Diễm Thí Thiên nhìn thấy Đạo Quân Giáp Hỏa xuất hiện không khỏi nhíu lông mày. Lâm Chấn Kim và những người phái Thánh Trí nghe thấy cường viện đã tới, tinh thần mọi người đều chấn động.
Chẳng qua mọi người còn chưa kịp phản ứng thêm chút nào đã bị tiếng kêu thê lương thảm thiết của Tô Đạm Hồng làm cho hết hồn.
Diễm Thí Thiên nghe thấy tiếng kêu, trong bụng thầm nghiêm nghị, thực lực Tô Đạm Hồng hắn biết rõ, mặc dù có vết thương trong người, nhưng Đan Hoàng không thể dễ dàng giải quyết trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Hắn nghiêng đầu nhìn về hướng Tô Đạm Hồng, lại thấy phía sau hắn không biết khi nào đã nhiều hơn một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ râu tóc bạc trắng. Tô Đạm Hồng nửa người đẫm máu, nửa người trên từ vai phải tới ngực bị một đao xẻ dọc, nếu như không phải hắn có tu vi cực cao, bị thương nặng như vậy chỉ sợ đã khí tuyệt bỏ mình.
Tu sĩ tóc trắng này và Đạo Quân Giáp Hỏa chạy đằng trước lại giống nhau như đúc!
Diễm Thí Thiên vội vàng xuất thủ muốn đi cứu người, Tiểu Trư cũng đã làm đầu tàu gương mẫu, xông lên phía trước phun ra một đoàn Bổn Nguyên Chi Hỏa thật lớn.
Tô Đạm Hồng muốn tránh né nhưng lại bất đắc dĩ, trước có Thiên Hỏa giết, sau có Trường Đao của tu sĩ tóc trắng kia hầu hạ. Chân nguyên hắn bị trọng thương không tính, dốc hết toàn lực cũng không cách nào tránh thoát Thiên Hỏa, kêu thảm thiết nửa tiếng rồi rơi xuống mặt biển. Phân thân Mộc Linh của hắn – Địa Ngục Yểm Lan – vẫn liều chết giãy dụa, cuối cũng chỉ lay động chốc lát trong Thiên Hỏa liền bị luyện hóa hơn phân nửa.
Diễm Thí Thiên cũng biết Tô Đạm Hồng dữ nhiều lành ít, tu sĩ tóc trắng đánh lén Tô Đạm Hồng thấy tình cảnh này, phản ứng cực nhanh tung người chắn trước người Chu Chu, đề phòng Diễm Thí Thiên nhân cơ hội hạ sát thủ.
Giáp Hỏa Đạo Quân nhìn Tô Đạm Hồng bị thiên hỏa của Chu Chu đốt chết tươi bèn cười lớn đầy khoái ý, chỉ về hướng Tô Đạm Hồng, nói: “Ngươi dùng thuốc độc giết mấy vạn hài nhi của ta, làm trọng thương hai huynh đệ của ta, đáng đời ngươi hài cốt không còn!”
Theo tiếng cười, đôi mắt lão đột nhiên biến thành màu lam, dung mạo cũng nhanh chóng thay đổi, đảo mắt liền biến thành bộ dáng của Sa Hoài Đan.
Diễm Thí Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Đạo Quân Giáp Hỏa lạnh giọng nói: “Không nghĩ tới người của tam đại tông môn cũng vô sỉ như vậy, thế mà lại đánh lén sau lưng!”
Đạo Quân Giáp Hỏa thành danh đã nhiều năm, vốn không quá nguyện ý làm chuyện như vậy, nghe xong thần sắc có chút khó coi.
Đề Thiện Thượng dùng sức “Phi” một tiếng: “Ngươi thì không vô sỉ đánh lén, dùng âm mưu quỷ kế hại người?! Lão Tử bây giờ còn tính nhiều người bọn ta sẽ khi dễ ngươi ít người, không phục thì đi tìm đậu hũ mà đập đầu vào đi!”
