“Đi bước nào tính bước ấy. Bây giờ huynh muốn bế quan ổn định cảnh giới đã. Có lẽ lần này đại khái sẽ tốn thời gian một tháng đấy. Lên cấp quá nhanh nhất định phải tĩnh tu thật tốt. Mấy ngày này muội cứ ở lại Tấn Bảo tông, không nên làm gì hết. Từ trước đến giờ, Đại trưởng lão sẽ không gây bất lợi với người ‘hữu dụng’ như chúng ta đâu.”
Doãn Tử Chương lộ ra nụ cười chế nhạo. Kiểu người như vậy trong Lâm thị nhiều năm trước hắn đã được lĩnh giáo rồi, biết Chu Chu có khả năng đối chọi được với Diệt Thế Chi Hỏa của thái tử Đan quốc, bất luận thế nào cũng sẽ nghĩ biện pháp hòa hảo với nàng, kéo nàng vào cùng một chiến tuyến.
Hắn không hề lo lắng Đại trưởng lão sẽ gây bất lợi với Chu Chu, phải đề phòng chính là những kẻ Lâm thị khác, nhất là Đại bá và Tam thúc hắn. Hơn nữa thái tử Đan quốc đã biết Chu Chu đang ở Vũ quốc, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp gây bất lợi với nàng, uy hiếp này so với những thứ tôm tép nhãi nhép Lâm thị kia càng đáng sợ hơn nhiều.
May mà thái tử Đan quốc bị Tam Đại trưởng lão đại tông môn liên thủ đánh cho trọng thương, đoán chừng một đoạn thời gian nữa cũng không rảnh mà gây tiếp chuyện gì cho nên Doãn Tử Chương mới có thể an tâm bế quan.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh. Trong khoảng thời gian này, Đạo Quân Cố Vãn bên Chiêu Thái tông ra mặt cho mấy người Đề Thiện Thượng một lần nữa đến Kim Thân Tuyền tu luyện, cũng bảo đảm tuyệt đối sẽ không phát sinh việc quấy rầy ác ý như lần trước nữa. Sau khi thương lượng, mấy người liền hớn hở đáp ứng, trực tiếp ở luôn trong Kim Thân Tuyền, ngày đêm không ngừng tu luyện.
Ngày thứ mười bế quan của Doãn Tử Chương, Trịnh Quyền và Đan Nghê lẩn vào trong đám người Tấn Bảo Tông bí mật tới thăm. Đan Nghê níu lấy Chu Chu mắng to một trận: “Trước con đã đáp ứng ta cái gì? Nháy mắt con đã lại chộn rộn vào chuyện của Vũ quốc, còn để lộ thân phận, tỷ thí với kẻ điên kia. Con ngại mình còn chết chưa đủ nhanh có phải không? !”
Chu Chu ôm Tiểu Trư trốn phía sau sư phụ, níu tay áo của ông, nhỏ giọng: “Sư phụ, sư nương thật hung dữ!
Sau khi Chu Chu khôi phục trí nhớ, đương nhiên cũng biết sư phụ sư nương cũng là người Đan tộc. Nàng không có ấn tượng nhiều về sư phụ, còn sư nương là chắt gái của Đại trưởng lão Đan tộc, theo như bối phận cũng là cùng thế hệ với nàng.
Chẳng qua Đan Nghê lúc trước tự tiện giả mạo là bà ngoại nàng. Bây giờ nàng cũng gọi bà ấy già hơn một chút, nhân tiện thay sư phụ chiếm tiện nghi!
Trịnh Quyền rất hài lòng với cách gọi của Chu Chu, lập tức bày ra vẻ mặt từ ái che chở đồ đệ của sư phụ, khuyên bảo Đan Nghê.
Đan Nghê dở khóc dở cười với sự giảo hoạt của Chu Chu. Nhưng trong lòng thầm nghĩ Chu Chu có thể một mình ngăn cản được Diệt Thế Chi Hỏa của Diễm Thí Thiên thì bà cũng cảm thấy rất tự hào. Tiểu Thánh nữ của Đan tộc bọn họ cuối cùng cũng không còn là tiểu cô nương phải dựa vào người bên cạnh bảo vệ nữa rồi.
Nhưng vừa nghĩ tới nàng bại lộ thân phận, có thể mang đến nguy hiểm, Đan Nghê khó mà không phiền não cho được.
Cũng chỉ vì cái tên Doãn Tử Chương kia! Chỉ cần là chuyện liên quan đến hắn, Chu Chu cái gì cũng không để ý! Nếu như không phải bọn họ đã thí nghiệm nhiều lần xác định chắc chắn, nàng rất muốn hoài nghi có phải căn bản chưa xóa bỏ sạch sẽ những ảnh hưởng của Doãn Tử Chương đến đạo tâm của Chu Chu hay không.
