- Tuy nhiên, lão già này ẩn núp thật sự tốt, mà ngay cả cảm ứng Yêu Phong của ta, cũng không thể phát hiện khí tức cùng liên hệ của lão.
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, bất động thanh sắc, đi thẳng về phía trước.
Giờ khắc này, Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung, đang mang theo khẩn trương, nhìn Mạnh Hạo không chuyển mắt. Khi thấy Mạnh Hạo đã thu hồi túi trữ vật, lão mới thả lỏng một hơi dài, ngay sau đó, lại đau lòng.
- Linh thạch a, đó là ba vạn linh thạch của Lão Tổ ta … cứ như vậy không còn. Tất cả vật phẩm trên Thánh Đảo này, đều là của Lão Tổ ta đấy, cứ như vậy không còn …
- Chết tiệt, tên khốn khiếp, vừa gặp phải ngươi đúng là không có chuyện tốt!
Kháo Sơn Lão Tổ nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện ở trong lòng, đối phương mau mau rời đi.
Mạnh Hạo ôm linh thạch được cho không, ánh mắt đảo qua bốn phía, nhìn thấy một gian cửa hàng chuyên môn buôn bán pháp bảo, hai mắt không khỏi nheo lại, cất bước đi vào.
Cửa hàng này, nhìn ở ngoài đã cực kỳ xa hoa, sau khi tiến vào, ba tầng trong đó, lại là bảo quang kinh người. Pháp bảo bán ra trong đó, bắt đầu từ Ngưng Khí, thậm chí ngay cả bảo vật cảnh giới Nguyên Anh, cũng có một vài cái dùng để trấn điếm.
Giờ phút này, trong tầng một của cửa hàng, đang có bảy tám tu sĩ, ở khắp nơi lựa chọn pháp bảo, bên người đều có người hướng dẫn tươi cười chân thành, đi theo giảng giải. Chính giữa đặt một lư hương, từng đợt hương khói phiêu khởi, khiến cho cả tầng một của cửa hàng, tràn đầy một cỗ khí tức thanh lịch, làm cho người ta vừa tiến vào, là dường như có thể tĩnh tâm, cảm nhận được cấp bậc cao cấp cùng đại khí nơi này.
Mạnh Hạo vừa mới bước vào một bước, liền lập tức có một lão già mặc trường bào, cười ha hả, tiêu sái đi tới, chắp tay thi lễ với Mạnh Hạo.
- Vị đạo hữu này, danh tiếng bổn điếm, trong cả Thánh Diêu thành, có thể tiến vào top 10, vả lại là từ Tiêu Dao Tông trực tiếp bán ra, phẩm chất cam đoan, già trẻ không gạt, ngài có thể yên tâm tới đây giao dịch.
- Không biết ngài có nhu cầu gì?
Lão già cười nói. Lời nói này của lão, rơi vào trong tai Mạnh Hạo, khiến Mạnh Hạo cảm thấy có chút quen thuộc, sau khi ngẫm nghĩ một chút, thì càng cảm thấy, giống như những lời bản thân năm đó đã nói, khi mở tiệm tạp hóa ở Kháo Sơn Tông.
Tu vi lão già này cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, có lẽ là tư chất bình thường, không có tâm đột phá, vì thế mới nhậm chức ở trong cửa hàng này. Giờ phút này, lão đang đánh giá Mạnh Hạo, cho dù nhìn không ra tu vi của Mạnh Hạo, nhưng xem khí chất toàn thân của Mạnh Hạo, đã cảm thấy, đây nhất định là một kim chủ.
- Trực tiếp bán ra từ Tiêu Dao Tông?
Mạnh Hạo kinh ngạc mở miệng.
Lão già có vẻ ngạo nghễ khó tả, mỉm cười gật đầu.
- Chẳng hay đạo hữu là lần đầu tiên tới Thánh Đảo? Trên đảo vốn có ba thành trì tu chân, trong mỗi một tòa thành trì, đều có không ít cửa hàng là thuộc sản nghiệp của Tiêu Dao Tông.
