Lúc Doãn Tử Chương nguy hiểm nhất thì đã quyết định dùng thân làm gương, dùng Thiên Tinh Như Ý ám toán sau lưng một gã tu sĩ Nguyên Anh, đồng thời phía trước thi triển thuật giam cầm cố định hắn giữa không trung để tu sĩ Nguyên Anh khác công kích.
Hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ tại thời khắc này đều dứt bỏ mặt mũi thân phận, không hề giữ lại mà dùng tới toàn lực, xuất ra tuyệt chiêu đặc biệt để đối phó Doãn Tử Chương – tu sĩ Kết Đan kỳ.
Lực khổng lồ đẩy cái lá chắn thủy tinh được hình thành từ tủy băng trên tay Doãn Tử Chương lệch sang một bên, Doãn Tử Chương rõ ràng thấy cánh tay phải của tu sĩ kia biến thành tái nhợt, trên cánh tay sinh ra từng mảnh vẩy, sắc bén bén nhọn như móc câu, móng vuốt sắc bén hung dữ hướng trái tim của hắn mà khoét.
Loại biến dị cổ quái này chính là một loại thủ đoạn công kích lợi hại nhất của tu sĩ, tên là “Kỳ Lân Thiết Ti”, toàn thân tinh khí thần tập trung vào một tay, đủ để dời núi chém gió, dù là ba bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ xếp một chỗ, cũng có thể một quyền xuyên thủng!
Toàn bộ tinh lực của tu sĩ đều dùng tại Kỳ Lân Thiết Ti, thuật giam cầm mất đi pháp lực ủng hộ, toàn diện lập tức bắt đầu vỡ vụn.
Nhưng là trước khi hắn thi triển Kỳ Lân Thiết Ti thì đã phi thân bổ nhào vào Doãn Tử Chương khoảng cách không đến một trượng, khả năng ứng biến của Doãn Tử Chương có hạn, lại bị dư âm còn lại của giam thuật cầm ảnh hưởng, động tác tránh né của hắn rất chậm chạp, mắt thấy đầu ngón tay sắc bén vô cùng muốn đụng chạm thân thể của mình, Doãn Tử Chương kinh hãi mà không loạn, dựa theo 《 Tủy Băng quyết 》công quyết “Huyền Băng giáp”, điều động toàn bộ pháp lực trong thân thể huyễn hóa thành một bộ băng giáp dày khoảng hai, ba thốn, cộng thêm lúc ở động phủ của Yêu Hồ tại núi Điểm Phượng lấy được bộ bảo y hộ thân từ trên người Tiết Thiết Long đệ tử của Cao Xuyên Hiếu, chính diện ngăn cản một kích mạnh mẽ này.
Móng vuốt sắc bén mang theo kình phong đủ để xé rách không gian dùng tốc độ khủng bố hung hăng đánh vào băng giáp, toàn thân Doãn Tử Chương chấn động chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị cự thạch dùng sức nện thành thịt nát, trong miệng máu tươi phun điên cuồng. Người bay ngược ra phía sau.
Băng giáp xuất hiện chút vết rách, vết rách dần dần kéo dài, rất nhanh che kín cả kiện băng giáp. Doãn Tử Chương còn chưa rơi xuống đất thì băng giáp liền vỡ thành từng mảnh hoàn toàn biến mất.
Doãn Tử Chương biết rõ tình huống của mình như vậy, chắc chắn không cách nào ngăn cản được công kích thứ hai của đối phương. Thần chí hôn mê, chỉ có thể nỗ lực hoạt động cánh tay đem Tủy Băng hóa đá thành khiên thủy tinh rất nhanh dời về trước người.
Nhưng mà kích thứ hai trong dự đoán còn chưa tới, trong không trung bỗng nhiên trước sau truyền đến hai tiếng kêu cực kỳ thê lương thảm thiết. Hắn cảm giác được Thiên Tinh Như Ý đã thuận lợi giết được tu sĩ Nguyên Anh đang đối phó sau lưng hắn, nhưng cái tiếng thảm thiết thứ hai này từ đâu mà ra.
Doãn Tử Chương trợn mắt nhìn về phía cái kia tên tu sĩ thi triển Kỳ Lân Thiết Ti công kích hắn, đập vào mắt chính là một mảnh đẫm máu, tu sĩ kia lại bị người từ sau đánh thành hai đoạn, máu thịt của phần bụng bay tứ tung, tình trạng vô cùng thảm thiết!
