Nhưng khi phát hiện ra tu vi khủng bố của Mạnh Hạo, Quý Tiếu Tiếu hoàn toàn hiểu được, bản thân … không thể phản kháng.
Đã không thể phản kháng, vậy thì không cần giãy dụa nữa.
Trong lúc Quý Tiếu Tiếu thuận theo, hai người một đường bay nhanh, trên đường lấy thần thức của Mạnh Hạo, tránh được một số người, thuận lợi tới gần núi thứ ba.
Quý Tiếu Tiếu không hề phát hiện ra hành động của Mạnh Hạo trên đoạn đường này, nhưng sau khi thấy một đường tiến đến, không gặp phải nửa bóng người, thì cũng có thể đoán ra được một chút, đối với Mạnh Hạo lại càng cảm thấy kiêng kỵ.
Mạnh Hạo nhíu mày, đoạn đường này, hắn tổng cộng đã thấy sáu bảy người, những người này phần lớn là một mình, nhưng phương hướng mỗi người tiến đến, thế nhưng lại đều là khu vực nào đó giữa núi thứ ba và núi thứ tư.
Mạnh Hạo nghĩ tới lời Chỉ Hương nói, chân linh Dạ ở ngay tại hố sâu giữa núi thứ ba và núi thứ tư. Vả lại, chỗ hố sâu đó, chính là cửa đi tới cảnh giới thứ tư.
Hai mắt hắn chợt lóe, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
- Có thể không đi tìm tạo hóa ở cảnh giới thứ ba này nữa, mà chạy tới cảnh giới thứ tư, chứng tỏ những người này, hẳn là đều đã có thu hoạch không nhỏ.
- Như vậy xem ra, cũng tới lúc ta đi bảo bọn họ thực hiện ước định rồi.
Khi Mạnh Hạo suy tư, Quý Tiếu Tiếu ngừng lại một chút.
- Tới rồi, ngay ở chỗ này, nơi đây có cấm chế, ngươi đi theo ta đi.
Quý Tiếu Tiếu quay đầu lại nhìn Mạnh Hạo một cái. Khi nàng ta thản nhiên mở miệng, tay phải Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên, đầu ngón tay bắn ra, một viên thuốc màu đỏ nháy mắt bay tới, lấy tốc độ cực nhanh, hiện ra trước mặt Quý Tiếu Tiếu. Nháy mắt khi Quý Tiếu Tiếu biến sắc, đan dược đã đến trước miệng.
Nhưng nàng vẫn có thời gian né tránh, thế nhưng khi ánh mắt nàng và Mạnh Hạo chạm nhau, thấy được một chút lãnh ý trong mắt Mạnh Hạo, đáy lòng Quý Tiếu Tiếu run lên, mặc cho đan dược này chui vào trong miệng, khoảnh khắc hòa tan, trở thành một chất lỏng mang theo mùi tanh, tán khắp toàn thân.
- Đi thôi.
Mạnh Hạo mỉm cười, khẽ gật đầu, nhìn chung quanh. Nơi đây là một mảnh hoang tàn, có vô số cấm chế sứt mẻ thi thoảng lóe lên ánh sáng.
Sắc mặt Quý Tiếu Tiếu khó coi, không nói gì nữa, khi xoay người, đường cong tròn đầy lộ ra vẻ mỹ lệ kinh tâm động phách, đi ở phía trước, mang theo Mạnh Hạo, ở chung quanh nơi này, dựa theo quy luật nào đó, đi về phía trước.
Ước chừng một nén nhang sau, phía trước Mạnh Hạo xuất hiện một cái giếng sâu, đáy giếng xuất hiện hai bộ thi hài ngã cùng một chỗ.
Một cái trong đó chính là Quý Minh Phong, còn một cái, là ký thân của y.
Trên người Quý Minh Phong có một con quạ đen ba mắt, gần như khi Mạnh Hạo nhìn tới, quạ đen này cũng chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo.
Trên người Quý Minh Phong cũng có hai túi trữ vật, một cái là màu trắng, một cái là màu đen. Khi Mạnh Hạo đang nhìn cái túi trữ vật màu đen kia, thì Quý Tiếu Tiếu ở bên cạnh lãnh đạm lên tiếng.
- Túi trữ vật màu đen, bên trong có chăn nuôi yêu thú của Quý Minh Phong, mà con quạ đen ba mắt này đã sớm thông linh, là khi Quý Minh Phong ba tuổi, từ trên trời bay tới, từ đó về sau đi theo bên người.
- Ngươi có thể giết y, cũng là vận khí, nếu như là ở bên ngoài, muốn giết Quý Minh Phong, cho dù là Trảm Linh, cũng cực kỳ gian nan. Dù sao y cũng là … Đạo tử cảnh giới Nguyên Anh của Quý gia.
