Sự xuất hiện
của Chí Tôn Kiều khiến tâm thần gã chấn động. Gã có ấn tượng với chiếc cầu kia.
Năm đó khi trận hạo kiếp ấy xảy ra, gã chưa phải là Chí Tôn, không thể tham dự
quá sâu, nhưng cũng nhìn thấy cây cầu kia. Long trời lở đất của năm đó, trước mặt
Cửu Phong dường như vô địch, va chạm cùng Sơn Hải Giới, liền bị sụp đổ.
Trận chiến ấy thảm thiết, gã thời khắc này hồi tưởng lại,
cũng đều tâm thần run rẩy. Cửu Phong mặc dù đã hình thần câu diệt nhiều năm,
nhưng như cũ khi khiến Chí Tôn dị tộc nhớ lại, nội tâm chấn động.
Năm đó gã không hiểu, rồi sau đó gã cũng suy nghĩ qua. Với
sự cường hãn của Cửu Phong, trên thực tế, nếu gã muốn rời đi Chí Tôn Tiên Giới,
không để ý tới sự tồn vong của Chí Tôn Tiên Giới, không ai có thể giữ lại.
Mặc dù hai đại thế lực kinh khủng đó, trước đây không
dùng đến tổ hồn cũng không làm được, mà dùng giá cao của tộc hồn, hai bên cũng
rất khó thừa nhận.
Dịch Cổ trầm mặc, phức tạp nhìn về phía Chí Tôn Kiều,
nhìn về những thân ảnh phía trên đó. Nhưng chút ít này vẫn không khiến gã kinh
hãi nhất, trừ cây cầu ra, cái mạnh từ thần thức của Mạnh Hạo khiến gã thất
kinh.
Nhưng... Cho dù là loại thần thức này có thể so với gã
tám thành, cũng như cũ vẫn không phải trọng điểm khiến đầu óc gã vù vù!
Trọng điểm khiến thân thể gã chấn động, hai mắt co rút lại...
là gã không ngờ... cảm nhận được... một cỗ dao động quen thuộc trong thần thức
của Mạnh Hạo!
Sự dao động đó khiến nội tâm gã chấn động đồng thời trong
óc phút chốc trở nên vù vù!
- Cửu Phong... Đó là dao động của Cửu Phong, người này...
Người này là người truyền thừa của Cửu Phong!
Tâm thần của Dịch Cổ rầm rầm như có vô số sấm sét đồng thời
nổ tung. Tay phải nâng lên, lực lượng của Chí Tôn bộc phát, sau đó đánh ra bàn
tay ẩn giấu từ dưới đất. Sát cơ trong mắt gã phút chốc ngập trời, nhìn thẳng về
phía Đệ Bát Sơn Hải.
Gã quyết không cho phép, thế gian này... lại xuất hiện một
vị... Cửu Phong Chí Tôn!
Đó là Chí Tôn cửu nguyên, là cảnh giới hoàn toàn bất đồng
với Chí Tôn thất nguyên của gã. Tuy rằng nó đều được gọi là Chí Tôn, nhưng khác
biệt lẫn nhau, giống như... sự kịch liệt giữa Đạo Tôn tứ nguyên và Đạo Tôn lục
nguyên!
- Người này nhất định phải chết! Nếu hắn không chết, cho
dù chỉ có một chút khả năng, sẽ trở thành vị Cửu Phong thứ hai, cũng sẽ làm 33
Thiên... có nguy hiểm bị diệt tuyệt!
Tâm thần của Chí Tôn dị tộc chấn động, tay phải bỗng
nhiên nâng lên, siết mạnh một cái về phía Đệ Bát Sơn Hải. Tu vi trong cơ thể nổ
vang ngập trời, bạo phát hết toàn lực của thân là Chí Tôn!
Đệ Bát Sơn Hải nổ vang, tất cả tu sĩ bên trong, bao gồm
những dị tộc phủ xuống vào giờ khắc này đều thất khiếu chảy máu. Cảm nhận được
lực lượng của thiên địa đè ép.
Chí Tôn dị tộc lại vì diệt sát Mạnh Hạo, không tiếc mạng
sống của đồng tộc, siết chặc lấy tinh không của Đệ Bát Sơn Hải, hủy diệt tất cả
chúng sinh bên trong!
