Lúc nửa đêm Chu Chu cảm thấy dường như bên cạnh có người, mơ mơ màng màng mở mắt ra, bầu trời đã là một mảnh ánh sáng trăng màu trắng bạc, nàng thấy Doãn Tử Chương đang ôm nàng đi vào trong phòng.
“A Chương?” Chu Chu không tự giác xê dịch qua một chút, Tiểu Trư chẳng biết cũng tỉnh từ lúc nào, híp mắt vẻ mặt cũng mơ hồ như vậy mà bò lên người Chu Chu cọ cọ vào lòng Doãn Tử Chương, tình trạng rất thân mật.
Từ sau khi hai người xác định quan hệ, thái độ của Tiểu Trư với Doãn Tử Chương cũng càng ngày càng thân thiết, Doãn Tử Chương vốn là người duy nhất ngoài Chu Chu có thể thuận lợi sai Tiểu Trư làm việc, Tiểu Trư hơi kính sợ và lấy lòng hắn, nói gì nghe nấy, không biết khiến cho đám người Đề Thiện Thượng thầm hâm mộ bao lâu.
Doãn Tử Chương đặt Chu Chu lên giường trong phòng, một tay ôm Tiểu Trư vuốt vuốt, một tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt Chu Chu nói: “Sao lại ngủ gục trên mặt bàn vậy? Không phải đã nói không cần chờ huynh sao? Sư phụ nói huynh cùng với sư huynh sư tỷ bọn họ phải nhanh chóng bế quan một chút, tốt nhất là nhất cổ tác khí (*) thăng cấp, đợi lát nữa huynh sẽ đi, có thể mấy ngày nữa hoặc thậm chí mấy tháng mới có thể ra ngoài gặp muội.”
(*)nhất cổ tác khí*(một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nhất cổ tác khí*(một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Chu Chu cọ cọ tay của hắn, “Ừ” một tiếng, đầu óc từng chút từng chút tỉnh táo lại, bò dậy nói với hắn: “Trong phòng bếp có rất nhiều đồ ăn, huynh ăn no đi rồi đi, trước đó muội có đi một chuyến đến đan phòng, đã luyện chút đan dược, cũng đúng lúc cho huynh mang đi.”
Doãn Tử Chương thấy nàng nhảy xuống giường xuyên qua đại sảnh rồi đi tới phòng bếp, sau một hồi tiếng vang của nồi niêu, chén bát và muôi kết thúc, rất nhanh mùi thơm thức ăn lập tức lan tỏa từng đợt.
Lúc hắn tới xa xa nhìn thấy trong phòng Chu Chu có ánh đèn, cũng biết Chu Chu đang đợi hắn, trong nháy mắt trong lòng hắn tràn đầy ấm áp, đi tới chỉ thấy trong phòng Chu Chu đốt đèn, còn người thì gục trên bàn ngủ thiếp đi. Hắn không biết hình dung cảm giác trong lòng như thế nào, có chút đau lòng, lại cảm thấy thỏa mãn.
Cho dù bất luận thời điểm nào, chỉ cần hắn quay đầu lại là có thể thấy thân ảnh nho nhỏ của Chu Chu canh giữ ở phía sau hắn, ngăn cách toàn bộ sự lạnh lẽo, hiu quạnh, băn khoăn bên ngoài.
Bữa ăn tối Chu Chu chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, đáng tiếc không đợi được Doãn Tử Chương, may là trong bếp của nàng có hộp thức ăn của Thạch Ánh Lục làm, có thể giữ thức ăn nóng hổi như mới ra lò trong vòng một hai ngày. Cho nên rất nhanh đã mang đến một bàn thức ăn lớn đến trước mặt Doãn Tử Chương.
Doãn Tử Chương nhìn đĩa đồ ăn nhỏ hơn ngày thường một chút thì khó hiểu hỏi: “Sao mỗi loại lượng thức ăn lại ít vậy?”
