Ngã Dục Phong Thiên

Chương 365: Lại đến Thanh La Tông

Mạnh Hạo cố tình không đi, nhưng lệnh giản đã phát ra, hắn không tìm được lý do cự tuyệt. Nhất là… nửa năm này hắn đã nợ đan dược của tông môn, đã được ghi lại, tuy nói không phải lập tức trả liền, nhưng mỗi một lần nợ, tông môn đều ghi rõ, sớm muộn gì cũng phải luyện ra để nộp lên.

Nếu không, Mạnh Hạo muốn lấy dược thảo cũng sẽ bị hạn chế, lần này ra ngoài luyện đan cho Thanh La Tông, ngoại trừ hoàn thành lịch lãm, hắn còn có thu hoạch thêm vào, có thể trả được rất nhiều món nợ cho tông môn.

- Dùng thân phận Phương Mộc, đi nhìn Thanh La Tông… cũng tốt!

Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, trong mắt lộ ra quyết đoán, càng thêm quyết định đi Thanh La Tông một lần, trong đầu hắn hiện lên thân ảnh của Hứa sư tỷ.

Còn có Hàn Bối, còn có Đạo tử Chu Kiệt, cùng với một loạt chuyện cũ ở Thanh La Tông.

- Lúc này đây, ta là dùng thân phận Chủ Lô đan sư của Tử Vận Tông mà hành tẩu Nam Vực.

Mạnh Hạo cười cười, vung tay đứng dậy, sửa sang lại những thứ cần thiết, cầm lệnh giản rời động phủ.

Vài ngày sau.


- Chu đại sư, Phương đại sư, đây là Thanh La quả của Thanh La Tông ta, mỗi quả đều như quỳnh tương, trong ngày thường, chỉ có trưởng lão trong tông mới có thể hưởng dụng.

Bên ngoài Tử Vận Tông, trên một con thuyền thật lớn, lao thẳng trời cao, gào thét mà đi, toàn thân thuyền màu xanh, tốc độ cực nhanh, giống như xuyên qua hư vô. Trong đó có mấy chục tên đệ tử Thanh La Tông, đều có tu vi không tầm thường, hơn nữa đều là cảnh giới Trúc Cơ.

Thậm chí còn có thêm một tu sĩ Kết Đan, là hộ đan giả của Thanh La Tông tới mời đan sư của Tử Vận Tông. Y ngồi giữa trung tâm thuyền, vẻ mặt luôn mang theo nụ cười, như ẩn chứa suy tư, nhìn lão già trước mắt tiên phong đạo cốt, mặc áo bào đen, đầu đầy tóc bạc, mà bên người lão già là một thanh niên, sắc mặt trắng nõn, tuấn lãng bất phàm.

Lão già đó vẻ mặt lạnh nhạt, hơi chút kiêu ngạo, tu vi là Trúc Cơ hậu kỳ, chính là Chủ Lô họ Chu, đã từng tranh chấp với Mạnh Hạo trong sơn cốc một tháng trước.

Trên người thanh niên bên cạnh có mùi đan hương nhàn nhạt, thoạt nhìn không giống tu sĩ, mà là giống thư sinh, đương nhiên chính là Mạnh Hạo.

Nơi đây, ngoài vị tu sĩ Kết đan của Thanh La Tông, còn có một người tiếp khách. Đó là một thanh niên khoảng ba mươi, một thân trường bào màu xanh, thoạt nhìn rất điềm tĩnh chín chắn. Gã trầm mặc ít lời, ngồi một bên không nói lời nào. Lúc trước, khi ở Tử Vận Tông, Mạnh Hạo vừa gặp người này thì trong lòng cũng hơi ngạc nhiên.

Hắn, chính là Chu Kiệt!

Đạo tử Thanh La Tông.

Năm đó đã từng có một trận chiến đỉnh phong với Mạnh Hạo. Trận đó, dù Chu Kiệt bại, nhưng Mạnh Hạo kính người này quang mình nên không giết.

Năm năm không gặp, bây giờ Mạnh Hạo lại luôn cảm giác được, Chu Kiệt đã không giống với năm đó, nhưng rốt cuộc khác biệt nơi nào thì Mạnh Hạo lại nhìn nhìn ra.

Những điều này, Mạnh Hạo chỉ giữ trong lòng, vẻ mặt thì không chút biến đổi, nghe vị tu sĩ Kết Đan nói chuyện, Mạnh Hạo không nói gì, mà Chu lão đã nhanh chóng vươn tay, cầm lấy một quả Thanh La quả.

- Quả này không tầm thường, có thể lựa chọn dùng để làm thuốc, tại hạ sẽ không bạo điễn thiên vật rồi!

Chu lão thản nhiên nói, còn không quên liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái.

Mạnh Hạo không nói gì, chỉ mỉm cười lấy Thanh La quả bỏ vào túi trữ vật. Trong lòng lại thở dài, hắn cũng không nghĩ tới, lần đi Thanh La Tông này lại đi cùng Chu lão, hơn nữa tông môn cũng đã nói rồi, Chu lão phụ trách giảng giải đan đạo, mà Mạnh Hạo lại phụ trách luyện đan.


