- Chẳng lẽ…
- Nếu lão phu không có đoán sai, người này chính hậu duệ của gia tộc Hàn Tuyết năm đó. Lúc trước lão phu lấy được tin tức là khi Thánh Tuyết thành ở Mặc Thổ sụp đổ, thì gia tộc Hàn Tuyết rời Mặc Thổ đi Nam Vực. Bất quá bây giờ xem ra, còn có một ít tộc nhân, lựa chọn trở về Tây Mạc.
Tế tự mặt đất mỉm cười.
- Cái này cũng giải thích, vì sao người này trở thành khách khanh của bộ tộc ta đã nửa năm, nhưng chúng ta lại không thể nhận được chút tin tức nào người này ở Tây Mạc. Bởi vì hắn là từ Mặc Thổ chạy tới, trên đường sợ là lo lắng bị đuổi giết nên không dám lộ dấu vết gì, lí do lựa chọn Ô Đạt bộ có lẽ phần lớn là vì tị nạn.
- Việc này...
Đại trưởng lão Ô Đạt bộ tim đập thình thịch, gã quá rõ ràng truyền thuyết của gia tộc Hàn Tuyết năm đó. Khi đó Tư Long Phương Mộc cường đại cùng khủng bố cỡ nào.
- Ta sẽ cùng với tộc công thương nghị về vấn đề này. Nhưng mà... Ô Đạt bộ tuy nhỏ, thì chúng ta vẫn có thể che chở được một hậu duệ gia tộc Hàn Tuyết!
- Điều duy nhất cần lo lắng là không phải hắn sẽ chạm phải địch nhân, mà là như thế nào làm cho hắn cam tâm tình nguyện trở thành khách khanh của Ô Đạt bộ ta. Nếu người này là hậu duệ của gia tộc Hàn Tuyết, thì sẽ có thiên phú Tư Long, nếu có đầy đủ tài nguyên cùng cơ hội, hắn có thể trở thành Tư Long cấp chín cũng không phải là không có khả năng!
- Có lẽ, có thể cho hắn một cơ hội để cảm ngộ Tổ Thụ. Mặc Tử đại sư năm đó chính là tại lần đầu tiên cảm ngộ Tổ Thụ thì bước vào đến Tư Long cấp sáu.
Mắt tế tự mặt đất lộ ra vẻ suy tư, vung tay áo, xoay người hóa thành cầu vồng, đi thẳng lên đỉnh núi.
Khi hai người bọn họ nói chuyện với nhau về thân phận của Mạnh Hạo, thì Mạnh Hạo đã về tới phía sau núi, vào trong sân chỗ nuôi dưỡng dị yêu của hắn. Cùng đi với hắn là hơn mười con dị yêu phía sau, lập tức làm oanh động tất cả tu sĩ ở khu vực này. Cả đám đều hoảng sợ, ngơ ngác nhìn theo đàn dị yêu phía sau Mạnh Hạo.
Cho đến khi Mạnh Hạo bước chân vào trong sân, những ánh mắt này cũng vẫn mang theo rung động cùng khó tin, nhỏ giọng bàn tán cùng nhau. Rất nhanh, chuyện Mạnh Hạo chiến đấu cùng dị yêu của Tư Long cấp năm - Mặc Phương đại sư, lập tức truyền khắp cả bộ lạc. Mỗi người khi nghe được chuyện này, lại biết được Mạnh Hạo có năm con Thanh Mộc lang, mà toàn bộ năm con đều biến dị, đều hít vào một hơi, sắc mặt hoảng sợ đến cực điểm.
Sau khi về tới sân, Mạnh Hạo không để ý tới đàn dị yêu, mà là đưa mắt tập trung quan sát trên thân con dơi màu đen. Hai mắt hắn lóe lên, dường như có yêu khí ngưng tụ trong mắt, hắn cẩn thận nhìn lại.
