Tại lúc dị tướng thiên địa xuất hiện, toàn bộ đệ tử ngoại tông
Kháo Sơn Tông đều lộ ra thần sắc rung động, ngơ ngác nhìn bầu trời, đầu
óc ù ù, không tự chủ mà lộ vẻ mờ mịt, thiên địa biến hóa này làm bọn họ
không thể hiểu được.
Nhìn lên trời cao, thấy kinh văn tràn
ngập kim quang kia, trong lòng đám đệ tử ngoại tông đều kinh hãi mà đập
rộn lên, tên mập vẫn cầm kiếm vảy cá mài răng, phát ra tiếng loạt xọat,
giờ phút này, gã cũng ngẩn người, suýt chút nữa làm đầu lưỡi bị thương.
Thượng Quan Tu vốn đang bế quan, giờ phút này mạnh mẽ ngẩng đầu, sau
khi nhìn rõ trên bầu trời, toàn thân gã run rẩy, lộ ra ánh mắt không thể tin. Ngay sau đó, gã biến sắc, không biết nhớ ra cái gì mà cực kỳ hoảng sợ. Gã lập tức đứng dậy vọt đi, trong phòng gã liền xuất hiện một
truyền tống trận không biết đã bố trí bao nhiêu năm.
Gã dùng tốc độ nhanh nhất có thể, trong nháy mắt liền bước vào trong trận pháp, đảo mắt liền biến mất.
Cùng lúc đó, trong đại điện Đông Phong, ba người Mạnh Hạo mới xuất
hiện, Hà Lạc Hoa hoàn toàn biến sắc, mạnh mẽ lao ra nhìn lên bầu trời,
sắc mặt lão trở nên tái nhợt, thân hình lảo đảo lui về sau, cực kỳ khó
coi.
Âu Dương đại trưởng lão cũng không chậm, đã sớm vọt ra đại điện, lão cũng âm trầm nhìn trời cao.
- Các ngươi đã kích động cái gì trong nơi lão tổ bế quan?
Âu Dương đại trưởng lão quay đầu, giờ khắc này, lão cực kỳ nghiêm túc, thậm chí lời lẽ còn mang theo nghiêm khắc.
- Ba người đệ tử vừa ra khỏi nơi lão tổ bế quan liền xuất hiện một cái
bia đá, nhưng đệ tử lo lắng tấm bia đá này sẽ làm đưa tới tai họa cho
tông môn, cố ý không mang ra, chỉ ghi lại kinh văn trên đó mà thôi!
Trần Phàm chua xót mở miệng, lấy ra ngọc giản. Hai người Mạnh Hạo, Hứa
Thanh cũng lấy ra ngọc giản ghi lại kinh văn đưa cho Âu Dương đại trưởng lão.
- Đây là…
Vừa nhìn thấy, ánh mắt Âu Dương đại trưởng lão lộ vẻ khó tin.
- Không cần nhìn nữa, đó là giả, vô luận là tấm bia đá hay là dị tượng trên trời kia đều là giả!
Hà Lạc Hoa thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn mặt đất, sau một lúc mới lắc đầu.
- Các tông môn khác ở Triệu quốc cũng sắp tới rồi, một kiếp này, Kháo
Sơn Tông không thể tránh khỏi. Bọn họ là vì lão tổ mà đến!
Hà Lạc Hoa vung tay, lập tức toàn bộ Kháo Sơn Tông nổ vang, một vầng sáng hiện ra, bao phủ tám hướng.
- Ba người các ngươi thân là đệ tử nội môn, chờ đợi trong đại điện đi!
Gần như khi Hà Lạc Hoa nói ra lời này, trên không trung lóe lên từng
chùm sáng, phát ra từng âm thanh bén nhọn như muốn xuyên thủng vầng
sáng, cùng lúc đó, bốn phương tám hướng có gần hai mươi chùm sáng đang
bay nhanh tới.
Cũng chỉ trong chớp mắt, những chùm sáng kia
đã xuất hiện bên ngoài màn sáng của Kháo Sơn Tông. Từng đợt uy áp buông
xuống làm cho mặt đất chấn động, ngọn núi bốn phía rung chuyển như muốn
sụp đổ. Núi hoang bốn phía đều trở nên yên tĩnh, tất cả hung thú đều run rẩy, không dám phát ra thanh âm.
