Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1436: Lý tưởng vĩ đại của ngũ gia


Đệ Cửu Sơn Hải, Cửu Hải Thần Giới, bao nhiêu năm rồi, tối đa chỉ là hạng nhất sáu Kim Môn. Đoạn năm tháng huy hoàng đã theo thời gian trôi qua, mặc dù cho tới bây giờ, huy hoàng này trôi đi, nhưng cũng có một chút dấu vết tồn tại.

Dấu vết này là ở Kim Môn Thạch Bi thứ chín, ở trên người Tung Vô Nhai... người đã từng xếp hạng đệ nhất... hắn là đệ nhất thiên kiêu của Cửu Hải Thần Giới ngàn năm trước, từng tạo nên một đoạn thần thoại, nhưng quỷ dị là tên của hắn, ngoại giới cũng rất ít người biết.

Mà hôm nay, Mạnh Hạo đột phá kỷ lục này, đệ nhất cả tám Kim Môn, chuyện này chấn động cả tông môn. Bất luận là tu sĩ đang theo dõi chỗ này, hay là những người ở chỗ bế quan ngóng nhìn kia, giờ khắc này, đều chấn động trong lòng.

- Ta chợt nhớ tới... Tung Vô Nhai sư huynh năm đó...

- Cũng kinh diễm tuyệt luân, cũng một dạng tính cách bay lên, một dạng khí phách ngập trời...

- Thành tích của Tung Vô Nhai sư huynh, qua một ngàn năm mới chậm rãi tiêu tán, thành tích của Mạnh Hạo này... Không biết cần bao nhiêu ngàn năm, mới có người vượt qua, đạt tới... đệ nhất chín Kim Môn!

Bốn phía mọi người bàn tán ầm ĩ, kéo dài, càng ngày càng mãnh liệt. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ôm quyền cúi đầu về hướng mấy người Cửu Bà, sau đó xoay người nhoáng một cái, chạy thẳng tới động phủ của mình.

- Còn có bảy ngày, Như Phong Giới sẽ mở ra... ngươi hãy làm chuẩn bị sau cùng đi! Ngay lúc Mạnh Hạo đi xa, bên tai của hắn truyền đến thanh âm của Cửu Bà.

Mạnh Hạo chợt ngừng, quay lại lần nữa cúi đầu, rồi biến mất ở chân trời.

Không bao lâu, hắn xuất hiện ở bên ngoài sơn cốc, thân mình lóe lên mấy lần, liền chìm vào đầm nước, bước chân vào sơn cốc.

Mới vừa đi vào, lập tức từ bên trong sơn cốc liền truyền ra tiếng thét, là thanh âm phấn chấn của Anh Vũ.

- Kiểm tra lại, các ngươi lên tinh thần cho ngũ gia! Tới đây tới đây! Cùng hát với ta! Cuộc sống hạnh phúc của ngũ gia sau này, hoàn toàn dựa vào các ngươi!




- Còn có tam gia, còn có tam gia! Cuộc sống của tam gia sau này, cũng đều dựa vào các ngươi! Bì Đống không cam lòng rơi ở phía sau, cũng truyền ra thanh âm bén nhọn.

Mạnh Hạo sắc mặt cổ quái, đưa mắt quét một vòng, lập tức thấy cảnh bên trong đầm nước kia: mấy chục người yêu tu, thời khắc này từng người cực kỳ tiều tụy... Nhưng cố tình trong mắt đều lộ ra ý cuồng nhiệt, dường như Anh Vũ chính là thần linh trong lòng bọn họ.

Càng làm cho Mạnh Hạo kinh ngạc, là Tô Yên bên kia, cũng hoàn toàn khác với trước, sắc mặt nàng tái nhợt, trong mắt đầy mờ mịt. Dường như ý chí của nàng trong mấy ngày này, thừa nhận hành hạ cùng khảo nghiệm không cách nào hình dung, thời khắc này gần như sắp sụp đổ, chỉ còn lại có bản năng.

