Cùng lúc đó ở giữa không trung mắt thấy một màn này tu sĩ tóc trắng tức bị làm cho sợ đến tim và mật đều không còn nữa , phản ứng cực nhanh mà bỏ rơi Doãn Tử Chương quay đầu liền chạy về hướng đảo Âm Dương.
Thân là hoàng tộc Đan quốc, đương nhiên hắn nhận ra mới vừa rồi trên người Chu Chu dấy lên cái ngọn lửa đáng sợ kia.
Hai loại Thiên Hỏa, coi như là tu sĩ Nguyên Anh chống lại đều chỉ có một con đường chết, hôm nay chỉ hy vọng mình chạy trốn đủ mau!
Chẳng qua là hắn xoay người bay ra vẫn chưa tới một trượng, đã cảm thấy trên cổ chợt lạnh, sau đó cảm giác mình không bị khống chế mà bay về phía bên cạnh, hắn rõ ràng kinh hoàng cố gắng không thể thấy phát sinh chuyện gì, lại thấy đến cảnh tượng càng thêm đáng sợ —— thân thể của hắn đang xông về phía trước, nhưng thân thể ngắn đi một mảng lớn, nơi cổ bị áp đặt đứt đoạn, đầu người đã không cánh mà bay.
Tu sĩ tóc trắng há miệng, trong đầu rốt cục ý thức được, hắn lại bị người chém đầu rồi!
Nguyên Anh trong bụng hắn thoáng giãy dụa nhanh chóng lao ra khỏi thân thể ý muốn bỏ chạy, nhưng một đầu tiến đụng vào Thiên Hỏa Liệt Diễm ở bên trong sớm chờ ở nơi đó, hét lên một tiếng liền hóa thành hư vô.
Bên kia Doãn Tử Chương đã không chút lưu tình đưa hồn phách đánh xơ xác. Đầu thi thể tu sĩ Tóc trắng từ không trung rơi xuống, bị một Ngân Sa đội lên một khối băng nổi ở phụ cận trên biển.
Sa Hoài Đan đứng ở trên lưng Ngân Sa đột nhiên cảm giác được cổ một trận lạnh như băng, nhìn Doãn Tử Chương với cặp mắt khác xưa.
Một thanh Trường Đao ngũ sắc liên kết hiện lên ở giữa không trung, từ từ hóa thành hình dáng như ý bay trở về trên tay Doãn Tử Chương. Lúc đầu đối phó tu sĩ chạy không bao xa bỗng nhiên đầu thân chỗ khác biệt cảm thấy khiếp sợ không thôi lộ ra mọi người đã hiểu được.
Thì ra là mới vừa rồi Doãn Tử Chương cùng tu sĩ tóc trắng kia đấu pháp , đã chuẩn bị xong sát khí mai phục ẩn hình trên đường hắn có khả năng chạy trốn nhất để hắn tự chui đầu vào lưới.
Thiên Tinh Như Ý có đầy đủ đặc tính “Băng ẩn”, lần trước trong trang viên ở Lâm thị Doãn Tử Chương đã dùng giống như trước phục kích một chiêu giết chết một tu sĩ Nguyên Anh, lần này lặp lại chiêu cũ, thủ pháp càng thêm thành thạo lưu loát.
Khí hậu Bắc Hải rét lạnh, hắn thậm chí không cần giảm nhiệt độ chung quanh xuống trước có thể thuận lợi để cho bộ dạng Thiên Tinh Như Ý ẩn nấp. Thiên Tinh Như Ý bất động, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không cách nào phát hiện sự hiện hữu của nó.
Bất luận là pháp bảo gì, trong quá trình công kích cũng sẽ có khí tức tiết ra ngoài, lấy tốc độ tu sĩ Nguyên Anh, lấy pháp bảo tầm thường tỷ lệ ám toán thành công cực thấp. Cho nên mỗi lần Doãn Tử Cchương cũng mai phục Thiên Tinh Như Ý ở trên đường đối thủ phải qua, chờ đối phương đụng mình vào.
Sa Hoài Đan suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, không nhịn được trong lòng phát rét. Những thủ đoạn tâm kế tu sĩ loài người này thật quá đáng sợ! May là người này không phải địch nhân của hắn, nếu không hắn thật chết như thế nào cũng không biết. Sau này trăm triệu lần không thể bởi vì đối phương tu vi thấp hơn mình mà phớt lờ a!
Sa Hoài Đan và Đề Thiện Thượng chưa hết kinh sợ, bên kia Chu Chu đã nhào tới bên trên đan đỉnh đem bốn vị trưởng lão đan tộc đỡ từng người ra khỏi Đỉnh.
