- Ta không được rồi, không thể tiếp tục giúp ngươi biến hóa nữa. Đáng chết, ta liền biết không thể cho người khác năng lực biến hóa. Mạnh Hạo, ta sắp lột da rồi, xong rồi, xong rồi… Ta cần một tháng, ngươi phải… cẩn thận…
Giọng nói của miếng mỡ đông càng lúc càng suy yếu, đến cuối cùng thì hoàn toàn biến mất. Lúc này khuôn mặt Mạnh Hạo như có nước chảy ra, lại lộ ra khuôn mặt thật.
Nhưng lại đúng lúc này, bên ngoài động phủ vang lên tiếng Sở Ngọc Yên.
- Phương Mộc, mở động phủ của ngươi ra, ta có việc tìm ngươi!
Sắc mặt Mạnh Hạo vô cùng khó coi, giờ phút này khuôn mặt hắn không còn là của Phương Mộc nữa, mà là của Mạnh Hạo, làn da hơi đen, trong vẻ nho nhã như mang theo khí chất thư sinh, nhưng trong khí chất đó lại tồn tại cảm giác yêu dị, cũng ẩn chứa vẻ lạnh lùng.
Mạnh Hạo nhíu mày, không hề ngẩng đầu, cũng chẳng để ý tiếng Sở Ngọc Yên truyền tới từ bên ngoài cửa động phủ.
- Phương Mộc!
Ngoài cửa, Sở Ngọc Yên nhăn đôi mày thanh tú lại, lại gọi lần nữa. Lúc này nàng ta đến đây chính là muốn nhìn tên Phương Mộc này một lần nữa, tìm kiếm nguyên nhân mà hễ nhìn thấy đối phương là mình lại khó chịu.
Nhưng hôm nay cửa động phủ đóng kín mà không hề mở ra, lại chẳng nghe thấy Phương Mộc nói gì, điều này khiến Sở Ngọc Yên bực mình, hừ lạnh một tiếng. Trước khi tới đây, nàng đã nghe ngóng ra rằng dạo gần đây Phương Mộc không hề ra khỏi động phủ. Vả lại trên đường đi tới nàng gặp Lâm Nhụy, biết Lâm Nhụy vừa đưa lò luyện đan tới cho Phương Mộc.
- Đóng cửa không ra, lại không nói lời nào, chẳng lẽ Phương Mộc ngươi lại có cái gì không muốn để người khác biết được?
Sở Ngọc Yên lại tiếp tục nói.
Trong động phủ, Mạnh Hạo cau mày, không thèm để ý tới Sở Ngọc Yên, mà giơ tay vỗ túi trữ vật, lấy ra mặt nạ huyết sắc kia, hắn nhìn một lúc rồi đưa linh thức vào trong mặt nạ.
Trong thế giới mặt nạ này, hắn thấy được miếng mỡ đông vốn biến thành con vẹt nay dường như đã mất tất cả năng lực biến hóa, trở lại thành hình dáng miếng mỡ đông, nhưng không có chút sức sống nào, mà lại có tử khí.
Trông chỉ như một chiếc hộp vuông bé tí, nhưng chạm vào lại cực kỳ cứng. Mạnh Hạo quan sát một phen, mới thu hồi linh thức, ngẫm nghĩ.
- Nghe miếng mỡ đông nói, dường như vì biến hóa cho ta mà khiến nó bắt đầu lột da, cần một tháng…
Mạnh Hạo lơi lỏng tinh thần, hắn vẫn có thể vượt qua được một tháng, cùng lắm là bất cứ ai cũng không gặp, không ra ngoài là được.
- Nhưng nếu Sở Ngọc Yên ở ngoài cửa thế này thì cũng thật phiền.
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn cửa động phủ.
- Phương Mộc, ngươi đi ra cho ta!
Mạnh Hạo dứt khoát nhắm mắt lại.
