Ngã Dục Phong Thiên

Chương 220: Thân ảnh trong đám người!

Thần sắc Mạnh Hạo không đổi, thân mình lui ra sau đồng thời bấm tay niệm chú vung về phía trước, lập tức một con hỏa long phóng thẳng về phía trước, lao vể phía thân ảnh kia. Nhưng khi tưởng rằng sẽ đánh trúng, thân ảnh đó lại không có né tránh, ngược lại vẫn lao thẳng về phía trước, lại còn cắn nuốt hết hỏa long.

Gã xoay người nhìn Mạnh Hạo nhe răng ra cười rồi lại lần nữa đánh tới.

Mạnh Hạo nhíu mày. Hai tay bấm niệm thần chú nhấn về phía trước một cái, lập tức một loạt phi kiếm bay ra từ trong túi trữ vật của hắn. Những thanh phi kiếm vừa bay ra lập tức tự mình vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ, mang theo lực xung kích như một cơn lốc xoáy đánh thẳng đến thân ảnh vàng như nến kia, ngay sau đó hai thanh mộc kiếm cũng bay về mang theo khí tức sắc bén, đâm vào đỉnh đầu thân ảnh ấy.

Cái lưới màu đen ngay sau đó cũng bị Mạnh Hạo ném ra.

Tiếng uỳnh uỳnh truyền ra, những mảnh phi kiếm nhỏ trực tiếp chia nhỏ thân ảnh đó, hai thanh mộc kiếm lại xuyên qua sọ đầu của nó, nhưng thân ảnh ấy… Cho dù lúc này toàn thân đã bị tàn phá không thể chịu nổi, ngay cả bộ mặt cũng chỉ còn một nửa, hé nửa miệng cũng vẫn lộ ra nụ cười quỷ dị như cũ, nhào về phía Mạnh Hạo. Tuy lập tức bị lưới đen bao phủ thân thể nhưng thân thể đó lại vặn vẹo từ những mắt lưới mà chui ra.

Thậm chí trên người này bây giờ còn xuất hiện từng trận hấp lực khiến lầu hai rung chuyển, dường như tất cả đều muốn bị thân ảnh ấy hút vào bụng.

- Đánh không chết… bởi vốn không có sức sống, chẳng trách có thể giết chết rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ.


Mạnh Hạo nhíu mày nhìn thân ảnh đánh tới kia, trong mắt lộ chút hàn mang sắc bén. Mắt thấy thân ảnh kia đánh tới, Mạnh Hạo liền giơ tay lên bấm niệm thần chú chỉ xuống mặt đất.

- Phong yêu…

- Đệ bát cấm, phong thân!

Tay phải Mạnh Hạo từ dưới mặt đất nâng lên chỉ về phía thân ảnh tàn tạ quỷ dị kia.

Dưới một chỉ ấy lầu các bị chấn động mạnh, cả ngọn núi trong lúc này rung lên nhưng chỉ là một cảm giác hư ảo do cơ thể Mạnh Hạo cùng ngón tay hắn tạo ra chứ không chân thật. Đồng thời toàn bộ thế giới trước mắt Mạnh Hạo như ngưng lại rồi xuất hiện ảo ảnh trùng điệp.

Trong những ảo ảnh ở đây, có lầu các, có núi, có bốn phía hư vô, ở thân ảnh trong lầu các còn có cơ thể xuất hiện trùng điệp.

Lần đầu tiên trong ánh mắt của thân ảnh kia lộ vẻ hoảng sợ cùng khó mà tin được, lại càng như muốn mở miệng kêu gào thảm thiết thê lương, nhưng lại không đợi truyền ra, cơ thể gã liền như bị toàn bộ thế giới đầy những ảo ảnh trùng điệp này trấn áp trói buộc, không có cách nào cựa quậy.

Ngay lúc này Mạnh Hạo bước về phía trước, đưa tay phải lên chỉ ngón giữa lên bụng, lập tức ngón tay giữa của hắn xuất hiện vết thương chảy ra máu tươi, khiến như trở thành huyết chỉ.

Thuật ấy chính là thuật mà Mạnh Hạo lấy được sau Huyết Tiên truyền thừa, đã khắc sâu trong đầu, không cần đeo mặt nạ cũng có thể triển khai một trong ba loại thần thông.

Chỉ có điều thuật ấy cần lực tu vi quá lớn cho nên Mạnh Hạo mới bí mật thử nghiệm. Đến nay hắn chỉ có thể triển khai huyết chỉ, còn huyết ấn cùng với huyết sát giới hắn vẫn không thể nào triển khai được.

Có thể coi là như vậy, huyết chỉ vài ngàn năm xuất hiện lần đầu ở Nam Vực, vốn dĩ đã cực kỳ cường hãn. Hơn nữa Mạnh Hạo ở trong trận pháp Huyết Tiên truyền thừa đã học được cách ngưng tụ không cho lực tu vi tán ra ngoài. Cho nên chỉ này phối hợp ba tòa đạo đài Hoàn Mỹ Trúc Cơ của hắn thì cho dù các đạo tử tông môn gặp phải cũng sẽ dao động.


