Ngã Dục Phong Thiên

Chương 560: Trảm Linh Đan

Không có bất kỳ trở ngại nào, trực tiếp dung nhập vào bên trong, cả vật thể Kinh Thứ chủ này lập tức chấn động.

Cùng lúc đó, phàm là tu sĩ Thánh Tuyết thành bị ngộ thương, miệng vết thương của bọn họ lập tức khép miệng, gai nhọn biến mất, giống như đã lưu lại trong cơ thể, trở thành chất dinh dưỡng giúp cho bọn họ khôi phục thương thế.

Mà đồng thời, khi gai ngọn trong này biến mất, bên ngoài thành trì, đám tu sĩ Mặc Thổ cung và Tây Mạc đều kêu lên thảm thiết. Thân hình của bọn họ nhanh chóng khô héo, cũng có tiếng nổ vang quanh quẩn, đó là tiếng tự bạo của những tu sĩ thấy mình hẳn phải chết.

Trong tiếng nổ tự bạo này, đầu óc Mạnh Hạo như bị cắt ra vô số phần, giống như chính hắn đã hóa thân, trở thành gốc Kinh Thứ chủ này, mỗi một gai nhọn đều ẩn chứa ý thức của hắn.

Một cái ý niệm, liền có giết hết mọi người.

Nhưng mà linh thức của hắn cũng hao tổn với tốc độ cực kỳ khủng khiếp, còn may là linh thức của Mạnh Hạo gần bằng với Nguyên Anh, vượt qua tu sĩ cùng cấp rất nhiều, nếu không trong nháy mắt, linh thức của hắn đã khô kiệt rồi.

Đúng lúc này, trong ý thức của Mạnh Hạo vang lên giọng nói rất nhỏ, đến từ chỗ bảy tám cái gai nhọn cắm xuống.

- Là Mạnh đại sư sao?


- Mạnh đại sư, ta là Nghiêm Tung...

Trong ý thức của Mạnh Hạo, từ một khu vực bên ngoài thành, truyền đến một thanh âm như vậy.

- Mạnh đạo hữu, sau ngày từ biệt đó, Nghiêm mỗ đã nhớ lại nhiều lần, càng cảm thấy lão Chu Đức Khôn này không đúng, ai... Hôm nay Chu Đức Khôn đã bị đưa đi Tây Mạc, Nghiêm mỗ cũng không có cơ hội đi xác minh.

- Mạnh đạo hữu, lần này Nghiêm mỗ tới đây, chính là để tìm ngươi. Bây giờ cỗ thân thể này, không phải chân thân của Nghiêm mỗ ngày đó, mà là một đám ý thức gửi lại.

- Đan đạo của đạo hữu, Nghiêm mỗ rất kính nể, giờ phút này không phải thời điểm luận đàm lâu dài, Nghiêm mỗ chỉ lại nói hai câu. Lấy tạo nghệ đan đạo của đạo hữu, có thể đã từng nghe nói đến Trảm Linh Đan!

- Nếu đạo hữu cảm thấy có hứng thú với viên thuốc này, ba ngày sau, thành Đông, buổi tối, Nghiêm mỗ nguyện cùng đạo hữu trường đàm.

Thanh âm nói tới chỗ này, bỗng nhiên biến mất, hai mắt Mạnh Hạo lóe lên. Giờ phút này, bên ngoài thành, tiếng kêu thê lương không ngừng truyền ra, rồi dần dần biến mất. Toàn bộ khu vực bên ngoài thành trì, chỉ còn một vài tu sĩ cuối cùng, dùng bí pháp, dốc sức liều mạng chạy thoát. Những sự sống khác, toàn bộ đã trở thành thây khô.

Cùng lúc đó, ý thức của Mạnh Hạo ở trong gốc Kinh Thứ chủ cũng tiêu tán, chỉ còn lại một tia liên hệ mờ nhạt. Mà những cái gai nhọn tràn ngập thành trì, cũng cũng dần dần co rút lại phía sau, phân bố ở xung quanh thành trì, còn cái gốc Kinh Thức chủ, thì lại cực kỳ nổi bật.

Giờ phút này có tiếng kèn lệnh vang lên, đợt xâm nhập chính thức đầu tiên của Mặc Thổ và Tây Mạc, cho đến giờ phút này, không thể không lui bước. Có thể trận chiến tranh này còn chưa chấm dứt, tu sĩ Mặc Thổ cùng Tây Mạc, cho dù nhân số đã không còn nhiều lắm, nhưng rất xa có thể nhìn thấy, trong thiên địa có ngàn đạo cầu vồng đang gào thét đến.

Giờ phút này sắc trời đã không còn là đêm khuya, mà là sáng sớm, cảm giác mỏi mệt lan ra toàn bộ thành trì. Trong khoảng thời gian bình tĩnh khó có được này, Mạnh Hạo đứng lên, phía trước hắn, tứ đại trưởng lão cất bước đi tới.

Bốn người này đều có chút tiều tụy. Trong đó lão thái bà cùng Tứ trưởng lão còn mang theo thương thế. Sau khi bọn họ đi tới trước mặt Mạnh Hạo, thì lại phức tạp, nhìn Mạnh Hạo một cái.

