Ngã Dục Phong Thiên

Chương 567: Trảm Linh tới!

Vị tu sĩ Tây Mạc này là một thanh niên, nghe vậy sắc mặt mãnh liệt biến đổi, nhưng không đợi thân thể y lui ra phía sau, La Xung đã lập tức quay đầu. Lời Mạnh Hạo nói với gã chính là ý chỉ, gã sẽ không chút do dự mà hoàn thành nó.

- Bắt lấy y!

Lúc La Xung cắn răng lên tiếng, những tu sĩ khác ở xung quanh chỉ chần chờ một chút, sau đó lập tức ra tay, mặc cho vị tu sĩ Tây Mạc kia giãy dụa, gào rú như thế nào, thì cũng chỉ là trong thời gian mấy hơi thở, đã bị hơn mười người xung quanh trực tiếp bắt lấy.

Thân thể thanh niên này run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

- Yêu chủ đại nhân coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, còn dám giãy dụa!

Ánh mắt La Xung hiện lên vẻ tàn nhẫn, hung hăng nhìn qua cái vị tu sĩ Tây Mạc này. Gã là mặc kệ hành động của bản thân lúc này sẽ khiến những tu sĩ Tây Mạc kia ghi hận cùng phản cảm. Với gã mà nói, giờ phút này nịnh nọt được Mạnh Hạo mới là sự tình quan trọng nhất.

- Yêu chủ đại nhân, không cần nói mượn, người này coi như là bái lễ của tại hạ, mong đại nhân nhận lấy cho.

La Xung nói xong, liền ra ý bảo tu sĩ sau lưng, lập tức có mấy người trong chần chờ, mang theo vị thanh niên Tây Mạc kia, sau khi tiến tới gần Kinh Thứ, liền ném thanh niên vẻ mặt bi phẫn này ra, rồi tranh thủ thời gian quay trở lại.

Làm xong những chuyện này, sau khi La Xung thấy Mạnh Hạo lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, mang theo thanh niên đang bi phẫn tuyệt vọng kia quay người trở về thành, thì gã mới chính thức thở ra một hơi, rồi vội vàng ôm quyền, quay người, tranh thủ thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất bay đi.

Hơn hai ngàn tu sĩ đi theo gã đến, lúc này cũng nhanh chóng bay lên, vây xung quanh gã, đám người di chuyển, còn mang theo lão giả Nguyên Anh mang mặt nạ bạc trực tiếp muốn đi xa. Giờ phút này gương mặt lão dưới mặt nạ đã cực kỳ khó coi.

- Mặc Thổ cung, phải cho Tây Mạc ta một lời giải thích thỏa đáng.




Khi một đoàn người đang chuẩn bị rời đi, một trong hai lão giả Nguyên Anh của Tây Mạc nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm không giận tự uy, truyền khắp bầu trời vùng đất này.

Nhưng khi lời nói của lão giả Nguyên Anh – Tây Mạc này vừa truyền ra, giữa không trung, nơi đám người La Xung đang muốn rời đi, đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh. Tiếng hừ lạnh này trong nháy mắt liền hóa thành gió lốc vù vù, kinh thiên động địa, khiến cho mặt đất chấn động ầm ầm, từng khe hở nháy mắt xuất hiện, thậm chí giữa không trung còn có một vết nứt không gian, bị cưỡng ép mở ra.

Cả mảnh thiên địa này giống như không cách nào có thể chống đỡ được với tiếng hừ lạnh này, cơ hồ muốn sụp đổ!

Trong khoảnh khắc tiếng hừ lạnh vang lên, sắc mặt lão giả Tây Mạc mở miệng lúc trước đại biến, thân thể lui vài bước về phía sau. Cùng lúc đó, đám người La Xung giữa không trung cũng nhao nhao lên, tâm thần chấn động, một đoàn người ngay ngắn dừng lại, hai mắt La Xung thì lại sáng lên, hô hấp dồn dập.

Dưới mặt đất, toàn bộ hung thú, giờ phút này đều run rẩy, phát ra tiếng kêu rên, nằm sấp trên mặt đất. Trên bầu trời, những hung thú đang bay lượn cũng run rẩy thân mình, không dám nhúc nhích.

Mấy ngàn tu sĩ trên mặt đất, tâm thần chấn động nổ vang, trong đầu chỉ còn lại một tiếng hừ lạnh này, khiến cho tất cả mọi người trong một chớp mắt đó, dường như đã mất đi hết năng lực suy nghĩ.

