Ngã Dục Phong Thiên

Chương 139: Cổ ất đinh tam vũ!


Kháo Sơn Lão Tổ có tính cách cực kỳ cổ quái, rất khó mà ở chung. Về điểm này thì Mạnh Hạo không biết, thậm chí lúc Kháo Sơn Tông chưa giải tán thì cũng không ai biết được chuyện này. Chỉ có người cùng thế hệ với Kháo Sơn Lão Tổ mới biết được, mà phần lớn khi nhắc tới Kháo Sơn Lão Tổ thì đều hận vô cùng.

Nhưng càng là người có tính cách cổ quái thì lại càng không lấy lẽ thường để phân tích. Ví dụ như Mạnh Hạo hôm nay lấy đi bao nhiêu tài bảo của lão, chiếm đi linh khí của lão, lại cướp cả yêu đăng, lão rõ ràng đã tức giận tới phát cuồng, mà lòng lại càng thưởng thức. Chuyện như vậy người bình thường khó có thể lý giải, cũng khó có thể làm được.

Có thể nói, nếu Mạnh Hạo cứ lặng lẽ bỏ đi, như vậy chỉ vài năm nữa là Kháo Sơn Lão Tổ sẽ quên đi sạch, nhưng Mạnh Hạo làm vậy đã để lại cho Kháo Sơn Lão Tổ một ấn tượng cực kỳ mãnh liệt, đó là phức tạp và rối rắm mà mãi sẽ chẳng quên đi nổi.

Bên ngoài Kháo Sơn Tông ở Triệu quốc, lúc này bầu trời tuy không yên bình, nhưng đằng xa đã có mây đen cuồn cuộn, dường như mưa gió sắp đến. Mạnh Hạo bình tĩnh khoanh chân ngồi trên bảo phiến, nương lực hoạt hành nhanh chóng bay đi.

Tu vi của hắn đã tự động trở thành Ngưng Khí tầng chín, không đến lúc cần sẽ không hiển lộ ra tu vi Ngưng Khí đại viên mãn. Tuy lần này Mạnh Hạo thu hoạch được rất nhiều, nhưng không vì đạt tới Ngưng Khí đại viên mãn mà độc trên người hắn tiêu tan, nó như mắc nghẹn ở cổ họng, khiến Mạnh Hạo trầm tư không ngừng nghĩ cách giải độc.

- Có bốn loại độc thì ta đã giải được một, còn ba loại kia ngoài độc đan ba màu ra thì đều rất dễ giải Nay phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm giải độc đan mới được. Mạnh Hạo trầm ngâm, về phần Kháo Sơn Lão Tổ, sau khi trải qua mấy chuyện kia, Mạnh Hạo cũng đã hả giận, không còn hận nữa.

Lúc này hắn lướt đi trên bầu trời, không lâu sau thì tiếng sấm chớp đì đùng, mưa lớn như hạt đậu rào rào trút xuống, đảo mắt cái đã bao phủ tất cả. Mưa như trút nước, khiến cho đất trời đều trở nên mông lung.

Mặc dù mưa trút xuống nhưng cái nóng bức vẫn còn tồn tại, làm cho người ta như không thể thở nổi. Chỉ có trong màn mưa kia mới cảm giác được cái mát mẻ nếu không cẩn thận thì khó mà phát hiện được.

Mưa rất to, Mạnh Hạo không tiếp tục lướt đi nữa mà dừng lại ở trên đỉnh núi của một ngọn núi hoang, vọng mắt về nơi xa xăm. Xung quanh hắn, mưa bị ngăn cách, khiến cho hắn đứng đó mà như đứng trong một trời đất khác, như tồn tại một màng ngăn cách với thế giới này.




Mạnh Hạo nhìn đất trời đằng xa, nghĩ tới những gì mình trải qua mấy năm nay, nghĩ tới mình nay đã Ngưng Khí đại viên mãn, tựa như một giấc mộng. Lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài một hơi.

- Không biết giờ Hứa sư tỷ thế nào rồi Mạnh Hạo lẩm bẩm, trong đầu xuất hiện hình ảnh Hứa sư tỷ, theo nơi nhìn thấy, nếu nghiên cứu phương hướng thì đó là trung tâm Nam Vực.

Hắn giơ tay phải lên, một chiếc ngọc giản xuất hiện trong tay. Ngọc giản này có khắc núi sông, nhưng có vài vết nứt như sắp vỡ vụn đến nơi rồi.

Vật này khi Mạnh Hạo ở chỗ Kháo Sơn Lão Tổ, lúc lấy được núi linh thạch kia thì có được thứ được Kháo Sơn Lão Tổ gọi là Như Ý Ấn này. Lúc này Mạnh Hạo cầm trong tay, cẩn thận nhìn mấy lần, cũng rót linh lực vào trong, nhưng nó lại chẳng có chút phản ứng nào.