Ngay sau đó, Anh Vũ rống to một tiếng, một loạt tiếng ca mơ hồ phát ra, tiếng ca rất là chỉnh tề, mang theo vận luật quái dị nào đó, Mạnh Hạo nghe vào tai mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.

- Ta là hải sản nhỏ a nhỏ của ngươi... thế nào yêu ta đều không cảm thấy nhiều... ta là hải sản nhỏ nhỏ a hải sản nhỏ, nho nhỏ nho nhỏ hải sản nhỏ của ngươi...

Anh Vũ rất là phấn khích, nhất là một câu cuối cùng, âm điệu lại trực tiếp thăng cao. Trong lúc nhất thời, dường như thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, bốn phương tám hướng nổ ầm ầm...

Mạnh Hạo mở to mắt, ngơ ngác nhìn hết thảy, hắn hít sâu một hơi, không khỏi sinh ra ý bội phục đối với Anh Vũ cùng Bì Đống! Hắn giao cho hai tên ngu dại đáng yêu này một đám yêu tu tràn đầy cừu hận, mà chúng trả lại cho mình, lại là một dàn nhạc cuồng nhiệt sục sôi.

- Ngừng! Rất nhanh, Anh Vũ vỗ cánh quát, tức thì thanh âm ngưng bặt, không có bất kỳ lời nói nào, chỉnh tề khiến người ta không nhịn được tự nghĩ thầm: đến tột cùng đã trải qua hành hạ như thế nào, mới có thể tạo thành một màn chỉnh tề như thế?!.

- Bà nội ngươi! Ngũ gia trước đã nói gì với ngươi, hát không thể hát như vậy, ngươi phải có biểu cảm, tròng mắt của ngươi phải chuyển! Anh Vũ dường như rất phẫn nộ, bay thẳng đến trước mặt một con rùa biển, hung hăng vỗ cánh quát tháo.

- Còn ngươi nữa, tên sò biển ngươi này, cứ chợt ẩn chợt hiện! Chết tiệt, ngươi ngu ngốc!

- Còn ngươi nữa chớ có đắc ý, khi xướng đến câu cuối cùng, ngươi làm gì thế, hả? Ngươi làm gì thế, ngũ gia muốn giọng thăng, giọng thăng ngươi biết không!


Anh Vũ rống giận, giũa cho một trận, sau đó bay đến trước mặt Mạnh Hạo, thở dài một tiếng, một bộ dáng bất mãn như rèn sắt không thành thép.

- Tiểu Hạo này, cho ngũ gia thêm một ít thời gian, bọn kia rất không nghe lời, ngũ gia cảm thấy, hiện tại bán đi chúng ta sẽ rất thua thiệt! Ngươi cứ giao chúng cho ta một ít thời gian... Gần đây ngũ gia nằm mơ thấy một bản Hải Tiên Ca cực hay, ta chuẩn bị tăng cường huấn luyện bọn chúng!

- Một ngày nào đó, ngũ gia phải dẫn bọn chúng đi ra Đệ Cửu Sơn Hải, đi khắp Sơn Hải Giới, bước ra tinh không, để tiếng ca của chúng, trở thành giai điệu của thế hệ! Anh Vũ dường như tìm được lý tưởng của cuộc đời, trong lúc nói, toàn thân nó đều phát sáng!

Mạnh Hạo sửng sốt, nhưng không đợi hắn lên tiếng, Bì Đống ở một bên bỗng nhiên kinh hô: - Tạp điểu! Ngươi làm sao trên người đều phát sáng? A A A... Ngươi làm sao làm được vậy? Ta cũng muốn phát sáng! Bì Đống nói xong, nín mặt đỏ bừng, gầm nhẹ một tiếng, vì thế... thân thể của nó cũng bắt đầu phát sáng.

Mạnh Hạo nhức đầu, vội gật gật đầu. Hắn cảm thấy Anh Vũ nơi này có chút ít cử chỉ điên rồ... hắn sợ, thân thể nhoáng một cái, chạy thẳng tới động phủ. Gần như vừa mới tới gần động phủ, phía sau hắn liền truyền đến thanh âm bất mãn của Bì Đống.

