Thời
khắc này Mạnh Hạo có lực lượng thần thức của Chí Tôn tám thành, thần thức cường
hãn đến khủng khiếp, dẫn tới thần thông thuật pháp của hắn lúc này đã sớm vượt
qua trước kia.
Hơn nữa Mạnh Hạo liên tiếp tắt bốn ngọn Hồn Đăng, đổi lấy
lực lượng, khiến cho chiến lực của hắn giờ khắc này, tuy rằng còn chưa có đột
phá ngũ nguyên, nhưng đã vượt qua Bạch chủ, đạt tới ngũ nguyên đỉnh phong nhất,
chỉ kém nửa bước là có thể so với lục nguyên!
Trong Sơn Hải Giới, dưới Chí Tôn, trừ Địa Tạng người chủ
Đệ Tứ Sơn Hải mạnh nhất kia, đã không có người nào có thể có tư cách chiến một
trận với Mạnh Hạo, loại cảm giác cường hãn đó, mơ hồ làm cho Mạnh Hạo có tự tin,
đồng thời, cũng cảm nhận được căn nguyên thiên địa... tồn tại trong Sơn Hải Giới.
Trong trầm mặc, thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện trong tinh
không, hắn nâng tay cách không chụp một trảo, lập tức phía trước hắn xuất hiện
một cái lốc xoáy to lớn. Khi lốc xoáy này vô thanh vô tức chuyển động, Mạnh Hạo
đưa tay vào bên trong, dường như đang chụp lấy thứ gì.
Nhưng hắn lại từ từ nhíu mày, hồi lâu sau, chậm rãi thu
tay lại, mày vẫn nhíu như có điều suy nghĩ.
"Còn không được sao... hồn của Sở Ngọc Yên tiêu tán trong
Sơn Hải Giới, với tu vi của ta hiện giờ vẫn không có cách nào ngưng tụ
ra..."
"Trừ phi ta có hiểu biết về căn nguyên!" Mạnh Hạo
nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận biến hóa của tinh không bốn phía, chạy đi, lốc
xoáy kia cũng từ từ tiêu tán trong tinh không, dường như chưa hề xuất hiện.
- Căn nguyên... Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, khi thân thể
xuất hiện, dĩ nhiên lần nữa về tới chỗ khe nứt kia, nhưng lần này xuất hiện, thần
thức của hắn quá mạnh mẽ ảnh hưởng tới hư không, khiến cho đám người lão già
tóc đỏ cùng với tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đang ở nơi này, không ai phát hiện Mạnh Hạo
trở về.
"Không cần bước chân vào Đạo Cảnh, ta đã có thể cảm
ngộ căn nguyên..."
"Con đường tu hành của ta bởi vì cấm pháp của Phong
Yêu nhất mạch, vì huyết mạch của La Thiên Đạo Tiên, sớm đã bất đồng với người
khác..."
"Thế gian này, có lẽ hiếm thấy, có lẽ... chưa từng
có ai tu hành giống như ta."
"Tu vi chân chính của ta mới chỉ là Cổ Cảnh tắt năm
đèn, nhưng chiến lực lại... đã vượt lên trên các chủ Đại Sơn Hải."
"Mà căn nguyên thần hỏa của ta, chỉ là ngoại lực mà
đến, không tính là chân chính thuộc về ta..."
"Con đường tu hành của ta... đã không thể đi tham khảo
tiền nhân, mà cần phải đi ra con đường tu hành... thuộc về chính mình."
"Căn nguyên... Căn nguyên..." Mạnh Hạo mắt lộ
ra tia sáng kỳ lạ, cất bước đi tới hướng khe nứt, không do dự, bước một bước đi
vào khe nứt. Lập tức tinh không trước mắt hắn trở thành hư vô, hết thảy, đều
hóa thành mênh mang.
Gần như ngay khoảnh khắc hắn bước chân vào khe nứt, bốn
người lão già tóc đỏ ngoài khe nứt, toàn bộ chấn động thân thể, đồng loạt mở mắt
ra, ánh mắt nhìn nhau mờ mịt, sau đó nhìn về phía khe nứt.
- Kỳ quái, vừa rồi lối vào khe nứt dường như có một chút
dao động...
- Dường như có người xông vào?