Cái nhìn lại này làm Mạnh Hạo nghi hoặc, trên mặt dần dần lộ ra vẻ cổ quái. Lúc này hắn cũng thật sự nghiêm túc nhìn chăm chú, dần dần Mạnh Hạo nhìn thấy bên trong thân thể con dơi màu đen có một thanh kiếm gỗ!
Khoảnh khắc cảm nhận được kiếm gỗ, hai mắt Mạnh Hạo lấp lánh như sao, trong lòng lại nhấc lên khiếp sợ, hắn đang ngồi khoanh chân, trong chớp mắt liền đứng bật dậy.
Tại khoảnh khắc hắn đứng lên thì bầu trời dường như trở nên nhỏ bé hơn, toàn bộ thế giới bị thay thế bởi thân hình của Mạnh Hạo. Hắn đứng lên tạo nên một cơn gió lốc, hắn đứng lên tạo nên sấm chớp ngập trời.
Đầu óc Mạnh Hạo ù ù, chấn động đến từ sâu trong tâm hồn, làm cho khí thế trên người hắn khuếch tán ra ngoài, trong chốc lát, đã bao phủ toàn bộ sân, khiến cho đàn dị yêu toàn thân run run. Trong khoảnh khắc này, ánh mắt chúng nhìn về phía Mạnh Hạo mang theo sự sợ hãi trước đây chưa từng có. Tất cả đều nức nở nằm sấp xuống mặt đất, không dám nhúc nhích.
Ngay cả thân thể Đại Mao cũng chấn động, cúi đầu xuống, hướng về phía Mạnh Hạo, con dơi màu đen kia cũng lạnh run ở giữa không trung. Tuy rằng nó có chỗ bất phàm, nhưng khi đối mặt với uy áp ngưng tụ từ Hoàn Mỹ Kim Đan hậu kỳ cùng thân phận Phong Yêu sư của Mạnh Hạo, khiến nó có một loại ý nghĩ mãnh liệt. Tựa như chỉ cần một ý niệm của người tu sĩ trước mắt này, bản thân nó cũng có thể trở thành tro bụi trong nháy mắt.
Một điểm này so với chủ nhân trước đó của nó là Mặc Phương, thì hoàn toàn khác hẳn.
Tại giữa không trung bên trong sân, giờ phút này sấm sét vang dội, từng đợt tia chớp bỗng nhiên xẹt qua. Tất cả khí tức bên trong sân ngay tại lúc này bỗng cuồng loạn khắp nơi, dường như ngăn cách khu vực này ra khỏi trời đất, đã hình thành một thế giới thuộc về Mạnh Hạo.
Lúc này ở trên người Mạnh Hạo có ánh sáng khuyếch tán ra, giờ phút này đã không tìm thấy một chút khí chất thư sinh yếu đuối nào trên người hắn nữa, mà thay vào đó là một cỗ khí thế của kẻ mạnh, có thể khởi động cả trời đất. Giây phút này Mạnh Hạo không phải là thư sinh nữa, mà trở thành Kim Đan hậu kỳ, nhưng sức chiến đấu lại bằng với kẻ đã là Nguyên Anh!
Nhưng mà tất cả chuyện này…Nếu theo góc nhìn của người bên ngoài thì vẫn là gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra cả. Chỉ có tại bên trong sân mới có thể cảm nhận được, trên người Mạnh Hạo trong chớp mắt, đã phát ra ý chí của cường giả.
Mạnh Hạo nhìn về phía con dơi màu đen đang run rẩy thật lâu, sau đó hắn nhắm lại hai mắt, nhưng lại ngay lập tức mở mắt ra. Sấm sét biến mất, tia chớp không còn, cuồng bạo trong sân khoảnh khắc tan đi. Thân thể Mạnh Hạo trở lại bình thường, không còn là cường giả vĩ ngạn kia, mà lại hóa thân thành thư sinh yếu đuối tầm thường.
- Kiếm gỗ này…
Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm. Tay phải nâng lên nắm một cái trong không trung, ngay lập tức con dơi màu đen đang run rẩy không thể giãy dụa, bị kéo về phía Mạnh Hạo, thân thể bị bắt trong tay Mạnh Hạo.