- Lão tạp điểu! Những hải sản này nghe lời như thế, cũng có công lao của tam gia, tam gia muốn ác bá, tam gia muốn bán chúng đổi lấy ác bá... Tam gia muốn độ hóa ác bá!

- Ngu ngốc! Bán chúng có thể bán bao nhiêu tiền chứ? Ngươi ngốc ngếch quá vậy! A... Không phải ngươi muốn tự bán mình chứ?

- Tam gia mà ngốc ngếch! Toàn thân tam gia chỉ có một cái đầu!!!

Mạnh Hạo nghe đến đây, vội ho một tiếng, bước chân vào động phủ. Mơ hồ phía sau lại truyền tới tiếng hô hấp dồn dập của Anh Vũ.

- Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc... Những hải sản này không bán được mấy đồng tiền, nhưng nếu được ngũ gia ta dạy dỗ tốt, sau này chúng ta tạo thành một đội ngũ, đi tới chỗ nào, liền mở ra một lần đại hội ca xướng tưng bừng tại đó. Đến lúc đó thu linh thạch, mới là lựa chọn tốt nhất! Như vậy mới lâu dài!

- Cũng giống như khi Mạnh Hạo ở Phương gia, xông Dược Các thu linh thạch à?


- Dĩ nhiên, bất quá Tiểu Hạo thì tính là gì?!. Hắn đều có thể làm được, ngũ gia nhất định sẽ làm tốt hơn hắn! Đến lúc đó hai chúng ta cũng cùng hát chung, lúc cần thiết, cũng cho Tiểu Hạo tới hát... Vừa nghĩ tới hình ảnh này, ngũ gia liền kích động a, chúng ta phải đặt một cái tên, ngươi hãy giúp ta suy nghĩ một chút!

Mạnh Hạo bước chân vào động phủ, vung tay một cái, lập tức bốn phía bị phong ấn, ngăn cách hết thảy ở bên ngoài. Quả thực hắn không muốn nghe tiếp đối thoại giữa Anh Vũ và Bì Đống. Về phần tiếng ca kia... Mạnh Hạo cảm thấy, nếu như có người có thể nghe hết, hắn sẽ rất bội phục!

Bất quá, nếu như Anh Vũ thực sự thành công, ngày sau Hải Tiên Ca rất được hoan nghênh! Mạnh Hạo cảm thấy... mình vì linh thạch, cũng không hẳn không thể đi theo cùng hát.

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, vỗ tay lên túi trữ vật, lập tức một luồng sáng từ bên trong bay ra, dần dần ngưng tụ thành thân thể Sở Ngọc Yên. Vừa hiện ra ở một bên, sắc mặt nàng không còn tái nhợt đã có chút màu máu, nhưng vẫn chưa thức tỉnh.

Mạnh Hạo nhìn Sở Ngọc Yên, hồi lâu sau, hắn khẽ thở dài, nâng tay điểm một cái vào mi tâm Sở Ngọc Yên, lập tức tu vi của hắn tràn ra, sáp nhập trong cơ thể Sở Ngọc Yên, nhanh chóng giải độc trong cơ thể nàng.

Máu trong tim của mười con hải long, đích xác có thể hóa giải loại độc Sở Ngọc Yên trúng phải, nhưng tốc độ cũng không nhanh được, mà phải từ từ giống như tẩy rửa kinh mạch của nàng, không ngừng phân tán độc tố, làm cho biến thành một loại vật chất, tựa hồ có trợ giúp đối với tu vi.

Mạnh Hạo tra xét một hồi, như có điều suy nghĩ, không cưỡng ép tăng tốc nữa. Hắn phát hiện, trạng thái này đối với Sở Ngọc Yên cũng không phải chuyện xấu, thậm chí rất có thể là một vận may lớn.

Trên thực tế, loại độc của hải long, đồng thời là chất độc cũng là vật đại bổ, nếu không có giải dược, chính là kịch độc, nếu có giải dược thì sẽ ngược lại.