“Cũng may Diễm Thí Thiên cũng không biết bộ dáng hiện tại của Chu Chu, chẳng qua chỉ biết là Đan Hoàng đang ở Vũ quốc thôi. Nơi này có tam đại tông môn trấn giữ, người Đan quốc nghĩ muốn ẩn vào gây bất lợi với Chu Chu cũng không dễ như vậy.” Trịnh Quyền an ủi.
“Tại sao Đan tộc không hợp tác cùng Vũ quốc đối phó Diễm Thí Thiên?” Chu Chu đột nhiên hỏi. Vấn đề này nàng nghi ngờ đã lâu rồi, mặc dù nàng rất không thích lão quái vật hoàng đế Vũ quốc, kiêm tộc trưởng Lâm thị và Đại trưởng lão Chiêu Thái tông, nhưng khách quan mà nghĩ, bọn họ có chung địch nhân, tại sao không liên thủ, không phải hai bên đều tốt sao?
Đan Nghê trợn mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi thì biết cái gì?! Ngươi cho rằng ta không muốn? Nhưng các trưởng lão đều không đáp ứng đâu. Đan tộc và tổ tiên Diễm thị từng có minh ước cùng nhau cai trị Đan quốc, tranh đoạt giữa hai tộc chỉ có thể do tộc nhân hai tộc tự giải quyết, không thể cấu kết với ngoại tộc tham dự nội đấu. Nếu như vi phạm lời thề, thần thánh sẽ vứt bỏ, diệt tộc tuyệt chủng. Từ trước đến giờ Diễm Thí Thiên mưu tính Đan tộc ta cũng chưa từng tìm ngoại nhân nhúng tay, Đan tộc chúng ta cũng không thể làm trái với thệ ước.”
“A? !” Chu Chu trợn tròn mắt, thời điểm nàng ở Đan tộc tuổi còn rất nhỏ, thời gian học tập kỹ xảo luyện đan, tu luyện công pháp còn không đủ, căn bản không ai đề cập với nàng mấy chuyện này.
Khó trách Đan tộc bị hoàng tộc Đan quốc hại thảm như vậy, cũng chỉ ẩn núp xung quanh, mà không chấp nhận bât cứ thế lực bảo vệ nào.
Chu Chu rất xoắn xuýt. Bây giờ Đan Nghê và nàng đề cập tới thực lực Đan tộc, đơn giản chỉ tính Nguyên Anh kỳ trở lên, cộng thêm nàng và Nhị sư phụ chỉ còn bảy người, Kết Đan kỳ có chừng hai mươi người, Trúc Cơ kỳ có hơn trăm người, lại nói thực lực này cũng tính là đại môn phái ở đại lục Tấn Tiềm rồi, nhưng muốn so sánh với hoàng tộc Đan quốc, không phải là khó coi bình thường.
Hơn nữa người Đan tộc sở trường là luyện đan, đấu pháp kém hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, muốn bằng ngần này đấu với Diễm Thí Thiên như mặt trời ban trưa, quả thực chính là nhiệm vụ bất khả thi.
Chu Chu chợt nhớ tới Phần Bích Thấm và Yêu Hồ dưới núi Điểm Phượng. Phần Bích Thấm khi còn sống đã đến gần tu vi Đại Thừa kỳ, ảo thuật của yêu hồ có thể đánh một trận với tu sĩ Đại Thừa kỳ, nếu có bọn họ hỗ trợ, không thể nghi ngờ thực lực nhà mình sẽ được tăng mạnh.
Linh dược nàng thay Yêu Hồ tìm được cũng hòm hòm rồi, không biết Yêu Hồ bên kia tiến triển như thế nào, nếu như đã đầy đủ hết rồi, sẽ chỉ thiếu một người chế thuốc thì có thể làm cho Phần Bích Thấm sống lại.
“Sư nương, lần trước con đã nói muốn mời các trưởng lão hỗ trợ luyện chế đan dược cửu phẩm, người cảm thấy có hi vọng không?” Chu Chu hỏi. Nàng đáp ứng Yêu Hồ chậm nhất là cuối năm nay sẽ thay hắn đến xin mấy vị lão tổ tông Đan tộc luyện chế Đại Luân Hồi đan. Bây giờ cách thời gian ước định chỉ còn hơn nửa năm.