“A? Huynh ăn không đủ à? Muội cũng giữ lại một phần cho tất cả sư huynh sư tỷ bọn họ, chờ lát nữa huynh mang qua cho bọn họ đi, bọn họ hẳn là vẫn chưa bế quan chứ?” Chu Chu nhảy người lên chuẩn bị vào phòng bếp làm thêm món ăn thì bị Doãn Tử Chương đưa một tay kéo lại.
“Bọn họ có lẽ không nhanh như thế, huynh chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, mà muội quản bọn hắn làm gì?” Trong một câu cuối cùng này của Doãn Tử Chương mang thêm vài phần mùi chua.
Chu Chu của hắn sao lại không hiểu ý trọng sắc khinh bạn kia chứ, mỗi lần hắn có đồ ăn ngon đều thuận tiện cho mấy người kia một phần. Hừ!
Chu Chu cũng yên lòng, lại lấy ra mấy bình ngọc. Theo thường lệ đan dược trong bình ngọc màu trắng là cho Doãn Tử Chương, bình ngọc màu xanh lá còn lại thì cho các sư huynh sư tỷ khác, cái trước nàng dùng đan lô bình thường luyện chế, còn cái sau nha. . . . . . dĩ nhiên là do Tiểu Trư ói ra rồi.
Doãn Tử Chương cuối cùng cũng cảm giác được một chút đãi ngộ khác biệt, sắc mặt mới bắt đầu tốt lên lại.
“Sư phụ và Tu sĩ Nguyên Anh kia gọi muội đi làm gì vậy?” Doãn Tử Chương có chút không yên lòng hỏi.
“Vị Tu sĩ Nguyên Anh muốn mượn Tiểu Trư giúp đỡ làm chút việc, không có gì đâu.” Chu Chu lập lờ.
Doãn Tử Chương nghiêng qua nhìn nàng một cái nhưng cũng không hỏi nữa, bưng bát đũa lên bắt đầu ăn. Trong lòng hắn cảm thấy có điều kỳ lạ, có điều ở đây là núi Thánh Trí, có lẽ chưa đến mức có gì ngoài ý muốn.
Dưới ánh đèn thanh niên tuấn mỹ đang ăn, bộ dạng ăn như gió cuốn ở trong mắt Chu Chu lại hết sức tao nhã đẹp mắt. Không biết đây có tính là người tình trong mắt là Tây Thi hay không, Doãn Tử Chương mặc dù ăn nhanh nhưng lại không thô lỗ như Đề Thiện Thượng, khiến nàng nhìn mãi không chán.
Tiễn Doãn Tử Chương đi, Chu Chu một đêm không mộng đến bình minh. Hai ngày kế tiếp trôi qua thật bận rộn, nàng vừa phải xã giao với đồng môn, vừa phải âm thầm luyện tập với Đan Nghê và Trịnh Quyền chuẩn bị cho hành động giết người hai ngày sau.
Dưới sự cố tình tuyên dương của Trịnh Quyền, trên dưới phái Thánh Trí đều biết có một vị Tu sĩ Nguyên Anh đến từ Tây Phương Ngũ quốc làm khách trên đỉnh Ứng Bàng, có điều là người này tính tình quái gở, chỉ ở trong động phủ Trịnh trưởng lão, chưa từng đi ra ngoài, ngay cả Vưu tổ sư và chưởng môn Phù Ngọc cũng chưa từng phản ứng.
Sự tình cũng phát triển như suy nghĩ của bọn họ, sáng sớm ngày thứ ba, nhìn Vưu Thiên Nhận và Phù Ngọc cùng nhau lên đường đi Phần thành, kế hoạch của bọn người Đan Nghê chính thức triển khai, lần này địa điểm bố trí cạm bẫy chọn ngay phía sau núi Phái Thánh Trí.
Núi Thánh Trí kéo dài gần trăm dặm, phái Thánh Trí chỉ chiếm vài ngọn núi cao nhất linh khí tương đối đầy đủ, mảng lớn núi rừng khu vực gần đó gần như xa ngút ngàn.
