Đạo nhân đã nói mặt đẹp như ngọc, mày quét qua đuôi mắt (*), năm chòm râu mọc dài dưới cằm, trang phục nom như kiểu tiên trưởng đắc đạo trên tranh, khiến người nhìn tới liền bất giác sinh lòng kính ngưỡng.
(*) Nguyên văn là ‘trường mi nhập tấn’, có nghĩa là mày dài chạm tới tóc mai. Thấy giống quỷ quá! (>.
Hắn họ Trịnh tên Quyền, là trường lão thỉnh giảng của Thánh Trí Phái, thân phận không thể xem thường, hắn mở miệng liền khiến tất cả mọi người đổ dồn lực chú ý tới kẻ mà hắn vung tay chỉ.
Tay hắn chỉ tới hướng Chu Chu, từ lúc mới bước vào tiền điện, hắn đã luôn dõi mắt đăm chiêu nhìn Chu Chu, thậm chí cũng không nhìn thiên tài hiếm hoi như Duẫn Tử Chương được vài lần.
Duẫn Tử Chương trong lòng xao động, nhéo nhéo tay Chu Chu, ngay tức thì Chu Chu hết sức thành thật trả lời: “Ta là Chu Chu, ân, hình như mười bốn tuổi.”
Như thế nào kêu là hình như?
Trịnh Quyền mỉm cười, nụ cười đẹp như trăng sao trên trời, như mang theo vài phần ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh, lại đông đầy hiền hòa thương xót, không hiểu vì sao, Chu Chu tự dưng ớn lạnh trong lòng, hơn nữa, còn lờ mờ có chút cảm giác quen thuộc không nói rõ được.
“Chưởng môn không ngại kiểm tra nha đầu kia thử xem, nàng so với hài tử ấy có thể còn hiếm lạ hơn nhiều.” Trịnh Quyền thần thần bí bí nói.
Trịnh Quyền thường ngày rất ít khi chủ động mở miệng, dưới tình hình như vậy càng tuyệt sẽ không nịnh bợ nói xằng. Mấy trưởng lão còn lại nghe xong câu này tinh thần nhất thời chấn động, Phù Ngọc vội vàng đưa tay bắt lấy cổ tay Chu Chu, tính đem linh khí của mình dẫn vào trong linh mạch của nàng, kiểm tra căn cơ của nàng.
Từng cổ từng cổ linh khí hội tụ thành dòng, nhưng vừa chạm vào linh mạch của Chu Chu đã bị dội ngược trở lại, Phù Ngọc cả kinh, lại ngưng tụ nhiều linh khí hơn lần thứ hai tiếp tục đưa vào, kết quả vẫn bị nhẹ nhàng bắn trả.
“Sao có thể như vậy? !” Phù Ngọc kinh ngạc không thôi.
“Thế nào? !” Không chỉ Phù Ngọc, mấy kết đan trưởng lão còn lại đều hiếu kỳ hẳn lên, từng người một bu tới cầm cổ tay Chu Chu lên thăm dò, bốn kết đan trưởng lão thử hết một vòng, nét mặt từng người so với từng người càng quái dị hơn.
“Hiếm! Quả thật là hiếm!” Phù Ngọc thở dài nói.
Duẫn Tử Chương mừng trong bụng, hắn đã nói mà, vị bà ngoại thần bí kia của Chu Chu che chở cho nàng như bảo bối, nàng sao có thể là nha đầu bình thường không có linh căn chứ?
Từ lúc Chu Chu có ký ức cho đến giờ, chỉ có người nói nàng xấu xí, quê mùa, chưa từng có người nói nàng hiếm lạ, không khỏi vừa hồi hộp vừa hưng phấn, tuy rằng nàng lớn lên rất xin lỗi, nhưng nàng biết chắc mình nhất định khác người!
Hai người còn chưa vui hết, đã bị mấy trưởng lão Thánh Trí Phái tạt một gáo nước lạnh vào đầu…
“Sao lại có thể là ngưng thạch chi mạch? Trong thiên địa không ngờ có loại quái thai như thế!