- Ngài xem nơi này.
Lão gia chỉ mộc bài bên cạnh, trên đó khắc rất rõ ràng một đồ án, đó là đồ án một con rùa đen …
- Phàm là có dấu ấn này, đều chứng tỏ, đó là sản nghiệp của Tiêu Dao Tông.
Khi lão già này giới thiệu, Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, chợt kêu rên lên.
- Xong rồi xong rồi, Lão Tổ ta anh minh một đời, làm sao lại quên chuyện này. Chết tiệt, đồ án này … ngàn vạn lần không nên làm cho tên khốn khiếp kia chú ý a.
Kháo Sơn Lão Tổ sốt ruột, lập tức tản thần thức ra, nháy mắt liền dung nhập vào trong cơ thể lão già trước mặt Mạnh Hạo. Thân thể lão già này chấn động nhỏ, vẻ mặt không thay đổi, nhưng giờ phút này đã không còn là chính mình, mà là do Kháo Sơn Lão Tổ hóa thân thành.
- Đạo hữu đến xem nơi này, ngài xem bảo vật trong cửa hàng này, từng cái đều cực kỳ bất phàm đó.
Lão già vội vàng mở miệng, dời đi tầm mắt của Mạnh Hạo. Mạnh Hạo cười lạnh trong lòng, vẻ mặt không chút thay đổi, nhìn về phía vật mà lão già đang chỉ. Đó là một thanh phi đao, toàn thân màu bạc, phát ra hàn quang, mà bên cạnh có yết giá, 1500 linh thạch.
Đây là một pháp bảo Trúc Cơ sơ kỳ mới có thể sử dụng, Mạnh Hạo nhìn thoáng qua, lập tức nhíu mày.
- Quá mắc!
Hắn rất nghiêm túc nói.
Lão già cười ha hả, che dấu nếp nhăn đang nhảy lên, trong lòng thầm mắng, đối phương quá mức keo kiệt. Lão Tổ ta vừa mới cho không ngươi ba vạn linh thạch, ngươi cư nhiên còn chê đắt.
- Đạo hữu, hôm nay ngài rất may mắn, vừa lúc, bổn điếm tròn mười năm, bán đại hạ giá. Tất cả vật phẩm, giá cả giảm phân nửa, vất ấy chỉ cần 750 khối linh thạch, là ngài có thể mang đi.
- Vật ấy, nhiều nhất chỉ trị giá 30 linh thạch. Thôi, ta vẫn là nên đi xem tất cả các cửa hàng trong thành trì này, sau đó lại đi dạo qua mấy thành trì tu chân khác vậy.
Bộ dạng Mạnh Hạo rất là bất mãn, nói xong xoay người, đang muốn rời đi.
Nhưng lời của hắn, khiến Kháo Sơn Lão Tổ run run một chút. Vừa nghe nói, Mạnh Hạo muốn chạy toàn bộ một vòng, lập tức kêu rên trong lòng, cắn răng, lão bất chấp mọi giá rồi.
- 30 linh thạch cho ngươi!
Mạnh Hạo khẩn trương xoay người, lập tức thu hồi tiểu đao này, trên mặt lộ ra kinh hỉ, liên tục chỉ trên trăm kiện pháp bảo đặt ở tầng thứ nhất.
- Những thứ này, ta đều muốn.
Kháo Sơn Lão Tổ hơi hơi sửng sốt, nhưng vì để Mạnh Hạo nhanh chóng rời đi, giờ phút này lại cắn răng, chịu đựng nội tâm nhỏ máu.
Cứ như vậy, ở trong ánh mắt trợn tròn của mấy người xung quanh trong cửa hàng, Mạnh Hạo liền bao hết tất cả vật phẩm của tầng thứ nhất này. Sau đó, dưới sự chờ mong của Kháo Sơn Lão Tổ, hắn không có rời đi, mà đi lên tầng hai.