“Muốn chết!” Diễm Thí Thiên quát lên, đứng trên Huyền Long giương nanh múa vuốt lao thẳng tới hướng Đề Thiện Thượng.
Chu Chu mới vừa rồi nghe Đại sư huynh lên tiếng khiêu khích cũng biết không ổn. Vội vàng gọi Tiểu Trư đi tới ngăn cản Huyền Long, Doãn Tử Chương cũng giơ lên Tủy Băng Thạch hóa thành khiên lớn đứng cùng một chỗ với Đề Thiện Thượng chuẩn bị ngăn cản.
Nhưng đáng tiếc đây lại chỉ là hư chiêu của Diễm Thí Thiên, Huyền Long bay được nửa đường nghiêng đầu đánh về phía hai người Thạch Ánh Lục và Cơ U Cốc!
Lần này Chu Chu cho dù muốn cứu cũng không kịp, mọi người còn chưa tới kịp kinh hô, móng nhọn của Huyền Long đã chìa ra chộp lên người bọn họ.
Cảnh tượng vòi máu phun khắp nơi hay Liệt Hỏa đốt người như dự đoán cũng không phát sinh, bóng ảnh hai người vậy mà lại biến mất quỷ dị dưới long trảo. Thứ mà móng vuốt của Huyền Long bắt được chẳng qua là hai cái đan đỉnh nho nhỏ.
Còn không đợi Huyền Long ngộ ra đã phát sinh chuyện gì, hai đan đỉnh bỗng nhiên đồng thời nổ tung, Liệt Diễm màu cam phóng lên cao, ngay tại chỗ nổ bay Huyền Long chưa kịp phòng bị ra ngoài.
Mặc dù Huyền Long hấp thu ba loại Thiên Hỏa, bản thân lại là linh thể, nhưng ngọn lửa đột nhiên nổ bung ra cũng là Thiên Hỏa – Vĩnh Sinh Chi hỏa do Húc Dương Minh Hỏa cùng Trường Sinh Tiên hỏa dung hợp mà thành, trùng hợp lại tương khắc với Diệt Thế Chi Hỏa mà Huyền Long dung hợp được.
Khoảng cách gần như vậy, không có chút dấu hiệu nào đột nhiên bộc phát cũng khiến Huyền Long bị thương không nhẹ, vốn là thân thể chân thật lại trở nên có chút mơ hồ ảm đạm .
Mấy người phái Thánh Trí bên này vẫn không nhịn được âm thầm bóp cổ tay.
Đan đỉnh này là của Chu Chu trước khi rời đi Vũ quốc đã làm cho bọn hắn phòng thân. Lúc ấy Chu Chu chưa nhận được Mật Tuyền Tịnh Hỏa, nếu như trong Đan đỉnh phong ấn chính là ba loại Thiên Hỏa dung hợp – Bổn Nguyên Chi Hỏa, nói không chừng có thể khiến cho Huyền Long trọng thương.
Bây giờ Diễm Thí Thiên đã có phòng bị, còn muốn dùng chiêu này lừa hắn sẽ khó khăn hơn.
Sắc mặt Diễm Thí Thiên có chút trắng bệch. Huyền Long vốn sẽ không dễ dàng bị thương như vậy, hoàn toàn bởi vì ngày đó do hắn cùng với Đại trưởng lão tam đại tông môn giao thủ bị thương chưa hoàn toàn phục hồi như cũ mới có thể khiến cho nó suy yếu hơn ngày thường.
“Tốt! Rất tốt! Đan Hoàng, nàng định làm trái với lời thề tổ tiên, theo chân bọn họ liên thủ đối phó với hoàng tộc Đan quốc rồi?” Diễm Thí Thiên lần đầu tiên chính thức dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với Chu Chu, bởi vì Chu Chu trước mắt quả thật đã không còn là thiếu nữ non nớt ngày xưa trong hoàng cung luôn mặc hắn thưởng thức hành hạ.
