Mạnh Hạo không có tiêu diệt Đệ Bát Tông, hắn không có phát tiết bi thương Sơn Hải Giới ở trong lòng tại đây, hắn đã không còn trẻ, hắn tu hành đến nay, năm tháng biến thiên, không có cố ý ghi nhớ đã bao nhiêu năm.
Hắn chẳng qua là cảm thấy mắc nợ Sở Ngọc Yên một phần tình, hắn muốn hoàn trả, vì tim hắn đã theo Sơn Hải Điệp bay đi, hắn có thể bồi thường lại, hoặc nói hắn cho là mình có thể bồi thường lại, là một phần tình thầy trò.
Vì Sở Ngọc Yên, hắn có thể không truy cứu Hàn Bối.
Vì Sở Ngọc Yên, phân thân của hắn ở thời khắc mấu chốt cảm ngộ đệ cửu cấm này, cũng như cũ lựa chọn mang lại bên cạnh mình.
Mà Sở Ngọc Yên tồn tại, cũng trở thành sự quen thuộc và ấm áp sâu trong nội tâm Mạnh Hạo tại Thương Mang Phái xa lạ này... không thể bị người lay chuyển, hắn chỉ nghĩ rất đơn giản... là muốn bảo vệ nàng.
Một Sở Ngọc Yên đã mất đi trí nhớ kiếp trước.
Hoặc là nói, không có mất đi, chỉ mất đi bộ phận ở bên trong túi trữ vật của Mạnh Hạo kia, hắn không biết mình có nên hay không trả lại ký ức cho Sở Ngọc Yên.
Nhưng hắn cam tâm để Sở Ngọc Yên trở thành là vảy ngược của mình, vảy ngược bị Đệ Bát Tông chạm tới, hắn liền nổi giận, không có cố ý kiềm chế, cũng không có tùy ý giết chóc lung tung, hắn giết chỉ là hung thủ, chỉ là đồng lõa, cho dù là vừa nổi lên ý niệm đồng lõa cũng không được!
Hắn dùng hành động, để cảnh cáo tất cả tu sĩ trên Thương Mang Tinh, cũng bao gồm Hàn Bối, người nào... cũng không được chạm tới Sở Ngọc Yên, nếu không, sẽ phải đối mặt với cơn phẫn nộ ngập trời của Mạnh Hạo nơi này.
Phẫn nộ vừa nổi lên... sẽ là máu chảy thành sông!
Về phần bởi vậy khiến người ta sinh ra liên tưởng giữa hắn và Phương Mộc, chuyện này Mạnh Hạo cũng suy nghĩ minh bạch: Không sao cả!
Dù sao có tư cách nhìn thấu loại liên hệ này, ở trong Thương Mang Tông, số lượng không nhiều lắm. Hơn nữa, đối với con đường phân thân, Mạnh Hạo cũng có một chút ý nghĩ mới.
Thời khắc này, khi Mạnh Hạo mang theo Sở Ngọc Yên trở về, thì ở đại lục thứ chín, trong Đệ Cửu Tông, trên một chỗ dãy núi phân tông, chỗ phân thân hắn bế quan, hai mắt của hắn chậm rãi mở ra, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh:
- Là phân thân ta này nằm im lặng quá lâu rồi sao, bất kỳ kẻ nào đều có thể tới trêu chọc phân thân của ta hay sao. Tuy rằng đều là ta, nhưng vẫn cảm thấy... chuyện gì đều cần bổn tôn đi làm, có chút mất mặt! Mạnh Hạo bỗng nhiên đứng dậy, không có đi ra ngoài Đệ Cửu Tông, mà là đi ra phía sau, đi lên hướng ngọn núi cao nhất trong Đệ Cửu Tông.
Nơi đó, có một tòa tháp cao, được gọi là... Thương Mang Thai!
Cả trong Đệ Cửu Tông, các đệ tử đều có thể đi vượt qua Thương Mang Thai, dựa theo thành tích sẽ có xếp hạng... Nơi đó cũng là chỗ ngưng tụ ánh mắt của tất cả mọi người trong Đệ Cửu Tông.
Thương Mang Thai, trong Thương Mang Phái bất kỳ một tông nào đều có một tòa, tổng cộng chín tòa, mà nếu có thể trở thành là thứ nhất ở một tòa trong đó, như vậy thì có thể danh chấn Thương Mang Tinh, trở thành thiên kiêu của Thương Mang Phái!
