỉ đủ thắp một ngọn thanh đồng đăng!
- Cầu phú quý trong nguy hiểm, con người sống trên đời, nhiều khi… muốn có được thì cần phải chiến đấu và trả giá! Mạnh Hạo gắt gao nắm chặt lấy thanh đồng đăng, nhìn thần hỏa bản nguyên ở trên đó, ý điên cuồng trong mắt càng thêm nồng đậm.
Lúc này đây, tât cả tu sĩ quan tâm theo dõi Mạnh Hạo khắp Đệ Cửu Sơn Hải, đều nhìn thấy ngọn thanh đồng đăng kia, đều nhìn thấy ngọn lửa trên thanh đồng đăng đó.
Nhưng cho dù là cường giả Đạo Cảnh, cũng nhìn không ra sự kỳ dị của chiếc thanh đồng đăng này, nhưng họ lại có thể cảm nhận được sức mạnh bản nguyên… ẩn chứa trong ngọn lửa trên thanh đồng đăng.
- Bản nguyên!! Lửa đèn trong tay hắn, không ngờ có sự dao động của bản nguyên!
- Đáng tiếc là quá ít. Nếu như bản nguyên nhiều hơn một chút, có lẽ ta sẽ có thể minh ngộ một chút.
- Dù thế nào đi nữa, tên tiểu tử này ở trong cơ duyên trước đó đạt được bản nguyên, đúng là hiếm thấy! Có lẽ trên người hắn có thể tìm thấy lai lịch của chút bản nguyên hỏa này? Đạo Cảnh đại năng của các tông và gia tộc khi nhìn thấy ngọn lửa này, tinh quang trong mắt đều rực sáng, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng ngay sau đó, ai nấy mắt đều sáng lên.
Nhưng vào lúc này, thanh âm già nua của lão tổ Đạo Cảnh trong Côn Lôn Đạo, bỗng vang vọng bên tai mỗi một cường giả đồng cảnh giới.
- Chư vị, người này… đến từ Nam Thiên Tinh.
Lời này vừa nói ra, liền khiến cho tất cả những ai nghe thấy, con ngươi đều co rút lại, hết thảy ý niệm trong đầu nháy mắt đều tan biến. Nam Thiên Tinh, đối với cảnh giới dưới Đạo Cảnh thì còn tạm tốt một chút, nhưng đối với Đạo Cảnh…
Nam Thiên Tinh là một cấm kỵ!
Nhưng đối với Tam Đạo Đạo Môn mà nói, nhất là Tiên Cổ Đạo Tràng, khi bốn vị lão giả kia nhìn thấy chiếc thanh đồng đăng này, thần sắc…. bỗng nhiên đại biến!
Bọn họ ngơ ngác nhìn thanh đồng đăng kia, ai nấy đều hít vào một hơi, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong mắt đối phương đều lộ ra sự chấn động cùng khó tin.
- Trên thế gian… không ngờ thực sự có vật này!!
- Ta vốn tưởng rằng đó chỉ là vật trong truyền thuyết, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện… tuyệt đối không sai, hoa văn trên thanh đồng đăng này, tuyệt đối không sai…
- Nó không ngờ có thể để người khác chạm vào, điều… điều này… Tứ lão trong đầu óc quay vù vù, lúc này ai nấy trong lòng đều dậy sóng.
Lúc này, tất cả tu sĩ đều ngóng nhìn Mạnh Hạo.
Trong sự chú ý của mọi người, Mạnh Hạo cũng không còn chần chừ, hắn cầm ngọn đèn trong tay, đưa về phía trước, sau đó trong thần sắc lộ ra sự quyết đoán, nghiến răng mở miệng, hút vào một hơi.
Một cái hút này, liền khiến cho ngọn lửa lập tức lay động mãnh liệt, rồi rời khỏi thanh đồng đăng, trực tiếp bay về phía Mạnh Hạo, nháy mắt chui vào trong miệng hắn.
Nuốt thần hỏa!
Ngay khi thần hỏa bản nguyên bị hút vào trong miệng, đầu Mạnh Hạo liền nổ vang một tiếng, một cỗ hỏa diễm nóng bức không tài nào hình dung, bỗng chốc bạo phát trong cổ họng hắn.