“Lời thề của tổ tiên ngày đó là Đan tộc cùng Diễm tộc các ngươi cộng trị Đan quốc, ngươi đã từng tuân thủ sao? Hơn nữa, hôm nay ta đối phó ngươi không phải là vì tranh đấu giữa hai tộc mà là bởi vì ngươi dám mưu tính Cung Thái Hư, người giao hảo cùng chúng ta, lại còn xuất thủ ám toán sư huynh sư tỷ, đấy mà là làm trái với lời thề tổ tiên à?!” Chu Chu cãi lại nói.
Kể từ khi biết tổ tiên lập lời thề ăn hại như vậy, Chu Chu luôn tiểu tâm dực dực hỏi Đan Nghê về nguyên bản lời thề, chuẩn bị để khi cần thiết còn có thể tìm chui vào chỗ hở. Trong lòng nàng sớm đã có chuẩn bị, cho nên khi nói lên lời này vô cùng trôi chảy, hơn nữa còn lẽ thẳng khí hùng.
Diễm Thí Thiên nhìn lướt qua tám người trước mặt, Tô Đạm Hồng bị ám toán bỏ mình, dựa vào một mình hắn hôm nay khó có thể được việc, hắn vốn tức giận vô cùng, chẳng qua nghĩ lại, mỉm cười đứng lên: “Cũng được, thuần phục nữ nhân quá dễ dàng cũng không có ý tứ. Nàng đã thích để cho bọn họ chịu chết, Bổn cung nhất định sẽ thành toàn cho nàng, nàng cứ chống mắt mong chờ đi.”
Nói xong bèn triệu hồi Huyền Long, xoay người cũng không thèm quay đầu lại, hướng phương xa bay đi.
Cho đến khi xác định Diễm Thí Thiên đã đi thật xa, Chu Chu mới từ từ buông nắm đấm trong ống tay áo ra, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Những người khác so với nàng thật ra thì cũng không tốt hơn là mấy. Diễm Thí Thiên cho dù là luận tu vi bản thân hay hỏa linh Huyền Long hấp thu ba loại Thiên Hỏa kia đều lợi hại vô cùng. tám người bọn họ nơi này cùng tiến lên cũng không thể thắng dễ dàng, lại còn phải bắt sống hắn càng thêm khó như lên trời.
Ít nhất bây giờ bọn họ không có người nào bị thương nặng hay bỏ mình, còn tru sát Tô Đạm Hồng – tay sai đắc lực của Diễm Thí Thiên đã coi như là kết quả vô cùng lý tưởng.
Sa Hoài Đan liếc nhìn thi thể đã bị đốt hơn phân nửa của Tô Đạm Hồng, vừa cảm thấy được xả giận vừa cảm thấy hưng phấn, lớn tiếng khích lệ Chu Chu: ” Sư muội thật là thông minh, nghĩ được biện pháp tốt như vậy, quả nhiên thay mấy vạn huynh đệ chúng ta báo thù rồi!”
Hắn vừa nói xong, Lâm Chấn Kim và Cơ U Cốc đều bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là Chu Chu đề ra biện pháp.
Phía trước Sa Hoài Đan dùng Huyễn Mị linh thạch biến thành bộ dáng Đạo Quân Giáp Hỏa lên tiếng khiêu khích, hấp dẫn lực chú ý của địch nhân, phía sau lại để cho Đạo Quân Giáp Hỏa thật núp đi, rình đánh bất ngờ, cùng Chu Chu trước sau giáp công địch nhân, một chiêu tru diệt, loại chuyện này mấy người phái Thánh Trí coi như là “nhật hành nhất thiện”, làm hết sức thuận tay, chứ đây tuyệt đối không phải là phong cách hành sự của Đạo Quân Giáp Hỏa thành danh đã nhiều năm.