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau! Đột nhiên từ phía sau tập kích người của hắn ta dĩ nhiên là Lâm Chấn Kim!
Nếu như tu sĩ này không phải dùng hết pháp lực toàn thân để thi triển Kỳ Lân Thiết Ti. Cho dù Lâm Chấn Kim cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì không có khả năng một kích đắc thủ.
Lâm Chấn Kim ra tay cực kỳ lưu loát, ngay cả Nguyên Anh của đối phương đều đánh tan, bàn tay khẽ đảo đè lại đầu lâu của tu sĩ kia đánh thần hồn của hắn thành vụn phấn, thuận tay đem thần hồn tu sĩ Nguyên Anh trên mặt đất bị Thiên Tinh Như Ý đâm chết cùng nhau niết diệt, triệt để nhổ cỏ tận gốc.
“Con cảm thấy như thế nào?” Lâm Chấn Kim chuyển qua bên người Doãn Tử Chương, cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy thân thể của hắn, đau khổ hỏi.
Doãn Tử Chương bị thương rất nặng, bờ môi giật giật, một chữ đều không thể nói ra đến miệng liền chết ngất, trước khi lâm vào hôn mê đã khắc sâu ở trong đầu, là thần sắc Lâm Chấn Kim lo nghĩ hoảng sợ cùng với hai mắt đỏ bừng, không giống tu sĩ Nguyên Anh kỳ uy phong tám hướng, mà lại kinh hãi, tuyệt vọng bất lực. như người thường.. Một người phụ thân bình thường…
Doãn Tử Chương cảm giác mình ngủ một giấc rất dài rất dài. Khi mở mắt ra thấy một mành gió màu xanh dệt thủ côn, nhìn rất quen mắt, nhưng tuyệt đối không phải đồ đạc trong gian phòng Tấn Bảo tông hay phái Thánh Trí, trong tai nghe thấy mấy tiếng gáy trầm trầm.
Gáy? !
Doãn Tử Chương muốn quay đầu xem, lại cảm thấy cả người giống như không phải là của mình, hắn chớp động con mắt đều cảm thấy có chút cố hết sức, chỉ có thể cố gắng chuyển động tròng mắt quan sát hoàn cảnh bên người.
Tường đất xám trắng, treo mấy mảnh vải màn dệt thủ công, ánh nắng xuyên thấu qua rèm có chút mông lung, trong phòng bàn gỗ tủ gỗ thô ráp chất phác nhìn rất quen mắt.
Là nhà hắn lúc nhỏ? Không đúng, hẳn là cái nhà kia trong hoàng cung Vũ Quốc.
Doãn Tử Chương từ từ suy nghĩ chuyện phát sinh trước khi hôn mê, mơ hồ minh bạch hẳn là cha hắn đưa hắn đến cái chỗ này. Sau đó hắn đã nhìn thấy Chu Chu, nàng an vị trên ghế đẩu bên giường, ghé vào cuối giường ngủ, ngáy, cái tình cảnh hoảng hốt kia giống như mấy năm trước sau khi rời khỏi Đoạn Tiên cốc hắn trọng thương nửa đêm tỉnh dậy thấy cảnh này
Ngày đó hắn mơ hồ cảm thấy dưới ánh trăng Chu Chu giống như biến thành mỹ nhân, hắn cho là mình hoa mắt, nhưng là hiện tại hắn đã biết rõ, Chu Chu đúng là mỹ nhân tuyệt đỉnh.
Còn có Tiểu Trư, ánh mắt Doãn Tử Chương quét xuống giữa giường bên cạnh, quả nhiên gặp Tiểu Trư ngông nghênh ngủ tại bên gối của mình, cái bụng tròn vo hướng lên trời,
Bốn cái móng heo ngắn nhỏ cuộn lại khoác lên trên bụng, tùy ý buông lỏng, không có nửa phần phòng bị.
Nếu như hắn bây giờ có thể động, hơn phân nửa sẽ nhịn không được thò tay xoa cái bụng của nó, nhìn về phía lông xù bên trên, mềm mại lại ôn hòa, sờ tới sờ lui nhất định rất thoải mái.
Trong phòng yên lặng im ắng, chỉ có hắn cùng với Chu Chu, còn có tiếng hít thở quy luật của Tiểu Trư, trong không khí hương cỏ xanh lơ lửng, còn có khí tức trên người Chu Chu hỗn hợp hương thơm mùi thuốc, tựa hồ Doãn Tử Chương cảm thấy đau xót trên thân thể cũng giảm bớt đi một ít.