Bầu trời biến sắc, mặt đất nổ vang!

Bên phía Thánh Tuyết thành, vô số Kinh Thứ ở thời điểm đó trực tiếp nổ tung vỡ nát, từng tiếng kêu bén nhọn thê lương truyền ra. Toàn bộ thành trì, giờ khắc đó giống như là đất rung núi chuyển, phát ra tiếng nổ vang ngập trời, từng mảng tường thành sụp xuống, một đám Ngũ Tinh Giác bay giữa không trung vỡ nát hoàn toàn.

Trận pháp phòng hộ của toàn bộ thành trì, tuy rằng từng bị phá vỡ một lần, nhưng cũng đã được chữa trị, miễn cưỡng có thể chắp vá. Thế mà, chỉ một tiếng hừ lạnh này, lại lần nữa vỡ nát, mà lần vỡ nát này là trực tiếp biến thành tro bụi.

Trong thành trì, vô số ốc xá bỗng nhiên sụp xuống, toàn bộ tu sĩ trên tường thành sắc mặt đại biến, trực tiếp phun ra máu tươi, thậm chí có hơn một trăm tu sĩ Trúc Cơ trong đó, ở thời khắc này, thân thể lại trực tiếp sụp đổ, nổ tung.

Nếu không phải là tứ đại trưởng lão phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời thủ hộ tộc nhân gia tộc mình, e rằng gia tộc của bọn họ đã tử thương thêm vô số. Nhưng đại giá phải trả cho một lần ngăn cản này là, bốn vị tu sĩ Nguyên Anh đều phun ra máu tươi, nhất là vị lão thái bà kia, lúc trước đã có thương thế, giờ phút này gục xuống, tu vi tuột dốc, thân thể uể oải, thoáng qua đã già đi rất nhiều.


Mạnh Hạo sắc mặt đại biến, thân thể liên tục lui ra phía sau, nhưng vẫn phải phun ra bốn năm ngụm máu tươi. Lúc mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn lại, thì hắn thấy được, giờ phút này ở trên bầu trời, lại xuất hiện thêm một cái mặt trời!

Đó là một mặt trời màu đen, ở trong ánh nắng ban ngày, giống như từ một phương hướng khác mà đến. Nhưng mặt trời màu đen đó bỗng nhiên tới gần, khi cẩn thận nhìn lại, thì đó không phải là mặt trời, mà là một tu sĩ áo đen!

Y thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, nhưng cái loại cảm giác tang thương trên người y, lại hơn xa vẻ bề ngoài của y. Bao ngoài thân thể y là một tầng ánh sáng màu đen, hấp thu cắn nuốt tất cả hào quang xung quanh, cho nên, khi y đến, mới làm cho người ta có loại ảo giác, là một mặt trời màu đen.

Một cỗ uy áp cường đại theo y mà đến, giáng xuống mảnh đất này.

Tại sau lưng tu sĩ áo đen này, còn có một thanh niên đi theo. Thanh niên này mang vẻ mặt cung kinh, trong mắt còn có sự sùng bái cuồng nhiệt, chính là… Hàn Tuyết Tung!

- Trảm Linh!!!!

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hai mắt bỗng nhiên co rút lại.

Không chỉ có hắn như vậy, giờ phút này, tất cả mọi người bên trên thành trì, trong một chớp mắt này, tâm thần đều nổ vang.

- Bái kiến Trảm Linh Lão Tổ!!!

La Xung vẻ mặt kích động, lập tức quỳ lạy ở giữa không trung, toàn bộ tu sĩ xung quanh gã, đều xôn xao, trong lúc tâm thần vẫn còn chấn động, thì cũng ngay ngắn quỳ xuống vái lạy.


Mấy ngàn tu sĩ Mặc Thổ cung có mặt ở mảnh đất này, cũng đều không chút do dự, ngay ngắn quỳ xuống vái lạy.

- Bái kiến Trảm Linh Lão Tổ!

Tu sĩ Tây Mạc thì lại biến sắc, nhưng cũng không quỳ xuống, chỉ cúi đầu mà thôi. Còn hai lão giả Nguyên Anh của Tây Mạc thì thở sâu, cũng hơi cúi đầu bái kiến.

Trong lòng Mạnh Hạo trầm xuống, hắn nhìn vị trung niên hắc y trên bầu trời kia, hiểu ra rằng, trận chiến tranh này, cuối cùng đã không còn là thăm dò nữa, đã xuất hiện tu sĩ Trảm Linh có thể quyết định tất cả.

