Dứt lời, tu sĩ Thanh La Tông đối với cái tên này thì rất xa lạ, nhưng Lý Nhất Minh thì lại đứng bật dây, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, hai mắt hiện lên tinh quang ngập trời.
- Hỗn Nguyên …Bổ Thiên Đan….
Chu Đức Khôn hô hấp dồn dập, thân thể của lão cũng run rẩy, mạnh mẽ tiến lên vài bước, đứng thở hổn hển, nhìn chằm chằm đan dược trong tay Mạnh Hạo.
- Ánh sáng đỏ, đồng tử bay múa, cảnh tượng thần tiên…đây …đây đúng là một trong tam đại danh đan thượng cổ, Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan!!!
- Nghe nói nếu uống viên đan dược này, như đoạt được tạo hóa thiên địa, có thể tăng thọ nguyên thêm một nghìn năm.
Lời Chu Đức Khôn lập tức gây oanh động toàn bộ tu sĩ bên trong quảng trường Thanh La Tông. Phải biết rằng đan dược gia tăng thọ nguyên cực kì hiếm có, cho dù chỉ tăng được một giáp tuổi thọ thì cũng cực kỳ hiếm thấy, giá lại càng trên trời.
Lại càng không cần phải nói, đây là một viên tuyệt thế đan dược có thể tăng một ngàn năm thọ nguyên.
Trong mắt Tử La Lão Tổ lộ ra tinh quang trước nay chưa từng có, tinh quang lúc này chỉ xuất hiện, lúc lão cướp đoạt Cực Yểm trước đây, mà bây giờ là vì thọ nguyên của lão sớm đã không còn nhiều.
Hai mắt lão già mặt đỏ bên cạnh lúc này cũng lộ ra vẻ thâm thúy, nhìn hộp ngọc trầm ngâm không nói gì.
- Hỗn Nguyên Bổ Thiên đan, hai chữ Hỗn Nguyên bao hàm vạn biến của thảo mộc, còn hai chữ Bổ Thiên đúng như Chu đại sư nói, chính là có thể tăng nghìn năm thọ nguyên.
Trần Gia Hỉ hếch mặt lên, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý. Lúc này khi nhìn Mạnh Hạo y đã không còn vẻ điên cuồng như trước, mà đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh. Mặc dù lúc trước thất bại, có viên đan dược này, thì Trần Gia Hỉ y vẫn chưa hoàn toàn thua.
- Phương đại sư, bây giờ đến phiên ngươi nói cho Trần mỗ đan phương của Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này, xem ngươi có thể nhận ra không!
Hai mắt Trần Gia Hỉ làm vẻ kinh sợ nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, chậm rãi nói.
Bốn phía một trận yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung vào viên đan dược màu đỏ đang tản ra ánh sáng đỏ trong hộp ngọc trên tay Mạnh Hạo.
Lý Nhất Minh lúc này đã khôi phục mấy phần thần trí, hít sâu một hơi, hai mắt lập tức sáng lên. Y biết, lần này Phương Mộc, chính là không có khả năng có biện pháp thắng lợi.
Chu Đức Khôn thầm hô không hay. Một viên đan dược thượng cổ như thế này, hơn nữa còn là một trong tam đại kỳ đan, thanh danh hiển hách, tuyệt không phải là thứ đan sư hiện nay có thể biết được đan phương.
- Trần Gia Hỉ ngươi thân là đan sư hồng bào của Đan Giới nhất mạch, việc này ngươi quá đê tiện rồi. Một viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này, chớ nói chúng ta, cho dù là Sơn Cửu đại sư, sư tôn của ngươi, sợ cũng không thể nói ra đan phương.
- Vả lại cá cược lúc trước ngươi nói là dùng đan dược của bản thân, Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này do ngươi luyện chế sao? Chính ngươi cũng không biết đan phương của viên đan dược này, còn lấy ra đố người khác.
Chu Đức Khôn đi lên trước tức giận nhìn Trần Gia Hỉ.
- Đây là do Phương đại sư đã đồng ý trước, không tính là Trần mỗ phạm quy.
Trần Gia Hỉ cười lạnh nói, không để ý tới Chu Đức Khôn mà nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.
- Phương đại sư, lúc này không chỉ Trần mỗ đang đợi đáp án của ngươi, mà cả mấy vạn tu sĩ cũng đang chờ ngươi nói ra đan phương. Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này ngươi nhìn đủ rồi chứ.
Trần Gia Hỉ bước tới, quát khẽ một tiếng, trong lòng hưng phấn. Y nhìn Mạnh Hạo đang nhíu mày, dường như tất cả buồn bực trước đó đều đã được phát tiết ra ngoài.
- Nếu nhận không ra cũng không sao, chỉ cần đem toàn bộ số đan dược lúc trước ngươi lấy được ở chỗ Trần mỗ ra là được.
