Lão đương nhiên nghe ra, đây là thanh âm của ai.
- Đó là Lão Tổ ta ra lệnh, con bà nó chứ, nếu như hỏng đại sự của Lão Tổ ta, Lão Tổ ta lột da ngươi ra!
Thanh âm Kháo Sơn Lão Tổ hổn hển, rầm rầm vang vọng, lão thật sự là nổi giận rồi.
Cục diện thật vất vả mới tạo thành, khi thấy sắp hoàn thành, nhưng không ngờ lại xuất hiện một người đến quấy nhiễu như vậy, Kháo Sơn Lão Tổ sợ a. Lão sợ Mạnh Hạo kia phát hiện ra cái gì, giờ phút này lửa giận ngập trời, hận không thể, tát một cái, tát chết cái lão già kia.
Cảm nhận được phẫn nộ và sát khí của Lão Tổ, cốc chủ đệ tam cốc của Tiêu Dao Tông chợt run run, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng lưng nhóm người Trương gia. Giờ khắc này, lão bỗng nhiên phúc linh tâm tới.
- Dừng bước!
Lão nói xong, vội vàng đi tới vài bước.
- Các ngươi chính là Trương gia?
Trong khi tiến lên, lão già mở miệng lần nữa, trong thanh âm mang theo sự kích động, trong khoảnh khắc, trong mắt lại ngập nước. Khi thanh âm này vang lên, lập tức khiến tộc nhân các gia tộc hải ngoại xếp hàng xung quanh đều ngẩn người, ngược lại không rõ, đây rốt cuộc là náo loạn cái gì …
Không chỉ có bọn họ sửng sốt, đệ tử Tiêu Dao Tông bốn phía cũng mang vẻ mặt mờ mịt. Bọn họ cảm thấy, sự tình hôm nay … rất là quỷ dị.
Nhóm người Trương gia ngừng một chút, khi quay đầu lại, thì thấy được lão già đang chạy nhanh tới.
- Hồi tiền bối … tôi … chúng tôi là Trương gia ở hải ngoại.
Thiếu phụ nhìn lão già tiến đến, chần chờ một chút, thấp giọng mở miệng.
- Thật sự là Trương gia!!!
Lão gia đạp một chân, lập tức ngọn núi nổ vang, mặt đất chấn động.
- Đều là lỗi của lão phu, lúc trước lão phu ở bên trong, cảm thấy có đại sự phát sinh, cho nên mới ra ngoài. Lúc trước không nhận ra các ngươi, ai nha, việc này đều do lão phu.
Tiếng cười của lão gia quanh quẩn, trong thanh âm mang theo sự cảm thán, trên mặt lại lộ ra vẻ nhớ lại.
- Nhớ năm đó, Lão Tổ Trương gia các ngươi đối với ta có đại ân, ông ấy đã từng cứu ta sáu lần! Nếu không có ông ấy, tuyệt không có lão phu hiện giờ. Hậu bối cố nhân, hậu bối cố nhân a.
Lão già cực kỳ cảm thán, lão dứt lời, lập tức khiến mọi người há hốc mồm.
Nhất là Hứa gia, lại càng mở to mắt, hít ngược một hơi sâu, trong đầu bọn họ ong ong. Thật sự không thể tưởng tượng, Trương gia này, lại có loại quan hệ thông thiên như vậy, cư nhiên lại có loại đại ân này, với một trong cửu đại cốc chủ của Tiêu Dao Tông.
- Hiện giờ hậu bối của ông ấy đến Tiêu Dao Tông, cho dù là vi phạm môn quy, lão phu cũng một mình gánh chịu, tuyệt sẽ không để cho hậu bối của Lão Tổ Trương gia, hổ thẹn ở trong này!
Lão già quả quyết mở miệng, ánh mắt lập tức đảo qua bốn phía, tộc nhân của các gia tộc hải ngoại đồng loạt cúi đầu, trong lòng chấn động.
