Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1495: Là ai thỉnh cầu ta tới!


Mạnh Hạo không tự đại đến mức cho rằng, với tu vi của hắn hiện tại, có thể bức lui được cuộn tranh kinh khủng kia.

Cuộn tranh này là thuật pháp kinh khủng nhất mà cả đời này hắn mới thấy được, nhất là bóng người trong cuộn tranh kia, sát khí mà hắn chứa đựng tựa như...căn nguyên của hết thảy sát khí trong trời đất này vậy.

Hắn không biết, để có được sát khí như vậy cần phải giết chóc bao nhiêu người, thậm chí cần phải giết chóc bao nhiêu năm tháng mới có thể ngưng tụ ra, mà đây mới chỉ là một bức tranh, nếu như là chân thân, e là chỉ cần sát khí tỏa ra, sẽ không khó để hủy diệt Sơn Hải Giới hiện tại.

Có thể cùng người này giao chiến, có lẽ... chỉ có là đại năng cấp bậc Chí Tôn.

Nói cách khác, người áo bào đen trong cuộn tranh này, chính là... một vị Chí Tôn!

Đây chỉ là suy đoán của Mạnh Hạo, cũng theo suy đoán của hắn, nhân vật có thể đẩy được vị Chí Tôn này vào trong bức tranh, cũng không phải là hạng người đầu đường xó chợ. Nhất là sau khi nhìn thấy Chí Tôn Kiều, thân ảnh bên trong cuốn tranh kia lẩm bẩm "không hoàn chỉnh..." gì đó, khiến trong lòng Mạnh Hạo sinh ra sợ hãi.

Có thể nói, kể từ lúc đó, Mạnh Hạo đã sinh ra lòng tham mãnh liệt đối với cuộn tranh này, đáng tiếc... thứ này không phải pháp bảo, mà là Chí Tôn Pháp huyễn hóa ra, cho nên Mạnh Hạo không có biện pháp gì để cướp được.

Trừ khi hắn có thể biết được Đạo Thiên đang ở nơi nào, rồi cưỡng chế quan sát, cảm ngộ cuộn tranh, biến nó thành Chí Tôn Pháp của bản thân.

Mà chuyện này, ngoại trừ sưu hồn ra, dường như không còn con đường nào khác, hơn nữa Đạo Thiên đã từng là danh sách mạnh nhất, Mạnh Hạo muốn sưu hồn hắn cũng không phải dễ dàng.

Cho nên, Mạnh Hạo chuẩn bị... thử một khác phương pháp. Thời khắc này, hắn đánh ra một quyền khiến thiên địa nổ vang, từ nắm tay của hắn bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng mãnh liệt, ẩn chứa lực lượng thân thể của hắn, còn có lực lượng La Thiên Tiên của hắn trong đó. Sắc mặt Đạo Thiên đại biến, nhưng hắn lại không thể khống chế được thân thể, bị cỗ lực lượng mạnh mẽ kia đánh trúng, khóe miệng tràn ra máu tươi, cưỡng ép lùi lại.

Gần như ngay khi hắn lùi lại, nắm đấm của Mạnh Hạo lập tức hóa thành chỉ pháp, Yêu Phong cấm pháp bất ngờ triển khai, hướng về cuốn tranh do Chí Tôn Pháp của Đạo Thiên tạo thành, phát ra một chỉ.

Yêu Phong cấm thứ bảy, Cấm Nhân Quả!




Rõ ràng là hắn muốn dùng pháp thuật nhân quả, đi tìm sợi dây nhân quả từ cuộn tranh này, từ đó tìm đến nơi ở hiện tại của nó.

Ầm một tiếng, trong khoảnh khắc Mạnh Hạo phát ra một chỉ, pho tượng người áo đen bên trong cuộn tranh chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt không có chút tình cảm nào, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Hạo một cái.

Chỉ là một cái liếc mắt, tai Mạnh Hạo chợt trở nên ù đặc, toàn thân chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể chợt lui về sau. Mà Nhân Quả Cấm của hắn vừa rơi xuống cuộn tranh kia, lập tức trên đó xuất hiện vô số sợi tơ nhân quả.