- Trên người y, cũng có lạc ấn của Lão Tổ, đáng tiếc, theo tử vong của y, tất cả đều tiêu tan.
Quý Tiếu Tiếu thản nhiên nói.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, cái con quạ đen kia đột nhiên bay ra, hóa thành một luồng hắc quang, trong phút chốc, cư nhiên lại lao thẳng tới phía Mạnh Hạo.
Nhưng không đợi Mạnh Hạo ra tay, đột nhiên, từ trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, trong gương đồng, như có một thanh âm hưng phấn đến run rẩy, bỗng nhiên truyền ra.
- Muội ngươi, tiểu muội muội nhà ngươi, Ngũ gia vừa mới tỉnh, thế nhưng lại gặp ngươi, tiểu ái phi ba mắt này!
Quạ đen ba mắt, hẳn là nhận thức chim anh vũ …
Bằng không, nó cũng không có khả năng, vốn là đang hùng hổ bay tới, nhưng sau khi nghe thấy thanh âm của chim anh vũ, bộ lông toàn thân trong nháy mắt dựng thẳng lên, cả người chấn động mạnh, giống như nhận phải kích thích mãnh liệt, sau khi phát ra một tiếng thét chói tai thê lương, cư nhiên lại xoay người ở giữa không trung, bay nhanh bỏ chạy về phía xa xa.
Cùng lúc đó, chim anh vũ cũng lập tức bay ra từ trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, tinh thần chấn hưng, bộ dáng rất có cảm giác, lão tử lại xuất hiện.
Nhất là hai mắt, lộ ra hào quang hưng phấn, sau khi ngửa mặt lên trời ngao ngao vài tiếng thì mạnh mẽ lao đi, bay thẳng tới phía quạ đen ba mắt.
- Đã lâu không gặp, ngươi chạy cái gì chứ? Chạy nữa, Ngũ gia muốn làm ngươi rồi đó!!!
- Ái phi đừng chạy, một ngày vợ chồng bấy nhiêu ngày ân ái, cho dù hai người chúng ta đang tuổi khỏe mạnh, nhưng đã lâu rồi chưa làm việc phu thê. Ngươi chạy cái gì chứ, ta nghĩ tới ngươi, liền dư vị vô cùng đó.
Chim anh vũ kích động mở miệng.
Nhưng vào lúc này, khi thấy nó đã sắp đuổi kịp quạ đen ba mắt, đột nhiên trong mắt quạ đen kia nước mắt lưng tròng, còn có vẻ trinh liệt. Rồi trong nháy mắt đó, cũng không biết nó triển khai thuật pháp gì, lông chim màu đen toàn thân nó, trong khoảnh khắc, đồng loạt rụng ra…
Chỉ trong thời gian nháy mắt, hiện ra trước mặt Mạnh Hạo và Ngũ gia, đã không còn là con quạ màu đen, mà là một con … quạ trụi lông chỉ còn da thịt.
Thứ kia toàn thân chỉ còn gốc lông, thoạt nhìn thảm không chịu được.
Nhưng kêu thảm thiết cũng không phải là con quạ đen ba mắt này, mà là chim anh vũ. Chim anh vũ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, dường như bị thương tổn thật sâu, thân thể ngơ ngác một chút, nhìn lông chim phiêu phiêu bay xuống, phát ra tiếng gào rú thê lương hơn.
- Ngươi ngươi ngươi … ngươi tại sao phải như vậy!!!
Ngũ gia dường như không chịu nổi kích thích này, một hơi trước, đối phương còn là tình cảm chân thành của mình, phù hợp với thẩm mỹ quan của bản thân, nhưng hơi thở sau đó, tất cả đều nghịch chuyển.
Giờ phút này, thân thể nó run rẩy, thậm chí còn có chút vui buồn thất thường, có thể thấy được, kích thích này đối với nó mà nói, quá mạnh mẽ rồi.
Thừa dịp chim anh vũ thất thần, cái con quạ đen ba mắt kia không biết triển khai thủ đoạn gì, nháy mắt phá vỡ hư vô chui vào, rồi biến mất tăm mất tích.
Chim anh vũ phát điên, ngửa mặt lên trời rống giận.
- Con bà nó chứ. Ngũ gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Mạnh Hạo bỗng nhiên rất thông cảm với chim anh vũ, nhất là nhìn thấy đối phương ngay cả lời thô tục cũng thay đổi, lập tức hiểu được, việc này đối với nó nhất định là kích thích không nhỏ.
- Ngươi cũng nên thấy đủ đi, cho Tam gia ta nói một lời, con quạ đen này coi như phúc hậu, bằng không, ở thời điểm ngươi làm nó, nó đột nhiên cho ra một chiêu như vậy, ngươi làm sao?