Cơ U Cốc không có nửa phần vui mừng khi đánh lui được cường địch, hắn chỉ nghĩ đến Diễm Thí Thiên chạy thoát rồi, chỉ sợ phái Thánh Trí phải chịu tai vạ đến nơi!
Chẳng qua mọi người còn chưa kịp phản ứng thêm chút nào đã bị tiếng kêu thê lương thảm thiết của Tô Đạm Hồng làm cho hết hồn.
Diễm Thí Thiên nghe thấy tiếng kêu, trong bụng thầm nghiêm nghị, thực lực Tô Đạm Hồng hắn biết rõ, mặc dù có vết thương trong người, nhưng Đan Hoàng không thể dễ dàng giải quyết trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Hắn nghiêng đầu nhìn về hướng Tô Đạm Hồng, lại thấy phía sau hắn không biết khi nào đã nhiều hơn một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ râu tóc bạc trắng. Tô Đạm Hồng nửa người đẫm máu, nửa người trên từ vai phải tới ngực bị một đao xẻ dọc, nếu như không phải hắn có tu vi cực cao, bị thương nặng như vậy chỉ sợ đã khí tuyệt bỏ mình.
Tu sĩ tóc trắng này và Đạo Quân Giáp Hỏa chạy đằng trước lại giống nhau như đúc!
Diễm Thí Thiên vội vàng xuất thủ muốn đi cứu người, Tiểu Trư cũng đã làm đầu tàu gương mẫu, xông lên phía trước phun ra một đoàn Bổn Nguyên Chi Hỏa thật lớn.
Tô Đạm Hồng muốn tránh né nhưng lại bất đắc dĩ, trước có Thiên Hỏa giết, sau có Trường Đao của tu sĩ tóc trắng kia hầu hạ. Chân nguyên hắn bị trọng thương không tính, dốc hết toàn lực cũng không cách nào tránh thoát Thiên Hỏa, kêu thảm thiết nửa tiếng rồi rơi xuống mặt biển. Phân thân Mộc Linh của hắn – Địa Ngục Yểm Lan – vẫn liều chết giãy dụa, cuối cũng chỉ lay động chốc lát trong Thiên Hỏa liền bị luyện hóa hơn phân nửa.
Diễm Thí Thiên cũng biết Tô Đạm Hồng dữ nhiều lành ít, tu sĩ tóc trắng đánh lén Tô Đạm Hồng thấy tình cảnh này, phản ứng cực nhanh tung người chắn trước người Chu Chu, đề phòng Diễm Thí Thiên nhân cơ hội hạ sát thủ.
Giáp Hỏa Đạo Quân nhìn Tô Đạm Hồng bị thiên hỏa của Chu Chu đốt chết tươi bèn cười lớn đầy khoái ý, chỉ về hướng Tô Đạm Hồng, nói: “Ngươi dùng thuốc độc giết mấy vạn hài nhi của ta, làm trọng thương hai huynh đệ của ta, đáng đời ngươi hài cốt không còn!”
Theo tiếng cười, đôi mắt lão đột nhiên biến thành màu lam, dung mạo cũng nhanh chóng thay đổi, đảo mắt liền biến thành bộ dáng của Sa Hoài Đan.
Diễm Thí Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Đạo Quân Giáp Hỏa lạnh giọng nói: “Không nghĩ tới người của tam đại tông môn cũng vô sỉ như vậy, thế mà lại đánh lén sau lưng!”
Đạo Quân Giáp Hỏa thành danh đã nhiều năm, vốn không quá nguyện ý làm chuyện như vậy, nghe xong thần sắc có chút khó coi.
Đề Thiện Thượng dùng sức “Phi” một tiếng: “Ngươi thì không vô sỉ đánh lén, dùng âm mưu quỷ kế hại người?! Lão Tử bây giờ còn tính nhiều người bọn ta sẽ khi dễ ngươi ít người, không phục thì đi tìm đậu hũ mà đập đầu vào đi!”
“Muốn chết!” Diễm Thí Thiên quát lên, đứng trên Huyền Long giương nanh múa vuốt lao thẳng tới hướng Đề Thiện Thượng.