Nhưng vào lúc này, một đạo bạch quang vọt lên mãnh liệt từ
Đệ Cửu Sơn Hải, như chém ra tinh không, hóa thành một đạo dải tơ. Giữa tiếng gào
thét chạy thẳng tới thân ảnh mười ngàn trượng, rơi vào tay phải trước thân ảnh ấy,
trực tiếp nổ tung, khiến cho tay phải của Chí Tôn dị tộc thẳng thừng bắn lên!
- Ta đã chờ ngươi lâu rồi!
Thanh âm của một người con gái, trong trẻo nhưng lạnh
lùng vang dội. Chính là... Hải Mộng Chí Tôn!
- Hải Mộng! Ngươi lấy bí pháp còn rơi rớt lại đến nay,
căn nguyên sớm đã tan vỡ. Tu vi không bằng năm đó xa, ép buộc xuất thủ chỉ sẽ
tăng tốc tử vong. Ngươi nếu lánh chiến cũng đã đành, Sơn Hải Giới bị diệt không
có liên quan với ngươi, nhưng ngươi lại dám chủ động xuất thủ!
Chí Tôn dị tộc Dịch Cổ chợt ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra sát
cơ.
- Năm đó khi bổn tọa thành đạo, ngươi vẫn còn là con kiến.
Khi thanh âm của Hải Mộng Chí Tôn lạnh như băng truyền đến,
trong tinh không xa xa, thân ảnh của nàng từng bước một đi tới.
- Năm đó khi bổn tọa Đạo Tôn, ngươi vẫn còn vùng vẫy sống
chết, quỳ lạy trước mặt bổn tọa, cầu khẩn không bằng luân hồi...
- Năm đó bổn tọa sau khi Chí Tôn, ngươi vì lấy lòng,
không tiếc lấy tộc lực, mang tới Thiên Đế Hoa, chỉ vì muốn bản tọa cho ngươi
phương pháp đột phá Đạo Chủ.
- Giờ đây, Long Dịch tộc ngươi cũng dám lộ ra răng nanh của
ngươi trước mặt bổn tọa.
Khi Hải Mộng nhàn nhạt lên tiếng, sắc mặt của Chí Tôn dị
tộc biến hóa. Mỗi một câu nói của Hải Mộng cũng làm cho gã nhớ lại những gì đã
từng trải qua, trong mắt dần dần sát cơ mãnh liệt.
- Ngươi muốn chết, bổn tôn thành toàn cho ngươi!
Chí Tôn dị tộc biết được muốn đích thân động thủ giết Mạnh
Hạo, có Hải Mộng cản trở đã là không thể nào. Mà trong đáy lòng gã đối với Hải
Mộng, tuy rằng lời nói khinh thường, nhưng thực tế cũng rất là kiêng kỵ.
Dù sao Hải Mộng Chí Tôn, năm đó vào lúc gã còn nhỏ yếu đã
là một trong Chí Tôn của Tiên Giới Chí Tôn, địa vị tôn cao, thuật pháp ngập trời,
hơn xa gã có thể so sánh.
Trong tiếng nổ ầm ầm, Chí Tôn dị tộc bỗng nhiên xuất thủ,
bất ngờ đánh nhau một trận với Hải Mộng Chí Tôn bên dưới Đệ Nhất Thiên, trong
tinh không chí cao vô thượng của Sơn Hải Giới này!
Một trận chiến kia khiến thế giới nổ vang, bầu trời biến
sắc, tinh không mất sáng chói.
Gần như đồng thời khi bọn họ khai chiến, vị Chủ Tể của dị
tộc kia, đôi mắt chợt lóe sáng. Ánh mắt quét qua phương hướng của Mạnh Hạo cùng
núi thứ tư, hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới núi
thứ tư!
Mục tiêu của gã là Địa Tạng có thể phát huy lực lượng Chủ
Tể!
Theo người này tới gần, trong Đệ Tứ Sơn Hải, Địa Tạng ngẩng
đầu, hương hỏa lực ngập trời, tạo thành một cái lốc xoáy to lớn, trực tiếp bao
phủ vị Chủ Tể dị tộc đang tới.
Tiếng động ầm ầm kinh thiên bay vòng, hai người bỗng
nhiên khai chiến!