“Còn tưởng rằng gặp phải thiên tài, không nghĩ tới té ra là phế vật!”
“Phế vật thấy nhiều rồi, nhưng phế thành thế này quả thật chưa thấy qua!”
“Xúi quẩy xúi quẩy, không phải đều nói ngưng thạch chi mạch trời sinh là vạn năm khó tìm sao?”
“Trịnh trưởng lão kiến thức uyên bác, nhưng cũng không nên chơi bọn ta như thế, hại bọn ta mừng hụt một phen.”
Chưởng môn Phù Ngọc và bốn kết đan trưởng lão ngươi một câu, ta một câu, ánh mắt nhìn Chu Chu tưởng như đang nhìn một … con quái vật quý hiếm.
Duẫn Tử Chương nhịn không được hỏi: “Chưởng môn, xin hỏi ngưng thạch chi mạch ý là sao?”
Phù Ngọc đối với vị thiên tài rường cột của Thánh Trí Phái trong tương lai tới vô cùng nhẫn nại, hiếm có khi ôn tồn giải thích với một hậu bối, nói: “Ngưng thạch chi mạch tên như nghĩa, tức là kinh mạch ngưng tụ thành đá, linh khí vô phép vận hành bên trong, như thế thì làm sao tu luyện? Người không có linh căn thì dùng linh dược cộng thêm công pháp (*) đặc thù, có lẽ còn có một tia hy vọng để tu luyện, nhưng ngưng thạch chi mạch này, khà khà! Căn bản là trời sinh không thể tu luyện. Bản tọa trước cũng chỉ nghe qua, không nghĩ tới hôm nay rốt cuộc thật sự đã nhìn thấy ngưng thạch chi mạch.”
(*) Công pháp: phương pháp luyện công.
Phù Ngọc lắc lắc đầu, phất tay với Kim Vạn Lượng, nói: “Dẫn tiểu nha đầu này đi.”
Chu Chu nghe bọn họ nói căn bản chẳng hiểu chi cả, nhưng mà muốn đuổi nàng đi, điểm này nàng nghe hiểu rõ, nhất thời nóng ruột, nàng không còn lấy nữa người thân trên đời, bị Duẫn Tử Chương điệu tới đây, hiện tại Thánh Trí Phái không cần nàng, nàng ngay cả đường về nhà còn không biết phải đi làm sao!
Duẫn Tử Chương một tay giữ nàng lại, cũng chẳng quản có quá phận hay không, ngẩn đầu lên nói với Phù Ngọc: “Chu Chu nàng không thể đi!”
Phù Ngọc nghe vậy cũng không tức giận, chỉ nhíu mày nói: “Tư chất của nàng muốn tu luyện căn bản không cách nào, ở lại Thánh Trí Phái cũng vô dụng.”
Duẫn Tử Chương tân tân khổ khổ mới lừa được Chu Chu đến đây, làm sao cam lòng để nàng cứ như thế bị đuổi đi? Hơn nữa, hắn từng chính miệng đáp ứng với bà ngoại Chu Chu sẽ chiếu cố tốt cho nàng, hắn nhận chổ tốt của nhân gia, đâu thể nói không giữ lời?
Hắn đang muốn mở miệng, Trịnh Quyền im lặng được một hồi bỗng thủng thẳng nói: “Ai nói nàng không thể tu luyện? Vưu lão không phải cũng là ngưng thạch chi mạch sao?”
Vưu Thiên Nhận nghe lão nói xong lạnh lùng hừ một tiếng: “Trịnh trưởng lão không cần châm chọc lão phu, cảnh giới ngưng tụ thành thạch trong kinh mạch của lão phu khác rất nhiều.”