- Phương Mộc, ngươi có nói được đan phương không!
Trần Gia Hỉ lớn tiếng nói, thanh âm rầm rầm truyền khắp bốn phía, thì Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã di chuyển từ đan dược lên tới mặt Trần Gia Hỉ.
- Đan dược này…
Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, như hồ nước sâu không lường được, chậm rãi mở miệng, nhưng hắn vừa mở miệng lập tức thu hút ánh mắt tất cả mọi người xung quanh.
Gần như tất cả mọi người nơi đây bao gồm cả Chu Đức Khôn đều cho là Mạnh Hạo thua, cho là hắn không có khả năng thắng lợi. Đừng nói là Chủ Lô, dù là Tử Lô cũng tuyệt đối không thể nhận ra được đan phương của đan dược thượng cổ này.
- Đan dược này làm sao, Phương Mộc, ngươi nói dông dài quá, thua thì nhận thua đi, còn giãy giụa làm gì?
Trần Gia Hỉ cười lạnh, cắt ngang lời Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo bình tĩnh liếc nhìn Trần Gia Hỉ một cái.
- Lớp ngoài của viên đan dược này ít nhất đã tồn tại một ngàn năm, do bị chôn sâu dưới lòng đất, tử khí lắng đọng, khiến hộp ngọc bị tràn nhưng không làm tổn hại đến đan dược.
Mạnh Hạo không nhanh không chậm nói.
- Nhưng kì quái là, lớp giữa của đan dược này lại không phải như thế, cảm giác chỉ mới hình thành được bảy trăm năm. Hơn nữa một số biến hóa của thảo mộc nhìn thì như không phải dùng phương pháp dung luyện thượng cổ để luyện chế, nhưng thực tế lại ít nhiều lộ ra dấu vết hòa tan bằng nhiệt.
Lời Mạnh Hạo khiến xung quanh yên tĩnh lại, khóe miệng Trần Gia Hỉ càng thêm cười lạnh.
- Mà lớp trong cùng lại càng kì quái hơn, trong đó chỉ có mười bảy loại biến hóa của thảo mộc, hơn nữa lớp này lại mới hình thành trong vòng hai trăm năm nay.
- Cho nên Phương mỗ mới quan sát lâu một chút, bởi vì không biết được, cái gọi là Bổ Thiên Đan gia tăng thọ nguyên này, vì sao lại trong ngoài bất nhất như vậy!
Mạnh Hạo vừa dứt lời, bốn phía lập tức xôn xao.
- Đây là ý gì? Chẳng lẽ đan dược này là giả?
- Sao có thể là giả được, mới vừa rồi còn có tiên âm lượn lờ, cùng hư ảnh đồng tử bay múa, những thứ đó không có khả năng là giả được.
- Chẳng lẽ Phương Mộc này là đang hồ ngôn loạn ngữ?
Trong lúc tu sĩ Thanh La Tông đang bàn tán thì Trần Gia Hỉ ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười âm lãnh vang vọng.
- Phương Mộc, nếu ngươi trực tiếp nhận thua, thì Trần mỗ còn kính ngươi là Chủ Lô của Đan Đông nhất mạch. Nhưng ngươi lại đê tiện đến trình độ muốn lừa dối, hơn thế còn vũ nhục đan dược thượng cổ, cho rằng đây là thuốc giả! Trần mỗ so với ngươi quả thực là tự hạ thấp thân phận, căn bản không đáng giá!
Trần Gia Hỉ phất tay áo, ngạo nghễ mở miệng, trong mắt đầy vẻ trào phúng nói.
- Đan Đông nhất mạch không ngờ lại có loại đan sư như ngươi, thật là mất mặt. Chẳng trách ngươi dùng thủ đoạn để trở thành Chủ Lô. Việc này Trần mỗ xem như đã hoàn toàn hiểu được.
Không chỉ là y, mà Lý Nhất Minh cũng đang lộ vẻ mặt giễu cợt. Chu Đức Khôn cũng cảm thấy có chút đỏ mặt, dù có thua thì thân là đan sư cũng phải tôn trọng đan đạo.
Chu Đức Không thầm than một tiếng, đang định mở miệng giảng hòa thì Mạnh Hạo vẫn không nhanh không chậm nói:
- Phương mỗ nói đây là đồ dỏm lúc nào?
Mạnh Hạo vẫn thản nhiên, giống như không thấy ánh mắt mọi người xung quanh, cũng như vẻ đắc ý của Trần Gia Hỉ.
- Hạng người tiểu nhân chỉ giỏi miệng lưỡi kia! Ngươi còn muốn nói thêm gì nữa, những lời người nói vừa rồi không phải đều có ý chỉ thuốc này là giả? Còn muốn giải thích, Phương Mộc ngươi còn cần thể diện nữa không!
