Ngồi ở trước nhất, có hai người, một người là hộ pháp Kim Hàn Tông Đường Thế Thương, người này thoạt nhìn là trung niên, nhưng tu vi Nguyên Anh trung kỳ, lại khiến không ai ở Nam Vực dám xem thường, nếu Đường Thế Thương có thể tiến thêm một bước, đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, thì trong cái thời đại mà Trảm Linh không lộ mặt này, chính là những kẻ đỉnh cao trong Tu Chân giới Nam Vực rồi.
Lúc này y đang nói chuyện gió mây, ôn lại chuyện xưa với Ngô Đinh Thu.
Một người khác, là một lão giả tóc bạc trắng, lão giả này nhắm mắt, không hề động đậy, nhưng ngồi ở đó, lại giống như cách trở với trời đất này, thậm chí nếu có người nhìn vào người này, sẽ có cảm giác như thiêu đốt, dường như thân thể người này, chính là một lò lửa đáng sợ.
Càng kinh người hơn là, xung quanh vị trí người này, mặt đất vốn là những tấm đá xanh, nhưng hiện giờ lại có từng nhánh cỏ xanh mọc lên, dường như khí tức của lão giả này, có thể khiến vạn vật được tẩm bổ vậy.
Lão, chính là Sơn Cửu, một trong ba vị đại sư đan đạo của Nam Vực.
Sau lưng lão, những tu sĩ khác của Kim Hàn Tông, dường như đều trở thành lá xanh, cho dù là tu vi Nguyên Anh, rõ ràng cũng đều bị sự tồn tại của lão giả áp chế.
Mạnh Hạo và Lệ Đào đứng ở sát mép, hiện giờ bên người bọn họ cũng có không ít đệ tử lên núi, đều đứng vòng quanh chỗ này, nhìn về phía quảng trường, ánh mắt Mạnh Hạo quét qua trên người Sơn Cửu đại sư, lúc nhìn đến cỏ xanh xuất hiện xung quanh lão, con ngươi Mạnh Hạo hơi co lại.
- Đây là cảnh giới đan đạo gì, lại có thể khiến tấm đá xanh vô trung sinh hữu, sinh ra dược thảo...
Đồng dạng, Mạnh Hạo cũng nhìn về An Tại Hải, lập tức trong lòng nổi giận, hắn nghĩ tới hai tỷ linh thạch của bản thân.
Bên phía Tử Vận Tông, Tử Lô đan sư An Tại Hải, nụ cười hiện lên trên mặt, cùng với Ngô Đinh Thu, đang khách khí nói chuyện với Kim Hàn Tông Đường Thế Thương và ba vị tu sĩ Nguyên Anh am hiểu trận pháp sau lưng.
Nhưng đệ nhất Tử Lô đan sư Lâm Hải Long ở bên cạnh, lại mặt mũi lạnh tanh, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo là nhìn thẳng Sơn Cửu.
Cả quảng trường, dường như rơi vào trong băng hỏa, một bên cười nói hòa hợp, một bên lại băng hàn phong sương.
- Ha ha, Ngô đạo hữu đừng thử dò xét nữa, lần này Đường mỗ tới đây, chỉ là ng đi theo, hộ tống Sơn Cửu đại sư, còn về chuyện tình cụ thể, tại hạ không tiện mở miệng.
Đường Thế Thương cười nói, nhìn Ngô Đinh Thu.
Đúng lúc này, Sơn Cửu đại sư vẫn luôn nhắm mắt, đột nhiên mở mắt, ngay khi lão mở mắt, liền nhìn lại ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Hải Long.
- Lâm sư huynh, lâu rồi không gặp.
Sơn Cửu đại sư im lặng giây lát, chậm rãi mở miệng, giọng nói lão tang thương, nhưng lại có một cỗ lực lượng kỳ dị, lúc truyền ra, khiến cho cỏ dại xung quanh, theo đó dập dờn. Lúc này lời nói vừa ra, trong quảng trường lập tức yên tĩnh, cho dù là Đường Thế Thương hay Ngô Đinh Thu, An Tại Hải, tất cả mọi người đều im lặng, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Sơn Cửu.
- Hai chữ sư huynh không dám nhận, Sơn Cửu đại sư tự trọng.
Lâm Hải Long dửng dưng nói.
Sơn Cửu im lặng, hồi lâu sau, lão một lần nữa nói.
- Lần này Sơn mỗ tới đây, là muốn bái kiến Đan Quỷ đại sư, xin Lâm đ*o hữu dẫn đường.
- Sư tôn không rảnh, xin Sơn Cửu đại sư về cho.