Mấy ngày cùng thuyền, Chu lão chưa từng lộ ra sắc mặt tốt đối với Mạnh Hạo. Việc này, ngay cả người Thanh La Tông cũng nhìn ra được.

- Vị Chủ Lô Chu Đức Khôn này, danh tiếng rất lớn, tư cách cũng lâu năm hơn, cũng là người đỉnh cao trong Chủ Lô. Có lão già này đi Thanh La Tông, có thể thấy được Tử Vận Tông coi trọng Thanh La Tông thế nào. Nhưng vị Phương Mộc này… người này ta cũng đã dò hỏi qua, là nửa năm trước dùng thủ xảo để trở thành Chủ Lô, trên thực tế chỉ là một đan sư mà thôi!

Tên tu sĩ Kết Đan ngoài mặt cười những trong lòng lại hiểu rõ ràng. Nhưng y tự nhiên sẽ không biểu lộ khinh thường với Mạnh Hạo, chỉ là sẽ càng tôn kính Chu lão hơn.

- Nếu Chu đại sư thích thì sau khi đến Thanh La Tông, ta sẽ cấp đủ Thanh La quả cho hai vị đại sư.

Tu sĩ Kết Đan Thanh La Tông cười ha hả, hiền lành nói.

Chu Kiệt ở bên cạnh, từ đầu tới cuối không nói một lời, rất trầm mặc. Điểm này có chút tương tự với Mạnh Hạo, hắn cũng lười nói chuyện, chỉ có Chu lão đi giao thiệp, làm cho hắn mừng rỡ được yên tĩnh.

Bốn người ngồi ở trong này, hai người nói chuyện, vẻ mặt luôn vui vẻ. Chu lão còn rất đắc ý, thầm nghĩ lần ra ngoài này, nhất định phải để tiểu oa nhi ngươi biết sự lợi hại của lão phu.

Thời gian trôi qua, chiến thuyền dù có tốc độ rất nhanh, cũng trải qua nhiều lần truyền tống, sau vài ngày với thấy được thập vạn đại sơn của Thanh La Tông ở phía xa.

Mấy ngày nay, Mạnh Hạo đa phần đều bế quan, người ngoài cũng không dám đi quấy rầy hắn, gần như tất cả đệ tử Thanh La Tông đều rất là khách khí khi gặp Mạnh Hạo.

Về phần Chu lão thì lại ngược lại hoàn toàn với Mạnh Hạo, rất là uy phong, luôn ngồi đàm luận với vị tu sĩ Kết đan kia, như là không gì không biết đối với đan đạo.


Đối với chuyện này, Mạnh Hạo cũng không phản cảm, về phần Chu lão không chào đón Mạnh Hạo thì hắn cũng không để ý. Bởi vì, dù mấy ngày này Chu lão không chào đón thì vẫn không dám châm chọc hắn, đã sinh ra sợ hãi đối với tài biện luận của Mạnh Hạo.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo dùng thân phận đan sư đối mặt với người ngoài, cảm nhận được sự cung kính của đối phương, còn có sự tôn trọng đối với thân phận đan sư này. Mạnh Hạo cảm thấy, quyết định gia nhập Tử Vận Tông lúc trước rất là chính xác.

Giống như bây giờ, nếu người nơi này biết hắn là Mạnh Hạo năm đó, lập tức chính là sát cơ ngập trời. Nhưng mà lúc này chỉ giống như một loại trò đùa, làm cho trong lòng Mạnh Hạo có chút cảm khái.

- Giờ phút này, ta mới coi như là chân chính dung nhập vào Nam Vực, mà ta năm năm trước, tại trong mắt tu sĩ Nam Vực thì chỉ là một kẻ từ bên ngoài tới.

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, đứng đầu mũi thuyền, nhìn về Thanh La Tông phía xa.

Theo ánh mắt nhìn tới, thập vạn đại sơn rộng lớn vô tận, lư hương chí bảo phía xa phun lên khói nhẹ, toàn bộ đại địa Thanh La Tông lộ ra một khí thế khó hình dung.

Khí thế kia từ trong núi non bốc lên, theo khói nhẹ cuốn lên trời cao, đám đệ tử Thanh La Tông trên thuyền đều hoàn toàn lộ ra ánh mắt ngạo nghễ.

Giờ phút này, Chu lão đã làm bạn với tu sĩ Kết Đan kia, đi tới mũi thuyền, nhìn thấy Mạnh Hạo ở đó, lão hừ một tiếng, nhưng dù sao hai người là cùng tông môn, tuy không vừa mắt, trong tông môn thì không sao, nếu ra ngoài thì không thể thể hiện quá mức rõ ràng. Điểm này lão cũng rõ ràng, nên cũng chỉ hừ một tiếng mà không nói thêm gì. Lão chỉ đứng một bên, nhìn về Thanh La Tông phía xa.

back top