Ngã Dục Phong Thiên

Chương 441: Đệ tử truyền thừa! (2)


Đây là giấc mộng của y, giờ phút này được thực hiện, mặc dù quá trình khúc chiết, nhưng trở thành Tử Lô, đây là theo đuổi cao nhất trên con đường nhân sinh của y lúc trước.

Đan sư của Đan Đông nhất mạch ở bốn phía xung quanh đều chấn động tâm thần, nhưng lại không nói thêm gì, bởi vì ánh mắt Đan Quỷ, đã đã rơi vào trên người Sở Ngọc Yên.

- Đan đạo tìm kiếm sinh cơ, giống như nhân sinh vậy, khát vọng đi tìm con đường đan đạo đã bị mất đi kia, như vậy đã định sẵn là rất khó đi đến đỉnh phong, con đường này có lẽ cũng không khúc chiết, nhưng lại khó ở chọn lựa.

- Có chút thời điểm, có lẽ sinh cơ không phải một đường, đến khi đó, ngươi lại nên lựa chọn như thế nào? Con đường đan đạo của ngươi, không nặng ở luyện đan, mà nặng ở luyện tâm.

- Ngươi vốn đã là đệ tử của ta, không giống với bọn họ, là đệ tử thân truyền của ta, ngươi... cũng có thể trở thành Tử Lô.

Thanh âm Đan Quỷ truyền khắp bốn phía, trong mắt Sở Ngọc Yên ẩn ẩn có chút nước mắt, hướng về Đan Quỷ hạ thấp người cúi đầu.

Đan sư của Đan Đông nhất mạch cả đám đều trầm mặc không nói, duy chỉ có tám Tử Lô kia, giống như muốn nói lại thôi.

- Sư tôn, mỗi lần thí luyện thăng chức Tử Lô, dựa theo quy củ, là chỉ lấy một người...

Lâm Hải Long chần chờ một chút, ông là người có tư cách lâu đời nhất trong các Tử Lô, giờ phút này kiên trì mở miệng.

- Sau khi Sơn Cửu rời đi, con đường đan đạo của ngươi không còn tiến lên nữa, vẫn dừng lại ở thời điểm năm đó, ngươi có biết là vì sao không?

Đan Quỷ bình tĩnh nhìn Lâm Hải Long.

- Ta mấy năm nay không nhắc nhở ngươi, là muốn cho chính ngươi hiểu ra, nhưng hôm nay ngươi vẫn là không hiểu, quy củ... thật sự trọng yếu như vậy sao?




- Nhưng... những quy củ này cũng đều là sư tôn ngài định.

Lâm Hải Long cười gượng, đáy lòng cũng có chút không phục nói một câu.

- Quy củ là ta định, ta tự nhiên cũng có thể đi thay đổi, vậy là được rồi!

Đan Quỷ vừa trừng mắt, tay áo vung lên, không hề để ý tới Lâm Hải Long, mà là nhìn về phía Mạnh Hạo.

Lâm Hải Long đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng lui ra phía sau vài bước, trên thực tế nếu không phải là nơi đây có người ngoài, ông mới sẽ không đi mở miệng, mà dù sao có người ngoài xem lễ, vô luận như thế nào, ông thân là đại đệ tử Tử Lô, như thế nào cũng phải mở miệng cho có lệ một phen.

- Lấy thân làm lô, tâm làm đan phương, luyện nhật nguyệt thương khung, luyện tinh không tang thương, đan đạo như thế...

Đan Quỷ nhìn Mạnh Hạo, lời nói thoáng dừng lại.

- Ngay cả vi sư cũng đều rất chờ mong, con đường tương lai của ngươi, sẽ đi đến phương nào.

Đan Quỷ nói xong, trên mặt lộ ra mỉm cười.

Lời lão vừa xuất, mọi người ở xung quanh đã nhận ra chỗ bất đồng, bởi vì Đan Quỷ tự xưng, là vi sư!

- Trở thành Tử Lô, lại trở thành đệ tử ký danh của lão phu, chỉ cần một cái khấu đầu là được, nhưng ngươi đã là Đan Đỉnh, có thể đặc biệt trở thành thân truyền của lão phu, cần tiến hành hai cái khấu đầu.

- Nhưng... ta dù sao cũng đã cầm không ít phí bái sư của ngươi, đành phải thu ngươi làm đệ tử truyền thừa thứ hai của lão phu từ trước tới nay, cho nên, ngươi cần khấu đầu ba cái!