Nhưng quỷ dị chính là, những sợi tơ nhân quả kia, trong chớp mắt vừa xuất hiện, không ngờ toàn bộ đều trở thành màu xám tro, tan thành mây khói, không có lấy một sợi tơ hoàn chỉnh, toàn bộ đều bị đứt gãy, tiêu tán.

- Không thể nào! Mạnh Hạo mở to mắt, hắn biết rõ, một màn này có nghĩa là, tất cả mọi người mà vị Chí Tôn này quen biết, đều đã chết hết, hoặc là, tất cả mọi người biết đến hắn, đều cho rằng hắn đã chết!

Cho nên, sợi dây nhân quả mới bị tiêu tán toàn bộ!

Mà người hoàn toàn chặt đứt hết tất cả sợi dây nhân quả, căn bản không có khả năng còn sống, thế giới đều cho rằng hắn chết, tất cả người hắn quen biết đều cho rằng hắn đã chết, như vậy sẽ có thể ảnh hưởng đến pháp tắc, khiến cho hắn... chân chính tử vong!

- Trên thế gian sao có thể có người như vậy chứ, chẳng lẽ bức tượng trong cuộn tranh này, là được vẽ ra từ một người chết!

Mạnh Hạo thầm chấn động, hắn không cam lòng, nghiến răng một cái lộ ra vẻ quyết đoán, rồi trực tiếp cắn đầu lưỡi, hai tay bấm quyết, khí tức Phong Yêu nhất mạch của bản thân ầm ầm bạo phát.

Sau khi mượn La Thiên Tiên kích phát giọt máu tươi của Cửu Phong Chí Tôn giấu trong cơ thể Mạnh Hạo, giúp hắn dung hợp miếng Niết Bàn Quả thứ nhất, khí tức Phong Yêu của bản thân Mạnh Hạo nối liền trời đất, câu thông với Sơn Hải Giới.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", Sơn Hải Giới cách nơi này xa tít tắp chợt chấn động rung chuyển, nhật nguyệt tinh cầu bất ngờ bạo phát ra ánh sáng mãnh liệt, dường như bên trong nó ẩn giấu chí bảo nào đó, đang cộng minh với Mạnh Hạo vậy.


Giờ phút này, thân thể Mạnh Hạo chấn động, hắn cảm nhận được khí tức Phong Yêu truyền thừa cùng chấn động của tất cả Phong Yêu cấm pháp trong cơ thể mình, lập tức hô hấp dồn dập, tay phải nâng lên, lần nữa điển ra một chỉ về phía người áo đen bên trong cuốn tranh.

Yêu Phong, đệ thất cấm!

Lúc này, Mạnh Hạo không tiếc trả giá lớn, mượn thân phận bản thân trong tương lai, đổi lấy tương trợ của Sơn Hải Giới, thi triển ra cấm pháp mạnh nhất. Pháp thuật này vừa ra, toàn thân Mạnh Hạo liền nổ vang, trong nháy mắt khi hắn phát ra một chỉ kia, trân thân thể người áo đen bên trong cuộn tranh đột nhiên lần nữa xuất hiện sợi dây nhân quả.

Sợi dây nhân quả xuất hiện lần này vẫn ảm đạm, vẫn sụp đổ toàn bộ, dường như không có gì khác biệt so với trước. Mạnh Hạo thầm chấn động, nhưng trong chớp mắt tiếp theo, bỗng nhiên hắn chợt mở to mắt.

Bởi vì hắn thấy được, những sợi dây nhân quả bị đứt lìa kia, không ngờ lại không tiêu tán, mà quấn quanh phía sau người áo đen, bất ngờ... phác họa ra một bóng người.

Bóng người kia chớp động vài cái, sau đó liền tạo thành một hình ảnh, hình ảnh kia là một bóng lưng, một bóng lưng có mái tóc dài màu trắng.

