Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1364: Mở cánh cửa căn nguyên


Một ngày này, tất cả tộc nhân Phương gia gần như đều nhìn thấy tại Dược Các của nhất mạch đan đạo nơi đó, bay ra một con rồng xanh, con rồng này phóng lên cao, vờn quanh Đông Thắng Tinh một hồi lâu, lúc này mới tan đi.

Theo nó tan đi, điểm điểm sáng màu xanh biếc rơi xuống mặt đất khắp Đông Thắng Tinh, tựa hồ lại làm cho cả tinh tú đều tỏa sáng một chút sinh cơ, giống như tẩm bổ.

Một màn này khiến tất cả tu sĩ trên Đông Thắng Tinh, đều tâm thần chấn động mãnh liệt.

Phương Ngôn Khư ở Dược Tiên Tông, chính mắt nhìn thấy một màn này, lão đổi sắc nhìn về hướng nhất mạch đan đạo, hồi lâu lẩm bẩm nói nhỏ:

- Truyền thuyết ở tầng thứ tám là thật... Bất kỳ đan sư nào, nếu lần đầu tiên bước chân vào tầng thứ tám, có thể giải mở phong ấn cho con rồng xanh thảo mộc, con rồng kia sẽ chạy ra Dược Các tẩm bổ mặt đất. Mạnh Hạo này, không ngờ trình độ đan đạo của hắn lại đạt tới trình độ như vậy...

Phương Thủ Đạo hô hấp dồn dập, mở to mắt, ngơ ngác nhìn con rồng xanh sau khi tiêu tán, tẩm bổ cho tinh tú, lão nhấc tay lên có một đốm sáng rơi vào lòng bàn tay lão.

Cùng lúc đó, trên không trung tổ trạch, đạo chung lần nữa xuất hiện, tiếng chuông vang lên quanh quẩn trong tâm thần của mỗi tộc nhân Phương gia, thật lâu chưa tiêu tan.

Tiếng bàn tán sôi trào, tiếng ồ lên ầm ĩ, ở các nơi gia tộc. Phương gia sau khi trải qua phản bội tộc, giờ này, đúng là cần một lòng hoan hô như vậy, để ngưng tụ lực lượng của gia tộc càng mạnh hơn.

Trong Dược Các, trong tầng thứ tám, Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy con rồng xanh kia sau khi được mình tách rời tất cả thảo mộc, thân ảnh nó bay múa, theo nó bay ra trong tầng thứ tám này, tia sáng lóng lánh, vô số thảo mộc biến hóa, xuất hiện trong quầng sáng.

Mạnh Hạo không có lập tức đi lên tầng tiếp theo, mà khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt nhớ lại, yên lặng khắc ghi vào trong đầu 1 triệu dược thảo nhìn thấy trước đó.

Hồi lâu sau, khi hắn mở mắt ra, trong mắt của hắn lộ ra tia sáng rực, nhìn cách đó không xa, xuất hiện... một cánh cửa... đó là sau khi thông quan hoàn mỹ tầng thứ tám!

Không còn là bậc thềm, mà là một đường đi thông tới cánh cửa tầng thứ chín!

Đó là một tầng cuối cùng!




"Dược Các của Phương gia, được xưng là đoạt thiên địa tạo hóa, biến hóa thảo mộc đến cực hạn, nhất là tầng thứ tám này, lại đạt tới đỉnh phong!"

"Như vậy, trong tầng thứ chín, sẽ là khảo nghiệm gì đây?" Mạnh Hạo nhìn cánh cửa kia, tận đáy lòng hắn thật tò mò... Một lúc lâu sau hắn đứng lên, đi tới cánh cửa.

Từng bước một tới gần, khi hắn đứng ở trước cửa, Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên một cái, đẩy mạnh ra, không do dự cất bước đi vào, đạp bước trên một tầng cuối cùng của Dược Các.

Ngay khoảnh khắc bước chân đi vào, Mạnh Hạo chợt dừng lại bước chân, ngẩn người đứng tại đó, nhìn thế giới trước mắt.