Gần hai mươi người trên trời kia, trong đó có sáu người làm trung tâm.
Sáu người này, bốn nam hai nữ, đều đã già khọm, một thân trường bào quý
phái, lộ ra tu vi làm cho thiên địa biến sắc.
Sau lưng sáu
người này, mỗi người đều có hai, ba người đi theo, dù là tu sĩ tùy tùng
nhưng tu vi cũng bằng với Âu Dương đại trưởng lão. Gần hai mươi người
này, có thể nói là toàn bộ lực lượng cao nhất của Triệu quốc, giờ phút
này tất cả đều tới Kháo Sơn Tông, như là mây đen áp đỉnh.
- Kháo Sơn Tông!
Tiếng quát từ trên vọng xuống, như thiên lôi cuồn cuộn, trong phút chốc vang lên bốn phương. Làm cho lầu các ngoại tông Kháo Sơn Tông đều bị
nứt toác, phần lớn đệ tử ngoại tông đều phun ra máu tươi, lộ vẻ sợ hãi.
- Phong Hàn Tông, uy phong thật lớn a!
Hà Lạc Hoa đứng trên đỉnh núi, hừ lạnh một tiếng, thanh âm như lôi
đình, ép ngược lại người kia. Lão vung tay, thiên địa lập tức nổ vang,
chỉ phong vô hình gào thét mà lên, lao thẳng tới đối phương. Chỉ phong
vừa tới gần, nhất thời gầm nhẹ, hư không xung quanh thân thể người kia
liền hóa thành màu đen, giống như tạo nên một cái mồm to muốn cắn nuốt
lão quái Kết Đan của Phong Hàn Tông này, làm cho lão già của Phong Hàn
Tông biến sắc, thân mình không chút do dự nhanh chóng lui về sau.
- Đủ rồi, Hà đạo hữu, thiên địa dị tượng xuất hiện từ trong Kháo Sơn Tông của ngươi, việc này ngươi cần phải nói rõ.
Trong sáu người Kết Đan kia, một lão giả mang trường bào màu tím, thêu
hoa văn ống sáo, nhíu mày vung tay nói. Màu đen trong hư không liền tiêu tán vô hình. Lão cúi đầu nhìn Hà Lạc Hoa, dù nói nhẹ nhàng nhưng khí
thế bức người.
Giờ khắc này, ngoại tông một mảnh tịch mịch,
bóng ma tử vong bao phủ trong lòng mọi người. Ba người Mạnh Hạo đều trầm mặc, bọn họ đều rõ ràng, những người bên ngoài kia đều có tu vi khủng
bố, chỉ cần vung tay liền dễ dàng giết chết mình.
Mạnh Hạo
thầm chấn động, hắn nhìn những kẻ trên bầu trời ngoài đại điện, đây là
lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều cường giả như vậy, khát vọng trở nên
cường đại càng thêm mãnh liệt hơn.
Trên Đông Phong, Hà Lạc Hoa trầm mặc, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở dài một hồi.
- Nói cái gì? Thiên địa dị tượng kia, vì sao xuất hiện thì Hà mỗ cũng không biết!
- Bó tay chịu trói, mở ra đại trận của Kháo Sơn Tông của ngươi. Để cho
thần thức của chúng ta tìm kiếm, đây chính là khai báo. Nếu không, chớ
trách chúng ta không niệm tình đều là tu sĩ Triệu quốc mà ra tay hủy
trận pháp, diệt Kháo Sơn Tông!
Lão già áo bào tím lộ ra sát khí, âm trầm nói.
- Diệt Kháo Sơn Tông ta…
Hà Lạc Hoa bỗng nhiên cười, lão cười càng lúc càng lớn, tiếng cười
truyền khắp toàn bộ Kháo Sơn Tông, quanh quẩn trong thiên địa. Trong
tiếng cười của lão, thấy được Âu Dương ở một bên ý tứ liều chết, thấy
được ba đệ tử nội môn trong đại điện trầm mặc, thấy được phần đông đệ tử ngoại tông thất khiếu chảy máu, cũng nhìn thấy sự tuyệt vọng cùng bất
lực của bọn họ.