Ngoài phòng truyền đến một hồi tiếng bước chân, Chu Chu ngủ cũng không yên, nghe được tiếng bước chân truyền đến, liền lập tức mở to mắt tỉnh lại, Tiểu Trư cũng cảnh giác mà đạp đá tứ chi xoay người nhanh chóng bò qua mặt Doãn Tử Chương, ngồi xổm bên giường sẵn sàng đón quân địch.
Bị heo giẫm lên mặt, Doãn Tử Chương ngẩn ngơ đến khi kịp phản ứng, tức giận thiếu chút nữa thổ huyết, bình thường coi hắn là núi cao, thế mà thừa dịp hắn bị thương không cách nào phản kháng trực tiếp giẫm lên mặt của hắn!
Cái đồ con lợn này!
Người đến là Lâm Chấn Kim, liếc thấy Doãn Tử Chương đã tỉnh lại, vội vàng vui vẻ đi đến bên giường duỗi tay nắm chặt cổ tay của hắn, một cỗ khí tức thanh mát theo bàn tay của ông truyền đến, rất nhanh lưu chuyển qua toàn thân Doãn Tử Chương, xua tán đau đớn trên người hắn đi một ít.
“Khá tốt! Không có việc gì.” Lâm Chấn Kim cẩn thận xác nhận qua thương thế của con trai, như trút được gánh nặng, tâm trạng thấp thỏm bất an mấy ngày nay rốt cục thả xuống.
“Con đừng nói chuyện, từ từ tĩnh dưỡng hai ngày là tốt rồi! Những chuyện khác con không cần lo lắng.” Lâm Chấn Kim nói.
Doãn Tử Chương lẳng lặng nhìn ông một cái, sau đó chuyển ánh mắt đến trên người Chu Chu.
“Huynh làm ta sợ muốn chết!” Chu Chu bẹt miệng nói, cố kỵ đến Lâm Chấn Kim ở bên cạnh, nàng có rất nhiều lời nói bất tiện.
Nếu như không phải cố kỵ phái Thánh Trí còn có các sư huynh sư tỷ vẫn còn trên địa bàn Vũ Quốc, hiện tại nàng rất muốn rất muốn mang Tiểu Trư vọt tới trong trang viên Lâm thị, đem hai gã Đại gia, Tam gia gì đó đốt thành tro!
Hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ tại thời khắc này đều dứt bỏ mặt mũi thân phận, không hề giữ lại mà dùng tới toàn lực, xuất ra tuyệt chiêu đặc biệt để đối phó Doãn Tử Chương – tu sĩ Kết Đan kỳ.
Lực khổng lồ đẩy cái lá chắn thủy tinh được hình thành từ tủy băng trên tay Doãn Tử Chương lệch sang một bên, Doãn Tử Chương rõ ràng thấy cánh tay phải của tu sĩ kia biến thành tái nhợt, trên cánh tay sinh ra từng mảnh vẩy, sắc bén bén nhọn như móc câu, móng vuốt sắc bén hung dữ hướng trái tim của hắn mà khoét.
Loại biến dị cổ quái này chính là một loại thủ đoạn công kích lợi hại nhất của tu sĩ, tên là “Kỳ Lân Thiết Ti”, toàn thân tinh khí thần tập trung vào một tay, đủ để dời núi chém gió, dù là ba bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ xếp một chỗ, cũng có thể một quyền xuyên thủng!
Toàn bộ tinh lực của tu sĩ đều dùng tại Kỳ Lân Thiết Ti, thuật giam cầm mất đi pháp lực ủng hộ, toàn diện lập tức bắt đầu vỡ vụn.
Nhưng là trước khi hắn thi triển Kỳ Lân Thiết Ti thì đã phi thân bổ nhào vào Doãn Tử Chương khoảng cách không đến một trượng, khả năng ứng biến của Doãn Tử Chương có hạn, lại bị dư âm còn lại của giam thuật cầm ảnh hưởng, động tác tránh né của hắn rất chậm chạp, mắt thấy đầu ngón tay sắc bén vô cùng muốn đụng chạm thân thể của mình, Doãn Tử Chương kinh hãi mà không loạn, dựa theo 《 Tủy Băng quyết 》công quyết “Huyền Băng giáp”, điều động toàn bộ pháp lực trong thân thể huyễn hóa thành một bộ băng giáp dày khoảng hai, ba thốn, cộng thêm lúc ở động phủ của Yêu Hồ tại núi Điểm Phượng lấy được bộ bảo y hộ thân từ trên người Tiết Thiết Long đệ tử của Cao Xuyên Hiếu, chính diện ngăn cản một kích mạnh mẽ này.