Về phần hai vị Đạo Tôn dị tộc còn dư lại, thời khắc này
trong mắt lộ ra tia tàn nhẫn.
- Tên tiểu bối của Đệ Bát Sơn Hải, là ta đây!
Đạo Tôn dị tộc thân mặc giáp vàng bỗng nhiên lên tiếng. Bên
cạnh gã là một tên Đạo Tôn dị tộc khác cười cười, bỗng nhiên nhắm hai mắt lại.
Theo hai mắt khép kín, thân thể gã lập tức vặn vẹo, nhưng lại hóa thành 5 phần
khói xanh, bổ ra hư vô đi về năm phương hướng.
Chỗ gã đi qua, là núi thứ nhất, núi thứ hai, núi thứ ba,
còn có núi thứ tám, núi thứ chín!
Mục tiêu của gã không phải tu sĩ tầm thường, mà là... Sơn
Hải chủ trong năm tòa sơn hải này!
Gã rõ ràng là muốn lấy lực một người, cùng đánh với năm Đại
Sơn Hải chủ!
Trong tiếng nổ ầm ầm, rất nhanh, trên năm ngọn núi đó có
thuật pháp sấm sét lăn lộn truyền ra.
Về phần Đạo Tôn dị tộc mặc áo giáp màu vàng, đã từng cùng
Mạnh Hạo có một trận chiến, gã liếm môi một cái, đôi mắt tràn ngập sát cơ, khóa
được trên người của Mạnh Hạo bên trong Đệ Bát Sơn Hải. Gã không biết Chí Tôn đại
nhân vì sao muốn đơn độc diệt sát người này. Gã không cần thiết, lấy tu vi thân
là Đạo Tôn của gã, đi đánh chết một tên ngũ nguyên, cho dù là ngũ nguyên đỉnh
phong, với gã mà nói cũng không phải chuyện khó.
Gã quan tâm là Mạnh Hạo, giết tộc đệ của gã, đó là tộc đệ
của Đệ Nhất Thiên, lập được công lao hãn mã!
Trong tộc đã có ban thưởng, ngay khi Bạch chủ trở về, sẽ
được gia tộc lấy huyết mạch của tộc nhân vi dẫn, nhảy vọt tu vi của tộc đệ lên
tới trình độ Đạo Tôn, liệt vào gia tộc trưởng lão.
Nhưng hiện giờ lại chết ở trước mặt của gã.
Lòng gã muốn giết Mạnh Hạo sớm đã mãnh liệt. Mà gã duy cần
phải chú ý, chính là thần thức kinh khủng của Mạnh Hạo, đối với chuyện này, gã
sớm có chuẩn bị.
Thời khắc này gã toét miệng cười, bước lên đi về trước,
trực tiếp xé mở tinh không, một đường bẻ gãy nghiền nát, chạy thẳng tới Đệ Bát
Sơn Hải. Khí thế như nước lụt, sát ý ngập trời.
- Tiểu bối, ngươi muốn chết như thế nào? Ta có thể cho
ngươi tự chọn một phương thức.
Khi thanh âm âm lãnh vang vọng, Đạo Tôn dị tộc thân mặc
Kim gia với tốc độ nhanh hơn, từ xa xa nhìn lại, giống như một đạo sao băng màu
vàng, phá ra tinh không, gào thét mà đến.
Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ lạ, toàn thân máu
huyết lưu chuyển. Tu vi khoảnh khắc bộc phát, thân thể bước ra một bước, hai bước,
ba bước về phía trước... Trong chớp mắt, khoảnh khắc Đạo Tôn dị tộc tới gần, Mạnh
Hạo đi ra bước thứ bảy.
Phút chốc bước thứ bảy rơi xuống, khí thế của hắn ầm ầm nổi
lên, dưới sự bộc phát gấp mấy lần, thần thức của hắn cũng bỗng nhiên tản ra.
Chí Tôn Kiều nổ vang, một khắc tạo thành uy áp, trên tay phải hắn, mộ hoang Yêu
Binh trực tiếp xuất hiện, sau khi cầm bỗng nhiên đánh ra một thương!
Một thương đó ngưng tụ lực lượng thân thể của Mạnh Hạo,
còn có tu vi thuật pháp của hắn, cũng có cái uy thần thức của hắn. Hơn nữa khí
thế của Chí Tôn Kiều khiến cho một thương của Mạnh Hạo đánh ra một cách cứng rắn,
lại dường như đóng băng tinh không, hóa thành sát cơ không giấu giếm chút nào,
toàn bộ nội liễm.