Lâm Hải Long lạnh lùng, đối với Sơn Cửu trước mắt này, cho dù sư tôn không thèm để ý, nhưng y lại vĩnh viễn không thể quên được người này năm đó, chính là bản thân dẫn vào tông môn, thậm chí luôn luôn hỗ trợ, không hề có chút tư tâm, chỉ vì người này có tư chất đan đạo, nhưng cuối cùng không ngờ, người này trở thành Tử Lô đan sư, lại phản bội sư môn, cho đến bây giờ, y vẫn không thể buông xuống được chuyện này.
Sơn Cửu lại im lặng, mười mấy hơi thở sau hai mắt lão co lại, trong mắt giống như có ánh sáng của đan lô.
- Nếu Đan Quỷ đại sư đã không có thời gian, vậy Sơn mỗ muốn gặp Đan Đỉnh đại sư danh tiếng truyền khắp Nam Vực gần đây của Đan Đông nhất mạch một phen!
Lời này vừa ra, hai mắt Sở Ngọc Yên lập tức sáng lên, đệ tử Tử Vận Tông xung quanh, cũng đều sáng mắt ra, những ngày này, danh tiếng của Đan Đỉnh đại sư quá mức hiển hách rồi.
Mạnh Hạo thì không hề lộ ra cảm xúc, lúc này hắn đã làm quen với thân phận của bản thân, đặc biết là nhìn thấy ánh mắt của Sở Ngọc Yên hiển nhiên là sùng bái Đan Đỉnh đại sư, trong lòng Mạnh Hạo mơ hồ có chút suy nghĩ xấu xa.
- Muốn gặp Đan Đỉnh đại sư?
Lâm Hải Long ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
- Đan Đỉnh đại sư ở ngay trong tông môn, chẳng qua nếu hắn muốn gặp ngươi, tự nhiên sẽ đi ra, chuyện này lão phu cũng không có biện pháp mạnh mẽ ép buộc.
- Lâm sư huynh việc gì phải vậy, năm đó huynh có ân với đệ, cả Đan Đông nhất mạch đều có đại ân với Sơn mỗ, uống nước nhớ nguồn, chuyện này Sơn mỗ sẽ không quên.
Sơn Cửu chậm rãi nói.
- Có ân? Đã có ân, tại sao lại phản bội tông môn! Ngươi có biết năm đó sau khi ngươi phản bội, sư tôn người ngồi ở Đông sơn, tay cầm đan dược ngươi luyện, nhìn về đan lô suốt ba ngày!
Lâm Hải Long quát khẽ, đôi mắt lộ hàn quang.
Sơn Cửu im lặng, rất lâu sau lão mới nhẹ giọng thì thầm.
- Vì đan đạo của đệ, không giống như con đường của sư tôn, vì nếu tiếp tục lưu lại tông môn, đệ sẽ không có đan đạo của bản thân, con đường đó mà cứ đi, có lẽ nhiều năm sau, đệ sẽ thành một Đan Quỷ khác, nhưng... Đó không phải đệ. Năm đó lựa chọn của Liễu sư huynh, cũng giống như đệ, cho nên đệ và huynh ấy, mới cách nhau ba trăm năm, lần lượt rời khỏi tông môn.
Sơn Cửu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Lâm Hải Long.
- Lâm sư huynh, đệ tôn kính sư tôn, tôn trọng tông môn, chuyện này dù có thế nào đệ cũng không quên, nhưng đan đạo đệ theo đuổi, không phải dưỡng đan, cũng không phải độc đan của Liễu sư huynh, mà là... pháp đan! Đan mà đệ luyện, không phải để uống, mà là dùng đan đạo nhập pháp đường, đan dược Sơn Cửu đệ luyện chế, là đan bảo!
Tay phải Sơn Cửu vung lên, lập tức một viên đan dược màu vàng kim bay ra, đan dược này vừa xuất hiện, lập tức phát tán ra uy áp kinh người, mùi thuốc tỏa ra, nhìn thì như thuốc, nhưng lại cho người ta cảm giác rõ ràng, đan dược này là pháp bảo!
Mùi thuốc kia, như bảo quang, màu sắc đó, như nắng mai chói lọi.
Mạnh Hạo tâm thần chấn động, hắn nghe được lời của Sơn Cửu, nhìn vào đan bảo trước mắt, dường như trong đầu, đã mở ra một cánh cửa mới về luyện đan.
- Đan có đạo, đạo có nghìn vạn, giống như thảo mộc sinh trưởng biến hóa...
Mạnh Hạo lẩm bẩm, tự có minh ngộ.
- Đan này không thể uống, vì không gì không phá, là đan bảo Sơn mỗ luyện chế, bảo quang này có thể hút linh, vì ở bên trong có thảo mộc sinh trưởng tự thành trời đất, cũng có thể nói, đây không phải đan dược, mà là pháp bảo không thể phá hủy! Xin Lâm sư huynh đánh giá.