Lấy gì mà chống cự, lấy gì để có thể làm cho đệ tử Kháo Sơn Tông sống sót, lấy gì để tránh thoát một kiếp này....
- Chỉ cần ta còn làm Chưởng môn Kháo Sơn Tông một ngày, ta sẽ không cho phép người ngoài khi nhục Kháo Sơn Tông ta. Nhưng ta quả thật không có
cách nào bảo vệ mọi người…
Tiếng cười của Hà Lạc Hoa mang theo bi thương, nhưng trong mơ hồ còn có chút giải thoát.
- Kháo Sơn Tông, dù các ngươi không bị diệt thì cũng không duy trì được bao lâu, nếu đã thế… Hôm nay Kháo Sơn Tông liền giải tán, mấy tòa sơn
phong này, ta không cần!
Hà Lạc Hoa phất tay, thân hình bay lên,
Âu Dương ngẩn người, cũng trầm mặc bay theo. Hai người đứng trên bầu
trời, nhìn xuống Kháo Sơn Tông, nhìn gia viên đã từng sống mấy giáp,
thần sắc lộ vẻ bi thương.
- Chúng đệ tử nghe lệnh, hôm nay
Kháo Sơn Tông giải tán, từ nay về sau, các ngươi không còn là người Kháo Sơn Tông! Thế gian này không còn Kháo Sơn Tông!
Hai mắt Hà Lạc
Hoa lộ ra tơ máu, giờ phút này, đám cường giả Triệu quốc bị lời nói của
Hà Lạc Hoa làm chấn kinh, chỉ cười lạnh.
- Các ngươi vừa lòng rồi chứ! Nơi này có chí bảo cũng được, không có quan hệ gì với lão phu, cũng không có quan hệ gì với đám nhỏ không có tông môn phía dưới. Nếu
các ngươi dám đả thương người, lão phu liền nổ tung trận pháp… Chúng ta
đồng quy vu tận!
Hà Lạc Hoa nói chém đinh chặt sắt, trong lời nói tràn ngập hận ý, làm cho những cường giả Triệu quốc không thể bình tĩnh.
Kháo Sơn Tông đều lộ ra thần sắc rung động, ngơ ngác nhìn bầu trời, đầu
óc ù ù, không tự chủ mà lộ vẻ mờ mịt, thiên địa biến hóa này làm bọn họ
không thể hiểu được.
Nhìn lên trời cao, thấy kinh văn tràn
ngập kim quang kia, trong lòng đám đệ tử ngoại tông đều kinh hãi mà đập
rộn lên, tên mập vẫn cầm kiếm vảy cá mài răng, phát ra tiếng loạt xọat,
giờ phút này, gã cũng ngẩn người, suýt chút nữa làm đầu lưỡi bị thương.
Thượng Quan Tu vốn đang bế quan, giờ phút này mạnh mẽ ngẩng đầu, sau
khi nhìn rõ trên bầu trời, toàn thân gã run rẩy, lộ ra ánh mắt không thể tin. Ngay sau đó, gã biến sắc, không biết nhớ ra cái gì mà cực kỳ hoảng sợ. Gã lập tức đứng dậy vọt đi, trong phòng gã liền xuất hiện một
truyền tống trận không biết đã bố trí bao nhiêu năm.
Gã dùng tốc độ nhanh nhất có thể, trong nháy mắt liền bước vào trong trận pháp, đảo mắt liền biến mất.
Cùng lúc đó, trong đại điện Đông Phong, ba người Mạnh Hạo mới xuất
hiện, Hà Lạc Hoa hoàn toàn biến sắc, mạnh mẽ lao ra nhìn lên bầu trời,
sắc mặt lão trở nên tái nhợt, thân hình lảo đảo lui về sau, cực kỳ khó
coi.
Âu Dương đại trưởng lão cũng không chậm, đã sớm vọt ra đại điện, lão cũng âm trầm nhìn trời cao.
- Các ngươi đã kích động cái gì trong nơi lão tổ bế quan?
Âu Dương đại trưởng lão quay đầu, giờ khắc này, lão cực kỳ nghiêm túc, thậm chí lời lẽ còn mang theo nghiêm khắc.