Phù Ngọc thấy Duẫn Tử Chương ném ánh mắt về phía mình, thở dài nói: “Bọn ta tu luyện, độ rắn và dẻo của kinh mạch tăng theo tu vi, cùng đó linh khí có thể dung nạp cũng ngày càng nhiều hơn, hai thứ làm tăng cường lẫn nhau, bổ trợ cho nhau. Đạt tới cảnh giới nguyên anh hậu kỳ, kinh mạch tự sẽ biến thành rắn và dẻo y như đá, ngoại lực khó có thể tổn thương, mà mật độ ngưng tụ cũng vừa đủ để linh khí thông suốt không gặp trở ngại trong đó. Nhưng nếu như kinh mạch trời sinh đã rắn, dẻo như đá, khả năng hấp thụ linh khí gần như bằng không, vậy ngược lại sẽ trở thành rào cản tuyệt đối cho việc tu luyện.”
Duẫn Tử Chương trời sinh ngộ tính cực cao, trong đầu xoay chuyển liền minh bạch ý tứ của Phù Ngọc, vấn đề của Chu Chu không phải là kinh mạch không tốt, mà hoàn toàn là do kinh mạch trời sinh có trình độ của tu luyện giả ở nguyên anh hậu kỳ, nhưng tu vi của nàng lại không đồng cấp, cho nên, biến thành trói buộc khiến nàng không có cách nào tu luyện.
“Nếu như cường giả nguyên anh hậu kỳ cưỡng chế truyền linh khí vào cơ thể nàng thì sao? Vậy có phải hay không nàng liền có thể tu luyện?” Duẫn Tử Chương nhướng mày nói.
Phù Ngọc sửng sốt, cười nói: “Có lẽ đi, bất quá việc tu luyện nhất định phải không ngừng dùng linh khí làm bổ trợ để bồi dưỡng tinh thần và thể xác, vậy đâu khác nào bắt một tiền bối nguyên anh hậu kỳ, để giúp cho một phàm nhân bắt đầu tu luyện từ luyện khí kỳ, phải vì thế mà khí lực bị hao tổn gấp nghìn vạn lần, muốn đạt tới trúc cơ, kết đan lại khó càng thêm khó, dù cho là chí thân, ai nguyện ý như thế chứ?”
Lão mở miệng gạt bỏ lời đề nghị của Duẫn Tử Chương, nhưng trong bụng thì rất hài lòng với năng lực lĩnh ngộ của hắn.
Việc đã đến nước này, Duẫn Tử Chương cũng biết Chu Chu muốn vào Thánh Trí Phái sợ rằng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, giữa lúc hắn muốn đề nghị để Chu Chu lưu lại với thân phận là tùy tùng của mình, Trịnh Quyền lại nói: “Tiểu nha đầu này bái nhập môn hạ của ta thì được rồi! Thu một đồ đệ thiên tài có gì đặc biệt. Có thể đem cũi mục dạy thành thiên tài, như thế mới lộ rõ bản lĩnh của bản tọa.”
Toàn bộ người trên điện đều biến sắc, cũng không biết Trịnh Quyền này hôm nay phát điên cái gì nữa, ngày thường, ngay cả thu một dược đồng cũng không muốn chịu, hiện tại lại chủ động yêu cầu thu đồ đệ, còn thu một cực phẩm củi mục như thế làm đồ đệ.
Vưu Thiên Nhận tức giận nói: “Đồ đệ này ngươi muốn, nhưng bản tọa không muốn!”
Vốn dĩ Thánh Trí Phái có một truyền thống, đệ tử của các phong trên nguyên tắc đều là đồ đệ của chưởng phong phong đó, nói cách khác, Trịnh Quyền thu Chu Chu làm đồ đệ, vậy Vưu Thiên Nhận cũng theo đó trở thành sư phụ hời của nàng.
Vưu Thiên Nhận từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo, yêu cầu thu đồ đệ cực cao, đâu có chịu thu cái dạng phế phẩm như Chu Chu? !