Đan Nghê nói: ” Đan dược cửu phẩm không phải chuyện đùa. Coi như là mấy vị lão tổ tông tự mình xuất thủ cũng không chắc chắn có thể thành công. Hai năm gần đây ta cũng chưa đến trên đảo đi gặp họ, vừa lúc chúng ta dò thăm ‘Mật Tuyền Tịnh hỏa’ có thể sẽ ở trong Bắc Hải, con đi tìm Thiên Hỏa cũng thuận đường đi gặp mấy vị lão tổ tông. Bọn họ biết con bình an vô sự, đã dung hợp hấp thu hai loại Thiên Hỏa, nhất định sẽ hết sức vui mừng.”
Bà mạo hiểm chạy tới tìm Chu Chu, đương nhiên không phải chỉ vì trách cứ nàng bại lộ thân phận, mục đích trọng yếu hơn là bởi vì bọn họ cuối cùng cũng phát hiện tung tích một loại Thiên Hỏa khác :”Mật Tuyền Tịch hỏa”. Chỉ cần Chu Chu có thể thành công hấp thu dung hợp loại Thiên Hỏa thứ ba, bọn họ sẽ có sức đánh một trận với Diễm Thí Thiên.
Muốn dung hợp ba loại Thiên Hỏa, khó khăn Chu Chu phải đối mặt sẽ gấp mười lần lúc dung hợp Trường Sinh Tiên hỏa. Cho nên Đan Nghê không dám phớt lờ, tính để cho Chu Chu tìm mấy vị trưởng lão trong tộc ẩn cư bên ngoài thương nghị một lần nữa rồi mới quyết định.
Chu Chu nghe lời Đan Nghê nói… nhưng chần chờ, cuối cùng cắn cắn đôi môi nói: “Chờ A Chương xuất quan, con cáo biệt một tiếng với huynh ấy rồi mới đi có được không?”
Đan Nghê gật đầu: “Đây là đương nhiên. Nếu như có thể, ta nghĩ con cùng mấy sư huynh sư tỷ cùng đi, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Chúng ta không tiện trực tiếp giúp đỡ con. Diễm Thí Thiên nếu phát hiện tung tích của con, nhất định sẽ nghĩ biện pháp động thủ, ta muốn giả mạo ngươi rời đi sự chú ý của hắn.” Trước khi đến đây nàng cũng đã suy nghĩ qua nhiều loại khả năng.
“Ba tháng sau, tam đại tông môn sẽ phái ra một nhóm đệ tử đến Bắc Hải lịch lãm, khai quật ‘Băng Phách Huyền Tinh’, vừa lúc các con xen lẫn trong những người này, cùng nhau lên đường, cũng che giấu được tai mắt kẻ khác.”
Doãn Tử Chương lộ ra nụ cười chế nhạo. Kiểu người như vậy trong Lâm thị nhiều năm trước hắn đã được lĩnh giáo rồi, biết Chu Chu có khả năng đối chọi được với Diệt Thế Chi Hỏa của thái tử Đan quốc, bất luận thế nào cũng sẽ nghĩ biện pháp hòa hảo với nàng, kéo nàng vào cùng một chiến tuyến.
Hắn không hề lo lắng Đại trưởng lão sẽ gây bất lợi với Chu Chu, phải đề phòng chính là những kẻ Lâm thị khác, nhất là Đại bá và Tam thúc hắn. Hơn nữa thái tử Đan quốc đã biết Chu Chu đang ở Vũ quốc, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp gây bất lợi với nàng, uy hiếp này so với những thứ tôm tép nhãi nhép Lâm thị kia càng đáng sợ hơn nhiều.
May mà thái tử Đan quốc bị Tam Đại trưởng lão đại tông môn liên thủ đánh cho trọng thương, đoán chừng một đoạn thời gian nữa cũng không rảnh mà gây tiếp chuyện gì cho nên Doãn Tử Chương mới có thể an tâm bế quan.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh. Trong khoảng thời gian này, Đạo Quân Cố Vãn bên Chiêu Thái tông ra mặt cho mấy người Đề Thiện Thượng một lần nữa đến Kim Thân Tuyền tu luyện, cũng bảo đảm tuyệt đối sẽ không phát sinh việc quấy rầy ác ý như lần trước nữa. Sau khi thương lượng, mấy người liền hớn hở đáp ứng, trực tiếp ở luôn trong Kim Thân Tuyền, ngày đêm không ngừng tu luyện.
Ngày thứ mười bế quan của Doãn Tử Chương, Trịnh Quyền và Đan Nghê lẩn vào trong đám người Tấn Bảo Tông bí mật tới thăm. Đan Nghê níu lấy Chu Chu mắng to một trận: “Trước con đã đáp ứng ta cái gì? Nháy mắt con đã lại chộn rộn vào chuyện của Vũ quốc, còn để lộ thân phận, tỷ thí với kẻ điên kia. Con ngại mình còn chết chưa đủ nhanh có phải không? !”