Cùng tiên kiếp chấn động của Mạnh Hạo trước đây, hoàn toàn bất đồng!
Thậm chí không cần thứ nhất, cho dù đi vào trước 100, đã có thể được gọi là một trong thiên kiêu chân chính của chín tông, thân phận của phân thân Mạnh Hạo này, nếu xếp hạng trước 100 trên Thương Mang Thai, như vậy cũng sẽ từ đệ tử nội môn của một chỗ phân tông Đệ Cửu Tông, tấn thăng làm đệ tử nội môn của Đệ Cửu Tông.
Nếu có thể đi vào trước 30, như vậy thân phận của hắn sẽ lập tức trở thành đệ tử hạch tâm... của Đệ Cửu Tông!
Mà xếp trước 3 hạng trên Thương Mang Thai, tức là đệ tử thân truyền... của Đệ Cửu Tông!
Mạnh Hạo đi trên đường lên núi, sắc mặt bình tĩnh, thẳng đường đi tới. Trên đường gặp một số đồng môn Đệ Cửu Tông, bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo, đầu tiên là sửng sốt, có chút xa lạ, sau đó dường như nhớ ra điều gì, trong mắt đều lộ ra vẻ khinh thường.
- Đây không phải là Phương Mộc sư đệ mười năm trước từ phàm vào tiên sao, thế nào hôm nay đi ra?
- Đây là một quái nhân, ngày thường dường như cho tới bây giờ không thấy hắn đi ra, bất quá Yên Nhi đệ tử của hắn kia, thật ra là một nàng tuyệt sắc! Một tu sĩ trung niên bộ dáng có chút nói năng tùy tiện, cười nói châm chọc với đồng môn bên cạnh, bỗng nhiên nội tâm hắn phát lạnh, ngẩng đầu liền thấy Mạnh Hạo đã đi xa, chợt dừng chân, quay đầu đưa mắt nhìn lại.
Chỉ là ánh mắt rất bình thường, không biết tại sao lại làm cho tu sĩ trung niên này thân thể run một cái, trong óc trống không, theo bản năng lui về phía sau vài bước, một lát sau khi hắn tỉnh lại, Mạnh Hạo đã đi xa.
Tu sĩ trung niên trong lòng kinh nghi bất định, đang muốn nói thêm điều gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, thời khắc này tốt nhất là ngậm miệng, hắn hít sâu một hơi, không nói gì nữa.
Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông, là trên một ngọn núi cao nhất trong tông môn, núi này ở vào trung tâm tông môn, Mạnh Hạo bình tĩnh đi tới, trên đường gặp đồng môn càng ngày càng nhiều.
Những người này phần lớn đều xa lạ với Mạnh Hạo, sau đó bên cạnh có người nghĩ lại, lúc này mới nhớ lại dường như Đệ Cửu Tông có một người như thế.
- Đây không phải là Phương Mộc sao? Ta còn là lần đầu tiên thấy hắn xuất hiện, chẳng lẽ là tu vi sắp đột phá!
- Hắn đi phương hướng, là Thương Mang Thai? Có hứng thú, hay là người này không tự lượng sức muốn đi xông Thương Mang Thai? Tại phía sau Mạnh Hạo, thi thoảng có thanh âm truyền đến, hắn sắc mặt như thường, tiếp tục đi tới.
Đến cuối cùng, chờ hắn đi tới dưới chân ngọn núi kia, hắn ngẩng đầu nhìn lên tấm bia đá trước mặt. Tấm bia đá này không cao, chỉ chừng mười trượng, trên đó có hàng ngàn cái tên rậm rạp chằng chịt.
Những tên này, chính là đại biểu tu sĩ Đệ Cửu Tông thí luyện trên Thương Mang Thai, xếp hạng trước ba ngàn.
Phàm là người được ghi tên phía trên đó, đều là nhân tài kiệt xuất, mà nếu có thể đi vào trước một ngàn, đều là con cưng, về phần trước một trăm, là hạng người thiên kiêu, được cả Đệ Cửu Tông chú ý bồi dưỡng.
Mạnh Hạo liếc nhìn, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ngọn núi trước mắt.
Núi này xông thẳng lên trời, có thể thấy những nấc thang thẳng tắp lên trời mây mù vờn quanh!
Đối với Thương Mang Thai, hắn không hiểu nhiều, thậm chí rất nhiều chuyện còn là từ Yên Nhi nơi đó biết được.