Mạnh Hạo ngẫm nghĩ một chút, cất Như Ý Ấn đi, lấy ra một chiếc cờ nhỏ to bằng lòng bàn tay, cầm trong tay thì trên cờ nhỏ này có điện quang hình cung nhoáng lên. Mạnh Hạo nhìn chằm chằm nó, suy nghĩ một chút, mở miệng phun ra một luồng khí tu vi, nhất thời khí này liền tan vào trong cờ.

- Vật này không có dấu ấn của Kháo Sơn Lão Tổ, ta có thể sử dụng, nhưng cần phải luyện hóa một phen mới có thể phát huy toàn bộ uy lực được Mạnh Hạo suy tính, rồi lại phun ra một luồng khí tức tu vi nữa, thế mới thu chiếc cờ kia lại.

Hắn lại cẩn thận lấy ra chiếc đèn còn đang cháy kia, trong ngọn đèn, Thiên Cơ Lão Nhân khoanh chân nhắm mắt, Nguyên Anh bị đốt cháy, lúc Mạnh Hạo lấy ra thì tản ra linh khí vô cùng nồng đậm.

Nhìn chằm chằm ngọn lửa này, Mạnh Hạo dù không cảm nhận được nhiệt độ của lửa, nhưng biết ngọn lửa này cực cường hãn, dù sao cũng là lấy Nguyên Anh làm dầu, lấy sinh mệnh làm lửa.

- Vật này dùng rất tốt, là bảo vật bảo mệnh cho ta! Mạnh Hạo tim đập thình thịch, lại cẩn thận cất ngọn đèn này vào trong túi Càn Khôn.


Sau đó hắn lấy ra một chiếc cổ ngọc, ngọc này mang theo vẻ tang thương như đã tồn tại trên thế gian này đã lâu.

- Phong Yêu Tông Mạnh Hạo cúi đầu nhìn cổ ngọc, rót linh lực vào, trong não hiện lên ba chữ kia, cũng có một mảng khẩu quyết xuất hiện, chỉ là nhìn không rõ, trông rất mơ hồ, duy chỉ có dòng thứ nhất là đọc được.

Thậm chí rót thêm linh lực vào, nhưng ngay lập tức đầu óc ầm vang, không khỏi lùi sau vài bước, sắc mặt biến đổi. Hắn hít sâu một hơi, không dám tiếp tục, biết rằng dù mình có là Ngưng Khí đại viên mãn thì cũng chưa đủ, thậm chí nếu không phải là Ngưng Khí đại viên mãn thì cùng lắm chỉ nhìn được ba chữ Phong Yêu Tông, căn bản không thể nào đọc nổi những văn tự phía dưới, giờ phút này lại nhìn được dòng đầu tiên.

- Cổ đạo, chấp phong thiên chi niệm, sơn hà thương sinh đại thiện, cửu sơn hải nhu đạo kiếp lai, ngô mệnh vô lượng tại!

Mạnh Hạo toàn thân chấn động, lúc tỉnh táo lại thì nước mưa đã rơi xuống người hắn, giây lát liền khiến Mạnh Hạo ướt nhẹp.

Ánh mắt hắn đầy tinh quang, cúi đầu nhìn ngọc giản, im lặng không nói gì, trong óc hiện lên hình ảnh Kháo Sơn Lão Tổ thi triển yêu thuật, hiện lên yêu pháp khi Thượng Quan Tu thi triển dẫn dắt khí tức Đại Thanh Sơn.

Hồi lâu sau, Mạnh Hạo yên lặng cảm thụ một lát, vẫn không tài nào lý giải được, trong lúc trầm ngâm hắn khoanh chân ngồi xuống, lại một lần nữa rót linh lực vào trong ngọc giản, yên lặng cảm nhận câu nói tang thương kia.

Một nén nhang sau, mưa đến nhanh, tạnh cũng nhanh. Mạnh Hạo mê mang mở mắt ra, hắn từ bé đã thông minh, tuy không có tài khoa cử, nhưng lúc vào Kháo Sơn Tông rồi học thuật pháp rất nhanh, không cần nhiều thời gian để thuần thục. Mà nay là lần đầu tiên hắn gặp được loại khẩu quyết dường như khiến người ta không cách nào tu hành được.

Dường như khẩu quyết này là một đoạn minh ngộ, nếu có thể ngộ ra là hiểu, nếu ngộ không ra thì chỉ có thể lượn lờ bên ngoài, cả đời cũng không thể bước vào trong.