Chu Chu cẩn thận giải khai phong ấn trên người bọn họ, bốn trưởng lão chậm rãi mở mắt nhìn về mấy người bọn họ, phát hiện chỉ có Sa Hoài Đan là nhận ra được , trong đó một người mặc áo đen chần chờ nói: “A Đan , những người này là bằng hữu của ngươi? Ý tốt của các ngươi chúng ta xin ghi nhận. Mau mau rời đi nơi đây, không cần lo chúng ta ! Vạn nhất Diễm Thí Thiên kia trở lại phát hiện, thì nguy rồi!”
Người trưởng lão áo xanh nhìn hướng Chu Chu, rung giọng nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi là Hoàng Nhi ?”
Ba lão giả khác sớm cảm thấy khí tức trên người Chu Chu hết sức quen thuộc, nhưng nghĩ tới vỡ đầu cũng không nghĩ đến trong tộc có người cao thủ trẻ tuổi hình dáng tướng mạo cùng nàng tương xứng.
Bọn họ đối với Đan Hoàng kia ấn tượng còn lưu lại ở năm đó bộ dáng thiếu nữ đẹp như thiên tiên , thực tại rất khó nghĩ đến trước mắt bộ dáng thôn cô tuổi trẻ cao thủ này chính là nàng.
Chu Chu thay đổi hình dáng tướng mạo chính là cả đan tộc chỉ còn Đan Nghê cùng Trịnh Quyền và bản thân nàng biết, ban đầu trưởng lão thay nàng xuất thủ phong ấn đã hao hết toàn thân pháp lực, phong ấn thành công sau liền quy tiên rồi. Gần đây Đan Nghê cũng nói Chu Chu lại đến đảo Ngân Sa có điều hình dáng tướng mạo Chu Chu thay đổi với mấy vị trưởng. Nhưng cụ thể như thế nào, cũng chưa từng hình dung qua.
Cho nên mấy trưởng lão vừa bắt đầu cũng có không nghĩ đến Chu Chu dĩ nhiên cũng là Đan Hoàng.
Người bên cạnh đều là người đáng tin cho nên Chu Chu đưa tay cởi Huyễn Mị linh thạch trên cổ xuống , lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Bốn trưởng lão nhất thời kích động lên.
Đây đúng là Tiểu Thánh nữ của bọn họ! Bọn họ cho rằng sẽ không còn được gặp lại nàng!
Đề Thiện Thượng vừa mới thấy tiểu sư muội biến thành tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ rung động trong lòng đang phục hồi tinh thần lại, đột nhiên lại thấy vốn là sư muội bộ dáng thôn cô biến thành mỹ nữ tuyệt thế, hắn ngây ngốc ngồi chồm hỗm ở trước mấy trưởng lão Đan tộc mà nhìn, nữ tử tuyệt mỹ chỉ còn y phục nhìn quen mắt, đột nhiên cảm giác được một trận mê muội.
Hắn sống mấy thập niên còn không có kích thích quá như hôm nay !
Trên đường tới đây không còn kịp cùng tiểu sư muội giao tiếp tỉ mỉ cái gì, chỉ nói nàng là người Đan tộc, lúc nguy cấp có thể cùng Tiểu Trư hợp thể, đủ để ứng phó tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Hắn cũng không còn nghĩ quá nhiều, dù sao hắn đã có một sư đệ bị phát hiện là xuất thân từ thế gia tu chân đệ nhất Lâm thị Vũ quốc, nhiều hơn nữa một sư muội xuất từ Đan tộc cũng không có gì lạ, Nhị sư phụ Trịnh Quyền không phải là người Đan tộc sao?
Tiểu sư muội luyện đan lợi hại như thế, hắn đã sớm đoán được nàng có thể cũng là người Đan tộc .
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới thực tế so với hắn tưởng tượng lại phát triển nhiều như vậy!
Hai mắt Đề Thiện Thượng sáng lên mà ngó chừng nhìn Chu Chu . . . . . . thế mà Tiểu sư muội nhìn còn xinh hơn Tam sư muội nhiều!
Bên kia bốn trưởng lão Đan tộc sau khi kích động ngắn ngủi, càng thêm khẩn trương, trưởng lão áo xanh vội vàng nói: “Hoàng nhi! Con mau rời đi, Diễm Thí Thiên ở trong cơ thể chúng ta gieo xuống ‘ in dấu lửa ’, chúng ta đi theo con sẽ chỉ làm hắn rất nhanh phát hiện tung tích của con.”
