Ngã Dục Phong Thiên

Chương 228: Vô cùng đơn giản


Triệu Sơn Hà rất đắc ý, ôm người Tiết Vân Thúy, nhìn Hứa Thanh phía trước giống như con nai bàng hoàng đang chạy rất nhanh, trên mặt lộ vẻ tươi cười, xen chút dâm ý, trong lòng rất thỏa mãn.

Khi gã giơ tay lên chỉ, chỉ phong bay ra đến bên người Hứa Thanh, thổi bay quần áo của nàng, khiến cho gã cười đắc chí.

Nhìn bộ dạng kháng cự yếu ớt của Hứa Thanh, Triệu Sơn Hà lại càng thêm hưng phấn, chỉ phong liên tiếp không ngớt, khiến cho quần áo của Hứa Thanh, trong phút chốc đã dần dần bị tàn phá. Khi mà Hứa Thanh ngày càng tuyệt vọng thì cũng là lúc Triệu Sơn Hà ngày càng hưng phấn, hai mắt gã sáng lên.

Hơn nữa ở bên này ả Tiết Vân Thúy kia a dua nịnh hót, thỉnh thoảng lại buông lời độc địa với Hứa Thanh – sắc mặt đã tái nhợt ở phía trước, khiến cho hào quang trong mắt Triệu Sơn Hà càng ngày càng mạnh.

Nhưng gã không vội vàng, gã nghĩ, lúc này Hứa Thanh sẽ không thể vận khí như lần trước, khó có thể tránh khỏi bàn tay của gã, gã muốn hưởng thụ thỏa thích quá trình này. Trong quá trình tìm kiếm sự khoái hoạt cho bản thân, đối phương càng suy yếu, gã lại càng hưng phấn, càng giãy dụa, gã lại càng cuồng dã.

- Hứa Thanh, từ lúc năm đó ngươi bị dẫn vào Thanh La Tông đến nay, ta đã luôn để ý đến ngươi, lại còn truyền lời ra, đem ngươi trở thành vật độc chiếm của ta. Nếu không phải như thế, ngươi cho rằng mấy năm nay, tại sao không có nhiều kẻ mù quáng làm phiền ngươi?

- Nhưng ngươi cứ năm lần bảy lượt cự tuyệt ý tốt của ta, như vậy là đã phụ ta, đừng trách Triệu mỗ ta thủ đoạn độc ác.

Triệu Sơn Hà cười lớn, nếu là ở trong tông môn, gã còn có chút kiêng dè môn quy, ngày thường bị bí bách không thể làm theo ý nguyện, nhưng hôm nay ở chỗ này, gã không còn chút dè chừng nào nữa.

Vả lại bản thân gã là đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông, thân phận so với đệ tử nội môn cao hơn một tầng, làm cho gã ở trong hàng đệ tử của Thanh La Tông, có thể hô phong hoán vũ.

Hơn nữa Triệu gia của gã còn có Lão Tổ, nay là trưởng lão của Thanh La Tông, vả lại sau vị Lão Tổ này, mấy trăm năm trước, Triệu gia còn có một vị tổ tông là Nguyên Anh, nay đã bế quan ở trong Thanh La Tông, nhiều năm không ra.

Cũng chính bởi vì vị tổ tông Nguyên Anh năm đó, mới giúp cho Triệu gia bọn họ ở trong Thanh La Tông này, vẫn được coi là thâm căn cố đế, cũng giúp cho Triệu Sơn Hà rõ rãng không có tố chất kinh người nhưng vẫn trở thành đệ tử hạch tâm. Nếu đổi lại là người khác, cuộc đời khác thì cuộc đời này chắc chắn không thể Trúc Cơ, nhưng gã lại sinh ra trong Triệu gia, được Lão Tổ Kết Đan, lấy không ít Trúc Cơ Đan, thêm nữa lại còn tự mình hộ pháp, đem gã cứng rắn nhắc tới Trúc Cơ.




Sau khi đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ, Triệu Sơn Hà càng đắc ý hơn, thuở nhỏ gã ở trong tông môn, ngoài mấy người gã không thể trêu trọc ra, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thậm chí bản thân gã còn là lớn lên ở trong Thanh La Tông.

Toàn bộ Triệu gia, đến đời của gã, tổng cộng được hai con, một người là gã, một người khác là Triệu Bân Võ ở nhánh khác của Triệu gia.