Trần Gia Hỉ được nước không lấn tới, lúc này liền cao giọng nói.
- Hỗn Nguyên …Bổ Thiên Đan….
Chu Đức Khôn hô hấp dồn dập, thân thể của lão cũng run rẩy, mạnh mẽ tiến lên vài bước, đứng thở hổn hển, nhìn chằm chằm đan dược trong tay Mạnh Hạo.
- Ánh sáng đỏ, đồng tử bay múa, cảnh tượng thần tiên…đây …đây đúng là một trong tam đại danh đan thượng cổ, Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan!!!
- Nghe nói nếu uống viên đan dược này, như đoạt được tạo hóa thiên địa, có thể tăng thọ nguyên thêm một nghìn năm.
Lời Chu Đức Khôn lập tức gây oanh động toàn bộ tu sĩ bên trong quảng trường Thanh La Tông. Phải biết rằng đan dược gia tăng thọ nguyên cực kì hiếm có, cho dù chỉ tăng được một giáp tuổi thọ thì cũng cực kỳ hiếm thấy, giá lại càng trên trời.
Lại càng không cần phải nói, đây là một viên tuyệt thế đan dược có thể tăng một ngàn năm thọ nguyên.
Trong mắt Tử La Lão Tổ lộ ra tinh quang trước nay chưa từng có, tinh quang lúc này chỉ xuất hiện, lúc lão cướp đoạt Cực Yểm trước đây, mà bây giờ là vì thọ nguyên của lão sớm đã không còn nhiều.
Hai mắt lão già mặt đỏ bên cạnh lúc này cũng lộ ra vẻ thâm thúy, nhìn hộp ngọc trầm ngâm không nói gì.
- Hỗn Nguyên Bổ Thiên đan, hai chữ Hỗn Nguyên bao hàm vạn biến của thảo mộc, còn hai chữ Bổ Thiên đúng như Chu đại sư nói, chính là có thể tăng nghìn năm thọ nguyên.
Trần Gia Hỉ hếch mặt lên, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý. Lúc này khi nhìn Mạnh Hạo y đã không còn vẻ điên cuồng như trước, mà đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh. Mặc dù lúc trước thất bại, có viên đan dược này, thì Trần Gia Hỉ y vẫn chưa hoàn toàn thua.
- Phương đại sư, bây giờ đến phiên ngươi nói cho Trần mỗ đan phương của Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này, xem ngươi có thể nhận ra không!
Hai mắt Trần Gia Hỉ làm vẻ kinh sợ nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, chậm rãi nói.
Bốn phía một trận yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung vào viên đan dược màu đỏ đang tản ra ánh sáng đỏ trong hộp ngọc trên tay Mạnh Hạo.
Lý Nhất Minh lúc này đã khôi phục mấy phần thần trí, hít sâu một hơi, hai mắt lập tức sáng lên. Y biết, lần này Phương Mộc, chính là không có khả năng có biện pháp thắng lợi.
Chu Đức Khôn thầm hô không hay. Một viên đan dược thượng cổ như thế này, hơn nữa còn là một trong tam đại kỳ đan, thanh danh hiển hách, tuyệt không phải là thứ đan sư hiện nay có thể biết được đan phương.
- Trần Gia Hỉ ngươi thân là đan sư hồng bào của Đan Giới nhất mạch, việc này ngươi quá đê tiện rồi. Một viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này, chớ nói chúng ta, cho dù là Sơn Cửu đại sư, sư tôn của ngươi, sợ cũng không thể nói ra đan phương.
- Vả lại cá cược lúc trước ngươi nói là dùng đan dược của bản thân, Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này do ngươi luyện chế sao? Chính ngươi cũng không biết đan phương của viên đan dược này, còn lấy ra đố người khác.
Chu Đức Khôn đi lên trước tức giận nhìn Trần Gia Hỉ.
- Đây là do Phương đại sư đã đồng ý trước, không tính là Trần mỗ phạm quy.
Trần Gia Hỉ cười lạnh nói, không để ý tới Chu Đức Khôn mà nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.
- Phương đại sư, lúc này không chỉ Trần mỗ đang đợi đáp án của ngươi, mà cả mấy vạn tu sĩ cũng đang chờ ngươi nói ra đan phương. Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này ngươi nhìn đủ rồi chứ.
Trần Gia Hỉ bước tới, quát khẽ một tiếng, trong lòng hưng phấn. Y nhìn Mạnh Hạo đang nhíu mày, dường như tất cả buồn bực trước đó đều đã được phát tiết ra ngoài.
- Nếu nhận không ra cũng không sao, chỉ cần đem toàn bộ số đan dược lúc trước ngươi lấy được ở chỗ Trần mỗ ra là được.
- Phương Mộc, ngươi có nói được đan phương không!