- Kinh Thứ có thể tồn tại một tháng, một tháng này, hẳn là sẽ an toàn. Bốn người chúng ta sẽ cố hết sức giúp ngươi luyện chế Hàn Tuyết tằm.

Đại trưởng lão trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng nói, liếc nhìn thật sâu Mạnh Hạo, rồi quay người rời đi.

Mấy người Nhị trưởng lão, cùng lão thái bà, cũng đều mang theo vẻ phức tạp nhìn qua Mạnh Hạo, không nói gì, lần lượt rời đi. Về phần Hàn Tuyết San, bị lão thái bà mang đi, trước khi đi nàng liên tiếp quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Hạo, muốn nói lại thôi.


Tu sĩ cùng tộc nhân gia tộc Hàn Tuyết còn sống sót, chia nhau ra, người tu bổ thành trì, người sửa sang lại trận pháp. Cho dù trên lý luận, thời gian an toàn có tầm một tháng, nhưng thế sự vô thường, những chuẩn bị tất yếu nhất định phải có.

Tu sĩ toàn bộ thành, giờ phút này đều mỏi mệt rã rời, cho dù thương thế trên người đã khỏi, nhưng bại ý trong tâm rất khó tiêu tán. Nguyên một đám người trong trầm mặc ngồi xuống, khiến cho ở trong thành trì trở thành một mảnh yên tĩnh.

Xa xa, lại có một đám tu sĩ Tây Mạc nữa tiến đến, khiến cho nhân số đối nghịch với Thánh Tuyết thành, lần nữa đạt đến mấy ngàn người. Nhưng bọn họ lại không có phát động tiến công, mà là phân tán ra, một mực vây khốn Thánh Tuyết thành.

Mạnh Hạo cũng mỏi mệt, đi xuống thành trì. Nhưng trên đường phàm là tu sĩ gặp phải hắn, đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt kinh sợ, cúi đầu bái kiến, thậm chí còn có người không dám đối diện với ánh mắt của hắn.

Kinh Thứ xuất hiện, khiến cho Mạnh Hạo ở trong mắt mọi người, đã thành đại biểu cho khủng bố. Loại này khủng bố, cho dù thân phận đại sư, cũng không thể trung hoà.

Thậm chí tộc nhân gia tộc Hàn Tuyết, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, cũng đồng loạt hiện lên dáng vẻ cực kỳ cung kính. Một trận chiến vừa rồi, có thể nói Mạnh Hạo là người quyết định thắng bại, nếu không có Mạnh Hạo xuất hiện, giờ phút này Thánh Tuyết thành, sớm đã trở thành hài cốt.

Vì chống cự sự xâm chiếm của Mặc Thổ cung, gia tộc Hàn Tuyết căn cứ chiến công bất đồng, lấy ra không ít bảo vật. Giờ phút này, trong thời kỳ hòa bình ngắn ngủi có được, ở trong một cung điện trong thành, có không ít tu sĩ chạy đến, dùng trang bị chuyên gia ghi chép chiến công trên chiến trường, đi đổi lấy vật cần thiết.

Mạnh Hạo mang theo mỏi mệt, đang trên đường chuẩn bị trở về sân nhỏ, thấy được chỗ cung điện này, suy nghĩ một chút, liền đổi phương hướng, đi tới.

Ở đây có không ít người, tu sĩ ra ra vào vào, ước chừng có hơn một trăm người, so sánh với khi vực trống trải xung quanh, cũng chỉ có nơi đây, mới có thể náo nhiệt như vậy.

- Mạnh đại sư...


- Bái kiến Mạnh đại sư!

Mạnh Hạo vừa mới đi tới, lập tức đã bị người nhìn thấy, toàn bộ tu sĩ nơi đây, trong chớp mắt khi nhìn thấy Mạnh Hạo đi đến, đều chấn động tâm thần, vô ý thức cúi đầu ôm quyền, trên mặt còn có vẻ kính sợ không che dấu được.

Mạnh Hạo nhẹ gật đầu, đi qua đám người, đi tới trước một cái cột sáng cực lớn, trong cái đại điện này. Trong cái cột sáng hư ảo này, có một loạt danh tự, đằng sau mỗi một cái tên đó, đều có một con số.

Đây là chiến công trong lần thủ thành này, căn cứ vào số lượng địch nhân giết được khác nhau, chiến công thu hoạch được cũng khác nhau.

Ở bên cạnh cột sáng, có hai tộc nhân của gia tộc Hàn Tuyết, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, bọn họ lập tức đứng dậy, cung kính ôm quyền, cúi đầu thật sâu.

Những người khác ở xung quanh, cũng trong nháy mắt an tĩnh lại.

Mạnh Hạo không nói gì, nhìn về phía cột sáng, ánh mắt nhìn về phía danh tự xếp hạng đầu tiên trên đó.

- Mạnh đại sư, chiến công chín vạn bảy ngàn năm trăm bốn mươi hai (97,542)!

back top