Mà ở xung quanh bóng lưng kia, bất ngờ hiện lên... những sợi dây nhân quả mà Mạnh Hạo không thể hình dung nổi, thậm chí không thể tưởng tượng nổi!

Sợi dây nhân quả kia gần như vô biên vô tận, rậm rạp chằng chịt, nhiều đến mức khiến Mạnh Hạo thất kinh, trước giờ hắn chưa từng thấy một người nào, lại có nhiều sợi dây nhân quả đến mức kinh thiên như vậy.

Hầu hết những sợi dây nhân quả kia đều phóng thẳng ra ngoài không gian, chỉ có vài cái bất ngờ lan tràn đến Sơn Hải Giới!

- Hắn là ai! Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, nhưng đúng lúc này, đột nhiên toàn thân người áo đen bên trong cuốn tranh chợt chấn động mạnh rồi bất ngờ ngẩng đầu, tay phải nâng lên vung mạnh. Ầm một tiếng, bóng lưng tóc trắng phía sau hắn trực tiếp tiêu tán, những sợi dây nhân quả kia cũng sụp đổ toàn bộ.


Trong chớp mắt này, thậm chí... ngay cả cuốn tranh kia, cũng ầm ầm chia năm xẻ bảy, tiêu tán trong trời đất. Hơn nữa... không ngờ người áo đen kia lại không biến mất cùng với bức tranh, mà là từ bên trong đi ra, lẩm bẩm nói nhỏ.

- Ta không nên ở đây... là ai đã kêu gọi ta tỉnh lại, là ai... đã thỉnh cầu ta từ thế giới của mình tới đây?! Thanh âm của hắn dường như ẩn chứa lực lượng kỳ dị nào đó, còn mang theo uy nghiêm vô thượng, khi âm thanh này truyền ra, toàn bộ Như Phong Giới đều trở nên run rẩy, trời đất biến sắc, phong vân vần vũ.

Dường như, lần đầu tiên hắn xuất hiện trước đó, hắn đã có thể quyết định được việc ngoại giới cảm nhận được bản thân mình hay không, nhưng khi đó hắn đã lựa chọn im lặng. Mà hiện tại, khi hắn lần nữa xuất hiện, sự lựa chọn của hắn, là nói ra câu hỏi kia, khiến khí tức của hắn truyền ra thế giới bên ngoài, khiến thanh âm của hắn trở thành nhân quả trong thế giới này.

Cho dù Đạo Thiên là người thi triển ra Chí Tôn Pháp này, nhưng hắn vẫn phát ra tiếng hét thảm, thất khiếu chảy máu, thân thể cấp tốc lui về sau, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

Toàn thân Lâm Thông thì phun ra máu tươi, hét thảm, thân thể trở nên vô cùng suy nhược. Còn Hàn Thanh Lôi, Vũ Văn Kiên, danh sách núi thứ năm cùng với tất cả mọi người xung quanh cũng găph tình trạng như vậy.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể lập tức lui về sau, vẻ mặt tỏ ra rúng động.

Ngay cả Túng Vô Nhai cũng phun ra máu tươi, nhìn người áo đen lộ ra vẻ khó có thể tin nổi, hô hấp dồn dập.

Cho dù là đế quân đã mất đi cặp mắt, thời khắc này cũng run rẩy mãnh liệt, hắn không thấy được người áo đen, nhưng trong thế giới của hắn, nơi người áo đen đứng, lại là một khu vực lốc xoáy sát khí, bên trong lốc xoáy kia bất ngờ có vô số khuôn mặt, vô số sinh mạng đang gào thét, như muốn từ bên trong lốc xoáy lao ra.

- Ngài... Là ai?! Đế quân hoảng sợ, hắn cũng không dám dùng chữ "ngươi", mà là dùng từ "ngài".

Cùng lúc đó, tại một trong bốn tinh tú lớn quay quanh Đệ Cửu Sơn Hải của Sơn Hải Giới, toàn bộ những người có huyết mạch Vương gia đều trở nên run rẩy, trong đầu nổ vang, đồng loạt phun ra máu tươi. Mà tại rừng trúc bên trong cấm địa Vương gia, có một lão giả gầy gò, đang đĩnh đạc khoanh chân ngồi trên một cây trúc, giáo huấn mấy tiểu bối bên cạnh, đột nhiên thân thể lão chấn động mạnh.