Pháp lực của tu sĩ Nguyên Anh không phải là chuyện đùa, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng đủ san bằng một ngọn núi nhỏ, nếu như chọn bắt đầu ở núi Ứng Bàng phát, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, thì chỉ sợ cả núi Ứng Bàng cũng sẽ bị tàn phá hơn phân nửa, vậy thì không khỏi quá có lỗi với người Phái Thánh Trí đi.
Ở phía sau núi thì khác, mặc dù đánh long trời lở đất, nhưng ảnh hưởng với phái Thánh Trí cũng có hạn.
Hai ngày trước Trịnh Quyền đã phân phó đệ tử dựng lên một ngôi đình tinh xảo ở chỗ này, lại đem mang cái “Bách Xuyên Thiên Quân Đỉnh” lớn nhất nặng nhất trong khố phòng sắp xếp tốt đưa vào trong đình.
Đỉnh đồng lớn này là do Chưởng môn Phù Ngọc tặng cho Trịnh Quyền, chính là một linh khí thượng phẩm, là một trong vài món bảo vật trấn sơn do tổ sư sáng lập ra môn phái để lại. Nếu như không phải vì thành tâm thành ý muốn giữ lại Trịnh Quyền – vị Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh này, thì cho dù có giết Phù Ngọc hắn cũng không nỡ đem nó mang ra tặng người khác đâu.
Bách Xuyên Thiên Quân Đỉnh đặt ở đó còn cao hơn cả đầu của Chu Chu, thân đỉnh đen nhánh tỏa sáng lấp lánh nước sơn đen đỏ , trên bề mặt khắc họa núi non sông ngòi, những hoa văn đen nhanh này dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi giống như đang sống lại vậy, Chu Chu đứng trước đỉnh chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh bao la, thật giống như trèo lên chỗ cao nhìn xuống quan sát non sông vạn dặm, trong lúc ngẩn ngơ dường như có gió mát thổi vào mặt, dường như nghe thấy nước sông chảy siết bao la cuồn cuộn, dường như nghe thấy tiếng gió trầm thấp vòng qua vòng lại trên núi cao.
Nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân đỉnh . . . . Một trong những nhân tố quyết định thành bại hôm nay, thì phải xem cái đỉnh này rồi!
Trịnh Quyền dẫn theo Đan Nghê, chuyện trò vui vẻ hăng hái đi tới ngồi xuống chiếc bàn đá bên cạnh đỉnh, trên bàn đặt không ít linh trà điểm tâm Chu Chu làm trước đó, Chu Chu rất quy củ đứng bên cạnh châm trà rót nước cho bọn họ như đệ tử bình thường.
Hai người đều nói về kỳ văn dị sự (*) của thuật luyện đan, người ở bên ngoài nhìn vào thì thấy Trịnh Quyền đang chào hỏi khách khứa, thuận đường khoe khoang thuật luyện đan của mình.
(*) kỳ văn dị sự: chuyện lạ
Khu vực núi rừng rậm rạp phụ cận, Chu Chu chậm rãi mở ra thần thức, rất nhanh đã phát hiện quả nhiên có người cách đó không xa, đối phương đang cẩn thận che giấu hơi thở của mình, thậm chí nàng cũng không cách nào nhận ra độ sâu cạn pháp lực của bọn họ.
Nhân số không nhiều không ít cũng là hai người, hơn nữa ngay trước khi bọn nàng đến họ cũng đã chờ ở đây rồi.
Địch nhân quả nhiên mắc câu, Chu Chu vừa mừng rỡ vừa khẩn trương, dựa theo ám hiệu đã thỏa thuận trước đó tiến lên châm trà cho Đan Nghê và Trịnh Quyền.
Nàng đổi tay trái cầm ấm, trước khi châm trà hơi hơi nâng ấm trà chếch lên, một tay gẩy nhẹ nắp ấm hai cái, sau đó mới châm trà cho từng người —— địch nhân đã tới, đang ở ngoài hai mươi trượng, phương hướng ấm trà chỉ về chính là chỗ ẩn thân của hai người!