- Có chút bản lãnh...
Đôi mắt của Đạo Tôn co rút lại, lúc khoảnh khắc tới gần,
chợt há to miệng, đột nhiên hét lớn một tiếng về phía Mạnh Hạo. Theo tiếng hô
truyền ra, sóng âm ngập trời, phía sau Đạo Tôn dị tộc bất ngờ huyễn hóa ra một
người khổng lồ. Người khổng lồ nọ cũng rống lên, một cỗ gió lốc ẩn chứa lực lượng
lục nguyên căn nguyên bỗng nhiên nổ tung. Vào giờ khắc này, Đạo Tôn dị tộc thân
mặc Kim gia đột nhiên lấy ra một pho tượng.
Pho tượng đó là một con thằn lằn. Nó mới vừa xuất hiện, một
cổ khí tức quỷ dị tràn ra, nhưng lại áp chế thần thức của Mạnh Hạo!
Thần thức khiến cho hắn có thể so với Chí Tôn tám thành,
lập tức bị suy yếu năm thành!
Ngay sau đó, gió lốc nọ trực tiếp đối kháng cùng một
thương của Mạnh Hạo.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ xé rách tinh không, Mạnh Hạo tắt hết năm ngọn Hồn
Đăng. Hắn vào thời khắc này có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất, lớn đến chỉ
nửa bước bước vào lục nguyên, nhưng đối mặt chân chính lục nguyên, vẫn chưa đủ!
Mà thần thức bị áp chế, khiến hắn lại gặp nguy cơ.
Chí Tôn Kiều tan vỡ, mộ hoang Yêu Binh bị bắn mạnh lên. Mạnh
Hạo phun ra máu tươi, tu vi vào giờ khắc này cũng đều bị phản chấn tán loạn.
Thân thể như muốn xé rách, đại lượng máu thịt bay khỏi.
Đạo Tôn dị tộc đó, bốn phía căn nguyên gió lốc tiêu tán,
khí tức yếu đi một chút. Một kích của Mạnh Hạo, gã mặc dù có thể áp chế, nhưng
với gã mà nói, cũng cần toàn lực, nhất là ý quỷ dị trên mộ hoang Yêu Binh khiến
gã cũng phải nhíu mày.
Gã cất bước vụt qua, khoảnh khắc liền xuất hiện trước mặt
Mạnh Hạo bị thương nặng. Ánh mắt lộ ra sát cơ tàn nhẫn, nhưng lại không phải đi
diệt sát, mà là há ra miệng to, một miệng cắn nuốt đầu của Mạnh Hạo.
- Ăn ngươi xong, thu được lực lượng của ngươi!
Mắt của dị tộc giáp vàng Đạo Tôn lộ ra tia sáng kỳ lạ,
nhưng ngay khi nháy mắt gã muốn cắn nuốt Mạnh Hạo, đôi mắt của hắn chợt lóe lên
một cái. Thương thế của hắn nhìn như nghiêm trọng, nhưng trong chớp mắt, dưới sự
dung hợp của cảnh giới Vĩnh Hằng cùng Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết trong người, tạo
thành một cỗ bí pháp vô hạn đến gần bất tử bất diệt, trong nháy mắt khôi phục!
Sau khi khôi phục, tay phải hắn nắm quyền, trực tiếp đánh
tới Đạo Tôn dị tộc đang nhích lại gần mình!
Một quyền Diệt Sinh!
Một quyền Nhập Ma!
Một quyền Sát Thần!
Ầm ầm ầm!
Liên tục ba quyền toàn bộ rơi vào trên người của Đạo Tôn
dị tộc. Dị tộc này không nghĩ tới Mạnh Hạo lại có loại bí pháp khôi phục đó,
đôi mắt co rút lại, nhanh chóng né tránh dĩ nhiên không kịp, bị Mạnh Hạo đánh
liên tục.
Gã phun ra máu tươi, thân thể thụt lùi ầm ầm, có tức giận
thiêu đốt. Khi gã đang muốn phản kích, gã không biết, phương thức chiến đấu của
Mạnh Hạo cho tới bây giờ đều là... Nắm giữ chủ động!
của Chí Tôn Kiều khiến tâm thần gã chấn động. Gã có ấn tượng với chiếc cầu kia.