Sợ hãi mãnh liệt dâng lên trong lòng con dơi màu đen, hiển lộ trong đôi mắt của nó. Đối với nó thì Mạnh Hạo khủng bố giống như thiên uy, còn có yêu khí lượn lờ trên người Mạnh Hạo đã hình thành áp chế gần như cùng một cấp bậc đối với nó.
Mạnh Hạo nắm lấy con dơi màu đen, ánh mắt trầm tư, một lát sau hắn bỗng nhiên nâng lên tay trái đâm vào trong thân thể con dơi màu đen. Thống khổ khi bị xé rách làm cho con dơi màu đen run rẩy lợi hại hơn, mạng sống của nó đang trôi qua rất nhanh. Nhưng cùng lúc đó, tay trái Mạnh Hạo trào ra yêu khí, cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong cơ thể của nó, bù lại phần sinh mệnh bị tổn thất.
Tay trái Mạnh Hạo xâm nhập dần dần cho đến khi, ở một mảnh máu thịt bên trong cơ thể con dơi màu đen, Mạnh Hạo cầm phần đầu của một thanh kiếm gỗ, khoảnh khắc nắm được chuôi kiếm gỗ này thì hắn mạnh mẽ rút kiếm ra.
Máu tươi bắn tung tóe, con dơi màu đen kêu thảm thiết. Thân thể lui về phía sau, giãy dụa muốn bay lên nhưng lại phù phù rơi trên mặt đất. Nó giống như đang hấp hối, nhưng đôi mắt nó lại lộ ra vẻ kích động cùng cảm kích, mặc dù thân thể run run, nhưng sinh cơ của nó lại không ngừng được kéo lên.
Thanh kiếm kia đã rời khỏi thân thể của nó, thứ ngăn trở nó tu hành giờ phút này đã được Mạnh Hạo lấy ra, tu vi của nó lập tức khôi phục lại.
- Nếu lão phu không có đoán sai, người này chính hậu duệ của gia tộc Hàn Tuyết năm đó. Lúc trước lão phu lấy được tin tức là khi Thánh Tuyết thành ở Mặc Thổ sụp đổ, thì gia tộc Hàn Tuyết rời Mặc Thổ đi Nam Vực. Bất quá bây giờ xem ra, còn có một ít tộc nhân, lựa chọn trở về Tây Mạc.
Tế tự mặt đất mỉm cười.
- Cái này cũng giải thích, vì sao người này trở thành khách khanh của bộ tộc ta đã nửa năm, nhưng chúng ta lại không thể nhận được chút tin tức nào người này ở Tây Mạc. Bởi vì hắn là từ Mặc Thổ chạy tới, trên đường sợ là lo lắng bị đuổi giết nên không dám lộ dấu vết gì, lí do lựa chọn Ô Đạt bộ có lẽ phần lớn là vì tị nạn.
- Việc này...
Đại trưởng lão Ô Đạt bộ tim đập thình thịch, gã quá rõ ràng truyền thuyết của gia tộc Hàn Tuyết năm đó. Khi đó Tư Long Phương Mộc cường đại cùng khủng bố cỡ nào.
- Ta sẽ cùng với tộc công thương nghị về vấn đề này. Nhưng mà... Ô Đạt bộ tuy nhỏ, thì chúng ta vẫn có thể che chở được một hậu duệ gia tộc Hàn Tuyết!
- Điều duy nhất cần lo lắng là không phải hắn sẽ chạm phải địch nhân, mà là như thế nào làm cho hắn cam tâm tình nguyện trở thành khách khanh của Ô Đạt bộ ta. Nếu người này là hậu duệ của gia tộc Hàn Tuyết, thì sẽ có thiên phú Tư Long, nếu có đầy đủ tài nguyên cùng cơ hội, hắn có thể trở thành Tư Long cấp chín cũng không phải là không có khả năng!