Hắn biết chính là, thí luyện Thương Mang Thai, đều không phải là tòa tháp cao trên đỉnh núi kia, mà bắt đầu từ chỗ nấc thang thứ nhất dưới chân núi nơi này, đã tính là Thương Mang Thai.
Tu sĩ có thể chân chính đạp nấc thang đi đến đỉnh núi, đi vào tháp cao, đều là người xếp hạng trước một trăm, vả lại nơi này tuy có liên hệ với tu vi, nhưng cũng không lớn, nhìn chính là tổng hợp lại chiến lực cùng với tiềm chất của một người.
"Nếu ẩn núp quá lâu, nếu để người khác khi nghe tới tên Phương Mộc sư phụ của Yên Nhi, đều nghĩ rằng bé nhỏ không đáng kể, còn cần bổn tôn đi xử lý!" Mạnh Hạo lắc đầu.
"Như vậy, thì ta khoa trương một phen cũng tốt, cho Yên Nhi nơi đó, một sư tôn xếp hạng thứ nhất trên Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông... Kể từ đó, hẳn là nha đầu kia sẽ rất cao hứng đây!"
"Nếu như còn chưa đủ, như vậy sẽ xếp hạng thứ nhất cả chín Thương Mang Thai của Thương Mang Phái, có lẽ đủ? Nếu như còn chưa đủ, như vậy Siêu Thoát Lộ, ta cũng tính toán đi thử một phen." Mạnh Hạo cười cười, trong mắt lóe sáng. Trong Thương Mang Phái, các loại thí luyện xếp hạng rất nhiều, cái gì cần có đều có, nhưng chân chính bị người chú ý, thậm chí cả tông môn, cùng với Chí Tôn đều chú ý... chỉ có hai nơi!
Một chỗ là Thương Mang Thai của các tông... là trọng điểm khảo hạch tiềm lực và tư chất; mà một chỗ khác, là tồn tại duy nhất trong tông môn... là Siêu Thoát Lộ!
Tên là Siêu Thoát, trên thực tế... cũng đích xác có khả năng Siêu Thoát, nhưng chỉ là thanh tẩy. Nghe đồn trên Siêu Thoát Lộ, nếu có thể đi tới trình độ nhất định, thì có thể thanh tẩy bản thân, thu được tạo hóa!
Siêu Thoát Lộ có xa bao nhiêu, không người nào biết! Chỉ biết là, trong Thương Mang Phái hiện nay, đi xa nhất trên Siêu Thoát Lộ, không phải chưởng giáo, mà là một nữ nhân gọi là Bạch Vụ Trần.
Nữ nhân này, còn có một tên gọi là Bạch Vụ Trần Tiên!
Nhưng cho dù là nàng, cũng không có đi đến tận cùng... Có thể thấy được Siêu Thoát Lộ này khó khăn biết bao! Có lẽ cũng chính vì vậy, mọi người chưởng giáo, mới đặt hy vọng vào trong Minh Cung.
Mạnh Hạo thu hồi suy nghĩ, thần sắc bình tĩnh, nhấc chân lên, bước chân lên chỗ nấc thang thứ nhất.
Một bước, hai bước, ba bước...
Không ai chú ý tới hành động của hắn nơi này, thậm chí có rất ít người chú ý tới, chỉ biết lúc này, có người đang xông lên Thương Mang Thai. Mạnh Hạo bình tĩnh đi tới, bậc thang từ từ kéo lên, uy áp từng tầng một "ầm ầm" đè xuống. Đối với rất nhiều người mà nói, dần dần sẽ bước đi khó khăn, nhưng với Mạnh Hạo lại như giẫm trên đất bằng, bình tĩnh không cấp bách, thủy chung giữ vững tốc độ nhất định, một bước một bậc, chậm rãi đi lên.
10 bước, 30 bước, 50 bước, 80 bước, 100 bước...
Bậc thang trên ngọn núi này, đều không phải chỉ có một mình Mạnh Hạo, ở phía trước hắn mấy ngày này, có mấy trăm người đều ở trong núi, khó khăn đi lên, khi thì nghỉ ngơi, khi thì vùng vẫy. Đối với những đệ tử này mà nói, ngọn núi này chính là hy vọng nổi danh của bọn họ.