Trịnh Quyền tựa như rắp tâm trêu chọc lão, cười chúm chím nói: “Bản tọa cũng không thích đồ đệ của mình lại rước thêm một sư phụ vô năng chỉ biết tìm tiện nghi.”
(*) Nguyên văn là ‘trường mi nhập tấn’, có nghĩa là mày dài chạm tới tóc mai. Thấy giống quỷ quá! (>.
Hắn họ Trịnh tên Quyền, là trường lão thỉnh giảng của Thánh Trí Phái, thân phận không thể xem thường, hắn mở miệng liền khiến tất cả mọi người đổ dồn lực chú ý tới kẻ mà hắn vung tay chỉ.
Tay hắn chỉ tới hướng Chu Chu, từ lúc mới bước vào tiền điện, hắn đã luôn dõi mắt đăm chiêu nhìn Chu Chu, thậm chí cũng không nhìn thiên tài hiếm hoi như Duẫn Tử Chương được vài lần.
Duẫn Tử Chương trong lòng xao động, nhéo nhéo tay Chu Chu, ngay tức thì Chu Chu hết sức thành thật trả lời: “Ta là Chu Chu, ân, hình như mười bốn tuổi.”
Như thế nào kêu là hình như?
Trịnh Quyền mỉm cười, nụ cười đẹp như trăng sao trên trời, như mang theo vài phần ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh, lại đông đầy hiền hòa thương xót, không hiểu vì sao, Chu Chu tự dưng ớn lạnh trong lòng, hơn nữa, còn lờ mờ có chút cảm giác quen thuộc không nói rõ được.
“Chưởng môn không ngại kiểm tra nha đầu kia thử xem, nàng so với hài tử ấy có thể còn hiếm lạ hơn nhiều.” Trịnh Quyền thần thần bí bí nói.
Trịnh Quyền thường ngày rất ít khi chủ động mở miệng, dưới tình hình như vậy càng tuyệt sẽ không nịnh bợ nói xằng. Mấy trưởng lão còn lại nghe xong câu này tinh thần nhất thời chấn động, Phù Ngọc vội vàng đưa tay bắt lấy cổ tay Chu Chu, tính đem linh khí của mình dẫn vào trong linh mạch của nàng, kiểm tra căn cơ của nàng.
Từng cổ từng cổ linh khí hội tụ thành dòng, nhưng vừa chạm vào linh mạch của Chu Chu đã bị dội ngược trở lại, Phù Ngọc cả kinh, lại ngưng tụ nhiều linh khí hơn lần thứ hai tiếp tục đưa vào, kết quả vẫn bị nhẹ nhàng bắn trả.
“Sao có thể như vậy? !” Phù Ngọc kinh ngạc không thôi.
“Thế nào? !” Không chỉ Phù Ngọc, mấy kết đan trưởng lão còn lại đều hiếu kỳ hẳn lên, từng người một bu tới cầm cổ tay Chu Chu lên thăm dò, bốn kết đan trưởng lão thử hết một vòng, nét mặt từng người so với từng người càng quái dị hơn.
“Hiếm! Quả thật là hiếm!” Phù Ngọc thở dài nói.
Duẫn Tử Chương mừng trong bụng, hắn đã nói mà, vị bà ngoại thần bí kia của Chu Chu che chở cho nàng như bảo bối, nàng sao có thể là nha đầu bình thường không có linh căn chứ?
Từ lúc Chu Chu có ký ức cho đến giờ, chỉ có người nói nàng xấu xí, quê mùa, chưa từng có người nói nàng hiếm lạ, không khỏi vừa hồi hộp vừa hưng phấn, tuy rằng nàng lớn lên rất xin lỗi, nhưng nàng biết chắc mình nhất định khác người!
Hai người còn chưa vui hết, đã bị mấy trưởng lão Thánh Trí Phái tạt một gáo nước lạnh vào đầu…
“Sao lại có thể là ngưng thạch chi mạch? Trong thiên địa không ngờ có loại quái thai như thế!