Đan Quỷ mỉm cười, nhìn Mạnh Hạo, sự hiền từ trong mắt thoáng cái trọng điệp cùng với hình ảnh sư tôn trong huyễn cảnh của Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo biểu cảm cổ quái, ba chữ phí bái sư kia, làm cho hắn nghĩ tới hai tỷ linh thạch của mình...

Nhưng không đợi Mạnh Hạo nói gì nữa, tay phải Đan Quỷ nâng lên tay áo, lập tức một mảnh hư vô sóng gợn khuếch tán, khoảnh khắc liền vòng quanh Mạnh Hạo, cùng với thân ảnh của lão, biến mất vô ảnh.

- Hải Long, thay vi sư chiêu đãi chư vị đạo hữu tông môn, tuyên cáo Nam Vực, lão phu thu Phương Mộc, trở thành đệ tử truyền thừa!

Theo thanh âm Đan Quỷ truyền đến, tất cả mọi người bốn phía đều đứng lên, hướng lên thiên không cúi đầu, Lâm Hải Long nghe nói bốn chữ đệ tử truyền thừa này, lập tức chấn động tâm thần, ngưng thần liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, những Tử Lô khác, cũng đều như thế, bởi vì bọn họ hiểu được, cái gì gọi là đệ tử truyền thừa!

Ánh mắt Hàn Bối lộ ra hâm mộ, nàng hiểu được, từ hôm nay trở đi, địa vị Phương Mộc ở Nam Vực, sẽ không còn giống người thường!

Tên mập trong lòng cảm khái, thầm nghĩ vẫn là lão đại lợi hại, hiện tại nháo thành đệ tử truyền thừa của Đan Quỷ, phải biết rằng đệ tử, chia làm ba cấp độ, ký danh, thân truyền, truyền thừa!

Ký danh, chỉ là đơn giản chỉ giáo, nhưng cho phép hỏi han, mà thân truyền, là theo ở bên người sư tôn, lời nói và việc làm đều mẫu mực, truyền thụ tạo nghệ bản thân, có điều kiện truyền thụ mấy bí pháp thuật.

Duy chỉ có đệ tử truyền thừa, đó là truyền thừa y bát cả đời của người thầy, là đệ tử quan trọng nhất, là tương lai cùng kéo dài truyền thừa của bản thân sau này. Đối với hình thức đệ tử này chính là không hề giữ lại chút nào mà truyền dạy, bởi vì dạng đệ tử này, so với con nối dòng của chính mình còn quan trọng hơn!

Trong Tử Vận Tông, Đan Đông nhất mạch, chỗ sâu nhất có một tòa núi thấp, bốn phía xung quanh bất kỳ ngọn núi nào thoạt nhìn cũng đều cao lớn hơn, nhưng cố tình lại vây xung quanh ngọn núi thấp, ẩn chứa một cỗ thận trọng bảo bọc, sự tồn tại của nó, như chúng sơn chi tôn vậy.

Núi này chính là chủ phong trong tất cả các núi của Đan Đông nhất mạch


Trên sơn phong này, có một khu cư xá, hình dạng của cư xá này, sau khi Mạnh Hạo được Đan Quỷ đại sư dẫn vào nơi đây, vừa nhìn thoáng qua liền sửng sốt, bởi vì căn cư xá này cùng với nhà của sư tôn trong huyễn cảnh của hắn, giống nhau như đúc.

- Đã trải qua cái khấu đầu khi là trẻ nhỏ, khấu đầu khi đi xa, cuối cùng lựa chọn khấu đầu canh mộ,, ngươi đã bái lão phu làm sư.

Đan Quỷ đại sư đẩy ra cửa cư xá, đi vào trong, đưa lưng về phía Mạnh Hạo, vừa đi vừa thản nhiên mở miệng.

Mạnh Hạo đi theo ở phía sau, nhìn bóng dáng lão giả trước mắt, hắn chợt phát hiện, chính mình cư nhiên không có cảm giác xa lạ nào, một đời trong huyễn cảnh kia giống như trọng điệp cùng kiếp này, trong trầm mặc, Mạnh Hạo ôm quyền, hướng về Đan Quỷ thật sâu cúi đầu.

- Đệ tử bái kiến sư tôn.

- Trong tiên thổ, vi sư nói với ngươi, cả đời ngươi sẽ có hai lần lễ bái, lần đầu tiên là bái sư ba lạy, cùng vi sư kết làm nhân quả, từ nay về sau ngươi không ngừng, vi sư không ngừng!