- Đều nói người Tiêu Dao Tông tốt lắm, hôm nay Mạnh mỗ xem như được kiến thức. Cuối cùng ta cũng gặp được một cửa hàng, già trẻ không gạt rồi. Như vậy đi, tầng hai tầng ba, ta đều đi nhìn một chút, nếu coi trọng, ta liền mua hết. 30 linh thạch đúng không? Ta bao hết toàn bộ!
Mạnh Hạo rất là đại khí vung tay lên.
Lão già do Kháo Sơn Lão Tổ hóa thân, suýt chút nữa phun ra, ánh mắt cũng đỏ lên, khi đang muốn liều lĩnh rống giận, Mạnh Hạo nhẹ tênh nói một câu.
- Sau khi mua xong, ta sẽ đi.
Những lời này, khiến Kháo Sơn Lão Tổ hít sâu, không ngừng tự an ủi mình phải nhịn xuống, chỉ cần nhịn một hồi nữa thì tốt rồi. Trong an ủi như vậy, lão mang theo vẻ tươi cười còn khó coi hơn khóc, cùng Mạnh Hạo đi lên tầng hai, tầng ba. Dùng tốc độ nhanh nhất, Mạnh Hạo gần như mua đi tất cả pháp bảo trong cửa hàng này.
Một kế cuối cùng, cho dù là 30 linh thạch một kiện, mấy ngàn kiện tính ra, cũng cần 100 ngàn linh thạch.
Tâm Kháo Sơn Lão Tổ giống như bị đâm vài đao, giờ phút này sắc mặt tái nhợt, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo, đều nhanh muốn khóc rồi.
Khi kết toán, Mạnh Hạo vừa sờ túi trữ vật, bỗng nhiên lộ ra vẻ chần chừ.
- Chỗ ta linh thạch không đủ a.
Mạnh Hạo có chút ngại ngùng nói, Kháo Sơn Lão Tổ nghe xong, đứng ngẩn tại chỗ.
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, bất động thanh sắc, đi thẳng về phía trước.
Giờ khắc này, Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung, đang mang theo khẩn trương, nhìn Mạnh Hạo không chuyển mắt. Khi thấy Mạnh Hạo đã thu hồi túi trữ vật, lão mới thả lỏng một hơi dài, ngay sau đó, lại đau lòng.
- Linh thạch a, đó là ba vạn linh thạch của Lão Tổ ta … cứ như vậy không còn. Tất cả vật phẩm trên Thánh Đảo này, đều là của Lão Tổ ta đấy, cứ như vậy không còn …
- Chết tiệt, tên khốn khiếp, vừa gặp phải ngươi đúng là không có chuyện tốt!
Kháo Sơn Lão Tổ nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện ở trong lòng, đối phương mau mau rời đi.
Mạnh Hạo ôm linh thạch được cho không, ánh mắt đảo qua bốn phía, nhìn thấy một gian cửa hàng chuyên môn buôn bán pháp bảo, hai mắt không khỏi nheo lại, cất bước đi vào.
Cửa hàng này, nhìn ở ngoài đã cực kỳ xa hoa, sau khi tiến vào, ba tầng trong đó, lại là bảo quang kinh người. Pháp bảo bán ra trong đó, bắt đầu từ Ngưng Khí, thậm chí ngay cả bảo vật cảnh giới Nguyên Anh, cũng có một vài cái dùng để trấn điếm.
Giờ phút này, trong tầng một của cửa hàng, đang có bảy tám tu sĩ, ở khắp nơi lựa chọn pháp bảo, bên người đều có người hướng dẫn tươi cười chân thành, đi theo giảng giải. Chính giữa đặt một lư hương, từng đợt hương khói phiêu khởi, khiến cho cả tầng một của cửa hàng, tràn đầy một cỗ khí tức thanh lịch, làm cho người ta vừa tiến vào, là dường như có thể tĩnh tâm, cảm nhận được cấp bậc cao cấp cùng đại khí nơi này.
