Từ lúc bắt đầu xuất hiện, nữ tử này vẫn luôn nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt đầy từ ái, có yêu thương, cũng có đau lòng.
Thật lâu sau, quảng trường nơi đây mới khôi phục lại. Nhưng người nơi đây phần lớn đều kinh hãi không thôi, khiến cho sự tĩnh lặng phủ khắp quảng trường này. Cho dù tu sĩ Nguyên Anh thì lúc này cũng sắc mặt biến hóa, thỉnh thoảng lại nhìn bốn phía.
Tống lão quái sắc mặt tái nhợt, lòng đầy run sợ, cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Lại không biết toàn bộ Tống gia lúc này đều đã rung chuyển.
Lão thở hổn hển, lau đi vệt máu nơi khóe miệng. Đúng lúc này, thân thể lão chấn động, trong đầu vang lên một âm thanh khiến lão phải kính sợ. Chủ nhân của âm thanh đó chính là lão tổ Trảm Linh của Tống gia bọn họ.
Lão tổ Trảm Linh truyền ra thần niệm này hiển nhiên không phải bộ hài cốt đạo uẩn ở sâu trong Tống gia này, mà là tuân lệnh bộ hài cốt đem thần niệm truyền khắp các tu sĩ Nguyên Anh của Tống gia.
Mạnh Hạo, không thể động vào!
- Mạnh Hạo, trận chiến hôm nay, ngươi không có tư cách cự tuyệt!
Ngay lúc bốn phía im lặng, Vương Đằng Phi đột nhiên nhảy dựng lên, lao thẳng tới phía Mạnh Hạo, mà cũng ầm ầm phóng ra tu vi trong cơ thể, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong không ngừng ầm ầm kéo lên. Nhưng lúc này đây trên người Vương Đằng Phi lại hiển lộ ra lực của đạo đài của Trúc Cơ trung kỳ.
Mạnh Hạo nhìn Vương Đằng Phi tiến lên, nhìn Vương Đằng Phi khi nhấc tay phải lên, với ngón tay màu đen đang tản ra những tia đen kia, sắc mặt hắn bình tĩnh.
- Trong Kháo Sơn Tông ở Triệu quốc, ngươi đoạt đồ của ta, cướp đi tư cách của ta. Ở Nam Vực này, ngươi sỉ nhục ta, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ngươi xứng đáng trở thành kẻ địch trong số mệnh Vương Đằng Phi này!
Tóc Vương Đằng Phi không gió mà bay, mà độc chỉ trên tay phải lại lóe lên u quang.
- Ngươi, chưa xứng trở thành kẻ địch trong số mệnh Vương Đằng Phi này, năm đó ngươi là con kiến, giờ đây ngươi vẫn là con kiến!
- Hôm nay, Vương mỗ sẽ dùng ngươi để huyết tế độc chỉ của ta!
Lời nói của Vương Đằng Phi vang lên khắp bốn phía.
- Nói xong chưa?
Mạnh Hạo lạnh nhạt hỏi, hắn tiến lên trước một bước, lại giơ tay phải lên vỗ, lực của bốn tòa đạo đài lập tức tràn ra, ngưng tụ trong một chưởng này chứ không hề tản ra ngoài, sau đó ầm ầm đánh thẳng tới Vương Đằng Phi.
Tiếng nổ vang quanh quẩn khắp bốn phía. Tu sĩ nơi đây tập trung tinh thần nhìn, duy chỉ có Hàn Bối, Lý Thi Kỳ và Trần Phàm đều sắc mặt cổ quái nhìn Vương Đằng Phi đang giễu võ dương oai.
Tên béo thì rất là khẩn trương, tiếc rằng gã bị đại hán Kim Hàn Tông kia ngăn cản, nếu không chắc chắn cũng nhảy ra chiến đấu với Mạnh Hạo.
Oành, Vương Đằng Phi hộc máu, thân mình trực tiếp ngã lộn. Một chưởng này không phải đẩy ngang, mà là bàn tay tát qua. Tiếng ầm ầm như tiếng bạt tai vang lên, răng nanh của Vương Đằng Phi đều vỡ, cả người bay ra, ánh mắt đầy mờ mịt.
- Không thể nào…
Mạnh Hạo tiến lên, lại giơ tay phải lên tát một cái nữa. Ầm, Vương Đằng Phi phun ra máu tươi, lúc này đây là bên kia của khuôn mặt.
- Điều này là không có khả năng!!
Vương Đằng Phi sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không còn vẻ mờ mịt nữa mà thay vào đó là vẻ điên cuồng. Y không hoảng sợ, bởi cái cảm giác bị sỉ nhục khó có thể hình dung này đã bao phủ lấy y. Y nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, gầm lên.