Năm đó khi trận hạo kiếp ấy xảy ra, gã chưa phải là Chí Tôn, không thể tham dự
quá sâu, nhưng cũng nhìn thấy cây cầu kia. Long trời lở đất của năm đó, trước mặt
Cửu Phong dường như vô địch, va chạm cùng Sơn Hải Giới, liền bị sụp đổ.
Trận chiến ấy thảm thiết, gã thời khắc này hồi tưởng lại,
cũng đều tâm thần run rẩy. Cửu Phong mặc dù đã hình thần câu diệt nhiều năm,
nhưng như cũ khi khiến Chí Tôn dị tộc nhớ lại, nội tâm chấn động.
Năm đó gã không hiểu, rồi sau đó gã cũng suy nghĩ qua. Với
sự cường hãn của Cửu Phong, trên thực tế, nếu gã muốn rời đi Chí Tôn Tiên Giới,
không để ý tới sự tồn vong của Chí Tôn Tiên Giới, không ai có thể giữ lại.
Mặc dù hai đại thế lực kinh khủng đó, trước đây không
dùng đến tổ hồn cũng không làm được, mà dùng giá cao của tộc hồn, hai bên cũng
rất khó thừa nhận.
Dịch Cổ trầm mặc, phức tạp nhìn về phía Chí Tôn Kiều,
nhìn về những thân ảnh phía trên đó. Nhưng chút ít này vẫn không khiến gã kinh
hãi nhất, trừ cây cầu ra, cái mạnh từ thần thức của Mạnh Hạo khiến gã thất
kinh.
Nhưng... Cho dù là loại thần thức này có thể so với gã
tám thành, cũng như cũ vẫn không phải trọng điểm khiến đầu óc gã vù vù!
Trọng điểm khiến thân thể gã chấn động, hai mắt co rút lại...
là gã không ngờ... cảm nhận được... một cỗ dao động quen thuộc trong thần thức
của Mạnh Hạo!
Sự dao động đó khiến nội tâm gã chấn động đồng thời trong
óc phút chốc trở nên vù vù!
- Cửu Phong... Đó là dao động của Cửu Phong, người này...
Người này là người truyền thừa của Cửu Phong!
Tâm thần của Dịch Cổ rầm rầm như có vô số sấm sét đồng thời
nổ tung. Tay phải nâng lên, lực lượng của Chí Tôn bộc phát, sau đó đánh ra bàn
tay ẩn giấu từ dưới đất. Sát cơ trong mắt gã phút chốc ngập trời, nhìn thẳng về
phía Đệ Bát Sơn Hải.
Gã quyết không cho phép, thế gian này... lại xuất hiện một
vị... Cửu Phong Chí Tôn!
Đó là Chí Tôn cửu nguyên, là cảnh giới hoàn toàn bất đồng
với Chí Tôn thất nguyên của gã. Tuy rằng nó đều được gọi là Chí Tôn, nhưng khác
biệt lẫn nhau, giống như... sự kịch liệt giữa Đạo Tôn tứ nguyên và Đạo Tôn lục
nguyên!
- Người này nhất định phải chết! Nếu hắn không chết, cho
dù chỉ có một chút khả năng, sẽ trở thành vị Cửu Phong thứ hai, cũng sẽ làm 33
Thiên... có nguy hiểm bị diệt tuyệt!
Tâm thần của Chí Tôn dị tộc chấn động, tay phải bỗng
nhiên nâng lên, siết mạnh một cái về phía Đệ Bát Sơn Hải. Tu vi trong cơ thể nổ
vang ngập trời, bạo phát hết toàn lực của thân là Chí Tôn!
Đệ Bát Sơn Hải nổ vang, tất cả tu sĩ bên trong, bao gồm
những dị tộc phủ xuống vào giờ khắc này đều thất khiếu chảy máu. Cảm nhận được
lực lượng của thiên địa đè ép.
Chí Tôn dị tộc lại vì diệt sát Mạnh Hạo, không tiếc mạng
sống của đồng tộc, siết chặc lấy tinh không của Đệ Bát Sơn Hải, hủy diệt tất cả
chúng sinh bên trong!