Móng vuốt sắc bén mang theo kình phong đủ để xé rách không gian dùng tốc độ khủng bố hung hăng đánh vào băng giáp, toàn thân Doãn Tử Chương chấn động chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị cự thạch dùng sức nện thành thịt nát, trong miệng máu tươi phun điên cuồng. Người bay ngược ra phía sau.
Băng giáp xuất hiện chút vết rách, vết rách dần dần kéo dài, rất nhanh che kín cả kiện băng giáp. Doãn Tử Chương còn chưa rơi xuống đất thì băng giáp liền vỡ thành từng mảnh hoàn toàn biến mất.
Doãn Tử Chương biết rõ tình huống của mình như vậy, chắc chắn không cách nào ngăn cản được công kích thứ hai của đối phương. Thần chí hôn mê, chỉ có thể nỗ lực hoạt động cánh tay đem Tủy Băng hóa đá thành khiên thủy tinh rất nhanh dời về trước người.
Nhưng mà kích thứ hai trong dự đoán còn chưa tới, trong không trung bỗng nhiên trước sau truyền đến hai tiếng kêu cực kỳ thê lương thảm thiết. Hắn cảm giác được Thiên Tinh Như Ý đã thuận lợi giết được tu sĩ Nguyên Anh đang đối phó sau lưng hắn, nhưng cái tiếng thảm thiết thứ hai này từ đâu mà ra.
Doãn Tử Chương trợn mắt nhìn về phía cái kia tên tu sĩ thi triển Kỳ Lân Thiết Ti công kích hắn, đập vào mắt chính là một mảnh đẫm máu, tu sĩ kia lại bị người từ sau đánh thành hai đoạn, máu thịt của phần bụng bay tứ tung, tình trạng vô cùng thảm thiết!
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau! Đột nhiên từ phía sau tập kích người của hắn ta dĩ nhiên là Lâm Chấn Kim!
Nếu như tu sĩ này không phải dùng hết pháp lực toàn thân để thi triển Kỳ Lân Thiết Ti. Cho dù Lâm Chấn Kim cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì không có khả năng một kích đắc thủ.
Lâm Chấn Kim ra tay cực kỳ lưu loát, ngay cả Nguyên Anh của đối phương đều đánh tan, bàn tay khẽ đảo đè lại đầu lâu của tu sĩ kia đánh thần hồn của hắn thành vụn phấn, thuận tay đem thần hồn tu sĩ Nguyên Anh trên mặt đất bị Thiên Tinh Như Ý đâm chết cùng nhau niết diệt, triệt để nhổ cỏ tận gốc.
“Con cảm thấy như thế nào?” Lâm Chấn Kim chuyển qua bên người Doãn Tử Chương, cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy thân thể của hắn, đau khổ hỏi.
Doãn Tử Chương bị thương rất nặng, bờ môi giật giật, một chữ đều không thể nói ra đến miệng liền chết ngất, trước khi lâm vào hôn mê đã khắc sâu ở trong đầu, là thần sắc Lâm Chấn Kim lo nghĩ hoảng sợ cùng với hai mắt đỏ bừng, không giống tu sĩ Nguyên Anh kỳ uy phong tám hướng, mà lại kinh hãi, tuyệt vọng bất lực. như người thường.. Một người phụ thân bình thường…
Doãn Tử Chương cảm giác mình ngủ một giấc rất dài rất dài. Khi mở mắt ra thấy một mành gió màu xanh dệt thủ côn, nhìn rất quen mắt, nhưng tuyệt đối không phải đồ đạc trong gian phòng Tấn Bảo tông hay phái Thánh Trí, trong tai nghe thấy mấy tiếng gáy trầm trầm.
Gáy? !
Doãn Tử Chương muốn quay đầu xem, lại cảm thấy cả người giống như không phải là của mình, hắn chớp động con mắt đều cảm thấy có chút cố hết sức, chỉ có thể cố gắng chuyển động tròng mắt quan sát hoàn cảnh bên người.
Tường đất xám trắng, treo mấy mảnh vải màn dệt thủ công, ánh nắng xuyên thấu qua rèm có chút mông lung, trong phòng bàn gỗ tủ gỗ thô ráp chất phác nhìn rất quen mắt.