Rất nhiều người bọn họ thường thường dứt khoát ở chỗ này tĩnh tọa tu hành, trừ phi là đến cực hạn bị núi này cưỡng ép dịch chuyển ra ngoài, nếu không sẽ không rời đi.
Thời khắc này, đường lên núi có không ít người, nhìn thấy Phương Mộc sắc mặt bình thản lần lượt đi qua từ bên cạnh bọn họ, khi bọn hắn nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Mạnh Hạo khi đi qua nấc thang mà bọn họ cảm thấy vô cùng gian nan kia, tất cả đệ tử Đệ Cửu Tông bị Mạnh Hạo vượt qua rơi xuống phía sau đều sửng sốt.
Bọn họ nhìn Mạnh Hạo càng lúc càng xa, nhìn Mạnh Hạo lại vượt qua một số đồng môn ở phía trước, dần dần, có tiếng ồ lên truyền ra từ số ít người trong này.
- Này... này là ai vậy a!!!
- Hắn làm thế nào đi nhanh như vậy!!! Nơi này đã là hơn 300 bậc, uy áp cực lớn, hắn... không ngờ hắn không có dừng lại chút nào!!!
- Làm sao có khả năng... Hay là... Hay là sắp ra thiên kiêu hay sao!!! Những tu sĩ trên ngọn núi, lập tức bàn tán náo động, càng ngày càng ầm ĩ, từ dưới lên trên, dần dần tiếng "ồ" lên lan tràn.
Theo Mạnh Hạo vượt qua một tu sĩ tiếp một tu sĩ, tiếng "ồ" lên này liền nhiều hơn một chút, thậm chí còn có một số tu sĩ bị Mạnh Hạo thoải mái vượt qua, lại càng thoải mái hơn bước lên nấc thang trước đó bọn họ không thể bước lên, bọn họ xuất hiện một chút ảo giác, cho rằng uy áp biến mất, cũng theo bản năng nhấc chân bước lên, lập tức bị uy áp trực tiếp đè ép sát vào mặt đất núi, thậm chí bị cưỡng ép đánh ra ngoài ngọn núi.
- Hắn là ai, hắn... hắn đã đi tới hơn 700 bậc thang!!!
- Trời ơi, hắn sắp đến bậc thang 800, một khi có người tới bậc 1000, sẽ có một tiếng chuông truyền ra!!! Chấn động tông môn!!! Ngay lúc tiếng bàn tán trong ngọn núi này càng lúc càng lớn, ở ngoài Đệ Cửu Tông, bổn tôn Mạnh Hạo mang theo Yên Nhi cũng về tới.
- Ngài... ngài thật không phải sư tôn ư? Trong phân tông Đệ Cửu Tông, ngoài căn nhà của phân thân Mạnh Hạo, Yên Nhi nhìn vị Chí Tôn thứ chín chí cao vô thượng trước mắt này, nàng không có mảy may cảm giác sợ hãi kính sợ, ngược lại là cảm giác vô cùng thân thiết quen thuộc kia, khiến nàng mờ mịt, nhỏ giọng hỏi.
Gần như ngay khoảnh khắc truyền ra lời nói của nàng, một tiếng chuông phong cách cổ xưa từ Thương Mang Thai truyền ra, vang vọng khắp Đệ Cửu Tông.
"Boong..."
Thanh âm này không giòn tan, mang theo ổn trọng, cũng có ý cổ xưa thương tang, khuếch tán bốn phương tám hướng, dẫn tới chú ý của vô số đệ tử Đệ Cửu Tông, khi tiếng bàn tán truyền ra từ khắp nơi, bổn tôn Mạnh Hạo cười cười, đưa tay vuốt nhẹ trên đầu Yên Nhi một cái.
- Sư tôn ngươi đang xông lên Thương Mang Thai kìa, ngươi còn không đi trợ uy à? Bổn tôn Mạnh Hạo nói với ánh mắt nhu hòa, rồi xoay người bước ra một bước, biến mất trong thiên địa.
Yên Nhi sửng sốt, sau đó dường như nhớ ra điều gì, mở to mắt, chợt xoay người nhìn về phía núi Thương Mang xa xa.
- A? Tiểu lão đầu kia đang xông lên Thương Mang Thai, Đó... đó không phải là địa phương để người trẻ tuổi đi nổi danh sao, tuấn kiệt như Bích Vân sư huynh như vậy mới có thể đi a! Yên Nhi trong mắt lộ ra vẻ khó tin, nhưng trái tim lại tăng nhanh nhịp đập, lập tức bay thẳng tới ngọn núi Thương Mang Thai...