Một nén nhang trôi qua, Sở Ngọc Yên đã hoàn toàn nổi giận, càng nghĩ nàng ta càng cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra vì sao Phương Mộc này lại như thế.
- Không nói lời nào phải không! Được thôi, ta sẽ đi tìm cách lấy lệnh bài mở phủ để mở động phủ của ngươi ra. Ta hỏi ngươi lần cuối, Phương Mộc, ngươi rốt cuộc có ở trong đó hay không!
Sở Ngọc Yên lui ra sau vài bước, gằn từng chữ.
- Không ở.
Mạnh Hạo mở mắt ra, hoàn toàn không kiên nhẫn đáp.
Nghe vậy, Sở Ngọc Yên lập tức sửng sốt, hiển nhiên không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy. Nhưng nàng ta nhanh chóng hít sâu một hơi, oán hận nhìn cửa động phủ rồi xoay người rời đi.
Đuổi Sở Ngọc Yên đi rồi, Mạnh Hạo lấy miếng da đã không còn sức sống ra đặt ở trước mặt, tập trung nhìn nó. Hồi lâu sau, hắn thở dài, nhắm mắt đả tọa.
Thời gian dần trôi, Lâm Nhụy kia sau khi rời khỏi động phủ Mạnh Hạo về tới Đan các thì ghi lại bình thuốc lấy từ chỗ Mạnh Hạo, viết một chữ Phương lên bình, sau đó dùng sáp đóng kín bình lại, rồi đặt vào đống bình thuốc lấy từ chỗ các đan sư khác.
Sau đó nàng không có lưu ý gì mà lại rời khỏi Đan các. Những đan dược này sẽ do người của Đan các lấy đi, giao cho nghi trượng của Tử Khí nhất mạch, làm thứ cho đệ tử ngoại môn Ngưng Khí kỳ dùng.
Đương nhiên trước khi phát sẽ có người kiểm tra nghiêm ngặt nhằm đảm bảo đan dược an toàn.
Lại nửa tháng trôi qua. Trong nửa tháng này, Mạnh Hạo không hao phí tinh lực khi luyện đan như trước nữa, mà có giữ lại. Cũng không còn làm nổ lò luyện đan nữa, mà hắn lại luyện ra ngày càng nhiều Ngưng Khí Đan.
Mà cũng ở một ngày này sau nửa tháng, đám Ngưng Khí Đan trong Đan các cuối cùng bị người ta lấy đi, đưa tới ngoại tông của Tử Khí nhất mạch, bắt đầu phát đan dược cho đệ tử ngoại môn mỗi nửa tháng một lần.
Tô Trung Luân, tu vi không cao, chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, năm xưa vốn không thuộc về Tử Khí nhất mạch, mà là dược đồng của Đan Đông, chẳng qua vì cuối cùng không thể trở thành đan sư, mà tổ gia lại có địa vị không hề thấp ở Tử Vận Tông nên y mới có thể từ Đan Đông chuyển sang Tử Khí, bắt đầu tu hành thuật pháp.
Cũng vì thân phận dược đồng nên mấy năm gần đây y vẫn luôn phụ trách kiểm tra đan dược trước khi phát. Chỉ có đan dược qua được tay y rồi thì mới có thể phát cho đệ tử ngoại môn.
Thời gian lâu dài, hơn nữa chỉ có một loại đan dược Ngưng Khí Đan này, nên đến chỗ Tô Trung Luân, y chỉ cần cầm lấy đan dược và ngửi một cái là biết thật hay giả, lại còn có thể phán đoán được cả dược hiệu.
Một ngày này, đám đan dược của Đan Đông nhất mạch được đưa tới, Tô Trung Luân vừa nhấp ngụm trà ngon vừa mở sáp trên nắp bình thuốc, thỉnh thoảng lại để vào mũi ngửi, trông rất là nhàn nhã.
Phía sau y có một đồng tử phụ trách ghi chép và sửa sang.