Đây là một thế giới.

Bầu trời xanh thẳm, có một vầng mặt trời màu vàng ở trên không trung phát ra ánh sáng loá mắt. Trên bầu trời, thỉnh thoảng có chim bay qua, những con chim kia bất kỳ một con nào đều vô cùng to lớn.

Xa xa, mặt đất chấn động, có người khổng lồ gầm thét, chạy nhanh qua.

Hết thảy, dường như là thời đại viễn cổ! Một cây cỏ nhỏ thu hút chú ý của Mạnh Hạo, nó mọc bên cạnh một tảng đá, thoạt nhìn không có gì lạ, nhưng nhìn xem cẩn thận, dường như... rất lâu trước đây nó là bị tảng đá kia đè lên, nhưng nó cứng cỏi, rốt cục đẩy tảng đá, mọc ra ở bên cạnh.

Mạnh Hạo có chút mờ mịt, nhưng cũng chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, hình ảnh nhoáng lên một cái, lúc xuất hiện lại vẫn còn ở chỗ cũ, nhưng lại đất rung núi lở, cây cỏ nhỏ kia vỡ nát.

Nhưng lại có một mảnh bộ phận vỡ nát, bay lên trong trời đất sụp đổ này, ở giữa không trung nó cùng với vô số đá vụn bị cuốn về phía xa xa, cuối cùng rơi vào trong vũng nước trên một chỗ mặt đất, chìm xuống.

Thời gian trôi qua, không biết đã qua bao nhiêu năm, từ trong vũng nước kia mọc ra một gốc cây không giống cây cỏ nhỏ, dường như cứng cỏi hơn, chấp nhất hơn...

Mạnh Hạo nhíu mày, hắn không biết mình nhìn thấy là thứ gì, có quan hệ gì với tầng thứ chín? Trong trầm mặc, hắn tiếp tục nhìn lại, hắn thấy được năm tháng biến đổi, một lần lại một lần mặt trời lên mặt trời lặn, cây cỏ nhỏ kia khô héo, rồi sau đó lại xuất hiện, vòng đi vòng lại cho đến một ngày, mặt đất va chạm làm cho chỗ đất mọc cây cỏ nhỏ biến thành đáy biển.

Bùn đất trở thành nước bùn, chôn nó thật sâu dưới đáy.


Lại là năm tháng trăng trầm, khi cây cỏ nhỏ trong đáy nước bùn, lần nữa mọc lên, hình dáng của nó biến đổi, dường như trở thành rong biển, mọc tràn ra như tóc, càng ngày càng dài.

Rồi sau đó, nước biển khô cạn, rong biển khô héo, dần dần biến mất... Rất lâu sau, nơi đó mọc lên những cây lớn, trở thành rừng rậm... Trong số đó, có một cây lớn, dường như là cây cỏ nhỏ năm trước.

Năm tháng trôi qua, Mạnh Hạo nhìn những cây lớn kia dần dần rút nhỏ, cây cối bốn phía khô héo, chỉ có nó khỏe mạnh cao lớn, thế cho nên dẫn tới sét đánh.

Trong sấm sét nó khô héo, ngay lúc tưởng như sắp chết, một cái mầm mới mọc ra trên gốc cây khô, trở thành màu xanh biếc duy nhất trên thế gian này.

Mạnh Hạo sửng sốt, hắn nhìn mầm mới kia, mơ hồ trên mầm mới này sinh ra một khí tức khiến Mạnh Hạo rúng động. Một hồi lâu, có một bàn tay từ chỗ sâu trong hư vô thò xuống nhổ lấy mầm mới này.

- Quả nhiên thành một gốc cây thánh dược! Có tiếng nói thương tang cổ xưa quanh quẩn, hình ảnh trước mắt Mạnh Hạo tiêu tan.

Khi hết thảy đều biến mất, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn nhìn thấy nơi mình đứng là một dược viện, trong dược viên chỉ có một gốc cây dược thảo.