- Không có khả năng! Trừ phi Bạch chủ đại nhân cùng với vị
kia... kia... Cũng không có khả năng, dù là vị kia... chúng ta cũng không thể
không nhìn thấy!
Bốn người lão già tóc đỏ đều nhíu mày, rất nhanh thì bình
tĩnh lại. Không phải là không suy nghĩ, mà không muốn suy nghĩ. Trận chiến Sơn
Hải này, mặc dù kéo dài thời gian không lâu, nhưng so với sách sử ghi chép mấy
lần trước, trình độ thảm thiết cùng với tu sĩ song phương mệt mỏi, lại chỉ có
hơn chứ không kém.
Nhất là chứng kiến một trận chiến giữa Mạnh Hạo và Bạch
chủ, mấy người này sớm đã đầy lòng chán nản.
Thời khắc này bên trong khe nứt, Mạnh Hạo bình tĩnh đi tới
trước, bước chân hắn không nhanh. Một trận chiến này với hắn mà nói, đã không
còn là sống chết, trong mắt hắn lộ ra suy tư, lúc này hắn chỉ nghĩ tới con đường
tương lai của mình.
"Căn nguyên của ta... phải là cái gì..." Mạnh Hạo
dừng bước lại, trong mắt suy tư.
"Chín cấm Yêu Phong... Mà chín đạo căn nguyên, mới
là Chí Tôn Cảnh cuối cùng..."
"Như vậy, nếu ta có thể biến cấm pháp Phong Yêu của
ta, trở thành đạo căn nguyên của ta... Như vậy, một khi chín đạo cấm pháp toàn
bộ trở thành căn nguyên, chính là một khắc Mạnh Hạo ta... thành tựu Chí Tôn Cảnh
mạnh nhất! Thậm chí, chỉ cần bảy đạo, đã có thể trở thành Chí Tôn, mà giờ này
ta đã nắm giữ sáu đạo cấm pháp." Mạnh Hạo nghĩ tới đây, trong hai mắt tức
thì lộ ra tia sáng rực trước nay chưa từng có.
Hắn tìm được con đường của mình rồi!
Đó là con đường tu hành... thuộc về chính hắn!
"Khi chín cấm quy nhất, chính là một khắc chín đạo
căn nguyên của ta quy nhất. Một khắc đó... ta là Sơn Hải chủ, cũng là một khắc
ta... đột phá Chí Tôn Cảnh, bước chân vào Đạo Nguyên!" Trước mắt Mạnh Hạo
rộng mở trong sáng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, trong mắt lại có mong đợi.
"Đạo Cảnh, với ta ngược lại không còn trọng yếu, bởi
vì chỉ cần ta muốn, ta có thể tùy thời bước chân vào, ngược lại thì Cổ Cảnh lúc
trước ta cho rằng chỉ là quá độ, thời khắc này xem ra, mới là giúp ta duy trì
căn nguyên cường đại!"
- Một khắc chín cấm quy nhất, chín căn nguyên dung hợp...
Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, cúi đầu liếc nhìn túi trữ vật, ở trong đó có tàn
hồn của Sở Ngọc Yên.
"Đến lúc đó, ta cũng có thể ngưng tụ ra hồn của Sở
Ngọc Yên... Ta thiếu nàng nhiều lắm!" Mạnh Hạo khẽ thở dài, đè xuống tất cả
suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía hư không xa xa. Hắn có thể cảm nhận được, ở
phía xa đang có một thân ảnh, với tốc độ cực nhanh, xuyên qua hư không, hướng tới
phía cửa ra khe nứt. Dựa theo tốc độ, hẳn là một ngày sau, sẽ đi ra từ trong
khe nứt này, bước chân vào Đệ Bát Sơn Hải.
- Bạch chủ... Mạnh Hạo cười nhạt lẩm bẩm.
- Tốc độ ngươi quá chậm, để ta giúp ngươi một chút đi! Mạnh
Hạo nói dứt lời, thần thức ầm ầm tản ra, thần thức của Chí Tôn gần tám thành,
vào giờ này làm cho cái khe nứt hư không đều run rẩy. Từ trên người Mạnh Hạo
khuếch tán ra dao động cường hãn đến kinh khủng, trong mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ
lạ, nâng tay chụp mạnh một trảo về phía hư không xa xa, rồi lại kéo mạnh một
cái.