“Còn tưởng rằng gặp phải thiên tài, không nghĩ tới té ra là phế vật!”
“Phế vật thấy nhiều rồi, nhưng phế thành thế này quả thật chưa thấy qua!”
“Xúi quẩy xúi quẩy, không phải đều nói ngưng thạch chi mạch trời sinh là vạn năm khó tìm sao?”
“Trịnh trưởng lão kiến thức uyên bác, nhưng cũng không nên chơi bọn ta như thế, hại bọn ta mừng hụt một phen.”
Chưởng môn Phù Ngọc và bốn kết đan trưởng lão ngươi một câu, ta một câu, ánh mắt nhìn Chu Chu tưởng như đang nhìn một … con quái vật quý hiếm.
Duẫn Tử Chương nhịn không được hỏi: “Chưởng môn, xin hỏi ngưng thạch chi mạch ý là sao?”
Phù Ngọc đối với vị thiên tài rường cột của Thánh Trí Phái trong tương lai tới vô cùng nhẫn nại, hiếm có khi ôn tồn giải thích với một hậu bối, nói: “Ngưng thạch chi mạch tên như nghĩa, tức là kinh mạch ngưng tụ thành đá, linh khí vô phép vận hành bên trong, như thế thì làm sao tu luyện? Người không có linh căn thì dùng linh dược cộng thêm công pháp (*) đặc thù, có lẽ còn có một tia hy vọng để tu luyện, nhưng ngưng thạch chi mạch này, khà khà! Căn bản là trời sinh không thể tu luyện. Bản tọa trước cũng chỉ nghe qua, không nghĩ tới hôm nay rốt cuộc thật sự đã nhìn thấy ngưng thạch chi mạch.”
(*) Công pháp: phương pháp luyện công.
Phù Ngọc lắc lắc đầu, phất tay với Kim Vạn Lượng, nói: “Dẫn tiểu nha đầu này đi.”
Chu Chu nghe bọn họ nói căn bản chẳng hiểu chi cả, nhưng mà muốn đuổi nàng đi, điểm này nàng nghe hiểu rõ, nhất thời nóng ruột, nàng không còn lấy nữa người thân trên đời, bị Duẫn Tử Chương điệu tới đây, hiện tại Thánh Trí Phái không cần nàng, nàng ngay cả đường về nhà còn không biết phải đi làm sao!
Duẫn Tử Chương một tay giữ nàng lại, cũng chẳng quản có quá phận hay không, ngẩn đầu lên nói với Phù Ngọc: “Chu Chu nàng không thể đi!”
Phù Ngọc nghe vậy cũng không tức giận, chỉ nhíu mày nói: “Tư chất của nàng muốn tu luyện căn bản không cách nào, ở lại Thánh Trí Phái cũng vô dụng.”
Duẫn Tử Chương tân tân khổ khổ mới lừa được Chu Chu đến đây, làm sao cam lòng để nàng cứ như thế bị đuổi đi? Hơn nữa, hắn từng chính miệng đáp ứng với bà ngoại Chu Chu sẽ chiếu cố tốt cho nàng, hắn nhận chổ tốt của nhân gia, đâu thể nói không giữ lời?
Hắn đang muốn mở miệng, Trịnh Quyền im lặng được một hồi bỗng thủng thẳng nói: “Ai nói nàng không thể tu luyện? Vưu lão không phải cũng là ngưng thạch chi mạch sao?”
Vưu Thiên Nhận nghe lão nói xong lạnh lùng hừ một tiếng: “Trịnh trưởng lão không cần châm chọc lão phu, cảnh giới ngưng tụ thành thạch trong kinh mạch của lão phu khác rất nhiều.”