- Về phần lần thứ hai, ta lúc ấy không có nói cùng ngươi.

- Giờ phút này, ngươi hẳn là biết được, lần thứ hai lễ bái, là nếu có một ngày vi sư quy khư, ngươi cần lễ bái, kết thúc trận nhân quả này, từ nay về sau vận mệnh không hề liên lụy, ta cho ngươi một đời sư ân, ngươi giúp ta lâm chung mỉm cười, không uổng công cuộc đời này, có thể xem ngô đạo truyền thừa.

- Nếu ở trong quá trình này, ngươi nếu như giống với đệ tử truyền thừa thứ nhất của lão phu năm đó Liễu Như Phong, lựa chọn rời đi, cũng sẽ không có lần thứ hai lễ bái.

- Chân ở trên thân của ngươi, đường ở dưới chân của ngươi, trong những năm tháng từ nay về sau, lựa chọn như thế nào, là xem chính ngươi.

Đan Quỷ xoay người, ngóng nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi mở miệng.

- Chính là, nếu ta cho ngươi biết, độc Bỉ Ngạn Hoa trên người ngươi, vi sư giải không được, ngươi còn nguyện ý bái lão phu làm sư hay không?

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn sư tôn trước mắt, trầm mặc một lát sau, nhẹ giọng mở miệng:

- Mới tới là vì giải độc, sau khi nhập tông là vì đan đạo!




Đan Quỷ nhìn Mạnh Hạo một lát, trên mặt lộ ra ý vui mừng, nở nụ cười.

- Kể từ ngày đầu tiên ngươi bắt đầu nhập tông, vi sư liền cảm nhận được hơi thở của Bỉ Ngạn Hoa, cho đến sau này lại thấy được ngươi, cũng hiểu ra trạng thái của ngươi.

- Trúng loại độc này, trên đời có ba phương pháp giải. Thứ nhất là nó hòa tan ngươi, từ nay về sau ngươi không phải ngươi. Thứ hai là ngươi cắn nuốt nó, từ nay về sau nó không phải nó!

- Về phần thứ ba... lấy đan đạo của bản thân, đến giải độc của bản thân, giữa trời đất này, có nhân quả tồn tại, Bỉ Ngạn Hoa ở trên người ngươi, đây là nhân, trừ chính ngươi, kẻ bên cạnh đối với độc này, không thể giải! Bởi vì bọn họ không phải ngươi, chỉ là những người đứng xem, chỉ có chính ngươi, mới có thể cởi bỏ độc của mình, đây là quả.

- Đường, người trước bị động, người sau chủ động, người cuối cùng càng chủ động, lấy tạo nghệ đan đạo của ngươi, nói vậy trong lòng ngươi chắc cũng đã rõ ràng.

Đan Quỷ nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi nói.

Mạnh Hạo trầm mặc, loại độc này từ khi hắn ở Triệu quốc đã tồn tại, dây dưa đến nay, vẫn còn không thể cởi bỏ. Khi vừa mới bái nhập Tử Vận Tông thì hắn đối với đan đạo không hiểu, nhưng theo tu hành không ngừng, nội tâm đã có mấy phần hiểu ra đối với độc này, nhưng vẫn là có một tia kỳ vọng. Nhưng hôm nay nghe sư tôn nói, thì đáy lòng Mạnh Hạo thở dài.

- Loại độc này không coi vào đâu, lấy tạo nghệ đan đạo của ngươi, sớm muộn gì cũng có thể đem nó cởi bỏ, mà vi sư cũng nhìn ra, độc Bỉ Ngạn Hoa trên người ngươi, đã bị một cỗ lực kỳ dị áp chế, làm cho nó ngủ say.

- Chính là cái lực áp chế này hình như đang dần dần tiêu tán...

Đan Quỷ nhìn Mạnh Hạo.

- Sư tôn, loại độc này nếu muốn cởi bỏ, cần tự thân cởi, lấy lịch duyệt của sư tôn, trước ngày hôm nay, đã có người nào thành công cởi bỏ được chưa?

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, bình tĩnh mở miệng.

- Có một người, ở tại Thiên Hà hải, kỳ danh Ngân Đăng Thượng Nhân, tu vi sâu không lường được, y ở hơn bảy trăm năm trước tìm được vi sư, cầu phương pháp giải độc. Vi sư cũng là nói ra những lời giống như đã nói với ngươi, ba trăm năm trước người này quay lại báo ân thì độc này đã giải.

Đan Quỷ chậm rãi mở miệng.

back top