- Ngưng Khí Đan mà những đan sư kia luyện chế ra cơ bản là giống nhau, không khác biệt là bao, nhưng dù sao người ta cũng là đan sư…
Tô Trung Luân thở dài, lại lấy một bình ra, mở sáp ra, không vội ngửi mà nhấp một ngụm trà trước, rồi mới chậm rãi ngửi.
Nhưng ngửi xong, Tô Trung Luân sửng sốt, y vội cúi đầu ngửi lại lần nữa, ánh mắt híp lại. Y trực tiếp đổ đan dược trong bình này ra, có tất cả là năm viên Ngưng Khí Đan. Y cầm lấy, cẩn thận quan sát, rồi lại ngửi một lần nữa, sắc mặt đại biến.
- Thứ này…
Y đứng bật dậy, thậm chí còn làm đổ cả tách trà ngon kia, nhưng y không hề để ý mà chỉ nhìn chằm chằm đan dược trong tay.
Đồng tử phía sau y trợn mắt há hốc mồm vì chưa từng thấy Tô Trung Luân như vậy bao giờ, mà nhất là chén trà kia lại là thứ mà người này yêu thích, bình thường nếu gã chỉ chạm vào một chút thôi là bị trừng phạt ngay, nay bị hất ngã xuống đất như vậy mà không thèm để ý.
- Dược hiệu này… sao có thể có dược hiệu đạt tới trình độ này? Là ai luyện chế đan dược này?
Tô Trung Luân hít sâu một hơi, cầm lấy bình đan, bên trên chỉ ghi một chữ Phương.
- Phương… Trong nghìn vị đan sư cũng chỉ có ba năm người họ Phương… Là ai đây?
Tô Trung Luân trầm ngâm, rồi cẩn thận cất năm viên Ngưng Khí Đan này lại, đôi mắt tỏa sáng.
- Dược hiệu của đan dược này chỉ cần ngửi là biết hơn xa bình thường, tiếc rằng đây chỉ là Ngưng Khí Đan, nếu là đan dược cho Trúc Cơ thì…
Tô Trung Luân hô hấp dồn dập, nghĩ thế bèn không kiểm tra những đan dược kia nữa, mà đi thẳng tới tông thất nội môn.
Giọng nói của miếng mỡ đông càng lúc càng suy yếu, đến cuối cùng thì hoàn toàn biến mất. Lúc này khuôn mặt Mạnh Hạo như có nước chảy ra, lại lộ ra khuôn mặt thật.
Nhưng lại đúng lúc này, bên ngoài động phủ vang lên tiếng Sở Ngọc Yên.
- Phương Mộc, mở động phủ của ngươi ra, ta có việc tìm ngươi!
Sắc mặt Mạnh Hạo vô cùng khó coi, giờ phút này khuôn mặt hắn không còn là của Phương Mộc nữa, mà là của Mạnh Hạo, làn da hơi đen, trong vẻ nho nhã như mang theo khí chất thư sinh, nhưng trong khí chất đó lại tồn tại cảm giác yêu dị, cũng ẩn chứa vẻ lạnh lùng.
Mạnh Hạo nhíu mày, không hề ngẩng đầu, cũng chẳng để ý tiếng Sở Ngọc Yên truyền tới từ bên ngoài cửa động phủ.
- Phương Mộc!
Ngoài cửa, Sở Ngọc Yên nhăn đôi mày thanh tú lại, lại gọi lần nữa. Lúc này nàng ta đến đây chính là muốn nhìn tên Phương Mộc này một lần nữa, tìm kiếm nguyên nhân mà hễ nhìn thấy đối phương là mình lại khó chịu.
Nhưng hôm nay cửa động phủ đóng kín mà không hề mở ra, lại chẳng nghe thấy Phương Mộc nói gì, điều này khiến Sở Ngọc Yên bực mình, hừ lạnh một tiếng. Trước khi tới đây, nàng đã nghe ngóng ra rằng dạo gần đây Phương Mộc không hề ra khỏi động phủ. Vả lại trên đường đi tới nàng gặp Lâm Nhụy, biết Lâm Nhụy vừa đưa lò luyện đan tới cho Phương Mộc.