Mạnh Hạo nheo hai mắt lại, khóe miệng bỗng nhiên hiện lên chút vui vẻ. Mặc dù hắn không cảm nhận được khí tức gì, nhưng sự tình hôm nay quỷ dị như vậy, dựa vào lịch duyệt của hắn, như thế nào lại không nhìn ra.
- Thú vị, sự tình không đáng tin cậy như vậy, trong trí nhớ dường như có một lão gia hỏa như vậy, thích làm chuyện như thế.
Thiếu phụ Trương gia run rẩy thân mình, kinh hỉ hôm nay tới quá nhiều, làm cho nàng giờ phút này đã mờ mịt tới cực hạn rồi. Trong lúc run rẩy, đang muốn mở miệng, lão già đệ tam cốc kia, đã lập tức tiến lên vài bước, ôm lấy Nam Nhi.
- Giống, thật sự là quá giống. Nhìn thấy nhóc con này, lão phu cũng nhớ tới Lão Tổ Trương gia các ngươi.
- Ngươi có nguyện ý bái lão phu làm sư không?
Lúc này, khẩn trương nhất, lại chính là Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung. Lão hô hấp dồn dập, nhìn cảnh tưởng xa xa này, hận không thể khiến Nam Nhi đồng ý ngay lập tức.
- Mau đồng ý, nhóc con, mau đồng ý đi, van cầu ngươi, ngươi mau đồng ý … Lão Tổ ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý, về sau trong Kháo Sơn Tông, không đúng, về sau trong Tiêu Dao Tông, Lão Tổ ta bảo kê ngươi!
Kháo Sơn Lão Tổ thì thào, nhưng lão cũng không dám quá mức rõ ràng, sợ bị Mạnh Hạo phát giác ra được.
Nam Nhi có chút khẩn trương, rất sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tái nhợt, theo bản năng quay đầu lại nhìn mẹ bé. Chẳng biết tại sao, nó lại cũng nhìn về phía Mạnh Hạo.
Nếu nó không nhìn Mạnh Hạo, Mạnh Hạo sẽ không tham dự việc này. Nhưng đứa nhỏ này hiện giờ bất lực, không biết nên lựa chọn như thế nào, lại đưa mắt nhìn về phía mình, Mạnh Hạo mỉm cười, bỗng nhiên mở miệng.
- Không vội, tư chất đứa nhỏ này, ta cảm thấy có thể có thân phận tốt hơn.
Kháo Sơn Lão Tổ nghe những lời này, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, ngửa đầu phát ra tiếng gào rú bi phẫn.
- Tên khốn khiếp, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, ngươi rốt cuộc muốn làm sao!
Kháo Sơn Lão Tổ hung hăng nắm chặt tay, một quyền đập xuống đất, khiến cho hành cung nổ vang, giống như đất rung núi chuyển, cũng làm cho mặt biển ngoài đảo nhỏ nhấc lên sóng lớn, ầm ầm vang vọng.
- Tên khốn khiếp ngươi đang chơi Lão Tổ ta có phải hay không. Lão Tổ ta có ý tốt, giúp ngươi mọi chuyện thuận lợi, ngươi lại còn muốn cự tuyệt!
Kháo Sơn Lão Tổ căm giận rống to, thanh âm quanh quẩn trong hành cung, không có lan ra, cả người lão bực bội đến cực điểm, gần như nổi trận lôi đình.
- Chẳng lẽ ngươi là muốn bức điên Lão Tổ ta. Con bà nó, Lão Tổ không chơi nữa, ta đây liền mang Tiêu Dao Tông đi. Lão tổ ta không thể trêu vào ngươi, ta trốn còn không được sao!
Kháo Sơn Lão Tổ đang muốn thi pháp, nhưng bỗng nhiên lão như nghĩ tới điều gì.
- Không thích hợp!
Kháo Sơn Lão Tổ vẻ mặt hồ nghi.