“A Chương?” Chu Chu không tự giác xê dịch qua một chút, Tiểu Trư chẳng biết cũng tỉnh từ lúc nào, híp mắt vẻ mặt cũng mơ hồ như vậy mà bò lên người Chu Chu cọ cọ vào lòng Doãn Tử Chương, tình trạng rất thân mật.
Từ sau khi hai người xác định quan hệ, thái độ của Tiểu Trư với Doãn Tử Chương cũng càng ngày càng thân thiết, Doãn Tử Chương vốn là người duy nhất ngoài Chu Chu có thể thuận lợi sai Tiểu Trư làm việc, Tiểu Trư hơi kính sợ và lấy lòng hắn, nói gì nghe nấy, không biết khiến cho đám người Đề Thiện Thượng thầm hâm mộ bao lâu.
Doãn Tử Chương đặt Chu Chu lên giường trong phòng, một tay ôm Tiểu Trư vuốt vuốt, một tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt Chu Chu nói: “Sao lại ngủ gục trên mặt bàn vậy? Không phải đã nói không cần chờ huynh sao? Sư phụ nói huynh cùng với sư huynh sư tỷ bọn họ phải nhanh chóng bế quan một chút, tốt nhất là nhất cổ tác khí (*) thăng cấp, đợi lát nữa huynh sẽ đi, có thể mấy ngày nữa hoặc thậm chí mấy tháng mới có thể ra ngoài gặp muội.”
(*)nhất cổ tác khí*(một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nhất cổ tác khí*(một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Chu Chu cọ cọ tay của hắn, “Ừ” một tiếng, đầu óc từng chút từng chút tỉnh táo lại, bò dậy nói với hắn: “Trong phòng bếp có rất nhiều đồ ăn, huynh ăn no đi rồi đi, trước đó muội có đi một chuyến đến đan phòng, đã luyện chút đan dược, cũng đúng lúc cho huynh mang đi.”
Doãn Tử Chương thấy nàng nhảy xuống giường xuyên qua đại sảnh rồi đi tới phòng bếp, sau một hồi tiếng vang của nồi niêu, chén bát và muôi kết thúc, rất nhanh mùi thơm thức ăn lập tức lan tỏa từng đợt.
Lúc hắn tới xa xa nhìn thấy trong phòng Chu Chu có ánh đèn, cũng biết Chu Chu đang đợi hắn, trong nháy mắt trong lòng hắn tràn đầy ấm áp, đi tới chỉ thấy trong phòng Chu Chu đốt đèn, còn người thì gục trên bàn ngủ thiếp đi. Hắn không biết hình dung cảm giác trong lòng như thế nào, có chút đau lòng, lại cảm thấy thỏa mãn.
Cho dù bất luận thời điểm nào, chỉ cần hắn quay đầu lại là có thể thấy thân ảnh nho nhỏ của Chu Chu canh giữ ở phía sau hắn, ngăn cách toàn bộ sự lạnh lẽo, hiu quạnh, băn khoăn bên ngoài.
Bữa ăn tối Chu Chu chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, đáng tiếc không đợi được Doãn Tử Chương, may là trong bếp của nàng có hộp thức ăn của Thạch Ánh Lục làm, có thể giữ thức ăn nóng hổi như mới ra lò trong vòng một hai ngày. Cho nên rất nhanh đã mang đến một bàn thức ăn lớn đến trước mặt Doãn Tử Chương.
Doãn Tử Chương nhìn đĩa đồ ăn nhỏ hơn ngày thường một chút thì khó hiểu hỏi: “Sao mỗi loại lượng thức ăn lại ít vậy?”