Ngọn lửa mãnh liệt như muốn hong khô máu của Mạnh Hạo, muốn trong nháy mắt thiêu đốt hắn tan thành tro bụi. Trên mặt hắn, giờ không còn nổi gân xanh nữa, mà dần xuất hiện… từng vết nứt.
Những vết nứt này có màu đỏ, khi vừa nứt ra, dường như có thể theo đó mà nhìn vào trong, giống như dòng nham cuồn cuộn, lúc nào cũng có thể bạo phát.
Mạnh Hạo phát ra tiếng thét thê lương, thân thể hắn run rẩy, hai mắt mang theo sự điên cuồng, cả người đứng trong tinh không, tựa như thứ hắn nuốt vào không phải là thần hỏa, mà là một ngọn núi lửa!
Hay có lẽ, hắn… đã trở thành một ngọn núi lửa!
123 luồng tiên mạch trong cơ thể hắn, toàn bộ đều vận chuyển, tiên lực mạnh mẽ di chuyển, nhưng cũng chỉ có thể giúp hắn miễn cưỡng duy trì, căn bản không cách nào dung hợp.
Sự đau nhức kịch liệt khiến cho người khắp toàn thân tràn ngập hỏa diệm như Mạnh Hạo, đã không thể nào tiếp tục chịu đựng.
Tiếng tách tách vang lên, các vết nứt trên người Mạnh Hạo ngày càng nhiều, sau khi giăng đầy mặt hắn liền men theo cổ, lan xuống dưới thân. Rất mau, từng vết nứt đã lan khắp thân thể hắn.
Trong những vết nứt kia đều phát ra những tia sáng màu đỏ thẫm, giống như thân thể hắn sắp sửa bạo phát đến nơi.
Không ai có thể giúp hắn, cho dù là Đạo Cảnh, cũng không thể nào giúp Mạnh Hạo chấn áp vào thời khắc này. Đây là kiếp của hắn, đây là mạch của hắn, đây là lựa chọn của hắn!
Chỉ có bản thân hắn mới có thể giúp chính mình. Chỉ cần hắn vượt qua được cửa ải này, dung hợp được thần hỏa bản nguyên, thì mới có thể thành công tự cứu mình.
- Ta nhất định phải thành công! Cặp mắt Mạnh Hạo toát ra hỏa quang ngập trời, hắn cảm nhận được trong cơ thể mình ẩn chứa một cỗ sức mạnh điên cuồng, đó chính là thần hỏa!
Nếu như không phải hắn có 122 luồng tiên mạch, chỉ e nháy mắt đã bị thiêu thành tro, nhưng cho dù có được tiên mạch trước nay không ai có thì cũng không thể tránh khỏi…. xu hướng bị hủy diệt.
Ngay lúc này, tất cả lão tổ Đạo Cảnh đều tập trung nhìn về tổ địa của Phương gia, mở to con mắt, có khẩn trương càng có phẫn nộ.
- Khốn khiếp, tên ngu ngốc, ngươi ngươi ngươi…. Đứa nhỏ này thoạt nhìn rất tinh ranh, sao lại làm ra việc lỗ mãng như thế này. Chết tiệt, 122 tiên mạch cũng đã rất tốt rồi, sao nó lại nghĩ không thông chứ! Địa tổ của Phương gia lo lắng, nhịn không được mà mắng to, nhưng rất mau, hắn liền thở dài. Nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng mãnh liệt.
Từ góc độ gia tộc, hắn không muốn Mạnh Hạo mạo hiểm như vậy, nhưng từ góc độ của một tu sĩ, hắn đồng thuận với sự điên cuồng của Mạnh Hạo. Trong thời đại tu hành, duy chỉ có người dựa vào tự thân để cường đại, người gần như cố chấp điên cuồng, mới có thể xưng là…. cường giả!
Chẳng những là hắn, mà lão tổ Đạo Cảnh của các tông kia, khi nhìn Mạnh Hạo cũng không giống như trước. Bọn họ cảm nhận được cái điên của Mạnh Hạo, cảm nhận được sự cố chấp của Mạnh Hạo.
Canh bạc này, trận chiến này, khiến họ động dung.
Tam đại Đạo Môn cũng đồng dạng như vậy.
Phương Vệ ở giữa không trung, nhìn thấy một màn này, thần sắc chấn động, còn tổ phụ của hắn, Phương Tú Sơn, thì lại hưng phấn, vui mừng như điên.