Cái chuông trên mắt cá chân chim anh vũ hiện ra gương mặt miếng mỡ đông, cũng truyền ra thanh âm mang theo ác ý của nó.
Đã không thể phản kháng, vậy thì không cần giãy dụa nữa.
Trong lúc Quý Tiếu Tiếu thuận theo, hai người một đường bay nhanh, trên đường lấy thần thức của Mạnh Hạo, tránh được một số người, thuận lợi tới gần núi thứ ba.
Quý Tiếu Tiếu không hề phát hiện ra hành động của Mạnh Hạo trên đoạn đường này, nhưng sau khi thấy một đường tiến đến, không gặp phải nửa bóng người, thì cũng có thể đoán ra được một chút, đối với Mạnh Hạo lại càng cảm thấy kiêng kỵ.
Mạnh Hạo nhíu mày, đoạn đường này, hắn tổng cộng đã thấy sáu bảy người, những người này phần lớn là một mình, nhưng phương hướng mỗi người tiến đến, thế nhưng lại đều là khu vực nào đó giữa núi thứ ba và núi thứ tư.
Mạnh Hạo nghĩ tới lời Chỉ Hương nói, chân linh Dạ ở ngay tại hố sâu giữa núi thứ ba và núi thứ tư. Vả lại, chỗ hố sâu đó, chính là cửa đi tới cảnh giới thứ tư.
Hai mắt hắn chợt lóe, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
- Có thể không đi tìm tạo hóa ở cảnh giới thứ ba này nữa, mà chạy tới cảnh giới thứ tư, chứng tỏ những người này, hẳn là đều đã có thu hoạch không nhỏ.
- Như vậy xem ra, cũng tới lúc ta đi bảo bọn họ thực hiện ước định rồi.
Khi Mạnh Hạo suy tư, Quý Tiếu Tiếu ngừng lại một chút.
- Tới rồi, ngay ở chỗ này, nơi đây có cấm chế, ngươi đi theo ta đi.
Quý Tiếu Tiếu quay đầu lại nhìn Mạnh Hạo một cái. Khi nàng ta thản nhiên mở miệng, tay phải Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên, đầu ngón tay bắn ra, một viên thuốc màu đỏ nháy mắt bay tới, lấy tốc độ cực nhanh, hiện ra trước mặt Quý Tiếu Tiếu. Nháy mắt khi Quý Tiếu Tiếu biến sắc, đan dược đã đến trước miệng.
Nhưng nàng vẫn có thời gian né tránh, thế nhưng khi ánh mắt nàng và Mạnh Hạo chạm nhau, thấy được một chút lãnh ý trong mắt Mạnh Hạo, đáy lòng Quý Tiếu Tiếu run lên, mặc cho đan dược này chui vào trong miệng, khoảnh khắc hòa tan, trở thành một chất lỏng mang theo mùi tanh, tán khắp toàn thân.
- Đi thôi.
Mạnh Hạo mỉm cười, khẽ gật đầu, nhìn chung quanh. Nơi đây là một mảnh hoang tàn, có vô số cấm chế sứt mẻ thi thoảng lóe lên ánh sáng.
Sắc mặt Quý Tiếu Tiếu khó coi, không nói gì nữa, khi xoay người, đường cong tròn đầy lộ ra vẻ mỹ lệ kinh tâm động phách, đi ở phía trước, mang theo Mạnh Hạo, ở chung quanh nơi này, dựa theo quy luật nào đó, đi về phía trước.
Ước chừng một nén nhang sau, phía trước Mạnh Hạo xuất hiện một cái giếng sâu, đáy giếng xuất hiện hai bộ thi hài ngã cùng một chỗ.
Một cái trong đó chính là Quý Minh Phong, còn một cái, là ký thân của y.
Trên người Quý Minh Phong có một con quạ đen ba mắt, gần như khi Mạnh Hạo nhìn tới, quạ đen này cũng chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo.
Trên người Quý Minh Phong cũng có hai túi trữ vật, một cái là màu trắng, một cái là màu đen. Khi Mạnh Hạo đang nhìn cái túi trữ vật màu đen kia, thì Quý Tiếu Tiếu ở bên cạnh lãnh đạm lên tiếng.
- Túi trữ vật màu đen, bên trong có chăn nuôi yêu thú của Quý Minh Phong, mà con quạ đen ba mắt này đã sớm thông linh, là khi Quý Minh Phong ba tuổi, từ trên trời bay tới, từ đó về sau đi theo bên người.
- Ngươi có thể giết y, cũng là vận khí, nếu như là ở bên ngoài, muốn giết Quý Minh Phong, cho dù là Trảm Linh, cũng cực kỳ gian nan. Dù sao y cũng là … Đạo tử cảnh giới Nguyên Anh của Quý gia.
- Trên người y, cũng có lạc ấn của Lão Tổ, đáng tiếc, theo tử vong của y, tất cả đều tiêu tan.