Bản thân thối lui về sau, dường như cách không cầm lấy vật
gì, bay nhanh về phía sau. Vốn hắn còn cách miệng ra khe nứt không xa, lúc này
vừa thối lui, lập tức liền đến gần đầu khe nứt.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạo đã nhận ra thân ảnh bên trong khe nứt,
mặc một thân trường bào màu trắng, sắc mặt âm lãnh, mơ hồ mang theo ngạo nghễ,
đang cấp tốc bay tới trước.
Người này là một người trung niên, chính là Bạch chủ... của
Đệ Thất Sơn Hải!
Tu vi của hắn, thời khắc này dĩ nhiên hoàn toàn khôi phục,
thậm chí còn có tinh tiến, ánh mắt lấp lánh như ẩn chứa nhật nguyệt ở bên
trong, tinh tú vây quanh, khí thế của hắn nổi lên, khí tức của hắn ngập trời.
Tốc độ của hắn nhìn như không nhanh, nhưng trên thực tế mỗi
một bước, đều đi ra phạm vi thật xa, nhanh như thuấn di, khóe miệng của hắn cười
lạnh, trong mắt có sát cơ khi thì lóe lên.
"Lần này, bất kể ngươi còn dám ở cửa ra chờ đợi hay
không, ta đều phải giết ngươi!"
"Tốt nhất, ngươi còn chờ đợi ở đó, lần này giết
ngươi, không cần quá lâu, sau khi giết ngươi, bổn tọa sẽ cho ngươi chôn cùng với
Đệ Bát Sơn Hải!"
"Về phần chủ Đệ Bát Sơn Hải kia, hắn chuẩn bị làm tế
phẩm của bổn tọa cho 33 Thiên, với thân phận chủ Sơn Hải bị hiến tế, nhất định
có thể làm 33 Thiên giáng lâm!"
"Còn có ta tính ra, quê quán của ngươi là Đệ Cửu Sơn
Hải... ngươi yên tâm, tất cả tộc nhân huyết mạch của ngươi, đều phải diệt
vong!"
"Mặc dù lần này ngươi không dám chờ đợi ở cửa ra,
thì kết quả tương lai của ngươi đều giống nhau, trời đất bao la này cũng không
có con đường nào... ngươi có thể đi!"
"Ngươi, hẳn phải chết!"
"33 Thiên, nhất định sẽ phủ xuống!"
"Sơn Hải Giới, mặc dù ta tiếc nuối, nhưng đây là vận
mạng... của Chí Tôn Tiên Giới!" Bạch chủ trong mắt sáng lóng lánh, khí thế
như cầu vồng, vô cùng tự tin. Hắn liếc nhìn ngoài thân thể thời khắc này vờn
quanh hai quầng sáng, bên trong đó có một thanh tiểu đao, một thanh tiểu kiếm.
Hai kiện pháp bảo này nhìn như bình thường, nhưng nghĩ đến uy lực của chúng,
ngay cả Bạch chủ cũng đều kiêng kỵ.
Mà mi tâm của hắn, có ấn ký một phiến lá cây màu xanh,
đang lóe sáng lấp lánh, tản ra dao động của Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết, khiến cho
toàn thân Bạch chủ từ ngoài vào trong, không có lúc nào là không ở trong tuần
hoàn tẩm bổ sinh cơ.
Hơn nữa cộng thêm hiểu biết rõ về Mạnh Hạo, cho nên lần
này Bạch chủ vô cùng tự tin!
Càng không cần phải nói, trên mu bàn tay phải của hắn, thời
khắc này còn có một cái ấn ký sáng lấp lánh. Ấn ký này là hình một con lệ quỷ,
vô cùng dữ tợn.
Trong tiếng nổ "ầm ầm", Bạch chủ tăng nhanh tốc
độ.
Nhưng ngay khi hắn đang tràn đầy tự tin, đột nhiên, hư
không phía trước hắn truyền ra tiếng nổ vang trời, rung chuyển dường như sắp sụp
đổ, dường như bên trong có tồn tại gì rất kinh khủng, đang với tốc độ không thể
nào hình dung, nổ vang bay tới.