Sơn Cửu nói xong, tay phải đưa tới, lập tức đan dược vàng kim bay về phía Lâm Hải Long, bị Lâm Hải Long cầm lấy trong tay.
Lúc này y đang nói chuyện gió mây, ôn lại chuyện xưa với Ngô Đinh Thu.
Một người khác, là một lão giả tóc bạc trắng, lão giả này nhắm mắt, không hề động đậy, nhưng ngồi ở đó, lại giống như cách trở với trời đất này, thậm chí nếu có người nhìn vào người này, sẽ có cảm giác như thiêu đốt, dường như thân thể người này, chính là một lò lửa đáng sợ.
Càng kinh người hơn là, xung quanh vị trí người này, mặt đất vốn là những tấm đá xanh, nhưng hiện giờ lại có từng nhánh cỏ xanh mọc lên, dường như khí tức của lão giả này, có thể khiến vạn vật được tẩm bổ vậy.
Lão, chính là Sơn Cửu, một trong ba vị đại sư đan đạo của Nam Vực.
Sau lưng lão, những tu sĩ khác của Kim Hàn Tông, dường như đều trở thành lá xanh, cho dù là tu vi Nguyên Anh, rõ ràng cũng đều bị sự tồn tại của lão giả áp chế.
Mạnh Hạo và Lệ Đào đứng ở sát mép, hiện giờ bên người bọn họ cũng có không ít đệ tử lên núi, đều đứng vòng quanh chỗ này, nhìn về phía quảng trường, ánh mắt Mạnh Hạo quét qua trên người Sơn Cửu đại sư, lúc nhìn đến cỏ xanh xuất hiện xung quanh lão, con ngươi Mạnh Hạo hơi co lại.
- Đây là cảnh giới đan đạo gì, lại có thể khiến tấm đá xanh vô trung sinh hữu, sinh ra dược thảo...
Đồng dạng, Mạnh Hạo cũng nhìn về An Tại Hải, lập tức trong lòng nổi giận, hắn nghĩ tới hai tỷ linh thạch của bản thân.
Bên phía Tử Vận Tông, Tử Lô đan sư An Tại Hải, nụ cười hiện lên trên mặt, cùng với Ngô Đinh Thu, đang khách khí nói chuyện với Kim Hàn Tông Đường Thế Thương và ba vị tu sĩ Nguyên Anh am hiểu trận pháp sau lưng.
Nhưng đệ nhất Tử Lô đan sư Lâm Hải Long ở bên cạnh, lại mặt mũi lạnh tanh, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo là nhìn thẳng Sơn Cửu.
Cả quảng trường, dường như rơi vào trong băng hỏa, một bên cười nói hòa hợp, một bên lại băng hàn phong sương.
- Ha ha, Ngô đạo hữu đừng thử dò xét nữa, lần này Đường mỗ tới đây, chỉ là ng đi theo, hộ tống Sơn Cửu đại sư, còn về chuyện tình cụ thể, tại hạ không tiện mở miệng.
Đường Thế Thương cười nói, nhìn Ngô Đinh Thu.
Đúng lúc này, Sơn Cửu đại sư vẫn luôn nhắm mắt, đột nhiên mở mắt, ngay khi lão mở mắt, liền nhìn lại ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Hải Long.
- Lâm sư huynh, lâu rồi không gặp.
Sơn Cửu đại sư im lặng giây lát, chậm rãi mở miệng, giọng nói lão tang thương, nhưng lại có một cỗ lực lượng kỳ dị, lúc truyền ra, khiến cho cỏ dại xung quanh, theo đó dập dờn. Lúc này lời nói vừa ra, trong quảng trường lập tức yên tĩnh, cho dù là Đường Thế Thương hay Ngô Đinh Thu, An Tại Hải, tất cả mọi người đều im lặng, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Sơn Cửu.
- Hai chữ sư huynh không dám nhận, Sơn Cửu đại sư tự trọng.
Lâm Hải Long dửng dưng nói.
Sơn Cửu im lặng, hồi lâu sau, lão một lần nữa nói.
- Lần này Sơn mỗ tới đây, là muốn bái kiến Đan Quỷ đại sư, xin Lâm đ*o hữu dẫn đường.
- Sư tôn không rảnh, xin Sơn Cửu đại sư về cho.
Lâm Hải Long lạnh lùng, đối với Sơn Cửu trước mắt này, cho dù sư tôn không thèm để ý, nhưng y lại vĩnh viễn không thể quên được người này năm đó, chính là bản thân dẫn vào tông môn, thậm chí luôn luôn hỗ trợ, không hề có chút tư tâm, chỉ vì người này có tư chất đan đạo, nhưng cuối cùng không ngờ, người này trở thành Tử Lô đan sư, lại phản bội sư môn, cho đến bây giờ, y vẫn không thể buông xuống được chuyện này.