Giờ khắc này, Vương Đằng Phi đã bước ra, mà lão già Nguyên Anh của Vương gia cách đó không xa cũng nhíu mày.
Nhưng lúc này, Tống lão quái với ánh mắt đầy uất ức và khó tin giơ tay phải lên, ngăn cản bước chân của lão già Vương gia, cũng ngăn cả Vương Tích Phạm.
Lão giả Nguyên Anh của Vương gia chợt quay đầu, nhìn chằm chằm Tống lão quái một lúc, Mạnh Hạo nơi đó cũng cất bước tới gần Vương Đằng Phi đang lui về phía sau, tay phải nâng lên bắt được ngón trỏ tay phải của Vương Đằng Phi, mặc cho độc chỉ đó chạm vào cơ thể hắn.
- Chính là ngón trỏ trước đây bị ta chặt đứt.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, trong mắt Vương Đằng Phi đầy vẻ oán hận, còn có một chút vui mừng.
Độc chỉ này là y hao tổn đại giá thật lớn mới làm ra được, vốn là có thể khôi phục như thường nhưng y đã học kiên nghị, nếu chỉ này đã đứt thì không đi khôi phục nữa mà hóa thành độc chỉ.
Y xem đây là một lần lột xác của bản thân, là một lần ngộ đạo của tâm linh, lấy thất bại lần này hóa thành huy hoàng ngày nay.
Chỉ này từng tra tấn y không ít, nhưng y đều vượt qua được, chính là vì đem độc chỉ của bản thân luyện hóa thành một dạng chí bảo của riêng mình.
Thậm chí y nghĩ, trong một đời người khó tránh khỏi thất bại, nếu có thể đem tất cả ý nghĩ thất bại đó hóa thành chí bảo của tương lai, thì cuộc đời này… sẽ thú vị hơn.
Có thể ý nghĩ của y đúng, nhưng vận mệnh trêu ngươi người, y … Gặp phải Mạnh Hạo.
Cũng có thể nói ở phương diện khác, Mạnh Hạo không cố ý làm những việc này nhưng hắn bị trúng phải Bỉ Ngạn hoa ba màu, đặc tính của loài hoa này trong lúc mơ hồ khiến Mạnh Hạo thân trúng kịch độc, đồng thời cũng khiến cho tất cả các độc tính khác không thể làm tổn thương đến hắn.
Độc chỉ của Vương Đằng Phi ở trong tay Mạnh Hạo, Vương Đằng Phi cười ha hả, tiếng cười mang theo sự oán hận, mang theo sự vui sướng giống như y đã dự liệu được trước, tiếp theo Mạnh Hạo sẽ bị lây dính độc của độc chỉ, cả người hóa thành máu loãng.
Nhưng tiếng cười của y vừa mới truyền ra liền lập tức ngưng lại, thần sắc lộ ra vẻ khó tin, ngón tay của y giờ đang trong tay Mạnh Hạo. Giờ phút này lại dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy mà tiêu tán, trong phút chốc độc chỉ phịch một tiếng hóa thành một lượng khí màu đen. Khí này giống như một con thú giờ phút này đang run run dường như không dám đến gần Mạnh Hạo, tản ra tứ phía.
Mạnh Hạo thả lỏng tay, thân thể Vương Đằng Phi run run phun ra máu, thân mình lảo đảo lùi ra sau, ngơ ngác nhìn ngón trỏ của mình nơi đó. Y nghĩ lại bảy tám năm về trước, lúc đó y cũng bị đánh bại, y vốn cho mình là thiên kiêu, đối phương chỉ là con kiến, bại trận năm đó là ngoài ý muốn, sau nhiều năm trở thành Trúc Cơ, đối phương đã không còn là đối thủ của y.
Nhưng hôm nay…
- Ngươi nói rất đúng, ngươi và ta quả thực không phải là kẻ địch số mệnh gì cả. Số mệnh hai từ này quá sâu xa rồi, không thích hợp giữa ta và ngươi.
Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng, hắn không giết Vương Đằng Phi, không phải vì y không đáng giết mà là ở nơi đây nếu giết Vương Đằng Phi sẽ gặp phiền toái rất lớn.
Đương nhiên quan trọng nhất là Mạnh Hạo cảm nhận được vật thuộc về Vương Đằng Phi, dường như tổng hội cuối cùng lại biến thành của mình, loại cảm giác quái lạ này khiến hắn bỗng có chút không nỡ giết Vương Đằng Phi.
Lúc mở miệng thì vẫn mơ hồ có chút ngại ngùng liếc nhìn Vương Đằng Phi sắc mặt đang trắng bệch của.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, không ai nhìn thấy nữ tử lúc này đang nhẹ nhàng nhìn Mạnh Hạo, trên mặt mỉm cười, chỉ là sự trìu mến trong nụ cười ấy khi thấy Mạnh Hạo hòa tan độc chỉ thì liền hóa thành đau lòng.