Phù Ngọc thấy Duẫn Tử Chương ném ánh mắt về phía mình, thở dài nói: “Bọn ta tu luyện, độ rắn và dẻo của kinh mạch tăng theo tu vi, cùng đó linh khí có thể dung nạp cũng ngày càng nhiều hơn, hai thứ làm tăng cường lẫn nhau, bổ trợ cho nhau. Đạt tới cảnh giới nguyên anh hậu kỳ, kinh mạch tự sẽ biến thành rắn và dẻo y như đá, ngoại lực khó có thể tổn thương, mà mật độ ngưng tụ cũng vừa đủ để linh khí thông suốt không gặp trở ngại trong đó. Nhưng nếu như kinh mạch trời sinh đã rắn, dẻo như đá, khả năng hấp thụ linh khí gần như bằng không, vậy ngược lại sẽ trở thành rào cản tuyệt đối cho việc tu luyện.”
Duẫn Tử Chương trời sinh ngộ tính cực cao, trong đầu xoay chuyển liền minh bạch ý tứ của Phù Ngọc, vấn đề của Chu Chu không phải là kinh mạch không tốt, mà hoàn toàn là do kinh mạch trời sinh có trình độ của tu luyện giả ở nguyên anh hậu kỳ, nhưng tu vi của nàng lại không đồng cấp, cho nên, biến thành trói buộc khiến nàng không có cách nào tu luyện.
“Nếu như cường giả nguyên anh hậu kỳ cưỡng chế truyền linh khí vào cơ thể nàng thì sao? Vậy có phải hay không nàng liền có thể tu luyện?” Duẫn Tử Chương nhướng mày nói.
Phù Ngọc sửng sốt, cười nói: “Có lẽ đi, bất quá việc tu luyện nhất định phải không ngừng dùng linh khí làm bổ trợ để bồi dưỡng tinh thần và thể xác, vậy đâu khác nào bắt một tiền bối nguyên anh hậu kỳ, để giúp cho một phàm nhân bắt đầu tu luyện từ luyện khí kỳ, phải vì thế mà khí lực bị hao tổn gấp nghìn vạn lần, muốn đạt tới trúc cơ, kết đan lại khó càng thêm khó, dù cho là chí thân, ai nguyện ý như thế chứ?”
Lão mở miệng gạt bỏ lời đề nghị của Duẫn Tử Chương, nhưng trong bụng thì rất hài lòng với năng lực lĩnh ngộ của hắn.
Việc đã đến nước này, Duẫn Tử Chương cũng biết Chu Chu muốn vào Thánh Trí Phái sợ rằng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, giữa lúc hắn muốn đề nghị để Chu Chu lưu lại với thân phận là tùy tùng của mình, Trịnh Quyền lại nói: “Tiểu nha đầu này bái nhập môn hạ của ta thì được rồi! Thu một đồ đệ thiên tài có gì đặc biệt. Có thể đem cũi mục dạy thành thiên tài, như thế mới lộ rõ bản lĩnh của bản tọa.”
Toàn bộ người trên điện đều biến sắc, cũng không biết Trịnh Quyền này hôm nay phát điên cái gì nữa, ngày thường, ngay cả thu một dược đồng cũng không muốn chịu, hiện tại lại chủ động yêu cầu thu đồ đệ, còn thu một cực phẩm củi mục như thế làm đồ đệ.
Vưu Thiên Nhận tức giận nói: “Đồ đệ này ngươi muốn, nhưng bản tọa không muốn!”
Vốn dĩ Thánh Trí Phái có một truyền thống, đệ tử của các phong trên nguyên tắc đều là đồ đệ của chưởng phong phong đó, nói cách khác, Trịnh Quyền thu Chu Chu làm đồ đệ, vậy Vưu Thiên Nhận cũng theo đó trở thành sư phụ hời của nàng.
Vưu Thiên Nhận từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo, yêu cầu thu đồ đệ cực cao, đâu có chịu thu cái dạng phế phẩm như Chu Chu? !
Trịnh Quyền tựa như rắp tâm trêu chọc lão, cười chúm chím nói: “Bản tọa cũng không thích đồ đệ của mình lại rước thêm một sư phụ vô năng chỉ biết tìm tiện nghi.”