- - - - - oOo- - - - -
Hắn chẳng qua là cảm thấy mắc nợ Sở Ngọc Yên một phần tình, hắn muốn hoàn trả, vì tim hắn đã theo Sơn Hải Điệp bay đi, hắn có thể bồi thường lại, hoặc nói hắn cho là mình có thể bồi thường lại, là một phần tình thầy trò.
Vì Sở Ngọc Yên, hắn có thể không truy cứu Hàn Bối.
Vì Sở Ngọc Yên, phân thân của hắn ở thời khắc mấu chốt cảm ngộ đệ cửu cấm này, cũng như cũ lựa chọn mang lại bên cạnh mình.
Mà Sở Ngọc Yên tồn tại, cũng trở thành sự quen thuộc và ấm áp sâu trong nội tâm Mạnh Hạo tại Thương Mang Phái xa lạ này... không thể bị người lay chuyển, hắn chỉ nghĩ rất đơn giản... là muốn bảo vệ nàng.
Một Sở Ngọc Yên đã mất đi trí nhớ kiếp trước.
Hoặc là nói, không có mất đi, chỉ mất đi bộ phận ở bên trong túi trữ vật của Mạnh Hạo kia, hắn không biết mình có nên hay không trả lại ký ức cho Sở Ngọc Yên.
Nhưng hắn cam tâm để Sở Ngọc Yên trở thành là vảy ngược của mình, vảy ngược bị Đệ Bát Tông chạm tới, hắn liền nổi giận, không có cố ý kiềm chế, cũng không có tùy ý giết chóc lung tung, hắn giết chỉ là hung thủ, chỉ là đồng lõa, cho dù là vừa nổi lên ý niệm đồng lõa cũng không được!
Hắn dùng hành động, để cảnh cáo tất cả tu sĩ trên Thương Mang Tinh, cũng bao gồm Hàn Bối, người nào... cũng không được chạm tới Sở Ngọc Yên, nếu không, sẽ phải đối mặt với cơn phẫn nộ ngập trời của Mạnh Hạo nơi này.
Phẫn nộ vừa nổi lên... sẽ là máu chảy thành sông!
Về phần bởi vậy khiến người ta sinh ra liên tưởng giữa hắn và Phương Mộc, chuyện này Mạnh Hạo cũng suy nghĩ minh bạch: Không sao cả!
Dù sao có tư cách nhìn thấu loại liên hệ này, ở trong Thương Mang Tông, số lượng không nhiều lắm. Hơn nữa, đối với con đường phân thân, Mạnh Hạo cũng có một chút ý nghĩ mới.
Thời khắc này, khi Mạnh Hạo mang theo Sở Ngọc Yên trở về, thì ở đại lục thứ chín, trong Đệ Cửu Tông, trên một chỗ dãy núi phân tông, chỗ phân thân hắn bế quan, hai mắt của hắn chậm rãi mở ra, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh:
- Là phân thân ta này nằm im lặng quá lâu rồi sao, bất kỳ kẻ nào đều có thể tới trêu chọc phân thân của ta hay sao. Tuy rằng đều là ta, nhưng vẫn cảm thấy... chuyện gì đều cần bổn tôn đi làm, có chút mất mặt! Mạnh Hạo bỗng nhiên đứng dậy, không có đi ra ngoài Đệ Cửu Tông, mà là đi ra phía sau, đi lên hướng ngọn núi cao nhất trong Đệ Cửu Tông.
Nơi đó, có một tòa tháp cao, được gọi là... Thương Mang Thai!
Cả trong Đệ Cửu Tông, các đệ tử đều có thể đi vượt qua Thương Mang Thai, dựa theo thành tích sẽ có xếp hạng... Nơi đó cũng là chỗ ngưng tụ ánh mắt của tất cả mọi người trong Đệ Cửu Tông.
Thương Mang Thai, trong Thương Mang Phái bất kỳ một tông nào đều có một tòa, tổng cộng chín tòa, mà nếu có thể trở thành là thứ nhất ở một tòa trong đó, như vậy thì có thể danh chấn Thương Mang Tinh, trở thành thiên kiêu của Thương Mang Phái!
Cùng tiên kiếp chấn động của Mạnh Hạo trước đây, hoàn toàn bất đồng!
