Ngã Dục Phong Thiên

Chương 544: Chu Đức Khôn cùng Mạnh Hạo (2)

Tiếng động trầm đục khuếch trương tản ra, man cự nhân nện bước đi nhanh, cấp tốc chạy về phía trước. Căn bản là không cần phi hành, trực tiếp nhảy một cái thì cũng đã gần trăm trượng.

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở đỉnh đầu man cự nhân, bên tai có gió gào thét mà qua. Trong gió lạnh này, ẩn ẩn còn có bông tuyết bay xuống, hắn không nhìn tới đám người chung quanh, chỉ là hướng man cự nhân truyền âm, liền nhắm hai mắt lại.

Cũng chính là thời gian hơn mười cái hô hấp, khi Mạnh Hạo mở mắt ra thì đúng lúc man cự nhân vừa nhảy một cái, nhưng lại trực tiếp lướt qua một con sông đã kết băng trong thành, trực tiếp xuất hiện ở ngoài quảng trường Thánh Tuyết.

Lúc này trên quảng trường đã tụ tập mấy trăm cư sĩ đến sớm, những người này tấp nập vây xung quanh, khi nhìn thấy man cự nhân thì đều tản ra nhường đường. Cho dù là ai thì khi nhìn thấy một man cự nhân cao hơn ba mươi trượng, đang chạy nhảy như núi đổ ấy, thì đều theo bản năng mà lựa chọn né tránh.

Tại trung tâm quảng trường lúc này không một bóng người, với thân phận của Chu Đức Khôn ở Thánh Tuyết thành hiện nay, thì tự nhiên sẽ không đời nào mà đến đợi từ trước được rồi.

Ngay khi man cự nhân chạy đến quảng trường thì Mạnh Hảo mở bừng mắt ra, thân hình nhoáng lên, trực tiếp bay về phía trước, không thèm để ý đến ánh mắt của tu sĩ bốn phía đang tập trung về phía mình, vẻ mặt lạnh nhạt, chậm rãi bước tới, đứng giữa quảng trường.

Lúc này đã sắp đến trưa, nhưng hàn phong vẫn gào thét xung quanh, từng bông tuyết rơi xuống, có không ít đọng lại trên người, trên tóc Mạnh Hạo, hắn vẫn không sốt ruột, yên tĩnh đứng trong quảng trường, chờ đợi người tới.

- Hắn chính là người có ước định cùng gia tộc Hàn Tuyết, lấy luyện chế độc đan đổi lấy Hàn Tuyết tằm.

- Người này nếu là ở thành trì khác, có lẽ thực sự là đến lúc hiển lộ tài năng, nhưng không khéo là, ở Thánh Tuyết thành chúng ta có Chu Đức Khôn đại sư.

- Trên chiến trường hôm đó, nếu không phải là do Chu Đức Khôn đại sư có một lô đan dược đã đến thời khắc mấu chốt, không thể phân thân thì cũng chẳng đến lượt độc của người này hiển lộ uy lực.


Mọi người xung quanh không ngừng bàn tán, không lâu sau đó, bốn vị đạo trưởng hóa thành cầu vồng mà đến, xuất hiện trên quảng trường. Sau bốn người này là mấy chục tộc nhân của Hàn Tuyết gia, cũng lần lượt tiến đến.

Hàn Tuyết San cũng ở trong số đó, khi ánh mắt đảo qua Mạnh Hạo thì thoáng lộ vẻ thân thiết.

Về phần bốn người kia, chính là tứ đại trưởng lão hiện nay của gia tộc Hàn Tuyết. Đại trưởng lão thân như chu nho, nhưng một thân tu vi dù không cố ý tản ra, cũng làm cho tu sĩ bốn phía đều cảm giác tu vi vận chuyển bị bế tắc, vẻ mặt đều lộ ra sự cung kính đối với cường giả.

Nhị trưởng lão, tứ trưởng lão, còn có vị lão thái bà kia đều là thân phận tu sĩ Nguyên Anh, khiến cho bọn họ mới vừa xuất hiện, bốn phía lập tức an tĩnh lại.

Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, khoảng năm hơi thở, sau khi tứ đại trưởng lão của gia tộc Hàn Tuyết xuất hiện, thì thân ảnh của Chu Đức Khôn dưới sự bao vây của mấy nữ tử trẻ măng cũng xuất hiện ngạo nghễ trên đường, dần dần đi tới.

Khi tất cả tu sĩ nhìn thấy lão, đều đồng loạt cung kính, lộ ra mỉm cười, ôm quyền bái kiến.

- Bái kiến Chu đại sư!

- Đa tạ đan dịch của Chu đại sư lần trước, tu vi của tại hạ có chút đột phá, Chu đại sư có điều cần, tại hạ nhất định báo đáp!

- Ha ha, mấy ngày không gặp, phong thái Chu đại sư lại càng hơn trước.