“A? Huynh ăn không đủ à? Muội cũng giữ lại một phần cho tất cả sư huynh sư tỷ bọn họ, chờ lát nữa huynh mang qua cho bọn họ đi, bọn họ hẳn là vẫn chưa bế quan chứ?” Chu Chu nhảy người lên chuẩn bị vào phòng bếp làm thêm món ăn thì bị Doãn Tử Chương đưa một tay kéo lại.
“Bọn họ có lẽ không nhanh như thế, huynh chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, mà muội quản bọn hắn làm gì?” Trong một câu cuối cùng này của Doãn Tử Chương mang thêm vài phần mùi chua.
Chu Chu của hắn sao lại không hiểu ý trọng sắc khinh bạn kia chứ, mỗi lần hắn có đồ ăn ngon đều thuận tiện cho mấy người kia một phần. Hừ!
Chu Chu cũng yên lòng, lại lấy ra mấy bình ngọc. Theo thường lệ đan dược trong bình ngọc màu trắng là cho Doãn Tử Chương, bình ngọc màu xanh lá còn lại thì cho các sư huynh sư tỷ khác, cái trước nàng dùng đan lô bình thường luyện chế, còn cái sau nha. . . . . . dĩ nhiên là do Tiểu Trư ói ra rồi.
Doãn Tử Chương cuối cùng cũng cảm giác được một chút đãi ngộ khác biệt, sắc mặt mới bắt đầu tốt lên lại.
“Sư phụ và Tu sĩ Nguyên Anh kia gọi muội đi làm gì vậy?” Doãn Tử Chương có chút không yên lòng hỏi.
“Vị Tu sĩ Nguyên Anh muốn mượn Tiểu Trư giúp đỡ làm chút việc, không có gì đâu.” Chu Chu lập lờ.
Doãn Tử Chương nghiêng qua nhìn nàng một cái nhưng cũng không hỏi nữa, bưng bát đũa lên bắt đầu ăn. Trong lòng hắn cảm thấy có điều kỳ lạ, có điều ở đây là núi Thánh Trí, có lẽ chưa đến mức có gì ngoài ý muốn.
Dưới ánh đèn thanh niên tuấn mỹ đang ăn, bộ dạng ăn như gió cuốn ở trong mắt Chu Chu lại hết sức tao nhã đẹp mắt. Không biết đây có tính là người tình trong mắt là Tây Thi hay không, Doãn Tử Chương mặc dù ăn nhanh nhưng lại không thô lỗ như Đề Thiện Thượng, khiến nàng nhìn mãi không chán.
Tiễn Doãn Tử Chương đi, Chu Chu một đêm không mộng đến bình minh. Hai ngày kế tiếp trôi qua thật bận rộn, nàng vừa phải xã giao với đồng môn, vừa phải âm thầm luyện tập với Đan Nghê và Trịnh Quyền chuẩn bị cho hành động giết người hai ngày sau.
Dưới sự cố tình tuyên dương của Trịnh Quyền, trên dưới phái Thánh Trí đều biết có một vị Tu sĩ Nguyên Anh đến từ Tây Phương Ngũ quốc làm khách trên đỉnh Ứng Bàng, có điều là người này tính tình quái gở, chỉ ở trong động phủ Trịnh trưởng lão, chưa từng đi ra ngoài, ngay cả Vưu tổ sư và chưởng môn Phù Ngọc cũng chưa từng phản ứng.
Sự tình cũng phát triển như suy nghĩ của bọn họ, sáng sớm ngày thứ ba, nhìn Vưu Thiên Nhận và Phù Ngọc cùng nhau lên đường đi Phần thành, kế hoạch của bọn người Đan Nghê chính thức triển khai, lần này địa điểm bố trí cạm bẫy chọn ngay phía sau núi Phái Thánh Trí.
Núi Thánh Trí kéo dài gần trăm dặm, phái Thánh Trí chỉ chiếm vài ngọn núi cao nhất linh khí tương đối đầy đủ, mảng lớn núi rừng khu vực gần đó gần như xa ngút ngàn.