Mạnh Hạo vừa mới bước vào một bước, liền lập tức có một lão già mặc trường bào, cười ha hả, tiêu sái đi tới, chắp tay thi lễ với Mạnh Hạo.
- Vị đạo hữu này, danh tiếng bổn điếm, trong cả Thánh Diêu thành, có thể tiến vào top 10, vả lại là từ Tiêu Dao Tông trực tiếp bán ra, phẩm chất cam đoan, già trẻ không gạt, ngài có thể yên tâm tới đây giao dịch.
- Không biết ngài có nhu cầu gì?
Lão già cười nói. Lời nói này của lão, rơi vào trong tai Mạnh Hạo, khiến Mạnh Hạo cảm thấy có chút quen thuộc, sau khi ngẫm nghĩ một chút, thì càng cảm thấy, giống như những lời bản thân năm đó đã nói, khi mở tiệm tạp hóa ở Kháo Sơn Tông.
Tu vi lão già này cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, có lẽ là tư chất bình thường, không có tâm đột phá, vì thế mới nhậm chức ở trong cửa hàng này. Giờ phút này, lão đang đánh giá Mạnh Hạo, cho dù nhìn không ra tu vi của Mạnh Hạo, nhưng xem khí chất toàn thân của Mạnh Hạo, đã cảm thấy, đây nhất định là một kim chủ.
- Trực tiếp bán ra từ Tiêu Dao Tông?
Mạnh Hạo kinh ngạc mở miệng.
Lão già có vẻ ngạo nghễ khó tả, mỉm cười gật đầu.
- Chẳng hay đạo hữu là lần đầu tiên tới Thánh Đảo? Trên đảo vốn có ba thành trì tu chân, trong mỗi một tòa thành trì, đều có không ít cửa hàng là thuộc sản nghiệp của Tiêu Dao Tông.
- Ngài xem nơi này.
Lão gia chỉ mộc bài bên cạnh, trên đó khắc rất rõ ràng một đồ án, đó là đồ án một con rùa đen …
- Phàm là có dấu ấn này, đều chứng tỏ, đó là sản nghiệp của Tiêu Dao Tông.
Khi lão già này giới thiệu, Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, chợt kêu rên lên.
- Xong rồi xong rồi, Lão Tổ ta anh minh một đời, làm sao lại quên chuyện này. Chết tiệt, đồ án này … ngàn vạn lần không nên làm cho tên khốn khiếp kia chú ý a.
Kháo Sơn Lão Tổ sốt ruột, lập tức tản thần thức ra, nháy mắt liền dung nhập vào trong cơ thể lão già trước mặt Mạnh Hạo. Thân thể lão già này chấn động nhỏ, vẻ mặt không thay đổi, nhưng giờ phút này đã không còn là chính mình, mà là do Kháo Sơn Lão Tổ hóa thân thành.
- Đạo hữu đến xem nơi này, ngài xem bảo vật trong cửa hàng này, từng cái đều cực kỳ bất phàm đó.
Lão già vội vàng mở miệng, dời đi tầm mắt của Mạnh Hạo. Mạnh Hạo cười lạnh trong lòng, vẻ mặt không chút thay đổi, nhìn về phía vật mà lão già đang chỉ. Đó là một thanh phi đao, toàn thân màu bạc, phát ra hàn quang, mà bên cạnh có yết giá, 1500 linh thạch.
Đây là một pháp bảo Trúc Cơ sơ kỳ mới có thể sử dụng, Mạnh Hạo nhìn thoáng qua, lập tức nhíu mày.
- Quá mắc!
Hắn rất nghiêm túc nói.
Lão già cười ha hả, che dấu nếp nhăn đang nhảy lên, trong lòng thầm mắng, đối phương quá mức keo kiệt. Lão Tổ ta vừa mới cho không ngươi ba vạn linh thạch, ngươi cư nhiên còn chê đắt.