Bạch chủ trong mắt co rụt lại, đầy mặt hoảng sợ, lập tức
định tránh ra. Tận đáy lòng hắn vô cùng chấn động, con đường khe nứt hư không
này là hắn mở ra, hắn biết ở bên trong này không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng
một màn giờ này khiến trong lòng hắn run lên.
- Đây là cái gì?
Ngay lúc Bạch chủ đang hoảng sợ, hư không phía trước hắn,
"ầm" một tiếng trực tiếp vỡ tan, chia năm xẻ bảy. Đang lúc Bạch chủ
chấn động toàn thân, hai mắt co rút lại, đột nhiên một bàn tay thế như chẻ tre,
bẻ gãy nghiền nát từ bên trong mảnh vỡ hư không kia trực tiếp đưa ra, tốc độ cực
nhanh khó có thể hình dung, trong phút chốc liền xuất hiện ở trước mặt Bạch chủ.
Mặc cho Bạch chủ giãy giụa và phản kháng như thế nào, đều
vô ích, thậm chí ngay cả né tránh đều không có tư cách, lập tức bị bàn tay to
kia chụp nắm lấy thân mình.
Ngay lúc bàn tay to chạm vào Bạch chủ, Bạch chủ lập tức mở
to cặp mắt, lộ ra hoảng sợ và không thể tin! Hắn cảm nhận được bàn tay này,
hoàn toàn là từ thần niệm hợp thành. Cảm nhận thần niệm khủng khiếp như thế, Bạch
chủ kêu lên thất thanh.
- Chí Tôn!!!
- Là Hải Mộng Chí Tôn!!!
- Không đúng! Khí tức này không phải Hải Mộng... nàng
cũng không có khả năng đến, 33 Thiên đã sớm phái người đi kềm chế nàng rồi!!!
- Không phải Hải Mộng, vậy là người nào... là ai!!!
- Trong Sơn Hải Giới này không có khả năng còn có Chí Tôn
thứ hai!!! Bạch chủ lời nói đã không còn mạch lạc, tận đáy lòng hắn cực kỳ khiếp
sợ. Thời khắc này trong tiếng nổ vang trời, không đợi hắn suy tư nhiều lắm, bàn
tay kia chụp nắm thân thể hắn, lôi mạnh đi...
khắc này Mạnh Hạo có lực lượng thần thức của Chí Tôn tám thành, thần thức cường
hãn đến khủng khiếp, dẫn tới thần thông thuật pháp của hắn lúc này đã sớm vượt
qua trước kia.
Hơn nữa Mạnh Hạo liên tiếp tắt bốn ngọn Hồn Đăng, đổi lấy
lực lượng, khiến cho chiến lực của hắn giờ khắc này, tuy rằng còn chưa có đột
phá ngũ nguyên, nhưng đã vượt qua Bạch chủ, đạt tới ngũ nguyên đỉnh phong nhất,
chỉ kém nửa bước là có thể so với lục nguyên!
Trong Sơn Hải Giới, dưới Chí Tôn, trừ Địa Tạng người chủ
Đệ Tứ Sơn Hải mạnh nhất kia, đã không có người nào có thể có tư cách chiến một
trận với Mạnh Hạo, loại cảm giác cường hãn đó, mơ hồ làm cho Mạnh Hạo có tự tin,
đồng thời, cũng cảm nhận được căn nguyên thiên địa... tồn tại trong Sơn Hải Giới.
Trong trầm mặc, thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện trong tinh
không, hắn nâng tay cách không chụp một trảo, lập tức phía trước hắn xuất hiện
một cái lốc xoáy to lớn. Khi lốc xoáy này vô thanh vô tức chuyển động, Mạnh Hạo
đưa tay vào bên trong, dường như đang chụp lấy thứ gì.
Nhưng hắn lại từ từ nhíu mày, hồi lâu sau, chậm rãi thu
tay lại, mày vẫn nhíu như có điều suy nghĩ.
"Còn không được sao... hồn của Sở Ngọc Yên tiêu tán trong
Sơn Hải Giới, với tu vi của ta hiện giờ vẫn không có cách nào ngưng tụ
ra..."
"Trừ phi ta có hiểu biết về căn nguyên!" Mạnh Hạo
nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận biến hóa của tinh không bốn phía, chạy đi, lốc
xoáy kia cũng từ từ tiêu tán trong tinh không, dường như chưa hề xuất hiện.