- Có lẽ, có thể cho hắn một cơ hội để cảm ngộ Tổ Thụ. Mặc Tử đại sư năm đó chính là tại lần đầu tiên cảm ngộ Tổ Thụ thì bước vào đến Tư Long cấp sáu.
Mắt tế tự mặt đất lộ ra vẻ suy tư, vung tay áo, xoay người hóa thành cầu vồng, đi thẳng lên đỉnh núi.
Khi hai người bọn họ nói chuyện với nhau về thân phận của Mạnh Hạo, thì Mạnh Hạo đã về tới phía sau núi, vào trong sân chỗ nuôi dưỡng dị yêu của hắn. Cùng đi với hắn là hơn mười con dị yêu phía sau, lập tức làm oanh động tất cả tu sĩ ở khu vực này. Cả đám đều hoảng sợ, ngơ ngác nhìn theo đàn dị yêu phía sau Mạnh Hạo.
Cho đến khi Mạnh Hạo bước chân vào trong sân, những ánh mắt này cũng vẫn mang theo rung động cùng khó tin, nhỏ giọng bàn tán cùng nhau. Rất nhanh, chuyện Mạnh Hạo chiến đấu cùng dị yêu của Tư Long cấp năm - Mặc Phương đại sư, lập tức truyền khắp cả bộ lạc. Mỗi người khi nghe được chuyện này, lại biết được Mạnh Hạo có năm con Thanh Mộc lang, mà toàn bộ năm con đều biến dị, đều hít vào một hơi, sắc mặt hoảng sợ đến cực điểm.
Sau khi về tới sân, Mạnh Hạo không để ý tới đàn dị yêu, mà là đưa mắt tập trung quan sát trên thân con dơi màu đen. Hai mắt hắn lóe lên, dường như có yêu khí ngưng tụ trong mắt, hắn cẩn thận nhìn lại.
Cái nhìn lại này làm Mạnh Hạo nghi hoặc, trên mặt dần dần lộ ra vẻ cổ quái. Lúc này hắn cũng thật sự nghiêm túc nhìn chăm chú, dần dần Mạnh Hạo nhìn thấy bên trong thân thể con dơi màu đen có một thanh kiếm gỗ!
Khoảnh khắc cảm nhận được kiếm gỗ, hai mắt Mạnh Hạo lấp lánh như sao, trong lòng lại nhấc lên khiếp sợ, hắn đang ngồi khoanh chân, trong chớp mắt liền đứng bật dậy.
Tại khoảnh khắc hắn đứng lên thì bầu trời dường như trở nên nhỏ bé hơn, toàn bộ thế giới bị thay thế bởi thân hình của Mạnh Hạo. Hắn đứng lên tạo nên một cơn gió lốc, hắn đứng lên tạo nên sấm chớp ngập trời.
Đầu óc Mạnh Hạo ù ù, chấn động đến từ sâu trong tâm hồn, làm cho khí thế trên người hắn khuếch tán ra ngoài, trong chốc lát, đã bao phủ toàn bộ sân, khiến cho đàn dị yêu toàn thân run run. Trong khoảnh khắc này, ánh mắt chúng nhìn về phía Mạnh Hạo mang theo sự sợ hãi trước đây chưa từng có. Tất cả đều nức nở nằm sấp xuống mặt đất, không dám nhúc nhích.
Ngay cả thân thể Đại Mao cũng chấn động, cúi đầu xuống, hướng về phía Mạnh Hạo, con dơi màu đen kia cũng lạnh run ở giữa không trung. Tuy rằng nó có chỗ bất phàm, nhưng khi đối mặt với uy áp ngưng tụ từ Hoàn Mỹ Kim Đan hậu kỳ cùng thân phận Phong Yêu sư của Mạnh Hạo, khiến nó có một loại ý nghĩ mãnh liệt. Tựa như chỉ cần một ý niệm của người tu sĩ trước mắt này, bản thân nó cũng có thể trở thành tro bụi trong nháy mắt.