"Trải qua kiếp nạn này, với tu vi của nàng, có lẽ có thể thuận thế đột phá, bước chân vào Tiên Cảnh." Mạnh Hạo giơ ngón tay lên, nhưng ngay khoảnh khắc đó, thân thể Sở Ngọc Yên run lên, chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn Mạnh Hạo, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại nhắm mắt, dường như đang suy tư.

Mấy nhịp thở sau, khi lần nữa nàng mở mắt, trong mắt đã có thanh minh.

- Là ngươi đã cứu ta sao? Cám ơn nhiều, nơi này là địa phương nào? Nàng dường như đang cực lực giữ bình tĩnh, suy yếu nói.

- Là ta làm liên luỵ cô nương... Nơi này là Cửu Hải Thần Giới! Mạnh Hạo nhìn thấy vẻ mặt Sở Ngọc Yên, trầm mặc một lát chậm rãi lên tiếng, nói ra hết thảy nhân quả.

Sở Ngọc Yên không có nói chuyện, chỉ lẳng lặng lắng nghe, toàn thân suy nhược, dường như làm nàng không thể thanh tỉnh quá lâu.




- Không nghĩ tới từ biệt nhiều năm, ngươi ta gặp nhau lại là ở chỗ này!

Sở Ngọc Yên nghe xong, mỉm cười, dường như sớm đã quên đi chuyện quá khứ giữa hai người,, ngược lại giống như bằng hữu, không mảy may giấu giếm suy nghĩ trong lòng, mà hào phóng gật đầu.

Nếu không có tiếng lẩm bẩm của Sở Ngọc Yên trên Hải Sam Đảo lúc trước, Mạnh Hạo đều rất khó nhận ra vẻ khác thường của Sở Ngọc Yên, nhưng một lòng chú ý theo dõi, rõ ràng có thể thấy rõ nàng đang cố ý như thế, dưới gương mặt tươi cười kia ẩn chứa mất mát mà lại kiêu ngạo.

Giống như lựa chọn của nàng ở Nam Thiên Tinh năm đó: ngươi có huy hoàng của ngươi, mà ta... cũng có kiêu ngạo của ta!

- Bất kể như thế nào cũng cám ơn ngươi, ân này ta ghi nhớ! Có lẽ không có cơ hội báo đáp, cũng sẽ không bao giờ quên! Sở Ngọc Yên cố gượng đứng lên, hạ thấp người cúi đầu về hướng Mạnh Hạo.

Thấy Sở Ngọc Yên khách sáo với mình như vậy, Mạnh Hạo trầm mặc.

- Nếu đã khôi phục, ta... đi trước, ngươi... bảo trọng! Sở Ngọc Yên nhẹ giọng lên tiếng, tay chống vách động phủ, dường như muốn rời đi, nhưng vì suy yếu, không đi được mấy bước, liền sắc mặt tái nhợt, lảo đảo sắp ngả.

Mạnh Hạo khẽ thở dài, tiến lên đỡ nàng.

- Để ngươi chê cười rồi! Tự ta có thể đi, cám ơn ngươi! Sở Ngọc Yên cắn môi, cười nói, đẩy Mạnh Hạo ra tiếp tục đi tới, nhưng đi không được vài bước, thân thể mềm nhũn ngả nhào, trán đụng phải vách đá một bên, thân mình suy nhược mất đi phòng hộ phải có của tu sĩ, rách da chảy máu tươi.

Nàng ngẩn ra, trong mắt có chút nước mắt, gắng gượng muốn đứng lên lại, nhưng không làm được, Mạnh Hạo tiến lên, đang định đỡ nàng dậy.

- Cám ơn ngươi, tự ta có thể! Sở Ngọc Yên cố gượng tươi cười, nói.

- Sở Ngọc Yên! Mạnh Hạo kêu lên giọng trầm thấp, một tay đỡ nàng đứng lên...

- - - - - oOo- - - - -

back top