Nhưng vào lúc này, một đạo bạch quang vọt lên mãnh liệt từ
Đệ Cửu Sơn Hải, như chém ra tinh không, hóa thành một đạo dải tơ. Giữa tiếng gào
thét chạy thẳng tới thân ảnh mười ngàn trượng, rơi vào tay phải trước thân ảnh ấy,
trực tiếp nổ tung, khiến cho tay phải của Chí Tôn dị tộc thẳng thừng bắn lên!
- Ta đã chờ ngươi lâu rồi!
Thanh âm của một người con gái, trong trẻo nhưng lạnh
lùng vang dội. Chính là... Hải Mộng Chí Tôn!
- Hải Mộng! Ngươi lấy bí pháp còn rơi rớt lại đến nay,
căn nguyên sớm đã tan vỡ. Tu vi không bằng năm đó xa, ép buộc xuất thủ chỉ sẽ
tăng tốc tử vong. Ngươi nếu lánh chiến cũng đã đành, Sơn Hải Giới bị diệt không
có liên quan với ngươi, nhưng ngươi lại dám chủ động xuất thủ!
Chí Tôn dị tộc Dịch Cổ chợt ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra sát
cơ.
- Năm đó khi bổn tọa thành đạo, ngươi vẫn còn là con kiến.
Khi thanh âm của Hải Mộng Chí Tôn lạnh như băng truyền đến,
trong tinh không xa xa, thân ảnh của nàng từng bước một đi tới.
- Năm đó khi bổn tọa Đạo Tôn, ngươi vẫn còn vùng vẫy sống
chết, quỳ lạy trước mặt bổn tọa, cầu khẩn không bằng luân hồi...
- Năm đó bổn tọa sau khi Chí Tôn, ngươi vì lấy lòng,
không tiếc lấy tộc lực, mang tới Thiên Đế Hoa, chỉ vì muốn bản tọa cho ngươi
phương pháp đột phá Đạo Chủ.
- Giờ đây, Long Dịch tộc ngươi cũng dám lộ ra răng nanh của
ngươi trước mặt bổn tọa.
Khi Hải Mộng nhàn nhạt lên tiếng, sắc mặt của Chí Tôn dị
tộc biến hóa. Mỗi một câu nói của Hải Mộng cũng làm cho gã nhớ lại những gì đã
từng trải qua, trong mắt dần dần sát cơ mãnh liệt.
- Ngươi muốn chết, bổn tôn thành toàn cho ngươi!
Chí Tôn dị tộc biết được muốn đích thân động thủ giết Mạnh
Hạo, có Hải Mộng cản trở đã là không thể nào. Mà trong đáy lòng gã đối với Hải
Mộng, tuy rằng lời nói khinh thường, nhưng thực tế cũng rất là kiêng kỵ.
Dù sao Hải Mộng Chí Tôn, năm đó vào lúc gã còn nhỏ yếu đã
là một trong Chí Tôn của Tiên Giới Chí Tôn, địa vị tôn cao, thuật pháp ngập trời,
hơn xa gã có thể so sánh.
Trong tiếng nổ ầm ầm, Chí Tôn dị tộc bỗng nhiên xuất thủ,
bất ngờ đánh nhau một trận với Hải Mộng Chí Tôn bên dưới Đệ Nhất Thiên, trong
tinh không chí cao vô thượng của Sơn Hải Giới này!
Một trận chiến kia khiến thế giới nổ vang, bầu trời biến
sắc, tinh không mất sáng chói.
Gần như đồng thời khi bọn họ khai chiến, vị Chủ Tể của dị
tộc kia, đôi mắt chợt lóe sáng. Ánh mắt quét qua phương hướng của Mạnh Hạo cùng
núi thứ tư, hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới núi
thứ tư!
Mục tiêu của gã là Địa Tạng có thể phát huy lực lượng Chủ
Tể!
Theo người này tới gần, trong Đệ Tứ Sơn Hải, Địa Tạng ngẩng
đầu, hương hỏa lực ngập trời, tạo thành một cái lốc xoáy to lớn, trực tiếp bao
phủ vị Chủ Tể dị tộc đang tới.
Tiếng động ầm ầm kinh thiên bay vòng, hai người bỗng
nhiên khai chiến!
Về phần hai vị Đạo Tôn dị tộc còn dư lại, thời khắc này
trong mắt lộ ra tia tàn nhẫn.