- Ba người đệ tử vừa ra khỏi nơi lão tổ bế quan liền xuất hiện một cái
bia đá, nhưng đệ tử lo lắng tấm bia đá này sẽ làm đưa tới tai họa cho
tông môn, cố ý không mang ra, chỉ ghi lại kinh văn trên đó mà thôi!
Trần Phàm chua xót mở miệng, lấy ra ngọc giản. Hai người Mạnh Hạo, Hứa
Thanh cũng lấy ra ngọc giản ghi lại kinh văn đưa cho Âu Dương đại trưởng lão.
- Đây là…
Vừa nhìn thấy, ánh mắt Âu Dương đại trưởng lão lộ vẻ khó tin.
- Không cần nhìn nữa, đó là giả, vô luận là tấm bia đá hay là dị tượng trên trời kia đều là giả!
Hà Lạc Hoa thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn mặt đất, sau một lúc mới lắc đầu.
- Các tông môn khác ở Triệu quốc cũng sắp tới rồi, một kiếp này, Kháo
Sơn Tông không thể tránh khỏi. Bọn họ là vì lão tổ mà đến!
Hà Lạc Hoa vung tay, lập tức toàn bộ Kháo Sơn Tông nổ vang, một vầng sáng hiện ra, bao phủ tám hướng.
- Ba người các ngươi thân là đệ tử nội môn, chờ đợi trong đại điện đi!
Gần như khi Hà Lạc Hoa nói ra lời này, trên không trung lóe lên từng
chùm sáng, phát ra từng âm thanh bén nhọn như muốn xuyên thủng vầng
sáng, cùng lúc đó, bốn phương tám hướng có gần hai mươi chùm sáng đang
bay nhanh tới.
Cũng chỉ trong chớp mắt, những chùm sáng kia
đã xuất hiện bên ngoài màn sáng của Kháo Sơn Tông. Từng đợt uy áp buông
xuống làm cho mặt đất chấn động, ngọn núi bốn phía rung chuyển như muốn
sụp đổ. Núi hoang bốn phía đều trở nên yên tĩnh, tất cả hung thú đều run rẩy, không dám phát ra thanh âm.
Gần hai mươi người trên trời kia, trong đó có sáu người làm trung tâm.
Sáu người này, bốn nam hai nữ, đều đã già khọm, một thân trường bào quý
phái, lộ ra tu vi làm cho thiên địa biến sắc.
Sau lưng sáu
người này, mỗi người đều có hai, ba người đi theo, dù là tu sĩ tùy tùng
nhưng tu vi cũng bằng với Âu Dương đại trưởng lão. Gần hai mươi người
này, có thể nói là toàn bộ lực lượng cao nhất của Triệu quốc, giờ phút
này tất cả đều tới Kháo Sơn Tông, như là mây đen áp đỉnh.
- Kháo Sơn Tông!
Tiếng quát từ trên vọng xuống, như thiên lôi cuồn cuộn, trong phút chốc vang lên bốn phương. Làm cho lầu các ngoại tông Kháo Sơn Tông đều bị
nứt toác, phần lớn đệ tử ngoại tông đều phun ra máu tươi, lộ vẻ sợ hãi.
- Phong Hàn Tông, uy phong thật lớn a!
Hà Lạc Hoa đứng trên đỉnh núi, hừ lạnh một tiếng, thanh âm như lôi
đình, ép ngược lại người kia. Lão vung tay, thiên địa lập tức nổ vang,
chỉ phong vô hình gào thét mà lên, lao thẳng tới đối phương. Chỉ phong
vừa tới gần, nhất thời gầm nhẹ, hư không xung quanh thân thể người kia
liền hóa thành màu đen, giống như tạo nên một cái mồm to muốn cắn nuốt
lão quái Kết Đan của Phong Hàn Tông này, làm cho lão già của Phong Hàn
Tông biến sắc, thân mình không chút do dự nhanh chóng lui về sau.
- Đủ rồi, Hà đạo hữu, thiên địa dị tượng xuất hiện từ trong Kháo Sơn Tông của ngươi, việc này ngươi cần phải nói rõ.