Thậm chí không cần thứ nhất, cho dù đi vào trước 100, đã có thể được gọi là một trong thiên kiêu chân chính của chín tông, thân phận của phân thân Mạnh Hạo này, nếu xếp hạng trước 100 trên Thương Mang Thai, như vậy cũng sẽ từ đệ tử nội môn của một chỗ phân tông Đệ Cửu Tông, tấn thăng làm đệ tử nội môn của Đệ Cửu Tông.
Nếu có thể đi vào trước 30, như vậy thân phận của hắn sẽ lập tức trở thành đệ tử hạch tâm... của Đệ Cửu Tông!
Mà xếp trước 3 hạng trên Thương Mang Thai, tức là đệ tử thân truyền... của Đệ Cửu Tông!
Mạnh Hạo đi trên đường lên núi, sắc mặt bình tĩnh, thẳng đường đi tới. Trên đường gặp một số đồng môn Đệ Cửu Tông, bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo, đầu tiên là sửng sốt, có chút xa lạ, sau đó dường như nhớ ra điều gì, trong mắt đều lộ ra vẻ khinh thường.
- Đây không phải là Phương Mộc sư đệ mười năm trước từ phàm vào tiên sao, thế nào hôm nay đi ra?
- Đây là một quái nhân, ngày thường dường như cho tới bây giờ không thấy hắn đi ra, bất quá Yên Nhi đệ tử của hắn kia, thật ra là một nàng tuyệt sắc! Một tu sĩ trung niên bộ dáng có chút nói năng tùy tiện, cười nói châm chọc với đồng môn bên cạnh, bỗng nhiên nội tâm hắn phát lạnh, ngẩng đầu liền thấy Mạnh Hạo đã đi xa, chợt dừng chân, quay đầu đưa mắt nhìn lại.
Chỉ là ánh mắt rất bình thường, không biết tại sao lại làm cho tu sĩ trung niên này thân thể run một cái, trong óc trống không, theo bản năng lui về phía sau vài bước, một lát sau khi hắn tỉnh lại, Mạnh Hạo đã đi xa.
Tu sĩ trung niên trong lòng kinh nghi bất định, đang muốn nói thêm điều gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, thời khắc này tốt nhất là ngậm miệng, hắn hít sâu một hơi, không nói gì nữa.
Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông, là trên một ngọn núi cao nhất trong tông môn, núi này ở vào trung tâm tông môn, Mạnh Hạo bình tĩnh đi tới, trên đường gặp đồng môn càng ngày càng nhiều.
Những người này phần lớn đều xa lạ với Mạnh Hạo, sau đó bên cạnh có người nghĩ lại, lúc này mới nhớ lại dường như Đệ Cửu Tông có một người như thế.
- Đây không phải là Phương Mộc sao? Ta còn là lần đầu tiên thấy hắn xuất hiện, chẳng lẽ là tu vi sắp đột phá!
- Hắn đi phương hướng, là Thương Mang Thai? Có hứng thú, hay là người này không tự lượng sức muốn đi xông Thương Mang Thai? Tại phía sau Mạnh Hạo, thi thoảng có thanh âm truyền đến, hắn sắc mặt như thường, tiếp tục đi tới.
Đến cuối cùng, chờ hắn đi tới dưới chân ngọn núi kia, hắn ngẩng đầu nhìn lên tấm bia đá trước mặt. Tấm bia đá này không cao, chỉ chừng mười trượng, trên đó có hàng ngàn cái tên rậm rạp chằng chịt.
Những tên này, chính là đại biểu tu sĩ Đệ Cửu Tông thí luyện trên Thương Mang Thai, xếp hạng trước ba ngàn.
Phàm là người được ghi tên phía trên đó, đều là nhân tài kiệt xuất, mà nếu có thể đi vào trước một ngàn, đều là con cưng, về phần trước một trăm, là hạng người thiên kiêu, được cả Đệ Cửu Tông chú ý bồi dưỡng.
Mạnh Hạo liếc nhìn, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ngọn núi trước mắt.
Núi này xông thẳng lên trời, có thể thấy những nấc thang thẳng tắp lên trời mây mù vờn quanh!
Đối với Thương Mang Thai, hắn không hiểu nhiều, thậm chí rất nhiều chuyện còn là từ Yên Nhi nơi đó biết được.