- Tên khốn khiếp này cực kỳ gian xảo. Giờ phút này, hẳn là còn không biết ta ở trong này, một khi Lão Tổ ta hiện thân, vậy lòi đuôi rồi. Một khi bị hắn biết được, ta núp trong Thiên Hà hải …
Kháo Sơn Lão Tổ nghĩ đến đây, hai mắt lập tức chớp động.
- Hừ Hừ, Lão Tổ ta anh minh thần võ, sao có thể mắc mưu, đây rõ ràng là tên khốn khiếp kia đang thử dò xét. Ta quyết định, bất kể như thế nào, cũng tuyệt không hiện thân, ta nhẫn … Không phải là bái sư thôi sao, tính là cái éo gì. Một Nguyên Anh không bái, vậy một đám Nguyên Anh thì sao? Lão Tổ ta cũng không tin!
Kháo Sơn Lão Tổ khinh thường mở miệng, thần thức lập tức tản ra, nháy mắt bao phủ cả Tiêu Dao Tông.
Cùng lúc đó, ngoài sơn môn Tiêu Dao Tông, khi thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, nhóm người thiếu phụ Trương gia hơi sửng sốt, Nam Nhi mở to mắt nhìn Mạnh Hạo, lập tức mềm thanh mở miệng.
- Con không bái …
Trong lòng lão già đệ tam cốc lập tức co quắp một chút, hung tợn, trợn mắt nhìn Mạnh Hạo một cái. Khi lão đang muốn mở miệng, bỗng nhiên, toàn bộ Tiêu Dao Tông, lập tức có tám cỗ thần thức khoảnh khắc lao tới.
Ở giữa không trung, hóa thành tám ảo ảnh, nhìn không ra bộ dáng, nhưng dao động Nguyên Anh từ trong những thần thức này, lập tức oanh động toàn bộ Tiêu Dao Tông. Thiên địa biến sắc, phong vân đảo cuốn, hào quang trong chớp mắt, lóng lánh vạn trượng.
Khiến cho vô số đệ tử kéo đến, cũng làm cho đệ tử trong sơn môn Tiêu Dao Tông đồng loạt biến sắc, nhất tề quỳ lạy.
- Đó là Lão Tổ ta ra lệnh, con bà nó chứ, nếu như hỏng đại sự của Lão Tổ ta, Lão Tổ ta lột da ngươi ra!
Thanh âm Kháo Sơn Lão Tổ hổn hển, rầm rầm vang vọng, lão thật sự là nổi giận rồi.
Cục diện thật vất vả mới tạo thành, khi thấy sắp hoàn thành, nhưng không ngờ lại xuất hiện một người đến quấy nhiễu như vậy, Kháo Sơn Lão Tổ sợ a. Lão sợ Mạnh Hạo kia phát hiện ra cái gì, giờ phút này lửa giận ngập trời, hận không thể, tát một cái, tát chết cái lão già kia.
Cảm nhận được phẫn nộ và sát khí của Lão Tổ, cốc chủ đệ tam cốc của Tiêu Dao Tông chợt run run, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng lưng nhóm người Trương gia. Giờ khắc này, lão bỗng nhiên phúc linh tâm tới.
- Dừng bước!
Lão nói xong, vội vàng đi tới vài bước.
- Các ngươi chính là Trương gia?
Trong khi tiến lên, lão già mở miệng lần nữa, trong thanh âm mang theo sự kích động, trong khoảnh khắc, trong mắt lại ngập nước. Khi thanh âm này vang lên, lập tức khiến tộc nhân các gia tộc hải ngoại xếp hàng xung quanh đều ngẩn người, ngược lại không rõ, đây rốt cuộc là náo loạn cái gì …
Không chỉ có bọn họ sửng sốt, đệ tử Tiêu Dao Tông bốn phía cũng mang vẻ mặt mờ mịt. Bọn họ cảm thấy, sự tình hôm nay … rất là quỷ dị.
Nhóm người Trương gia ngừng một chút, khi quay đầu lại, thì thấy được lão già đang chạy nhanh tới.
- Hồi tiền bối … tôi … chúng tôi là Trương gia ở hải ngoại.