- Đạo hữu, hôm nay ngài rất may mắn, vừa lúc, bổn điếm tròn mười năm, bán đại hạ giá. Tất cả vật phẩm, giá cả giảm phân nửa, vất ấy chỉ cần 750 khối linh thạch, là ngài có thể mang đi.
- Vật ấy, nhiều nhất chỉ trị giá 30 linh thạch. Thôi, ta vẫn là nên đi xem tất cả các cửa hàng trong thành trì này, sau đó lại đi dạo qua mấy thành trì tu chân khác vậy.
Bộ dạng Mạnh Hạo rất là bất mãn, nói xong xoay người, đang muốn rời đi.
Nhưng lời của hắn, khiến Kháo Sơn Lão Tổ run run một chút. Vừa nghe nói, Mạnh Hạo muốn chạy toàn bộ một vòng, lập tức kêu rên trong lòng, cắn răng, lão bất chấp mọi giá rồi.
- 30 linh thạch cho ngươi!
Mạnh Hạo khẩn trương xoay người, lập tức thu hồi tiểu đao này, trên mặt lộ ra kinh hỉ, liên tục chỉ trên trăm kiện pháp bảo đặt ở tầng thứ nhất.
- Những thứ này, ta đều muốn.
Kháo Sơn Lão Tổ hơi hơi sửng sốt, nhưng vì để Mạnh Hạo nhanh chóng rời đi, giờ phút này lại cắn răng, chịu đựng nội tâm nhỏ máu.
Cứ như vậy, ở trong ánh mắt trợn tròn của mấy người xung quanh trong cửa hàng, Mạnh Hạo liền bao hết tất cả vật phẩm của tầng thứ nhất này. Sau đó, dưới sự chờ mong của Kháo Sơn Lão Tổ, hắn không có rời đi, mà đi lên tầng hai.
- Đều nói người Tiêu Dao Tông tốt lắm, hôm nay Mạnh mỗ xem như được kiến thức. Cuối cùng ta cũng gặp được một cửa hàng, già trẻ không gạt rồi. Như vậy đi, tầng hai tầng ba, ta đều đi nhìn một chút, nếu coi trọng, ta liền mua hết. 30 linh thạch đúng không? Ta bao hết toàn bộ!
Mạnh Hạo rất là đại khí vung tay lên.
Lão già do Kháo Sơn Lão Tổ hóa thân, suýt chút nữa phun ra, ánh mắt cũng đỏ lên, khi đang muốn liều lĩnh rống giận, Mạnh Hạo nhẹ tênh nói một câu.
- Sau khi mua xong, ta sẽ đi.
Những lời này, khiến Kháo Sơn Lão Tổ hít sâu, không ngừng tự an ủi mình phải nhịn xuống, chỉ cần nhịn một hồi nữa thì tốt rồi. Trong an ủi như vậy, lão mang theo vẻ tươi cười còn khó coi hơn khóc, cùng Mạnh Hạo đi lên tầng hai, tầng ba. Dùng tốc độ nhanh nhất, Mạnh Hạo gần như mua đi tất cả pháp bảo trong cửa hàng này.
Một kế cuối cùng, cho dù là 30 linh thạch một kiện, mấy ngàn kiện tính ra, cũng cần 100 ngàn linh thạch.
Tâm Kháo Sơn Lão Tổ giống như bị đâm vài đao, giờ phút này sắc mặt tái nhợt, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo, đều nhanh muốn khóc rồi.
Khi kết toán, Mạnh Hạo vừa sờ túi trữ vật, bỗng nhiên lộ ra vẻ chần chừ.
- Chỗ ta linh thạch không đủ a.
Mạnh Hạo có chút ngại ngùng nói, Kháo Sơn Lão Tổ nghe xong, đứng ngẩn tại chỗ.