Lúc này Mạnh Hạo tiến gần đến, ngón giữa của hắn ấn thẳng vào mi tâm của thân ảnh quỷ dị kia, vẽ mạnh một cái xuống dưới, một tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên truyền ra. Thân ảnh quỷ dị kia run run, một vết nứt huyết sắc cực lớn xuất hiện từ mi tâm kéo dài chừng hơn một thước. Trong vết thương có kèm theo một lượng lớn khí tức màu xám tản ra không hề bị khống chế. Thân thể gã càng vào lúc này khôi phục lại hành động, nhanh chóng rút lui từ lầu hai nơi Mạnh Hạo ở.

Mạnh Hạo không hề chần chừ, cất bước đuổi theo nhìn thân ảnh nhanh chóng lao về phía trước kia, hai mắt hắn chợt chớp nhanh, giật mình. Nơi đây bốn phía yên tĩnh gần như đến mức quỷ dị, Mạnh Hạo không tiếp tục truy kích mà trầm ngâm một lát rồi trở về lầu các, tay phải vỗ túi Càn Khôn lấy ra Như Ý ấn. Linh lực đi vào nhất thời cảm nhận được dấu hiệu truyền tống, trong lòng có chút thả lỏng, không lựa chọn truyền tống, mà mắt lạnh nhìn về phía ngoài lầu các. Nếu có biến động gì hắn sẽ rời khỏi đây trước tiên.

Không lâu sau, xung quanh núi này bất chợt có tiếng kêu thảm thiết truyền ra nhanh chóng, liên tiếp năm lần.

Thậm chí trong đó có ba người, chính là đệ tử Thanh La Tông không biết lúc trước ẩn thân ở chỗ nào. Trong tiếng kêu thảm thiết của bọn họ thân thể bỗng tàn tạ như bị hút mất huyết nhục, cả người hóa thành bộ da rơi trên mặt đất.

Đêm nay nhất định sẽ không tiếp tục yên tĩnh được, cùng sự bừng tỉnh của vô số tán tu Trúc Cơ, Thanh La Tông cũng xuất động không ít đệ tử, mãi đến hừng đông mới khiến nơi đây khôi phục lại.

Có rất nhiều người tận mắt thấy kẻ tàn sát ba đệ tử Thanh La Tông cùng hai tán tu Trúc Cơ kia, là một thân ảnh tàn tạ. Thân ảnh ấy cuối cùng bị trưởng lão Thanh La Tông trấn áp, tính cho mọi người một công đạo. Từ đó trở đi, mấy ngày sau, quả nhiên không còn xuất hiện chuyện tử vong kỳ quái của tu sĩ Trúc Cơ. Dần dần cũng chẳng ai nhắc tới việc này.

Thoáng cái đã sáu ngày Mạnh Hạo đã đi vào Thanh La Tông sáu ngày. Từ buổi tối hôm đó trở đi Mạnh Hạo vẫn luôn luôn cẩn thận, nhưng không có ai đến gây phiền toái gì. Cho đến sáng sớm ngày thứ bảy từng tiếng chuông ngân vang, một âm thanh trong sáng truyền khắp Vạn Sơn, nơi tất cả tán tu Trúc Cơ cư trú.

- Chư vị đạo hữu Nam Vực, các ngươi đã lấy được La Địa Đan, ngày thực hiện ước định đã đến. Nếu có thể giúp Thanh La Tông ta đạt được vật cần thiết, còn được đem tặng rất nhiều La Địa Đan.


Cùng sự xuất hiện của thanh âm vang vọng, từng đạo cầu vồng bay ra từ xung quanh núi. Tất cả tán tu Trúc Cơ nơi đây đều nhất nhất bay ra. Mạnh Hạo cũng vậy, đứng giữa không trung lãnh mắt nhìn đi.

Từ Thiên Sơn của Thanh La Tông, vài chục đạo cầu vồng bất chợt gào thét cũng có từng mảnh la bàn mười trượng màu xanh bay ra vờn quanh giữa không trung.

Trên đó đều là chở dăm ba người mặc đạo bào Thanh La Tông, trong đó phần lớn là Ngưng Khí, nhưng tu sĩ Trúc Cơ cũng không thiếu, mỗi một mặt la bàn đều có một người.

Chỉ là những đệ tử Ngưng Khí này ai nấy mặt đều khó coi, càng có ý lo âu, nhưng cũng không dám cãi lời tông môn. Bọn họ đều là đệ tử ngoại môn trong tông môn, nhưng những người tư chất khá hơn một chút, sẽ không bị phái ra.

Ngay sau đó, từ trong Bách Sơn Thanh La Tông bay ra chục tấm la bàn trăm trượng màu tím. Mỗi một mặt trên la bàn đều có một người ngồi khoanh chân. Cô gái được gọi là Hàn Bối chính là một trong số đó, còn chín người ngồi khoanh chân ở la bàn màu tím kia có cả nam cả nữ, tất cả có vẻ mặt phấn khởi, hiển nhiên đều là kiệu tử tông môn.

back top