Thiếu phụ nhìn lão già tiến đến, chần chờ một chút, thấp giọng mở miệng.
- Thật sự là Trương gia!!!
Lão gia đạp một chân, lập tức ngọn núi nổ vang, mặt đất chấn động.
- Đều là lỗi của lão phu, lúc trước lão phu ở bên trong, cảm thấy có đại sự phát sinh, cho nên mới ra ngoài. Lúc trước không nhận ra các ngươi, ai nha, việc này đều do lão phu.
Tiếng cười của lão gia quanh quẩn, trong thanh âm mang theo sự cảm thán, trên mặt lại lộ ra vẻ nhớ lại.
- Nhớ năm đó, Lão Tổ Trương gia các ngươi đối với ta có đại ân, ông ấy đã từng cứu ta sáu lần! Nếu không có ông ấy, tuyệt không có lão phu hiện giờ. Hậu bối cố nhân, hậu bối cố nhân a.
Lão già cực kỳ cảm thán, lão dứt lời, lập tức khiến mọi người há hốc mồm.
Nhất là Hứa gia, lại càng mở to mắt, hít ngược một hơi sâu, trong đầu bọn họ ong ong. Thật sự không thể tưởng tượng, Trương gia này, lại có loại quan hệ thông thiên như vậy, cư nhiên lại có loại đại ân này, với một trong cửu đại cốc chủ của Tiêu Dao Tông.
- Hiện giờ hậu bối của ông ấy đến Tiêu Dao Tông, cho dù là vi phạm môn quy, lão phu cũng một mình gánh chịu, tuyệt sẽ không để cho hậu bối của Lão Tổ Trương gia, hổ thẹn ở trong này!
Lão già quả quyết mở miệng, ánh mắt lập tức đảo qua bốn phía, tộc nhân của các gia tộc hải ngoại đồng loạt cúi đầu, trong lòng chấn động.
Mạnh Hạo nheo hai mắt lại, khóe miệng bỗng nhiên hiện lên chút vui vẻ. Mặc dù hắn không cảm nhận được khí tức gì, nhưng sự tình hôm nay quỷ dị như vậy, dựa vào lịch duyệt của hắn, như thế nào lại không nhìn ra.
- Thú vị, sự tình không đáng tin cậy như vậy, trong trí nhớ dường như có một lão gia hỏa như vậy, thích làm chuyện như thế.
Thiếu phụ Trương gia run rẩy thân mình, kinh hỉ hôm nay tới quá nhiều, làm cho nàng giờ phút này đã mờ mịt tới cực hạn rồi. Trong lúc run rẩy, đang muốn mở miệng, lão già đệ tam cốc kia, đã lập tức tiến lên vài bước, ôm lấy Nam Nhi.
- Giống, thật sự là quá giống. Nhìn thấy nhóc con này, lão phu cũng nhớ tới Lão Tổ Trương gia các ngươi.
- Ngươi có nguyện ý bái lão phu làm sư không?
Lúc này, khẩn trương nhất, lại chính là Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung. Lão hô hấp dồn dập, nhìn cảnh tưởng xa xa này, hận không thể khiến Nam Nhi đồng ý ngay lập tức.
- Mau đồng ý, nhóc con, mau đồng ý đi, van cầu ngươi, ngươi mau đồng ý … Lão Tổ ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý, về sau trong Kháo Sơn Tông, không đúng, về sau trong Tiêu Dao Tông, Lão Tổ ta bảo kê ngươi!
Kháo Sơn Lão Tổ thì thào, nhưng lão cũng không dám quá mức rõ ràng, sợ bị Mạnh Hạo phát giác ra được.
Nam Nhi có chút khẩn trương, rất sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tái nhợt, theo bản năng quay đầu lại nhìn mẹ bé. Chẳng biết tại sao, nó lại cũng nhìn về phía Mạnh Hạo.