Thật lâu sau, quảng trường nơi đây mới khôi phục lại. Nhưng người nơi đây phần lớn đều kinh hãi không thôi, khiến cho sự tĩnh lặng phủ khắp quảng trường này. Cho dù tu sĩ Nguyên Anh thì lúc này cũng sắc mặt biến hóa, thỉnh thoảng lại nhìn bốn phía.
Tống lão quái sắc mặt tái nhợt, lòng đầy run sợ, cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Lại không biết toàn bộ Tống gia lúc này đều đã rung chuyển.
Lão thở hổn hển, lau đi vệt máu nơi khóe miệng. Đúng lúc này, thân thể lão chấn động, trong đầu vang lên một âm thanh khiến lão phải kính sợ. Chủ nhân của âm thanh đó chính là lão tổ Trảm Linh của Tống gia bọn họ.
Lão tổ Trảm Linh truyền ra thần niệm này hiển nhiên không phải bộ hài cốt đạo uẩn ở sâu trong Tống gia này, mà là tuân lệnh bộ hài cốt đem thần niệm truyền khắp các tu sĩ Nguyên Anh của Tống gia.
Mạnh Hạo, không thể động vào!
- Mạnh Hạo, trận chiến hôm nay, ngươi không có tư cách cự tuyệt!
Ngay lúc bốn phía im lặng, Vương Đằng Phi đột nhiên nhảy dựng lên, lao thẳng tới phía Mạnh Hạo, mà cũng ầm ầm phóng ra tu vi trong cơ thể, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong không ngừng ầm ầm kéo lên. Nhưng lúc này đây trên người Vương Đằng Phi lại hiển lộ ra lực của đạo đài của Trúc Cơ trung kỳ.
Mạnh Hạo nhìn Vương Đằng Phi tiến lên, nhìn Vương Đằng Phi khi nhấc tay phải lên, với ngón tay màu đen đang tản ra những tia đen kia, sắc mặt hắn bình tĩnh.
- Trong Kháo Sơn Tông ở Triệu quốc, ngươi đoạt đồ của ta, cướp đi tư cách của ta. Ở Nam Vực này, ngươi sỉ nhục ta, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ngươi xứng đáng trở thành kẻ địch trong số mệnh Vương Đằng Phi này!
Tóc Vương Đằng Phi không gió mà bay, mà độc chỉ trên tay phải lại lóe lên u quang.
- Ngươi, chưa xứng trở thành kẻ địch trong số mệnh Vương Đằng Phi này, năm đó ngươi là con kiến, giờ đây ngươi vẫn là con kiến!
- Hôm nay, Vương mỗ sẽ dùng ngươi để huyết tế độc chỉ của ta!
Lời nói của Vương Đằng Phi vang lên khắp bốn phía.
- Nói xong chưa?
Mạnh Hạo lạnh nhạt hỏi, hắn tiến lên trước một bước, lại giơ tay phải lên vỗ, lực của bốn tòa đạo đài lập tức tràn ra, ngưng tụ trong một chưởng này chứ không hề tản ra ngoài, sau đó ầm ầm đánh thẳng tới Vương Đằng Phi.
Tiếng nổ vang quanh quẩn khắp bốn phía. Tu sĩ nơi đây tập trung tinh thần nhìn, duy chỉ có Hàn Bối, Lý Thi Kỳ và Trần Phàm đều sắc mặt cổ quái nhìn Vương Đằng Phi đang giễu võ dương oai.
Tên béo thì rất là khẩn trương, tiếc rằng gã bị đại hán Kim Hàn Tông kia ngăn cản, nếu không chắc chắn cũng nhảy ra chiến đấu với Mạnh Hạo.
Oành, Vương Đằng Phi hộc máu, thân mình trực tiếp ngã lộn. Một chưởng này không phải đẩy ngang, mà là bàn tay tát qua. Tiếng ầm ầm như tiếng bạt tai vang lên, răng nanh của Vương Đằng Phi đều vỡ, cả người bay ra, ánh mắt đầy mờ mịt.
- Không thể nào…
Mạnh Hạo tiến lên, lại giơ tay phải lên tát một cái nữa. Ầm, Vương Đằng Phi phun ra máu tươi, lúc này đây là bên kia của khuôn mặt.
- Điều này là không có khả năng!!
Vương Đằng Phi sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không còn vẻ mờ mịt nữa mà thay vào đó là vẻ điên cuồng. Y không hoảng sợ, bởi cái cảm giác bị sỉ nhục khó có thể hình dung này đã bao phủ lấy y. Y nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, gầm lên.
Giờ khắc này, Vương Đằng Phi đã bước ra, mà lão già Nguyên Anh của Vương gia cách đó không xa cũng nhíu mày.