Đó là cái mầm mới, một cái mầm mới mà Mạnh Hạo thấy ở trong cảnh hư ảo kia.

Mạnh Hạo sửng sốt, hắn nhìn cây mầm mới, thần sắc dần dần lộ ra vẻ suy tư.

- Có hiểu không? Tại tầng thứ chín này, thanh âm trước đó xuất hiện ở tầng tám quanh quẩn.

- Cảnh giới thảo mộc cao nhất là gì? Không người nào có thể trả lời, mỗi người đều có đáp án của riêng mình! Một cây cỏ nhỏ ở thời đại viễn cổ, sau khi trải qua một loạt tạo hóa, ai nói không thể trở thành một cây thánh dược! Vạn vật đều tục, nhưng vạn vật lại đều không tầm thường! Tu sĩ đang tu hành, là muốn nhảy ra giới hạn như cá vượt Long Môn... Thảo mộc cũng như thế, luyện đan trở thành đan dược nuốt vào, cho mình lớn mạnh, đồng thời, cũng phải cảm thụ ý chí của bản thân thảo mộc! Nhìn như thảo mộc thành đan đã chết, nhưng ai có thể nói rõ, đó có phải là một loại sinh khác của thảo mộc hay không?

Thanh âm già lão cổ xưa quanh quẩn, Mạnh Hạo lặng lẽ khoanh chân ngồi xuống, nhìn cây mầm mới kia bỗng nhiên hắn nghĩ tới một màn lão tổ đời một hóa thân thành tinh tú.


Lão hóa thân thành tinh tú, trên tinh tú lại mọc ra vô số thảo mộc...

- Đây là... Mạnh Hạo lẩm bẩm. hắn mơ hồ cảm giác dường như mình nắm bắt được điều gì, nhưng lại nói không rõ, như vô số sợi dây ở trong đầu, rất khó chộp được đầu mối.

- Luân hồi sao? Mạnh Hạo ngẩng đầu.

Ngay khoảnh khắc hắn nói ra câu này, thế giới ầm ầm sụp đổ, theo sụp đổ, vô số mảnh vỡ ngưng tụ chung một chỗ, bất ngờ lần nữa xuất hiện một bộ hình ảnh hư ảo.

Hình ảnh, là một màn Mạnh Hạo nhìn thấy lần đầu trước khi bước chân vào tầng thứ chín, là thế giới viễn cổ kia, là cảnh cây cỏ nhỏ từ dưới tảng đá kiên cường mọc ra.

Chỉ là trong hình ảnh có thêm một bàn tay.

- Dưới tảng đá vẫn khát vọng sinh trưởng, như vậy, ta sẽ cho ngươi một lần cơ hội! Trong hình ảnh truyền ra thanh âm, bàn tay kia nhẹ nhàng điểm một cái trên cây cỏ nhỏ.

Cây cỏ nhỏ run lên, rồi khôi phục như thường, bàn tay kia biến mất, như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.

Hình ảnh hoàn toàn biến mất, tầng thứ chín trở thành hư vô,. Chợt chậm rãi truyền đến thanh âm già lão cổ xưa: - Không chỉ là luân hồi, mà là tạo vật, thảo mộc đỉnh phong, trong mắt của ta, chính là tạo vật! Theo lời nói truyền ra, một cánh cửa rời khỏi tầng này xuất hiện ở bên cạnh Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo trầm mặc, cây cỏ nhỏ vốn là vật bình thường, chỉ vì ngón tay kia điểm một cái, biến đổi vận mạng, cuối cùng dưới sét đánh, trở thành thánh dược.

Đây đích xác cũng là tạo vật.

Hồi lâu sau, Mạnh Hạo từ từ đứng lên, hướng về hư vô phía sau, ôm quyền cúi đầu thật sâu.

Đột nhiên, một lần nữa thanh âm kia lại xuất hiện: - Nếu ngươi được lựa chọn, ngươi muốn trở thành cây cỏ nhỏ, hay là muốn trở thành bàn tay kia?