Sơn Cửu lại im lặng, mười mấy hơi thở sau hai mắt lão co lại, trong mắt giống như có ánh sáng của đan lô.
- Nếu Đan Quỷ đại sư đã không có thời gian, vậy Sơn mỗ muốn gặp Đan Đỉnh đại sư danh tiếng truyền khắp Nam Vực gần đây của Đan Đông nhất mạch một phen!
Lời này vừa ra, hai mắt Sở Ngọc Yên lập tức sáng lên, đệ tử Tử Vận Tông xung quanh, cũng đều sáng mắt ra, những ngày này, danh tiếng của Đan Đỉnh đại sư quá mức hiển hách rồi.
Mạnh Hạo thì không hề lộ ra cảm xúc, lúc này hắn đã làm quen với thân phận của bản thân, đặc biết là nhìn thấy ánh mắt của Sở Ngọc Yên hiển nhiên là sùng bái Đan Đỉnh đại sư, trong lòng Mạnh Hạo mơ hồ có chút suy nghĩ xấu xa.
- Muốn gặp Đan Đỉnh đại sư?
Lâm Hải Long ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
- Đan Đỉnh đại sư ở ngay trong tông môn, chẳng qua nếu hắn muốn gặp ngươi, tự nhiên sẽ đi ra, chuyện này lão phu cũng không có biện pháp mạnh mẽ ép buộc.
- Lâm sư huynh việc gì phải vậy, năm đó huynh có ân với đệ, cả Đan Đông nhất mạch đều có đại ân với Sơn mỗ, uống nước nhớ nguồn, chuyện này Sơn mỗ sẽ không quên.
Sơn Cửu chậm rãi nói.
- Có ân? Đã có ân, tại sao lại phản bội tông môn! Ngươi có biết năm đó sau khi ngươi phản bội, sư tôn người ngồi ở Đông sơn, tay cầm đan dược ngươi luyện, nhìn về đan lô suốt ba ngày!
Lâm Hải Long quát khẽ, đôi mắt lộ hàn quang.
Sơn Cửu im lặng, rất lâu sau lão mới nhẹ giọng thì thầm.
- Vì đan đạo của đệ, không giống như con đường của sư tôn, vì nếu tiếp tục lưu lại tông môn, đệ sẽ không có đan đạo của bản thân, con đường đó mà cứ đi, có lẽ nhiều năm sau, đệ sẽ thành một Đan Quỷ khác, nhưng... Đó không phải đệ. Năm đó lựa chọn của Liễu sư huynh, cũng giống như đệ, cho nên đệ và huynh ấy, mới cách nhau ba trăm năm, lần lượt rời khỏi tông môn.
Sơn Cửu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Lâm Hải Long.
- Lâm sư huynh, đệ tôn kính sư tôn, tôn trọng tông môn, chuyện này dù có thế nào đệ cũng không quên, nhưng đan đạo đệ theo đuổi, không phải dưỡng đan, cũng không phải độc đan của Liễu sư huynh, mà là... pháp đan! Đan mà đệ luyện, không phải để uống, mà là dùng đan đạo nhập pháp đường, đan dược Sơn Cửu đệ luyện chế, là đan bảo!
Tay phải Sơn Cửu vung lên, lập tức một viên đan dược màu vàng kim bay ra, đan dược này vừa xuất hiện, lập tức phát tán ra uy áp kinh người, mùi thuốc tỏa ra, nhìn thì như thuốc, nhưng lại cho người ta cảm giác rõ ràng, đan dược này là pháp bảo!
Mùi thuốc kia, như bảo quang, màu sắc đó, như nắng mai chói lọi.
Mạnh Hạo tâm thần chấn động, hắn nghe được lời của Sơn Cửu, nhìn vào đan bảo trước mắt, dường như trong đầu, đã mở ra một cánh cửa mới về luyện đan.
- Đan có đạo, đạo có nghìn vạn, giống như thảo mộc sinh trưởng biến hóa...
Mạnh Hạo lẩm bẩm, tự có minh ngộ.
- Đan này không thể uống, vì không gì không phá, là đan bảo Sơn mỗ luyện chế, bảo quang này có thể hút linh, vì ở bên trong có thảo mộc sinh trưởng tự thành trời đất, cũng có thể nói, đây không phải đan dược, mà là pháp bảo không thể phá hủy! Xin Lâm sư huynh đánh giá.
Sơn Cửu nói xong, tay phải đưa tới, lập tức đan dược vàng kim bay về phía Lâm Hải Long, bị Lâm Hải Long cầm lấy trong tay.