“Nhưng chẳng lẽ là các trưởng lão vẫn bị kí hiệu của hắn khống chế?” Chu Chu biết “In dấu lửa” là vật gì, đó là hợp chất Thiên Hỏa giản đơn biến thành hợp chất phức tạp là một loại ấn ký, người bị gieo xuống in dấu lửa, vô luận ở nơi nào, chủ nhân in dấu lửa cũng có thể dễ dàng phát hiện.
Vốn là trên người nàng cũng có một đạo in dấu lửa, nhưng vị trưởng lão kia khi thay nàng phong ấn pháp lực dung mạo đã cố định in dấu lửa đến phía trên Mộc Linh của nàng, sau đó phong ấn vào ở bên trong vòng tay, vòng tay có thể ngăn cách ấn lửa cảm ứng Diễm Thí Thiên, nàng mới có thể bình yên vượt qua mấy năm này.
Vị trưởng lão am hiểu phong ấn kia đã qua đời, Chu Chu căn bản không có biện pháp làm theo như vậy.
Trưởng lão áo đen nói: “Có một loại phương pháp có thể đi trừ in dấu lửa, bé ngoan, chúng ta sẽ cố gắng giữ được tính mạng chờ con. Con nhanh lên, hết thảy cẩn thận. Nguồn gốc Mật Tuyền Tịnh hỏa chính xác là thanh khiết, thế gian không một người nào so sánh với con thích hợp hơn với loại thiên hỏa này.”
Chu Chu cắn răng, đứng lên nói: “Tốt, các trưởng lão bảo trọng. . . . . .”
Thân ảnh Tiểu Trư lặng lẽ hiện lên ở trước người Chu Chu, mới vừa nãy là thiếu nữ mỹ lệ Nguyên Anh hậu kỳ trong nháy mắt biến thành một người bình thường, Chu Chu lặng lẽ đeo Huyễn Mị linh thạch lên, nói: “Ta muốn đi đến đảo Âm Dương một chuyến, Nhị sư huynh, Tam sư tỷ các người hao tổn lực quá độ, đi về bảo hạm nghỉ ngơi trước đi.”
Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục ăn qua đan dược, đã không suy yếu giống lúc trước, Cơ U Cốc biết Chu Chu để cho hắn trở về là biết hắn không muốn đi đến đảo Âm Dương.
Hắn cười khổ một tiếng, có một số việc là tránh không khỏi , tựa như Chu Chu và Doãn Tử Chương, cuối cùng cũng là muốn đối mặt quá khứ của mình, người làm sư huynh như hắn, chẳng lẽ còn không bằng bọn họ?
Thân là hoàng tộc Đan quốc, đương nhiên hắn nhận ra mới vừa rồi trên người Chu Chu dấy lên cái ngọn lửa đáng sợ kia.
Hai loại Thiên Hỏa, coi như là tu sĩ Nguyên Anh chống lại đều chỉ có một con đường chết, hôm nay chỉ hy vọng mình chạy trốn đủ mau!
Chẳng qua là hắn xoay người bay ra vẫn chưa tới một trượng, đã cảm thấy trên cổ chợt lạnh, sau đó cảm giác mình không bị khống chế mà bay về phía bên cạnh, hắn rõ ràng kinh hoàng cố gắng không thể thấy phát sinh chuyện gì, lại thấy đến cảnh tượng càng thêm đáng sợ —— thân thể của hắn đang xông về phía trước, nhưng thân thể ngắn đi một mảng lớn, nơi cổ bị áp đặt đứt đoạn, đầu người đã không cánh mà bay.
Tu sĩ tóc trắng há miệng, trong đầu rốt cục ý thức được, hắn lại bị người chém đầu rồi!
Nguyên Anh trong bụng hắn thoáng giãy dụa nhanh chóng lao ra khỏi thân thể ý muốn bỏ chạy, nhưng một đầu tiến đụng vào Thiên Hỏa Liệt Diễm ở bên trong sớm chờ ở nơi đó, hét lên một tiếng liền hóa thành hư vô.
Bên kia Doãn Tử Chương đã không chút lưu tình đưa hồn phách đánh xơ xác. Đầu thi thể tu sĩ Tóc trắng từ không trung rơi xuống, bị một Ngân Sa đội lên một khối băng nổi ở phụ cận trên biển.
Sa Hoài Đan đứng ở trên lưng Ngân Sa đột nhiên cảm giác được cổ một trận lạnh như băng, nhìn Doãn Tử Chương với cặp mắt khác xưa.
Một thanh Trường Đao ngũ sắc liên kết hiện lên ở giữa không trung, từ từ hóa thành hình dáng như ý bay trở về trên tay Doãn Tử Chương. Lúc đầu đối phó tu sĩ chạy không bao xa bỗng nhiên đầu thân chỗ khác biệt cảm thấy khiếp sợ không thôi lộ ra mọi người đã hiểu được.