Trong sáu người Kết Đan kia, một lão giả mang trường bào màu tím, thêu
hoa văn ống sáo, nhíu mày vung tay nói. Màu đen trong hư không liền tiêu tán vô hình. Lão cúi đầu nhìn Hà Lạc Hoa, dù nói nhẹ nhàng nhưng khí
thế bức người.
Giờ khắc này, ngoại tông một mảnh tịch mịch,
bóng ma tử vong bao phủ trong lòng mọi người. Ba người Mạnh Hạo đều trầm mặc, bọn họ đều rõ ràng, những người bên ngoài kia đều có tu vi khủng
bố, chỉ cần vung tay liền dễ dàng giết chết mình.
Mạnh Hạo
thầm chấn động, hắn nhìn những kẻ trên bầu trời ngoài đại điện, đây là
lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều cường giả như vậy, khát vọng trở nên
cường đại càng thêm mãnh liệt hơn.
Trên Đông Phong, Hà Lạc Hoa trầm mặc, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở dài một hồi.
- Nói cái gì? Thiên địa dị tượng kia, vì sao xuất hiện thì Hà mỗ cũng không biết!
- Bó tay chịu trói, mở ra đại trận của Kháo Sơn Tông của ngươi. Để cho
thần thức của chúng ta tìm kiếm, đây chính là khai báo. Nếu không, chớ
trách chúng ta không niệm tình đều là tu sĩ Triệu quốc mà ra tay hủy
trận pháp, diệt Kháo Sơn Tông!
Lão già áo bào tím lộ ra sát khí, âm trầm nói.
- Diệt Kháo Sơn Tông ta…
Hà Lạc Hoa bỗng nhiên cười, lão cười càng lúc càng lớn, tiếng cười
truyền khắp toàn bộ Kháo Sơn Tông, quanh quẩn trong thiên địa. Trong
tiếng cười của lão, thấy được Âu Dương ở một bên ý tứ liều chết, thấy
được ba đệ tử nội môn trong đại điện trầm mặc, thấy được phần đông đệ tử ngoại tông thất khiếu chảy máu, cũng nhìn thấy sự tuyệt vọng cùng bất
lực của bọn họ.
Lấy gì mà chống cự, lấy gì để có thể làm cho đệ tử Kháo Sơn Tông sống sót, lấy gì để tránh thoát một kiếp này....
- Chỉ cần ta còn làm Chưởng môn Kháo Sơn Tông một ngày, ta sẽ không cho phép người ngoài khi nhục Kháo Sơn Tông ta. Nhưng ta quả thật không có
cách nào bảo vệ mọi người…
Tiếng cười của Hà Lạc Hoa mang theo bi thương, nhưng trong mơ hồ còn có chút giải thoát.
- Kháo Sơn Tông, dù các ngươi không bị diệt thì cũng không duy trì được bao lâu, nếu đã thế… Hôm nay Kháo Sơn Tông liền giải tán, mấy tòa sơn
phong này, ta không cần!
Hà Lạc Hoa phất tay, thân hình bay lên,
Âu Dương ngẩn người, cũng trầm mặc bay theo. Hai người đứng trên bầu
trời, nhìn xuống Kháo Sơn Tông, nhìn gia viên đã từng sống mấy giáp,
thần sắc lộ vẻ bi thương.
- Chúng đệ tử nghe lệnh, hôm nay
Kháo Sơn Tông giải tán, từ nay về sau, các ngươi không còn là người Kháo Sơn Tông! Thế gian này không còn Kháo Sơn Tông!
Hai mắt Hà Lạc
Hoa lộ ra tơ máu, giờ phút này, đám cường giả Triệu quốc bị lời nói của
Hà Lạc Hoa làm chấn kinh, chỉ cười lạnh.
- Các ngươi vừa lòng rồi chứ! Nơi này có chí bảo cũng được, không có quan hệ gì với lão phu, cũng không có quan hệ gì với đám nhỏ không có tông môn phía dưới. Nếu
các ngươi dám đả thương người, lão phu liền nổ tung trận pháp… Chúng ta
đồng quy vu tận!
Hà Lạc Hoa nói chém đinh chặt sắt, trong lời nói tràn ngập hận ý, làm cho những cường giả Triệu quốc không thể bình tĩnh.