Chu Chu mới vừa rồi nghe Đại sư huynh lên tiếng khiêu khích cũng biết không ổn. Vội vàng gọi Tiểu Trư đi tới ngăn cản Huyền Long, Doãn Tử Chương cũng giơ lên Tủy Băng Thạch hóa thành khiên lớn đứng cùng một chỗ với Đề Thiện Thượng chuẩn bị ngăn cản.
Nhưng đáng tiếc đây lại chỉ là hư chiêu của Diễm Thí Thiên, Huyền Long bay được nửa đường nghiêng đầu đánh về phía hai người Thạch Ánh Lục và Cơ U Cốc!
Lần này Chu Chu cho dù muốn cứu cũng không kịp, mọi người còn chưa tới kịp kinh hô, móng nhọn của Huyền Long đã chìa ra chộp lên người bọn họ.
Cảnh tượng vòi máu phun khắp nơi hay Liệt Hỏa đốt người như dự đoán cũng không phát sinh, bóng ảnh hai người vậy mà lại biến mất quỷ dị dưới long trảo. Thứ mà móng vuốt của Huyền Long bắt được chẳng qua là hai cái đan đỉnh nho nhỏ.
Còn không đợi Huyền Long ngộ ra đã phát sinh chuyện gì, hai đan đỉnh bỗng nhiên đồng thời nổ tung, Liệt Diễm màu cam phóng lên cao, ngay tại chỗ nổ bay Huyền Long chưa kịp phòng bị ra ngoài.
Mặc dù Huyền Long hấp thu ba loại Thiên Hỏa, bản thân lại là linh thể, nhưng ngọn lửa đột nhiên nổ bung ra cũng là Thiên Hỏa – Vĩnh Sinh Chi hỏa do Húc Dương Minh Hỏa cùng Trường Sinh Tiên hỏa dung hợp mà thành, trùng hợp lại tương khắc với Diệt Thế Chi Hỏa mà Huyền Long dung hợp được.
Khoảng cách gần như vậy, không có chút dấu hiệu nào đột nhiên bộc phát cũng khiến Huyền Long bị thương không nhẹ, vốn là thân thể chân thật lại trở nên có chút mơ hồ ảm đạm .
Mấy người phái Thánh Trí bên này vẫn không nhịn được âm thầm bóp cổ tay.
Đan đỉnh này là của Chu Chu trước khi rời đi Vũ quốc đã làm cho bọn hắn phòng thân. Lúc ấy Chu Chu chưa nhận được Mật Tuyền Tịnh Hỏa, nếu như trong Đan đỉnh phong ấn chính là ba loại Thiên Hỏa dung hợp – Bổn Nguyên Chi Hỏa, nói không chừng có thể khiến cho Huyền Long trọng thương.
Bây giờ Diễm Thí Thiên đã có phòng bị, còn muốn dùng chiêu này lừa hắn sẽ khó khăn hơn.
Sắc mặt Diễm Thí Thiên có chút trắng bệch. Huyền Long vốn sẽ không dễ dàng bị thương như vậy, hoàn toàn bởi vì ngày đó do hắn cùng với Đại trưởng lão tam đại tông môn giao thủ bị thương chưa hoàn toàn phục hồi như cũ mới có thể khiến cho nó suy yếu hơn ngày thường.
“Tốt! Rất tốt! Đan Hoàng, nàng định làm trái với lời thề tổ tiên, theo chân bọn họ liên thủ đối phó với hoàng tộc Đan quốc rồi?” Diễm Thí Thiên lần đầu tiên chính thức dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với Chu Chu, bởi vì Chu Chu trước mắt quả thật đã không còn là thiếu nữ non nớt ngày xưa trong hoàng cung luôn mặc hắn thưởng thức hành hạ.