- Căn nguyên... Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, khi thân thể
xuất hiện, dĩ nhiên lần nữa về tới chỗ khe nứt kia, nhưng lần này xuất hiện, thần
thức của hắn quá mạnh mẽ ảnh hưởng tới hư không, khiến cho đám người lão già
tóc đỏ cùng với tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đang ở nơi này, không ai phát hiện Mạnh Hạo
trở về.
"Không cần bước chân vào Đạo Cảnh, ta đã có thể cảm
ngộ căn nguyên..."
"Con đường tu hành của ta bởi vì cấm pháp của Phong
Yêu nhất mạch, vì huyết mạch của La Thiên Đạo Tiên, sớm đã bất đồng với người
khác..."
"Thế gian này, có lẽ hiếm thấy, có lẽ... chưa từng
có ai tu hành giống như ta."
"Tu vi chân chính của ta mới chỉ là Cổ Cảnh tắt năm
đèn, nhưng chiến lực lại... đã vượt lên trên các chủ Đại Sơn Hải."
"Mà căn nguyên thần hỏa của ta, chỉ là ngoại lực mà
đến, không tính là chân chính thuộc về ta..."
"Con đường tu hành của ta... đã không thể đi tham khảo
tiền nhân, mà cần phải đi ra con đường tu hành... thuộc về chính mình."
"Căn nguyên... Căn nguyên..." Mạnh Hạo mắt lộ
ra tia sáng kỳ lạ, cất bước đi tới hướng khe nứt, không do dự, bước một bước đi
vào khe nứt. Lập tức tinh không trước mắt hắn trở thành hư vô, hết thảy, đều
hóa thành mênh mang.
Gần như ngay khoảnh khắc hắn bước chân vào khe nứt, bốn
người lão già tóc đỏ ngoài khe nứt, toàn bộ chấn động thân thể, đồng loạt mở mắt
ra, ánh mắt nhìn nhau mờ mịt, sau đó nhìn về phía khe nứt.
- Kỳ quái, vừa rồi lối vào khe nứt dường như có một chút
dao động...
- Dường như có người xông vào?
- Không có khả năng! Trừ phi Bạch chủ đại nhân cùng với vị
kia... kia... Cũng không có khả năng, dù là vị kia... chúng ta cũng không thể
không nhìn thấy!
Bốn người lão già tóc đỏ đều nhíu mày, rất nhanh thì bình
tĩnh lại. Không phải là không suy nghĩ, mà không muốn suy nghĩ. Trận chiến Sơn
Hải này, mặc dù kéo dài thời gian không lâu, nhưng so với sách sử ghi chép mấy
lần trước, trình độ thảm thiết cùng với tu sĩ song phương mệt mỏi, lại chỉ có
hơn chứ không kém.
Nhất là chứng kiến một trận chiến giữa Mạnh Hạo và Bạch
chủ, mấy người này sớm đã đầy lòng chán nản.
Thời khắc này bên trong khe nứt, Mạnh Hạo bình tĩnh đi tới
trước, bước chân hắn không nhanh. Một trận chiến này với hắn mà nói, đã không
còn là sống chết, trong mắt hắn lộ ra suy tư, lúc này hắn chỉ nghĩ tới con đường
tương lai của mình.
"Căn nguyên của ta... phải là cái gì..." Mạnh Hạo
dừng bước lại, trong mắt suy tư.
"Chín cấm Yêu Phong... Mà chín đạo căn nguyên, mới
là Chí Tôn Cảnh cuối cùng..."
"Như vậy, nếu ta có thể biến cấm pháp Phong Yêu của
ta, trở thành đạo căn nguyên của ta... Như vậy, một khi chín đạo cấm pháp toàn
bộ trở thành căn nguyên, chính là một khắc Mạnh Hạo ta... thành tựu Chí Tôn Cảnh
mạnh nhất! Thậm chí, chỉ cần bảy đạo, đã có thể trở thành Chí Tôn, mà giờ này
ta đã nắm giữ sáu đạo cấm pháp." Mạnh Hạo nghĩ tới đây, trong hai mắt tức
thì lộ ra tia sáng rực trước nay chưa từng có.
Hắn tìm được con đường của mình rồi!
Đó là con đường tu hành... thuộc về chính hắn!