Thì ra là mới vừa rồi Doãn Tử Chương cùng tu sĩ tóc trắng kia đấu pháp , đã chuẩn bị xong sát khí mai phục ẩn hình trên đường hắn có khả năng chạy trốn nhất để hắn tự chui đầu vào lưới.
Thiên Tinh Như Ý có đầy đủ đặc tính “Băng ẩn”, lần trước trong trang viên ở Lâm thị Doãn Tử Chương đã dùng giống như trước phục kích một chiêu giết chết một tu sĩ Nguyên Anh, lần này lặp lại chiêu cũ, thủ pháp càng thêm thành thạo lưu loát.
Khí hậu Bắc Hải rét lạnh, hắn thậm chí không cần giảm nhiệt độ chung quanh xuống trước có thể thuận lợi để cho bộ dạng Thiên Tinh Như Ý ẩn nấp. Thiên Tinh Như Ý bất động, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không cách nào phát hiện sự hiện hữu của nó.
Bất luận là pháp bảo gì, trong quá trình công kích cũng sẽ có khí tức tiết ra ngoài, lấy tốc độ tu sĩ Nguyên Anh, lấy pháp bảo tầm thường tỷ lệ ám toán thành công cực thấp. Cho nên mỗi lần Doãn Tử Cchương cũng mai phục Thiên Tinh Như Ý ở trên đường đối thủ phải qua, chờ đối phương đụng mình vào.
Sa Hoài Đan suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, không nhịn được trong lòng phát rét. Những thủ đoạn tâm kế tu sĩ loài người này thật quá đáng sợ! May là người này không phải địch nhân của hắn, nếu không hắn thật chết như thế nào cũng không biết. Sau này trăm triệu lần không thể bởi vì đối phương tu vi thấp hơn mình mà phớt lờ a!
Sa Hoài Đan và Đề Thiện Thượng chưa hết kinh sợ, bên kia Chu Chu đã nhào tới bên trên đan đỉnh đem bốn vị trưởng lão đan tộc đỡ từng người ra khỏi Đỉnh.
Chu Chu cẩn thận giải khai phong ấn trên người bọn họ, bốn trưởng lão chậm rãi mở mắt nhìn về mấy người bọn họ, phát hiện chỉ có Sa Hoài Đan là nhận ra được , trong đó một người mặc áo đen chần chờ nói: “A Đan , những người này là bằng hữu của ngươi? Ý tốt của các ngươi chúng ta xin ghi nhận. Mau mau rời đi nơi đây, không cần lo chúng ta ! Vạn nhất Diễm Thí Thiên kia trở lại phát hiện, thì nguy rồi!”
Người trưởng lão áo xanh nhìn hướng Chu Chu, rung giọng nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi là Hoàng Nhi ?”
Ba lão giả khác sớm cảm thấy khí tức trên người Chu Chu hết sức quen thuộc, nhưng nghĩ tới vỡ đầu cũng không nghĩ đến trong tộc có người cao thủ trẻ tuổi hình dáng tướng mạo cùng nàng tương xứng.
Bọn họ đối với Đan Hoàng kia ấn tượng còn lưu lại ở năm đó bộ dáng thiếu nữ đẹp như thiên tiên , thực tại rất khó nghĩ đến trước mắt bộ dáng thôn cô tuổi trẻ cao thủ này chính là nàng.
Chu Chu thay đổi hình dáng tướng mạo chính là cả đan tộc chỉ còn Đan Nghê cùng Trịnh Quyền và bản thân nàng biết, ban đầu trưởng lão thay nàng xuất thủ phong ấn đã hao hết toàn thân pháp lực, phong ấn thành công sau liền quy tiên rồi. Gần đây Đan Nghê cũng nói Chu Chu lại đến đảo Ngân Sa có điều hình dáng tướng mạo Chu Chu thay đổi với mấy vị trưởng. Nhưng cụ thể như thế nào, cũng chưa từng hình dung qua.
Cho nên mấy trưởng lão vừa bắt đầu cũng có không nghĩ đến Chu Chu dĩ nhiên cũng là Đan Hoàng.
Người bên cạnh đều là người đáng tin cho nên Chu Chu đưa tay cởi Huyễn Mị linh thạch trên cổ xuống , lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Bốn trưởng lão nhất thời kích động lên.
Đây đúng là Tiểu Thánh nữ của bọn họ! Bọn họ cho rằng sẽ không còn được gặp lại nàng!