Chu Chu ôm Tiểu Trư trốn phía sau sư phụ, níu tay áo của ông, nhỏ giọng: “Sư phụ, sư nương thật hung dữ!
Sau khi Chu Chu khôi phục trí nhớ, đương nhiên cũng biết sư phụ sư nương cũng là người Đan tộc. Nàng không có ấn tượng nhiều về sư phụ, còn sư nương là chắt gái của Đại trưởng lão Đan tộc, theo như bối phận cũng là cùng thế hệ với nàng.
Chẳng qua Đan Nghê lúc trước tự tiện giả mạo là bà ngoại nàng. Bây giờ nàng cũng gọi bà ấy già hơn một chút, nhân tiện thay sư phụ chiếm tiện nghi!
Trịnh Quyền rất hài lòng với cách gọi của Chu Chu, lập tức bày ra vẻ mặt từ ái che chở đồ đệ của sư phụ, khuyên bảo Đan Nghê.
Đan Nghê dở khóc dở cười với sự giảo hoạt của Chu Chu. Nhưng trong lòng thầm nghĩ Chu Chu có thể một mình ngăn cản được Diệt Thế Chi Hỏa của Diễm Thí Thiên thì bà cũng cảm thấy rất tự hào. Tiểu Thánh nữ của Đan tộc bọn họ cuối cùng cũng không còn là tiểu cô nương phải dựa vào người bên cạnh bảo vệ nữa rồi.
Nhưng vừa nghĩ tới nàng bại lộ thân phận, có thể mang đến nguy hiểm, Đan Nghê khó mà không phiền não cho được.
Cũng chỉ vì cái tên Doãn Tử Chương kia! Chỉ cần là chuyện liên quan đến hắn, Chu Chu cái gì cũng không để ý! Nếu như không phải bọn họ đã thí nghiệm nhiều lần xác định chắc chắn, nàng rất muốn hoài nghi có phải căn bản chưa xóa bỏ sạch sẽ những ảnh hưởng của Doãn Tử Chương đến đạo tâm của Chu Chu hay không.
“Cũng may Diễm Thí Thiên cũng không biết bộ dáng hiện tại của Chu Chu, chẳng qua chỉ biết là Đan Hoàng đang ở Vũ quốc thôi. Nơi này có tam đại tông môn trấn giữ, người Đan quốc nghĩ muốn ẩn vào gây bất lợi với Chu Chu cũng không dễ như vậy.” Trịnh Quyền an ủi.
“Tại sao Đan tộc không hợp tác cùng Vũ quốc đối phó Diễm Thí Thiên?” Chu Chu đột nhiên hỏi. Vấn đề này nàng nghi ngờ đã lâu rồi, mặc dù nàng rất không thích lão quái vật hoàng đế Vũ quốc, kiêm tộc trưởng Lâm thị và Đại trưởng lão Chiêu Thái tông, nhưng khách quan mà nghĩ, bọn họ có chung địch nhân, tại sao không liên thủ, không phải hai bên đều tốt sao?
Đan Nghê trợn mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi thì biết cái gì?! Ngươi cho rằng ta không muốn? Nhưng các trưởng lão đều không đáp ứng đâu. Đan tộc và tổ tiên Diễm thị từng có minh ước cùng nhau cai trị Đan quốc, tranh đoạt giữa hai tộc chỉ có thể do tộc nhân hai tộc tự giải quyết, không thể cấu kết với ngoại tộc tham dự nội đấu. Nếu như vi phạm lời thề, thần thánh sẽ vứt bỏ, diệt tộc tuyệt chủng. Từ trước đến giờ Diễm Thí Thiên mưu tính Đan tộc ta cũng chưa từng tìm ngoại nhân nhúng tay, Đan tộc chúng ta cũng không thể làm trái với thệ ước.”
“A? !” Chu Chu trợn tròn mắt, thời điểm nàng ở Đan tộc tuổi còn rất nhỏ, thời gian học tập kỹ xảo luyện đan, tu luyện công pháp còn không đủ, căn bản không ai đề cập với nàng mấy chuyện này.
Khó trách Đan tộc bị hoàng tộc Đan quốc hại thảm như vậy, cũng chỉ ẩn núp xung quanh, mà không chấp nhận bât cứ thế lực bảo vệ nào.