Trần Gia Hỉ lớn tiếng nói, thanh âm rầm rầm truyền khắp bốn phía, thì Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã di chuyển từ đan dược lên tới mặt Trần Gia Hỉ.
- Đan dược này…
Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, như hồ nước sâu không lường được, chậm rãi mở miệng, nhưng hắn vừa mở miệng lập tức thu hút ánh mắt tất cả mọi người xung quanh.
Gần như tất cả mọi người nơi đây bao gồm cả Chu Đức Khôn đều cho là Mạnh Hạo thua, cho là hắn không có khả năng thắng lợi. Đừng nói là Chủ Lô, dù là Tử Lô cũng tuyệt đối không thể nhận ra được đan phương của đan dược thượng cổ này.
- Đan dược này làm sao, Phương Mộc, ngươi nói dông dài quá, thua thì nhận thua đi, còn giãy giụa làm gì?
Trần Gia Hỉ cười lạnh, cắt ngang lời Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo bình tĩnh liếc nhìn Trần Gia Hỉ một cái.
- Lớp ngoài của viên đan dược này ít nhất đã tồn tại một ngàn năm, do bị chôn sâu dưới lòng đất, tử khí lắng đọng, khiến hộp ngọc bị tràn nhưng không làm tổn hại đến đan dược.
Mạnh Hạo không nhanh không chậm nói.
- Nhưng kì quái là, lớp giữa của đan dược này lại không phải như thế, cảm giác chỉ mới hình thành được bảy trăm năm. Hơn nữa một số biến hóa của thảo mộc nhìn thì như không phải dùng phương pháp dung luyện thượng cổ để luyện chế, nhưng thực tế lại ít nhiều lộ ra dấu vết hòa tan bằng nhiệt.
Lời Mạnh Hạo khiến xung quanh yên tĩnh lại, khóe miệng Trần Gia Hỉ càng thêm cười lạnh.
- Mà lớp trong cùng lại càng kì quái hơn, trong đó chỉ có mười bảy loại biến hóa của thảo mộc, hơn nữa lớp này lại mới hình thành trong vòng hai trăm năm nay.
- Cho nên Phương mỗ mới quan sát lâu một chút, bởi vì không biết được, cái gọi là Bổ Thiên Đan gia tăng thọ nguyên này, vì sao lại trong ngoài bất nhất như vậy!
Mạnh Hạo vừa dứt lời, bốn phía lập tức xôn xao.
- Đây là ý gì? Chẳng lẽ đan dược này là giả?
- Sao có thể là giả được, mới vừa rồi còn có tiên âm lượn lờ, cùng hư ảnh đồng tử bay múa, những thứ đó không có khả năng là giả được.
- Chẳng lẽ Phương Mộc này là đang hồ ngôn loạn ngữ?
Trong lúc tu sĩ Thanh La Tông đang bàn tán thì Trần Gia Hỉ ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười âm lãnh vang vọng.
- Phương Mộc, nếu ngươi trực tiếp nhận thua, thì Trần mỗ còn kính ngươi là Chủ Lô của Đan Đông nhất mạch. Nhưng ngươi lại đê tiện đến trình độ muốn lừa dối, hơn thế còn vũ nhục đan dược thượng cổ, cho rằng đây là thuốc giả! Trần mỗ so với ngươi quả thực là tự hạ thấp thân phận, căn bản không đáng giá!
Trần Gia Hỉ phất tay áo, ngạo nghễ mở miệng, trong mắt đầy vẻ trào phúng nói.
- Đan Đông nhất mạch không ngờ lại có loại đan sư như ngươi, thật là mất mặt. Chẳng trách ngươi dùng thủ đoạn để trở thành Chủ Lô. Việc này Trần mỗ xem như đã hoàn toàn hiểu được.
Không chỉ là y, mà Lý Nhất Minh cũng đang lộ vẻ mặt giễu cợt. Chu Đức Khôn cũng cảm thấy có chút đỏ mặt, dù có thua thì thân là đan sư cũng phải tôn trọng đan đạo.
Chu Đức Không thầm than một tiếng, đang định mở miệng giảng hòa thì Mạnh Hạo vẫn không nhanh không chậm nói:
- Phương mỗ nói đây là đồ dỏm lúc nào?
Mạnh Hạo vẫn thản nhiên, giống như không thấy ánh mắt mọi người xung quanh, cũng như vẻ đắc ý của Trần Gia Hỉ.
- Hạng người tiểu nhân chỉ giỏi miệng lưỡi kia! Ngươi còn muốn nói thêm gì nữa, những lời người nói vừa rồi không phải đều có ý chỉ thuốc này là giả? Còn muốn giải thích, Phương Mộc ngươi còn cần thể diện nữa không!
Trần Gia Hỉ được nước không lấn tới, lúc này liền cao giọng nói.