Cũng như gã, Triệu Bân Võ cũng đã trở thành đệ tử hạch tâm, vả lại xét về mặt tư chất, không hề kém so với Triệu Sơn Hà, đã được coi là nhân tài quan trọng của Triệu gia. Những chuyện này Triệu Sơn Hà đều biết rõ, cũng không định tranh đoạt gì, mà là đắm chìm ở bên trong vui thích, nếu như bình thường trong tông môn có nữ đệ tử xinh đẹp, rất ít khi dám kháng cự, vả lại nếu như không ngoài ý muốn, cho dù là cự tuyệt, cũng đều vô dụng.

Mà Lão Tổ đối với việc này, cũng không muốn để ý tới, đã xem đó là việc của kẻ đời sau. Nếu như nữ đệ tử nào có bầu, thì địa vị cũng tất nhiên tùy theo mà nâng lên.

Đủ loại duyên phận, khiến cho Triệu Sơn Hà, ở trong Thanh La Tông giống như một tên hoa hoa công tử quần áo lụa là, cho dù không nổi danh với giới bên ngoài, nhưng trong tông môn, cũng là ác danh có tiếng.

- Ngươi xem, bầu trời đầy sao, thời gian không sai biệt lắm, để cho hai người chúng ta lấy sao thành hoa chúc, dùng nơi này làm nơi động phòng thì sao nhỉ.

Triệu Sơn Hà cười ha ha, tay phải nhấc lên, chỉ về phía trước, chỉ này hóa thành chỉ phong, trực tiếp trúng vào người Hứa Thanh đã mệt mỏi không chịu nổi.

Hứa Thanh thân thể run lên, khóe miệng tràn ra máu tươi, đây là Triệu Sơn Hà đã cẩn thận khống chế linh lực, nếu không một chỉ này, đủ khiến cho Hứa Thanh hương tan ngọc nát.

Trong lúc run rẩy, đám mây dưới chân Hứa Thanh nhất thời tan vỡ, khiến cho thân thể của Hứa Thanh trực tiếp rơi xuống mặt đất, nhưng lại bị Tiết Vân Thúy cất tiếng cười như chuông bạc một phát bắt được, mặc dù rơi xuống đất, nhưng không có cách nào giãy dụa được.

Hứa Thanh sắc mặt tái nhợt, mặc dù dung nhan tiều tụy nhưng trong mắt đã có lãnh ý. Giờ đây nhìn chằm chằm Triệu Sơn Hà vừa đi đến, vừa cởi bỏ quần áo, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng cũng có chút quyết đoán. Lúc đang muốn cắn lưỡi, thì lại bị Tiết Vân Thúy nhéo cằm.

- Hứa sư muội, như vậy không hay, nếu như ngươi thực sự muốn tự sát, thì hay chờ sau khi Triệu sư huynh sảng khoái, thì hãy tự sát nha.


Tiết Vân Thúy cười nói, thanh âm mềm dẻo, nhưng nội dung lại cực kỳ ác độc.

- Không tệ, không tệ.

Triệu Sơn Hà ha ha cười, tán thưởng nhìn thoáng qua Tiết Vân Thúy, tiến lên sờ vào mặt Tiết Vân Thúy, trên mặt đẹp đẽ của ả dường như lộ ra hào quang, giống như ánh mắt tán thưởng của Triệu Sơn Hà, đối với ả chính là món quà ý nghĩa nhất.

Triệu Sơn Hà cúi đầu nhìn về phía bên này nơi Hứa Thanh đang bị Tiết Vân Thúy đè xuống, căn bản là không thể giãy dụa, ánh mắt gã đảo qua dáng người thướt tha của Hứa Thanh, nở nụ cười.

- Đáng tiếc nếu để ngươi nuốt đan dược, thì sẽ không hưởng thụ lạc thú được khi ngươi giãy dụa, nếu không thật đúng là muốn cho ngươi ăn một viên.

Triệu Sơn Hà nói xong, thì đã cởi xong quần áo của mình.

Hứa Thanh thân mình run run, nước mắt khẽ rơi, nàng không thể giãy dụa, tu vi của Tiết Vân Thúy cao hơn mấy bậc so với nàng, hơn nữa, trên đường trốn chạy đã mệt mỏi không chịu nổi, giờ phút này bị đối phương đè lại, mạng vẫn như bị buộc chặt, căn bản là không thể thoát ra.