Các loại thanh âm cứ thế liên tiếp truyền ra, Chu Đức Khôn chốc chốc lại mỉm cười, giữ vững ngạo nghễ, sau khi đi lên quảng trường thì chào hỏi với tứ đại trưởng lão của gia tộc Hàn Tuyết, sau đó mới mang theo ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Tên gì?

Chu Đức Khôn làm ra một bộ tiền bối đan đạo, thản nhiên mở miệng.

- Phương Mộc.

Mạnh Hạo vội ho khan một tiếng, nhìn bộ dạng này của Chu Đức Khôn, đáy lòng có chút cảm khái, thầm nghĩ, chính mình lúc trước còn lo lắng cho đối phương, hiện tại vừa thấy, Chu lão nhi này sống thoải mái không biết bao nhiêu mà nói.

Chu Đức Khôn nghe được cái tên Phương Mộc này, nhất thời sửng sốt.

Không chỉ có lão sửng sốt, ánh mắt Hàn Tuyết San cũng là trợn trừng lên, giống như rất tức giận, liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái.


Tu sĩ xung quanh đây ở trong một khắc này, cũng theo bản năng trầm mặc, nhưng sau đó lại có tiếng cười truyền ra.

- Phương Mộc? Chẳng lẽ là vị Đan Đỉnh đại sư thanh danh hiển hách Nam Vực kia sao.

- Có ý tứ, đây là một loại nhục nhã đối với Chu đại sư a.

- Có thể có gan mở miệng như thế, xem ra người này có lẽ thật sự có chút bản lĩnh. Đáng tiếc, gặp Chu đại sư, vẫn là bị ép xuống một cái đầu.

Khi tiếng cười nói truyền ra từ bốn phía thì Chu Đức Khôn nhíu mày, liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, hừ lạnh một tiếng.

- Tiểu bối vô tri, cái tên Phương Mộc này há lại có thể để ngươi tùy tiện nói ra. Đó là sư đệ của lão phu, là Đan Đỉnh đại sư!

Chu Đức Khôn vung tay áo, vẻ mặt ngạo nghễ, giống như cảm giác mình thân là sư huynh của Đan Đỉnh đại sư, cực có thân phận.

- Vốn chỉ tính toán chỉ đạo một hai cho ngươi trên phương diện đan đạo, nhưng tiếu bối ngươi lại to gan như thế thì để lão phu nói cho ngươi biết, đan đạo to lớn, không phải là công phu trên miệng.

Lời nói vừa dứt thì tay phải Chu Đức Khôn nâng lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bình nhỏ.

- Đây là độc huyết do độc của ngươi hóa thành ngày đó, lão phu đã giải khai nó. Loại độc này nhìn như bá đạo, nhưng trên thực tế nguyên lý cực kỳ đơn giản.

Chu Đức Khôn ngạo nghễ mở miệng, đem bình thuốc này quăng ra, ném đến trước người Mạnh Hạo.


- Đây là giáo huấn đầu tiên của lão phu đối với ngươi, chính là độc dịch trong bình này, ngươi.....

Còn chưa đợi cho Chu Đức Khôn nói xong, thì lão đã trợn trừng hai mắt.

Lúc này tu sĩ xung quanh cũng đều là một mảnh tĩnh lặng, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Mạnh Hạo, đến cả tứ đại trưởng lão kia cũng đều nhìn sang.

Bởi vì nháy mắt khi Mạnh Hạo tiếp được chai thuốc kia, bình thuốc này trực tiếp vỡ vụn. Chất lỏng màu đen cùng sương mù mang theo mùi tanh hôi phiêu phù trong lòng bàn tay Mạnh Hạo.

Cũng chính lúc này, trong lòng bàn tay Mạnh Hạo dường như có một ngọn lửa vô hình thiêu đốt, khiến cho hắc vụ kia co rút lại rồi tiêu tán, khiến cho hắc dịch kia không ngừng quay cuồng. Cũng chỉ là thời gian mấy hơi thở, nhưng dưới sự tận mắt chứng kiến của mọi người ở bốn phía, hắc dịch kia hóa thành một đan dược!

Một đan dược màu đen, cũng lúc này, khí tức màu đỏ nhè nhẹ tràn ra, màu sắc của đan dược đã trở thành màu tím, không còn mùi tanh hôi nữa, mà lại có mùi thơm ngát thản nhiên khuếch trương ra, khiến cho người ngửi thấy tinh thần rung lên.

- Ngưng dịch thành đan!

Trong lòng Chu Đức Khôn lộp bộp một tiếng.

- Nhất định là có kĩ xảo, việc này tuyệt không khả năng, người này mới bao nhiêu tuổi chứ. Loại thủ đoạn ngưng dịch thành đan này, chỉ có Tử Lô mới có thể làm được.

back top