- Còn có hơn hai tháng nữa, Hàn Tuyết tằm mới có thể tế luyện xong…

Mạnh Hạo nhíu mày, thầm than một tiếng, đã lấy sẵn Như Ý Ấn từ trong túi trữ vật ra.

- Đành vậy, nếu Hàn Tuyết tằm đã không có cách nào đạt được, vậy thì chỉ có thể tìm những biện pháp khác để độ kiếp thôi.

Mạnh Hạo tiếc nuối trong lòng, nơi đây đã có tu sĩ Trảm Linh đến, vậy thì tất cả đã được xác định rồi.

- Nếu Huyết Ngao thức tỉnh, nếu tu vi ta đã tới Nguyên Anh…

Tầm mắt Mạnh Hạo lại nhìn về phía tu sĩ áo đen trên bầu trời, trong lòng lại thở dài lần nữa. Hắn biết rõ, cho dù mình có đến Nguyên Anh, nhưng trước mặt Trảm Linh thì vẫn chỉ là con kiến mà thôi.

- Trảm Linh … hiểu rõ đạo, tự trảm mình ba đao….

Cảnh giới Trảm Linh, đó là một cảnh giới truyền kỳ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Toàn bộ đại lục có thể có nhiều Kết Đan, cũng có không ít Nguyên Anh, nhưng tu sĩ đến cảnh giới Trảm Linh, theo Mạnh Hạo biết, ở trong Nam Vực khổng lồ cũng cực kỳ hiếm thấy, thường thường chính là người trấn giữ một đại tông môn.




Nghĩ đến Trảm Linh, Mạnh Hạo không cách nào tránh khỏi việc nghĩ tới Kháo Sơn Lão Tổ.

Nhìn tu sĩ áo đen từ giữa không trung hạ xuống, toàn bộ Thánh Tuyết thành là một mảnh tĩnh mịch, cảm xúc tuyệt vọng xuất hiện trong nội tâm của mỗi người. Gia tộc Hàn Tuyết cũng vậy, mà các tu sĩ khác cũng thế, tại thời khắc này, tất cả đều buông tha cho việc chống cự.

Ánh mắt Hàn Tuyết Tung hiện lên vẻ vui sướng khi người gặp họa, gã đi theo sau lưng tu sĩ áo đen, tầm mắt đảo qua những tộc nhân của gia tộc Hàn Tuyết trong thành trì, lộ ra vẻ âm lãnh vô tình.

Nhưng khi vị tu sĩ áo đen kia cách Thánh Tuyết thành chừng ngàn trượng, thì bước chân đột nhiên ngừng lại. Y đứng trên không, ánh mắt thâm thúy, mang theo một cỗ khí tức chí cao vô thượng, như là thiên đạo uy nghiêm, bao quát chúng sinh.

Y đứng ở nơi đó, giống như dung hợp với toàn bộ thiên địa, tuy hai mà một, lại giống như phân cách với thiên địa, ngưng tụ đạo thuộc về riêng y, thiên ý cũng khó mà xóa đi được.

Tất cả mọi người xung quanh, tại thời khắc này, giống như đều lấy ý chí của y làm trung tâm. Bởi vì y đã Trảm Linh, chém mình đao thứ nhất, còn chém tới cái gì, thì chỉ có người đã tới cảnh giới như y, mới có thể từ một ít dấu vết mà nhìn ra được.

- Hàn Tuyết đạo hữu, đã mấy trăm năm không gặp, ngươi vẫn còn kéo dài hơi tàn, chi bằng để lão phu tiễn ngươi một đoạn.

Ánh mắt tu sĩ áo đen đảo qua thành trì, không có bất kỳ tu sĩ nào lọt vào trong tầm mắt của y. Tầm mắt y là nhìn tới một bóng người toàn thân khô héo gần như là hài cốt, đang khoanh chân ngồi trên một cái tế đàn hình ngũ giác, trong một tòa cung điện dưới mặt đất, ở trong lòng tòa thành trì này.

- Vẫn còn ngủ say sao? Uổng công ta nhiều lần thăm dò. Mà thôi, trò khôi hài này cũng nên kết thúc rồi.

Tu sĩ áo đen cười cười, rồi lắc đầu, nâng tay phải vung ra.

Toàn bộ mặt đất ầm sụp xuống, một vết nứt to xuất hiện trên mặt đất, dưới nền thành trì.

Đúng lúc này, bên tai Mạnh Hạo bỗng nhiên truyền đến thanh âm tang thương lúc trước.

back top