Đề Thiện Thượng vừa mới thấy tiểu sư muội biến thành tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ rung động trong lòng đang phục hồi tinh thần lại, đột nhiên lại thấy vốn là sư muội bộ dáng thôn cô biến thành mỹ nữ tuyệt thế, hắn ngây ngốc ngồi chồm hỗm ở trước mấy trưởng lão Đan tộc mà nhìn, nữ tử tuyệt mỹ chỉ còn y phục nhìn quen mắt, đột nhiên cảm giác được một trận mê muội.
Hắn sống mấy thập niên còn không có kích thích quá như hôm nay !
Trên đường tới đây không còn kịp cùng tiểu sư muội giao tiếp tỉ mỉ cái gì, chỉ nói nàng là người Đan tộc, lúc nguy cấp có thể cùng Tiểu Trư hợp thể, đủ để ứng phó tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Hắn cũng không còn nghĩ quá nhiều, dù sao hắn đã có một sư đệ bị phát hiện là xuất thân từ thế gia tu chân đệ nhất Lâm thị Vũ quốc, nhiều hơn nữa một sư muội xuất từ Đan tộc cũng không có gì lạ, Nhị sư phụ Trịnh Quyền không phải là người Đan tộc sao?
Tiểu sư muội luyện đan lợi hại như thế, hắn đã sớm đoán được nàng có thể cũng là người Đan tộc .
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới thực tế so với hắn tưởng tượng lại phát triển nhiều như vậy!
Hai mắt Đề Thiện Thượng sáng lên mà ngó chừng nhìn Chu Chu . . . . . . thế mà Tiểu sư muội nhìn còn xinh hơn Tam sư muội nhiều!
Bên kia bốn trưởng lão Đan tộc sau khi kích động ngắn ngủi, càng thêm khẩn trương, trưởng lão áo xanh vội vàng nói: “Hoàng nhi! Con mau rời đi, Diễm Thí Thiên ở trong cơ thể chúng ta gieo xuống ‘ in dấu lửa ’, chúng ta đi theo con sẽ chỉ làm hắn rất nhanh phát hiện tung tích của con.”
“Nhưng chẳng lẽ là các trưởng lão vẫn bị kí hiệu của hắn khống chế?” Chu Chu biết “In dấu lửa” là vật gì, đó là hợp chất Thiên Hỏa giản đơn biến thành hợp chất phức tạp là một loại ấn ký, người bị gieo xuống in dấu lửa, vô luận ở nơi nào, chủ nhân in dấu lửa cũng có thể dễ dàng phát hiện.
Vốn là trên người nàng cũng có một đạo in dấu lửa, nhưng vị trưởng lão kia khi thay nàng phong ấn pháp lực dung mạo đã cố định in dấu lửa đến phía trên Mộc Linh của nàng, sau đó phong ấn vào ở bên trong vòng tay, vòng tay có thể ngăn cách ấn lửa cảm ứng Diễm Thí Thiên, nàng mới có thể bình yên vượt qua mấy năm này.
Vị trưởng lão am hiểu phong ấn kia đã qua đời, Chu Chu căn bản không có biện pháp làm theo như vậy.
Trưởng lão áo đen nói: “Có một loại phương pháp có thể đi trừ in dấu lửa, bé ngoan, chúng ta sẽ cố gắng giữ được tính mạng chờ con. Con nhanh lên, hết thảy cẩn thận. Nguồn gốc Mật Tuyền Tịnh hỏa chính xác là thanh khiết, thế gian không một người nào so sánh với con thích hợp hơn với loại thiên hỏa này.”
Chu Chu cắn răng, đứng lên nói: “Tốt, các trưởng lão bảo trọng. . . . . .”
Thân ảnh Tiểu Trư lặng lẽ hiện lên ở trước người Chu Chu, mới vừa nãy là thiếu nữ mỹ lệ Nguyên Anh hậu kỳ trong nháy mắt biến thành một người bình thường, Chu Chu lặng lẽ đeo Huyễn Mị linh thạch lên, nói: “Ta muốn đi đến đảo Âm Dương một chuyến, Nhị sư huynh, Tam sư tỷ các người hao tổn lực quá độ, đi về bảo hạm nghỉ ngơi trước đi.”
Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục ăn qua đan dược, đã không suy yếu giống lúc trước, Cơ U Cốc biết Chu Chu để cho hắn trở về là biết hắn không muốn đi đến đảo Âm Dương.
Hắn cười khổ một tiếng, có một số việc là tránh không khỏi , tựa như Chu Chu và Doãn Tử Chương, cuối cùng cũng là muốn đối mặt quá khứ của mình, người làm sư huynh như hắn, chẳng lẽ còn không bằng bọn họ?