Mạnh Hạo bước chân chợt ngừng, quay đầu lại nhìn hư vô, bình tĩnh lên tiếng: - Bất kể là cây cỏ nhỏ hay là bàn tay kia, đều không thể đại biểu bản thân chúng, đều là bị chi phối... ta muốn trở thành... người chi phối bàn tay biến đổi cây cỏ nhỏ kia! Mạnh Hạo nói xong, xoay người đang định bước vào bên trong cửa.




Hư vô truyền ra tiếng cười, tiếng cười kia có vui vẻ, cũng có tán thưởng: - Phương gia... không ngờ lại ra một vị tộc nhân như vậy, có hứng thú, có hứng thú!

Theo tiếng cười quanh quẩn, mơ hồ, ở đó trong hư vô đi ra một nam nhân trung niên, nhìn Mạnh Hạo nói: - Bao nhiêu năm rồi, cũng không có bao nhiêu người có thể bước chân vào nơi này, cho dù đi vào, cũng lựa chọn không giống ngươi! Để làm phần thưởng cho tầng thứ chín này, ta có thể trả lời ngươi một vấn đề!

Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng.

- Trên tạo vật, trình độ thảo mộc có không còn có đỉnh phong cao hơn? Mạnh Hạo hỏi.

- Vấn đề này khó trả lời, trước tiên ngươi phải biết, cái gì là đạo! Nam nhân trung niên nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi lên tiếng.

- Đạo ư? Mạnh Hạo ngẩn ra.

- Tại sao lại sinh? Tại sao lại chết? Thanh âm già lão, từ từ quanh quẩn: - Tại sao lại có luân hồi, như một vòng tròn, đầu và đuôi nối tiếp, lại đại biểu hàm nghĩa gì, chỉ là luân hồi sao? Tại sao lại có tu sĩ, tại sao lại có cảnh giới? Tại sao phải có đạo pháp, tại sao lại có thần thông? Ánh sáng là từ đâu xuất hiện, đêm tối là từ đâu phủ xuống? Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, lại có bất đồng thế nào? Đồng dạng là hỏa, vì sao cực nóng lại khác?

Cái gì nóng, cái gì là lạnh? Ngươi có thể tưởng tượng ra, một sinh mạng chỉ có thể tồn tại trong băng, lại bị một giọt nước phỏng chết... ý nghĩa ra sao?

Lời nói từ thanh âm già lão kia càng lúc càng nhanh, tâm thần Mạnh Hạo càng chấn động. Trong đầu hắn nổi lên một cái lại một cái nghi vấn này, mỗi một cái, hắn có cảm giác dường như đều có thể trả lời, nhưng khi chân chính trả lời, lại phát hiện không lời nào chống đỡ.

- Cái gì là đạo? Cuối cùng, thanh âm nói ra câu nói sau cùng, câu nói này nổ ầm ầm trong đầu Mạnh Hạo.

- Căn nguyên chính là đạo, hết thảy là căn nguyên nghịch thiên! Nam nhân trung niên nói giọng nghiêm túc, trong mắt tỏa sánh, cả người nghiêm trang uy nghiêm.

- Hết thảy không biết, đều là căn nguyên, ngược dòng căn nguyên mới có thể hiểu thiên địa, biết vạn vật, nắm trong tay bầu trời... Khi ngươi hiểu rõ hết thảy biến hóa của thiên địa, nghịch thiên phong địa, thì có khó gì! Nam nhân trung niên phất tay một cái, lập tức Mạnh Hạo đang tâm thần bị chấn động, thân thể không tự chủ bước chân vào cánh cửa, biến mất trong phiến hư vô này.

Đợi đến lúc Mạnh Hạo biến mất, nam nhân trung niên lắc đầu cười, đi ra một bước, lập tức hư vô trở thành dược viện, mà hắn khoanh chân ngồi trong dược viện, dần dần hóa thành một gốc cây mầm mới!

Chính là... mầm mới từ cây cỏ nhỏ kia, cuối cùng biến thành...

- - - - - oOo- - - - -

back top