- Đóng cửa không ra, lại không nói lời nào, chẳng lẽ Phương Mộc ngươi lại có cái gì không muốn để người khác biết được?
Sở Ngọc Yên lại tiếp tục nói.
Trong động phủ, Mạnh Hạo cau mày, không thèm để ý tới Sở Ngọc Yên, mà giơ tay vỗ túi trữ vật, lấy ra mặt nạ huyết sắc kia, hắn nhìn một lúc rồi đưa linh thức vào trong mặt nạ.
Trong thế giới mặt nạ này, hắn thấy được miếng mỡ đông vốn biến thành con vẹt nay dường như đã mất tất cả năng lực biến hóa, trở lại thành hình dáng miếng mỡ đông, nhưng không có chút sức sống nào, mà lại có tử khí.
Trông chỉ như một chiếc hộp vuông bé tí, nhưng chạm vào lại cực kỳ cứng. Mạnh Hạo quan sát một phen, mới thu hồi linh thức, ngẫm nghĩ.
- Nghe miếng mỡ đông nói, dường như vì biến hóa cho ta mà khiến nó bắt đầu lột da, cần một tháng…
Mạnh Hạo lơi lỏng tinh thần, hắn vẫn có thể vượt qua được một tháng, cùng lắm là bất cứ ai cũng không gặp, không ra ngoài là được.
- Nhưng nếu Sở Ngọc Yên ở ngoài cửa thế này thì cũng thật phiền.
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn cửa động phủ.
- Phương Mộc, ngươi đi ra cho ta!
Mạnh Hạo dứt khoát nhắm mắt lại.
Một nén nhang trôi qua, Sở Ngọc Yên đã hoàn toàn nổi giận, càng nghĩ nàng ta càng cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra vì sao Phương Mộc này lại như thế.
- Không nói lời nào phải không! Được thôi, ta sẽ đi tìm cách lấy lệnh bài mở phủ để mở động phủ của ngươi ra. Ta hỏi ngươi lần cuối, Phương Mộc, ngươi rốt cuộc có ở trong đó hay không!
Sở Ngọc Yên lui ra sau vài bước, gằn từng chữ.
- Không ở.
Mạnh Hạo mở mắt ra, hoàn toàn không kiên nhẫn đáp.
Nghe vậy, Sở Ngọc Yên lập tức sửng sốt, hiển nhiên không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy. Nhưng nàng ta nhanh chóng hít sâu một hơi, oán hận nhìn cửa động phủ rồi xoay người rời đi.
Đuổi Sở Ngọc Yên đi rồi, Mạnh Hạo lấy miếng da đã không còn sức sống ra đặt ở trước mặt, tập trung nhìn nó. Hồi lâu sau, hắn thở dài, nhắm mắt đả tọa.
Thời gian dần trôi, Lâm Nhụy kia sau khi rời khỏi động phủ Mạnh Hạo về tới Đan các thì ghi lại bình thuốc lấy từ chỗ Mạnh Hạo, viết một chữ Phương lên bình, sau đó dùng sáp đóng kín bình lại, rồi đặt vào đống bình thuốc lấy từ chỗ các đan sư khác.
Sau đó nàng không có lưu ý gì mà lại rời khỏi Đan các. Những đan dược này sẽ do người của Đan các lấy đi, giao cho nghi trượng của Tử Khí nhất mạch, làm thứ cho đệ tử ngoại môn Ngưng Khí kỳ dùng.
Đương nhiên trước khi phát sẽ có người kiểm tra nghiêm ngặt nhằm đảm bảo đan dược an toàn.
Lại nửa tháng trôi qua. Trong nửa tháng này, Mạnh Hạo không hao phí tinh lực khi luyện đan như trước nữa, mà có giữ lại. Cũng không còn làm nổ lò luyện đan nữa, mà hắn lại luyện ra ngày càng nhiều Ngưng Khí Đan.