“Lời thề của tổ tiên ngày đó là Đan tộc cùng Diễm tộc các ngươi cộng trị Đan quốc, ngươi đã từng tuân thủ sao? Hơn nữa, hôm nay ta đối phó ngươi không phải là vì tranh đấu giữa hai tộc mà là bởi vì ngươi dám mưu tính Cung Thái Hư, người giao hảo cùng chúng ta, lại còn xuất thủ ám toán sư huynh sư tỷ, đấy mà là làm trái với lời thề tổ tiên à?!” Chu Chu cãi lại nói.
Kể từ khi biết tổ tiên lập lời thề ăn hại như vậy, Chu Chu luôn tiểu tâm dực dực hỏi Đan Nghê về nguyên bản lời thề, chuẩn bị để khi cần thiết còn có thể tìm chui vào chỗ hở. Trong lòng nàng sớm đã có chuẩn bị, cho nên khi nói lên lời này vô cùng trôi chảy, hơn nữa còn lẽ thẳng khí hùng.
Diễm Thí Thiên nhìn lướt qua tám người trước mặt, Tô Đạm Hồng bị ám toán bỏ mình, dựa vào một mình hắn hôm nay khó có thể được việc, hắn vốn tức giận vô cùng, chẳng qua nghĩ lại, mỉm cười đứng lên: “Cũng được, thuần phục nữ nhân quá dễ dàng cũng không có ý tứ. Nàng đã thích để cho bọn họ chịu chết, Bổn cung nhất định sẽ thành toàn cho nàng, nàng cứ chống mắt mong chờ đi.”
Nói xong bèn triệu hồi Huyền Long, xoay người cũng không thèm quay đầu lại, hướng phương xa bay đi.
Cho đến khi xác định Diễm Thí Thiên đã đi thật xa, Chu Chu mới từ từ buông nắm đấm trong ống tay áo ra, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Những người khác so với nàng thật ra thì cũng không tốt hơn là mấy. Diễm Thí Thiên cho dù là luận tu vi bản thân hay hỏa linh Huyền Long hấp thu ba loại Thiên Hỏa kia đều lợi hại vô cùng. tám người bọn họ nơi này cùng tiến lên cũng không thể thắng dễ dàng, lại còn phải bắt sống hắn càng thêm khó như lên trời.
Ít nhất bây giờ bọn họ không có người nào bị thương nặng hay bỏ mình, còn tru sát Tô Đạm Hồng – tay sai đắc lực của Diễm Thí Thiên đã coi như là kết quả vô cùng lý tưởng.
Sa Hoài Đan liếc nhìn thi thể đã bị đốt hơn phân nửa của Tô Đạm Hồng, vừa cảm thấy được xả giận vừa cảm thấy hưng phấn, lớn tiếng khích lệ Chu Chu: ” Sư muội thật là thông minh, nghĩ được biện pháp tốt như vậy, quả nhiên thay mấy vạn huynh đệ chúng ta báo thù rồi!”
Hắn vừa nói xong, Lâm Chấn Kim và Cơ U Cốc đều bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là Chu Chu đề ra biện pháp.
Phía trước Sa Hoài Đan dùng Huyễn Mị linh thạch biến thành bộ dáng Đạo Quân Giáp Hỏa lên tiếng khiêu khích, hấp dẫn lực chú ý của địch nhân, phía sau lại để cho Đạo Quân Giáp Hỏa thật núp đi, rình đánh bất ngờ, cùng Chu Chu trước sau giáp công địch nhân, một chiêu tru diệt, loại chuyện này mấy người phái Thánh Trí coi như là “nhật hành nhất thiện”, làm hết sức thuận tay, chứ đây tuyệt đối không phải là phong cách hành sự của Đạo Quân Giáp Hỏa thành danh đã nhiều năm.
Cơ U Cốc không có nửa phần vui mừng khi đánh lui được cường địch, hắn chỉ nghĩ đến Diễm Thí Thiên chạy thoát rồi, chỉ sợ phái Thánh Trí phải chịu tai vạ đến nơi!