Nhưng lúc này, Tống lão quái với ánh mắt đầy uất ức và khó tin giơ tay phải lên, ngăn cản bước chân của lão già Vương gia, cũng ngăn cả Vương Tích Phạm.
Lão giả Nguyên Anh của Vương gia chợt quay đầu, nhìn chằm chằm Tống lão quái một lúc, Mạnh Hạo nơi đó cũng cất bước tới gần Vương Đằng Phi đang lui về phía sau, tay phải nâng lên bắt được ngón trỏ tay phải của Vương Đằng Phi, mặc cho độc chỉ đó chạm vào cơ thể hắn.
- Chính là ngón trỏ trước đây bị ta chặt đứt.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, trong mắt Vương Đằng Phi đầy vẻ oán hận, còn có một chút vui mừng.
Độc chỉ này là y hao tổn đại giá thật lớn mới làm ra được, vốn là có thể khôi phục như thường nhưng y đã học kiên nghị, nếu chỉ này đã đứt thì không đi khôi phục nữa mà hóa thành độc chỉ.
Y xem đây là một lần lột xác của bản thân, là một lần ngộ đạo của tâm linh, lấy thất bại lần này hóa thành huy hoàng ngày nay.
Chỉ này từng tra tấn y không ít, nhưng y đều vượt qua được, chính là vì đem độc chỉ của bản thân luyện hóa thành một dạng chí bảo của riêng mình.
Thậm chí y nghĩ, trong một đời người khó tránh khỏi thất bại, nếu có thể đem tất cả ý nghĩ thất bại đó hóa thành chí bảo của tương lai, thì cuộc đời này… sẽ thú vị hơn.
Có thể ý nghĩ của y đúng, nhưng vận mệnh trêu ngươi người, y … Gặp phải Mạnh Hạo.
Cũng có thể nói ở phương diện khác, Mạnh Hạo không cố ý làm những việc này nhưng hắn bị trúng phải Bỉ Ngạn hoa ba màu, đặc tính của loài hoa này trong lúc mơ hồ khiến Mạnh Hạo thân trúng kịch độc, đồng thời cũng khiến cho tất cả các độc tính khác không thể làm tổn thương đến hắn.
Độc chỉ của Vương Đằng Phi ở trong tay Mạnh Hạo, Vương Đằng Phi cười ha hả, tiếng cười mang theo sự oán hận, mang theo sự vui sướng giống như y đã dự liệu được trước, tiếp theo Mạnh Hạo sẽ bị lây dính độc của độc chỉ, cả người hóa thành máu loãng.
Nhưng tiếng cười của y vừa mới truyền ra liền lập tức ngưng lại, thần sắc lộ ra vẻ khó tin, ngón tay của y giờ đang trong tay Mạnh Hạo. Giờ phút này lại dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy mà tiêu tán, trong phút chốc độc chỉ phịch một tiếng hóa thành một lượng khí màu đen. Khí này giống như một con thú giờ phút này đang run run dường như không dám đến gần Mạnh Hạo, tản ra tứ phía.
Mạnh Hạo thả lỏng tay, thân thể Vương Đằng Phi run run phun ra máu, thân mình lảo đảo lùi ra sau, ngơ ngác nhìn ngón trỏ của mình nơi đó. Y nghĩ lại bảy tám năm về trước, lúc đó y cũng bị đánh bại, y vốn cho mình là thiên kiêu, đối phương chỉ là con kiến, bại trận năm đó là ngoài ý muốn, sau nhiều năm trở thành Trúc Cơ, đối phương đã không còn là đối thủ của y.
Nhưng hôm nay…
- Ngươi nói rất đúng, ngươi và ta quả thực không phải là kẻ địch số mệnh gì cả. Số mệnh hai từ này quá sâu xa rồi, không thích hợp giữa ta và ngươi.
Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng, hắn không giết Vương Đằng Phi, không phải vì y không đáng giết mà là ở nơi đây nếu giết Vương Đằng Phi sẽ gặp phiền toái rất lớn.
Đương nhiên quan trọng nhất là Mạnh Hạo cảm nhận được vật thuộc về Vương Đằng Phi, dường như tổng hội cuối cùng lại biến thành của mình, loại cảm giác quái lạ này khiến hắn bỗng có chút không nỡ giết Vương Đằng Phi.
Lúc mở miệng thì vẫn mơ hồ có chút ngại ngùng liếc nhìn Vương Đằng Phi sắc mặt đang trắng bệch của.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, không ai nhìn thấy nữ tử lúc này đang nhẹ nhàng nhìn Mạnh Hạo, trên mặt mỉm cười, chỉ là sự trìu mến trong nụ cười ấy khi thấy Mạnh Hạo hòa tan độc chỉ thì liền hóa thành đau lòng.