- Những lời này thoạt trông cực kỳ phức tạp, ý nghĩa cũng khó hiểu, làm cho người ta như ngắm hoa trong sương mù, như ngắm trăng trong biển Mạnh Hạo thì thào, dần im lặng. Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời đất, đôi mắt chần chừ, như có do dự.

Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo quyết định, hắn đứng bật dậy, phi kiếm dưới chân nhoáng lên, cả người bay thẳng ra khỏi đỉnh núi hướng tới phương xa.

- Nếu có thể đạt tới Trúc Cơ là có thể bay trên bầu trời, hơn hiện giờ không biết bao nhiêu. Gió táp vào mặt, Mạnh Hạo thầm nghĩ, theo đó phi kiếm dần ngừng lại, Mạnh Hạo hạ xuống một núi hoang, rồi lại nhanh chóng bay lên.

Thời gian dần trôi đi, năm đó Mạnh Hạo với tu vi Ngưng Khí tầng sáu rời khỏi vùng núi hoang vu này phải mất hai ngày, nhưng nay hắn đã là Ngưng Khí đại viên mãn, chỉ mất nửa canh giờ là hắn ra khỏi nơi đây, thấy được Bắc Hải kia.

Lại một lần nữa tới nơi này, Mạnh Hạo đứng bên bờ Bắc Hải, nhìn hồ nước trước mặt, hắn hít sâu một hơi, sắc mặt chân thành, ôm quyền vái lạy hai cái thật sâu với Bắc Hải.

Cái lạy thứ nhất là ân chứng đạo năm đó khi Bắc Hải giúp hắn đột phá bình cảnh tu vi.

Bái thứ hai là Bắc Hải đã khiến hắn sống lại trong trận chiến giữa hắn và Đinh Tín, đây là ân cứu mạng.

- Hai lời thề đã nói ra, lần này Mạnh Hạo sẽ không nói nữa, bởi vì chúng đã khắc sâu trong lòng Mạnh Hạo. Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn Bắc Hải. Hồi lâu sau hắn nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi bên bờ, trong đầu là đoạn khẩu quyết trong ngọc giản kia.

- Cổ đạo, chấp phong thiên chi niệm, sơn hà thương sinh đại thiện, cửu sơn hải nhu đạo kiếp lai, ngô mệnh vô lượng tại!

Sau một lúc lâu, những lời nói cứ vang vọng trong đầu Mạnh Hạo, chỉ là hắn vẫn không tài nào hiểu nổi, chỉ là cảm giác như có suy nghĩ gì đó.




Sau nửa canh giờ khi Mạnh Hạo đang cẩn thận nghiên cứu thì đột nhiên nghe thấy một tràng cười sang sảng truyền tới từ Bắc Hải kia.

- Vị tiểu tiên sinh này muốn vượt biển ư? Theo giọng nói truyền đến, Mạnh Hạo lập tức ngẩng đầu, thấy một con thuyền cô độc dần lái tới từ trên Bắc Hải kia. Một lão già mặc áo tới, một tiểu cô nương mở tròn mắt nhìn Mạnh Hạo, nở nụ cười hồn nhiên.

Mạnh Hạo cũng cười, đứng dậy chắp tay cúi đầu với ông già và tiểu cô nương, rồi cất bước, mang theo kiếm quang, cả người hắn trực tiếp hòa thành cầu vồng, hạ xuống thuyền.

Trong khoang thuyền vẫn có một bầu rượu ấm áp, tiểu cô nương lấy ra, rót đầy một chén cho Mạnh Hạo, tay chống cằm nhìn Mạnh Hạo.

- Đại ca ca, sao lại tới đây nữa rồi? Là tới thăm Cổ Ất Đinh Tam Vũ sao? Tiểu cô nương tươi cười đầy hồn nhiên, giọng nói thanh thúy rất dễ nghe.

Mạnh Hạo ngẩn ra.

- Cổ Ất Đinh Tam Vũ, đó là tên của muội, đại ca ca đừng nói cho người khác nha. Tiểu cô nương cười nói, lại chớp mắt với Mạnh Hạo, trông rất là đáng yêu.

Mạnh Hạo giật mình, mỉm cười rồi chắp tay cúi đầu nhận lấy chén rượu, nhìn lão già và tiểu cô nương, mỉm cười.

- Nhiều ngày không gặp, phong thái tiểu tiên sinh lại càng hơn khi xưa, lần này cũng muốn sang bờ bên kia ư? Ông già cười ha ha, chèo con thuyền vào giữa hồ thì quay đầu nhìn Mạnh Hạo, cười hỏi.

- Hôm nay vãn bối không vượt biển, mà muốn cởi bỏ nghi hoặc. Mạnh Hạo khẽ nói, một hơi uống hết rượu trong chén.

back top