Hắn biết chính là, thí luyện Thương Mang Thai, đều không phải là tòa tháp cao trên đỉnh núi kia, mà bắt đầu từ chỗ nấc thang thứ nhất dưới chân núi nơi này, đã tính là Thương Mang Thai.
Tu sĩ có thể chân chính đạp nấc thang đi đến đỉnh núi, đi vào tháp cao, đều là người xếp hạng trước một trăm, vả lại nơi này tuy có liên hệ với tu vi, nhưng cũng không lớn, nhìn chính là tổng hợp lại chiến lực cùng với tiềm chất của một người.
"Nếu ẩn núp quá lâu, nếu để người khác khi nghe tới tên Phương Mộc sư phụ của Yên Nhi, đều nghĩ rằng bé nhỏ không đáng kể, còn cần bổn tôn đi xử lý!" Mạnh Hạo lắc đầu.
"Như vậy, thì ta khoa trương một phen cũng tốt, cho Yên Nhi nơi đó, một sư tôn xếp hạng thứ nhất trên Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông... Kể từ đó, hẳn là nha đầu kia sẽ rất cao hứng đây!"
"Nếu như còn chưa đủ, như vậy sẽ xếp hạng thứ nhất cả chín Thương Mang Thai của Thương Mang Phái, có lẽ đủ? Nếu như còn chưa đủ, như vậy Siêu Thoát Lộ, ta cũng tính toán đi thử một phen." Mạnh Hạo cười cười, trong mắt lóe sáng. Trong Thương Mang Phái, các loại thí luyện xếp hạng rất nhiều, cái gì cần có đều có, nhưng chân chính bị người chú ý, thậm chí cả tông môn, cùng với Chí Tôn đều chú ý... chỉ có hai nơi!
Một chỗ là Thương Mang Thai của các tông... là trọng điểm khảo hạch tiềm lực và tư chất; mà một chỗ khác, là tồn tại duy nhất trong tông môn... là Siêu Thoát Lộ!
Tên là Siêu Thoát, trên thực tế... cũng đích xác có khả năng Siêu Thoát, nhưng chỉ là thanh tẩy. Nghe đồn trên Siêu Thoát Lộ, nếu có thể đi tới trình độ nhất định, thì có thể thanh tẩy bản thân, thu được tạo hóa!
Siêu Thoát Lộ có xa bao nhiêu, không người nào biết! Chỉ biết là, trong Thương Mang Phái hiện nay, đi xa nhất trên Siêu Thoát Lộ, không phải chưởng giáo, mà là một nữ nhân gọi là Bạch Vụ Trần.
Nữ nhân này, còn có một tên gọi là Bạch Vụ Trần Tiên!
Nhưng cho dù là nàng, cũng không có đi đến tận cùng... Có thể thấy được Siêu Thoát Lộ này khó khăn biết bao! Có lẽ cũng chính vì vậy, mọi người chưởng giáo, mới đặt hy vọng vào trong Minh Cung.
Mạnh Hạo thu hồi suy nghĩ, thần sắc bình tĩnh, nhấc chân lên, bước chân lên chỗ nấc thang thứ nhất.
Một bước, hai bước, ba bước...
Không ai chú ý tới hành động của hắn nơi này, thậm chí có rất ít người chú ý tới, chỉ biết lúc này, có người đang xông lên Thương Mang Thai. Mạnh Hạo bình tĩnh đi tới, bậc thang từ từ kéo lên, uy áp từng tầng một "ầm ầm" đè xuống. Đối với rất nhiều người mà nói, dần dần sẽ bước đi khó khăn, nhưng với Mạnh Hạo lại như giẫm trên đất bằng, bình tĩnh không cấp bách, thủy chung giữ vững tốc độ nhất định, một bước một bậc, chậm rãi đi lên.
10 bước, 30 bước, 50 bước, 80 bước, 100 bước...
Bậc thang trên ngọn núi này, đều không phải chỉ có một mình Mạnh Hạo, ở phía trước hắn mấy ngày này, có mấy trăm người đều ở trong núi, khó khăn đi lên, khi thì nghỉ ngơi, khi thì vùng vẫy. Đối với những đệ tử này mà nói, ngọn núi này chính là hy vọng nổi danh của bọn họ.
Rất nhiều người bọn họ thường thường dứt khoát ở chỗ này tĩnh tọa tu hành, trừ phi là đến cực hạn bị núi này cưỡng ép dịch chuyển ra ngoài, nếu không sẽ không rời đi.