Chu Chu rất xoắn xuýt. Bây giờ Đan Nghê và nàng đề cập tới thực lực Đan tộc, đơn giản chỉ tính Nguyên Anh kỳ trở lên, cộng thêm nàng và Nhị sư phụ chỉ còn bảy người, Kết Đan kỳ có chừng hai mươi người, Trúc Cơ kỳ có hơn trăm người, lại nói thực lực này cũng tính là đại môn phái ở đại lục Tấn Tiềm rồi, nhưng muốn so sánh với hoàng tộc Đan quốc, không phải là khó coi bình thường.
Hơn nữa người Đan tộc sở trường là luyện đan, đấu pháp kém hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, muốn bằng ngần này đấu với Diễm Thí Thiên như mặt trời ban trưa, quả thực chính là nhiệm vụ bất khả thi.
Chu Chu chợt nhớ tới Phần Bích Thấm và Yêu Hồ dưới núi Điểm Phượng. Phần Bích Thấm khi còn sống đã đến gần tu vi Đại Thừa kỳ, ảo thuật của yêu hồ có thể đánh một trận với tu sĩ Đại Thừa kỳ, nếu có bọn họ hỗ trợ, không thể nghi ngờ thực lực nhà mình sẽ được tăng mạnh.
Linh dược nàng thay Yêu Hồ tìm được cũng hòm hòm rồi, không biết Yêu Hồ bên kia tiến triển như thế nào, nếu như đã đầy đủ hết rồi, sẽ chỉ thiếu một người chế thuốc thì có thể làm cho Phần Bích Thấm sống lại.
“Sư nương, lần trước con đã nói muốn mời các trưởng lão hỗ trợ luyện chế đan dược cửu phẩm, người cảm thấy có hi vọng không?” Chu Chu hỏi. Nàng đáp ứng Yêu Hồ chậm nhất là cuối năm nay sẽ thay hắn đến xin mấy vị lão tổ tông Đan tộc luyện chế Đại Luân Hồi đan. Bây giờ cách thời gian ước định chỉ còn hơn nửa năm.
Đan Nghê nói: ” Đan dược cửu phẩm không phải chuyện đùa. Coi như là mấy vị lão tổ tông tự mình xuất thủ cũng không chắc chắn có thể thành công. Hai năm gần đây ta cũng chưa đến trên đảo đi gặp họ, vừa lúc chúng ta dò thăm ‘Mật Tuyền Tịnh hỏa’ có thể sẽ ở trong Bắc Hải, con đi tìm Thiên Hỏa cũng thuận đường đi gặp mấy vị lão tổ tông. Bọn họ biết con bình an vô sự, đã dung hợp hấp thu hai loại Thiên Hỏa, nhất định sẽ hết sức vui mừng.”
Bà mạo hiểm chạy tới tìm Chu Chu, đương nhiên không phải chỉ vì trách cứ nàng bại lộ thân phận, mục đích trọng yếu hơn là bởi vì bọn họ cuối cùng cũng phát hiện tung tích một loại Thiên Hỏa khác :”Mật Tuyền Tịch hỏa”. Chỉ cần Chu Chu có thể thành công hấp thu dung hợp loại Thiên Hỏa thứ ba, bọn họ sẽ có sức đánh một trận với Diễm Thí Thiên.
Muốn dung hợp ba loại Thiên Hỏa, khó khăn Chu Chu phải đối mặt sẽ gấp mười lần lúc dung hợp Trường Sinh Tiên hỏa. Cho nên Đan Nghê không dám phớt lờ, tính để cho Chu Chu tìm mấy vị trưởng lão trong tộc ẩn cư bên ngoài thương nghị một lần nữa rồi mới quyết định.
Chu Chu nghe lời Đan Nghê nói… nhưng chần chờ, cuối cùng cắn cắn đôi môi nói: “Chờ A Chương xuất quan, con cáo biệt một tiếng với huynh ấy rồi mới đi có được không?”
Đan Nghê gật đầu: “Đây là đương nhiên. Nếu như có thể, ta nghĩ con cùng mấy sư huynh sư tỷ cùng đi, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Chúng ta không tiện trực tiếp giúp đỡ con. Diễm Thí Thiên nếu phát hiện tung tích của con, nhất định sẽ nghĩ biện pháp động thủ, ta muốn giả mạo ngươi rời đi sự chú ý của hắn.” Trước khi đến đây nàng cũng đã suy nghĩ qua nhiều loại khả năng.
“Ba tháng sau, tam đại tông môn sẽ phái ra một nhóm đệ tử đến Bắc Hải lịch lãm, khai quật ‘Băng Phách Huyền Tinh’, vừa lúc các con xen lẫn trong những người này, cùng nhau lên đường, cũng che giấu được tai mắt kẻ khác.”