Quý Tiếu Tiếu thản nhiên nói.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, cái con quạ đen kia đột nhiên bay ra, hóa thành một luồng hắc quang, trong phút chốc, cư nhiên lại lao thẳng tới phía Mạnh Hạo.
Nhưng không đợi Mạnh Hạo ra tay, đột nhiên, từ trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, trong gương đồng, như có một thanh âm hưng phấn đến run rẩy, bỗng nhiên truyền ra.
- Muội ngươi, tiểu muội muội nhà ngươi, Ngũ gia vừa mới tỉnh, thế nhưng lại gặp ngươi, tiểu ái phi ba mắt này!
Quạ đen ba mắt, hẳn là nhận thức chim anh vũ …
Bằng không, nó cũng không có khả năng, vốn là đang hùng hổ bay tới, nhưng sau khi nghe thấy thanh âm của chim anh vũ, bộ lông toàn thân trong nháy mắt dựng thẳng lên, cả người chấn động mạnh, giống như nhận phải kích thích mãnh liệt, sau khi phát ra một tiếng thét chói tai thê lương, cư nhiên lại xoay người ở giữa không trung, bay nhanh bỏ chạy về phía xa xa.
Cùng lúc đó, chim anh vũ cũng lập tức bay ra từ trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, tinh thần chấn hưng, bộ dáng rất có cảm giác, lão tử lại xuất hiện.
Nhất là hai mắt, lộ ra hào quang hưng phấn, sau khi ngửa mặt lên trời ngao ngao vài tiếng thì mạnh mẽ lao đi, bay thẳng tới phía quạ đen ba mắt.
- Đã lâu không gặp, ngươi chạy cái gì chứ? Chạy nữa, Ngũ gia muốn làm ngươi rồi đó!!!
- Ái phi đừng chạy, một ngày vợ chồng bấy nhiêu ngày ân ái, cho dù hai người chúng ta đang tuổi khỏe mạnh, nhưng đã lâu rồi chưa làm việc phu thê. Ngươi chạy cái gì chứ, ta nghĩ tới ngươi, liền dư vị vô cùng đó.
Chim anh vũ kích động mở miệng.
Nhưng vào lúc này, khi thấy nó đã sắp đuổi kịp quạ đen ba mắt, đột nhiên trong mắt quạ đen kia nước mắt lưng tròng, còn có vẻ trinh liệt. Rồi trong nháy mắt đó, cũng không biết nó triển khai thuật pháp gì, lông chim màu đen toàn thân nó, trong khoảnh khắc, đồng loạt rụng ra…
Chỉ trong thời gian nháy mắt, hiện ra trước mặt Mạnh Hạo và Ngũ gia, đã không còn là con quạ màu đen, mà là một con … quạ trụi lông chỉ còn da thịt.
Thứ kia toàn thân chỉ còn gốc lông, thoạt nhìn thảm không chịu được.
Nhưng kêu thảm thiết cũng không phải là con quạ đen ba mắt này, mà là chim anh vũ. Chim anh vũ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, dường như bị thương tổn thật sâu, thân thể ngơ ngác một chút, nhìn lông chim phiêu phiêu bay xuống, phát ra tiếng gào rú thê lương hơn.
- Ngươi ngươi ngươi … ngươi tại sao phải như vậy!!!
Ngũ gia dường như không chịu nổi kích thích này, một hơi trước, đối phương còn là tình cảm chân thành của mình, phù hợp với thẩm mỹ quan của bản thân, nhưng hơi thở sau đó, tất cả đều nghịch chuyển.
Giờ phút này, thân thể nó run rẩy, thậm chí còn có chút vui buồn thất thường, có thể thấy được, kích thích này đối với nó mà nói, quá mạnh mẽ rồi.
Thừa dịp chim anh vũ thất thần, cái con quạ đen ba mắt kia không biết triển khai thủ đoạn gì, nháy mắt phá vỡ hư vô chui vào, rồi biến mất tăm mất tích.
Chim anh vũ phát điên, ngửa mặt lên trời rống giận.
- Con bà nó chứ. Ngũ gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Mạnh Hạo bỗng nhiên rất thông cảm với chim anh vũ, nhất là nhìn thấy đối phương ngay cả lời thô tục cũng thay đổi, lập tức hiểu được, việc này đối với nó nhất định là kích thích không nhỏ.
- Ngươi cũng nên thấy đủ đi, cho Tam gia ta nói một lời, con quạ đen này coi như phúc hậu, bằng không, ở thời điểm ngươi làm nó, nó đột nhiên cho ra một chiêu như vậy, ngươi làm sao?
Cái chuông trên mắt cá chân chim anh vũ hiện ra gương mặt miếng mỡ đông, cũng truyền ra thanh âm mang theo ác ý của nó.