"Khi chín cấm quy nhất, chính là một khắc chín đạo
căn nguyên của ta quy nhất. Một khắc đó... ta là Sơn Hải chủ, cũng là một khắc
ta... đột phá Chí Tôn Cảnh, bước chân vào Đạo Nguyên!" Trước mắt Mạnh Hạo
rộng mở trong sáng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, trong mắt lại có mong đợi.
"Đạo Cảnh, với ta ngược lại không còn trọng yếu, bởi
vì chỉ cần ta muốn, ta có thể tùy thời bước chân vào, ngược lại thì Cổ Cảnh lúc
trước ta cho rằng chỉ là quá độ, thời khắc này xem ra, mới là giúp ta duy trì
căn nguyên cường đại!"
- Một khắc chín cấm quy nhất, chín căn nguyên dung hợp...
Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, cúi đầu liếc nhìn túi trữ vật, ở trong đó có tàn
hồn của Sở Ngọc Yên.
"Đến lúc đó, ta cũng có thể ngưng tụ ra hồn của Sở
Ngọc Yên... Ta thiếu nàng nhiều lắm!" Mạnh Hạo khẽ thở dài, đè xuống tất cả
suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía hư không xa xa. Hắn có thể cảm nhận được, ở
phía xa đang có một thân ảnh, với tốc độ cực nhanh, xuyên qua hư không, hướng tới
phía cửa ra khe nứt. Dựa theo tốc độ, hẳn là một ngày sau, sẽ đi ra từ trong
khe nứt này, bước chân vào Đệ Bát Sơn Hải.
- Bạch chủ... Mạnh Hạo cười nhạt lẩm bẩm.
- Tốc độ ngươi quá chậm, để ta giúp ngươi một chút đi! Mạnh
Hạo nói dứt lời, thần thức ầm ầm tản ra, thần thức của Chí Tôn gần tám thành,
vào giờ này làm cho cái khe nứt hư không đều run rẩy. Từ trên người Mạnh Hạo
khuếch tán ra dao động cường hãn đến kinh khủng, trong mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ
lạ, nâng tay chụp mạnh một trảo về phía hư không xa xa, rồi lại kéo mạnh một
cái.
Bản thân thối lui về sau, dường như cách không cầm lấy vật
gì, bay nhanh về phía sau. Vốn hắn còn cách miệng ra khe nứt không xa, lúc này
vừa thối lui, lập tức liền đến gần đầu khe nứt.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạo đã nhận ra thân ảnh bên trong khe nứt,
mặc một thân trường bào màu trắng, sắc mặt âm lãnh, mơ hồ mang theo ngạo nghễ,
đang cấp tốc bay tới trước.
Người này là một người trung niên, chính là Bạch chủ... của
Đệ Thất Sơn Hải!
Tu vi của hắn, thời khắc này dĩ nhiên hoàn toàn khôi phục,
thậm chí còn có tinh tiến, ánh mắt lấp lánh như ẩn chứa nhật nguyệt ở bên
trong, tinh tú vây quanh, khí thế của hắn nổi lên, khí tức của hắn ngập trời.
Tốc độ của hắn nhìn như không nhanh, nhưng trên thực tế mỗi
một bước, đều đi ra phạm vi thật xa, nhanh như thuấn di, khóe miệng của hắn cười
lạnh, trong mắt có sát cơ khi thì lóe lên.
"Lần này, bất kể ngươi còn dám ở cửa ra chờ đợi hay
không, ta đều phải giết ngươi!"
"Tốt nhất, ngươi còn chờ đợi ở đó, lần này giết
ngươi, không cần quá lâu, sau khi giết ngươi, bổn tọa sẽ cho ngươi chôn cùng với
Đệ Bát Sơn Hải!"
"Về phần chủ Đệ Bát Sơn Hải kia, hắn chuẩn bị làm tế
phẩm của bổn tọa cho 33 Thiên, với thân phận chủ Sơn Hải bị hiến tế, nhất định
có thể làm 33 Thiên giáng lâm!"
"Còn có ta tính ra, quê quán của ngươi là Đệ Cửu Sơn
Hải... ngươi yên tâm, tất cả tộc nhân huyết mạch của ngươi, đều phải diệt
vong!"