Là nhà hắn lúc nhỏ? Không đúng, hẳn là cái nhà kia trong hoàng cung Vũ Quốc.
Doãn Tử Chương từ từ suy nghĩ chuyện phát sinh trước khi hôn mê, mơ hồ minh bạch hẳn là cha hắn đưa hắn đến cái chỗ này. Sau đó hắn đã nhìn thấy Chu Chu, nàng an vị trên ghế đẩu bên giường, ghé vào cuối giường ngủ, ngáy, cái tình cảnh hoảng hốt kia giống như mấy năm trước sau khi rời khỏi Đoạn Tiên cốc hắn trọng thương nửa đêm tỉnh dậy thấy cảnh này
Ngày đó hắn mơ hồ cảm thấy dưới ánh trăng Chu Chu giống như biến thành mỹ nhân, hắn cho là mình hoa mắt, nhưng là hiện tại hắn đã biết rõ, Chu Chu đúng là mỹ nhân tuyệt đỉnh.
Còn có Tiểu Trư, ánh mắt Doãn Tử Chương quét xuống giữa giường bên cạnh, quả nhiên gặp Tiểu Trư ngông nghênh ngủ tại bên gối của mình, cái bụng tròn vo hướng lên trời,
Bốn cái móng heo ngắn nhỏ cuộn lại khoác lên trên bụng, tùy ý buông lỏng, không có nửa phần phòng bị.
Nếu như hắn bây giờ có thể động, hơn phân nửa sẽ nhịn không được thò tay xoa cái bụng của nó, nhìn về phía lông xù bên trên, mềm mại lại ôn hòa, sờ tới sờ lui nhất định rất thoải mái.
Trong phòng yên lặng im ắng, chỉ có hắn cùng với Chu Chu, còn có tiếng hít thở quy luật của Tiểu Trư, trong không khí hương cỏ xanh lơ lửng, còn có khí tức trên người Chu Chu hỗn hợp hương thơm mùi thuốc, tựa hồ Doãn Tử Chương cảm thấy đau xót trên thân thể cũng giảm bớt đi một ít.
Ngoài phòng truyền đến một hồi tiếng bước chân, Chu Chu ngủ cũng không yên, nghe được tiếng bước chân truyền đến, liền lập tức mở to mắt tỉnh lại, Tiểu Trư cũng cảnh giác mà đạp đá tứ chi xoay người nhanh chóng bò qua mặt Doãn Tử Chương, ngồi xổm bên giường sẵn sàng đón quân địch.
Bị heo giẫm lên mặt, Doãn Tử Chương ngẩn ngơ đến khi kịp phản ứng, tức giận thiếu chút nữa thổ huyết, bình thường coi hắn là núi cao, thế mà thừa dịp hắn bị thương không cách nào phản kháng trực tiếp giẫm lên mặt của hắn!
Cái đồ con lợn này!
Người đến là Lâm Chấn Kim, liếc thấy Doãn Tử Chương đã tỉnh lại, vội vàng vui vẻ đi đến bên giường duỗi tay nắm chặt cổ tay của hắn, một cỗ khí tức thanh mát theo bàn tay của ông truyền đến, rất nhanh lưu chuyển qua toàn thân Doãn Tử Chương, xua tán đau đớn trên người hắn đi một ít.
“Khá tốt! Không có việc gì.” Lâm Chấn Kim cẩn thận xác nhận qua thương thế của con trai, như trút được gánh nặng, tâm trạng thấp thỏm bất an mấy ngày nay rốt cục thả xuống.
“Con đừng nói chuyện, từ từ tĩnh dưỡng hai ngày là tốt rồi! Những chuyện khác con không cần lo lắng.” Lâm Chấn Kim nói.
Doãn Tử Chương lẳng lặng nhìn ông một cái, sau đó chuyển ánh mắt đến trên người Chu Chu.
“Huynh làm ta sợ muốn chết!” Chu Chu bẹt miệng nói, cố kỵ đến Lâm Chấn Kim ở bên cạnh, nàng có rất nhiều lời nói bất tiện.
Nếu như không phải cố kỵ phái Thánh Trí còn có các sư huynh sư tỷ vẫn còn trên địa bàn Vũ Quốc, hiện tại nàng rất muốn rất muốn mang Tiểu Trư vọt tới trong trang viên Lâm thị, đem hai gã Đại gia, Tam gia gì đó đốt thành tro!