- Tên tiểu bối của Đệ Bát Sơn Hải, là ta đây!
Đạo Tôn dị tộc thân mặc giáp vàng bỗng nhiên lên tiếng. Bên
cạnh gã là một tên Đạo Tôn dị tộc khác cười cười, bỗng nhiên nhắm hai mắt lại.
Theo hai mắt khép kín, thân thể gã lập tức vặn vẹo, nhưng lại hóa thành 5 phần
khói xanh, bổ ra hư vô đi về năm phương hướng.
Chỗ gã đi qua, là núi thứ nhất, núi thứ hai, núi thứ ba,
còn có núi thứ tám, núi thứ chín!
Mục tiêu của gã không phải tu sĩ tầm thường, mà là... Sơn
Hải chủ trong năm tòa sơn hải này!
Gã rõ ràng là muốn lấy lực một người, cùng đánh với năm Đại
Sơn Hải chủ!
Trong tiếng nổ ầm ầm, rất nhanh, trên năm ngọn núi đó có
thuật pháp sấm sét lăn lộn truyền ra.
Về phần Đạo Tôn dị tộc mặc áo giáp màu vàng, đã từng cùng
Mạnh Hạo có một trận chiến, gã liếm môi một cái, đôi mắt tràn ngập sát cơ, khóa
được trên người của Mạnh Hạo bên trong Đệ Bát Sơn Hải. Gã không biết Chí Tôn đại
nhân vì sao muốn đơn độc diệt sát người này. Gã không cần thiết, lấy tu vi thân
là Đạo Tôn của gã, đi đánh chết một tên ngũ nguyên, cho dù là ngũ nguyên đỉnh
phong, với gã mà nói cũng không phải chuyện khó.
Gã quan tâm là Mạnh Hạo, giết tộc đệ của gã, đó là tộc đệ
của Đệ Nhất Thiên, lập được công lao hãn mã!
Trong tộc đã có ban thưởng, ngay khi Bạch chủ trở về, sẽ
được gia tộc lấy huyết mạch của tộc nhân vi dẫn, nhảy vọt tu vi của tộc đệ lên
tới trình độ Đạo Tôn, liệt vào gia tộc trưởng lão.
Nhưng hiện giờ lại chết ở trước mặt của gã.
Lòng gã muốn giết Mạnh Hạo sớm đã mãnh liệt. Mà gã duy cần
phải chú ý, chính là thần thức kinh khủng của Mạnh Hạo, đối với chuyện này, gã
sớm có chuẩn bị.
Thời khắc này gã toét miệng cười, bước lên đi về trước,
trực tiếp xé mở tinh không, một đường bẻ gãy nghiền nát, chạy thẳng tới Đệ Bát
Sơn Hải. Khí thế như nước lụt, sát ý ngập trời.
- Tiểu bối, ngươi muốn chết như thế nào? Ta có thể cho
ngươi tự chọn một phương thức.
Khi thanh âm âm lãnh vang vọng, Đạo Tôn dị tộc thân mặc
Kim gia với tốc độ nhanh hơn, từ xa xa nhìn lại, giống như một đạo sao băng màu
vàng, phá ra tinh không, gào thét mà đến.
Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ lạ, toàn thân máu
huyết lưu chuyển. Tu vi khoảnh khắc bộc phát, thân thể bước ra một bước, hai bước,
ba bước về phía trước... Trong chớp mắt, khoảnh khắc Đạo Tôn dị tộc tới gần, Mạnh
Hạo đi ra bước thứ bảy.
Phút chốc bước thứ bảy rơi xuống, khí thế của hắn ầm ầm nổi
lên, dưới sự bộc phát gấp mấy lần, thần thức của hắn cũng bỗng nhiên tản ra.
Chí Tôn Kiều nổ vang, một khắc tạo thành uy áp, trên tay phải hắn, mộ hoang Yêu
Binh trực tiếp xuất hiện, sau khi cầm bỗng nhiên đánh ra một thương!
Một thương đó ngưng tụ lực lượng thân thể của Mạnh Hạo,
còn có tu vi thuật pháp của hắn, cũng có cái uy thần thức của hắn. Hơn nữa khí
thế của Chí Tôn Kiều khiến cho một thương của Mạnh Hạo đánh ra một cách cứng rắn,
lại dường như đóng băng tinh không, hóa thành sát cơ không giấu giếm chút nào,
toàn bộ nội liễm.