Trên mặt của nàng, băng lạnh như đã biến mất, thay vào đó, chỉ còn lại sự tuyệt vọng cùng tiếng cười thảm. Hai mắt nàng dần dần trống rỗng, dường như nhìn thấy Kháo Sơn Tông, thấy được Mạnh Hạo trên Đông phong kia, nghĩ tới năm đó ở Đại Thanh Sơn, nhìn thấy tên thư sinh kia xoay người ném dây.

Nàng còn nhớ rõ, lúc trước lần đầu tiên nhìn Mạnh Hạo thì nàng đã đứng phía sau nhìn thật lâu, nhìn Mạnh Hạo đi tìm dây mây, nhìn hắn đem cuộn dây thừng thả xuống sườn núi, nghe hắn hỏi người dưới vách núi, nói là tiên nhân.

Nàng lúc ấy cảm thấy, tên thư sinh phàm nhân này, rất thú vị, bèn đem hắn mang đi cùng.


Nàng lại càng đang nhớ lại thời điểm trước mắt bao người, Mạnh Hạo giơ cao đan dược, đưa cho nàng…Còn nhớ trước cánh cửa lớn hình mặt người, khi Mạnh Hạo quay đầu lại, thì ánh mắt kia bất chợt gặp phải ánh mắt của nàng.

- Kết thúc rồi…

Hứa Thanh chảy nước mắt, trên mặt nàng lộ ra ý toan tính, thân thể của nàng không thể kìm chế được run rẩy, nàng sợ hãi, nàng cũng có một cảm giác giải thoát, sau khi rời khỏi Kháo Sơn Tông, nàng không có một ngày được hạnh phúc, giờ đây, dường như đã đến lúc kết thúc.

Nàng từ nhỏ đã biết, mình không phải là một cô gái quá thông minh, thậm chí có một số thời điểm rất ngu dốt. Cho nên nàng học che dấu, dùng dung nhan lạnh như băng, dùng lời nói lạnh lùng như không có bất kỳ tình cảm nào, che dấu đi sự thiếu thông minh của mình, làm cho mọi thứ trên thế giới này qua ánh mắt nàng đơn giản đi phần nào.

Nàng không thích sự phức tạp, bởi vì việc quá phức tạp, nàng nghĩ mãi không ra, nàng thích yên tĩnh, thích một người tu hành, nhìn năm tháng trôi qua, nhìn sinh mệnh ngày càng ngắn lại, rồi ghi nhớ kỹ những ký ức tốt đẹp vào trong trí nhớ.

Đây là nàng, Hứa Thanh, bên ngoài thanh thanh lãnh đạm, nội tâm cũng vô cùng đơn giản.

Giờ đây, nàng cố không làm cho mình rơi lệ, cố làm cho mình không phải run sợ. Hai hàng lông mi của nàng run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, đối mặt với tên cường thế Triệu Sơn Hà, đối mặt với Thanh La Tông thứ đã khiến nàng phải muộn phiền, nàng – một tu sĩ Ngưng Khí, căn bản là không thể kháng cự, cho dù có chết… thì cũng không thể lay động dù chỉ một chút.

- Nếu không thể phản kháng, thế thì cứ nhắm mắt lại, mà từ từ hưởng thụ nhé. Tỷ tỷ năm đó cũng là như vậy, muốn trách thì trách ngươi không nên thanh cao như thế, muốn trách, thì trách tu vi của ngươi, quá yếu…

Trong phút chốc khi Hứa Thanh nhắm mắt, thì bên tai của nàng truyền đến tiếng cười khe khẽ của Tiết Vân Thúy, thanh âm kia truyền đến một thứ gì đó phức tạp.

Tiếng cười của Triệu Sơn Hà vang vọng, tay phải vung lên hướng ra phía ngoài, lập tức một quầng sáng màu hồng nhạt khuếch trương tản ra, bao phủ phạm vi mười trượng xung quanh. Quầng sáng hồng nhạt này nhấp nháy, khoảnh khắc như đã đem tất cả che dấu vào bên trong, tính cả ba người Hứa Thanh, cũng bị che đậy, khiến cho người ngoài ở nơi này, căn bản là không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác thường.