Mà cũng ở một ngày này sau nửa tháng, đám Ngưng Khí Đan trong Đan các cuối cùng bị người ta lấy đi, đưa tới ngoại tông của Tử Khí nhất mạch, bắt đầu phát đan dược cho đệ tử ngoại môn mỗi nửa tháng một lần.
Tô Trung Luân, tu vi không cao, chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, năm xưa vốn không thuộc về Tử Khí nhất mạch, mà là dược đồng của Đan Đông, chẳng qua vì cuối cùng không thể trở thành đan sư, mà tổ gia lại có địa vị không hề thấp ở Tử Vận Tông nên y mới có thể từ Đan Đông chuyển sang Tử Khí, bắt đầu tu hành thuật pháp.
Cũng vì thân phận dược đồng nên mấy năm gần đây y vẫn luôn phụ trách kiểm tra đan dược trước khi phát. Chỉ có đan dược qua được tay y rồi thì mới có thể phát cho đệ tử ngoại môn.
Thời gian lâu dài, hơn nữa chỉ có một loại đan dược Ngưng Khí Đan này, nên đến chỗ Tô Trung Luân, y chỉ cần cầm lấy đan dược và ngửi một cái là biết thật hay giả, lại còn có thể phán đoán được cả dược hiệu.
Một ngày này, đám đan dược của Đan Đông nhất mạch được đưa tới, Tô Trung Luân vừa nhấp ngụm trà ngon vừa mở sáp trên nắp bình thuốc, thỉnh thoảng lại để vào mũi ngửi, trông rất là nhàn nhã.
Phía sau y có một đồng tử phụ trách ghi chép và sửa sang.
- Ngưng Khí Đan mà những đan sư kia luyện chế ra cơ bản là giống nhau, không khác biệt là bao, nhưng dù sao người ta cũng là đan sư…
Tô Trung Luân thở dài, lại lấy một bình ra, mở sáp ra, không vội ngửi mà nhấp một ngụm trà trước, rồi mới chậm rãi ngửi.
Nhưng ngửi xong, Tô Trung Luân sửng sốt, y vội cúi đầu ngửi lại lần nữa, ánh mắt híp lại. Y trực tiếp đổ đan dược trong bình này ra, có tất cả là năm viên Ngưng Khí Đan. Y cầm lấy, cẩn thận quan sát, rồi lại ngửi một lần nữa, sắc mặt đại biến.
- Thứ này…
Y đứng bật dậy, thậm chí còn làm đổ cả tách trà ngon kia, nhưng y không hề để ý mà chỉ nhìn chằm chằm đan dược trong tay.
Đồng tử phía sau y trợn mắt há hốc mồm vì chưa từng thấy Tô Trung Luân như vậy bao giờ, mà nhất là chén trà kia lại là thứ mà người này yêu thích, bình thường nếu gã chỉ chạm vào một chút thôi là bị trừng phạt ngay, nay bị hất ngã xuống đất như vậy mà không thèm để ý.
- Dược hiệu này… sao có thể có dược hiệu đạt tới trình độ này? Là ai luyện chế đan dược này?
Tô Trung Luân hít sâu một hơi, cầm lấy bình đan, bên trên chỉ ghi một chữ Phương.
- Phương… Trong nghìn vị đan sư cũng chỉ có ba năm người họ Phương… Là ai đây?
Tô Trung Luân trầm ngâm, rồi cẩn thận cất năm viên Ngưng Khí Đan này lại, đôi mắt tỏa sáng.
- Dược hiệu của đan dược này chỉ cần ngửi là biết hơn xa bình thường, tiếc rằng đây chỉ là Ngưng Khí Đan, nếu là đan dược cho Trúc Cơ thì…
Tô Trung Luân hô hấp dồn dập, nghĩ thế bèn không kiểm tra những đan dược kia nữa, mà đi thẳng tới tông thất nội môn.