Pháp lực của tu sĩ Nguyên Anh không phải là chuyện đùa, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng đủ san bằng một ngọn núi nhỏ, nếu như chọn bắt đầu ở núi Ứng Bàng phát, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, thì chỉ sợ cả núi Ứng Bàng cũng sẽ bị tàn phá hơn phân nửa, vậy thì không khỏi quá có lỗi với người Phái Thánh Trí đi.
Ở phía sau núi thì khác, mặc dù đánh long trời lở đất, nhưng ảnh hưởng với phái Thánh Trí cũng có hạn.
Hai ngày trước Trịnh Quyền đã phân phó đệ tử dựng lên một ngôi đình tinh xảo ở chỗ này, lại đem mang cái “Bách Xuyên Thiên Quân Đỉnh” lớn nhất nặng nhất trong khố phòng sắp xếp tốt đưa vào trong đình.
Đỉnh đồng lớn này là do Chưởng môn Phù Ngọc tặng cho Trịnh Quyền, chính là một linh khí thượng phẩm, là một trong vài món bảo vật trấn sơn do tổ sư sáng lập ra môn phái để lại. Nếu như không phải vì thành tâm thành ý muốn giữ lại Trịnh Quyền – vị Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh này, thì cho dù có giết Phù Ngọc hắn cũng không nỡ đem nó mang ra tặng người khác đâu.
Bách Xuyên Thiên Quân Đỉnh đặt ở đó còn cao hơn cả đầu của Chu Chu, thân đỉnh đen nhánh tỏa sáng lấp lánh nước sơn đen đỏ , trên bề mặt khắc họa núi non sông ngòi, những hoa văn đen nhanh này dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi giống như đang sống lại vậy, Chu Chu đứng trước đỉnh chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh bao la, thật giống như trèo lên chỗ cao nhìn xuống quan sát non sông vạn dặm, trong lúc ngẩn ngơ dường như có gió mát thổi vào mặt, dường như nghe thấy nước sông chảy siết bao la cuồn cuộn, dường như nghe thấy tiếng gió trầm thấp vòng qua vòng lại trên núi cao.
Nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân đỉnh . . . . Một trong những nhân tố quyết định thành bại hôm nay, thì phải xem cái đỉnh này rồi!
Trịnh Quyền dẫn theo Đan Nghê, chuyện trò vui vẻ hăng hái đi tới ngồi xuống chiếc bàn đá bên cạnh đỉnh, trên bàn đặt không ít linh trà điểm tâm Chu Chu làm trước đó, Chu Chu rất quy củ đứng bên cạnh châm trà rót nước cho bọn họ như đệ tử bình thường.
Hai người đều nói về kỳ văn dị sự (*) của thuật luyện đan, người ở bên ngoài nhìn vào thì thấy Trịnh Quyền đang chào hỏi khách khứa, thuận đường khoe khoang thuật luyện đan của mình.
(*) kỳ văn dị sự: chuyện lạ
Khu vực núi rừng rậm rạp phụ cận, Chu Chu chậm rãi mở ra thần thức, rất nhanh đã phát hiện quả nhiên có người cách đó không xa, đối phương đang cẩn thận che giấu hơi thở của mình, thậm chí nàng cũng không cách nào nhận ra độ sâu cạn pháp lực của bọn họ.
Nhân số không nhiều không ít cũng là hai người, hơn nữa ngay trước khi bọn nàng đến họ cũng đã chờ ở đây rồi.
Địch nhân quả nhiên mắc câu, Chu Chu vừa mừng rỡ vừa khẩn trương, dựa theo ám hiệu đã thỏa thuận trước đó tiến lên châm trà cho Đan Nghê và Trịnh Quyền.
Nàng đổi tay trái cầm ấm, trước khi châm trà hơi hơi nâng ấm trà chếch lên, một tay gẩy nhẹ nắp ấm hai cái, sau đó mới châm trà cho từng người —— địch nhân đã tới, đang ở ngoài hai mươi trượng, phương hướng ấm trà chỉ về chính là chỗ ẩn thân của hai người!