Gần như là trong chớp mắt quầng sáng này xuất hiện đem chỗ này che dấu đi, thì ở trên bầu trời phía xa xa, một đạo cầu vồng giống như thiêu đốt, lấy tốc độ cực nhanh gào thét mà đến. Trong cầu vồng này chính là vẻ mặt lạnh lẽo của Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo đảo mắt tới gần, ánh mắt quét qua mặt đất nơi này, mày nhăn lại. Nơi đây không có gì khác thường, thân mình hắn nhoáng lên một cái, đang định rời đi, bỗng Mạnh Hạo ngừng lại, khi quay đầu nhìn về bốn phía, hai mắt chợt lóe lên, lấy ra ngọc giản, một lúc sau, lập tức phát hiện ở trong đó có ba điểm đại diện cho nhóm người Hứa Thanh, nhưng lại biến mất ở chỗ này.

Nhưng không biến tại sao, một cảm giác bất an, mãnh liệt hiện lên trong lòng Mạnh Hạo, hắn cúi mạnh đầu nhìn về phía mặt đất, tay phải nâng lên, bỗng nhấn một cái xuống phía dưới, một con hỏa long hơn mười trượng ầm ầm mà ra, lao thẳng về phía mặt đất, khiến cho mặt đất trong nháy mắt, ầm ầm chấn động, nhấc lên vô số bụi mù.




Nhưng duy nhất chỉ có một khu vực khoảng mười trượng, lại không hề có bụi đất tràn vào, như vậy, trong lúc bốn phía bụi mù quay cuồng thì nơi này liền trở nên cực kỳ nổi bật.

Cùng lúc đó, tại trong nơi đang được quầng sáng che dấu, Triệu Sơn Hà lộ ra vẻ mặt đắc chí, liếm môi, hai mắt sáng lên, đang muốn lao đến chỗ Hứa Thanh thì đột nhiên, tiếng nổ vang bên ngoài truyền đến, làm cho chân mày gã nhăn lại, khi quay đầu nhìn thì hai mắt gã nhất thời co rút lại.

Không chỉ có gã mà Tiết Vân Thúy kia cũng ngạc nhiên ngẩng đầu, thời điểm nhìn lại thì thần sắc nhất thời biến đổi, nhưng ả phản ứng cực nhanh, theo bản năng lật tay phải, lấy ra một thanh kiếm sắc, đặt lên cổ Hứa Thanh.

Bởi vì bọn chúng nhìn thấy, giờ đây ở bên ngoài kia, có một thanh niên mặc văn sam trông như thư sinh, nhưng ánh mắt lộ ra sát cơ mãnh liệt. Khi tay phải nhấc lên thì ngón tay xuất hiện vết máu, trực tiếp đặt lên trên quầng sáng màu hồng nhạt. Trong chớp mắt một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, bọn chúng lại nhìn thấy Mạnh Hạo nơi đó há mồm, một mảnh lôi vụ cuồn cuộn lao ra, trực tiếp đánh lên quầng sáng hồng nhạt này.

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng, quầng sáng quanh quẩn kia dường như không thể thừa nhận, tại trong nháy mắt này, trực tiếp dập nát nổ bung, tiếng nổ truyền khắp bát phương, khiến cho Hứa Thanh đang ở trong tuyệt vọng, mở ra hai tròng mắt trống rỗng, kinh ngạc nhìn. Giờ đây sau khi quầng sáng vỡ vụn, sát cơ tùy ý, sát khí ngập trời, phía sau cũng có thân ảnh của dây leo đỏ sậm đang điên cuồng lay động.

Thân ảnh kia, như sát tiên đi ra từ trong hoàng tuyền, như ẩn chứa sự điên cuồng và phẫn nộ khó có thể hình dung nổi, một bước chân cũng làm cho gió nổi lên, khiến mặt đất bốn phía rung lên, cảm giác giống như toàn bộ thế giới vừa trải qua một phen khốn đốn.

- Các ngươi…Đáng chết!!!

Đó là thanh âm của Mạnh Hạo, giống như một cỗ phẫn nộ sau khi đạt đến cực hạn, thanh âm truyền ra không phải rít gào, nhưng khi rơi vào tai bất luận kẻ nào cũng giống như thanh âm từ trong hoàng tuyền truyền ra.

- Mạnh Hạo..

Hứa Thanh nở nụ cười, nụ cười kia rất đẹp, không giống như vẻ mặt lạnh như băng thường ngày của nàng, nụ cười này không liên quan tư tình, rất đơn giản.

Sự vui vẻ giản đơn.

back top