- Có chút bản lãnh...
Đôi mắt của Đạo Tôn co rút lại, lúc khoảnh khắc tới gần,
chợt há to miệng, đột nhiên hét lớn một tiếng về phía Mạnh Hạo. Theo tiếng hô
truyền ra, sóng âm ngập trời, phía sau Đạo Tôn dị tộc bất ngờ huyễn hóa ra một
người khổng lồ. Người khổng lồ nọ cũng rống lên, một cỗ gió lốc ẩn chứa lực lượng
lục nguyên căn nguyên bỗng nhiên nổ tung. Vào giờ khắc này, Đạo Tôn dị tộc thân
mặc Kim gia đột nhiên lấy ra một pho tượng.
Pho tượng đó là một con thằn lằn. Nó mới vừa xuất hiện, một
cổ khí tức quỷ dị tràn ra, nhưng lại áp chế thần thức của Mạnh Hạo!
Thần thức khiến cho hắn có thể so với Chí Tôn tám thành,
lập tức bị suy yếu năm thành!
Ngay sau đó, gió lốc nọ trực tiếp đối kháng cùng một
thương của Mạnh Hạo.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ xé rách tinh không, Mạnh Hạo tắt hết năm ngọn Hồn
Đăng. Hắn vào thời khắc này có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất, lớn đến chỉ
nửa bước bước vào lục nguyên, nhưng đối mặt chân chính lục nguyên, vẫn chưa đủ!
Mà thần thức bị áp chế, khiến hắn lại gặp nguy cơ.
Chí Tôn Kiều tan vỡ, mộ hoang Yêu Binh bị bắn mạnh lên. Mạnh
Hạo phun ra máu tươi, tu vi vào giờ khắc này cũng đều bị phản chấn tán loạn.
Thân thể như muốn xé rách, đại lượng máu thịt bay khỏi.
Đạo Tôn dị tộc đó, bốn phía căn nguyên gió lốc tiêu tán,
khí tức yếu đi một chút. Một kích của Mạnh Hạo, gã mặc dù có thể áp chế, nhưng
với gã mà nói, cũng cần toàn lực, nhất là ý quỷ dị trên mộ hoang Yêu Binh khiến
gã cũng phải nhíu mày.
Gã cất bước vụt qua, khoảnh khắc liền xuất hiện trước mặt
Mạnh Hạo bị thương nặng. Ánh mắt lộ ra sát cơ tàn nhẫn, nhưng lại không phải đi
diệt sát, mà là há ra miệng to, một miệng cắn nuốt đầu của Mạnh Hạo.
- Ăn ngươi xong, thu được lực lượng của ngươi!
Mắt của dị tộc giáp vàng Đạo Tôn lộ ra tia sáng kỳ lạ,
nhưng ngay khi nháy mắt gã muốn cắn nuốt Mạnh Hạo, đôi mắt của hắn chợt lóe lên
một cái. Thương thế của hắn nhìn như nghiêm trọng, nhưng trong chớp mắt, dưới sự
dung hợp của cảnh giới Vĩnh Hằng cùng Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết trong người, tạo
thành một cỗ bí pháp vô hạn đến gần bất tử bất diệt, trong nháy mắt khôi phục!
Sau khi khôi phục, tay phải hắn nắm quyền, trực tiếp đánh
tới Đạo Tôn dị tộc đang nhích lại gần mình!
Một quyền Diệt Sinh!
Một quyền Nhập Ma!
Một quyền Sát Thần!
Ầm ầm ầm!
Liên tục ba quyền toàn bộ rơi vào trên người của Đạo Tôn
dị tộc. Dị tộc này không nghĩ tới Mạnh Hạo lại có loại bí pháp khôi phục đó,
đôi mắt co rút lại, nhanh chóng né tránh dĩ nhiên không kịp, bị Mạnh Hạo đánh
liên tục.
Gã phun ra máu tươi, thân thể thụt lùi ầm ầm, có tức giận
thiêu đốt. Khi gã đang muốn phản kích, gã không biết, phương thức chiến đấu của
Mạnh Hạo cho tới bây giờ đều là... Nắm giữ chủ động!