"Mặc dù lần này ngươi không dám chờ đợi ở cửa ra,
thì kết quả tương lai của ngươi đều giống nhau, trời đất bao la này cũng không
có con đường nào... ngươi có thể đi!"
"Ngươi, hẳn phải chết!"
"33 Thiên, nhất định sẽ phủ xuống!"
"Sơn Hải Giới, mặc dù ta tiếc nuối, nhưng đây là vận
mạng... của Chí Tôn Tiên Giới!" Bạch chủ trong mắt sáng lóng lánh, khí thế
như cầu vồng, vô cùng tự tin. Hắn liếc nhìn ngoài thân thể thời khắc này vờn
quanh hai quầng sáng, bên trong đó có một thanh tiểu đao, một thanh tiểu kiếm.
Hai kiện pháp bảo này nhìn như bình thường, nhưng nghĩ đến uy lực của chúng,
ngay cả Bạch chủ cũng đều kiêng kỵ.
Mà mi tâm của hắn, có ấn ký một phiến lá cây màu xanh,
đang lóe sáng lấp lánh, tản ra dao động của Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết, khiến cho
toàn thân Bạch chủ từ ngoài vào trong, không có lúc nào là không ở trong tuần
hoàn tẩm bổ sinh cơ.
Hơn nữa cộng thêm hiểu biết rõ về Mạnh Hạo, cho nên lần
này Bạch chủ vô cùng tự tin!
Càng không cần phải nói, trên mu bàn tay phải của hắn, thời
khắc này còn có một cái ấn ký sáng lấp lánh. Ấn ký này là hình một con lệ quỷ,
vô cùng dữ tợn.
Trong tiếng nổ "ầm ầm", Bạch chủ tăng nhanh tốc
độ.
Nhưng ngay khi hắn đang tràn đầy tự tin, đột nhiên, hư
không phía trước hắn truyền ra tiếng nổ vang trời, rung chuyển dường như sắp sụp
đổ, dường như bên trong có tồn tại gì rất kinh khủng, đang với tốc độ không thể
nào hình dung, nổ vang bay tới.
Bạch chủ trong mắt co rụt lại, đầy mặt hoảng sợ, lập tức
định tránh ra. Tận đáy lòng hắn vô cùng chấn động, con đường khe nứt hư không
này là hắn mở ra, hắn biết ở bên trong này không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng
một màn giờ này khiến trong lòng hắn run lên.
- Đây là cái gì?
Ngay lúc Bạch chủ đang hoảng sợ, hư không phía trước hắn,
"ầm" một tiếng trực tiếp vỡ tan, chia năm xẻ bảy. Đang lúc Bạch chủ
chấn động toàn thân, hai mắt co rút lại, đột nhiên một bàn tay thế như chẻ tre,
bẻ gãy nghiền nát từ bên trong mảnh vỡ hư không kia trực tiếp đưa ra, tốc độ cực
nhanh khó có thể hình dung, trong phút chốc liền xuất hiện ở trước mặt Bạch chủ.
Mặc cho Bạch chủ giãy giụa và phản kháng như thế nào, đều
vô ích, thậm chí ngay cả né tránh đều không có tư cách, lập tức bị bàn tay to
kia chụp nắm lấy thân mình.
Ngay lúc bàn tay to chạm vào Bạch chủ, Bạch chủ lập tức mở
to cặp mắt, lộ ra hoảng sợ và không thể tin! Hắn cảm nhận được bàn tay này,
hoàn toàn là từ thần niệm hợp thành. Cảm nhận thần niệm khủng khiếp như thế, Bạch
chủ kêu lên thất thanh.
- Chí Tôn!!!
- Là Hải Mộng Chí Tôn!!!
- Không đúng! Khí tức này không phải Hải Mộng... nàng
cũng không có khả năng đến, 33 Thiên đã sớm phái người đi kềm chế nàng rồi!!!
- Không phải Hải Mộng, vậy là người nào... là ai!!!
- Trong Sơn Hải Giới này không có khả năng còn có Chí Tôn
thứ hai!!! Bạch chủ lời nói đã không còn mạch lạc, tận đáy lòng hắn cực kỳ khiếp
sợ. Thời khắc này trong tiếng nổ vang trời, không đợi hắn suy tư nhiều lắm, bàn
tay kia chụp nắm thân thể hắn, lôi mạnh đi...