Thời khắc này, đường lên núi có không ít người, nhìn thấy Phương Mộc sắc mặt bình thản lần lượt đi qua từ bên cạnh bọn họ, khi bọn hắn nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Mạnh Hạo khi đi qua nấc thang mà bọn họ cảm thấy vô cùng gian nan kia, tất cả đệ tử Đệ Cửu Tông bị Mạnh Hạo vượt qua rơi xuống phía sau đều sửng sốt.
Bọn họ nhìn Mạnh Hạo càng lúc càng xa, nhìn Mạnh Hạo lại vượt qua một số đồng môn ở phía trước, dần dần, có tiếng ồ lên truyền ra từ số ít người trong này.
- Này... này là ai vậy a!!!
- Hắn làm thế nào đi nhanh như vậy!!! Nơi này đã là hơn 300 bậc, uy áp cực lớn, hắn... không ngờ hắn không có dừng lại chút nào!!!
- Làm sao có khả năng... Hay là... Hay là sắp ra thiên kiêu hay sao!!! Những tu sĩ trên ngọn núi, lập tức bàn tán náo động, càng ngày càng ầm ĩ, từ dưới lên trên, dần dần tiếng "ồ" lên lan tràn.
Theo Mạnh Hạo vượt qua một tu sĩ tiếp một tu sĩ, tiếng "ồ" lên này liền nhiều hơn một chút, thậm chí còn có một số tu sĩ bị Mạnh Hạo thoải mái vượt qua, lại càng thoải mái hơn bước lên nấc thang trước đó bọn họ không thể bước lên, bọn họ xuất hiện một chút ảo giác, cho rằng uy áp biến mất, cũng theo bản năng nhấc chân bước lên, lập tức bị uy áp trực tiếp đè ép sát vào mặt đất núi, thậm chí bị cưỡng ép đánh ra ngoài ngọn núi.
- Hắn là ai, hắn... hắn đã đi tới hơn 700 bậc thang!!!
- Trời ơi, hắn sắp đến bậc thang 800, một khi có người tới bậc 1000, sẽ có một tiếng chuông truyền ra!!! Chấn động tông môn!!! Ngay lúc tiếng bàn tán trong ngọn núi này càng lúc càng lớn, ở ngoài Đệ Cửu Tông, bổn tôn Mạnh Hạo mang theo Yên Nhi cũng về tới.
- Ngài... ngài thật không phải sư tôn ư? Trong phân tông Đệ Cửu Tông, ngoài căn nhà của phân thân Mạnh Hạo, Yên Nhi nhìn vị Chí Tôn thứ chín chí cao vô thượng trước mắt này, nàng không có mảy may cảm giác sợ hãi kính sợ, ngược lại là cảm giác vô cùng thân thiết quen thuộc kia, khiến nàng mờ mịt, nhỏ giọng hỏi.
Gần như ngay khoảnh khắc truyền ra lời nói của nàng, một tiếng chuông phong cách cổ xưa từ Thương Mang Thai truyền ra, vang vọng khắp Đệ Cửu Tông.
"Boong..."
Thanh âm này không giòn tan, mang theo ổn trọng, cũng có ý cổ xưa thương tang, khuếch tán bốn phương tám hướng, dẫn tới chú ý của vô số đệ tử Đệ Cửu Tông, khi tiếng bàn tán truyền ra từ khắp nơi, bổn tôn Mạnh Hạo cười cười, đưa tay vuốt nhẹ trên đầu Yên Nhi một cái.
- Sư tôn ngươi đang xông lên Thương Mang Thai kìa, ngươi còn không đi trợ uy à? Bổn tôn Mạnh Hạo nói với ánh mắt nhu hòa, rồi xoay người bước ra một bước, biến mất trong thiên địa.
Yên Nhi sửng sốt, sau đó dường như nhớ ra điều gì, mở to mắt, chợt xoay người nhìn về phía núi Thương Mang xa xa.
- A? Tiểu lão đầu kia đang xông lên Thương Mang Thai, Đó... đó không phải là địa phương để người trẻ tuổi đi nổi danh sao, tuấn kiệt như Bích Vân sư huynh như vậy mới có thể đi a! Yên Nhi trong mắt lộ ra vẻ khó tin, nhưng trái tim lại tăng nhanh nhịp đập, lập tức bay thẳng tới ngọn núi Thương Mang Thai...
- - - - - oOo- - - - -