- Muốn chết, tên nhãi con này tự tìm đường chết, ha ha, nổ tung thì càng tốt!
Những thiên kiêu Chân Tiên của Đệ Cửu Sơn Hải kia, lúc này nhìn thấy sự cố chấp của Mạnh Hạo, cũng lộ ra sắc mặt khác nhau.
Ầm ầm. Bên trong cơ thể Mạnh Hạo không ngừng nổ tung, các vết nứt trên thân thể hắn đã đạt tới cực hạn, cả người giống như được các mảnh ghép ghép lại.
Càng là lúc này, trên mặt hắn tại điểm giao của các vết nứt, có một mảnh da nhỏ rơi ra, liền lập tức hóa thành tro bụi, làm lộ ra vết thương nhỏ bằng móng tay, nhưng có thể nhìn thấy, bên trong đó không phải là máu thịt, mà là biển lửa.
Da tróc ra ngày càng nhiều, 122 tiên mạch của Mạnh Hạo, hóa thành 122 con tiên long, trở thành 122 luồng sức mạnh, toàn bộ bạo phát, nhưng vẫn không cách nào chống đỡ.
Một màn này khiến cho hô hấp của tất cả mọi người đều trở nên dồn dập, tinh thần chấn động.
Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể run rẩy, thế giới trở nên mơ hồ trước mắt hắn, nhưng sự cố chấp trong mắt vẫn mãnh liệt như trước.
- Ta sẽ không thất bại, 122 tiên mạch, hóa thành 122 luồng sức mạnh, nhìn thì cường đại, nhưng thực tế lại phân tán, tự nhiên là không ổn….
- Nhưng nếu như, 122 tiên mạch này toàn bộ đều trở thành Vĩnh Hằng tiên mạch, vậy thì… cảnh giới Vĩnh Hằng sẽ đồng nghĩa với việc tăng lên 122 lần!
- Nếu như vậy thì nhất định có thể! Tiếng nổ “ầm ầm” vang lên trong đầu Mạnh Hạo, sau khi hắn ý thức được vấn đề này, tất cả tiên mạch đều thuận theo thần niệm của hắn mà run rẩy, không ngờ trong nháy mắt, tất cả đều thay đổi, đều hóa thành… Vĩnh Hằng chi long!
122 luồng Vĩnh Hằng chi long cùng bạo phát, cảnh giới Vĩnh Hằng được hình thành, trong nháy mắt, đất trời rung chuyển, bầu trời ầm vang, tinh không run rẩy.
Rầm Rầm Rầm!
Mạnh Hạo ngửa mặt thét dài, những vết nứt trên người dùng mắt thường cũng có thể thấy được đang giảm bớt, biển lửa trong cơ thể hắn đang gấp rút ngưng tụ lại một chỗ, dần dần hình thành một luồng Thần Hỏa tiên mạch.
Chính ngay tại lúc này, Tiên Môn bạo phát, tiên khí cuồn cuộn, dung nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho thần hỏa ngưng tụ càng thêm nhanh chóng, mà thân thể của Mạnh Hạo cũng đang điên cuồng hồi phục với tốc độ chóng măt,
Sau khoảng thời gian nửa nén hương, thân thể hắn đã khôi phục hoàn toàn, trong lúc hồi phục, hai mắt hắn lộ ra quang mang sắc bén, không giận mà uy, khí thế bạo phát trên người hắn, tạo ra uy áp càng mạnh mẽ!
- Thần Hỏa tiên mạch, mở! Mạnh Hạo khẽ lẩm bẩm, tay phải vừa khua, trong cơ thể hắn liền “ầm” một tiếng, có thêm một luồng tiên mạch!
123 tiên mạch!
Đây là…. một mạch sau cùng của Mạnh Hạo!
Xung quanh Tiên Môn, có thêm môn con tiên long!
Tiên long thứ 123!
Con rồng sau cùng!
Đại viên mãn!
Giờ phút này, thiên địa ầm vang, bầu trời biến sắc, Đệ Cửu Sơn Hải, toàn bộ rung động!
Mạnh Hạo, tiền vô cổ nhân, sau hắn, có lẽ… sẽ chẳng có ai có thể vượt qua 123 tiên mạch, bởi vì số mạch này, đã là Tiên Cảnh đại viên mãn!