- Khí tức này... Thân thể lão run rẩy, nhưng chỉ trong chớp mắt lão đã lập tức biến mất, khi xuất hiện lại đã ở trong tinh không, nhìn về phía Như Phong Giới, thân thể lão càng thêm run rẩy, trên mặt dần dần lộ ra vẻ hoảng sợ cùng không thể tin nổi.

Cùng lúc đó, bên ngoài Như Phong Giới, Hải Mộng Chí Tôn vẫn tỏ ra bình tĩnh, mà Như Phong Chủ Tể thì chợt khựng lại, quay ngoắt đầu nhìn về phía Như Phong Giới, trên mặt tỏ ra vô cùng rung động, trong lòng nổi lên sóng gió ngập trời.

- Hải Mộng, ngươi đã sớm biết rồi sao... ngươi điên rồi, tại sao lại không ngăn cản! Hắn biếc sắc lẩm bẩm, hiển nhiên hắn biết... người áo đen này là ai!




- Điên sao? Có lẽ vậy, nhà của ta chỉ còn lại có chín tòa núi, tất cả người thân quen của ta, đều đã mai táng dưới chân núi, mà ta thì vẫn còn sống trên đời...

Ta đã không còn gì để mất, nếu đã rối loạn, vậy thì không quản Sơn Hải Giới, 33 tầng trời hay thế giới bên ngoài... tất cả, cùng hoàn toàn đại loạn đi. Hải Mộng hờ hững lên tiếng, trên mặt nở nụ cười, chỉ có điều đằng sau nụ cười kia, chính là bi thương, là điên cuồng.

Mà ở không gian phía trên Như Phong Giới, những bóng người tại bên trong tấm lưới lõm xuống kia vừa nhìn thấy người áo đen, toàn bộ lập tức hít sâu một hơi, trở nên run rẩy hoảng sợ, không ngờ không hẹn mà cùng đồng loạt lui về sau.

- Là... là hắn!

- Không đúng, không giống...

- Không thể nào, chuyện này quá quỷ dị, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra chứ?!

- Lập tức bẩm báo việc này lên trên, đây chính là đại biến cố!

Trong khi toàn bộ thiên địa đều chấn động, Như Phong Giới trở nên run rẩy, thì người áo đen kia lại nhắm nghiền hai mắt, mang theo sát khí đầy người, bất ngờ cất bước về phía xa, tựa như một cô hồn trong thiên địa, bước chân vô định cất bước về phía xa vậy.

- Sư tôn! Đạo Thiên lau đi máu tươi, lập tức vội lên tiếng, nhưng người áo đen kia không chút dừng lại, chỉ vùa đi về phía hư vô vừa lẩm bẩm nói nhỏ điều gì đó người ngoài không thể nghe được.

Đạo Thiên thi triển Chí Tôn Pháp lần nữa, nhưng hai mắt hắn lập tức trợn tròn, máu tươi phun ra, hắn tuyệt vọng phát hiện, mình không thể thi triển Chí Tôn Pháp được nữa, dường như nó đã bị... cưỡng chế xóa bỏ đi!

- Mạnh Hạo! Trả Chí Tôn Pháp lại cho ta! Trả sư tôn lại cho ta! Đạo Thiên quay ngoắt đầu lại nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, gào lên thê lương, tu vi hắn bạo phát, lao đến tấn công.

Mạnh Hạo cũng không ngờ rằng, sau khi mình thi triển Cấm Nhân Quả, sẽ tạo thành hậu quả như vậy. Hắn hô hấp dồn dập, nhìn người áo đen đi xa, bỗng nhiên trong lòng hắn chấn động, mơ hồ nhận ra, dưới tác dụng của Cấm Nhân Quả, mình và người áo đen kia, dường như đã sinh ra liên hệ kỳ dị nào đó.

----------oOo----------

back top