Một điểm này so với chủ nhân trước đó của nó là Mặc Phương, thì hoàn toàn khác hẳn.
Tại giữa không trung bên trong sân, giờ phút này sấm sét vang dội, từng đợt tia chớp bỗng nhiên xẹt qua. Tất cả khí tức bên trong sân ngay tại lúc này bỗng cuồng loạn khắp nơi, dường như ngăn cách khu vực này ra khỏi trời đất, đã hình thành một thế giới thuộc về Mạnh Hạo.
Lúc này ở trên người Mạnh Hạo có ánh sáng khuyếch tán ra, giờ phút này đã không tìm thấy một chút khí chất thư sinh yếu đuối nào trên người hắn nữa, mà thay vào đó là một cỗ khí thế của kẻ mạnh, có thể khởi động cả trời đất. Giây phút này Mạnh Hạo không phải là thư sinh nữa, mà trở thành Kim Đan hậu kỳ, nhưng sức chiến đấu lại bằng với kẻ đã là Nguyên Anh!
Nhưng mà tất cả chuyện này…Nếu theo góc nhìn của người bên ngoài thì vẫn là gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra cả. Chỉ có tại bên trong sân mới có thể cảm nhận được, trên người Mạnh Hạo trong chớp mắt, đã phát ra ý chí của cường giả.
Mạnh Hạo nhìn về phía con dơi màu đen đang run rẩy thật lâu, sau đó hắn nhắm lại hai mắt, nhưng lại ngay lập tức mở mắt ra. Sấm sét biến mất, tia chớp không còn, cuồng bạo trong sân khoảnh khắc tan đi. Thân thể Mạnh Hạo trở lại bình thường, không còn là cường giả vĩ ngạn kia, mà lại hóa thân thành thư sinh yếu đuối tầm thường.
- Kiếm gỗ này…
Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm. Tay phải nâng lên nắm một cái trong không trung, ngay lập tức con dơi màu đen đang run rẩy không thể giãy dụa, bị kéo về phía Mạnh Hạo, thân thể bị bắt trong tay Mạnh Hạo.
Sợ hãi mãnh liệt dâng lên trong lòng con dơi màu đen, hiển lộ trong đôi mắt của nó. Đối với nó thì Mạnh Hạo khủng bố giống như thiên uy, còn có yêu khí lượn lờ trên người Mạnh Hạo đã hình thành áp chế gần như cùng một cấp bậc đối với nó.
Mạnh Hạo nắm lấy con dơi màu đen, ánh mắt trầm tư, một lát sau hắn bỗng nhiên nâng lên tay trái đâm vào trong thân thể con dơi màu đen. Thống khổ khi bị xé rách làm cho con dơi màu đen run rẩy lợi hại hơn, mạng sống của nó đang trôi qua rất nhanh. Nhưng cùng lúc đó, tay trái Mạnh Hạo trào ra yêu khí, cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong cơ thể của nó, bù lại phần sinh mệnh bị tổn thất.
Tay trái Mạnh Hạo xâm nhập dần dần cho đến khi, ở một mảnh máu thịt bên trong cơ thể con dơi màu đen, Mạnh Hạo cầm phần đầu của một thanh kiếm gỗ, khoảnh khắc nắm được chuôi kiếm gỗ này thì hắn mạnh mẽ rút kiếm ra.
Máu tươi bắn tung tóe, con dơi màu đen kêu thảm thiết. Thân thể lui về phía sau, giãy dụa muốn bay lên nhưng lại phù phù rơi trên mặt đất. Nó giống như đang hấp hối, nhưng đôi mắt nó lại lộ ra vẻ kích động cùng cảm kích, mặc dù thân thể run run, nhưng sinh cơ của nó lại không ngừng được kéo lên.
Thanh kiếm kia đã rời khỏi thân thể của nó, thứ ngăn trở nó tu hành giờ phút này đã được Mạnh Hạo lấy ra, tu vi của nó lập tức khôi phục lại.