Nếu nó không nhìn Mạnh Hạo, Mạnh Hạo sẽ không tham dự việc này. Nhưng đứa nhỏ này hiện giờ bất lực, không biết nên lựa chọn như thế nào, lại đưa mắt nhìn về phía mình, Mạnh Hạo mỉm cười, bỗng nhiên mở miệng.
- Không vội, tư chất đứa nhỏ này, ta cảm thấy có thể có thân phận tốt hơn.
Kháo Sơn Lão Tổ nghe những lời này, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, ngửa đầu phát ra tiếng gào rú bi phẫn.
- Tên khốn khiếp, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, ngươi rốt cuộc muốn làm sao!
Kháo Sơn Lão Tổ hung hăng nắm chặt tay, một quyền đập xuống đất, khiến cho hành cung nổ vang, giống như đất rung núi chuyển, cũng làm cho mặt biển ngoài đảo nhỏ nhấc lên sóng lớn, ầm ầm vang vọng.
- Tên khốn khiếp ngươi đang chơi Lão Tổ ta có phải hay không. Lão Tổ ta có ý tốt, giúp ngươi mọi chuyện thuận lợi, ngươi lại còn muốn cự tuyệt!
Kháo Sơn Lão Tổ căm giận rống to, thanh âm quanh quẩn trong hành cung, không có lan ra, cả người lão bực bội đến cực điểm, gần như nổi trận lôi đình.
- Chẳng lẽ ngươi là muốn bức điên Lão Tổ ta. Con bà nó, Lão Tổ không chơi nữa, ta đây liền mang Tiêu Dao Tông đi. Lão tổ ta không thể trêu vào ngươi, ta trốn còn không được sao!
Kháo Sơn Lão Tổ đang muốn thi pháp, nhưng bỗng nhiên lão như nghĩ tới điều gì.
- Không thích hợp!
Kháo Sơn Lão Tổ vẻ mặt hồ nghi.
- Tên khốn khiếp này cực kỳ gian xảo. Giờ phút này, hẳn là còn không biết ta ở trong này, một khi Lão Tổ ta hiện thân, vậy lòi đuôi rồi. Một khi bị hắn biết được, ta núp trong Thiên Hà hải …
Kháo Sơn Lão Tổ nghĩ đến đây, hai mắt lập tức chớp động.
- Hừ Hừ, Lão Tổ ta anh minh thần võ, sao có thể mắc mưu, đây rõ ràng là tên khốn khiếp kia đang thử dò xét. Ta quyết định, bất kể như thế nào, cũng tuyệt không hiện thân, ta nhẫn … Không phải là bái sư thôi sao, tính là cái éo gì. Một Nguyên Anh không bái, vậy một đám Nguyên Anh thì sao? Lão Tổ ta cũng không tin!
Kháo Sơn Lão Tổ khinh thường mở miệng, thần thức lập tức tản ra, nháy mắt bao phủ cả Tiêu Dao Tông.
Cùng lúc đó, ngoài sơn môn Tiêu Dao Tông, khi thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, nhóm người thiếu phụ Trương gia hơi sửng sốt, Nam Nhi mở to mắt nhìn Mạnh Hạo, lập tức mềm thanh mở miệng.
- Con không bái …
Trong lòng lão già đệ tam cốc lập tức co quắp một chút, hung tợn, trợn mắt nhìn Mạnh Hạo một cái. Khi lão đang muốn mở miệng, bỗng nhiên, toàn bộ Tiêu Dao Tông, lập tức có tám cỗ thần thức khoảnh khắc lao tới.
Ở giữa không trung, hóa thành tám ảo ảnh, nhìn không ra bộ dáng, nhưng dao động Nguyên Anh từ trong những thần thức này, lập tức oanh động toàn bộ Tiêu Dao Tông. Thiên địa biến sắc, phong vân đảo cuốn, hào quang trong chớp mắt, lóng lánh vạn trượng.
Khiến cho vô số đệ tử kéo đến, cũng làm cho đệ tử trong sơn môn Tiêu Dao Tông đồng loạt biến sắc, nhất tề quỳ lạy.